Ngày hôm sau, tuy vẫn chưa khỏi ốm nhưng thể trạng Mikoto cũng đã phần nào khá lên.
Mikoto vẫn chưa thể đi học, chắc tớ cũng nghỉ luôn ha? - Nghe tôi nói vậy, cô lắc đầu.
“Tớ nghĩ hôm nay mình ổn rồi.”
Dứt lời, Mikoto mỉm cười.
Chắc rằng không phải cô đang cố tỏ ra mạnh mẽ mà là ổn thật rồi.
Tôi cũng không thể nghỉ học hai ngày liên tiếp được.
Thành thử ra tôi đến trường, bây giờ thì tiết học cuối cùng đã kết thúc và là lúc tôi sắp về nhà.
Vì lo lắng cho Mikoto nên tôi tính đi thẳng về nhà luôn.
Ngày hôm nay Kaho vẫn không bắt chuyện với tôi lấy một lần.
Khi tôi liếc nhìn thi Kaho lại sợ hãi, cô đánh mắt một cách lộ liễu.
Tôi nghĩ, mình đã bị cô ấy tránh mặt hoàn toàn mất rồi.
Nhưng vì chuyện ngày hôm nọ nên đành chịu thôi.
Tôi thở dài.
Ngay lúc ấy, tôi cảm thấy có ai vỗ vào vai mình.
Quay lại, lọt vào mắt tôi là Yuki.
Một nữ sinh có dáng người thấp nhỏ, phong thái trầm lặng, đeo một chiếc kính kiểu vành dưới nhuộm đỏ.
Sakurai Yukino. Biệt danh của cô là Yuki. Và là bạn thân của Kaho.
“Yuki đến lớp tớ à, đúng là hiếm có thật. Có chuyện gì thế?”
“Không phải là… có chuyện gì thế. Cậu biết rồi mà?”
Yuki thì thầm rồi đưa miệng kề bên tai tôi.
Một cảm giác nhột nhạt khẽ lan tỏa khắp người.
Không hiểu sao, tôi mường tượng rằng câu chuyện khi lọt tai chắc hẳn ít nhiều sẽ liên quan đến Kaho.
“Aki-kun. Bây giờ cậu có thời gian không?”
“Nếu một chút thì được.”
Yuki gật đầu rồi kéo cánh tay tôi.
Tôi giật mình.
Rất hiếm khi cô nàng Yuki trầm tính này lại ép mình làm những việc như thế.
Tôi buộc lòng đứng dậy đi theo cô ấy.
Chúng tôi ra khỏi phòng học, rẽ ở góc của sảnh rồi vào phòng chuẩn bị sinh vật học.
Một nơi vừa tối tăm, vừa nhỏ hẹp thế này dĩ nhiên sẽ chẳng ai mò tới.
Yuki đóng sầm cửa lại rồi quay lại phía tôi.
Tà váy của cô khẽ đung đưa
Thế rồi, Yuki bước từng bước mạnh mẽ tiến lại, rồi chọc ngón trỏ vào ngực tôi.
“Yu-Yuki? Cậu làm sao thế?”
“Lại còn giả nai hả? Cậu, làm Kaho tổn thương rồi còn gì.”
“Kaho đã nói gì thế?”
“Kaho… từ sáng nay cậu ấy đã không ổn rồi. Trông cậu ấy suy sụp lắm. Tớ hỏi lý do thì cậu ấy nói ‘Hôm qua tớ đã đến phòng của Haruto, rồi bị Haruto…’, sau đó cậu ấy im lặng.
“Ngoài ra thì cậu không còn nghe thấy gì nữa à?”
“Cậu ấy… không nói gì cho tớ nữa cả.”
Yuki lắc đầu buồn bã.
Tôi nghĩ, nếu như từ phương diện của Yuki thì chắc hẳn cậu ấy muốn cô bạn thân Kaho chia sẻ cho mình dù bất cứ chuyện gì.
Nhưng chắc hẳn Kaho sẽ không đời nào đi rêu rao chuyện Mikoto đang ở nhà tôi đâu.
Yuki ngước lên nhìn tôi.
“Aki-kun đã làm gì Kaho vậy?”
“Làm gì là sao?”
“Đấy là… à ừm, cậu cưỡng ép, làm việc dâm dục chẳng hạn.”
Yuki vừa đỏ mặt vừa nói.
Tôi đã đè Kaho ra, hay là làm việc gì đó tương tự như thế, nói chung là làm việc không được phép, chính vì thế mà Kaho suy sụp.
Dường như đó là điều mà Yuki đang hiểu nhầm.
Tôi nghĩ, rằng sự tin tưởng của cô ấy dành cho bản thân mình không còn chút nào nữa rồi.
“Tớ có làm việc đó đâu.”
“Nhưng mà… nhìn thái độ của Kaho thì hôm qua đã phải có việc gì đó xảy ra ở nhà Aki-kun chứ, không thể nào mà sai được.”
“Đúng là thế. Nhưng mà tớ không thể nói chuyện đó cho Yuki được.”
Yuki để lộ vẻ mặt như bị tổn thương.
“Tớ là bạn của cậu mà, cậu không nói cho tớ được sao?”
“Xin lỗi.”
“Tớ đã giúp cậu quay trở lại làm bạn với Kaho kia mà.”
“Về việc đó thì, thôi bỏ đi.”
“Ơ? Tại, tại sao?”
“Không biết có phải là do lỗi của tớ khiến Kaho tổn thương hay không.”
“Vậy chuyện Aki-kun hôm qua đã làm gì đó khiến Kaho tổn thương là thật hả?”
“Tớ không làm những việc giống như Yuki tưởng tượng đâu. Nếu cậu cho rằng tớ là thằng chuyên đi làm mấy chuyện xằng bậy thì cậu nên cảnh giác cái tình cảnh hiện giờ hơn đấy.”
“Ơ?”
Dứt lời, Yuki đảo mắt một vòng xung quanh.
Ở trong căn phòng nhỏ hẹp u ám chỉ có hai người.
Không có học sinh nào đến đây cả. Cửa phòng thì đang đóng.
Nếu như tôi định làm gì đó với Yuki, thì cô ấy với thân hình bé nhỏ và thiếu sức lực đó sẽ chẳng thể kháng cự nổi.
Yuki lại càng đỏ mặt hơn.
“Nhưng, nhưng mà người Aki-kun thích là Kaho mà, cho nên là, làm gì có chuyện cậu sẽ…”
“Chắc hẳn Yuki nghiêm túc nên mới nghĩ thế, nhưng mà nam sinh cấp ba thì cứ có con gái trông đáng yêu một chút thôi thì ai cũng chẳng ngại ngần gì đâu.”
“Aki-kun… có nghĩ tớ, đáng yêu không?”
“Hả? Cái đó thì, cũng kiểu như vậy đấy.”
Tuy vẻ ngoài đơn giản, nhưng sự giản dị ấy vẫn có chút nào đó đáng yêu.
Mặc dù có thể là cô ấy không bằng Kaho hay Mikoto được.
…So sánh kiểu như thế bất lịch sự thật. Nếu để cho con gái biết được nội tâm của mình chắc sẽ bị nổi giận mất.
Tôi loại bỏ cái ý nghĩ đen tối ra khỏi đầu mình.
Yuki lẩm bẩm một câu ‘hừm’ rồi nhìn tôi.
Và rồi, cô nàng hoảng hốt.
“Tóm, tóm lại là, cậu mà không làm lành với Kaho… thì không được đâu đấy? Kể cả là Aki-kun có tự tiện nói là thôi bỏ đi thì tớ cũng vẫn không tha thứ đâu.”
“Tại sao Yuki lại muốn tớ và Kaho làm lành như thế?”
“Tại vì, Aki-kun thích Kaho, ngay cả Kaho thực sự cũng thích Aki-kun đấy. Chỉ là cậu ấy không thể thành thật với cảm xúc của mình mà thôi.”
Tôi không nghĩ vậy.
Yuki tuy là bạn thân của Kaho, nhưng nội tâm của cô ấy hẳn là Yuki chưa thể hiểu được.
Nhưng việc đó tôi lại không thể nói ra.
“Tớ thì… tớ muốn Aki-kun ở cùng với Kaho. Tại vì cách cậu ấy ngọt ngào gọi tên Aki-kun là ‘Haruto’ đáng yêu lắm. Hơn nữa, Kaho được Aki-kun đối xử tốt bụng như vậy, cậu ấy trông rất hạnh phúc. Đó mới là Kaho mà tớ muốn dõi theo.”
“Chỉ cần vậy thôi là đủ à?”
Nghe tôi hỏi, đôi mắt Yuki khẽ mở to.
Thế rồi cô gật đầu cái rụp.
“Ừ. Chỉ cần nhìn thôi là tớ hạnh phúc rồi.”
Yuki nói như để tự thuyết phục chính mình.
Nhưng mà, liệu điều đó có thật không?
Giọng nói của cô ngượng nghịu giống như đang che giấu nỗi lòng của bản thân.
Yuki đã nói rằng chỉ cần ngắm nhìn Kaho hạnh phúc là cô ấy thỏa mãn rồi.
Suốt khoảng thời gian sau đó, Yuki lặng thinh.
Trong phòng chuẩn bị sinh vật học chỉ có hai người là tôi và Yuki.
Không thể chịu được nữa, tôi hỏi.
“Hết chuyện rồi à?”
“...Ừm.”
“Thế tớ về đây.”
“A, tớ cũng về nữa.”
“Mình cùng về một đoạn chứ?”
“Cái đó thì, tớ thấy có lỗi với Kaho.”
“Tại sao?”
“Tớ mà về cùng Aki-kun thì Kaho…”
“Kaho cũng không để ý đâu.”
“Cậu nói thế là không được đâu đấy?”
Mặc cho vậy, kết cục là Yuki cũng đã đồng ý đi về cùng tôi.
Cả Yuki và tôi đã chơi với nhau kể từ thời học trung học cơ sở.
Tôi thấy việc cùng nhau đi về chẳng có gì to tát cả.
Rải rác trong sân trường, là các nhóm hoạt động câu lạc bộ.
Tôi thì thuộc câu lạc bộ về nhà, còn Yuki thì chắc chắn là cô ấy thuộc câu lạc bộ diễn kịch rồi.
“Yuki không hoạt động câu lạc bộ à?”
“Hôm nay tớ nghỉ. Cũng là do Đại hội kết thúc rồi mà. Tới đây thì bọn tớ mượn Hội quán thành phố để diễn kịch… nhưng mà việc đó vẫn còn xa lắm.”
“Hể. Tớ sẽ đi xem sao.”
“Cảm ơn. Cậu đi xem cùng Kaho nhé”
Nói đoạn, Yuki mỉm cười.
Sau khi ra khỏi cổng trường, chúng tôi lên xe bus.
Cả hai nói với nhau đủ thứ chuyện, cũng bởi vì lâu lắm rồi tôi với Yuki mới có cơ hội nói chuyện riêng với nhau, như là chuyện về bạn học thời trung học cơ sở, mấy chuyện đồn đại ở trường trung học phổ thông, hay mấy lời than thở về hoạt động câu lạc bộ chẳng hạn.
Giữa những mẩu chuyện ấy, lúc chúng tôi nói về Kaho thì đó là lúc trông cô vui nhất.
Tôi thầm nghĩ, Yuki thực sự rất thích Kaho ha.
Phải chăng tôi là kẻ quấy rối còn Yuki thì lại muốn độc chiếm Kaho.
Suy nghĩ tôi bỗng dưng lại thành ra như vậy.
Nếu thế thì tôi lại càng nên bỏ ngay cái việc nhờ Yuki giúp làm lành với Kaho lại mới được.
Thông thường Yuki ít nói, nhưng lúc mà hai người chúng tôi nói chuyện với nhau thì khi nào tôi cũng là người nghe.
Trước lời nói liên tục không nghỉ của Yuki, tôi thi thoảng chêm vào, đưa ra những chủ đề liên quan.
Nó là kiểu như vậy đấy.
Chúng tôi xuống ở nhà ga gần nhất để đổi sang tàu điện. Nhà của tôi và nhà của Yuki cùng hướng với nhau, cũng chẳng cách xa nhau lắm cho cam.
Vừa đi trên con đường dốc, tôi vừa nói.
“Yuki giỏi thật đấy.”
“Tớ á?”
“Kaho cũng là học sinh khá ưu tú, nhưng mà so với Kaho thì Yuki còn có thành tích tốt hơn. Hơn nữa cậu còn chăm chỉ hoạt động câu lạc bộ nữa.”
“Thế, thế à?”
“Tớ mới nhớ ra là, nghe nói cái kỳ thi định kỳ hôm vừa rồi, hình như cậu đứng thứ 3 toàn khóa đúng không nhỉ?”
“...Ừm. Nhưng mà… tớ, chẳng giỏi tí nào đâu”
Yuki ngượng ngùng nói.
Tôi nghĩ, Yuki đúng là một cô gái tốt nhưng lại khiêm tốn nhỉ.
Tôi mỉm cười và gõ nhè nhẹ lên đầu Yuki.
Yuki giật mình, gương mặt thoáng đỏ ửng.
“Á, Aki-kun. Cậu, cậu làm gì vậy?”
“Xin lỗi. Cậu không thích à?”
“Trong đám con gái cũng có nhiều đứa không thích bị coi như trẻ con đâu nhé.”
“Xin lỗi. Tớ lỡ tay. Không có lần thứ hai đâu”
“Ah… không phải là tớ không thích đâu… ưm, ý tớ là không nên đụng chạm con gái một cách đơn giản như thế. Với cả là, Aki-kun có người con gái mà mình thích đúng không?”
Vẫn không thay đổi, Yuki đỏ mặt, cô ngước lên nhìn tôi.
Đúng thật là tôi thích Kaho, nên việc tôi xoa đầu Yuki như thế này chẳng tốt chút nào.
Bản thân tôi sẽ không đời nào xoa đầu của mấy đứa con gái mà tôi không chơi thân đâu.
Nếu làm vậy thì khác nào mấy tên biến thái cơ chứ
Nhưng mà vì Yuki là bạn nên tôi lỡ để mất cảnh giác.
“Xin lỗi nhé.”
“Việc đó thì cậu làm với Kaho đi. Nhất định là… cậu ấy sẽ vui đó?”
“Chắc vậy ha.”
Chí ít thì Kaho bây giờ hẳn là sẽ không chấp nhận việc đó.
Nhưng còn Mikoto thì sao?
Tâm trí tôi dần hiện lên hình ảnh bàn tay đang xoa lấy đầu Mikoto, một điều không thể tưởng nổi.
Đối phương là Nữ Thần Băng Giá kia mà. Bị con trai xoa đầu sao, chắc hẳn cô ấy sẽ từ chối việc đó thôi.
Nhưng mà, nếu như phong thái của Mikoto hôm qua, có thể là cô ấy bị yếu đi vì sốt, nhưng nếu tôi xoa đầu chắc là sẽ không bị cô ấy nổi giận đâu nhỉ? - Tôi nghĩ.
Tại sao tôi lại suy nghĩ về Mikoto chứ?
Trong lúc đăm chiêu thì Yuki soi thẳng vào mắt tôi.
“Cậu sao thế?”
“Không có gì đâu.”
Tôi lắc đầu rồi bắt đầu rảo bước.
Yuki đi sau tôi tầm nửa bước chân, bỗng cất tiếng.
“Có phải là, cậu đang suy nghĩ về cách để làm lành với Kaho không?”
“Không…”
“Tớ, sẽ cố gắng, nghĩ ra cách để hai người làm lành… cho nên là, cậu hãy nói cho tớ nghe đi, hôm qua, đã có việc gì xảy ra được không?”
Tôi có đang suy nghĩ về cách làm lành với Kaho đâu, tôi cũng chẳng thể nào nói cho Yuki biết về chuyện hôm qua được.
Trong khi đang băn khoăn không biết nên trả lời như thế nào thì bỗng dưng, nỗi bối rối trong tôi tan biến hết.
Bóng dáng của một thiếu nữ xuất hiện từ lối vào của một hiệu thuốc trên con đường dốc.
Đó là Mikoto. Cô mặc một chiếc áo len màu be và kèm theo đó là tư phục, trông có vẻ ấm áp, phía ngoài thì choàng lên chiếc áo khoác của tôi. Tôi giật mình trước diện mạo nữ tính của cô. Những cô gái đẹp như Mikoto, dù có mặc đồ thể dục của tôi thì vẻ đáng yêu chẳng mảy may suy chuyển, nhưng phải nói là, nếu cô ăn mặc chỉnh tề sẽ còn dễ thương hơn thế nữa - tôi một lần nữa đắm chìm trong suy nghĩ ấy…
Chắc cô ấy đã mua trang phục ở đâu đó. Ngoài ra một bên tay cô vẫn lủng lẳng túi đồ.
Nghĩ thế xong, tôi lắc đầu. Cái quan trọng hơn là, nếu cứ thế này thì Mikoto và Yuki sẽ bắt gặp mất thôi!
Nhưng mà trễ mất rồi.
Nhận thấy tôi, Mikoto bỗng niềm nở.
“Akihara-kun. Cậu muộn thế. Tớ chờ lâu quá nên một mình đến hiệu thuốc đây. Nhờ có Akihara-kun mà sức khỏe tớ khá lên rồi đó.”
Mikoto nhanh nhảu nói, trông cô vui vẻ, nhưng cũng có chút ngượng nữa.
Tôi đờ người ra mà á khẩu, Mikoto nghiêng đầu một cách đáng yêu.
“Sau cậu đờ ra thế? Cùng về nhà thôi nào? Giờ chắc tớ có thể ăn cơm tối được rồi. Hôm nay cậu định làm món gì?”
Sau khi Mikoto hào hứng nói, cô nhìn Yuki trong bộ đồng phục thủy thủ ở phía sau tôi rồi tỏ ra vẻ mặt khó hiểu.
Mikoto không biết chút gì về Yuki.
Thế rồi, Yuki bước lên trước.
Bảo rồi mà, Mikoto không nghĩ Yuki là người quen của tôi.
Không hay rồi.
Cực kỳ là không hay rồi.
Tôi đành phải nói thôi.
“Mikoto. Đây là Sakurai Yukino, học sinh cùng khóa từ thời trung học cơ sở với tớ.”
Nghe thế xong, Mikoto đột nhiên xanh mặt.
Yuki ở phía đối diện cũng mang vẻ mặt như bị sốc, cô cứng đờ người.Yuki cuối cùng cũng mở miệng.
“Là sao vậy? Cậu là Mikoto ở lớp cạnh đúng không? Cậu cùng Aki-kun về nhà và cùng nhau ăn tối á…?”
“Ờ này, Yuki…”
Tôi lắp bắp.
Nên giải thích thế nào đây?
Chỉ cần thành thực nói là chúng tôi đang sống cùng nhau trong một nhà thì có được không.
Không biết Mikoto muốn làm gì đây nữa?
Mikoto cũng cứng người luôn rồi, dường như cô ấy không thể phản ứng được nữa.
Trước khi tôi mở miệng thì Yuki nói luôn.
“Đồ tồi… Aki-kun. Thì ra là cậu đang hẹn hò với Mikoto đấy nhỉ? Vì thế mà hai người lại sống cùng nhà với nhau à? Hai người cũng làm mấy việc ecchi suốt rồi đấy ha. Hóa ra là Kaho hôm qua thấy cái đó nên… bị tổn thương nhỉ.”
“Hiểu, hiểu nhầm rồi.”
Tôi định giải thích thì bị nghẹn lại.
Yuki đang rơi nước mắt.
Mắt đẫm lệ, Yuki nói như mất giọng.
“Aki-kun… cậu không còn quan tâm đến Kaho nữa sao?”
“Không có chuyện đó đâu.”
“Aki-kun… là đồ phản bội.”
“...Này, Yuki. Kaho đâu có chấp nhận tớ.”
“Nhưng mà, Aki-kun thích Kaho đúng không? Tớ thích Kaho lúc cậu ấy ở với Aki-kun, tớ cũng thích Aki-kun khi cùng ở với Kaho mà. Tại sao lại là Mikoto chứ? Nếu người ở cạnh Aki-kun, không phải là Kaho… thì là tớ cũng được mà!”
Sau khi hét lên như vậy, Yuki sửng sốt che miệng lại.
Lau nước mắt xong, Yuki vẫn đỏ mặt nhìn chằm chằm vào tôi.
“Cái vừa nãy… cậu quên đi, Aki-kun. Tớ… cực kỳ là ghét Aki-kun luôn đấy!”
Yuki chạy đi như muốn trốn khỏi nơi này.
Tôi và Mikoto nhìn nhau không nói nên lời.
Mikoto tỏ vẻ vô vọng, cô thì thầm.
“Vậy là… Sakurai thích Akihara-kun.”
Đúng như Mikoto nói vậy.
Cho dù có khờ khạo thì vẫn có một chuyện mà tôi hiểu được.
Có vẻ như Yuki thích tôi.
☆
Tôi và Mikoto cùng nhau leo lên con dốc, mang theo một bầu không khí khó xử.
Đây là đường về nhà của chúng tôi, nhưng nếu như bị ai đó nhìn thấy thì có thể sẽ thành ra chuyện không hay.
Giống như việc bị Yuki hiểu nhầm như ban nãy.
Giữa con dốc, Mikoto quay phắt sang nhìn tôi.
Vạt áo khoác đung đưa, tôi thoáng nhìn thấy đôi chân trắng ngọc ngà của cô.
“Akihara-kun, khá là đào hoa đấy nhỉ?”
“Thế à…”
“Thấy chuyện vừa rồi thì ai cũng sẽ nghĩ vậy thôi.”
Sự việc vừa rồi, tức là việc cô bạn thân Yuki buột miệng nói là thích tôi và rời đi.
Nói thật là tôi chưa từng nghĩ rằng Yuki lại thích tôi.
Yuki lúc nào cũng nhiệt tình giúp tôi và Kaho hòa giải.
Lúc tôi thất bại trong lần tỏ tình, cô ấy còn suy sụp như đó là chuyện của bản thân mình vậy.
Cái đó là sao?
Tôi ngân dài một tiếng hừ~m.
“Tớ không hiểu lý do Yuki thích tớ.”
“Tại vì Akihara-kun tốt bụng quá đấy. Không phải à?”
“Chỉ vì tốt bụng thôi mà người này lại thích người kia đấy hả.”
“Tớ thì thích người tốt bụng đấy. Cho nên là, tớ cảm thấy mình cũng hiểu được lý do mà Akihara-kun được con gái thích như vậy.”
Mikoto vừa mỉm cười vừa nói.
Nhưng, tôi lại cho rằng mình chẳng hề tốt bụng, cũng không có lý do nào để được con gái thích cả.
Cả Kaho lẫn Yuki, suy cho cùng thì đều do tôi mà bị tổn thương đó thôi.
Tôi nên làm gì đây?
Tâm trí tôi quay cuồng cuốn theo dòng suy nghĩ cũng rời rạc theo.
Mikoto nhìn tôi ra chiều lo lắng.
“Akihara-kun. Cậu ổn chứ?”
“Cái gì ổn cơ?”
“Sao nhìn đăm chiêu vậy.”
“Thế à?”
“Ừ… cả Kaho hôm qua và cả Sakurai hôm nay nữa, hai người đều tệ nhỉ. Họ bỏ ngoài tai chuyện của Akihara-kun mà làm cậu khó xử.”
“Hai người họ không phải người xấu đâu. Mà là tớ đây.”
“Tự trách móc bản thân như thế là tối kỵ đấy.”
Mikoto nói như đang lo cho tôi vậy.
Không hiểu sao, nhưng dường như Mikoto đang quan tâm tới tôi.
Lúc mới gặp nhau, tôi còn không thể nghĩ rằng Mikoto lại có thể lo âu vì tôi như thế này.
“...Mikoto hôm nay có chút dịu dàng đấy nhỉ.”
“Thế, thế à?”
“Ừ. Nếu mà lúc nào cậu cũng như vẻ này thì tớ lại thấy vui đấy.”
“Kiểu như thế này thì, Akihara-kun vui sao?”
“Ừ ừ. Nào là không muốn mắc nợ người khác, nào là không muốn làm phiền người khác, cậu không cần phải để tâm đến mấy việc đó đâu. Chỉ cần, kiểu như thế này, cậu giao tiếp với tớ một cách bình thường là tốt rồi.”
“...Về việc có mối quan hệ bình thường với người khác, tớ không hiểu lắm.”
“Là sao?”
“Tớ là đứa mà… bạn bè không có, gia đình… cũng không nữa… Cho nên là, việc tiếp xúc với người khác một cách bình thường, cụ thể là phải làm như thế nào, tớ không thể hiểu được.”
Mikoto ngượng ngùng nói.
Nữ Thần Băng Giá, là cái đích của sự ngưỡng mộ trong trường, một thiếu nữ khác thường, lại còn xuất sắc nổi bật với thành tích đứng thứ hai của cả khóa.
Ngoài ra thì, dù tôi không thể thấu hiểu, nhưng hẳn nội tâm trong cô hẵng còn vương vấn chuyện gì đó.
Nhưng lúc đó tôi đã nghĩ rằng, nếu như rũ bỏ đi vẻ bề ngoài ấy, thì Mikoto cũng là một cô gái bình thường thôi.
Mikoto nhìn chằm chằm vào tôi.
“Túm cái váy lại là, mối quan hệ của tớ và Akihara-kun là thế nào? Sasaki là bạn thuở nhỏ của Akihara-kun, Sakurai là bạn của Akihara-kun. Vậy còn tớ thì sao?”
“Cái đó có liên quan gì đến ‘cách giao tiếp bình thường không’ vậy?”
“Tất nhiên rồi. Tại vì, nếu như là bạn bè thì cũng cách giao tiếp bình thường kiểu bạn bè, nếu là bố mẹ và con cái thì cũng có cách giao tiếp bình thường của bố mẹ và con cái. …Nếu như, là người yêu thì tớ cho rằng cũng có cách giao tiếp bình thường của người yêu. Nhưng mà bọn mình lại chẳng thuộc cái nào cả.”
“Anh em họ hàng xa. Bạn cùng lớp. Như thế không được à?”
“...Cái nào cũng đúng, nhưng, cảm giác như cái nào cũng sai vậy.”
“Nếu vậy thì Mikoto cứ làm theo ý mình là được mà.”
“Ểh?”
“Mikoto cứ làm như mình muốn, với tớ đó chính là một mối quan hệ bình thường rồi. Nào là vay mượn, nào là nghĩa vụ, nào là sự đúng đắn, mấy cái đó bỏ đi, Mikoto cứ làm như những gì bản thân mình thực sự muốn là được rồi.”
“Mong muốn… của tớ?”
“Ừm. Cậu suy nghĩ đi.”
Với tôi thì cứ đối xử lạnh lùng cũng được, chửi tôi là ‘Đồ bỉ ổi!’ cũng được.
Chỉ là, tôi không muốn Mikoto vì không muốn bản thân phải mắc nợ, không muốn làm phiền, hay là không muốn kết thân mà cự tuyệt mọi người xung quanh.
Có thể là tôi quan tâm thừa thãi, nhưng đó chắc rằng không phải là bản chất thật của Mikoto.
Tôi nghĩ, Mikoto chỉ đơn thuần là một cô nàng nhút nhát mà thôi.
“Làm như tớ thích, à… Được. Tớ sẽ nghĩ thử xem.”
Mikoto khẽ thủ thỉ.
Thế rồi cô chăm chú nhìn tôi.
“Akihara-kun.”
“Gì thế?”
“Vừa nãy tớ cũng hỏi rồi nhưng mà… bữa tối nay, cậu làm món gì?”
“Cứ là món Mikoto muốn là được mà.”
Tôi mỉm cười.
Cho đến hôm gần đây, cô ấy còn nói là sẽ không lần nào ăn đồ tôi làm nữa, vậy mà bây giờ Mikoto lại hỏi thực đơn như thế này.
Kiểu như thế này thì sống cùng sẽ thoải mái hơn nhiều.
Tôi cũng phải suy nghĩ về chuyện Kaho với Yuki, nhưng mà cứ lo bữa tối trước mắt đã vậy.
Gò má Mikoto khẽ phiếm hồng, cô e thẹn nói.
“Tớ muốn ăn cà ri.”
☆
Mikoto nói là bữa tối nay muốn ăn cà ri, nhưng mà nghĩ kỹ thì, cô vừa mới khỏi bệnh.
Không đời nào tôi lại có thể cho cô ấy ăn món cà ri Ấn Độ siêu cay được, nhưng chiều theo ý cô, tôi quyết định làm món cà ri nghiêng về ngọt hơn.
Mikoto xúc một miếng rồi nói.
“Ngọt như thế này, sao tớ cứ có cảm giác mình đang bị coi là trẻ con vậy…”
“Cậu nói là ngọt ngọt cũng được, cứ làm đi nên tớ mới làm đấy. Không hợp khẩu vị à?”
Tôi cười nói thì Mikoto hốt hoảng lắc đầu.
“Không. Không có chuyện thế đâu. Ngon lắm. Vả lại tớ cũng không thích ăn cay.”
“Thế thì tốt rồi”.
Phần dọn dẹp bát đĩa thì Mikoto nài nỉ làm thay tôi bằng được, nhưng mà kết cục thì vẫn về tay chủ nhà.
Dù cho đã hạ sốt, nhưng vừa mới ốm dậy không thể bắt cô nàng làm việc luôn được.
Mikoto miễn cưỡng nghe lời tôi rồi ngồi xuống bàn ăn, đôi chân cô đung đưa.
Thế rồi, Mikoto hỏi tôi như vừa đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.
“Akihara-kun không có anh chị em à?”
“Ừ. Nhưng mà chị Amane thì cũng giống như là chị gái tớ rồi.”
Tôi vừa rửa bát đĩa của hai người vừa trả lời.
Trước đây chị họ Amane cũng từng sống ở căn nhà này nên tôi cũng rửa cả của phần chị ấy luôn, nhưng mà gần đây tôi chỉ toàn rửa cho mỗi phần của mình.
Vì thế mà từ khi Mikoto đến đây, có thể nói rằng tôi đã trở lại như cuộc sống trước đây.
“Nói thế thì Mikoto có anh em…”
Tôi đang hỏi dở chừng thì im bặt.
Mikoto có vẻ như không muốn đề cập đến vấn đề gia đình, vốn dĩ cô ấy đã bị đuổi ra khỏi dinh thự nhà Toomi kia.
Sự tình như thế nào thì tôi không rõ, nhưng tôi nghĩ không nên hỏi thì tốt hơn.
Tuy nhiên, Mikoto lại thản nhiên nói.
“Cậu không cần phải để tâm đâu. Nói đến anh em thì tớ có vài người, người gần tuổi với tớ nhất chắc là một cô em gái sinh trước tớ một năm thôi.”
“Hể~”
“Dù là chị em nhưng cũng chỉ một nửa thôi.”
“Chỉ một nửa?”
“Bọn tớ cùng cha nhưng mẹ thì không. Hay nói cách khác là “cùng cha khác mẹ.”
“Aa, hiểu rồi.”
Ra là thế à.
Một phần nào đó tôi cũng đã đoán ra lý do vì sao họ của cô ấy thì không phải là ‘Toomi’ trong khi cô lại thuộc dòng dõi ấy.
Họ ‘Mikoto’ của cô ấy, hẳn là dùng tên họ của mẹ cô rồi.
Tôi không hiểu rõ lý do tại sao, song cũng chẳng có ý định đào sâu.
Mikoto nhẹ nhàng cất lời.
“Akihara-kun rất thân với Amane đúng không?”
“Ờ, kiểu vậy. Nhưng mà lúc nào tớ cũng bị chị Amane điều khiển hết cả.”
Chị Amane hơn tôi những 5 tuổi, thành ra tôi không tài nào bật lại được.
Ngược lại, tôi thấy mình lại được chị Amane cưng chiều khá nhiều.
Khi chị Amane mất đi bố mẹ, lúc đó tôi mới học lớp năm tiểu học, còn chị ấy đã là học sinh cấp ba năm nhất rồi.
Giống như là để bồi đắp cho thứ bị mất đi, chị Amane hướng sự quan tâm sang tôi.
Cả những lúc hai người đi câu cá, đi thư viện, xem phim, chị Amane đều dẫn tôi theo.
Người chị Amane như thế bây giờ đã ở một đất nước xa lạ ngoài kia rồi.
Mikoto nói, tông giọng ánh lên vẻ cô đơn.
“Amane là chị họ của Akihara-kun, nên là chỉ là chị gái một phần tư thôi nhỉ. Nhưng mà lại thân thiết với nhau. Ghen tị quá.”
Một phần tư?
Tư lự một hồi, tôi vỡ ra.
Nếu như coi một người anh em bình thường là một phần, thì anh chị em họ lại là một phần của mỗi anh em ruột nữa, cho nên là một phần hai của một phần hai, tính ra là chỉ có một phần tư dòng máu chị em thôi.
“Em gái của tớ chỉ có phân nửa là em gái thôi, hơn nữa em ấy lại còn cực kỳ ghét tớ.”
Đang băn khoăn không biết có nên tiến sâu vào để hỏi về sự tình hay không, nhưng rốt cuộc tôi lại chẳng hỏi gì cả.
Bởi vì tôi đã không có dũng khí để hỏi.
Nhưng thay vào đó, tôi lại nói.
“Nếu nói kiểu tính toán như vậy thì tức là Mikoto một phần mười sáu là em gái của tớ nhỉ.”
“Ơ?”
“Tớ với Mikoto là anh em trong họ. Một trong hai người, ông hoặc bà là anh em ruột, cho nên là một phần mười sáu.”
“Vậy à. Nó thành như thế sao”
Thì thầm như vậy xong, Mikoto phồng má ra chiều bất mãn.
“Tại sao tớ lại là em gái chứ?”
“À, cái đó chính tớ cũng không hiểu sao mình lại nghĩ vậy.”
“Chỉ là một phần mười sáu thôi, nhưng tớ là chị gái cơ.”
“Mikoto. Sinh nhật là khi nào?”
“Tớ là mùng 9 tháng 9.”
Thắng rồi.
Tôi bất giác mỉm cười.
Không, cũng chẳng có thắng thua gì ở đây đâu.
Mikoto nói với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Tớ là… em gái ư?”
“Chỉ một phần mười sáu thôi nhé.”
Tôi vừa cười vừa nói, thế rồi Mikoto rên rỉ như bực dọc mà nhìn thẳng vào tôi, và rồi bật cười khúc khích.
“Thế à. Vậy là Akihara-kun là một phần mười sáu anh trai của tớ. Tớ gọi cậu là anh trai nhé?”
“Cái đó ngượng lắm nên là bỏ đi”
“Anh… anh Haruto… như thế này à?”
Giọng Mikoto lạc đi như ngượng ngùng
Nếu mà ngượng thì nói làm gì chứ.
Tôi vừa gãi mặt vừa lảng mắt đi.
“Chắc cũng không tệ đâu.”
“Akihara-kun đang ngượng kìa.”
“Cậu cũng thế mà.”
“Tớ… đã luôn mong có một người anh em thân thiết với mình.”
“Thế à.”
Tôi ngẫm nghĩ lại ý nghĩa câu nói của Mikoto.
Mối quan hệ anh chị em thì khắc nghiệt, dinh thự ấy cũng không còn là nơi ở của Mikoto nữa.
Tôi nghĩ, với cô, định nghĩa về một gia đình ấm áp hẳn không hề có.
Mikoto đã hỏi là giữa bản thân cô ấy và tôi có mối quan hệ gì.
Điều đó ngay cả tôi cũng không biết.
Tuy nhiên, tôi, khoảnh khắc này, phải chăng là tôi nên trở thành một gia đình thay thế cho Mikoto.
Tôi cảm giác cô ấy đang mong muốn như thế.
“...Tớ thử, gọi một lần nữa nhé?”
Mikoto mở to đôi mắt rồi nheo lại ra chiều hứng thú.
“Akihara-kun muốn được tớ gọi là onii-chan hả? Lạ lắm đấy nhé.”
“Từ cậu mà ra chứ ai.”
“Được thôi. Akihara-kun muốn tớ làm thế thì tớ sẽ gọi cậu là onii-chan, chỉ một lần nữa thôi.”
Mikoto đưa đôi mắt đăm đăm nhìn tôi, tôi cũng chăm chú nhìn Mikoto.
Không hiểu sao cảm thấy khó xử quá.
Trong một thoáng, cả hai chúng tôi đều im lặng.
Có vẻ như đã quyết tâm, Mikoto mở miệng.
Gò má Mikoto ửng đỏ, cô mỉm cười nói.
“Ngày mai, em cũng nhờ anh giúp đỡ nhé. Haruto onii-chan.”