Rửa bát đĩa xong, cả hai ai về phòng người nấy, tự mình dành khoảng thời gian còn lại trong ngày.
Như chợt nhận ra chuyện gì đó, tôi lộn trở lại góc bếp để chuẩn bị cho ngày mai.
Xong xuôi rồi, tôi quay lại với quyển tiểu thuyết trinh thám…xen lẫn với những dòng suy nghĩ về chuyện của Kaho và Yuki, thế rồi đã tối muộn khi nào chẳng hay.
Tiếp theo đó tôi vào bồn tắm, đánh răng, rồi trải futon ra.
Cứ như vậy, đêm ngày hôm đó đối với tôi và Mikoto cũng chỉ như bao ngày bình thường khác.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm một chút so với thường lệ, rồi lơ đễnh ngồi trong phòng.
Gần 7 giờ thì đồng hồ báo thức ở phòng bên cất tiếng chuông.
Mikoto đã tỉnh giấc, cô ấy vào phòng tôi.
Từ căn phòng trong cùng của Mikoto đến bồn rửa mặt hay đến bàn ăn kiểu gì cũng phải đi qua phòng tôi.
Bố trí phòng là như vậy.
Mikoto vẫn trong bộ quần áo ngủ màu hồng trông như trẻ con, cô nàng ngái ngủ dụi mắt.
Trước dáng vẻ mặc bộ đồ ngủ của một mỹ nữ, tim tôi đập rộn, để rồi bị đứt đoạn bởi một ý nghĩ, không biết cô ấy đã chuẩn bị đồ ngủ từ lúc nào. So với khi diện bộ đồ thể thao, đồ ngủ của cô ấy lại làm cho tôi nhận thức rõ hơn về việc có một cô gái đang cùng ở với mình dưới một mái nhà.
“Chào buổi sáng, Akihara-kun.”
Mikoto ở trường học thì tỏa ra vẻ đẹp lạnh lùng, nhưng giờ trông thấy con mắt xanh biếc ấy bơ phờ đăm đăm nhìn tôi, cảm giác thật đáng yêu.
Coi như là thử, tôi quyết định trêu cô nàng một câu.
“Cậu không gọi tớ là anh Haruto nữa à?”
“......Ơ! Cái đó chỉ giới hạn trong hôm qua thôi!”
Nói đoạn, Mikoto đỏ bừng mặt.
Tôi nhìn thấy thoáng qua căn phòng của Mikoto ở phía bên kia cánh cửa vách ngăn.
Có vẻ như cô ấy đã mua mấy bộ quần áo, chúng được treo lên ở trên móc treo đồ.
Nhận ra ánh mắt của tôi, Mikoto hốt hoảng đóng cửa lại.
“Đừng nhìn, tớ ngượng lắm.”
“Xin lỗi. À ờ…”
“Quần áo tớ mua hôm qua đó. Mong là hợp…”
Mikoto ngượng ngùng nói.
Cuối cùng thì Mikoto cũng hành xử được như là một thành viên chính thức trong căn nhà này rồi nhỉ.
Tôi mỉm cười.
“Một lần nữa, chào buổi sáng nhé. Mikoto.”
“Ừ, chào buổi sáng. Akihara-kun.”
“Nào, Mikoto. Tớ định làm món bánh mì nướng kiểu pháp, thế được chứ?”
Khuôn mặt Mikoto bừng sáng.
Phản ứng như thế này thì chắc là không vấn đề gì đâu.
“Thế thì bây giờ tớ bắt tay vào luôn đây. Mikoto đợi nhé.”
Nghe lời tôi, Mikoto ngỡ ra gương mặt mình đang cười, cô nàng nhảy dựng.
“Tớ, có nói là tớ ăn đâu.”
“Không muốn à?”
“Không phải là thế nhưng…nhưng mà, tớ, không hiểu sao cảm giác như đang được Akihara-kun nuông chiều vậy. Có đúng là cậu đang không coi tớ là trẻ con không?”
“Cậu ghét bị coi là trẻ con à?”
Tôi vừa cười vừa nghe cô ấy nói, đôi mắt xanh của Mikoto mở to chưa từng thấy, đoạn nghiêm túc tư lự.
Chỉ đơn thuần là trò đùa thôi, tôi thấy là đâu cần phải suy nghĩ nghiêm túc thế.
Cuối cùng Mikoto trả lời.
“Tớ ghét nhưng mà…chắc cũng không đến nỗi không thích.”
Cứ đinh ninh sẽ có câu trả lời là cực kỳ ghét bị coi là trẻ con, nghe vậy đâm ra giờ tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Suy nghĩ của nữ thần băng giá, chính tôi vẫn chưa thể hiểu thấu.
“Trước hết, tớ thực sự muốn ăn. Cậu thực sự sẽ làm cho tớ sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Tôi gật đầu rồi quay gót đi đến góc bếp, mở cánh cửa tủ lạnh ở trong góc căn phòng.
Bánh mì thì ngày trước đó tôi đã nhúng vào hỗn hợp trứng rồi.
Trong hỗn hợp đầy ắp 4 quả trứng không chỉ có sữa, đường mà cả vanilla cũng được thêm vào, để qua nửa ngày thì sẽ ngấm sâu vào bánh mì.
Tôi tráng bơ lên chảo rán, bắt đầu nướng những miếng bánh mì đã được ngâm trứng.
Bí quyết để làm cho bánh ngon và tròn trĩnh đó là nướng lửa nhỏ trong thời gian dài, chín đều cả hai mặt.
May thay là trước khi đến giờ học vẫn còn kha khá thời gian.
Một lúc sau, tôi mở nắp chảo nướng, chia bánh mì nướng lên hai đĩa cho hai người rồi mang đến bàn ăn.
Chỉ có thế này thôi thì không lấy được chất từ rau nên tôi cũng nhanh chóng làm món sa lát, cuối cùng là chuẩn bị sữa bò để làm đồ uống.
Mikoto đã ngồi vào bàn ăn từ lâu, cô ngước mắt nhìn tôi, sau đó nhìn vào món bánh mì nướng kiểu Pháp.
“Tớ ăn được chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
“...Tớ xin phép.”
Món bánh mì nướng kiểu Pháp màu vàng kim, đôi chỗ có vết xém, được cắt miếng dày, tạo nên một cảm giác dày dặn.
Mikoto dùng dĩa đưa nó lên miệng.
Trong khoảnh khắc, gò má khẽ phồng lên, đôi mắt xanh lóe sáng.
“...Ngon quá. Mềm mại, độ ngọt cũng vừa phải nữa…ngon thật đó.”
“Thế thì tốt rồi. Hồi còn có chị Amane, tớ cũng thường hay làm đấy.”
“Ganh tị với chị ấy quá. Cái này có khi là ngon nhất trong các bữa sáng của tớ từ trước đến nay.”
“Phóng đại quá rồi. Ở trong dinh thự Toomi có đầu bếp chuyên gia xuất thân từ nhà hàng Pháp nổi tiếng kia mà.”
Tôi thầm thán phục.
Không hổ danh gia tộc đang vận hành một xí nghiệp siêu lớn, chắc hẳn bao quanh họ là một cuộc sống xa hoa, khác xa với thế giới bên ngoài.
Mikoto nghiêng đầu ra chiều khó hiểu.
“Nhưng mà…tại sao tớ lại cảm thấy món ăn của Akihara-kun nấu lại ngon hơn nhỉ?”
Vừa lẩm bẩm, Mikoto vừa chăm chú nhìn tôi.
Có bị hỏi như vậy thì tôi cũng không thể biết được sở thích hay nội tâm của Mikoto.
Nhưng mà được cô ấy cho là nó ngon như vậy thì tôi cũng thấy vinh hạnh.
Mikoto ăn sáng xong, cô đỏ mặt nói một câu “Cảm ơn cậu”.
Thế rồi sau khi rời khỏi bàn ăn, cô quay trở về phòng của mình.
Thay đồ sao.
Tôi bật chiếc tivi nhỏ ở trên bàn ăn rồi thẫn thờ xem tin tức.
Vừa đúng lúc chủ đề về tập đoàn Toomi đang chiếu, tình trạng xấu đi cực độ của ngành bán lẻ do suy thoái được đưa lên.
Họ nhận lấy trách nhiệm và thay đổi cả giám đốc.
Chỉ có điều là, chủ tịch thì từ trước đến giờ vẫn là một nhân vật mang tên Toomi Souichirou.
Đó là ông chủ của nhánh họ nhà Toomi.
Khả năng ông ấy là ông của Mikoto, và là ông chú của tôi.
Chủ tịch tỉnh Toomi cũng được quay hình lên trong buổi họp báo trên tivi.
Một người lớn tuổi râu tóc bạc trắng, tính cách xem chừng rất nghiêm khắc.
Tôi dùng điều khiển tắt tivi đi.
Vừa đúng lúc đó, Mikoto xuất hiện trong bộ đồng phục thủy thủ màu đen.
Sự kết hợp hài hòa giữa vẻ ngoài tuyệt đẹp mang phong cách ngoại quốc với mái tóc bạch kim và đôi mắt đen, cùng với đó là bộ đồng phục thủy thủ mang dáng vóc của nữ sinh cấp ba Nhật Bản, đúng thật là rất ấn tượng.
Tôi hiểu vì sao mọi người lại gọi Mikoto là nữ thần băng giá rồi.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian Mikoto nghỉ ốm thì cô chỉ toàn mặc tư phục, thành thử ra nhìn vẻ ngoài này có chút mới mẻ.
“Tớ đi học trước đây.”
“Tớ cũng chuẩn bị ra khỏi nhà rồi.”
“Cả tớ và Akihara-kun cùng nhau đi từ nhà đến trường thì không ổn mà. Nếu bị ai nhìn thấy thì sẽ bị hiểu nhầm mất…lại còn làm phiền Akihara-kun nữa.”
“Ờ, không cần phải lo lắng về việc làm phiền tớ đâu, nhưng mà đúng là có khi nên tránh việc đi cùng nhau.”
Ngay cả thường nhật, Mikoto cũng không hay giao thiệp với người khác, nếu mà cùng đi học với tôi thì chỉ cần như vậy thôi là đủ nổi bật rồi.
Kể cả là việc chúng tôi sống cùng nhà không bị lộ ra thì thể nào cũng sẽ có lời qua tiếng lại.
Mikoto liếc tôi, cô khựng lại một chút, sau đó mỉm cười thì thầm “Hẹn gặp cậu sau nhé”.
Thế rồi cô đeo đôi sneakers vào và ra khỏi cửa.
Để sự lo ngại của Mikoto không trở nên vô ích, tôi nghĩ mình nên đợi thêm đôi ba phút.
Dường như tôi sẽ có chút thời gian để sờ đến chiếc máy tính.
Tôi đã đinh ninh như vậy.
Thế nhưng, nỗi lo ngại không để xảy ra lời đồn thổi trong trường học về mối quan hệ của tôi với Mikoto cuối cùng đã hóa công cốc.
☆
Tôi đeo chiếc cặp sách nhét chặt cứng toàn là sách giáo khoa lên, đứng trước lớp lối vào lớp học buổi sáng.
Vì đến sớm nên vẫn còn khoảng 20 phút trước khi học tiết đầu tiên. nhưng hôm nay cũng như mọi ngày, tôi chỉ biết chờ đợi tiết học nhàm chán bắt đầu.
Tôi đã nghĩ vậy, nhưng lúc mở cửa, không hiểu sao bầu không khí xung quanh có khác với mọi khi.
Ở chỗ ghế ngồi ngay sau khung cửa sổ đang có một đám đông tụ tập.
Số lượng khá đông bạn học cùng lớp đang tập trung lại, những học sinh ngồi ở ghế cách xa cũng dồn thêm sự chú ý của mình vào đó.
Đó là chỗ ngồi của Mikoto.
Bị nhiều đứa bạn học cùng lớp vây kín xung quanh, Mikoto bối rối thấy rõ.
Mikoto thường không hề giao du với ai khác, quả là một khung cảnh hiếm thấy.
Tôi đứng khựng lại trước lối vào.
Nhìn xung quanh thì thấy lớp trưởng Hashimoto đang ở chỗ ngồi gần đó cười toe toét.
Một cô gái có tính cách nhạt nhẽo, dáng người cao ráo, đứng ở đâu cũng dễ dàng nổi bật.
Cô nàng rất hoạt ngôn, giao lưu bạn bè cũng rộng rãi, là kiểu người khá dễ nói chuyện, với tôi mối quan hệ cũng không tệ.
Tôi hỏi Hashimoto.
“Chào buổi sáng Hashimoto. Cái đó, có chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Nhận ra sự hiện diện của tôi, cô cười toe toét.
“Ô, Akihara à. Đến đúng lúc đấy. Mọi người đang chờ này.”
Hashimoto cố tình dang rộng hai tay, cô cất cao giọng.
Cùng lúc câu nói đó phát ra, các bạn cùng lớp đồng thời quay về phía tôi.
Hầu hết là những ánh mắt tò mò hiếu kỳ, nhưng tôi cảm thấy trong đó còn pha lẫn cả những ánh nhìn sắc bén đến hiểm độc.
Hashimoto khoan khoái cất lời.
“Nghe nói là, Akihara đang sống thử cùng với cô nàng nữ thần đấy hả?”
“Sống thử!?”
Tôi sửng sốt.
Ai khơi mào chuyện đó thế.
Tôi nhìn về phía Mikoto, rồi bắt gặp ánh mắt cô ấy.
Đôi mắt xanh của cô ấy không khác nào như muốn nói “Cứu tớ với” vậy.
Không hiểu vì sao nhưng có vẻ như việc tôi đang sống chung với Mikoto ắt hẳn đã bị lộ.
Điều đó thì bây giờ chẳng thể làm gì được nữa, nhưng mà hiểu nhầm là “sống thử” thì không hay rồi.
Tôi cố gắng tĩnh tâm lại mà nói.
“Ai đã bảo là sống thử thế?”
“Cậu biết mà?”
Hashimoto nói như nhìn thấu được tâm can tôi.
Nếu như tôi biết thì khả năng là Kaho hoặc Yuki đã tiết lộ bí mật.
Tôi nhún vai.
“Đúng thật là tớ và Mikoto đang sống cùng nhà.”
Ô ô - tiếng tiếng của các bạn cùng lớp vang lên.
Thế rồi tôi chờ một lúc.
Sau khi lôi kéo được kha khá sự chú ý của mọi người, tôi nói tiếp.
“Nhưng, tớ và Mikoto là họ hàng, cho nên là, việc Mikoto trọ lại nhà tớ không có gì là sai nhỉ.”
“Nói thế thôi, nhưng mà Akihara đang hẹn hò với nữ thần đúng không?”
Hashimoto nói lại mà bỏ ngoài tai lời của tôi.
Các bạn cùng lớp khác cũng gật đầu như hưởng ứng.
Phiền thật rồi.
Có vẻ như cả Hashimoto và cả các bạn cùng lớp khác đều muốn cho rằng, tôi và Mikoto đang hẹn hò với nhau và đang sống thử.
Mọi người rảnh quá.
Họ mờ mắt vì câu chuyện đồn đại.
Tôi thì không nói rồi, nhưng Mikoto là nữ thần của trường, hơn nữa cô ấy còn là người xa lánh thế giới xung quanh, từ trước đến giờ chưa từng có ai đến gần.
Câu chuyện nổi lên từ con người như vậy, tệ hơn nữa là cô ấy còn sống cùng một nhà với một thằng con trai bạn cùng lớp, mọi người còn muốn coi đó là một thứ phù hợp cho việc giết thời gian.
Tôi thở dài.
“Này, Hashimoto. Cậu nghĩ là một cô gái tài sắc vẹn toàn như Mikoto lại thích tớ à?”
“Chắc thế ha. Công nhận Mikoto hoàn hảo thật. Nhưng mà tớ nghĩ Akihara cũng không tệ đâu.”
“Cậu nói vậy thì tớ cũng vui đấy…nhưng, tớ và Mikoto không hợp đôi đâu.”
Tôi nói mà mồ hôi đổ ra như suối.
Phải cố gắng chỉ để cho mọi người nghĩ rằng…tôi và Mikoto chẳng hợp nhau, cũng chẳng phải là đang hẹn hò với nhau.
Nhưng, Hashimoto lại nghiêng đầu.
“Nếu tớ là Mikoto và được Akiharra tỏ tình thì tớ lại không thấy khó chịu đâu. Cậu vừa đẹp trai này, vừa dễ tính này, tớ có khi OK luôn đấy nhé.”
Hashimoto nói đùa thôi mà như thể đang thật lòng.
Tôi cứng họng vì câu nói ngoài sức tưởng tượng. Nghĩ lại thì mặc dù tôi bị chính Kaho từ chối, nhưng Yuki lại nói là cô ấy thích tôi.
Dường như thấy thú vị, Hashimoto cười khúc khích mà dòm tôi.
“Tại vì Akihara trông có vẻ đào hoa đấy. Tớ thấy là Mikoto có phải lòng cậu cũng không có gì lạ đâu.”
Cái đó thì…thế nào đây? Tôi còn chưa từng nghĩ đến việc Mikoto có thích tôi hay không. Bỗng dưng tôi nhớ lại câu nói của Mikoto lần trước “Tớ cảm thấy mình cũng phần nào hiểu được lý do mà Akihara-kun được con gái thích như vậy”.
Hashimoto tóm lấy một cô nàng dáng người nhỏ nhắn ngay kế bên.
“Nè, Riko nghĩ sao?”
“Ở!?”
Cô ngây ngốc hết nhìn tôi, rồi lại quay sang Mikoto và Hashimoto.
Một cô gái dịu dàng nhưng có phần nghiêm túc. Kurushima Riko - cô bạn thân thiết của cô nàng lớp trưởng đây.
Ấn tượng về cô ấy là lúc nào cũng bị Hashimoto chi phối.
Lần này cũng vậy, cô bị Hashimoto ép buộc làm một điều vô lý, đúng là đáng thương.
Nhưng không hiểu sao, Kurushima không hề tỏ vẻ bối rối quá độ, cô trả lời ngay.
“Tớ, tớ mà được Akihara-kun tỏ tình thì, tớ cũng vui lắm.”
Dứt lời, đôi gò má trắng muốt của Kurushima ửng đỏ, cô ngước mắt e thẹn nhìn tôi. Tôi giật nảy mình mà đăm đăm nhìn Kurushima, làm cô xấu hổ lảng mắt đi.
Hashimoto ưỡn ngực rồi è hèm một phát.
“Đấy thấy chưa, như lời tớ nói đúng không? Giờ thì hỏi cả ý kiến của nữ thần nào! Nói thẳng ra luôn đi, cậu nghĩ sao về Akihara?”
“Ơ, à ừm…”
Mikoto bối rối, đôi mắt xanh thơ thẩn nhìn lên không trung, đôi má phiếm hồng. Nhưng cuối cùng, dường như đã chuẩn bị tâm lý, cô dõng dạc nói.
“Tớ cũng, nghĩ là Akihara-kun vừa dễ tính vừa đẹp trai nữa. Chắc là nhiều con gái phải lòng Akihara-kun lắm đấy. Tớ chẳng phải là nữ thần…với lại cũng chỉ toàn gây khó khăn cho Akihara-kun thôi…nếu như không hợp nhau thì đó là do tớ. Tớ chẳng đáng để được Akihara-kun đối tốt đâu.”
Cả phòng học nìn thinh.
Tôi ngước lên tời. Thế này thì có lẽ sự hiểu nhầm của mọi người lại càng nặng hơn.
Với ý nghĩa như vậy thì nó lại thành một điều phiền toái rồi. Mikoto ở trước mặt mọi người nói tôi dễ tính và đẹp trai… thành thực thì tôi thấy vui.
Kể từ sau khi bị Kaho chối bỏ, quả thực là tôi không còn tin vào bản thân mình nữa. Vì bị người bạn thuở nhỏ thân thiết với nhau từ hồi bé mà tôi nghĩ là tin là có tình cảm từ hai phía chối bỏ, nên tôi cho rằng đối với bất cứ ai tôi đều chẳng đáng một xu.
Nhưng, bây giờ, Mikoto ở ngay trước mắt mình, cô ấy đã khẳng định về tôi như vậy.
Người phá đi sự im lặng ở đây lúc này không ai khác là Hashimoto.
“Thế tức là, nữ thần cũng thích Akihara đúng không?”
Hashimoto lại càng khoan khoái, cô chỉ ngón trỏ lên, khúc khích cười.
“Đúng là hai người đang hẹn hò với nhau nhỉ? Người đã tỏ tình là, nữ thần hở? Ừm, chắc chắn là thế rồi.”
Hashimoto vừa cười ti hí vừa đập vào vai Mikoto.
Đúng là, câu nói ban nãy của Mikoto rất dễ gây hiểu nhầm.
Nó làm cho các bạn cùng lớp nhầm tưởng rằng tôi Mikoto thích tôi thật.
Mikoto run bắn người.
Chẳng để tâm đến điều đó, Hashimoto nhìn chằm chằm vào Mikoto.
“Nữ thần phong thái hơi chút khác bình thường đấy, cậu thực sự thích Akihara đấy ha.”
“Có, có phải là tớ thích Akihara-kun đâu. Cũng chẳng thể nào có chuyện Akihara-kun thích tớ đâu, cho nên là, không có chuyện đó đâu, không có chuyện bọn tớ đang hẹn hò với nhau đâu.”
“Cần gì phải nói dối thế chứ. Quả thực là hai người đang hẹn hò với nhau đúng không?”
“Tớ chỉ là họ hàng xa của Akihara-kun thôi…chỉ có thế thôi.”
“Nhưng mà, nếu như đã là cùng chung sống dưới một mái nhà rồi, đâu chỉ có mỗi thế thôi đúng không? Cậu đã khi nào bị Akihara định làm chuyện gì kỳ lạ chưa?”
“Akihara-kun không làm những việc như thế đâu!”
Mikoto đáp lại ngay tắp lự.
Cơ mà, nói thật thì, từ phương diện của tôi, những việc như lau cơ thể của Mikoto kia, chẳng phải tội lỗi thì là gì.
Hashimoto lại cười ti hí.
“Cậu ghét con trai, vậy mà lại tin tưởng Akihara hả?”
“Không phải là thế… Ừm, đúng đấy. Tớ tin tưởng Akihara-kun.”
“Đấy, quả thực là cậu thích Akihara còn gì?”
“...Cái đó thì không phải”
“Thành thực đi, nữ thần ơi. Mikoto này, mặt cậu trông giống con gái đang yêu lắm đấy?”
“Ơ?”
Khoảnh khắc câu nói đó lọt tay, mặt cô nàng đỏ au.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Mikoto.
“Nè, sao hả? Cậu thích Akihara hả? Nữ thần ơi!”
Hashimoto bắt chéo tay ra sau lưng rồi ghé lại gần gương mặt của Mikoto.
Như thể chặn mọi đường lui của cô.
Tôi cảm thấy như vậy.
“Nếu như nữ thần đang không hẹn hò với Akihara thì, Riko nhà tớ sẽ lấy Akihara-kun mất đấy, thế vẫn được chứ?”
Hashimoto nói như đang chọc ghẹo.
Dường như hoàn toàn lúng túng, Mikoto lắc đầu lia lịa, cô mấp máy môi.
Đã thế đôi mắt còn rơm rớm nước.
Tội nghiệp thật.
Lúc này mà tôi thả phao cứu sinh thì không khác nào đổ dầu vào lửa.
Nhưng, so với việc bỏ mặc Mikoto đang chực khóc như thế, tôi thà bị nói là đang sống thử còn hơn.
Tôi nắm lấy tay Mikoto.
Cảm giác hơi ngượng, nhưng tôi cần thể hiện ý chí của mình rõ ràng, tôi sẽ đưaMikoto ra khỏi chỗ này.
Mikoto khẽ run rẩy, cô ngước lên nhìn tôi.
“Mikoto. Ta ra ngoài nói chuyện một chút chứ?”
Mikoto gật đầu lia lịa.
Chúng tôi chạy thoát ra khỏi phòng học một lúc và vắt óc suy nghĩ biện pháp đối phó.
Hashimoto sáng mắt lên.
“Chuẩn bị vào học rồi mà lại định hẹn hò à? Được đấy! À, nhưng mà trốn tiết học đầu tiên là không được đâu. Tớ dù sao cũng là lớp trưởng đấy?”
“Vâng vâng. Không phải là hẹn hò, chỉ là bàn chuyện tháo gỡ sự hiểu lầm trước mắt thôi.”
“Hừm. …Thế thì, hai người đi vui vẻ nhé”
Hashimoto vẫy vẫy tay, miệng cô nàng cười toe toét.
Tôi cảm thấy rằng, giờ có nói thêm cái gì thì cũng thành thừa.
Tôi quay lại Mikoto.
“Đi nào.”
“Ưm”
Mokoto gật đầu rồi nắm chặt lấy tay tôi.
Đúng lúc ấy, Kaho đứng đó.
Đôi mắt đen láy nhìn lấy tôi.
Tựa hồ mong tôi sẽ dừng lại.
Tuy nhiên, mắt tôi nhìn cô nhưng chân lại bước không ngừng nghỉ.
Bây giờ việc ưu tiên là kéo Mikoto ra khỏi đây.
Sau khi ra đến hành lang, tôi nghĩ xem nơi nào không có người đến.
Chọn phòng chuẩn bị sinh vật học đi.
Đó là nơi mà Yuki dẫn tôi đến hôm nọ.
Nếu là ở đó thì vừa gần, vừa yên tĩnh, thế là hợp lý nhất rồi.
Tuy là bầu không khí ở đó u ám, nhưng dù sao cũng có phải là hẹn hò.
Tôi kéo tay Mikoto, cô cũng ngoan ngoãn đi theo.
Chúng tôi lướt qua mấy học sinh cũng vừa đến trường ở sảnh, ánh nhìn của họ làm tôi không khỏi cảm thấy khó chịu..
Tôi nói với Mikoto.
“Chuẩn bị bỏ tay tớ ra được rồi đấy.”
“A…”
“Nếu không lại càng bị hiểu lầm mất”
“Ừm. Tớ lại gây phiền phức cho Akihara-kun nữa rồi.”
“Thế này thôi thì không phiền đâu, đừng để ý quá như vậy.”
“...Nếu, nếu vậy thì, bọn mình cứ thế này một chút nữa được không?”
“Hả?”
“Tay của Akihara-kun, vừa ấm lại còn dễ chịu nữa.”
Mikoto nhỏ giọng, giương đôi mắt xanh biếc nhìn tôi.
Được cô ấy nói như vậy, không hiểu sao tôi cũng thấy ngượng ngùng.
Rốt cuộc là tôi mà Mikoto cứ nắm tay như vậy mà vào phòng chuẩn bị sinh vật học.
Một căn phòng u tối và nhỏ hẹp.
Trên chiếc kệ màu nâu có nhiều thứ được xếp lên như là thuốc, mô hình động vật…
“Mikoto. Nhờ cậu đóng cửa giúp tớ được không?”
“Ừ.”
Mikoto gật đầu, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm, rồi sau đó buông ra.
Thế rồi cô nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Xin lỗi. Tại tớ mà Akihara-kun lại gặp rắc rối. Chúng mình chẳng hẹn hò với nhau, thế mà lại bị mọi người trong lớp nói này nói nọ. …Kể cả vấn đề về Sasaki và Sakurai, nghĩ kỹ thì, chỉ cần tớ không tồn tại thì nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
“Vừa nãy tớ cũng đã nói rồi, cậu không cần để ý đến chuyện như thế. Mọi người trong lớp cũng chỉ thích chuyện đồn đại thôi. Về vấn đề của Kaho và Yuki thì, lỗi hoàn toàn là do tớ.”
“Thực sự là, cậu nghĩ thế cho tớ sao?”
“Tớ không nói dối đâu.”
“Tớ nghĩ, nếu là Akihara-kun, thì tớ có bị hiểu nhầm cũng được.”
Mikoto nói, ánh mắt cô vẫn lảng đi.
Nói là, có bị hiểu nhầm cũng được, vậy tức là cô ấy có bị mọi người cho rằng là đang hẹn hò với tôi, đang sống thử với tôi cũng được sao.
Mikoto nhẹ nhàng tiến đến gần tôi.
Thế rồi, cô nhìn xuống tay của mình, dường như đã quyết tâm một điều gì đó, cô nhìn thẳng vào tôi.
“Akihara-kun không thấy phiền thì…tớ nghĩ, đáng ra vừa nãy tớ nên nói với Hashimoto là, tớ thích Akihara-kun.”
“Ơ?”
“Cứ cho là bọn mình đang hẹn hò với nhau được không?”
“Ờ~, thế là sao?”
Nhận ra được cô tỏ tình, tôi hoảng hốt lùi lại một bước, chân suýt chút nữa vướng vào chiếc hộp các-tông đang nằm lăn lóc trên sàn nhà.
Làm thế nào đây.
Nếu như tôi được Mikoto tỏ tình thì nên làm gì đây?
Hình ảnh Kaho hiện lên trong đầu tôi.
Không hiểu tại sao, Kaho trong trí tưởng tượng của tôi lại nhìn tôi tựa trách móc.
Tuy nhiên, lời nói tiếp theo của Mikoto lại khác hẳn với điều tôi dự tưởng.
Mikoto đặt tay lên trước ngực, và rồi, khuôn mặt cô đỏ bừng, cô đề xuất với tôi.
“Điều mà tớ muốn nói là, tức là thế này nè, tớ và Akihara-kun giả vờ là một cặp.”
Nữ thần nói rằng muốn xây nên một mối quan hệ yêu đương giả với tôi.
Cứ đinh ninh là mình được tỏ tình vì cái bầu không khí này làm tôi cụt cả hứng.
Tôi cười khúc khích.
“Mới hôm trước đã chơi trò anh em với nhau rồi, lần này lại là người yêu à?”
“A, không phải là làm để cho vui đâu, …tớ nghĩ, nếu như bọn mình bị cả lớp đồn đại đến như thế, vậy thì chối bỏ việc bọn mình đang hẹn hò với nhau lại khó khăn đấy. Cho nên là, ngay từ đầu cứ cho là bọn mình đang hẹn hò với nhau được không?”
Tôi đa phần hiểu được lời đề nghị của Mikoto.
Hiểu rồi.
Cái khó ló cái khôn mà.
Không phải là hóa giải sự hiểu nhầm, mà cô ấy cho rằng cứ để hiểu nhầm như thế lại càng hay.
Thế rồi, trong tôi lại trỗi dậy cảm giác xấu hổ về chính bản thân mình
Tôi không mảy may trưởng thành lấy một li.
Cứ mãi mơ tưởng rằng Kaho mang tình cảm với mình với tư cách là một người khác giới.
Nhưng chuyện hóa ra lại không như vậy.
Kể cả việc Yuki thích tôi, từ lâu rồi tôi cũng chẳng nhận ra.
Và rồi bây giờ, trong một khoảnh khắc tôi lại lầm tưởng, liệu Mikoto có thích tôi hay không.
Tôi lại vừa một lần nữa thất bại.
Tóm lại, đúng là không thể nào có chuyện Mikoto thích tôi được.
Cần phải khắc cốt ghi tâm chuyện này.
Dù vậy, đề xuất của Mikoto cũng có một vài vấn đề.
Tôi than thở.
“Kaho liệu sẽ nói gì đây.”
À, đó là câu nói mà vẻ mặt Mikoto nói lên.
Dường như cô đã chẳng nghĩ ra điều đó.
“Ơ, ừm… Akihara-kun thích Sasaki nhỉ.”
“À à, ừ.”
“Ngay cả lúc này, cậu vẫn nghĩ là mình muốn hẹn hò với Sasaki chứ?”
“Điều đó thì…ờ. Nếu như Kaho chấp nhận tớ thì tớ nghĩ mình sẽ rất vui,”
“Thế à.”
Mikoto cúi xuống lảng mắt đi, cô lẩm bẩm thứ giọng có phần u ám.
Quả thực đến bây giờ, tôi vẫn thích Kaho.
Cho nên, với ý nghĩ đó, nếu nói sự hiểu nhầm rằng tôi và Mikoto đang hẹn hò với nhau là điều tệ hại thì đúng thật là như vậy.
Thế thì khả năng có thể hẹn hò với Kaho sẽ biến mất.
Ờ thì, vốn dĩ chỉ là khả năng với tỉ lệ 0.0001 nay trở thành con số không tròn trĩnh mà thôi.
Hơn nữa cũng có cả Yuki.
Không hẳn là Yuki đã tỏ tình với tôi.
Là vì cái khung cảnh tôi và Mikoto ở cùng nhau làm cô ấy tổn thương, thế rồi cô còn hỏi tại sao bản thân cô ấy lại không thể ở bên tôi được.
Đúng như Mikoto đã nói, dường như Yuki thích tôi.
Mặc dù tình hình là như vậy, thế mà tôi chẳng thể quyết định sẽ làm thế nào với Yuki, lại còn giả dạng bạn trai bạn gái với Mikoto, chỉ độc sự giả dối.
Tôi dứt lời thì Mikoto thẫn thờ.
“Đúng thật, nếu mà tớ nói là tớ đang hẹn hò với Akihara-kun thì sẽ phiền phức đấy nhỉ.”
“Không hẳn như thế, nhưng mà…”
Lúc đó, từ trong góc của căn phòng chuẩn bị sinh vật học có một tiếng bịch phát ra.
Cái gì thế nhỉ?
Hay là có ai đang ở đây?
Ở trong căn phòng nhỏ hẹp này á?
Tôi nhìn xung quanh phòng rồi nhận ra một thứ.
Đồ hành lý được một thứ giống như vải trắng phủ lên, nó nằm trên sàn ở phía cuối phòng.
Nhưng, thứ bên trong mà tôi có thể lờ mờ nhìn thấy dưới lớp vải đó là một cô gái đang ôm đùi.
“Có phải là Yuki không?”
Cô gái đó giật nảy mình.
Tôi hất tấm vải đi.
Chuẩn rồi.
Đeo kính kiểu vành dưới màu đỏ, dáng người nhỏ nhắn trong bộ đồng phục thủy thủ.
Là Yuki, cô bạn thân của Kaho và là bạn của tôi từ thời học cấp hai.
Chẳng hiểu sao, cô chỉ ôm chiếc áo khoác thể thao vào lòng mình một cách cẩn thận, gò má cô ửng đỏ.
Sao đây nhỉ?
Yuki sợ sệt nhìn tôi.
“Xin lỗi. Aki-kun? Tớ không định nghe lén đâu.”
“Sao Yuki lại ở đây?”
“Có đôi chút chuyện…”
“Kệ chuyện đó đi, nhưng mà này, chuyện vừa nãy cậu nghe rồi à?”
Yuki gật đầu.
Tuyệt vời.
May mắn thay, có vẻ là tôi đã thành công trong việc hóa giải sự hiểu nhầm của Yuki rồi.
Từ cuộc hội thoại hồi nãy của cả hai, chắc hẳn cô ấy đã hiểu rằng giữa chúng tôi không có mối quan hệ yêu đường gì cả.
Yuki thì đã trốn rồi, ở chỗ này ngoài Yuki ra thì chỉ có mỗi chúng tôi thôi, chẳng có lý do gì mà chúng tôi phải nói dối.
“Hai người đang không hẹn hò với nhau ư? …Vẵn chưa làm gì?”
Yuki rụt rè hỏi như để xác nhận.
Cả tôi và Mikoto đều đồng thời gật đầu.
Yuki thở phào nhẹ nhõm, cô ấy nhìn tôi tỏ ý hối lỗi.
“Tớ…hiểu nhầm rồi nhỉ.”
“Hôm qua tớ cũng đã nói thế rồi kia mà.”
“Xin lỗi nhé. Tớ…xấu hổ quá.”
Yuki đỏ mặt.
Tôi lại nhớ lại cảnh tượng hôm qua.
Yuki đầm đìa nước mắt chạy đi, nhưng có vẻ cô ấy cuối cùng đã nhận ra rằng, lý do đó chỉ đơn thuần là hiểu nhầm thôi.
“Tốt rồi…vậy là…không phải là hai người đang hẹn hò với nhau. Với cả là, Aki-kun vẫn thích Kaho…thật tốt quá.”
Yuki mỉm cười trông rất vui.
Thế rồi cô nhìn tôi rồi nhìn sang Mikoto.
“Vừa nãy Aki-kun và Mikoto nói về chuyện giả vờ làm người yêu đúng không?”
“À—, ừ”
Đương nhiên là Yuki sẽ phản đối với chuyện đó rồi.
Kể cả với việc Yuki thích tôi, hay kể cả từ việc cô ấy từ lâu đã làm trung gian hòa giải giữa tôi và Kaho, thì chẳng có lý do gì để Yuki đồng tình cả.
Tuy nhiên.
“Nếu Mikoto giả vờ làm bạn gái của Aki-kun thì tớ sẽ hỗ trợ hai người.”
Nói vậy xong, Yuki nở một nụ cười khó hiểu.
Vậy là cô bạn Yuki của Kaho đã đồng tình với đề xuất của Mikoto.
Tôi giật mình, Mikoto cũng mở đôi mắt xanh của cô ấy to hơn bình thường.
Yuki nhìn cả hai mà bối rối thấy rõ.
Có vẻ như không bình tĩnh lại được, cô đảo mắt liên tục, tay cô cũng vì thế mà luống cuống theo.
“Điều, điều đó ngạc nhiên đến thế à?”
“Bởi vì, tớ tưởng Yuki sẽ phản đối.”
“À, này, việc Kaho chối bỏ Aki-kun, tớ nghĩ là do cô ấy không cảm thấy nguy hiểm đâu.”
“Cảm thấy nguy hiểm?”
“Kaho ấy, cậu ấy là bạn thuở nhỏ của cậu từ lâu rồi, vì thế mà cậu ấy chối bỏ cậu, né tránh cậu, tuy nhiên nhất định là cậu ấy muốn…nũng nịu với Aki-kun, người đã yêu mình. Bản thân mình không chấp nhận đối phương, vậy mà đối phương lại chấp nhận mình, tớ nghĩ, có lẽ cảm giác đó tuyệt thật ha”
“Tớ lại cho là Kaho không nghĩ những điều như thế đâu…”
“Không đâu. Kaho ấy, xấu bụng lắm.”
Yuki khúc khích cười.
Lời nói đó, chính Kaho cũng đã nói rồi.
Cậu ấy đã nói, mình là một đứa xấu xa.
Nhưng Yuki vẫn tiếp lời.
“Nhưng mà, tớ lại rất thích Kaho như vậy. Aki-kun cũng thế đúng không?”
“Ờ thì, ừ.”
Tôi cũng thích Kaho, đương nhiên câu trả lời sẽ thành ra như vậy.
“Tốt quá—”
Gương mặt Yuki chợt bừng sáng.
“Cho nên là này, tớ thấy là, nếu như phô ra cho cậu ấy xem cảnh Aki-kun và Mikoto hẹn hò với nhau thì nhất định Kaho sẽ cảm thấy nguy hiểm. Nếu cậu ấy hiểu rằng việc mình mãi mãi độc chiếm Aki-kun không phải là điều hiển nhiên thì Kaho sẽ nhận ra cảm xúc thật của mình thôi”
“Vậy à.”
Tôi không nghĩ mọi chuyện lại đơn giản như thế.
Tình yêu chỉ là sự tiếp nối tâm hồn và tiếp xúc cơ thể, đó là điều mà Kaho đã nói.
Nhưng Yuki lại có vẻ tự tin.
“Tình yêu là sự độc chiếm đối phương đấy. Kaho chắc chắn cũng sẽ nhận ra điều đó.”
Thế rồi, Yuki quay lại Mikoto.
“Mikoto cũng thế, cậu thấy thế…được không?”
“Vốn dĩ nó là đề xuất của tớ nên được thôi, nhưng mà, không phải là tớ làm để cho Akihara-kun và Sasaki hẹn hò với nhau đâu.”
Mikoto bất mãn lườm Yuki.
Lần này Yuki chẳng hề giao động mà cô lại mỉm cười.
“Được thôi. Nhưng mà này, người mà Aki-kun thích không phải là Mikoto, cũng chẳng phải là tớ, mà đó là Kaho. Mong cậu đừng quên chuyện đó.”
Yuki nói rằng, người tôi thích là Kaho.
Điều đó là đúng như vậy, nhưng…
Mikoto nghiêng đầu.
“Nhưng mà Sakurai cũng thích Akihara-kun đấy nhỉ…? Ờ…Akihara-kun và Sasaki hẹn hò nhau cậu thấy ổn sao?”
Yuki đưa ánh nhìn sắc bén lườm Mikoto.
“Nếu cậu nghĩ là tớ thích Aki-kun thì, đó cũng là hiểu nhầm đấy.”
“Tại vì hôm qua…”
Có vẻ như câu nói của Yuki hôm nọ, kể cả đối với Mikoto chỉ có độc một suy nghĩ, rằng Yuki có cảm tình với tôi mà thôi.
Cho nên, chỉ riêng lần này, tôi nghĩ là không đơn thuần chỉ là do tôi tự tưởng tượng ra.
“Mong muốn của tớ là, Kaho ở bên cạnh Aki-kun”
Tôi chen lời.
“Tại sao Yuki lại để ý đến mối quan hệ của tớ và Kaho như thế chứ?”
“Tớ ấy…tớ mong muốn có một người bạn thuở nhỏ như Aki-kun và Kaho vậy. Một người cùng chơi với mình từ hồi còn nhỏ, người có thể hiểu được mọi thứ của tớ, người đó lại còn nói là thích tớ nữa. Tớ nghĩ, nếu như có một người như thế thì thật tốt biết mấy.”
Yuki đứng lên, cô lấy tay phủi gấu váy của mình.
Nhìn dáng vẻ đó, tôi lại nghĩ lần nữa, Yuki đúng là nhỏ bé thật.
So với tôi, với Mikoto, và cả Kaho nữa, cô nhỏ bé hơn nhiều.
Yuki nở một nụ cười cô độc.
“Nhưng, tớ lại không có bạn thuở nhỏ.”
“Từ hồi tiểu học, cậu phải chuyển trường liên tục đúng không?”
“Ừm. Vì thế, thứ mà tớ yêu không phải là Aki-kun. Tớ yêu mối quan hệ giữa Aki-kun và Kaho cơ.”
Đó có phải là tâm tư của Yuki hay không, tôi không thể hiểu nổi.
Trong một thoáng, chúng tôi im lặng.
Tôi đoán chắc rằng tiết học đầu tiên đã bắt đầu từ lâu.
Người phá vỡ sự yên lặng, không ai khác lại là Yuki. Yuki nhìn chăm chú vào Mikoto.
“Tớ cũng muốn Mikoto hợp lực vì Aki-kun và Kaho. Bởi vì hẹn hò với Kaho là mong muốn của Aki-kun mà.”
“Nhưng.”
“Nếu cậu đã sống ở nhà Aki-kun rồi thì cậu phải trả ơn. Mikoto không muốn biến ước nguyện của Aki-kun thành sự thật sao?”
“Tớ…đúng là tớ muốn làm việc mà mình có thể vì Akihara-kun.”
“Đấy? Đúng không nào?”
Mikoto ôm vai mình bằng cả hai tay tỏ vẻ đắn đo.
Mang theo cảm giác ấy, cô hạ ánh nhìn xuống sàn nhà.
Cứ thế này thì chắc Mikoto sẽ thực sự vì tôi mà nói ra rằng, cô ấy sẽ giả vờ làm bạn gái tôi để tôi có thể hẹn hò với Kaho.
Cả tôi và cả Yuki, biết đâu còn cả Kaho nữa, có lẽ cũng định như thế.
Tuy nhiên cảm xúc của Mikoto thì ra sao.
“Mikoto không cần phải nghĩ vì tớ hay là Kaho đâu. Cậu chẳng có lý do gì phải làm điều đó cả.”
Tôi nhẹ nhàng cất lời, thế rồi Mikoto ngước đôi mắt xanh nhìn tôi.
“Nhưng mà tớ…tớ đã làm phiền Akihara-kun rất nhiều rồi đấy? Cho nên tớ muốn làm việc mình có thể làm vì Akihara-kun. Nếu Akihara-kun muốn hẹn hò với Sasaki thì tớ cũng muốn giúp đỡ.”
“Hồi trước tớ cũng nói rồi đấy. Cậu không cần phải để ý đến việc vay nợ trả nợ đâu. Mikoto cứ làm điều mình mong muốn là được.”
“Điều tớ mong muốn?”
“Đúng vậy. Cho nên, cậu cũng chẳng cần phải giả vờ làm người yêu làm gì. Hiểu lầm thì mình lo là được. Vả lại, Mikoto cũng đâu có làm phiền tớ.”
“Nhưng mà…”
“Mong muốn của tớ là Mikoto làm việc mà chính bản thân mình thực sự muốn làm.”
Một lần nữa, Mikoto mở to mắt.
Đôi mắt được bao quanh bởi hàng lông mi dài và đẹp của cô tỏa sáng lấp lánh.
“Thế à, chỉ cần tớ làm điều tớ muốn là được đúng không? Bất kể điều ích kỷ nào của tớ, Akihara-kun cũng nghe chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
Tôi mỉm cười để làm cho Mikoto an tâm.
Thế rồi Mikoto nhìn tôi rồi liếc qua Yuki.
Mikoto chần chừ một thoáng, sau đó cô dõng dạc.
“Tớ sẽ làm điều bản thân mình muốn. Bởi vì Akihara-kun đã nói vậy. Cho nên…tớ…tớ muốn trở thành người yêu của Akihara-kun.”
Và rồi, Mikoto lộ rõ vẻ sửng sốt.
Cả tôi và Yuki cũng nhìn cô mà không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Vừa rồi Mikoto đã nói cái gì vậy?
Nếu tôi không nghe nhầm, thì Mikoto vừa nói là cô ấy muốn trở thành người yêu của tôi.
Mikoto bất ngờ một lúc, tiếp đến má cô ngay lập tức đỏ au.
Chắc hẳn là ngượng lắm.
Nhưng Mikoto lại đánh mắt đi, cô tiếp lời.
“Vừa, vừa nãy là tớ nói nhầm thôi. Vì tớ mong muốn cho nên là tớ sẽ giả làm bạn gái của Akihara-kun. Nhất định tớ sẽ không trao Akihara-kun cho Sasaki đâu!”
Từ lời tuyên bố của Mikoto, tình hình ngay lập tức xoay chuyển.
Yuki vì quá bất ngờ, cô cuống cuồng trố mắt..
“A, Aki-kun…ở cùng với Kaho là phù hợp nhất đấy? Bởi vì Aki-kun và Kaho đều thích nhau…nhất định chuyện sẽ tiến triển tốt chứ!”
“Đó là mong muốn của Sakurai ư? Tức là Sasaki với tư cách là một người bạn thuở nhỏ, sẽ âu yếm với Akihara-kun thay cho Sakurai ư?”
“Điều đó…tớ có nói đâu. Không, mong muốn của tớ là vậy đấy.”
Đôi đồng tử của Yuki chao đảo.
Mikoto nhẹ nhàng nói.
“Tớ cho rằng, chắc chắn đó không phải là mong muốn thực sự của Sakurai. Sakurai cũng nên làm theo ý mình đi. Người thích Akihara-kun không phải là Sasaki. Người thích Akihara-kun chính là bản thân cậu đúng không?”
“Tớ thích, không phải là Aki-kun, mà là mối quan hệ của Aki-kun và Kaho…”
Yuki im bặt.
“Người có thể biến mong muốn của cậu thành hiện thực chỉ có cậu thôi đấy.”
Nói thế xong, Mikoto quay sang tôi.
“Akihara-kun. Mình luyện tập đi.”
“Luyện tập? Luyện cái gì?”
“Bọn mình giả vờ làm cặp đôi yêu nhau đúng không?”
“À à, ừ. Nếu Mikoto muốn làm thế.”
“Nếu thế thì cậu thử nói là cậu thích tớ đi.”
“Hể?”
“Vì là người yêu nên cậu nói được đúng không?”
Nói vậy xong, Mikoto đỏ mặt, cô nhìn thẳng vào tôi.
Tại sao Mikoto lại đột nhiên nói ra điều đó vậy?
Ngay cả lúc có Yuki.
Phiền thật rồi.
Đến tôi cũng hơi ngượng nữa.
“Ờ,
tớ thích cậu.”
“...Cảm giác như chưa dồn tình cảm vào lắm ha.”
“Tớ thích Mikoto nhiều lắm”
Tôi lặp lại lời nói của mình.
Tôi thấy cả hai lần đều là vẻ diễn cứng đờ, thế nhưng Mikoto lại thích chí, cô híp cả mắt lại.
Ngược lại, nói đến Yuki thì vẻ mặt cô như bị sốc nặng.
Mikoto nhẹ nhàng nói với Yuki.
“Nếu Sakurai không thích Akihara-kun thì tại sao lại tỏ vẻ mặt tổn thương vậy?”
“...ờ. Đó, đó là vì…”
Yuki ôm người trong đau đớn.
Và rồi, Yuki nhìn xuống thì thầm.
“Tớ biết là mình kỳ lạ mà. Dù vậy, tớ…vẫn muốn Aki-kun và Kaho ở bên nhau.”
Chắc có lẽ, Yuki cũng không hiểu được điều mà bản thân mình đang nói, không hiểu được cảm xúc của mình.
Tôi cảm thấy như vậy.
Yuki quay phắt người hướng ra phía cửa phòng.
“Tớ phải về lớp học đây.”
Thế là, Yuki mất dạng khỏi căn phòng.
Mikoto thở dài nhẹ nhõm, cô ngồi bệt ngay tại chỗ.
Tôi hốt hoảng dòm vào đôi mắt xanh của Mikoto.
“Có, có sao không? Mikoto.”
“Tớ…hơi mệt.”
“Xin lỗi.”
“Tại sao Akihara-kun lại xin lỗi? Tớ, đã rất vui đấy? Vì Akihara-kun đã nói là tớ cứ làm điều mình mong muốn.”
Nói vậy xong, Mikoto nắm lấy tay tôi.
Ngón tay trắng nõn của Mikoto đan vào ngón tay tôi.
“Mi, Mikoto, chuẩn bị về lớp học đi…”
“Akihara-kun, cậu đã nói là sẽ nghe điều ích kỷ của tớ đúng không?”
“Đúng là thế đấy?”
“Tớ, muốn giữ nguyên như thế này. Mình trốn tiết học đầu đi?”
“Ơ?”
“Nếu cả hai không quay lại, tớ nghĩ mọi người trong lớp sẽ lại càng hiểu nhầm hơn nữa về mối quan hệ của bọn mình.”
“Nếu mà hiểu nhầm thì chẳng phải là phiền à?”
“Bọn mình, đang giả vờ làm bạn trai bạn gái đúng không? Nếu thế thì mình nên để họ nghĩ là bọn mình trốn tiết rồi hẹn hò, xong rồi âu yếm với nhau đi”
“Nếu mà hẹn hò thì không phải là căn phòng u ám như thế này, phải chọn nơi có không khí hơn đấy.”
Tôi than thở.
Nếu như bị người ta hỏi là tôi cùng với Mikoto đã ở đâu, và tôi trả lời là ở trong căn phòng chuẩn bị sinh vật học tối tăm nhỏ hẹp, thì khác nào công khai rằng cả hai làm việc gì đó mờ ám..
Mikoto khúc khích cười.
Mái tóc bạch kim của cô khẽ đung đưa.
“Nếu thế thì Akihara-kun chọn nơi có không khí đi. Bây giờ bọn mình đến chỗ đó là được mà?”
“Ở trong trường học thì khó đây. Nhưng mà tớ sẽ nghĩ thử xem.”
“Ừ. Bởi vì tớ nghĩ, nếu là Akihara-kun thì nhất định cậu sẽ dẫn tớ đến một nơi thoải mái, hơn nơi này nhiều.”