Cũng như biết bao buổi sáng thứ tư khác, với ngày cuối của kỳ nghỉ hè vẫn đang chậm rãi tiến gần. Tôi chỉnh giờ báo thức trên chiếc đồng hồ tương đồng với thời gian mà Ayase-san thường thức dậy, và đã thức dậy kịp lúc. Giờ là khoảng 6h30 sáng, và tôi thì đang vô cùng uể oải.
Khi tôi bước tới phòng khách, Ayase-san đã đang chuẩn bị bữa sáng rồi. Tôi đã bị mê hoặc trong chốc lát khi trông thấy dáng vẻ Ayase-san làm việc như vậy.
“Chào buổi sáng. Ayase-san.”
“Asamura-kun. Hôm nay anh dậy sớm ha?” Nhỏ quay người lại trong chốc lát và đáp lại ngắn gọn.
“Chỉ là anh nghĩ dù sao hôm nay cũng sẽ khá bận thôi ấy mà.” Tôi nói trong khi ngồi xuống ghế.
Cạch cạch….cạch. Đôi tay đang cắt cà rốt dở bỗng nhiên khựng lại, và nhỏ quay lại nói với tông giọng có phần lo lắng.
“Bận á? Bọn mình chỉ đổi ca thôi mà nhỉ? Hay là hôm nay anh có dự định gì khác à, Asamura-kun?”
“À. Không, không phải đâu.”
Hẳn là nhỏ đang lo rằng có lẽ đáng ra hôm nay tôi có kế hoạch cả rồi nhưng chỉ vì tới hồ bơi cùng nhỏ mà lại hủy bỏ hết, chắc vậy.
“Thật chứ?”
“Anh thề luôn đó. Hôm nay anh chẳng có dự định gì sất. Mà có lẽ hôm nay sẽ là ngày anh giải quyết đống bài tập hè, nếu anh chưa làm xong cơ, nhưng cũng xong xuôi hết cả rồi ấy mà.”
“Vậy thì…”
Sao anh lại dậy sớm?—Hẳn đó là điều mà nhỏ muốn hỏi khi nhìn tôi với ánh mắt đầy thắc mắc. Mà, nhỏ không biết cũng đúng thôi. Đây là vấn đề mà chỉ mấy tên cô độc như tôi mới gặp phải mà.
“Anh không có đồ bơi.”
“...Thế bộ dùng cho lớp thể dục thì sao anh?”
“Anh chọn bóng chày chứ không phải học bơi, tại thằng bạn anh nó thích món đó hơn.”
“À, em hiểu rồi.”
“Nó lúc nào cũng lải nhải về mấy cái kiểu tinh thần như là nếu hai đứa lúc nào cũng đồng ý với nhau thì lãng phí này nọ.” Tôi nhớ lại vẻ mặt của Maru khi đó và thở dài.
Thường các tiết học thể dục mùa hè sẽ do học sinh tự lựa chọn, và tôi có hai lựa chọn là học bơi hoặc mấy môn liên quan tới bóng. Cơ mà, kể cả tôi có chọn học bơi và mua một bộ đồ bơi để học đi chăng nữa, thì mặc nó ngoài trường học cũng vẫn chẳng ra đâu vào đâu cả. Bạn có thể nghĩ là tôi cầu kỳ cũng được đi, nhưng tới hồ bơi cùng mấy người nổi tiếng trong lớp mình thì hẳn cũng phải có một vài quy tắc ăn mặc ấy chứ, phải không?
“Ahaha, anh làm quá rồi đó. Vậy anh sẽ đi mua một bộ sau hử?”
“Ừm, anh cần mua một bộ mà. May thay, hôm nay bọn mình làm tới 6h tối thôi, nên là sau đó vẫn còn khá nhiều thời gian để đi mua.”
Thường thì, ca làm của tôi sẽ kéo dài tới tận đêm mới tan cơ, nhưng hôm nay thì thời gian chỉ bằng một nửa mọi khi thôi, cũng bởi đây đáng ra phải là ca làm của tôi vào ngày mai.
“Vậy là làm xong anh mới đi ạ?”
“Phải vậy thôi. Khi anh kiểm tra qua thì, cửa hàng bán đồ bơi chỉ mở cửa từ 11h sáng thôi, mà đấy là giờ sớm nhất rồi đó.”
“Vậy à…. nên anh không thể đi kịp trước giờ làm ha.”
“Như vậy thì sát nút quá, và anh không muốn làm vậy.”
Dù sao thì quản lý cũng đã yêu cầu hai đứa hôm nay phải làm việc thật hẳn hoi mà, nên chỉ ngày này thôi, tôi chắc chắn không muốn đi làm muộn đâu. Nếu tôi tới cửa hàng vào lúc 11h sáng, thì nếu như không quá do dự hay bị lạc lối, chắc 12h là xong rồi….cơ mà tôi lại không có tự tin vào việc đó chút nào.
“Mua một bộ đồ bơi mà lằng nhằng vậy ư?....À phải rồi, anh không có hứng thú cho lắm về thời trang mà nhỉ?”
Tôi gật đầu với vẻ mặt chua chát. Chính xác trăm phần trăm luôn. Chỉ là tôi chẳng thấy chút ý nghĩa nào ở thời trang hay mấy thứ liên quan tới nó cả. Những điều cơ bản khi lựa chọn quần áo tôi cũng không biết luôn. Sao mà chúng lại có nhiều loại thế cơ chứ? Chúng khác nhau chỗ nào? Liệu có giống với thể loại sách không? Tôi đã có thể trông thấy cảnh mình lạc lối với cả một núi lựa chọn trước mặt rồi. Mà làm thế nào để nhờ sự giúp đỡ ấy nhỉ?
Cá là kiểu gì tôi cũng phí thời gian vì do dự hoặc chẳng biết nên làm thế nào cho xem, nên ít nhất là tôi cũng muốn dành thời gian ra thay vì vội vội vàng vàng để không muộn làm. Chưa kể là còn phải chuẩn bị cho ngày mai nữa chứ. Có lẽ việc tới hồ bơi cùng bạn bè cùng lớp trong kỳ nghỉ hè cũng chẳng phải là to tát gì, cơ mà tới nơi rồi mới nhận ra quên đồ thì phiền hà lắm.
Với cả, tuy là vừa mới nói với Ayase-san rằng mình không có dự định gì, cơ mà tôi vẫn cần phải giặt giũ chút đồ vào buổi sáng, vì tôi cứ nghĩ hôm nay không có ca làm.
“Vậy à, em hiểu rồi. À, nhắc mới nhớ. Maaya mới gửi em lịch trình ngày mai đó.”
“Được rồi.”
“Lát nữa em sẽ gửi anh sau nhé.”
“Cảm ơn em.”
Tất nhiên, Narasaka-san có liên lạc và mời tôi vào hôm qua rồi. Chỉ là tôi muốn đợi cho chắc chắn vì vẫn có khả năng không đổi được ca làm. Dù sao thì cũng đâu thể từ chối ngay sau khi vừa nhận lời được. Ngay sau khi được quản lý cho phép, Ayase-san đã liên lạc với nhỏ, và chỉ có vài phút thôi đã nhận được hồi âm rồi. Quả đúng là Narasaka-san.
Trong khi hai đứa cứ vậy mà trò chuyện qua lại, ông già tôi thức dậy lúc 7h sáng. Trước khi tới phòng khách chào bọn tôi, ổng còn vòng qua nhà tắm nữa.
“Chào buổi sáng, Saki-chan. Ồ, cả Yuuta à? Hiếm lắm đấy nhá.”
“Chào buổi sáng.”
“Vâng, chào buổi sáng.”
Ổng tiến về chỗ ngồi của mình. Tôi đứng dậy và xới cho ổng chút cơm, nhưng ông già tôi lại chán nản ra mặt. Rồi rồi, hẳn là cha muốn Ayase-san xới cơm cho chứ gì. Con hiểu mà. Mà nhỏ đang chuẩn bị súp miso rồi, nên cha cố chịu đựng đi.
“Của cha đây ạ.”
“Cảm ơn con nhé, Saki-chan.”
“Không có gì ạ.”
Thường thì, Ayase-san sẽ chuẩn bị những bữa sáng đơn giản và nhanh gọn. Bữa sáng hôm nay bao gồm có đậu phụ cùng rau bina và cả rau luộc nữa. Đậu phụ thì được để phía trên, bên dưới là gừng và cá ngừ bào, và trên cùng có rắc chút hành xắt nhỏ. Vậy là nhỏ thêm cả nước tương nữa hử? Tới gần đây tôi mới biết đấy, nhưng dường như là có rất nhiều loại hành để có thể ăn kèm với đậu phụ. Ayase-san có nói rằng đây được gọi là hành lá.
Khi tìm thử trên mạng về các loại hành có thể ăn kèm với đậu phụ, tôi thấy được cả một núi loại luôn, trong đó có bao gồm cả hành lá, hành tây, hành củ, hẹ và thậm chí cả hành lá xắt mỏng nữa cơ. Tôi đã bị bối rối không biết là khi tự mình làm đậu phụ thì nên chọn loại hành gì đây. Dù sao thì, có vẻ như hôm nay là hành lá. Cùng với đó là ba củ khoai nướng, được đặt trên một chiếc đĩa xanh trước mắt ông già nhà tôi.
“Phần của anh xong ngay đây, Asamura-kun.”
“Không cần vội đâu. Dù sao ông già anh cũng phải đi sớm mà.”
Ayase-san và tôi có lẽ cũng đã chuẩn bị rời nhà sớm rồi nếu phải tới trường hôm nay, nhưng may thay là không phải vậy.
“Xin lỗi nhé.” Ông già tôi nói trong khi đang ăn. Ổng nhanh chóng chén xong bữa sáng.
Ông rời nhà vào khoảng tầm 7h30 sáng, và tôi để đĩa của ông ấy vào máy rửa bát. Cứ như thể là họ có chủ đích đổi ca vậy, khoảng 8h sáng thì Akiko-san về tới nhà. Dì ấy liền đi thẳng về phòng ngủ vì đã ăn sáng trước khi về tới nhà. Kể từ khi Akiko-san và Ayase-san chuyển về sống cùng cha con tôi, thì đó đã là một buổi sáng thường nhật rồi. Nó gợi tôi nhớ lại thói quen hàng ngày khi hai đứa vẫn còn đi học.
Vì kỳ nghỉ hè cũng sắp sửa kết thúc tới nơi rồi, tôi nên chuẩn bị quay lại với cái lối sống cũ đó thôi. Sau khi phụ giúp dọn dẹp phòng ăn, tôi quay trở về phòng và kiểm tra lịch trình ngày mai, nói cách khác tức là tin nhắn LINE của Narasaka-san mà Ayase-san đã chuyển tiếp tới tôi. Đó là cả một đoạn tin dài với lịch trình chi tiết, cứ như kiểu giáo viên tiểu học đang đảm bảo rằng học sinh của họ nắm rõ lịch trình ấy. Có lẽ nào nhỏ đã viết cả đống này trong cái chuyến du lịch mà Ayase-san từng nhắc tới chăng? Chắc là khi đi chơi, thì Narasaka-san sẽ luôn hết mình ha.
‘Vì Maaya đã bỏ sức ra lên kế hoạch như này rồi, nên là chắc chắn anh phải đọc cho cẩn thận đấy nhá.’
Đó là tin nhắn mà nhỏ thêm vào ở cuối cùng. Mặc dù là ban đầu không muốn đi, cơ mà giờ khi đã quyết định đi rồi, thì nhỏ lại hăng hái thật đó. Quả đúng như Akiko-san nói.
—Con bé là một đứa trẻ khá là rắc rối. Mè nheo đòi kem, đòi tới hồ bơi nô đùa, dì mà không đồng ý là nó lại phàn nàn ngay...
Cảm thấy như Ayase-san cuối cùng cũng tìm lại được một chút ham muốn vui đùa khi xưa, bản thân tôi cũng thấy mừng theo nữa.
Trước khi tới trưa một chút, hai đứa tôi rời khỏi nhà và tới chỗ làm khá là sớm.
“Được rồi! Hôm nay làm hết mình nào, Ayase-san.”
“Vâng, cùng làm hết sức nhé, Asamura-san.”
Ngay khi bước vào cửa hàng, Ayase-san liền đổi cách gọi tôi. Có vẻ như để không phụ lòng tin của quản lý, hôm nay nhỏ còn hăng hái hơn nữa cơ. Ayase-san và tôi đã được giao cho làm thu ngân ngay đầu ca làm. Làm việc tại một hiệu sách thì đây hẳn phải là công việc stress nhất rồi đấy. Nhất là với những người thuộc dạng anti-social và không thoải mái cho lắm khi nói chuyện với người lạ như tôi đây. Nhưng đây là công việc mà, phải làm thôi.
Mỗi khi có thời gian rảnh tại quầy thu ngân, tôi lại gấp sẵn chút bọc sách. Tôi sử dụng bìa cứng để làm giấy bồi và cắt ra, gấp chúng từ trên xuống dưới, rồi để một khoảng trống để đưa sách vào. Vì những cuốn sách khác nhau sẽ có độ dày khác nhau, vậy nên tôi cần chú ý để sao cho tùy vào cách gấp, cuốn nào cũng có thể để vừa. Trên hết là, tôi không thể đựng một cuốn sách trong một cái bọc sách gấp đi gấp lại cho khách hàng được.
Đã từng có lần mà tôi đã gấp cả hai bên trái phải, và bởi cuốn sách đó là hàng giới hạn, nên tôi đã phải sử dụng rất là nhiều bọc sách, cũng như tốn cả đống thời gian. Cuối cùng thì tôi lại bị mắng vì chuyện đó. Ayase-san thì chưa từng trải qua chuyện đó. Đúng như Yomiuri-senpai nói vậy, nhỏ có tài hơn tôi nhiều.
Ngày hôm đó, chúng tôi cũng phải lau dọn cả văn phòng và phòng thay đồ nữa. Và kỳ lạ thay, hôm nay là ngày có rất nhiều việc phải làm, mà Yomiuri-senpai lại nghỉ. Chị ấy không làm vậy có chủ đích đâu nhỉ? Ý là, vốn hôm nay cũng là ngày nghỉ của tôi nữa, nên chẳng thể nào phàn nàn được.
“Chắc giờ chỉ còn phải đổ rác nữa thôi.”
“Để em làm cho.”
“Không, anh cũng có rác cần bỏ, nên cứ để đó cho anh.”
Quản lý bước vào ngay khi tôi đang định ra khỏi văn phòng.
“Ồ, sạch sẽ hết rồi này. Phải, hai đứa làm tốt lắm.” Anh ấy khen chúng tôi.
Tôi biết đấy chỉ là anh ấy đang lịch sự mà thôi, nhưng cũng không phải là tôi ghét điều đó hay gì. Đây hẳn là xoa dịu cho cú đấm hôm trước.[note35244] Đúng như tôi nghĩ, quản lý thực sự biết cách để khích lệ mọi người mà.
“Cảm ơn anh nhiều.” Ayase-san nở một nụ cười tươi.
Ayase-san và tôi rời khỏi cửa hiệu lúc 6h tối.
“Được rồi, anh đi mua đồ bơi đây. Đáng buồn là hôm nay anh không đi bộ về cùng em được rồi.”
“Mới có 6h tối thôi mà anh, nên không cần đâu.”
“Được rồi, vậy em cứ về trước đi.”
“Asamura-kun nè, anh định mua đồ bơi ở đâu thế?”
Tôi nói cho nhỏ biết tên cửa hàng nơi tôi đang định tới.
“Ở đó hử? Để em đi cùng anh.” Nhỏ nói, khiến tôi bối rối khó hiểu.
“Tại sao?”
“Cửa hàng đó có bán cả đồ cho nữ giới nữa mà, nên em cũng muốn mua một bộ cho bản thân. Hôm qua em có thử bộ của mình rồi, cơ mà không được vừa vặn cho lắm, nên em nghĩ cũng nên tìm mua một bộ mới luôn.” Nói đoạn, nhỏ cất bước đi trước.
Tôi nhanh chóng bắt kịp nhỏ. Vậy là hai đứa sẽ đi mua đồ bơi cùng nhau ấy hả? Sự thiếu kinh nghiệm cũng như trí tưởng tượng mong manh của tôi khiến tôi nghĩ rằng chỉ khi là một cặp đôi thì một cô gái và một chàng trai mới đi mua đồ bơi cùng nhau mà thôi. Tôi biết đó chỉ là định kiến mà thôi, nhưng mà còn lý do nào khác để mà đi cùng nhau nữa chứ? Tôi chẳng nghĩ được gì cả.
Hai đứa sẽ cảm thấy căng thẳng khi bàn về đồ bơi và mấy thứ tương tự như vậy giữa phòng thay đồ, để rồi vướng phải mấy cái rắc rối thường thấy trong tiểu thuyết hay truyện tranh. Không, chẳng thể nào xảy ra được đâu. Tuy nhiên, lỡ như chỉ là tôi hiểu sai, và việc anh em cùng nhau đi mua đồ bơi như này chỉ là chuyện thường ở ngoài phường thì sao? Khi nhìn về khuôn mặt điềm tĩnh như mọi khi của Ayase-san, tôi thấy như cái kết luận đó cũng khá là đúng ấy chứ.
Nếu hai đứa thực sự sẽ đi mua đồ bơi cùng nhau, thì tôi nên làm vẻ mặt như nào đây, và nên có thái độ ra làm sao nữa? Bọn tôi hiện cũng không ở quá xa cửa hàng, nên tôi không chắc mình có thể chuẩn bị con tim và tinh thần kịp lúc không nữa...
Cuối cùng thì, mọi điều tôi vừa nói trên kia đều đổ sông đổ bể hết rồi. Ở cửa hàng này, khu vực bán đồ cho phụ nữ là ở tầng trên, còn tầng dưới là đồ cho nam giới. Khi tới chỗ chiếc thang cuốn, Ayase-san bước một chân lên trước và quay về phía tôi.
“Dù sao thì, tách ra ở đây nhé. Nếu hai đứa mình mua đồ xong cùng lúc, thì có thể gặp ở lối ra vào. Nếu không thì, cứ tách nhau về nhà như vậy anh nhé.”
“…Hiểu rồi.”
Ừ, cũng đúng. Thực tại nó là như vậy mà. Để tôi nói này. Một người anh trai không nhất thiết phải đi mua đồ bơi cùng em gái mình….Chắc vậy. Và tất nhiên, phải hơn một tiếng đồng hồ tôi mới chọn xong đồ bơi. Như tôi nghĩ, tới đây sau giờ làm quả là lựa chọn đúng đắn mà.
----------------------------------------------
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
ở đoạn gần cuối tôi có khác eng 1 chút, khúc đó sau khi đọc thấy sai sai có hỏi trans eng và nhận được câu trả lời như này nên là đành chỉnh lại cho nó hợp lý...