Sống chung với nữ thần lạnh lùng, tôi đã chiều chuộng đến mức khiến cho cô ấy trở nên lười biếng

chương 8: chúc mừng giáng sinh, rei.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Như vậy là chuyện xáo động hôn ước với Kotone đã được giải quyết.

À không, cũng không thể nói là đã được giải quyết hoàn toàn được.

Một khi mà Kotone vẫn đang còn là người kế tục của nhà Toomi thì quả nhiên là tôi sẽ bị ép đính hôn với Kotone.

Vốn dĩ là tôi đang bị ép phải đính hôn với cháu gái Toomi Souichirou và trở thành người kế tục nhà Toomi… Để giải quyết vấn đề này một cách ổn thỏa thì tôi cần phải phá bỏ chính cái cấu trúc đó.

Nếu như việc đó không thể làm được, thì tôi vẫn còn một con đường, đó là tôi sẽ chuẩn bị tinh thần, hỗ trợ Rei, cùng cô ấy chiếu đấu với tư cách là ứng viên kế tục nhà Toomi.

Dù là cách nào thì chúng cũng đều là con đường đầy chông gai khó khăn. Tuy nhiên, sự nguy hiểm cận kề đã không còn nữa.

Phần bữa tiệc sau đó cũng đã diễn ra một cách yên ổn. Rei cũng khá quen với việc nói chuyện với người khác rồi, cô cư xử một cách bạo dạn. Tuy nhiên, Rei cứ bám dính vào tôi, đôi khi cô ôm lấy tôi như làm nũng…

Chúng tôi hành động ý đúc như là bạn nhảy, tôi nghĩ chúng tôi khá là nổi bật lên.

Đứa con trai của phân gia Akihara vô quyền lực, cùng với đó là đứa con gái của người tình. Những ánh mắt hướng tới cặp đôi chúng tôi không phải tất cả đều là có ý tốt.

Bởi vì còn có cả ánh mắt ganh tỵ của Kaho, Amane, và đương nhiên là cả Kotone…

Dù vậy, tôi thấy rất vui vì được ở bên Rei.

Ngày tiếp theo đó là giáng sinh. Cả tôi và Rei đều mơ màng.

Sau khi Rei xưng tên làm người kế tục của nhà Toomi thì chúng tôi vẫn tiếp tục sống ở dưới căn biệt lập của nhà Toomi. Thật ra là tôi muốn quay lại căn phòng trọ nhà Akihara cơ.

Nhưng từ bây giờ chúng tôi sẽ được ở bên nhau. Điều đó không thay đổi nữa.

Mối nguy hiểm của tập đoàn Toomi cũng đã được giải quyết rồi nên không cần phải lo lắng về sự an toàn cho thân thể của Rei nữa.

Cho nên, vào buổi chiều tà, thứ bảy, ngày 24 tháng 12, chúng tôi lén lút đi khỏi dinh thự. Chúng tôi tránh mắt Kaho và Amane rời khỏi căn biệt lập của dinh thự, vì thế mà chỉ có mình tôi và Rei thôi.

Nơi mà chúng tôi đến thì đã quyết định từ trước rồi. Đó là căn phòng trọ.

“Chỉ có hai đứa mình cùng đón giáng sinh ở căn phòng trọ, đúng thật là y như người yêu vậy!”

Vừa leo lên con dốc hướng tới nhà trọ Akihara, Rei vừa nói một cách hứng khởi.

Mặc dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn thôi, nhưng chúng tôi đã có dự định sẽ cùng nhau đón giáng sinh. Tại căn căn phòng trọ - ngôi nhà chính gốc của chúng tôi.Một ngày nào đó, tôi và Rei sẽ cùng nhau quay lại phòng trọ, đó là mục tiêu của chúng tôi.

Điều đó vẫn chưa thể thực hiện được, nhưng chỉ có đón giáng sinh cùng nhau một chút thôi thì chúng tôi được phép.

“Cơ mà, tại sao cậu lại mặc đồng phục?” - Tôi hỏi Rei. Tôi vì đã nghe theo lời của Rei nên đã tới đây trong bộ đồng phục của trường và áo khoác như thường ngày.

Thế rồi, bản thân Rei cũng trong bộ đồng phục thủy thủ. Cô có khoác cả áo khoác, mặc dù đây là ngày nghỉ, vậy mà lại y đúc như là vừa đi học về.

Rei cười hì hì. Chiếc khăn quàng cổ màu đỏ quấn quanh cổ Rei nhẹ nhàng đung đưa.

“Lúc mà tớ tới nhà Haruto-kun lần đầu, tớ đã mặc đồng phục còn gì? Lúc mà tớ sắp bị bọn con trai hãm hiếp, Haruto-kun cứu giúp tớ, cũng là đồng phục. Lúc tớ được cậu trị thương cho, cũng là đồng phục, hơn nữa, buổi hẹn đầu tiên, cũng là đồng phục mà”

“Vì thế cậu mới bảo tớ mặc đồng phục hả?”

“Đúng. Cái hồi tớ gặp Haruto-kun lần đầu, tớ đã cảm thấy hạnh phúc. À không, bây giờ tớ cũng hạnh phúc mà”

Rei nói điều đó trong khi nở một nụ cười dịu dàng.

Quả thật hồi đầu, Rei đã đến nhà tôi chỉ với đúng bộ đồ mặc trên người, đó là bộ đồng phục như mọi ngày.

Vì vậy mà, dù Rei bối rối, Rei vui vẻ, hay Rei âu yếm, thì dáng vẻ của cô trong bộ đồng phục cũng có ấn tượng rất mạnh hồi cô còn ở nhà trọ của tôi.

Cơ mà gió lạnh quá. Buổi tối mùa đông ở khu phố này khá là lạnh. Vẫn đang còn là buổi chiều tà, vậy mà hôm nay đặc biệt lạnh kinh khủng. Tôi chỉ có khoác mỗi chiếc áo khoác, cho nên tôi hối hận, đáng ra mình nên mặc thêm nhiều đồ hơn để chống lại cái rét.

Nhìn thấy tôi lạnh run lên, Rei bật cười.

“Tớ cho cậu mượn khăn”

“Không sao đâu. Tớ không muốn Rei cảm thấy lạnh cóng đâu”

“Tớ ổn mà”

“Nhưng mà…”

“Đừng ngại”

Rei bỏ chiếc khăn màu đỏ ra, cô hơi cưỡng chế quấn chiếc khăn đó quanh cổ tôi.

Trên chiếc khăn đó vẫn còn đọng lại hơi ấm của Rei, làm cho tôi hơi hưng phấn.

“Haruto-kun… ấm không?”

“Rất là ấm”

“Tốt quá”

Rei chăm chú nhìn tôi trên gương mặt thích thú.

“Cái lúc mà tớ đông cứng người, cậu đã sưởi ấm cho tớ còn gì”

“Tại vì ngày đầu tiên mình gặp nhau, Rei tới đây mà không mặc áo khoác mà”

“Đúng đúng. Vì thế mà tớ bị cảm, làm phiền cậu mất rồi. Xin lỗi nhé”

“Không sao. Tớ không hề để tâm”

Hình như vì cái việc tôi chăm sóc Rei bị cảm hồi đó nên Rei mới mở lòng với tôi.

Điều đó cũng đã trở thành một kỷ niệm quý giá.

Tôi và Rei lại cất bước đi cạnh nhau.

“Từ cái ngày mà Rei lần đầu đến nhà tớ cho tới giờ, chỉ mới có ba tuần trôi qua thôi. Vậy mà nó giống như là thời gia xưa”

“Tớ cũng thấy thế. Haruto-kun đã cho tớ rất là nhiều kỷ niệm quý giá, khiến cho tớ phải suy nghĩ như vậy đấy. Tớ hy vọng mình cũng trở thành kỷ niệm đối với Haruto-kun”

Tôi định trả lời, nhưng xong lại suy nghĩ lại.

Thay vào đó, tôi từ từ vươn tay ra, nắm lấy tay Rei.

Rei giật mình run lên, tiếp đến, cô chăm chăm nhìn tôi ở bên cạnh với vẻ vui sướng.

“Được Haruto-kun nắm tay, tớ hơi giật mình”

“Tự nhiên tớ muốn nắm tay đấy. Rei cũng đã cho tớ nhiều thứ quan trọng mà”

Tôi của hồi trước, đã tự coi mình là một đứa vô sắc, trong suốt, là một sự tồn tại không có giá trị. Tôi bị Kaho chối bỏ, trong lớp học cũng không nổi bật, cũng chẳng có ưu điểm gì…

Nhưng Rei đã dựa dẫm vào tôi. Cô ấy đã khẳng định tôi.

Cả bây giờ cũng thế, có thể là tôi không có gì cả. Nhưng tôi có thể cùng Rei thay đổi. Tôi cảm thấy như vậy.

“Thế hả. Cảm ơn nhé”

Rei nói một cách ngắn gọn, xong cô đặt hai tay lên phía trước mặt thở ra.

Không phải để cho bớt lạnh, mà có lẽ là cô muốn che đi gương mặt ửng đỏ.

Nhưng bàn tay nhỏ bé của Rei thì không che giấu hết được. Từ bên cạnh, tôi có thể thấy gò má màu trắng đó hơi chút nhuộm màu.

Đột nhiên phía trước mắt có thứ gì đó màu trắng rơi xuống. Tôi và Rei đều nhìn lên bầu trời màu vàng cam chiều tà.

“Là tuyết… à”

Tôi lẩm bẩm. Trong khi đó thì gương mặt Rei lại bừng sáng lên.

“Haruto-kun…Giáng sinh trắng đấy!”

“Đúng thật… cực kỳ là trùng hợp”

Trên con dốc đi về nhà trọ thì chẳng có cái gì cả. Khu phố này là một đô thị địa phương, rất rất chi là tầm thường.

Nhưng, lúc này, tôi cảm thấy khung cảnh của thời khắc này thật là tuyệt đẹp. Cả con đường rải nhựa, cả bầu trời hào quang của buổi chiều tà, cả những bụi tuyết, và cả những người đi đường….

Trước bờ hiên của những căn nhà riêng, đôi khi có những dải đèn nháy được trang trí. Trang trí theo kiểu giáng sinh thì chỉ có thế thôi.

Dù vậy, tôi thấy ngày giáng sinh mà tôi được đi bên cạnh Rei rất tuyệt vời.

“Năm sau mà bọn mình cũng được ở bên nhau vào lễ giáng sinh thì thích quá nhỉ”

“Ừ. Nhưng mà vẫn còn sớm quá đấy. Chắc chắn là sẽ còn nhiều điều thú vị khác nữa trước giáng sinh”

“Lễ nghỉ đông, đêm giao thừa và sáng mùng một cũng sắp tới rồi nhỉ”

“Lại còn có cả sinh nhật của Rei nữa. Bọn mình tổ chức cả tiệc sinh nhật luôn nhé”

Ngày 11 tháng 1 là sinh nhật của Rei. Tôi dự định mình sẽ phải chúc mừng cô vào ngày hôm đó. Rei đã mãi cô đơn rồi, bây giờ cô coi tôi như là gia đình.

Và không thể nào tôi không chúc mừng sinh nhật người của gia đình mình được.

Rei cũng gật đầu mừng rỡ.

“Tớ chưa từng được chúc mừng sinh nhật lần nào cả… cho nên là tớ vui lắm”

“Tớ sẽ cố gắng để làm cho cậu vui vẻ”

“Không cần cố gắng làm gì. Chỉ cần Haruto-kun chúc mừng là tớ rất hạnh phúc rồi”

“Nếu vậy thì tớ phải làm cho cậu thấy hạnh phúc hơn nữa”

Tôi nói câu bông đùa, Rei đáp lại - “Thôi nào. Haruto-kun đúng là” - Cô bật cười khúc khích.

Vui thì vui thật, nhưng mà nói trước bước không qua.

Giờ cứ nghĩ về bữa tiệc giáng sinh của hai người cái đã.

Giữa đường đi, chúng tôi ghé qua một cửa tiệm bán bánh Tây và mua một chiếc bánh giáng sinh, mặc dù chiếc bánh đó không phải là loại đắt tiền. Chúng tôi cũng đã mua cả đồ uống ở siêu thị. Phần còn lại chỉ có đặt hàng món gà rán thôi.

Dù sao thì cũng nhờ chuyển về dinh thự nhà Toomi mà số tiền sinh hoạt bố tôi chu cấp cũng tích lại được kha khá.

Không phải là số tiền lớn, nhưng bố bảo tôi cứ dùng tự do đi. Có lẽ là vì ông đi làm xa, để cho tôi sống một mình nên mới chiều tôi.

Vì thế mà tôi đã chi tiêu hơi chút xa xỉ.

Vừa đi, hàng hóa chúng tôi cầm cả hai tay ngày càng nhiều lên, một lúc sau thì chúng tôi tới nhà trọ. Nhìn thấy tình trạng chẳng chút thay đổi như hôm nào của căn nhà trọ tuổi đời 30 năm, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Trông Rei cũng tương tự, sau khi mở cửa ra, cô cười nói - “So với ở dinh thự thì chỗ này thoải mái hơn nhỉ”

“Ừ. …. Rei, mừng cậu về nhà”

Rei mở to mắt ra, thế rồi, cô nở nụ cười tươi như hoa.

“Tớ về rồi đây, Haruto-kun. Đây, là nhà của tớ rồi nhỉ?”

“Đương nhiên rồi. Hay là tớ thay cái bảng tên thành Akihara Haruto và Mikoto Rei luôn nhé” - Tôi nói đùa, thế là Rei bật cười lắc đầu.

“Tớ muốn để bảng tên là Akihara Haruto và Akihara Rei cơ”

Nghe câu đáp lại của Rei, tôi thấy má mình nóng lên.

Cùng họ, tức là đã cưới nhau… Rei mường tượng cụ thể cả những chuyện như thế cơ à - tôi nghĩ.

À - Rei đập bộp tay một phát.

“Nhưng nếu Haruto-kun và tớ trở thành người kế tục nhà Toomi thì tớ sẽ trở thành con nuôi của ông, Haruto-kun sẽ thành chú rể nhỉ”

“Vậy thì sẽ là Toomi Rei và Toomi Haruto nhỉ”

“Sao thấy lạ quá. Nhưng mà cũng không tệ đâu”

Cả hai người đều cười khúc khích, sau đó chúng tôi bắt đầu chuẩn bị cho bữa tiệc. Đầu tiên là tôi phải cất mấy thứ đồ mua về vào tủ lạnh. Dù sao thì bánh cũng sẽ để ăn cuối cùng, còn đồ uống cũng phải làm lạnh đã. Tiện thể tôi cũng bật luôn máy sưởi cho ấm phòng.

Sau khi chuẩn bị xong, tôi và Rei ngồi đối diện với nhau ở bàn ăn.

Đầu tiên là chúng tôi cụng cốc. Chúng tôi đã mua nước ép nho kiểu sâm-panh.

Rei rót nước ép từ bình nước ép vào cốc tôi.

“Cảm ơn”

Nước ép trông đẹp mắt, nó có màu vàng kim trong suốt. Bong bóng cứ lên cứ như sâm-panh thật vậy, thú vị thật.

Rei vỗ tay bộp một phát.

“Tớ có một việc muốn làm thử” – Rei nói xong, cô lấy ra một thứ gì hình tròn nho nhỏ. Đó là… nến.

Nói chính xác thì, hình như nó là đèn chạy bằng pin, có hình dạng như cây nến. Rei xếp mấy chiếc nến như thế lên bàn ăn.

Và rồi, cô kéo rèm lại, tắt đèn nê-ông.

Thế rồi, chỉ còn lại ánh nến chiếu sáng bàn ăn mờ nhạt.

“Tuyệt quá…”

Tôi bất ngờ. Chỉ là một căn phòng trò bình thường thôi, vậy mà nó đã trở thành không gian tráng lệ, huyền bí.

Rei nhìn thấy phản ứng của tôi, cô nở nụ cười đắc ý.

“Cậu thích là tốt rồi. Quả nhiên, cái bầu không khí là cái thứ quan trọng ấy nhỉ. Này, bọn mình cụng ly thôi?”

“Ừ, đúng đấy”

Tôi và Rei cụng ly cạch một phát, sau đó hai người đặt ly lên miệng. Mặc dù nước ép nho này không có cồn… nhưng nó vẫn chát đắng và kích vị.

Phải chăng là nó mô phỏng hương vị của rượu thật? À nhưng mà mình chưa từng uống rượu bao giờ, hơi có chút cảm giác kỳ lạ.

Nhưng, Rei thì lại không quan tâm, uống một mạch cạn luôn.

“Ngon nhỉ”

“À, ừ…”

“Này, Haruto-kun. Tớ muốn uống thêm một chút nữa”

Tôi rót nước ép nho vào cốc của Rei.

Rei nói “cảm ơn” rồi lại một lần nữa đặt ly lên miệng.

Sau đó cô đặt cốc xuống, cô nhìn xung quanh căn phòng nhỏ hẹp, được chiếu sáng bằng nến, và rồi cô thể hiện một biểu cảm trông có vẻ mãn nguyện.

“Đúng thật là… giáng sinh chỉ có hai bọn mình nhỉ”

“Rei, chúc mừng giáng sinh”

Rei nở nụ cười hạnh phúc, cô gật đầu.

“Haruto-kun, chúc mừng giáng sinh. Quả thật là tớ thích cái căn nhà này… tớ thích căn nhà của tớ và Haruto-kun. Không cần phải là dinh thự. Ở căn phòng như thế này, cùng với Haruto-kun… tớ muốn sống thử một cuộc sống tân hôn”

“N, nhưng mà kết hôn thì lại phải lên 18 tuổi mới được đấy”

Tôi xao động trước câu nói của Rei nên tôi bất chợt nói ra điều đó để giấu đi sự ngượng ngùng. Rei cười tỏ vẻ kỳ lạ.

“18 tuổi thì nhanh lắm. Còn hai năm nữa thôi mà”

“Ờ, đúng là thế thật… tốt nghiệp cấp ba xong là hai đứa lên 18 tuổi nhỉ”

“Cho nên là, cho tới trước khi tốt nghiệp cấp ba thì tớ sẽ trở thành người kế tục nhà Toomi, và đính hôn với Haruto-kun. Và, tớ sẽ nắm lấy trái tim của Haruto-kun. Như thế là lên 18 tuổi sẽ kết hôn được đúng không?”

“Ài, chà, cần gì phải cuống cuồn đến thế...”

“Tớ cuống đấy. Tại vì tớ có một người mà mình cực kỳ yêu quý, tớ có một người mà lần đầu tiên tớ thấy mình muốn ở bên người đó, tớ không muốn rời người đó đi”

Rei nói nhỏ nhẹ, rồi đột nhiên cô đứng dậy khỏi ghế ngồi. Và rồi, cô trườn người lên bàn ăn, qua chiếc ly… cô cướp lấy đôi môi của tôi.

Đó là một đòn đánh bất ngờ. Lâu lắm rồi tôi mới được hôn… kể từ cái lúc hẹn hò ở trên đu quay.

Có lẽ là vì thế mà nụ hôn của Rei rất nồng nhiệt, nó có sự mãnh liệt như khẳng định rằng, toàn bộ thân thể của tôi đều thuộc về Rei.

Tôi váng vất vì mùi hương ngọt ngào và thứ cảm giác đó.

Cuối cùng, lúc nụ hôn kết thúc, Rei đỏ chín gương mặt, cô nói.

“Tớ rất yêu Haruto-kun”

“Cảm ơn… Rei. Tớ cũng…”

Được cô gái xinh đẹp, hấp dẫn, dịu hiền như thế này nói là “Tớ rất yêu Haruto-kun”, tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc.

Tôi cũng rất muốn đáp lại tình cảm của Rei.

Tuy nhiên, lúc tôi đứng lên thì tôi có cảm giác bồng bềnh. Lạ quá.

Cảm giác kỳ lạ rất nặng nề.

Tôi nhìn thì thấy Rei đỏ bừng mặt… Nó đỏ quá mức để nói đó là ngượng!

Tôi hoảng lên xem bình nước ép. Đó không phải là cái nước ép không cồn mà tôi mua, đó là sâm-panh thật 11 độ… là rượu sparkling.

Chết rồi. Cái này là lúc Amane đi về, chị ấy đã cho nó vào tủ lạnh. Có lẽ là nó là quà lưu niệm hay cái gì đó.

Thế rồi, Rei đã lơ đễnh mà mang cái thứ đó đến đây. Chắc là nó bị lẫn vào lúc chúng tôi sắp xếp lại hàng mình mua.

Đôi mắt xanh của Rei rưng rưng… phát sáng huyền ảo.

Không, không hay rồi. Tôi thì không nói làm gì, nhưng mà Rei là đã say hoàn toàn rồi.

Cô ấy uống ực cạn một cốc luôn, lại còn là rượu, một cái thứ mà thông thường đương nhiên là cô không uống…

Rei lấp lánh đôi mắt xinh đẹp như ngọc bảo thạch, cô chuyển sang đối diện bàn, tức là bên chỗ của tôi.

Và rồi, Rei đứng trước mặt tôi nhìn xuống.

“Re, Rei này… Hình như đây là rượu đấy, cậu có ổn không?”

“Rượu hả? Tớ hoàn toàn ổn! Không hiểu sao cảm giác rất là thoải mái”

“Có lẽ đó là say rượu đấy… ái, ái ái”

Đột nhiên, Rei ôm chầm lấy tôi. Và rồi cô âu yếm cọ cọ má vào tôi.

“Haruto-kun hốt hoảng như thế, cực kỳ là đáng yêu…!”

“Kh, khoan đã. Rei! Bình tĩnh lại thôi, nhiều thứ của người cậu đang chạm vào tớ đấy…!”

Bộ phận mềm mại trên cơ thể Rei không ngần ngại ép vào cơ thể tôi. Tôi vẫn ngồi đấy, Rei hoàn toàn đặt cả cơ thể nhỏ nhẹ của mình lên tôi.

Và rồi, Rei liếm láp má tôi, cô chà chà lên xuống bộ ngực to tướng vào người tôi.

Rei cười hì hì như khêu gợi.

“Tớ cố tình làm đấy?”

“Thế thì tớ lại thấy càng không ổn đâu…”“Cơ mà, căn phòng này nóng nhỉ”

“Hoàn toàn không có chuyện đó đâu”

Có lẽ là máy sưởi vẫn chưa hoạt động đủ lâu nên vẫn còn khá lạnh.

Vậy mà Rei lại bảo là nóng. Tôi nghĩ đó là do rượu…!

Rei định cởi áo của bộ đồng phục thủy thủ nên tôi hốt hoảng ngăn cô lại.

Cô tỏ ra vẻ mặt bất mãn.

“Tại sao lại ngăn tớ lại?”

“Không đâu, tớ nghĩ bình thường thì người ta sẽ ngăn lại đấy… nếu mà cậu nóng thì để tớ tắt máy sưởi”

“Cậu từng thấy tớ mặc đồ lót rồi mà, có gì mà phải ngại chứ?”

Cơ mà cái hồi Rei bị cảm, Rei đã cho tôi nhìn thấy cô trong bộ dạng chỉ có đồ lót, đó là để tôi lau người cho cô.

Hơn nữa, cái lúc vào tắm cùng nhau, bộ dạng của cô chỉ có một mảnh khắn tắm quấn quanh người trần trụi.

Cho nên là cô có cởi mỗi cái áo đồng phục thôi cũng không phải là chuyện gì to tát… Có đấy. Tình huống này quá khác biệt.

Rei vì say rượu nên không còn liêm sỉ nữa, tôi phải ngăn cô lại.

“Cơ mà, cậu có mặc áo lót hai dây phía trong áo đồng phục không…?”

“Haruto-kun nghĩ sao?”

Rei mỉm cười theo kiểu trêu ghẹo.

Cô không nói rõ ràng, nhưng có lẽ là chỉ mặc mỗi đồ lót thôi.

Nếu bị Rei say khướt tấn công trong bộ dạng chỉ mặc đồ lót thì tôi không biết mình có bình tĩnh được không.

Mình, mình phải kiên quyết ngăn cô ấy lại…

Tuy nhiên, Rei lại tiếp tục nói một câu kinh khủng.

“Tớ thì, bây giờ kết hôn ở đây luôn cũng được”

“Hê!?”

“Tớ đến đây vì ý định đó mà?”

Giờ kết hôn luôn ở đây… Trong thoáng chốc, tôi tưởng tượng ra điều bậy bạ.

Tôi lắc đầu vùn vụt.

“Re, Rei này… cái đó không được đâu! Tại vì bọn mình vẫn đang còn là học sinh cấp ba…”

“Chỉ là đeo nhẫn cưới vào thôi mà?”

“Nhẫn cưới?”

Rei lấy chiếc nhẫn cưới màu bạc từ trong áo đồng phục ra. Đó là nhẫn cưới của bố mẹ Rei.

Đó là vật kỷ niệm quý giá, nhưng tôi lại đang giữ một nửa.

“Haruto-kun cũng mang theo đấy chứ?”

“Ừ”

Tôi lấy chiếc nhẫn từ trong túi ra, đặt nó lên tay đưa cho cô xem.

Vì tôi nghe Rei bảo là “Tớ muốn cậu mang nó đi khi chỉ có hai chúng mình”, nên hôm nay tôi đã mang đến đây.

Rei gật đầu mãn nguyện, cô cầm lấy chiếc nhẫn trên tay tôi.

Thế rồi, cô xấu hổ cười hì hì.

“Haruto-kun đã tưởng tượng cái chuyện gì đó dâm dục đúng không?”

“X, xin lỗi. Tại vì theo diễn biến thì tớ lại tưởng tượng như thế…”

“Tớ có bị cậu làm cái trò đó… cũng không sao đâu”

“Hả”

“Qu, quên câu vừa rồi đi” – Rei nhanh nhảu nói rồi cúi mặt.

Có vẻ như mặc dù cô đang say nhưng mà cô vẫn xấu hổ.

Mà tóm lại là, cô cưỡng chế cố đấy chiếc nhẫn vào ngón áp út bàn tay trái tôi.

Giờ có thể kết hôn ở đây luôn.

Ra là thế - Tôi nghĩ.

Tôi mà nhận lấy chiếc nhẫn này và đeo nó vào thì… Tức là giống với việc tôi lựa chọn Rei – tôi nghĩ.

Chính vì thế mà tôi đã không thể đeo chiếc nhẫn đó một cách thiếu thận trọng được. Cả cái hồi đầu tôi được cô trao cho chiếc nhẫn, tôi cũng chỉ đơn thuần là nhận lấy nó thôi.

Nhưng, tôi không thể chặn bàn tay của Rei lại được. Cứ thế này thì… Tôi sẽ nhận lấy hết tình cảm của Rei mất.

Nhưng mà Rei đương nhiên là cũng vì nồng độ cồn nên cô không thể đưa ra phán đoán bình thường được.

Những lúc thế này của trước đây thì cô không thể đưa ra quyết định quan trọng như thế.

Tôi nói như vậy với Rei, Rei hơi nghiêng đầu.

“Tớ kỳ cục à?”

“Khác với sắc thái của Rei thường ngày đấy”

“Thế à. … Sao tớ lại lấy nhầm rượu chứ, đúng là hậu đậu”

“Đôi lúc cũng có chuyện như thế mà”

“Không đâu. Tớ không hoàn hảo như mọi người nghĩ đâu. Tớ nghĩ là Haruto-kun biết rõ rồi…”

Đúng thật là, Rei ở trường được người ta coi là siêu người hoàn hảo. Nhưng mà thử sống cùng cô thì tôi mới biết nhiều điểm yếu của cô… cô ngơ ngáo hơn tôi tưởng, cô không ăn được đồ cay, lại kém giao lưu với người ngoài.

Nhưng tôi lại thấy Rei rất có sức hút ở cả những thứ nhược điểm đó. Tôi thích dáng người đáng yêu của Rei và cả mảng tính cách thích nũng nịu, thứ mà cô không cho ai khác thấy ngoài tôi.

Rei mỉm cười nhẹ nhàng.

“Haruto-kun đã đón nhận con người yếu đuối như tớ. Cho nên tớ thích Haruto-kun. Vì tớ được Haruto-kun cho nũng nịu suốt rồi, tớ lại càng trở nên đần độn hơn nữa”

“Do, do tớ… hả?”

“Đúng đấy. Nhưng mà tớ thích sự dịu hiền đó của Haruto-kun. Tớ thích Haruto-kun cho tớ nũng nịu. Cho nên, cậu nhận lấy trách nhiệm vì đã cho tớ làm nũng quá mức được không?”

Rei nói vậy, xong rồi cô từ từ bao lấy ngón tay áp út của tôi, và rồi cô đẩy chiếc nhẫn vào. Vì hơi cồn nên tôi không chỉnh lý được tư duy của mình nữa.

Tôi cũng… thích Rei.

Vì vậy, cứ thế này, sau khi đeo nhẫn xong, tôi sẽ tỏ tình với Rei.

Tôi quyết ý như vậy.

“Haruto-kun…”

Bằng chất giọng ngọt ngào nhất từ trước tới giờ, Rei gọi tên tôi.

Cuối cùng thì chiếc nhẫn cũng tuột vào ngón tay áp---.

Lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên. Rei khựng người lại.

Và rồi, biểu cảm của Rei cực kỳ cực kỳ là méo mó, cô phồng má lên.

“Ch, chẳng đúng lúc tí nào cả…! Còn có chút nữa thôi mà”

“Chịu thôi, có lẽ là người giao hàng pizza hay là gà rán gì đó, mình phải ra nhận hàng thôi”

Tôi đứng dậy đi về phía lối vào.

Tôi hơi bĩnh tĩnh lại được một chút. Nghĩ lại thì tôi thấy là, đeo nhẫn cưới vào lúc kết hôn thật có khi nó lại lưu giữ được nhiều kỉ niệm hơn mà…?

Vừa nghĩ điều đó tôi vừa mở cửa lối vào.

Ở phía bên kia cửa, bầu trời của buổi chiều tà lúc mặt trời đã lặn xuống mở rộng ra, cơn gió lạnh mùa đông thổi vào.

Thế rồi, tôi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp và một cô gái trẻ xinh đẹp đang đứng ở hành lang nhà trọ, tôi như sắp quỳ gục xuống.

“Á, Amane!? Lại còn cả Kaho…”

Amane và Kaho mặc tư phục đẹp tuyệt vời, khá là sành điệu.

Amane thì trong bộ trang phục chỉnh tề hiếm khi thấy được, đó là váy dài màu đỏ son và áo blu-zơ trắng. Dù vậy, trang phục đó vẫn hợp với dáng người nổi bật của Amane.

Kaho thì kết hợp áo len màu đỏ và chiếc quần bó thanh mảnh. Cô có phong thái người lớn hẳn lên so với thường ngày.

Thế rồi, hai người, một mỹ nữ và một mỹ thiếu nữ đó cũng lườm tôi với ánh mắt khinh bỉ.

“Haruto-kun…” “Haruto…”

Cả hai người đang giận. Lý do thì tôi biết, vì tôi giấu hai người họ, cùng với Rei trốn ra ngoài.

“Tại sao hai người lại ở đây…?”

“Cái chỗ mà Haruto-kun và Mikoto tới thì chị nghĩ ra dễ không mà”

Amane nhún vai bật cười. Thất bại rồi – tôi nghĩ. Đáng ra chúng tôi không nên cứ chăm chăm vào cái nhà trọ.

Chẳng biết từ lúc nào mà Rei cũng đã ra chỗ lối vào, cô đảo mắt khó xử.

“Mikoto này, đã bảo là cấm lợi dụng cơ hội mà?”

“Đúng đúng. Chị là gia đình của Haruto-kun, chị phải canh chừng”

Kaho và Amane nói chồng chéo lên nhau. Tóm lại là tôi không được phép một mình ở bên Rei. Có vẻ là như vậy.

Vốn là Rei, Kaho, Amane đã phân chia thời gian ở bên tôi, nếu chỉ có Rei tổ chức tiệc giáng sinh với tôi thì, cô có bị trách móc là lợi dụng cơ hội thì cũng dễ hiểu…

Kế hoạch tổ chức tiệc giáng sinh của hai người đã thành công cốc.

Nhưng gương mặt của Rei thì lại sáng lên một cách bí ẩn. Tôi liếc nhìn thì cô mỉm cười và nói – “Đành chịu thôi”

Rei vẫn đang còn hơi lảo đảo, nhưng dường như cơn say cũng gần như tan rồi. Hơn nữa cô lại còn khá là hào hứng.

Thế rồi, Rei đối mặt với Amane và Kaho.

“Amane và Kaho có dự tiệc không? 4 người cùng ăn tiệc thì chắc vui lắm đấy”

Amane và Kaho nhìn mặt nhau. Thế rồi Kaho nở nụ cười và nói – “Như thế nghe cũng vui đấy”, Amane cũng gật đầu – “Mọi người cùng nhau mừng giáng sinh, cũng không tệ đâu nhỉ”

Vậy là, chúng tôi mời 2 người vào phòng, 4 người chúng tôi mở tiệc giáng sinh.

Amane và Kaho, hai người nhìn thấy mấy cây nên thì tý tởn lên, thêm vào đó là là họ chọn pizza để gọi (chai rượu thì tôi đã lén lút cất đi rồi).

Lợi dụng lúc đó, tôi khẽ nói vào tai Rei.

“Rei, xin lỗi nhé. Bọn mình không được ở một mình rồi…”

“Không sao mà. Như thế này cũng vui. Dù sao tớ cũng chưa từng tổ chức tiệc giáng sinh với bạn bè, có vẻ vui đấy”

“Thế hả”

“Tớ cũng khá là thích Amane và Sasaki mà. Tại vì họ là chị họ và bạn thuở nhỏ của Haruto-kun”

“Th, thế à…”

Ngược lại thì Amane và Kaho nghĩ sao về Rei nhỉ? Cả hai người đều vì Rei mà bị cướp mất thế đứng, họ có suy nghĩ kiểu như thế cũng không có gì lạ.

Tuy nhiên, lúc mà mọi người ngồi vào bàn ăn thì Amane và Kaho đều trông rất vui vẻ, Rei cũng nói chuyện với họ một cách thư giãn.

Dù sao thì ba người họ cũng đã sống chung với nhau một thời gian rồi, có lẽ họ đã khá thân thiết với nhau.

Ngược lại, chỉ có mình tôi là con trai nên tôi bị tách hẳn ra…

Mọi người ngồi theo vị trí là…bên cạnh tôi là Rei, đối diện là Kaho, bên cạnh Kaho là Amane. Nó giống kiểu như chúng tôi đã quay lại với cuộc sống của bốn người trong căn phòng này.

“Haruto, harem là đây nhỉ” - Kaho nói để chọc tôi.

Đúng, đúng thật, tôi được những cô gái xinh nhất trường học, được người phụ nữ lớn tuổi hơn thích mình, cách đây không lâu tôi còn không dám nghĩ như vậy.

Tôi để ý thì thấy Amane đang dịu dàng nhìn tôi. Chị Amane lẩm bẩm đầy xúc động - “Đúng là, Haruto-kun… lớn thật rồi”.

Kaho liếc nhìn Amane.

“Amane, chị tỏ vẻ điềm đạm của một người lớn, nhưng mà chị thích Haruto đúng không?”

“Ừ. Chị cũng thích Haruto-kun”

Amane vừa nói vừa cười hì hì.

Kaho làu bàu - “Mình cũng không được chịu thua”

Rei vừa khúc khích cười vừa nhìn hai người họ.

“Nhưng mà người mà Haruto-kun đính hôn là mình cơ” - Rei lẩm bẩm. Cơ mà Amane và Kaho nghĩ sao về việc có thể Rei sẽ đính hôn với tôi nhỉ?

Tôi đã kể về đầu đuôi của bữa tiệc ngày hôm qua, thế nhưng cả hai người lại không hề nao núng như tôi nghĩ. Tôi nói thì cũng kỳ lạ, nhưng mà chắc chắn là họ đang rơi vào thế bất lợi trong “Trận chiến tranh dành Akihara Haruto”

Amane và Kaho nhìn mặt nhau. Thế rồi cả hai người đều nở nụ cười khó tả. Họ đang lấp liếm cái gì đó…

Amane dừng cử động bàn tay đang dùng để ăn pizza lại, chị nói.

“Haruto-kun và Mikoto mà định trở thành kế tục nhà Toomi thì bằng mọi giá chị sẽ chặn lại”

“Ơ?’

“Chị sẽ đạp đổ nhà Toomi trước khi hai đứa thành người lớn. Như vậy thì Haruto-kun sẽ không cần phải làm người kế tục nhà Toomi nữa, Mikoto cũng sẽ được giải thoát khỏi nhà Toomi đúng không?”

“Đúng là… như thế. Nhưng mà bằng cách nào?”

“Chị có nhiều thủ đoạn mà. Ví dụ như kết hợp với công ty nước ngoài để mua lại cổ phần tập đoàn Toomi chẳng hạn”

Tập đoàn Toomi là doanh nghiệp của nhà Toomi, nhưng đồng thời nó cũng là công ty niêm yết trên sàn chứng khoán, phần lớn cổ phần được giao dịch trên thị trường. Amane giải thích trôi chảy về kế hoạch là… chị ấy sẽ liên kết với quỹ nước ngoài để mua lại đối thủ. Chị ấy bảo là, mặc dù đây cứ như là một kế hoạch không có phương hướng, nhưng lại có khả năng thực hiện được.

“Chị không có ý định tha thứ cho nhà Toomi đâu. Cái người sẽ giải thể nhà Toomi - kẻ gây ra vụ hỏa hoạn kia, và con người mới sẽ thống trị thành phố này, sẽ là Akihara Amane… Tức là chị đấy!”

“Đ, đúng là Amane mạnh quá…”

“Đương nhiên là chị cũng sẽ khiến cho Haruto-kun thuộc về chị mãi mãi”

Amane nói một cách đầy tự tin. Rei làu bàu - “Em không có chịu thua đâu…”

Mặt khác, Kaho lại cười khì khì. Kaho định làm gì nhỉ?

“Tớ cũng có một suy nghĩ đấy”

“Có, có suy nghĩ à…?”

Cô ấy có kế hoạch vĩ đại như Amane hay sao ấy? Nhưng mà không phải.

“Haruto thích tớ đầu tiên đúng không”

“Việc đó… đúng thế”

“Vì vậy, chắc chắn số một của Haruto phải là tớ”

“Hê?”

“Tớ cứ cưa cho Haruto đổ, để cậu không còn quan tâm đến Mikoto là được chứ gì?”

“Nhưng, nhưng mà còn vấn đề nhà Toomi…”

“Chỉ cần chịu khó kiếm cách để hủy hôn ước là tìm ra được thôi! Nếu như không được thì tớ sẽ cho Mikoto làm vợ hai, còn tớ làm vợ cả!”

Kaho liến thoắng một câu nói không tưởng. Tôi tưởng là cô nói đùa thôi, nhưng đôi mắt lại nghiêm túc.

Kaho bật cười.

“Tớ sẽ dùng mọi thủ đoạn để có được Haruto. Mẹ tớ bây giờ vẫn còn chưa từ bỏ bố Haruto đâu”

“Th thế hả?”

“Ừ. Vì thế, nếu mẹ mà tái hôn với chú Kazuya thì bọn mình sẽ trở thành chị em thật luôn”

Kaho nói một cách thích thú. Mẹ của Kaho - cô Akiho và bố tôi - Kazuya là bạn thuở nhỏ. Mối quan hệ đó giống như mối quan hệ của tôi và Kaho.

Và nếu thử suy nghĩ thì tôi thấy là, bây giờ không có trở ngại nào cản trở cô Akiho và bố tôi tái hôn cả.

“Tớ cũng sẽ không từ bỏ đâu, giống như mẹ tớ vậy. …. Người cuối cùng thắng cuộc sẽ là bạn thuở nhỏ, bởi vì người hiểu Haruto nhất là tớ!”

Kaho sáng lấp lánh mắt, cô tuôn hết một tràng ra.

Tôi thần thờ trước tình hình mà mình không dự tưởng trước được. Phía trước tôi và Rei, không chỉ có nhà Toomi mới là vấn đề. Cả Amane và cả Kaho, và có lẽ cả Yuki và Kotone nữa, có lẽ mỗi người họ đều có ý định chặn đứng chúng tôi.

Tôi liếc nhìn Rei thì thấy Rei không bị sốc như tôi tưởng.

Ngược lại, đôi mắt xanh xinh đẹp của cô lại sáng cháy lên một ý chí mạnh mẽ.

“Tớ sẽ không thua đâu… kể cả Amane, kể cả Sasaki, và đương nhiên kể cả Kotone. Tại vì, chúng mình vừa nãy đã kết hồn rồi mà”

Không do dự, Rei bắn một phát đại bác. Kaho và Amane ngây người ra, tiếp đến, hai người hoảng loạn lên, họ dí vào Rei - “Kết hôn!?” “Hai đứa vừa làm gì vậy!?”.

Thực tế là chúng tôi chỉ định đeo nhẫn cưới thôi… Hơn nữa lại còn chưa đeo xong.

Nhưng đúng là trong lòng Rei, cô lại coi như đó là đã kết hôn.

Tôi liếc nhìn Rei --- người quan trọng của tôi, Rei nháy một mắt bông đùa. Vẻ mặt đó rất là đáng yêu và xinh đẹp… trông y như một nữ thần.

“Tớ biết là trái tim Haruto-kun đã thuộc về tớ mà” - Rei thì thầm trong vẻ hạnh phúc.

Truyện Chữ Hay