Sống chung với nữ thần lạnh lùng, tôi đã chiều chuộng đến mức khiến cho cô ấy trở nên lười biếng

chương 7: trận chiến của nữ thần

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Rei ghi danh làm người kế tục của nhà Toomi.

Kết cục là, Kaho hay Amane cũng chẳng phản đối quá mạnh mẽ. Bởi vì đó là phương án hiệu quá giúp phá vỡ tình thế. Chỉ là họ không đồng ý một cách tích cực.

Cả Kaho và Amane đều lo lắng cho tôi. Đồng thời, họ cũng lo lắng là không biết có bị Rei cướp tôi mất không.

“Hôn thê là Kotone nên là em không chấp nhận, nhưng mà là Mikoto thì…”

“Nhỡ may Haruto-kun lại nghiêm túc định kết hôn luôn”

Kaho và Amane lời qua tiếng lại với nhau.

Đối với hai người họ thì đó không phải là một phương án mà họ có thể chấp nhận vô điều kiện.

Nhưng mà cùng lắm thì chỉ là Rei ghi danh làm ứng viên kết tục thôi.

Ở thời điểm đó thì Rei và Kotone đều tương đương trở thành ứng viên kế tục, hôn ước của tôi và Kotone được hoãn lại.

Chứ không phải là ngay lập tức Rei sẽ thành hôn thê của tôi.

Tôi đã nói vậy để thuyết phục Kaho và Amane.

Kaho thì tạm thời là bị thuyết phục rồi, nhưng Amane thì chỉ mỉm cười. Thế rồi, Kaho và Amane, hai người ấy bí bí mật mật nói chuyện với nhau trong phòng khách căn biệt lập.

Vốn từ hồi xưa là hai người đã thân thiết với nhau rồi. Tôi lo không biết họ đang có cái kế hoạch gì.

Tuy nhiên, điều mà tôi và Rei nên nghĩ ra trước tiên, đó là thuyết phục Toomi Souichirou.

Nếu thành công thì sẽ giải quyết được vấn đề hôn ước với Kotone.

Còn mấy ngày nữa là bữa tiệc giáng sinh rồi. Cho nên tôi cho là phải nói chuyện với Toomi Souichirou trong cái khoảng thời gian trước khi đến ngày đó.

Tuy nhiên, lại có vấn đề phát sinh.

Thứ hai, lúc đi học về. Tôi và Rei cùng ngồi đối diện nhau ở bàn phòng khách.

Kaho cũng ngồi bên cạnh Rei, còn Amane thì ngồi bên cạnh tôi, thành ra là 4 người quây quanh chiếc bàn.

Và rồi, vì báo cáo của Amane nơi này bị bao phủ bởi bầu không khí nặng nề.

“Đương chủ nhà Toomi… không có nhà à?”

Nghe tôi hỏi, Amane bối rối díu mày.

“Đúng thế. Nghe bảo là ông dượng đi tới công ty lớn ở Tokyo để bàn chuyện rồi”

Có vẻ như là ông sẽ nhận một lượng lớn kinh phí từ công ty đó để thực hiện kế hoạch tái kiến thiết tập đoàn Toomi.

Nếu như cuộc thỏa thuận mà được sắp đặt thì tạm thời tập đoàn Toomi sẽ tránh được nguy hiểm. Đồng thời thì Toomi Souichirou cũng có thể trả lại tiền vốn cho cái tổ chức mà ông nhờ vả và có thể cắt đứt mối quan hệ với họ.

Tức là, Kotone, và cả Rei sẽ không gặp nguy hiểm đển thân thể, không sợ bị mấy kẻ đó bắt cóc nữa. Rei cũng chẳng cần được đặt dưới sự bảo hộ của dinh thự này nữa.

Đối với tôi và Rei thì đây là cơ hội để trở lại căn hộ.

Tuy nhiên, còn một vấn đề nữa, tôi vẫn chưa thể xóa bỏ hôn ước với Kotone. Nếu như Toomi Souichirou không ở đây thì tôi không thể nói chuyện với ông được.

Kể cả nhờ nói lại qua điện thoại cũng bị một người thư ký của nhà Toomi từ chối với lý do là đang bận.

Tuy nhiên, trong việc đối ứng này có người đứng sau dật dây.

Có lẽ… đó là Toomi Kotone.

Đột nhiên, cánh cửa phong khách căn biệt lập mở ra. Chúng tôi cùng nhìn về phía ấy. Người đứng ở đó là một cô thiếu nữ tóc đen dáng vẻ thanh tú.

Đó là Toomi Kotone. Không phải trong bộ đồng phục blazer như mọi khi, cô khoác một chiếc các-đi-găng màu be theo kiểu sành điệu bên ngoài chiếc áo phông màu trắng.

Vạt váy thi ngắn củn, nhưng tôi vẫn thấy như một quý cô, có lẽ là vì cái phong thái thượng phẩm của cô.

Kotone lần lượt nhìn tôi, Rei, Kaho, Amane rồi cười hì hì như một nhân vật phản diện.

“Mọi người cùng nhau ôm đầu, vì sao thế?”

Chả nhẽ lại bảo là để xóa bỏ hôn ước với Kotone, không thể nói được.

Nhưng chắc Kotone đã nhận ra.

“Trông như mấy người thì thầm bàn kế hoạch gì đó nên em đã cho cắt liên lạc với ông em rồi. Kiểu gì thì cũng là định thuyết phục ông để phá bỏ hôn ước của em đúng không?”

Đúng như xem bói. Amane nhún vai.

Kotone liếc quanh quanh nhìn phòng khách căn biệt lập.

“Mọi người sắp sửa không cần sống trong căn biệt lập này nữa nhỉ”

“Ơ?”

“Sau khi công bố hôn ước của em tại tiệc giáng sinh thì em sẽ cho Haruto-senpai chuyển về căn chính. Có thể là phòng ngay bên cạnh em, cũng được đấy nhỉ”

“Thế còn mọi người thì sao…?”

“Đương nhiên là em sẽ để cho người nào người nấy về nhà mình. Cơ mà chị Kaho mà biến mất thì em hơi buồn đấy”

Tôi liếc nhìn Rei. Nếu hôn ước của tôi và Kotone mà xác định thì Rei sẽ ra sao?

Nhà của Rei. Đó không phải là dinh thự Toomi, mà là căn hộ nhà Akihara. Chí ít là bây giờ tôi và Rei đều nghĩ vậy.

Nhưng mà đó là câu chuyện mà sau khi tôi trở về nhà Akihara rồi mới lập nên.

Kotone cười hì hì.

“Chị gái thì cứ tiếp tục sống ở căn biệt lập này cũng được, chị trở về căn hộ nhà Akihara cũng được. Em hứa sẽ đãi ngộ chị tốt hơn nhiều so với trước đây. Nhưng mà ~~~, chị không được đến gần senpai”

Kotone nói một cách dứt khoát. Rei ôm chặt mình và cúi mặt.

Tôi lườm nhìn Kotone.

“Không biết Kotone có quyền gì mà nói những điều đó nhỉ”

“Em nói, với tư cách là hôn thê của senpai đấy”

“Nhưng mà đó không phải là mong muốn của anh”

“Dù vậy cũng không thể chống lại quyết định của nhà Toomi được”

Amane nãy giờ nhìn Kotone bằng con mắt lạnh lẽo. Kể cả Kaho - người đã thân thiết với Kotone cũng chằm chằm nhìn bối rối.

Rei thì… đang khiếp sợ. Cô sẽ bị Kotone cướp lấy chỗ đứng. Có lẽ cô đang nghĩ như vậy.

Tôi nhìn thẳng vào Kotone.

“Kotone. Cái cách làm này đúng là không được đâu. Không ai hạnh phúc cả”

“Em có thành kẻ ác cũng được. Chỉ cần lấy được senpai là được”

“Tại sao lại phải đến mức ấy…”

Tôi định hỏi rằng - em có nghĩ cho tôi không? - nhưng lại bỏ suy nghĩ đó.

Tôi cảm thấy rằng, nếu tôi hỏi câu đó thì chỉ làm cho quyết tâm của Kotone càng cứng rắn thôi.

Nhưng, đột nhiên, Kotone tiến đến gần Rei đang ngồi. Và rồi co vươn tay ra.

Lúc đó, cảm giác căng thẳng vụt qua. Vốn dĩ là Kotone đã định làm Rei tổn thương rồi. Mặc dù cô đã hối lỗi và tạ lỗi rồi, nhưng mà bây giờ quan hệ của hai người là đang giao chiến để cướp lấy tôi.

Tôi chẳng biết cô ta sẽ làm gì. Tôi định ngăn lại nhưng không kịp.

Nhưng Kotone chỉ nắm lấy tay Rei thôi.

Rei ngước lên nhìn Kotone một cách kỳ bí.

“…Kotone?”

“Giờ em rất hiểu rõ cảm xúc của chị. Tại vì mình cùng yêu một người mà”

“Ừ đúng thế. Chị cũng.. yêu Haruto-kun. Cho nên là chị sẽ không trao cho Kotone đâu”

“Em cũng có cảm xúc hoàn toàn giống thế. Em…từ trước tới giờ đã làm điều thậm tệ với chị. Cuối cùng em cũng tạ lỗi được, em đã chút ít hiểu được cảm xúc của chị. Nhưng chính vì thế mà chúng mình phải tranh đấu”

Kotone nhỏ giọng thì thầm.

Hai chị em khác mẹ nhìn nhau. Cả màu tóc lẫn màu tóc của hai người đều hoàn toàn khác nhau.

Tuy nhiên, Rei và Kotone đều có cái không khí gì đó mờ ảo giống nhau.

“Em…đến giờ vẫn cho rằng, em bị chị cướp mất người bố”

Rei giật bắn mình khi nghe lời nói của Kotone.

Bố của họ, đã vứt bỏ mẹ của Kotone đi và làm chuyện bất luân, đã cùng với mẹ của Rei định đi ra nước ngoài. Kết cục là ông chết trong tai nạn. Đó là lý do mà Kotone căm thù Rei.

Kotone vẫn nắm chặt tay Rei và nói.“Đương nhiên là chị không có lỗi gì cả. Cả hồi xưa và bây giờ. Nhưng mà lần này thì em sẽ cướp Haruto-senpai từ tay chị cho coi”

“Cho nên là em mới hôn ước với Haruto-kun à?”

“Vâng. Em… sẽ lấy thứ mình muốn”

“Có thể là chị và Kotone cùng cảm xúc. Chị không muốn trao cho em Haruto-kun. Em muốn Haruto-kun. Nhưng… em có nghĩ đến cảm xúc của cậu ấy không? Cảm xúc của Haruto-kun là quan trọng nhất. Có đúng không? Vậy mà Kotone dồn ép, chỉ để tốt cho mình”

Rei nói như để chặn lời. Kotone thì lại tỏ vẻ mặt như bị đâm vào chỗ đau.

“Nếu anh ấy kết hôn với em thì sẽ trở thành đại phú. Với lại, em sẽ trân trọng senpai cho mà coi. Giờ có thể là anh ấy đang phản đối… nhưng àm đây là cách để senpai trở nên hạnh phúc nhất”

“Chị thì không thể nghĩ như vậy được”

“Thế thì chị có thể khẳng định là mình sẽ làm cho Haruto-kun hạnh phúc nhất được không?”

“Cái, cái đó…chị không biết mình có hợp không, nhưng mà…”

“Chị không rõ ràng đúng không nào. Em thì có sức mạnh của nhà Toomi, em có thể dùng nó vì senpai”

“Đó không phải là sức mạnh của bản thân Kotone đúng không?”

“Chính xác là như vậy. Nhưng đó là sức mạnh mà em có thể sử dụng được, không sai. Còn chị gái… chị có gì? Có thể là chị xuất sắc hơn em một chút xíu, nhưng chỉ có thế thôi”

Kotone nói bằng khẩu giọng sắc bén. Rei thì trong trạng thái cứng họng.

Bản thân mình chẳng có gì cả. Rei đã nói vậy. Cô cũng đã nói điều tương tự với Kotone.

Tôi không thể nhìn Rei tổn thương được. Tôi đứng lên định ngăn Kotone lại.

Tuy nhiên, Rei lại lắc đầu.

“Không sao đâu Haruto-kun. Bởi vì điều mà Kotone nói là sự thật…”

“Nhưng mà…”

Kotone nhìn tôi rồi nhìn Rei, và rồi cô ngước nhìn lên trên.

“Thế này thì em sẽ thành kẻ ác nhỉ. Em xin lỗi. Nhưng mà chị gái à. Kết cục là chúng ta phải đánh nhau nhỉ”

“Thế…à”

“Đúng thế. Cho nên là, chị gái à. Nếu chị muốn lấy lại senpai từ em thì chị hãy chiến đấu mà cướp lại đi. Em cũng… nhất định không trao senpai cho chị đâu”

Kotone tuyên bố như thế bằng chất giọng trôi chảy.

Và rồi, cô nhìn Kaho và Amane ở xung quanh mình rồi mỉm cười.

“Em sẽ mời mọi người đến bữa tiệc giáng sinh nhà Toomi. Tại vì Kaho là con gái của y sĩ danh tiếng từ thời Edo, còn Amane là nữ giới dòng dõi của nhà Toomi mà. …Hai người hãi vui vẻ dự khán buổi phát biểu hôn ước của em và senpai đi”

Kotone nói như vậy xong, chẳng buồn để tâm đến mọi người xung quanh đang há hốc, cô bật cười rồi rời khỏi căn biệt lập.

Còn lại là sự tĩnh lặng chiếm lấy chúng tôi - những người bị bỏ lại.

Rei bị Kotone coi là thù địch, dường như cô hoàn toàn mất đi tự tin.

“Việc mà tớ định làm có thực sự là vì Haruto-kun không nhỉ. Có lẽ, cậu cứ thế mà kết hôn với Kotone thì…”

“Rei. Đừng nói điều đó chứ”

“Nhưng mà tớ sợ lựa chọn của mình làm Haruto-kun tổn thương. Vì tớ mà cả bố và mẹ đều chết ----“

“Rei vừa nãy đã đối mặt Kotone, nói rằng cảm xúc của tớ là quan trọng nhất còn gì?”

“Ơ? Đúng, đúng là thế”

“Tớ không muốn bên Kotone, tớ muốn ở bên Rei cơ”

Tôi nói rõ ràng. Nếu không nói điều đó lên thành lời thì Rei sẽ lại chìm đắm mất.

Rei là người tinh tế, chính vì thế nên tôi mới coi trọng Rei.

“Nhưng mà tớ chẳng có gì cả”

“Làm gì có chuyện không có. Tại vì Rei có thứ mà tớ cần nhất, có thứ mà tớ trân trọng”

“Thật á…?”

“Thật. Tớ chẳng cần quyền lực hay tài sản nhà Toomi. Nhưng… tớ lại muốn có Rei”

Người chẳng có gì là tôi. Lúc tôi bị Kaho chối bỏ, Rei đã cho tôi ý nghĩ. Tôi nghĩ, nhờ có Rei sống trong nhà tôi, nhờ có thời gian mà Rei đã trải qua cùng tôi, mà đã làm thay đổi cái đứa vô sắc trong suốt này.

Rei đã nói với tôi là “Haruto-kun tốt bụng quá” “Tớ muốn nũng nịu Haruto-kun” “Tớ thích Haruto-kun”. Có lẽ là vì thế nên tớ mới nhận ra ý nghĩa tồn tại của mình. Bây giờ cũng thế, tôi có dũng khí để đối mặt với vấn đề trước mắt mình là nhờ có Rei ở bên cạnh.

Tôi cần cô gái Rei đó…cô gái Rei suy nghĩ cho tô.

Tôi nói điều đó ra, làm cho Rei đỏ mặt “thế, thế à”.

“Haruto-kun…không chọn Kotone, mà chọn tớ à”

“Đương nhiên rồi. Cho nên là chúng mình hãy cùng nhau đối mặt nhà Toomi. Toomi Souichirou chắc chắn sẽ tham dự tiệc giáng sinh. Khi đó chỉ cần thuyết phục ông ấy là được”

“Không biết, tớ có làm được không”

“Không sao, tớ cũng sẽ hỗ trợ mà”

“Ừ. Ừ nhỉ. Chỉ cần có Haruto-kun thì chắc chắn sẽ không sao”

Rei mỉm cười, thẹn thùng nhìn tôi vẻ nũng nịu.

Nếu như lúc này không có ai khác thì có lẽ Rei sẽ làm nũng tôi… âu yếm với tôi thật luôn.

Nhưng mà thực tế thì không phải như vậy.

“Haruto---? Đừng quên là còn tớ ở đây đấy”

“Haruto-kun và Rei mà vào thế giới của riêng hai người thì… chị ganh tỵ lắm”

Kaho lườm chúng tôi bằng con mắt khinh bỉ, Amane thì chăm chút nhìn trên nụ cười buồn rầu.

Chết, chết mẹ rồi. Tôi quên mất là còn có hai người nữa, nãy giờ chỉ nhìn mỗi Rei thôi.

Rei bật cười rồi đứng lên khỏi ghế, nhẹ nhàng ghé môi lại gần tai tôi.

“Thật ra là tớ muốn làm nũng với Haruto-kun đấy, nhưng mà giờ tớ sẽ nhịn. Vì sau khi giải quyết mọi vấn đề, hai bọn ình sẽ quay lại căn hộ đó mà?”

Rei thì thầm. Bị vướng vào hơi thở ngọt ngào làm tai tôi nhồn nhột. Nhưng cái đó làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

“Ừ. Nhất định bọn mình sẽ quay lại”

“Ừ. Thế là tớ và Haruto-kun, hai đứa mình sẽ cùng nhau tổ chức tiệc giáng sinh. Người cùng Haruto-kun mừng giáng sinh, không phải là Kotone. Mà là tớ”

Rei nở nụ cười hạnh phúc --- Tôi thì bị Kaho và Amane bất mãn kéo gỡ ra…

“Không thể tha thứ lợi dụng cơ hội!” “Cái nhà đó là của chị và Haruto-kun mà…!”

Kaho và Amane chồng chéo lời nhau. Rei thì lại phản lại là “Em sẽ độc chiếm Haruto-kun!”, mọi người ríu rít nói đi nói lại với nhau.

Tóm, tóm lại là…việc xóa bỏ hôn ước với Kotone là mục đích của toàn thể mọi người ở đây.

Bữa tiệc giáng sinh, còn vài ngày nữa. Ngày quyết chiến đang đến gần.

Thứ sáu, ngày 23 tháng 12. 6 giờ chiều.

Tiệc giáng sinh mà nhà Toomi chủ trì được tổ chức tại sảnh khách sạn quy mô lớn thành phố Haduki.

Cả khách sạn này cũng là sở hữu của tập đoàn Toomi. Là khách sạn hoành tráng hiếm có ở trong thành phố.

Nghe nói là chỗ đó tập trung những người có ảnh hưởng, hàng năm tổ chức tiệc tùng xa xỉ.

Tôi nhìn xung quanh hội trường. Nó là bữa tiệc theo kiểu ăn đứng, hàng loạt bàn trải khăn trắng được xếp đầy, góc chân tường được sắp đầy đồ ăn xa hoa. Kiểu cách buffet ăn thoải mái.

Nếu thật là thế thì một đứa nam sinh cấp ba bụng đói như tôi sẽ rất là vui… nhưng mà lần đầu tôi dự tiệc nên có lẽ tôi sẽ căng thẳng mà không ăn được…

“Cơ mà cái kiểu mặc lễ phục đến tham dự thời này ở Nhật… cảm giác như ngược đời nhỉ? Mặc dù là người ta cho mượn váy dạ hội…”

Bên cạnh tôi, Amane lầu bầu.

Tôi liếc nhìn thì thấy chị ấy đang mỉm cười.

“Cơ mà được Haruto-kun ngắm nhìn chị trong váy dạ hội thì chị vui lắm”

Amane quấn quanh mình chiếc váy dạ hội màu đỏ thẫm. Đó là chiếc váy mà kiểu đầm cực kỳ là ăn diện, xa xỉ. Vạt váy dài đến độ che hết cả chân.

Nhưng mà nó có khe hở, để lộ duyên dáng chiếc chân trắng thuôn dài thon gọn đáng tự hào của Amane.

Chất vải trông như xuyên thấu, vùng da ở sau lưng cũng hầu như hở ra.

Mặc dù tay chị đeo găng tay opera, nhưng lại theo kiểu không có ống tay, lộ cả vai ra. Ngay cả ở chỗ ngực, nó mở rộng ra đến bạo dạn, cả khe ở giữa ngực cũng….

“Haruto-kun…có vẻ tò mò về chị nhỉ”

“Hê!? Làm, làm gì có chuyện đó…”

“Nói dối. Bị dáng vẻ váy dạ hội của chị hút hồn rồi còn gì. Chị nói trước luôn, đây là trang phục tuân theo quy tắc ứng xử chính thống đấy?”

“Có vẻ là thế đấy”

Đó là trang phục tham gia tiệc ban đêm gọi là váy dạ hội, ở trong bối cảnh bữa tiệc thì có vẻ đó là trang phục kiểu cách nhất. Trong hành sự chính thức ở nước ngoài thì việc mặc nó vào là quy tắc ứng xử hiểu theo nghĩa là dress code của nữ giới.

Nhưng mà ở Nhật thì hình như ít có cơ hội được mặc lắm… Rei và Kaho thì mất công để diện đồ nên tạm thời là tôi và Amane đã ra hội trường trước. Tiện thể luôn, tôi đang trong bộ Tuxedo mà mình chả quen mặc…

Amane ngắm nhìn tôi như kỳ vọng. Giờ thì tôi biết cảm xúc của chị Amane nên tôi cũng rõ là chị ấy đang kỳ vọng cái gì.

“Váy dạ hội, cực kỳ hợp với chị đấy, Amane”

“Hì hì, thế hả?”

Amane cười thích thú hỏi lại tôi. Tôi nghĩ là chị cũng biết rõ là chiếc váy hợp với chị ấy.

Nhưng mà thực ra là chị muốn tôi nói thành lời cơ. Tại vì Amane thích tôi.

“Amane vừa là mỹ nhân, vừa ngầu, dáng người lại vừa đẹp, mặc đồ âu phục cũng hợp nhỉ. Cả đồ mặc thường ngày như mọi khi, cả trang phục chính thống cũng thế, em thấy là nhìn cái nào cũng thấy Amane đúng vẻ của một phụ nữ trưởng thành”

Đó là lời nói thật lòng của tôi. 5 năm trước, lúc tôi vừa bắt đầu sống chung với Amane, chị ấy vẫn còn là một nữ sinh cấp ba.

Hồi đó chị cũng 18 tuổi như tôi, từ hồi đó chị ấy đã là một thiếu nữ rất xinh đẹp rồi. Nhưng mà giờ chị lại thành một mỹ nữ mang mỹ lực của một người trưởng thành.

Gò má Amane hơi ửng lên, chị nghẹn ngào nhìn tôi.

“Cảm ơn. Cái kiểu được khen nữ tính như thế, chị thích lắm. Chắc chắn là Mikoto hay là Kaho cũng thế, đúng không”

“Thế, thế à…?”

“Thế mà. Haruto-kun hồi xưa là một thiếu niên nhỏ bé đang yêu, vậy mà đã thành một kẻ sát gái rồi. Được bao nhiêu cô gái đáng yêu thích thú”

“Cái, cái đó hồi trước chị nói rồi còn gì”

“Nhưng mà không mang ý nghĩa xấu đâu nhé”

“Thật á…?”

“Tại vì là chị yêu Haruto-kun mà”

Amane nói một cách trôi chảy, và rồi chị nắm chặt tay tôi ngay chính diện.

Hơi ấm của tay chị truyền đến tôi qua lớp găng tay.

“A, Amane… mọi người đang nhìn đấy”

“Khách mời vẫn đang còn lẻ tẻ, với lại, bọn mình là chị em họ mà? Chị không nghĩ là kỳ cục đâu”

“Thế, thế à..?”

“Trong lúc Mikoto hay Kaho không ở đây thì chị sẽ nắm lấy trái tim của Haruto-kun”

Amane nói như đùa. À không, có thể không phải là đùa đâu.

“Hay là, làm gì đó nổi bật hơn nhé?”

“Ở đây mà ôm nhau… là không ổn đâu nhỉ”

“Còn ở nhà thì ổn à?”

“Cái, cái đó…”

“A, nhưng mà có khi ở đây cũng được. Chị mà ôm lấy Haruto-kun, rồi hôn, rồi hét lên là “Chị yêu Haruto-kun!!”, thì có khi là hôn ước với Kotone cũng mất luôn nhỉ”

“Hôn ước với Kotone cũng mất, nhưng mà vị thế của bọn mình cũng mất luôn đấy…”

Bữa tiệc này là do nhà Toomi có quyền lực lớn nhất thành phố chủ trì.

Không chỉ có cán sự liên quan đến xí nghiệp của tập đoàn Toomi, mà còn có thị trưởng Haduki, nghị viên hạ viện khu bầu cử với nghị viên tỉnh, giám đốc xí nghiệp lớn của thành phố kế bên, bác sỹ, nghệ nhân nổi tiếng xuất thân từ thành phố… toàn nhân vật tai to mặt lớn góp mặt.

Trong cái bối cảnh này mà tôi và Amane đụng chạm quá trớn (?) thì đúng là xấu hổ, lại còn có khi thành vấn đề nữa.

Hơn nữa chuyện không hết ở đó.

Có vẻ Amane cũng hiểu nên chị tỏ ra vẻ mặt thản nhiên.

“Thì, chị sẽ đụng chạm vào Haruto-kun, cho hôn ước với Kotone thành công cốc, thì tức là phản đối ý định của ông dượng. Chọc giận nhà Toomi có thể mình sẽ không ở lại được khu phố này nữa”

“Đúng đúng. Cho nên cái phương pháp đó không thành sách lược được”

“Thế thì bọn mình cùng chạy trốn đi?”

“Chạy, chạy trốn á?”

“Đi đâu đó thật xa. Chị là chị gái, sẽ nuôi nấng Haruto-kun”

Amane nói một cách vui sướng, như là đương nhiên vậy. Làm tôi hơi bất ngờ.

“Hôm này thì chị sẽ tạm thời tuân theo kế hoạch của Mikoto. Nếu như không suôn sẻ thì chị sẽ cưỡng bức dùng thủ đoạn đó đấy”

Có vẻ là Amane đã nghĩ ra kế sách.

Dù vậy, Amane vẫn còn là nữ sinh đại học, còn tôi lại muốn ở lại khu phố này. Tại vì ở đây tôi còn Kaho, Yuki, còn bạn bè, và còn cả Rei nữa.

Chính vì thế mà phải thuyết phục Toomi Souichirou.

Cách để ở lại khu phố này, để giải quyết ổn thỏa hôn ước với Kotone, chắc chỉ có cái đó thôi.

Amane bật cười.

“Nhưng mà chị thấy là được chị gái đáng yêu âu yếm rồi cùng sống chung, là lý tưởng của bọn con trai đấy. Hay đừng chọn Mikoto hay ai khác, ngay lúc này chọn chị luôn đi?”

Amane vụt dí mặt lại gần tôi. Ở cái cự ly mà gân như là hôn được luôn, gương mặt của Amane đanh lại.

Thực tế là, tôi đã được Amane hôn rồi… Nhìn cặp môi căng mọng đó, tôi đột nhiên thấy ngượng ngùng.

Trước khi tôi mở miệng ra được thì bị đẩy từ phía sau.

Quay lại thì thấy Kaho đang đứng đó vẻ khó chịu.

“Chết mê chết mệt với chị họ, Haruto đúng thật là, vô tích sự…”

Kaho và nhìn tôi khinh bỉ vừa nói. Tôi hoảng hốt hất tay Amane ra. Amane nhún vai - “Tiếc thế”.

Đương nhiên là Kaho cũng đang mặc váy dạ hội. Đối lập với Amane, đó là chiếc váy xinh đẹp, thiết kế kiểu thanh lịch, dịu dàng.

Cả chỗ ngực lẫn sau lưng đều không hở ra, độ hở không nhiều.

Cơ mà vạt váy thì ngắn tới quá đầu gối, vai cũng hở ra. So với đồng phục hay là đồ mặc ở nhà thường ngày thì Kaho trông như người lớn.

Có lẽ nhận ra ánh nhìn của tôi nên Kaho cười hề hề ưỡn ngực ra.

“Thế nào hả? Hợp chứ?”

“Cực kỳ hợp. Tớ thấy đáng yêu lắm”

“Tuyệt. Tớ đã nghĩ là kiểu này là kiểu Haruto thích!”

Nghe bảo là váy dạ hội được nhà Toomi cấp cho kinh phí, còn được mấy nữ người hầu lựa chọn cẩn thận.

Kiểu như là, mấy đứa con gái cứ đáng yêu này đáng yêu nọ, vừa nói vừa cho thử như thay đồ búp bê vậy.

“Lần đầu tớ mặc váy đẹp như thế này đấy! Hình như là mẹ tớ năm nào cũng được mời đến tham dự bữa tiệc này”

“Thì nhà Sasaki là nhà y sĩ danh tiếng từ thời Edo mà”

“Đúng đúng. Hôm nay mẹ tớ bận việc không tham gia được, nhưng mà tớ đại diện. Mà Haruto cũng hợp với bộ Tuxedo đấy”

“Thế, thế hả?”

“Ừ. Cực kỳ là đẹp trai luôn! Haruto vốn là gương mặt thanh tú rồi, đẹp trai là chuyện thường tình, nhưng mà hôm nay là đẹp trai đặc biệt luôn!”

“Ờm, nghe cậu khen thế thì ngượng quá…”

“À, nhưng mà có lẽ là cái nơ hơi bị vẹo. Tớ sửa cho!”

Kaho vươn tay tới trước ngực tôi, sửa lại vị trí chiếc nơ bằng bàn tay khéo léo.

Kaho cười khúc khích rồi ngước nhìn tôi.

“Cà vạt đồng phục của cậu cũng hay bị nhăn nên tớ cũng sửa còn gì?”

“Đúng thật… .Tại vì sáng nào cùng đến trường cùng nhau mà”

“Kể cả lúc trưởng thành, Haruto thành nhân viên, tớ cũng sẽ sửa cà vạt cho Haruto”

“Thế, thế…tức là…ờm…”

“Là tớ sẽ kết hôn với Haruto, không phải là Mikoto hay Kotone, mà là tớ. Hãy nhớ đấy”

Kaho nũng nịu dụi chiếc đầu nhỏ bé vào người tôi. Ngay trước mắt tôi, Kaho đang trong bộ dạng cúi đầu xuống. Vì chiếc váy không có ống tay nên để lộ ra vai và cánh tay trắng nuốt, tôi bị dáng vẻ quyết rũ đó thu hút ánh nhìn.

“Kaho cũng hoàn toàn thành con gái rồi nhỉ”

Amane đứng bên cạnh nói để chọc ghẹo.

Kaho rời khỏi tôi rồi liếc nhìn Amane.

“Em sẽ không thua Amane đâu. Vì người đầu tiên yêu Haruto là em”“Ừ nhỉ. Chị cũng không định thua Kaho đâu. Người đã mãi ở bên Haruto-kun là chị họ này mà”

Kaho và Amane nhìn nhau tóe lửa. Hồi, hồi xưa cả hai đều thân thiết với nhau cơ mà. À không, chính vì thân thiết nên mới ý thức được nhau, có lẽ thế.

Tôi chẳng thể chịu được sự căng thẳng nữa, cứ thế tôi định rón rén trốn khỏi chỗ này. Tuy nhiên, Kaho nắm tay phải tôi, Amane nắm tay trái tôi.

“”Định đi đâu?””

Hai người đều chằm chằm nhìn tôi.

Tôi cười “hà hà hà” để đánh trống lảng, nhưng có vẻ chẳng thể chạy thoát được.

Tạm thời là hai người sẽ hợp lực với kế hoạch của Rei. Sau đây, tôi sẽ cùng với Rei đối mặt với bữa tiệc.

Hình như là Rei - đứa con của tình nhân - từ trước tới giờ chưa từng tham gia hành sự gì mà nhà Toomi tổ chức cả. Nếu nói theo một cách cường điệu là, debut vào giới quý tộc.

Rei cần phải cố gắng tạo ấn tượng cho người tham gia rằng, cô là một thiếu nữ ưu tú. Bằng cách đó thì có lẽ Rei sẽ có thể trở thành ứng viên kế tục nhà Toomi, có thể đối kháng được với Kotone.

Tôi sẽ hỗ trợ và cùng thể hiện với Rei. Chỉ cần thể hiện độ thân mật của Rei và tôi thì Rei có thể trở thành hôn thê - không biết tôi có thể khiến cho người liên quan đến nhà Toomi suy nghĩ như thế được không.

Từ cô hầu Watarai, cho đến những người hầu của nhiều thế hệ nhà Toomi cũng đều tham gia ở đây.

“Ơ mà, Rei đâu?”

Tôi trốn tránh chủ đề, hỏi thử.

Rei - nhân vật chính vẫn chưa đến đây.

“Tớ nghĩ là một chút nữa thôi là đến đấy…” - Kaho nói, chúng tôi nhìn xung quanh hội trường. Thế là vừa đúng lúc đó, một cô gái rảo bước về hướng chúng tôi.

Trong bộ dạng hấp tấp, cô gái ấy --- Rei nhanh chân tiến tới gần chúng tôi.

“Xin, xin lỗi. Tớ muộn!”

Rei hổn hển, dốc hà hà.

Làn da trắng như trong suốt hơi nhuộm đỏ.

Tôi, và Kaho và Amane bên cạnh đều mở to mắt.

Rei quấn quanh mình bộ váy trắng thuần tuyệt đẹp.

Từ chỗ ngực cho tới dưới đùi, chiếc váy nhẹ nhàng bọc lấy cơ thể. Nó là dạng off shoulder nên độ hở cao, nhưng không tạo cảm giác khó ưa mà cảm giác đẹp một cách thuần túy.

Chiếc kẹp tóc sang trọng đính trên đầu, cùng với đó là mái tóc dài ánh bạch kim của Rei, tạo ra một phong thái ưu mỹ.

Vì Rei có dòng máu Thụy Điển nên so với Amane thì vóc dáng của cô nổi bật hơn.

Cũng dễ hiểu vì sao cô lại hợp với váy kiểu Tây.

Còn nữa, vạt váy thì ngắn, nhưng chiếc váy đó giống như là váy Thụy Điển vậy.

“Thế, thế nào hả? Mọi người?”

“Rei rón rón rén rén nhìn quanh quanh chúng tôi. Kaho mừ phồng má lên, còn Amane thì lại nhún vai.

“Quả nhiên chủ nhân của ngày hôm này là… Mikoto nhỉ”

Amane nói nhỏ. Kaho cũng gật đầu.

Tôi cũng đồng cảm luôn.

“Thế, thế là thế nào?”

Có vẻ như riêng bản thân Rei là không biết, cô nghiên đầu một cách đáng yêu.

Mái tóc bạch kim khẽ vắt lên trên vai.

Kaho nhìn tôi rồi nhìn Rei.

“Tức là váy của Mikoto là hợp nhất đấy! Cay thật… nhưng mà mắt của Haruto đóng đinh vào Mikoto mất rồi”

“Thế, thế hả!?”

Rei cứ như giật mình, nhìn tôi bằng đôi mắt xanh biếc.

Tôi cũng để ý đến Kaho và Amane nhưng lại gật đầu.

Tôi định khen Rei… nhưng không nên lời. Sao lúc khen Kaho với Amane thì câu từ cứ ra vùn vụt thế nhỉ.

Rei thì thào nhỏ - “A”, rồi xấu hổ đỏ mặt cúi đầu.

“Haruto-kun… mặt cậu, đỏ chót luôn nhỉ”

Nghe bảo vậy tôi mới cảm thấy là má mình nóng bừng. Chẳng cần phải nói thành lời đâu, có vẻ như việc tôi thấy Rei tuyệt đẹp… đã truyền đạt tới cô ấy.

Nghĩ là hai người bên cạnh đang lên cơn ghen, tôi nhìn thì thấy Amane nở nụ cười rầu rĩ, nắm lấy tay Kaho.

“Có lẽ bọn mình làm phiền rồi, đi thôi nào, Kaho”

“Nhưng, nhưng mà đúng thật là em không thể nào để Haruto với Mikoto một mình được! Tại vì, cứ thế này thì Haruto sẽ bị Mikoto cưa đổ mất thôi!”

“Ừ đúng. Nhưng mà hôm nay cứ để cho hai người họ một mình đi”

Amane nói một cách quả quyết rồi dẫn Kaho bất phục đi mất. Có lẽ Amane thoái lui để phục vụ cho kế hoạch của Rei.

Tôi và Rei còn lại một mình. Rei xấu hổ cười “ề hề hề”.

“Không cần hỏi tớ cũng biết rồi… nhưng mà, hợp đúng không?”

“Cực cực đáng yêu luôn”

Tôi lấy dũng khí của mình ra để nói, thế là Rei vui sướng, mặt bừng sáng lên.

“Được nghe Haruto-kun nói thế, được ở bên cạnh Haruto-kun, tớ hạnh phúc lắm. Haruto-kun cũng bảnh bao lắm”

“À, cảm ơn”

“Mình phải đi thôi, nhỉ”

Tôi gật đầu trước lời nói của Rei.

Nghe nói là Toomi Souichirou vì việc gấp nên sẽ tham gia tiệc lúc giữa buổi. Có vẻ là ông sẽ chào hỏi mọi người vào lúc đó.

Nếu mà thuyết phục thì phải ngay sau đó luôn. Tiện thể thì Kotone vẫn chưa ra hội trường. Có khả năng là sẽ bị Kotone cản trở, cho nên như thế thì tốt hơn, cơ mà…

Mà tóm lại, nếu mà giờ thất bại thì Kotone sẽ phát biểu rộng rãi về hôn ước, rồi cuối cùng tôi sẽ không thể quay trở lại nữa.

“Nhất định phải ngăn chặn hôn ước”

Rei nói như thế và hít thở sâu.

Mạo đầu của phần chào hỏi được diễn ra bởi phó giám đốc công ty mẹ của tập đoàn Toomi – Toomi Holdings.

Ông ta là con trai của Toomi Souichirou, là em trai của bố Rei và Kotone, tức là dượng.

Cực kỳ là bình dị, chẳng có vấn đề gì to lớn, nhưng mà trong mắt của cậu thiếu niên như tôi thì cảm thấy có lòng tham vọng. Tôi hơi chút thực cảm được điều mà Toomi Souichirou đã nói – “tập đoàn Toomi đang thiếu người”.

Đối với tôi và Rei thì xung quanh toàn là người lạ mặt. Nhìn Kaho và Amane từ đằng xa thì thấy họ đang vui vẻ nói cười.

Hai người họ là cái loại có sức giao tiếp tốt, hoặc có thể nói là dễ chơi thân. Kaho thì từ xưa đã thế rồi, Amane hồi cấp ba thì hơi hơi hướng nội, nhưng mà giờ thì không có cái bóng đó nữa mà lại rất xã giao.

Ngược lại, Rei thì…hoàn toàn trái ngược. Cô cứng răng rắc.

“Ờ, à, vâng…”

Rei trả lời bằng giọng nói như tan biến.

Dù vậy thì mọi người trong hội trường vẫn dịu dàng với Rei.

Sau khi nói chuyện với người cốt cán của công ty của tập đoàn Toomi nói xong, trong một thoáng, còn lại hai chúng tôi, Rei thì thào.

“Không, không hiểu sao… tớ có cảm giác cứ bị mọi người nhìn mãi…”

“Tớ nghĩ là do Rei cực kỳ xinh đẹp”

“Haruto-kun nghĩ thế thì tớ vui lắm… nhưng mà bị mọi người khác để ý… khốn đốn quá”

Rei vừa cúi mặt vừa nói.

Lý do mà Rei Rei nổi bật, thứ nhất, đương nhiên là vì Rei ăn điện cực kỳ đẹp. Hơn nữa cái ngoại hình mỹ nhân tóc bạch kim cũng rất hiếm có.

Thêm vào đó là Rei mãi không hiện diện chính thống. Amane đã từng nghe đồn đại rằng, Rei là lệnh nữ quyền quý của nhà Toomi.

Tôi cho rằng vì hai lý do đò mà Rei rất hút mắt.

Tuy nhiên, với bản thân cô thì đó lại là gánh nặng khá lớn.

Rei liếc nhìn Kaho và Amane và tỏ vẻ mặt có vẻ ganh tỵ.

Có lẽ là vẻ không khéo của hai người họ sáng ngời ngợi trong mắt Rei.

“Tớ… cũng phải cố gắng thôi”

“Không cần phải cố quá đâu”

“Nhưng mà nếu mà để ghi danh làm người kế tục nhà Toomi…. Thì tớ phải bình tĩnh với chuyện cỏn con này”

Có thể là như vậy, hơn nữa có lẽ tương lai cũng phải thay đổi cái tư tưởng rụt đầu của Rei.

Nhưng mà tôi không muôn Rei thấy khổ sở.

Lúc đó, có một bóng người tới gần. Quay lại nhìn thì thấy đối tượng đó là một người biết chúng tôi.

Đó là một phụ nữ trẻ đẹp. Mái tóc đen suôn dài, phong thái thanh tú. Quấn quanh mình bộ váy thanh tao màu nâu.

“Em là…”

Cô ta tỏ vẻ mặt bất ngờ.

Cô là giáo viên dạy hóa của trường. Tên là Sasaki Tooka. Là dì của Kaho. Sasaki cũng là nhà có danh tiếng ở Haduki, việc cô Tooka được mời đến dự tiệc chẳng phải là điểm bất tự nhiên.

Cô ấy đã luôn nghĩ rằng, tôi và Kaho là chị em ruột, đã gay gắt chỉ trích mối quan hệ của tôi và Kaho. Vốn là mối quan hệ với mẹ Kaho – cô Akiho đã không tốt rồi. Họ có quan hệ đối lập nhau xung quanh cái chết của bố Kaho (tức là anh trai của cô Tooka).

Lý do mà cô Tooka căm thù cô Akiho và Kaho là vì cô tin rằng, Akiho và bố tôi đã làm chuyện bất luân, phản bội anh trai cô ấy.

Thành ra, trong cái bối cảnh đó, con trai của bố - là tôi, cũng trở thành đối tượng công kích. Tôi còn bị nói là “đồ bỏ đi”…

Rei lo lắng dò thăm biểu cảm của tôi. Chắc cô lo là lại sắp gặp rắc rối. Nhưng tôi biết là ổn.

Biểu cảm của cô Tooka sáng lên, đột nhiên hai tay nắm lấy tay tôi.

“Đợt vừa rồi cảm ơn nha!”

“Kh, không có gì đâu… em đâu có làm việc gì đến mức được cảm ơn đâu”

Rei tròn mắt. Đương nhiên là cô bất ngờ rồi – tôi nghĩ. Tại vì là cô Tooka thái độ khác hẳn hồi trước.

“Không đâu. Nhờ có em mà đã giải quyết được hiểu nhầm, cô cũng xin lỗi Kaho với Akiho rồi”

Tooka mỉm cười, sau đó quay sang Rei, giải trình đầu đuôi câu chuyện.

Để mà giải đáp được cái nghi hoặc tôi và Kaho cùng dòng máu, và bố tôi cùng cô Akiho bất luân, thì cũng đã mất kha khá công sức.

Cũng chẳng phải có vật chứng gì cả. Cũng tại cô Tooka là kiểu người suy diễn kinh khủng nên mới thành ra vậy.

Nhưng mà trong khoảng thời gian mấy ngày trước bữa tiệc thì tôi đã giải quyết được sự tình. Ở trường, tôi đã phải bao lần đến chỗ cô Tooka để thuyết phục. Bởi ràng, với Kaho hay là cô Akiho, hay là bản thân cô Tooka thì việc cứ mãi hiểu lầm là không hạnh phúc.

“Nhờ có Akihara-kun ngồi chung ghế nên cô mới xin lỗi và làm lành được với Akiho và Kaho”

“Đó không phải do em đâu, đó là vì cô Akiho, Kaho, với cả là bản thân cô đã có dũng khí để nói chuyện thẳng thắn đấy ạ”

Thật ra là tôi chỉ ngồi chung ghế thôi. Đương nhiên cái người sắp đặt chỗ gặp mặt là tôi.

“Không có chuyện đó đâu. Với lại là… cô lỡ bảo em là “đồ bỏ đi”, thực sự xin lỗi”

“Em không để tâm đâu”

“Thế mà lại dốc sức cho cô, cảm ơn nha”

Đúng thật là tôi không để tâm, tại vì sự thật tôi là đồ bỏ đi..

Nhưng mà từ giờ không nói thế được nữa – tôi nghĩ. Để hỗ trợ cho Rei, để ghi danh vào cuộc đua kế tục của nhà Toomi thì…có lẽ tôi sẽ cần phải có cả thành tích lẫn sự ưu tú.

Cô Tooka chắc nhận ra cô vẫn còn nắm tay tôi nên hoảng hốt bỏ ra, xong má cô ửng lên. Thế rồi cô bật cười và tỏ ra vẻ mặt dịu dàng.

“Đúng là thằng bé ngoan ngoãn. Nếu có vấn đề gì khó khăn thì cứ nói đi. Cô sẽ cố gắng giúp sức”

“Thế thì, nếu được thì cô dạy cho em học là em vui lắm. Môn hóa học em không rành lắm…”

“Cô là giáo viên mà. Việc dạy học thôi là đương nhiên rồi. Cô cũng từng có thành tích ưu tú lắm, để cô dạy kèm các môn khác luôn cho”

Cô Tooka nói với tôi điều đó bằng một không khí khá là hảo ý. Một tay cô dơ lên – “Gặp lại sau nhé” – rồi đi mất với gương mặt tươi cười.

Thế rồi, tôi quay lại Rei. Rei mừ phồng má lên.

“Ơ, sao thế?”

“Haruto-kun đúng là, sát gái nhỉ…”

“Ơ? Thế á?”

“Nắm chắc trái tim của cô giáo đẹp gái hơn tuổi luôn…”

“Làm, làm gì phải thế”

“Với lại là, cái chuyện học hành, tớ đã bảo là tớ bày cho còn gì”

“Được á?”

“Tớ muốn giúp sức cho Haruto-kun mà. Giống như là Haruto-kun đã giúp sức cho tớ ấy. Có đúng không?”

Rei mỉm cười dịu dàng. Tôi được Rei dạy học cho à… nghe cũng được đấy.

Nói sao thì nói, Rei ở trong cái trường chuyên này đã là học sinh ưu tú đứng số một rồi.

Duy chỉ có điều là…

Rei bảo là cô được tôi giúp đỡ. Nhưng mà thật sự là thế á?

Để được Rei tin tưởng là tôi phù hợp… thì tôi phải làm gì đây. Tôi nghĩ trong khi ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Rei từ kế bên.

Sau đó, tôi và Rei tiếp tục đứng nói chuyện với nhiều người. Rei là mục tiêu tiến tới của nhiều người.

Tôi nghĩ là có nhiều loại người, có người định lợi dụng Rei theo nghĩa chính trị, thì đó cũng chỉ là người giống như là ngựa non háu đá có tính tò mò cực mạnh, rồi còn có người có ý đồ khác giới… Đương nhiên là không phải toàn là người xấu, nói chung là họ đều tốt bụng với thiếu niên thiếu nữ chúng tôi.

Dù vậy, quả đúng là Rei có vẻ khó khăn trong giao thiệp, trông khá là khổ sở.

Lúc tôi nhận ra thì thấy Rei đang thở dốc. Mặt đỏ chót. Rei đi lang thang hoảng loạn, tôi phải giúp cô.

“Rei!? Có sao không?”

“Không, không sao… hơi…”

Sau đó cô không nên thành lời nữa. Chắc, ngay cả việc nói thôi cô cũng khổ rồi.

Tôi đoán là cô thở dốc quá. Làm việc không quen thì stress lên thôi.

Tôi nhìn xung quanh.

Nếu có phòng y tế thì có lẽ tôi nên dẫn cô tới đó.

Rei cố kháng cự, nhưng kết cục là rũ vào vai tôi.

Thời điểm thậm tệ, Kaho và Amane ở phía cuối đối diện hội trường không nhận thấy chúng tôi. Tuy nhiên, cô gái hầu ở gần – Watarai hốt hoảng ập lại chỗ chúng tôi.

“Tiểu, tiểu thư Rei!”

Watarai quấn quanh mình một bộ váy đơn điệu, cô là một khách tham dự. Có lẽ vì cô là con gái của người hầu cao cấp.

Tôi đoán là cô ta đã đề phòng để đối phó với tình huống bất trắc như thế này.

Tôi và Watarai, hai người cho Rei mượn vai, lôi cô ra ngoài hội trường. Khách khứa xung quanh nhìn với vẻ lo lắng.

Nhưng ánh nhìn đó đối với Rei có lẽ lại thành gánh nặng.

Sau khi ra đến hành lang ngoài hội trường, Rei trong bộ dạng bình tĩnh lại một chút, hơi thở đã trở lại bình thường.

Rei chỉ vào chiếc ghế dài đặt dọc bờ tường hành lang. Đó là chỗ để nghỉ giải lao.

“Tớ nghĩ là nghỉ ở đây là ổn rồi”

“Nhưng mà…”

“Không sao. Không khó thở nữa”

Rei mỉm cười yếu ớt.

Chắc không đến mức phải đưa đến phòng y tế. Tôi gật đầu với Watarai.

Watarai có vẻ hơi yên tâm hơn rồi, cô nói – “nếu mà có chuyện gì nữa thì gọi em ngay nhé?”, rồi bỏ lại chúng tôi và quay lại hội trường.

Chắc cô muốn để cho chúng tôi riêng tư. Không phải là Watarai hành động theo ý định của Kotone mà có vẻ là cô ta đang tuân lệnh một người nhà Toomi khác.

Cho nên không phải lo lắng đến việc cô phá hoại kế hoạch của chúng tôi.

Rei ngả lưng vào chiếc ghế dài, tôi cũng ngồi bên cạnh.

Rei liếc nhìn tôi.

“Làm phiền cậu rồi, xin lỗi nhé”

“Không sao. Đừng để ý chuyện đó. Với lại tớ lo cho sức khỏe của Rei đấy. Hôm vừa rồi cậu cũng ốm rồi đi viện còn gì?”

“Tớ ổn mà…”

“Nhìn không ổn đâu nhỉ. Nên nghỉ ngơi một chút đi”

Cứ thế này thì, không biết là Rei có đủ thể lực và khí lực cho đến khi thuyết phục Toomi Souichirou không. Rei đã khá là cạn kiệt rồi, tôi không muốn cô phải gắng sức. Gần đây sức khỏe của cô đã suy sụp, giờ lại còn thêm nữa.

Nếu thế thì tôi sẽ phải một mình thuyết phục Toomi Souichirou.

Nhưng Rei lại lắc đầu.

“Không được. Tớ phải cố gắng… Tớ phải tỏ ra mình là người phù hợp để làm người kế tục nhà Toomi”

“Nhưng mà cậu không được quá sức đâu đấy”

“Vì tớ có thế bất lợi, nên có chút cũng phải cố gắng. Tớ là đứa con của tình nhân, nên bị mọi người ghét bỏ. Cho nên là tớ phải cho họ thấy, mình có khả năng lật ngược tình thế. Vậy mà…”

Rei nhìn xuống bàn tay nhỏ bé của mình. Cơ thể trong chiếc váy dạ hội của Rei trông cực kỳ huyền ảo.

“Tớ sợ bị nhiều người nhìn vào. Mọi người nhìn tớ một cách tò mò. Đáng ra tớ phải cư xử thấu đáo với tư cách là con gái của nhà Toomi… thế mà tớ chẳng nói chuyện ổn thỏa tí nào”

“Tớ cũng thế mà. Lo lắng là đương nhiên rồi”

“Nhưng mà Amane với Sasaki thì có tính xã giao, họ có thể dễ dàng nói chuyện với nhiều người. Kotone cũng quen với môi trường như thế này rồi, chắc chắn là con bé thuần thục không sai sót. Nhưng mà tớ thì hoàn toàn chịu. Đáng ra tớ phải chuẩn chỉnh hơn”

“Amane là người lớn rồi, còn Kaho là kiểu khá là dễ chơi thân, tớ thấy là không cần phải so sánh đâu. Rei chưa từng có cơ hội ra với môi trường như thế này giống như Kotone, cho nên không quen thì chịu thôi. Cần gì phải hoảng lên”

Tôi từ từ nói. Nhưng Rei tỏ vẻ mặt cay cú.

“Tớ biết mà. Nhưng mà tớ hiện giờ chắc chắn không thể thuyết phục được ông. Nếu thế thì Kotone sẽ thành hôn thê của Haruto-kun mất. Thế rồi tớ thành một mình cô độc”

“Rei…”

“Tớ chỉ muốn có nơi mình thuộc về thôi mà. Tớ chỉ muốn ở bên Haruto-kun thôi mà. Tại sao tớ… luôn luôn không có sức mạnh vậy?”

Cứ thế, Rei lẩm bẩm một mình.

Từ trước đến nay, Rei bị nhà Toomi ức hiếp, ở trường cũng bị cô lập… cuối cùng chỗ đứng mà cô tìm thấy là nhà tôi.

Nhưng kể cả cái đó, nay cũng đang bị bàn tay Kotone cướp mất. Nếu như thuyết phục Toomi Souichirou thất bại, thì Rei không còn tương lai nữa.

Rei có quay lại dinh thự, hay có một mình quay lại căn hộ nhà Akihara, thì tôi cũng chẳng thể ở bên cô được nữa.

Bữa tiệc chẳng quen dự, ánh nhìn hiếu kỳ của nhiều khách khứa, và áp lực thuyết phục Toomi Souichirou.

Thế thì đương nhiên là Rei rồ lên là đúng rồi.

Nhìn Rei như sắp khóc, tôi muốn cứu giúp.

Đồng thời, tôi cũng thấy phẫn uất với nhà Toomi – kẻ đã dồn ép Rei đến như thế này.

Nhưng mà tôi thì có thể làm gì? Vô sắc trong suốt, chẳng có tài cán gì…

Tôi suy nghĩ, thế là tôi nhận ra có một điều mà tôi có thể làm được.

Đó là nâng đỡ Rei lúc cô bị tổn thương gục ngã.

Tôi vẫn đang đứng, Rei đang ngồi, tôi vươn tay tới. Thế rồi, tôi cúi mình, vòng tay ra sau lưng Rei ôm lấy cô.

Rei vẻ giật mình, nhưng lại chẳng kháng cự.

“Ha, Haruto-kun…?”

“Nếu mà không thích thì nói đi”

“Không phải không thích. Haruto-kun ôm tớ mà. Vui lắm”

Không phải không thích – nghe nói thế, tôi dồn lực vào cánh tay đang ôm Rei.

“Á… Haruto-kun, tớ vui lắm… nhưng mà tự nhiên làm sao thế?”

“Tại tớ thấy muốn ôm Rei tôi… lý do đó không được à?”

“Không phải là không được. Nhưng mà, thực ra là… để an ủi tớ đúng không?”

“Ờ thì, cũng là vì thế… nhưng mà tại vì Rei đáng yêu quá nên tớ mới ôm, thật đấy”

“Thế, thế à…”

Rei xấu hổ lảng đi.

Tôi cũng thấy hơi xấu hổ.

Ngực tôi chạm vào phần cơ thể mềm mại của Rei…tôi nhận thức được hơi ấm từ Rei.

Và lúc này, người tạo ra cái thế cưỡng chế đó là tôi.

Từ trước tới giờ tôi cũng đã từng ôm Rei rồi. Nhưng mà đó hầu hết là do sự cố ngẫu nhiên, hoặc là Rei nài nỉ, hoặc là Rei ôm tôi, một trong hai cái đó.

Nhưng mà lần này thì khác. Tôi nghĩ là Rei cũng chẳng đoán trước được là sẽ được tôi ôm.

Tại vì bản thân tôi muốn làm thế, tại vì tôi thấy Rei đáng yêu, nên giờ tôi mới ôm Rei.

Tôi thấy điều đó quan trọng.

Nếu tôi cùng Rei trở thành người kế tục nhà Toomi thì tôi không thể là một thằng không màu trong suốt như từ trước tới giờ được.

Bản thân tôi, cần phải lựa chọn, và đứng bên Rei.

Tôi nghĩ, cái ôm này là bước đi đầu tiên.

Bàn tay Rei bám chặt lấy ngực tôi, bám víu lấy như thả mình vào. Thấy Rei như vậy, tôi nhẹ nhàng nói.

“Không sao. Rei không cô độc đâu. Nếu mà Rei không có sức mạnh, thì tớ vẫn còn là một thằng vô dụng vô sắc trong suốt. Nhưng hai bọn mình sẽ giải quyết được vấn đề. Tớ muốn có khả năng để giải quyết vấn đề”

“…Haruto-kun sẽ hỗ trợ tớ chứ?”

“Đương nhiên rồi. Lúc Rei lo lắng, tớ ở bên cậu, lúc Rei sắp gục ngã, tớ sẽ giúp đỡ. Cho nên là, hai bọn mình… cùng giải quyết vấn đề nhà Toomi thôi”

“Ừ. Đúng rồi. Haruto-kun mà thành hôn phu của tớ… cùng với tớ làm người kế tục nhà Toomi, thì tớ thấy rất vững lòng. Nhưng mà…”

Tôi không chỉ có Kotone mà còn có cả Kaho và Amane. Chắc là Rei định nói vậy.

Chính vì thế mà lần này, điều mà Rei hướng đến, cùng lắm cũng chỉ là trì hoãn hôn ước của tôi với Kotone. Tôi sẽ tạo thành tình thế là, Rei hoặc Kotone, một trong hai người sẽ cùng tôi trở thành kế tục nhà Toomi.

Như thế là hôn ước với Kotone sẽ được hoãn. Tuy nhiên, để thực hiện điều đó một cách hoàn hỏa thì cần có một mảnh ghép cuối cùng.

Khi mà Rei thực sự trở thành người kế tục nhà Toomi thì tôi sẽ tuyên bố làm hôn phu của Rei.

Tôi đoán là Rei giữ ý với tôi nên không dám hỏi. Thực tế thì, tôi không thể bày tỏ được rằng, mặc dù còn Kaho và Amane nữa, nhưng tôi lại nóng vội trở thành hôn phu của Rei.

Nếu chỉ là ngăn chặn hôn ước thôi thì chẳng phải tuyệt nhiên bắt buộc làm điều đó. Chỉ là Rei sẽ ghi danh vào ứng cử viên kế tục, tạo thành vị thế Rei – Kotone đối lập nhau, hôn ước với tôi sẽ được bảo lưu.

Nhưng mà, không biết có thể thuyết phục được Toomi Souichirou không nhỉ? Rei với cái khía cạnh là con của tình nhân thì là bất lợi rồi.

Để có thể chắc chắn trở thành ứng viên kế tục… thì tôi sẽ lựa chọn Rei – nếu nói vậy thì có thể hiệu quả sẽ rất lớn.

Tôi… nên làm gì đây nhỉ?

Lúc đó, từ ngã rẽ vào hành lang, Kotone, và còn, Toomi Souichirou xuất hiện. Có vẻ vừa đúng lúc hai người họ tham gia tiệc.

Vừa đúng lúc tôi và Rei đang ôm nhau. Thời thế xấu quá…!

Chúng tôi chạm mặt nhau, hốt hoảng lên tôi bỏ bàn tay đang ôm nhau ra.

“Hê, trong lúc không có em thì anh lại tí tởn với chị gái hả”

Kotone cau có lườm chúng tôi. Kotone cũng mang bộ váy thượng phẩm cao cấp. Váy có màu anh đào sáng nhạt, hở phía sau lưng, nhìn trang trọng.

Khác với Rei, phải mượn váy, có lẽ Kotone có cái của riêng mình. Vốn dĩ Kotone hay tham gia môi trường xã giao, nên có cảm giác cô mặc quen rồi.

Đồ trang sức, có đính viên kim cương to, không chừng là đồ thật. Đúng là lệnh nữ dòng huyết thống nhà Toomi…

Kotone lấy lại tinh thần rồi mỉm cười.

“Thế nào hả, senpai. Dáng váy dạ hội của hôn thê thế nào?”

“Kotone… anh…”

Đương nhiên là hợp, tôi cũng thấy rất đẹp nữa. Điều đó thì có lẽ là đương nhiên. Chiếc váy này được làm cho Kotone, Kotone và mỹ thiếu nữ phù hợp để mặc những bộ váy phô trương.

Kotone mất cả bố lẫn mẹ, nhưng tôi nghĩ cô được nhà Toomi trao cho nhiều thứ.

Tuy nhiên, lúc này, tôi không thể khen dáng vẻ Kotone trong váy dạ hội được. Tại vì tôi có Rei bên cạnh, sắp sửa tôi sẽ phá bỏ hôn ước với Kotone.

Còn một lý do nữa.

Tôi… thấy Rei đẹp hơn.

Kotone có vẻ cũng nhận ra điều đó. Cô nhún vai.

“Hôn thê của senpai, chí ít thì giờ vẫn là em. Vậy mà, senpai đang lăng nhăng à?”

“Vẫn còn chưa khẳng định được Kotone là hôn thê đâu”

“Ừ. Nhưng mà ngay lập tức thôi, chúng mình sẽ chính thức trở thành hôn phu hôn thê. Chúng mình sẽ công bố hôn ước tại buổi tiệc này!”

Kotone dứt lời.

Đúng thế. Nếu như theo đúng kế hoạch của Kotone thì cuối cùng tôi không thể quay đầu lại nữa. Cho nên trước đó, tôi cần phải thuyết phục Toomi Souichirou.

Tôi dự định sẽ bắt lấy Toomi Souichirou và đàm phán trực tiếp, sau khi ông chào hỏi xong.

Nhưng mà ngẫu nhiên gặp được ông ở đây thì đúng là một cơ hội tốt. Ở đây chẳng có ai ngoài những người trong cuộc cả.

Toomi Souichirou mang bộ lễ phục kiểu Nhật, là kimono đính gia huy và hakama. Cảm giác uy lực quá…

Dáng vẻ uy nghiêm với chòm râu bạc đặc trưng. Mặc dù ông đã tuổi xế chiều rồi, nhưng vẫn là người đứng đầu một tập đoàn xí nghiệp khổng lồ.

Hơn nữa, nhà Toomi đã thoát khỏi một vấn đề đang ôm đồm, nhờ vào tiền đầu tư kinh khủng của một xí nghiệp bên ngoài.

Toomi Souichirou đã thành công trong việc thương lượng vốn đầu tư đó nên ông tràn đầy tự tin.

Dù vậy, chúng tôi vẫn phải đối mặt.

Lúc tôi định phát ngôn thì Rei nắm lấy ống tay áo của tôi.

“Đây là… vấn đề của tớ. Hãy để tớ nói”

“Được rồi”

Tôi gật đầu, Rei cũng gật đầu. Thế rồi, cô nhìn thẳng vào Toomi Souichirou.

“Thưa ông, cháu có chuyện quan trọng muốn nói”

“Là gì đây nhỉ. Ta không có thời gian cho đến lúc chào hỏi trên bục đâu. Nhờ cháu nói ngắn gọn”

Mặc dù nói vậy, nhưng Toomi Souichirou tỏ vẻ mặt như đã biết tất cả.

Có lẽ những điều mà chúng tôi nghĩ đều bị ông nhìn thấu hết.

Hơn nữa, nếu mà… ông chọn Kotone làm hôn thê của tôi thì, có thể chúng không không thể đảo ngược được quyết định đó.

Dù vậy, cũng chỉ còn cách là thách thức thôi.

Rei mang vẻ mặt căng thẳng, cô lên tiếng.

“Cháu phản đối hôn ước của Haruto-kun và Kotone”

“Tại sao? Không vừa lòng với quyết định của ta à?”

Toomi Souichirou hỏi lại ngắn gọn. Không phải là chất giọng uy hiếp, nhưng Rei giật bắn lên.

Gương mặt cô khiếp đảm, người cô cũng co rúm lại.

Chắc là cô sợ Toomi Souichirou lắm. Tại vì là đương chủ nhà Toomi đã từ lâu ức hiếp Rei, nên là đương nhiên rồi.

Nhưng mà, thế này thì… chắc không thể thuyết phục Toomi Souichirou được.

“Cái, cái đó thì… ờ… Haruto-kun cũng không mong muốn điều đó…”

“Thế thôi à?”

“Không, à, ờ, cháu chắc chắn có thể trở thành người kế tục nhà Toomi”

“Rei á?”

Toomi Souichirou hoàn toàn vô cảm xúc.

Rei đang dao động tinh thần. Câu hỏi phản lại ngắn gọn, đối với Rei có lẽ nghe như là lời phủ nhận.

“Có thể… cháu… cái đứa gọi là “đứa con rơi”, trở thành kế tục nhà Toomi nghe kỳ lạ, nhưng mà…”

Rei buột miệng nói điều đó. Biểu cảm lúc đó khá là không có tự tin, trông vẻ bất an.

Thế, thế này thì không được rồi… Rei ưu tú hơn Kotone, cho nên là cô có khả năng trở thành ứng cử kế tục.

Nhưng thế này thì không thể tạo ấn tượng là Rei hơn Kotone được. Rei thật sự là một cô gái rất ưu tú và hoàn hảo.

Nhưng lúc đối mặt với nhà Toomi – những kẻ lạnh lùng với mình thì… Rei dường như hoàn toàn mất phương hướng.

Kotone nhìn Rei như kiểu thương hại. Đáng ngờ là Kotone chẳng hề định chen lời vào.

Có thể, việc Rei ghi danh vào ứng viên kế tục cũng nằm trong dự tính đối với Kotone rồi.

Và, cả việc Rei thất bại…

Không, chưa chắc là đã thất bại.

Tôi nắm lấy ống tay váy của Rei. Rei giật mình quay lại.

“Ha, Haruto-kun…”

Vẻ mặt Rei như sắp khóc. Tôi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô.

“Không sao. Tớ sẽ theo cậu”

“Ừm, ừ…”

Rei hít thở sâu. Cô hơi chút bình tĩnh lại, một lần nữa ngước nhìn Toomi Souichirou.

“Cháu cũng là con gái nhà Toomi mà! Nếu thế thì cháu cho rằng, mình có thể trở thành hôn thê của Haruto-kun, có thể trở thành kế tục nhà Toomi. Cháu nghĩ ông cũng biết rồi, cháu giỏi hơn Kotone. Nhất định sẽ vực lại nhà Toomi”

“Thế thì?”

“Cho nên là, ông hãy bảo lưu hôn ước của Haruto-kun và Kotone đi. Cháu và Kotone, ai sẽ phụ hợp làm người kế tục, ông đợi đến khi phân thắng bại cũng chưa muộn”

Với Toomi Souichirou thì, nếu như việc cho Rei làm người kế tục là có khả năng, thì không cần phải gấp gáp với chuyện hôn ước của Kotone và tôi.

Vì lợi ích của nhà Toomi, để chọn ra người kế tục tốt hơn thì có mất thêm thời gian cũng được.

Tuy nhiên, Toomi Souichirou lắc đầu.

“Lúc này, ta không có ý định cho Rei làm người kế tục, ta cũng không định cho cháu kết hôn với Haruto-kun”

Lời kết luận cứng rắn lạnh lẽo đâm xuyên chúng tôi. Kotone ở bên cạnh tỏ vẻ mặt tự hào chiến thắng cười hì hì.

Rei cuống cuồng lên nhăn nhó mặt.

“Tại, tại sao? Tại vì cháu là con gái của mẹ…tình nhân ư? Nhưng mà, nếu thế thì chỉ cần cháu thành cháu nuôi của ông là được. Cháu biết là mình có bất lượi, nhưng mà cháu sẽ cố gắng thể hiện năng lực để che chỗ đó lại---“

“Không phải thế đâu Rei”

Toomi Souichirou nhẹ nhàng.

Thế rồi, không ngờ ông dịu dàng nhìn Rei.

“Lý do mà ta không chọn Rei làm người kế tục, là vì Rei không mong muốn điều đó”

“Cháu, cháu muốn trở thành người kế tục nhà Toomi!”

“Không phải đâu. Kotone thì đã sẵn tinh thần để tiếp nhận nhà Toomi rồi. Kotone được dạy dỗ kiểu đó. Còn Rei thì lại khác”

“Thế, thế tức là cháu không đủ năng lực à…?”

“Không phải là vấn đề năng lực. Mà là vấn đề tư tưởng. Đúng là, có thể là Kotone không có cái nhân cái đức như Rei. Nhưng, trong lòng của Rei có muốn thừa kế nhà Toomi không? Mong muốn thực sự nó nằm ở chỗ khác đúng không?”

“Cái đó…”

“Nói thật đi xem nào…”

Toomi Souichirou nói bằng chất giọng điềm đạm. Tôi nhận ra, mình đã thấy thêm một mặt khá lạ của ông. Rei và Kotone đều là những đứa cháu quý báu – Toomi Souichirou đã nói vậy. Có lẽ lời nói đó không có giả dối.

Rei cúi đầu trong vẻ lạc lõng, thế rồi cô kết lên từng câu từ.

“Sự thật là, cháu có một thứ mà mình muốn. Cháu có một thứ không thể nhường. Cháu muốn Haruto-kun. Cho nên là cháu định trở thành người kế tục nhà Toomi, để trở thành hôn thê của Haruto-kun. Như thế, có sai lầm không ạ…?”

“Ta không bảo là sai lầm. Nhưng cần phải tách ra một mặt của vấn đề. Cháu có được Haruto-kun rồi thì sau đó muốn làm gì?”

“Đó là, cháu sẽ mãi chung sống với Haruto-kun…”

Lúc đó, lời nói của Rei ngắt quãng.

Đúng thế. Chuyện tương lai sau đó, chúng tôi hoàn toàn không thể mường tượng cụ thể. Ít nhiều cũng tưởng tượng ra, nhưng mà không thể mơ tưởng nó là một tương lai sáng sủa được.

Tôi nghĩ, với tư cách hai người là kế tục nhà Toomi thì có thể vận hành được tập đoàn Toomi. Thế thì có điều không hay là, Rei sẽ bắt tôi phải gánh nặng.

Ngược lại, thái độ của Kotone thì lại rõ ràng. Kotone coi tôi là hôn phu, và sẽ kế tục tập đoàn Toomi.

Đó là điều mà Kotone mong muốn, cô cũng đã nói rằng, bằng cách đó cô có thể làm cho tôi hạnh phúc.

Toomi Souichirou hỏi Rei.

“Giả sử, sau này, Rei được công nhận là người kế tục nhà Toomi, rồi hôn ước với Haruto-kun. Nhưng mà, nếu như không thể nói hoàn toàn điều đó là hạnh phúc thì chẳng phải là chẳng có ý nghĩa gì à?”

Điều mà Toomi Souichirou nói là lý luận đúng đắn. Không phải là năng lực mà là ở mặt tư tưởng, Rei không thể thay thế cho Kotone được.

Rei mấp máy miệng, dường như cô chẳng thể nghĩ ra một lời phản biện nào.

Cứ thế này thì không thể khiến Toomi Souichirou nghĩ lại được.

Nhưng đây không phải là lỗi của Rei. Việc Rei không nghĩ ra được tương lai phải gánh vác nhà Toomi cũng là do tôi.

Tại vì tôi không quyết tâm trở thành hôn thê của Rei, cho nên phán đoán của bản thân Rei mới không có sự chắc chắn.

Rei đang giữ ý cho tôi. Tại vì còn có cả Kaho và Amane nữa, Rei lo lắng tôi bị nhà Toomi câu thúc, sẽ mất đi cơ hội tương lai.

Cho nên là Rei không thể quyết định sẵn sàng trở thành người kế tục nhà Toomi, cũng chẳng thể minh ngôn rằng đó là hạnh phúc được.

Thế thì, mảnh ghép cuối cùng còn thiếu chỉ có một mà thôi.

“Haruto-kun. Cháu muốn thế nào?”

“Cháu, ạ?”

“Đúng. Cháu có bất mãn với việc Kotone là hôn thê?”

Giọng nói ông thì bình thản, nhưng áp lực của ông khiến tôi trầm lặng một lúc.

Bất mãn à, không hẳn. Kotone là cô thiếu nữ xinh đẹp thanh tú, và còn yêu tôi nữa. Nếu kết hôn với Kotone thì tôi sẽ lấy vị thế kế tục nhà Toomi vào tay mình.

Tôi nghĩ đó là một sức hút lớn đối với nhiều đứa con trai.

Nhưng mà tôi thì khác. Tôi còn thứ quan trọng hơn, đó là vì tôi có Rei.

Dù đối phương có là Toomi Souichirou thì tôi cũng phải nói ra rõ ràng suy nghĩ của mình.

Làm điều đó, là để cho kế hoạch của Rei thành công… tức là gắn liền với việc tôi giúp đỡ Rei. Tôi cũng phải sẵn sàng thôi.

Tôi liếc nhìn Kotone. Kotone gặp lấy ánh mắt tôi thì mỉm cười. Chỉ là, trong con mắt đó rung động lên vẻ bất an.

Có lẽ cô đã dự đoán ra điều mà tôi sắp nói.

Tôi nhìn thẳng vào Toomi Souichirou.

“Không phải là cháu bất mãn đâu ạ. Một cô gái đầy hấp dẫn như Kotone đã bảo là thích cháu, lại còn muốn cháu làm hôn phu, thì cháu thấy rất là vinh hạnh. Với lại, ngài đương chủ đã để tâm đến lời hứa với bà nội, nên mới định cho cháu – một kẻ phàm nhân, làm kế tục nhà Toomi đúng không ạ? Cháu rất cảm ơn với điều đó”

“Hừm. Nếu thế thì cháu sẽ chấp nhận hôn ước với Kotone nhỉ?”

“Không, không phải đâu ạ”

“Tại sao?”

“Từ trước tới giờ, cháu là một đứa phàm nhân…vô sắc trong suốt. Nhưng cháu thấy, vì thế mà có lựa chọn điều gì cũng đều thiếu tư cách. Thế thì, cháu không thể nào mà giúp đỡ Rei, Kotone, hay là người bạn thuở nhỏ, hay là người chị họ. Cho nên là cháu muốn trở thành một người có thể đứng trên đôi chân của mình”

“Đó là một quyết tâm tuyệt vời đấy, nhưng mà chẳng có gì mà phải vội thế. Vị thế kiến tạo con người. Cháu đã cứu Kotone. Sau này cháu đứng bên Kotone với tư cách là hôn phu, rồi sớm cháu sẽ trở thành một nhân vật có đầy đủ ý nghĩa”

“Vâng. Có thể là thế. Có thể là cháu mượn sức của Kotone, rồi chỉ cần làm theo lời nhà Toomi nói là được. Có thể là như vậy cháu sẽ trở thành đại phú. Nhưng cháu hoàn toàn không có hứng thú với điều đó”

“Hô?”

“…5 năm trước, trong vụ cháy thành phố Haduki, lúc đó, mẹ cháu đã mất”

Nghe lời nói của tôi, cả Rei và Kotone mở to mắt cừng đờ lại. Ngay cả Toomi Souichirou cũng tỏ vẻ mặt không tưởng.

“Đó là một vụ tai nạn đáng tiếc. Mẫu thân của cháu còn trẻ, vậy mà đáng thương quá. Ta cũng có tham dự lễ tang của vợ cháu trai đấy. Nhưng mà thế thì sao?”

“Kẻ gây ra nguyên nhân vụ cháy, là nhà Toomi phải không?”

Toomi Souichirou mấp máy mắt rồi thay đổi biểu cảm.

“Ta nói lại lần nữa, đó là vụ tai nạn đáng tiếc. Tập đoàn Toomi không có trách nhiệm. Nhưng mà giả sử là thế đi thì cháu nghĩ thế nào?”

“Ngài đương chủ đã hỏi Rei là “Rei trở thành đương chủ rồi sau đó làm gì?” đúng không?”

“Đúng. Đó cũng là điều mà ta muốn hỏi cháu”

“Cháu sẽ thay đổi tập đoàn Toomi, để không xảy ra vụ cháy như thế lần thứ hai nữa. Đó là điều cháu muốn làm… là tư tưởng của cháu”

Tôi nhẹ nhàng nói, sau đó lườm Toomi Souichirou. Toomi Souichirou nhìn lại tôi chằm chằm, chân tôi rã ra vì cảm giác uy hiếp, nhưng không được đảo mắt đi.

Việc ghi danh vào ứng viên kế tục nhà Toomi, tức là cũng sẽ gánh vác vụ đại hỏa đó. Tôi không thể cho cái vụ hỏa hoạn đó – thứ đã cướp mất đi người quan trọng của tôi và Amane thành như không có được.

“Cháu thấy, người nâng đỡ cho tư tưởng đó của cháu là Rei. Người mà cháu muốn nâng đỡ, không phải là Kotone mà cũng là Rei. Nếu như Rei trở thành người kế tục nhà Toomi thì cháu cũng muốn trở thành người giúp đỡ cho Rei. Như vậy thì cháu sẽ trở thành người phù hợp với Rei, và phù hợp để làm người kế tục… Cháu cũng có thể thực hiện tư tưởng của mình”

“Hừm. Thế là có ý định làm kế tục nhà Toomi còn gì”

Toomi Souichirou nói ngắn gọn, thế rồi ông nhìn chằm chằm vào tôi. Đôi mắt đen của ông sáng long lanh nhìn tôi như để phẩm giá.

Tôi dường như không chịu thua uy lực đó.

Nhưng, tôi vẫn còn điều muốn nói.

“Nếu mà ông bảo cháu trở thành người kế tục nhà Toomi, thì hãy cho cháu kết hôn với Rei. Cháu cũng có thứ mình mong muốn. Hãy… trao Rei cho cháu!”

Lúc đó, mọi người, tức là cả Rei, Kotone, Toomi Souichirou đều cứng đờ lại.

“Ha, Haruto-kun… thế tức là…”

“Tớ sẽ trở thành hôn phu của Rei. Tớ quyết rồi”

“Nhưng, nhưng mà…”

“Tớ muốn trở thành sức mạnh của Rei. Tớ muốn hỗ trợ Rei. Cho nên là tớ đã quyết định làm hôn phu của Rei. Nếu hai người mình trở thành người kế tục nhà Toomi, thì tớ cũng can lòng. Tớ nhất định sẽ làm cho Rei hạnh phúc cho xem. Cho nên là, Rei, tớ muốn mượn sức của cậu”

Rei trong một thoáng không nói nên lời. Thế rồi cô một lúc sau, cô lên tiếng.

“Ha, Haruto-kun đã nói vậy, tớ thật sự vui lắm. Thế à… từ giờ tớ có thể dựa vào Haruto-kun à”“Đương nhiên rồi. Tớ sẽ hỗ trợ Rei”

“Ừ!”

Rei ứ lệ trên con mắt xanh như lam bảo ngọc, cô gật đầu. Đó không phải là giọt nước mắt nổi lên vì buồn rầu, mà chắc chắn là giọt nước mắt hạnh phúc.

Kotone trở thên hốt hoảng.

“Hôn, hôn thê của Haruto-senpai là em! Ứng viên kế tục chính thống của nhà Toomi cũng là em! Cả ông cũng chấp nhận rồi! Đừng có nghĩ đó là tư tưởng của senpai mà được thông qua”

“Anh sẽ khiến thông qua cho mà xem. Bây giờ có thể anh vẫn còn chưa đủ tư cách với Rei. Nhưng nếu anh hỗ trợ Rei, Rei hỗ trợ cho anh, thì anh cho rằng, mình có thể có năng lực, có tư tưởng để trở thành người kế tục nhà Toomi”

Kotone còn định phản luận thêm, nhưng Toomi Souichirou lấy tay ngăn lại.

“Tức là cháu có thể hứa, là sẽ cùng Rei đi tiếp từ giờ đúng không?”

“Vâng. Cho nên là, cháu muốn thành hôn phu của Rei, không phải Kotone”

Lỡ nói mất rồi – tôi nghĩ. Không quay đầu lại được nữa.

Vốn là tôi nghĩ, chỉ cần bảo lưu được vụ hôn ước với Kotone là được. Nhưng mà quả thật là như thế là không đủ.

Chỉ cần tôi trở thành hôn phu của Rei là vấn đề hôn ước được phân thắng bại.

Đương nhiên là lần này tôi sẽ thành hôn phu của Rei… Nhưng mà thế cũng được – tôi nghĩ.

Tại vì Rei đối với tôi là một sự tồn tại quý giá.

Toomi Souichirou thì nãy giờ im lặng nghe lời khiếu nại của tôi.

Và rồi ông lên tiếng. Tôi, Rei, Kotone đều vẻ mặt căng thẳng chờ đợi lời của ông.

“Để cho Rei và Haruto-kun hôn ước thì tạm thời bỏ đi”

Tôi nhận lấy cú shock. Rei cũng đau đớn cúi đầu, Kotone thì thở phào yên tâm.

Đề xuất này của tôi cũng bị từ chối rồi. Quả đúng là, không thể thuyết phục Toomi Souichirou được.

Tuy nhiên, ông lại tiếp lời.

“Đồng thời cũng coi như hôn ước với Kotone quay lại thành trang giấy trắng đi”

“Ơ, ông!?”

Kotone rít lên ngờ nghệch. Tuy nhiên, Toomi Souichirou chẳng lưu tâm mà quay lại nhìn chúng tôi.

“Tạm thời là, ta muốn tạo hôn ước cho Haruto-kun và cháu gái để làm ứng viên kế tục nhà Toomi. Nhưng mà đó là ước nguyện của ta và em gái Tooko của ta. Tuy nhiên, suy cho cùng thì cũng chỉ là “ứng viên”. Nhà Toomi có nhiều thân tộc, bọn họ cũng đang nhắm đến cái ghế đương chủ Toomi”

“Cũng hợp lý”

Tôi mường tượng ra mấy người nhà Toomi. Vẫn còn dượng của Rei và Kotone, và còn nhiều người khác nữa. Mặc dù bị Toomi Souichirou đánh giá thấp, nhưng bọn họ chắc cũng muốn tài sản và quyền thế của nhà Toomi.

Cả cô gái hầu Watarai có vẻ cũng tiếp nhận ý định của thân tộc nhà Toomi mà thăm dò bọn tôi. Có thể là để thu thập thông tin chuẩn bị cho trận chiến kế tục.

Toomi Souichirou gật đầu.

“Rei hay là Kotone, ai kết hôn với Haruto-kun cũng sẽ phải chiến đấu tranh dành với ứng viên kế tục khác của nhà Toomi. Và tương lai sau đó, phải trở thành người đứng lên gánh vác nhà Toomi. Nào, Akihara-kun. Nếu cháu đứng vào vị trí của ta thì cháu nghĩ mình có thể thành người chịu đựng được cuộc chiến giữa Rei và Kotone không?”

Tôi suy nghĩ một hồi. Chắc có nhiều cách mà.

Nhưng mà từ dòng chảy của câu chuyện tôi chỉ có thể nghĩ ra một cách.

“Nếu mà ở vị trí của đương chủ nhà Toomi thì sẽ khiến Rei và Kotone giao tranh nhỉ. Cháu sẽ để xem ai là người phù hợp với ứng viên kế tục, và, người thắng cuộc sẽ---“

“Ta sẽ cho kết hôn với cháu. Là thế đấy”

Quả đúng là cả Rei và Kotone đang đánh nhau để dành lấy tôi. Nếu thế thì cuộc chiến đó cứ coi như là một màn của cuộc chiến ứng cử kế tục, cứ để cho hai người đánh nhau.

Làm vậy thì hai người chắc sẽ phải quyết tâm nỗ lực để trở thành người phù hợp để kế tục nhà Toomi.

Và dù có ngả về bên nào thì Toomi Souichirou cũng chẳng mất gì. Toomi Souichirou mỉm cười, nhưng việc để cho hai đứa cháu đánh nhau thì tôi chẳng hiểu được.

Đối với Toomi Souichirou, thì có thể cháu gái là người quan trọng. Nhưng, hơn thế nữa, đối với ông ấy thì việc để cho người nhà Toomi tiếp quản tập đoàn Toomi một cách trôi chảy còn quan trọng hơn.

Đúng là chuyện tệ hại. Nhưng mà nhờ đó mà hôn ước với Kotone được trì hoãn.

“Và nếu cháu mong muốn có hôn ước với Rei thì hãy hỗ trợ để con bé thắng cuộc trong cuộc chiến kế tục đi. Đó là bổn phận của cháu”

Toomi Souichirou liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay siêu cao cấp hàng ngoại. Và rồi ông nói “ta phải chào hỏi bữa tiệc đây”, sau đó ông nhanh chân đi mất, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Tôi thở phào. Coi như là đã hoàn thành mục đích đầu tiên. Không hoàn toàn giải quyết được, nhưng tạm thời là hôn ước với Kotone đã được hoãn, đương nhiên là cũng không có chuyện Kotone công bố hôn ước với tôi ở bữa tiệc.

Tuy nhiên, Rei và Kotone lườm nhau tóe lửa lên, nhìn thấy cảnh đó, cảm giác yên tâm của tôi bị thổi bay mất.

“Kết cục là chúng mình mang vận mệnh thù địch nhau nhỉ, chị gái”

“Ừ. Chị sẽ không thua Kotone, à không, không thua nhà Toomi”

“…Chị gái ngày xưa toàn chạy trốn, vậy mà lại quyết định chiến đấu à”

“Tại vì giờ chị có Haruto-kun rồi. Để chiếm được Haruto-kunn thì chị sẽ thành người kế tục nhà Toomi cho xem!”

“Em nghĩ người phù hợp để kế tục hiện tại là em. Ông cũng nói rồi. Người thắng cuộc trong cuộc chiến kế tục phút chót, người sẽ nắm lấy trái tim Haruto-senpai, sẽ là em!”

“Nhưng người mà Haruto-kun muốn chọn làm hôn thê là chị. Em không thể nào dùng sức mạnh của nhà Toomi để thay đổi cảm xúc của chị hay cảm xúc của Haruto-kun được”

Rei nói đầy tự tin, rồi cô ngượng ngùng nhìn về phía tôi và nói một tiếng ngọt ngào - “Phải không?”.

Tôi gật đầu. Nói là khí thế, nhưng mà tôi đã tuyên bố sẽ đính hôn với Rei rồi.

Đương nhiên là tôi vẫn phải nghĩ về Kaho và Amane… Nhưng trong thứ cảm xúc muốn giúp đỡ Rei của tôi không có sự giả dối.

Kotone cay cú phồng má lên lườm Rei.

“Kể cả là vậy đi, thì câu chuyện cũng chỉ là, em quyết thủ chiếc ghế kế tục, và trở thành người có thể đi bên cạnh senpai là được. … Kể cả là không có sức mạnh nhà Toomi, chỉ bằng cái “Kotone” này thôi, em sẽ rút xương senpai cho mà xem! Nhất định là em sẽ thắng chị gái cho coi”

Kotone chỉ tay vào chúng tôi và nói bằng khẩu điệu gay gắt, sau đó cô nói “Em cũng phải lên bục để chào hỏi…. Em sẽ đến gặp senpai sau!”, vừa liếc liếc quay lại nhìn chúng tôi vừa đi mất.

Thế là chỉ còn lại tôi và Rei ở đây.

Sóng gió đã qua rồi.

Rei trong bộ váy xinh xắn ngắm, đứng bên cạnh tôi nhìn Kotone lui đi. Và đột nhiên cứ như nghĩ ra điều gì đó, cô cười khì khì.

“Haruto-kun, cậu bạo dạn nói với ông ấy như thế, không sao chứ?”

“Cái, cái đó…”

Câu mà tôi nói với Toomi Souichirou hình như là … “Cháu muốn giúp đỡ Rei” “Cháu muốn đính hôn với Rei” “Hãy trao Rei cho cháu”

Hầu như là mình cầu hôn rồi còn gì? Lại còn được Rei trao nhẫn cưới cho…

Có vẻ như bối cảnh căng thẳng đã hết rồi nên Rei khỏe lại hoàn toàn.

Cô cười tươi rạng rỡ quay vụt về phía tôi. Tà váy của cô theo nhịp phách đó mà đung đưa, ánh nhìn tôi bị đôi chân trắng mỹ lực phía dưới đó của cô cướp lấy.

Lúc nhận ra thì Rei đang nhìn tôi ngay chính diện.

“Một lần nữa, cậu nói lại câu đó đi, lần này là nói trực tiếp với tớ ấy”

“…Tớ muốn trở thành sức mạnh cho Rei. Cả bây giờ, cả sau này. Tớ thực sự nghĩ như thế”

“Cảm ơn, Haruto-kun. Tớ nhất định sẽ không rời bỏ Haruto-kun. Với lại, cậu có nói là, nếu tớ thắng trong cuộc chiến kế tục, thì cậu sẽ thành hôn phu của tớ đúng không?”

“Ừ. Tớ đã nói là sẽ trở thành hôn phu của Rei với Toomi Souichirou”

“Haruto-kun nói thế, tớ thực sự vui lắm. Đương nhiên là tớ biết đó là thủ đoạn để thuyết phục ông. Nhưng mà này, hay là tớ nghiêm túc luôn nhỉ”

“Rei, Rei bằng lòng chọn tớ làm hôn phu hả…?”

“Chuyện đó chẳng cần hỏi làm gì, tớ nghĩ là Haruto-kun hiểu rồi mà”

Đúng thế. Đương nhiên là Rei sẽ đón nhận hôn ước với tôi còn gì. Đó là kỳ vọng mãnh liệt của Rei, tôi và mọi người đều biết.

Đến lúc thành như thế, tôi sẽ kết hôn với Rei, sẽ phải vận hành xí nghiệp khổng lồ mang tên tập đoàn Toomi.

Đó là một điều không tưởng, không thể tưởng tượng nổi. Nhưng mà ở bên Rei, tôi cảm thấy rằng, tương lai đó sẽ rất thú vị.

Rei bật cười.

“Haruto-kun còn có Sasaki này, Amane này, Sakurai nữa, với lại còn cả Kotone nữa nhỉ. Không cần phải cố tình quyết định chọn tớ ngay lập tức đâu”

“Nhưng mà thế thì, tớ sẽ thành kẻ nói dối mất”

“Không sao. Để cho Haruto-kun chọn vì sự tình của nhà Toomi theo kiểu như thế này thì tớ cũng bất đắc dĩ. Tớ sẽ bằng sức mạnh của mình để được Haruto-kun lựa chọn vào phút cuối. Lúc đó thì cậu cưới tớ nhé, Haruto-kun”

Trong chiếc váy xinh xắn, Rei hơi chút ửng đỏ gò má lên, ngước nhìn thẳng vào tôi.

Kết hôn à, nghe cái từ đó, làm cho tôi cảm thấy tim mình bắn mất. Giờ, Rei đang mang trên mình bộ váy trắng thuần khiết, đó cứ giống như là… giống như là váy cưới vậy.

Rei từ từ vươn bàn tay phải tới tôi, quấn lấy cánh tay tôi.

Rei quấn cánh tay vào sít chặt vào tôi… tôi bị ngực lộ ra từ phần ngực trên váy cô trực tiếp chạm vào.

Tôi giật thót nhìn Rei thì thấy Rei đang nở nụ cười hạnh phúc.

“Re, Rei này…”

“Tớ mặc váy trắng, Haruto-kun mặc Tuxedo, kẹp tay nhau như thế này giống như tân lang tân phụ trong lễ cưới nhỉ, cậu nghĩ thế không?”

“Đúng, chắc thế. Nhưng, nhưng mà cậu có bám dính quá không?”

“Tại vì mặc cái váy bạo dạn nên tớ cũng muốn làm việc bạo dạn luôn. Tớ muốn Haruto-kun trực tiếp cảm nhận cơ thể tớ”

“Thế, thế à…”

“A, Haruto-kun ngượng kìa…!”

“Tại vì Rei làm cái trò làm tớ ngượng đấy. Với lại là giờ mà bị người khác thấy thì phiền lắm…”

“Có gì đâu. Tớ chả có gì phiền. Tại vì tớ muốn thành hôn thê của Haruto-kun mà”

“Cái đó thì… mà đúng là thế nhỉ. Tớ cũng không phiền”

Ngược lại, có khi là nên cho khách khứa ở hội trường nhìn thấy quan hệ mật thiết của tôi và Rei.

Tôi sẽ nâng đỡ Rei, Rei sẽ chọn tôi. Kể cả trận chiến kế tục sau này, tôi vẫn cần làm rõ cái hình hài đó.

Toomi Souichirou lo lắng cất công đưa người nhà Akihara vào nhà Toomi, vì lời hứa với em gái, đó là bà nội tôi.

Vậy thì nếu biết được Rei là đối tượng mà tôi chọn thì cô sẽ đứng ở vị trí ưu thế hơn Kotone.

Điều đó gắn liền với việc thực hiện mong muốn của tôi với Rei.

Bây giờ, trong mắt tôi, trong tim tôi, chẳng có ai khác, tôi bắt lấy Rei, không rời bỏ.

Rei nũng nịu, ngày càng ôm cánh tay tôi chặt hơn.

“Cho nên là, tớ muốn là bọn mình cứ thế này mà quay lại hội trường đi”

“Ơ!?”

“Không được à? Cậu lắng nghe điều ích kỷ của tớ được không?”

Rei ngượng ngùng nhìn tôi. Dáng vẻ trong chiếc váy dạ hội đẹp tuyệt trần, và vì lời cầu khẩn đáng yêu, tôi chẳng thể kháng cự lại.

“…Tớ cũng nhìn Rei, và nghĩ là nó giống như váy đám cưới đấy”

“Hê!? Ha, Haruto-kun cũng thế á!?”

“Ừ ừ. Cho nên bọn mình cũng phải cho mọi người nghĩ như thế luôn”

Tôi nói như nói đùa, thế là Rei sáng rực gương mặt lên.

Gương mặt đó trông rất vui sướng.

“Cảm ơn cậu. Quả đúng là, tớ yêu Haruto-kun quá đi!”

Truyện Chữ Hay