Từ đại nương dẫn Minh Hoa Chương vào nhà, thận trọng thu dọn y phục trong phòng: “Nhà bọn ta lộn xộn, khiến ngài phải chê cười rồi. Đại nhân, ngài ngồi trước đi, ta đi pha trà cho ngài.”
“Đại nương, không cần phiền phức vậy đâu.” Minh Hoa Thường ngăn Từ đại nương lại rồi nói: “Lần này ta tới chỉ để hỏi chút chuyện xưa thôi, bà không cần căng thẳng quá đâu, chỉ cần xem ta như khách khứa bình thường là được. Đại nương, bà rời khỏi Trường An khi nào?”
Từ đại nương nơm nớp lo sợ mà ngồi vào chiếc ghế tròn đối diện Minh Hoa Chương, nghe vậy thì đôi mắt bà ấy hơi trống rỗng: “Được vài năm rồi. Kể từ sau khi gia chủ đổi đương gia, sắp xếp cho đám nô tỳ già bọn ta rời đi, thì ta chưa từng quay về Trường An. Hình như là cũng đã được bốn năm rồi.”
Bốn năm? Tuy ngoài mặt trông Minh Hoa Chương có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng, hắn đã bắt đầu trở nên nghiêm túc. Thời gian này vô cùng nhạy cảm, là lúc cha mẹ Lư Độ xảy ra chuyện bất trắc, cũng là khi hung thủ dừng gây án. Minh Hoa Chương lại hỏi: “Gia chủ mới là Lư Độ à?”
Từ đại nương gật đầu: “Đúng vậy, bọn ta đều gọi ngài ấy là đại lang quân. Đáng tiếc là quan hệ của đại lang quân và chủ quân không tốt, quanh năm ngài ấy ở nhà ngoại, đám nô tỳ già bọn ta cũng không quen với ngài ấy lắm. Sau khi ngài ấy lên làm chủ, việc đầu tiên ngài ấy làm chính là sắp xếp bọn ta đi.”
Minh Hoa Chương hỏi: “Nhà ngoại của hắn ta là…”
“Phu nhân họ Trịnh, chính là chỗ ở của Trịnh gia.” Từ đại nương nói: “Từ bé Lư đại lang quân đã lớn lên ở nhà cũ của Trịnh gia, sau này Nữ hoàng nắm quyền, có rất nhiều thế gia bị xử lý, vì để tránh tai ương, Trịnh gia đã chuyển cả tộc về Huỳnh Dương, vì phu nhân được gả đến Trường An nên vẫn phải ở lại. Sau đó phu nhân ngày càng tin vào Phật, bèn hiến nhà của Trịnh gia cho Phật tổ, tích phúc cho con cháu.”
Minh Hoa Chương vội hỏi: “Ngôi chùa mà Lư phu nhân hiến cho là chùa Thanh Sơn à?”
Từ đại nương cố gắng nhớ lại, cả một lúc lâu sau bà ấy mới gật đầu: “Hình như là vậy.”
Chùa Thanh Sơn là tiền thân của chùa Phổ Độ, thì ra Lư Độ và chùa Thanh Sơn còn có một mối quan hệ như thế này, chẳng trách tại sao hắn ta lại ở trên chùa Thanh Sơn lâu dài như thế. Minh Hoa Chương hỏi: “Vì sao quan hệ của Lư Độ và cha hắn ta lại không tốt?”
Từ đại nương buông một tiếng thở dài, nói: “Người ta đều nói là oan gia, cha mẹ không thể lựa chọn con cái sinh ra thế nào, con cái cũng không được chọn cha mẹ ra sao, trên đời này, được mấy cặp phụ tử có thể chung sống hòa hợp? Thật ra, mấy năm trước đó, quan hệ của đại lang quân và chủ quân vẫn khá ổn. Nhưng kể từ khi đại lang quân lên mười hai, mười ba tuổi, cha con bọn họ bỗng không còn hợp nhau nữa.”
Từ đại nương quy tất cả mọi sự thay đổi về nguyên do “con cái là nợ kiếp trước”, nhưng Minh Hoa Chương lại cảm thấy, trên đời này, không có bất kỳ quan hệ nào đột ngột xấu đi như thế cả, càng không có cha con nào đột ngột đối chọi nhau gay gắt. Nghĩ thế, Minh Hoa Chương bèn hỏi: “Lúc Lư Độ mười hai, mười ba tuổi, đã có chuyện gì xảy ra à?”
Từ đại nương suy nghĩ một lúc, ôm lòng nghi hoặc mà đáp lời: “Cũng không có. Có lẽ là do khi ấy đại lang quân đang trong giai đoạn trưởng thành, tâm tư thiếu niên nhạy cảm, thấy tiểu nương tử được chủ quân yêu thương thì sinh lòng ghen tỵ.”
Minh Hoa Chương hơi nhướng mày, một thiếu niên mười hai, mươi ba tuổi lại đi ghen tị với muội muội của mình à? Minh Hoa Chương là một người có muội muội, không có cách nào tán thành với kiểu giải thích này được. Hắn bình tĩnh đánh giá vẻ mặt của Từ đại nương, rồi hắn hỏi: “Tiểu nương tử mà bà nói là ai?”
“Là nhị nữ nhi của chủ quân và phu nhân, chỉ nhỏ hơn đại lang quân một tuổi.” Từ đại nương nói dông nói dài: “Thật ra, trên đại lang quân vẫn còn có một tỷ tỷ nữa, nhưng đến mười tuổi thì chết, chủ quân vô cùng đau lòng, cho nên ngài ấy vô cùng cưng chiều nhị nương tử. Ngài ấy chưa từng ôm đại lang quân, nhưng lại xem nhị nương tử như châu như ngọc, nhị nương tử hoàn toàn lớn lên trong lòng chủ quân. Tuổi tác của hai đứa trẻ không chênh lệch nhau quá nhiều, nhưng chủ quân lại đối đãi khác biệt nhau như thế, có lẽ cũng bởi vì vậy mà đại lang quân sinh lòng bất mãn, sau khi lớn lên thì bắt đầu xa cách với cha.”Tình hình của Lư gia hoàn toàn là bản sao của phủ Trấn Quốc Công, Minh Hoa Chương tự thấy là mình rất hiểu cho tâm tình và tình cảnh của Lư Độ, bởi vậy mà hắn mới càng chắc chắn rằng, chắc chắn là có ẩn tình gì khác đằng sau việc Lư Độ đoạn tuyệt với cha lúc hắn ta mười ba tuổi. Minh Hoa Chương từ chối cho ý kiến, hắn lại hỏi: “Nhưng nghe nói là tiểu nữ nhi của Lư gia mất sớm, chuyện này xảy ra từ khi nào vậy?”
Từ đại nương nghe đến đây thì lại thở dài: “Chủ quân ôm đồm tất cả mọi chuyện trong sinh hoạt thường ngày của tiểu nương tử, đến cả y phục ngài ấy mặc cũng là do chủ quân chọn giúp, thật ra đám người hầu bọn ta không được tiếp xúc với tiểu nương tử đâu. Nhưng mà, một cô nương nhỏ xíu như vậy đột ngột chết đi, có ai thấy mà không đau lòng đâu chứ? Lúc ngài ấy chết đi, hình như ngài ấy chỉ mới mười bốn tuổi thôi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Minh Hoa Chương nghe đến đoạn “mười bốn tuổi” thì lòng hắn khẽ run lên. Lúc Minh Hoa Thường phác họa chân dung, nàng đã nói là hung thủ cực kỳ thích các thiếu nữ dịu dàng ngoan ngoãn, non nớt, độ tuổi từ mười bốn đến mười sáu, vừa hay, chẳng phải đây chính là độ tuổi của tiểu nữ nhi Lư gia sao? Minh Hoa Chương suy nghĩ một lúc rồi cẩn trọng hỏi: “Lư tiểu nương tử chết thế nào vậy?”
Từ đại nương ra vẻ kín đáo, bà ấy nói: “Chết vì bệnh.”
Minh Hoa Chương khẽ nhướng hàng mày lên, có vẻ như hắn không hề tin tưởng vào câu trả lời này: “Chết vì bệnh à? Từ đại nương, cũng không phải là do ta không tin bà, chỉ là, dù sao thì đây cũng là một mạng người, nếu bà biết được chuyện gì thì mong bà cứ nói thẳng với ta, có thế thì ta mới có thể giải oan thay cho người chết.”
Từ đại nương tử thở dài thật sâu, nếp nhăn ở khóe mắt cũng rũ xuống, bà ấy lại nói: “Ta cũng không biết rõ nữa, chỉ nghe nha hoàn hầu hạ chủ viện nói là tiểu nương tử chết không rõ ràng, nhưng bọn họ đều bị bán đi rồi, sau đó tiểu nương tử được hạ táng một cách vội vàng, chủ quân nói là chết vì bệnh, thế thì bọn ta còn hỏi thế nào cho được nữa đây? Ngược lại là đại lang quân ấy, sau khi ngài ấy nghe nói tiểu nương tử chết thì nhanh chóng chạy từ chùa về, cứ ầm ĩ đòi mở quan tài ra, ngài ấy với chủ quân đã cãi nhau một trận lớn. Sau lần đó, cha con bọn họ không nói chuyện với nhau nữa.”
Minh Hoa Chương nhíu mày lại, ánh mắt hắn nghiêm túc mà sâu thẳm, hắn hỏi: “Nữ nhi vô duyên vô cớ chết đi, Lư phu nhân có nói gì hay không?”
“Phu nhân một lòng lễ Phật, từ lâu đã không còn quan tâm đến chuyện trong nhà.” Từ đại nương nói: “Về cơ bản thì mọi chuyện trong Lư gia đều do chủ quân quyết định.”
Một người cha đến cả việc nữ nhi mặc gì mà cũng ôm hết vào người, một người mẹ thờ ơ, Minh Hoa Chương cảm thấy gia đình này không hề bình thường. Hắn lại hỏi: “Bà biết được bao nhiêu về cái chết của phu thê bọn họ?”
…
Trong chùa Thanh Thiền, Minh Hoa Thường đi vào phòng thiền, tò mò nhìn khắp xung quanh. Lư Độ quen cửa quen nẻo đi vào bên trong lấy trà, từ sau kệ gỗ, giọng hắn ta truyền đến, nghe hơi mơ hồ, không quá rõ ràng: “Nương tử thích uống trà gì?”
Minh Hoa Thường tìm được một cái bồ đoàn và đã ngồi xuống rồi, nàng nhỏ giọng đáp: “Không sao cả, ta uống gì cũng được.”
Chẳng mấy chốc, Lư Độ đã bưng ấm trà nóng đi ra. Hắn ta đỡ tay áo mà châm trà cho Minh Hoa Thường, động tác của hắn ta chậm rãi, cảnh đẹp ý vui. Hắn ta để ý thấy, hình như Minh Hoa Thường đang đánh giá mình, vẻ si mê trong ánh mắt nữ tử ấy quá sức nồng đậm, nhưng Lư Độ lại ra vẻ như không để ý đến, chỉ tùy tiện nói rằng: “Về những điểm khác thì chùa Thanh Thiền đều tốt, chỉ có một khuyết điểm là cây nhiều quá. Nhất là vào mùa hè, chim chóc líu ríu, nghe vô cùng đáng ghét. Hình như ban nãy ta còn nghe thấy tiếng chim kêu nữa đấy.”
“Vậy à?” Minh Hoa Thường vô cùng nghi hoặc: “Lư tiến sĩ à, tai của ngài cũng nhạy cảm quá rồi đó, sao ta không chú ý tới?”
Lư Độ vén áo ngồi xuống, nói: “Có lẽ là do nương tử vừa tới, vẫn chưa quen. Ở lâu rồi là có thể nghe thấy rất nhiều tiếng ồn ào.”
Minh Hoa Thường không hiểu cho lắm, nàng nhìn Lư Độ với ánh mắt sùng bái: “Lư tiến sĩ, ngài biết nhiều thật đó, tùy tiện nói một câu mà cũng ẩn chứa nhiều giáo lý Phật giáo như vậy.”
Lư Độ khẽ mỉm cười, ra hiệu với nàng và nói: “Nhị nương nói quá lời rồi. Đây là trà Mông Đỉnh mà ta tự bào chế, nương tử nếm thử xem có thích hay không.”
Minh Hoa Thường nghe vậy thì kinh ngạc thốt lên rằng: “Lư tiến sĩ, ngài còn có thể chế trà nữa cơ à?”
Nàng nói xong thì nóng lòng nhấp một ngụm. Sau khi Minh Hoa Thường cảm nhận được hương trà thì khen không dứt lời: “Quả thật là thơm dịu nhã trí, dư vị vô tận, không hề giống với những loại trà tầm thường bên ngoài.”
Vị Minh nhị nương tử này vô cùng hoạt bát, chỉ tuỳ tiện nói một câu thôi là nàng sẽ đáp lại tận mười câu, hình như là, khi ở cùng với nàng, hắn ta cực kỳ dễ vui vẻ. Trò chuyện với nàng là một lựa chọn tốt, đáng tiếc thay…
Lư Độ nhìn Minh Hoa Thường choáng váng, ngã “bịch” một tiếng xuống mặt bàn, suy nghĩ của hắn ta bắt đầu trôi xa, đáng tiếc thay, sau này sẽ không còn nữa.
…
“Vào một đêm của bốn năm trước, lúc đang ngủ, bọn ta chợt nghe thấy có tiếng ồn ào ở bên ngoài, khi đi ra thì mới phát hiện ra là, nội viện của chủ quân bị cháy. Bọn ta nhanh chóng đi dập lửa, nhưng lúc đó đã cấm đi lại ban đêm, không tiện lấy nước, cộng thêm việc, lúc phát hiện ra thì cũng đã muộn lắm rồi. Mãi cho đến khi bọn ta dập được ngọn lửa ấy, thì chủ quân và phu nhân cũng đã chết cháy rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Minh Hoa Chương nhíu mày, đã nghe ra được điểm bất thường: “Lúc đó bọn họ đang làm gì? Vì sao lửa đã thiêu tới tận người rồi mà lại không biết chạy đi? Cứ coi như là không thể chạy ra ngoài được đi, vậy thì, lẽ nào họ cũng không hề kêu cứu sao?”
Câu hỏi này đã làm khó Từ đại nương, bà ấy suy nghĩ một lúc, rồi bắt đầu trả lời trong do dự: “Việc này… Có thể là do trước khi lửa cháy đến thì bọn họ đã bị khói hun chết rồi.”
Minh Hoa Chương biết rõ điều thế này. Vào buổi tối của mùa đông, có một số người sợ lạnh sẽ đóng chặt cửa sổ lại rồi đốt than, có thể là trong lúc không hay biết gì, họ đã bị ngạt chết bởi khói mất rồi. Nhưng mà, Lư gia là một trong số những “ngũ họ thất tộc”, hẳn là chưa lụn bại đến nỗi, đến cả chuyện này cũng không biết. Minh Hoa Chương hỏi: “Vào đêm xảy ra hỏa hoạn, không có ai hầu hạ bên cạnh bọn họ sao?”
Từ đại nương lắc đầu: “Phu nhân lễ Phật, chủ quân cũng không thích có người bên cạnh, ban đêm bọn họ đều không cho phép người hầu quấy rầy. Bình thường bọn ta cất đồ xong là đi ra ngoài ngay, đến ngày hôm sau chủ quân gọi thì mới dám đi vào, chủ viện chưa bao giờ giữ người ở lại cả. Thế nên, mãi cho đến khi thế lửa nổi lên thì bọn ta mới phát hiện ra, khi chạy sang đó thì lửa đã cháy lớn rồi.”
Nói đến đây, trong một thoáng chốc, hình như Từ đại nương đã hơi nhíu mày lại, nhưng khoảng thời gian ấy lại ngắn ngủi đến mức, chỉ e là đến cả bản thân bà ấy cũng không nhận thức được. Nhưng Minh Hoa Chương lại chú ý tới điểm này, hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Từ đại nương, hỏi: “Ban nãy bà đã nghĩ ra được gì?”
Từ đại nương muốn nói nhưng rồi lại thôi, cứ thế rất nhiều lần, rồi sau đó mới ấp a ấp úng nói: “Kinh đại nhân nói thì ta mới thấy hơi lạ. Phu nhân và chủ quân ở riêng đã lâu, vì sao đêm đó bọn họ lại ngủ trong cùng một phòng?”
Ánh mắt của Minh Hoa Chương chợt thay đổi, hắn nghiêm túc hơn cả ban nãy, truy hỏi: “Hôm đó phu thê bọn họ có gặp ai không?”
Từ đại nương nhíu mày, cố gắng nhớ lại: “Hình như là không gặp ai cả… Trong khoảng thời gian đó, khách khứa không hề tới phủ, ngoại trừ đại lang quân đến thỉnh an chủ quân, phu nhân ra, hình như là cũng không có ai khác nữa.”
Khoảng thời gian đó Lư Độ lại ở nhà à? Trực giác của Minh Hoa Chương cho hắn thấy hắn đã tìm ra được manh mối khó lường, thế là hắn vội hỏi tiếp: “Lúc lửa cháy lên, hắn ta đang làm gì?”
“Tất nhiên là đang ngủ rồi.” Từ đại nương nói như thể đây là lẽ hiển nhiên: “Nơi bốc cháy cách nơi đại lang ở không xa, nếu không phải là do bọn ta vào trong đánh thức ngài ấy, chỉ e là đại lang cũng đã bị thiêu chết mất rồi.”
Lư Độ bị người ta đánh thức, nếu chỉ thấy như thế, thì dường như là sẽ cảm thấy vụ hỏa hoạn này không liên quan gì đến gã [*] hết, sẽ nghĩ là gã cũng tìm được đường sống từ trong chỗ chết. Minh Hoa Chương từ chối cho ý kiến, hỏi: “Lúc đó viện của hắn nằm ở đâu?”
[*] Vì mới ban nãy ở những đoạn trên, Lư Độ đã ra tay với Minh Hoa Thường rồi nên mình xin đổi sang nhân xưng “gã” cho Lư Độ nhé.
Từ đại nương dùng tay vẽ ra: “Nhà của Lư gia ở trong thành, nhỏ hơn nhà của phu nhân rất nhiều. Lửa nổi lên từ viện Lăng Gia của chủ quân, lúc đó đại lang quân vẫn còn ở trong viện Nghiêm Hoa, may mà hôm đó gió nhẹ, nếu không thì đại lang quân cũng sẽ gặp nạn…”
Minh Hoa Chương nghe thấy tên viện thì hắn khẽ run lên, hắn run lên không phải vì nơi ở của Lư Độ, mà là vì địa điểm của viện đó: “Bà vừa mới nói, viện Lăng Gia là nơi cha của Lư Độ từng ở ư?”
“Đúng vậy.” Từ đại nương nói: “Chủ quân tin Phật, tính tình của ngài ấy rất kỳ lạ, ngài ấy không hề ở trong viện tử lớn nhất nằm chính giữa mà lại chọn một viện phụ, đặt lên là Lăng Gia. Ta thấy cái viện tử đó có phần hơi giản dị, nhưng mà chủ quân lại rất thích nó. Bình thường, ngài ấy không cho phép bọn ta đến gần viện của ngài ấy đâu.”
Vốn dĩ “Lăng Gia” chính là tên của một bộ kinh Phật, cho nên, sau khi nhà của Lư gia được quyên tặng cho chùa Thanh Thiền, trụ trì cũng không đổi tên viện. Minh Hoa Chương ngẩn ra, hắn nhớ, lúc hắn đến chùa Thanh Thiền để kiểm tra, hình như là hắn từng nghe sa di dẫn đường nhắc tới cái tên này rồi. Lư Độ có một phòng thiền riêng ở chùa Thanh Thiền, tên là viện Lăng Gia.
Lư Độ chán ghét cha mình như thế, đến cả nhà của mình mà cũng mang đi quyên tặng, vậy thì sao gã lại muốn giữ viện tử nơi cha mịn từng ở, thậm chí là gã còn chọn vào trong đó ở cơ chứ? Rốt cuộc là cái nhà đó có gì đặc biệt?