Trong gương, cô gái với gương mặt thanh tú được sự hỗ trợ của lớp phấn son trang điểm trông càng thêm nổi bật. Mái tóc đen buộc nửa, một nửa xõa xuống vai, lọn tóc hơi uốn cong, dáng người toát lên một vẻ đẹp dịu dàng nhu hòa.
Chăm chú nhìn một lúc lâu, bàn tay vòng quanh eo cô mới chầm chậm rời đi.
Tiết Sơn thì thầm: "Đợi mấy hôm nữa anh sẽ dẫn em đến một nơi".
Trần Dật nhìn anh qua gương: "Đến đâu?".
"Bí mật".
Trần Dật thoáng mỉm cười: "Vâng".
Tiếng nhạc du dương vang trong phòng tiệc.
Chu Tử Xuyên ánh mắt rưng rưng đón Dư Sanh Sanh từ tay ông Dư, giữa lớp bong bóng và pháo hoa trên khán đài hình chữ T, cả hai chậm rãi tiến về phía sân khấu.
Tấm thảm màu trắng nhạt phủ kín khán đài hình chữ T, hai tiểu hoa đồng một nam một nữ sóng đôi đi trước, trong tay cầm giỏ hoa, vừa đi vừa rắc hoa tươi ra ngoài.
Quang cảnh tiệc cưới dùng màu trắng và hồng nhạt làm chủ đạo. Sân khấu chính được trang trí bằng những tấm vải lụa màu trắng, mềm mại mà chau truốt.
Buổi lễ kết hôn là phương tiện để truyền đạt những lời chúc phúc tốt đẹp nhất dành cho cặp đôi đang chuẩn bị bước vào cuộc sống mới, trong sự chứng kiến của bạn bè thân hữu, dưới ánh đèn lãng mạn, trao nhẫn cưới, thề nguyện.
Đến màn ném hoa cưới, người điều khiển chương trình phấn khích kêu gọi các cô gái trẻ chưa lập gia đình tích cực tham gia. Dư Sanh Sanh huých tay anh ta, ý bảo đưa mic cho mình.
Cầm míc trong tay, cô nói to và rõ ràng: "Bó hoa ngày hôm nay, tôi sẽ không ném".
Dưới sân khấu có tiếng la hét, người dẫn chương trình tỏ ra lúng túng, định lại gần hỏi sự tình thì nghe Dư Sanh Sanh tiếp tục: "Bởi vì tôi sẽ dành bó hoa này cho một người".
Trần Dật đứng sau Dư Sanh Sanh, đang chăm chú nghe Dư Sanh Sanh phát biểu, bỗng thấy cô ấy xoay người lại.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một bó hoa màu tím nhạt, Trần Dật thoáng bối rối, sau đó nở nụ cười rạng rỡ.
Trần Dật nhận lấy bó hoa, dưới khàn đài lập tức vang tiếng vỗ tay. Cô thấy ánh mắt Dư Sanh Sanh rớm lệ: "Vu Đầu, cậu nhất định phải hạnh phúc, phải hạnh phúc hơn mình đấy nhé".
Trong ánh sáng mập mờ, Trần Dật hốc mắt ướt mèm, khẽ gật đầu.
Sau khi tiệc rượu bắt đầu, phù dâu phù rể theo tân lang tân nương đi mời rượu.
Trần Dật bưng khay theo sát cô dâu chú rể. Phù rể một tay cầm chai rượu vang, một tay cầm chai nước trái cây. Nước trái cây là chuẩn bị riêng cho Dư Sanh Sanh.
Bên này đang chúc rượu, bên kia đột nhiên xuất hiện mấy đứa nhóc nô đùa chạy bổ ra. Phù rể bất ngờ, nhất thời không cầm chắc, chai rượu trong tay lập tức đổ nghiêng.
Trần Dật khẽ kêu lên, lùi về sau một bước nhưng không kịp.
Rượu vang thấm ướt làn váy, bộ lễ phục bị nhuộm đỏ một mảng lớn.
Mọi người ngồi trên bàn đều đồng loạt đưa mắt nhìn rồi vội vã rút khăn tay đưa cho cô.
Dư Sanh Sanh quay đầu nhìn thấy cảnh đó liền sửng sốt hô to: "Ôi, sao thế này".
Mấy đứa nhỏ thấy mình đã gây họa, nhanh chóng chạy mất dạng, bỏ mặc phù rể không ngớt lời xin lỗi.
Trần Dật lau vết rượu trên người, mỉm cười lắc đầu với anh ta: "Không sao, không sao".
"Mấy cái đứa nghịch ngợm này". Dư Sanh Sanh hùng hổ đỡ chiếc khay trong tay Trần Dật: "Vu Đầu, cậu không cần phải lo chuyện ở đây nữa, nhanh tắm rửa thay bộ khác đi".
Trần Dật gật đầu rời đi. Lúc đến cầu thang, trùng hợp gặp Tiết Sơn đưa Đồng Đồng đi rửa tay về.
Trông bộ dạng của cô, Tiết Sơn sửng sốt, cất tiếng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?".
"Em không may làm đổ rượu vang".
Cô không giải thích cặn kẽ, Tiết Sơn cũng không hỏi nhiều, dắt tay Đồng Đồng đi cùng cô trở về phòng.
Trần Dật tắm rửa thay quần áo xong đi ra, thấy trong phòng chỉ còn mình Tiết Sơn.
Tấm rèm lụa dày kéo nửa chừng, anh đứng một mình trước ô cửa, dáng người thấp thoáng ẩn hiện.
Ánh mắt lưu luyến dừng trên bóng lưng khoan hậu của anh, Trần Dật lên tiếng: "Đồng Đồng đâu ạ?".
Anh không quay người, không biết nhìn gì ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: "Mấy nhỏ bạn rủ con bé đi chơi, vừa mới ra ngoài rồi".
"Mấy nhỏ bạn?".
"Một tiểu hoa đồng và mấy đứa nhỏ lớn tuổi khác".
Trần Dật gật đầu, có chút thất thần nhìn vóc dáng sừng sững lặng lẽ của anh.
"Anh đang nghĩ gì vậy?". Cô đứng bên cạnh anh, mang theo mùi sữa tắm nhàn nhạt.
Tiết Sơn lắc đầu, vươn tay ôm lấy vai cô.
Lòng tay thô ráp khẽ miết qua miết lại lớp vải mềm mại.
Cảm giác mệt mỏi thoáng ập đến, cô nhẹ nhàng dựa đầu vào vai anh.
Yên tĩnh.
"Mệt không? Tối qua chắc em không được nghỉ ngơi hả?". Tiết Sơn hỏi.
"Em ổn". Trần Dật mỉm cười, ngước lên nhìn anh: "Còn anh thì sao?".
"Hả?".
"Em không ở nhà, anh có quen không?".
Tiết Sơn giật giật khóe miệng, đáp: "Có một chút".
"Một chút gì?".
"...".
"Có chút...".
Cô dùi khoan như cặp sừng trâu nhọn, không hỏi rõ ràng không bỏ qua.
"Sao hả? Một chút là sao?".
"...".
"Một chút...".
Anh bỗng nhiên quay đầu, bóp cằm cô hôn xuống.
Một nụ hôn dịu dàng trong giây lát, anh khẽ cắn môi cô, tách ra khỏi chóp mũi.
"Còn hỏi nữa không?". Hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, râm ran.
Trần Dật lắc đầu: "Không hỏi nữa".
Anh khẽ bật cười, một lần nữa phủ môi xuống, hôn cô thật sâu.
Chẳng phải đã nói không hỏi nữa mà?
Sau khi tiệc cưới kết thúc, Tiết Sơn đưa Đồng Đồng về nhà để ngày mai đi học. Còn Trần Dật do phải đi cùng Dư Sanh Sanh lại mặt nên cô sẽ ở lại thêm một đêm nữa.
Tiễn hai bố con xong, Trần Dật trở về khách sạn.
Đi chưa được mấy bước, cô cảm giác dường như có một đôi mắt vẫn luôn dõi theo mình.
Cô bước chậm dần, đưa mắt nhìn ra phía sau.
Một người đàn ông mặc bộ âu phục thoải mái màu xám đen, giơ điện thoại về phía cô chụp ảnh.
Bộ dạng lạ lẫm, không quen.
Trần Dật cau mày, đi tới.
Cô chưa kịp mở miệng chất vấn, đối phương đã làm động tác chào hỏi.
"Trần Dật?".
Nghe anh ta gọi tên mình, Trần Dật thoáng sửng sốt, nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi ngờ.
"Chúng ta quen nhau à?".
Người đàn ông cười ha hả: "Em không nhớ anh sao?".
Trần Dật nheo mắt nhớ lại nhưng không có kết quả.
"Anh là bạn học của Lâm Phóng Bình đây".
Đã lâu Trần Dật không nghe ai nhắc đến cái tên này, trong lòng khẽ run, lắc đầu trả lời: "Xin lỗi, tôi không nhớ lắm".
Người đàn ông không nhận ra thái độ hờ hững trong giọng nói của cô, cố gắng giúp cô nhớ lại: "Vậy em còn nhớ lần em tới lớp bọn anh đợi Lâm Phóng Bình, tiện thể học ké tiết tư tưởng Mao Trạch Đông không?".
Trí nhớ như kéo tơ dần dần tuôn ra.
Đó chẳng phải là học kỳ hai năm thứ hai đại học sao? Cô tới lớp của Lâm Phóng Bình đợi anh ta tan học. Bên ngoài trời đổ mưa, hơi lạnh, Lâm Phóng Bình bảo cô vào lớp ngồi chờ.
Cô lúng túng ngồi im, chung quanh toàn là nam sinh, đã thế còn bị thầy giáo môn tư tưởng Mao Trạch Đông gọi lên trả lời câu hỏi và bảo cô là "đốm đỏ trong khoảng rộng màu xanh" (Ý chỉ: trong hàng trăm việc bình bình bỗng xuất hiện một sự xuất sắc).
Lúc cô đứng lên, Lâm Phóng Bình và cả lớp liền im phăng phắc.
Cô bất chấp tiếng ồn ào trả lời câu hỏi. Đang định ngồi xuống, thầy giáo đột nhiên nói: "Tốt lắm, mã số sinh viên của em là bao nhiêu để tôi cho em điểm cộng?".
Thân phận cô vì thế mà bại lộ.
Nhớ tới chuyện cũ, nỗi chua xót ngọt ngào liền lan tràn trong lòng.
Trần Dật hỏi: "Lúc ấy anh... có phải ngồi bên cạnh tôi không?".
Người đàn ông gật đầu, cười hì hì: "Đúng vậy, em nhận ra anh rồi đấy".
Anh ta nói tiếp: "Hồi ấy lớp bọn anh truyền tai nhau, nói bạn gái của lớp trưởng là tài nữ trường Y".
Trần Dật mỉm cười lịch sự, không trả lời.
Nhớ vừa rồi anh ta giơ điện thoại chụp mình, sắc mặt Trần Dật lạnh nhạt, đang định nhắc khéo anh ta xóa ảnh đi, thì điện thoại trong tay anh ta "đinh" một tiếng.
Là tin nhắn của Lâm Phóng Bình gửi tới.
"Là cô ấy, cậu gặp ở đâu vậy?".
Thật trùng hợp, hôm nay anh ta cũng tới dự tiệc nhưng do đến muộn nên không chứng kiến được nghi thức làm lễ, cũng không nhìn thấy Trần Dật. Vậy mà trước khi rời đi, lại vô tình chạm mặt ở cửa.
Chưa kịp nhắn tin trả lời, Lâm Phóng Bình đã gọi điện tới, xem chừng rất sốt ruột.
Anh ta nhận điện trước mặt Trần Dật.
Trần Dật quay chỗ khác, định mặc kệ. Nhưng cô vừa quay người thì bị gọi giật lại.
"Này, Trần Dật, Lâm Phóng Bình bảo anh đưa điện thoại cho em".
Điện thoại giơ ra trước mặt cô, hiển thị giao diện cuộc trò chuyện, màn hình lập lòe cái tên ba chữ cái.
Đang định từ chối, bên kia bỗng truyền tới giọng nói: "Trần Dật?".
Do dự một lát, cuối cùng cô cũng nhận điện.
"Vâng". Giọng điệu bình tĩnh lãnh đạm.
"Trần Dật?". Đầu bên kia xem ra có chút kích động: "Là em sao Trần Dật?".
"Vâng, là em".
Im lặng vài giây, đối phương hỏi tiếp: "Hiện tại em làm việc ở đâu?".
Trần Dật nói ra một cái tên, sau đó bổ sung thêm: "Là bệnh viện cơ sở của thị trấn".
Lâm Phóng Bình ngẩn người, không mặn không nhạt hỏi tiếp mấy câu, Trần Dật đều kiên nhẫn trả lời, trong đó có cả chuyện tình cảm cá nhân của cô.
Trần Dật nói: "Cảm ơn anh đã quan tâm, chuyện tình cảm của em hiện rất ổn".
Đầu bên kia dường như thở phào nhẹ nhõm: "Vậy tốt rồi, tốt rồi".
Quanh co một hồi, anh ta thông báo, Tết âm lịch này sẽ kết hôn.
Trần Dật cười nhạt: "Chúc mừng anh, chúc anh hạnh phúc".
Thật lòng chúc phúc.
Một cuộc điện thoại bất ngờ với người xưa, đánh thức một số ký ức đã phủ bụi trong đầu.
Bạn bè chỉ biết cô là người chủ động nói lời chia tay mà không biết rằng trước khi quyết định rời đi, đã có một sự cố nhỏ xen giữa.
Đó là phần tối tăm u ám nhất cuộc đời cô hằng che giấu, không một ai biết.
Khách sạn nơi diễn ra tiệc cưới có tặng cho cô dâu chú rể một căn phòng xa hoa.
Do Dư Sanh Sanh đang mang thai nên Chu Tử Xuyên xin miễn mọi hình thức động phòng, nhắc cô nghỉ ngơi sớm mai còn nhiều việc.
Nhưng mới h" sáng, Dư Sanh Sanh đã bị điện thoại đánh thức.
Cô mắt nhắm mắt mở với chiếc điện thoại để trên tủ đầu giường, nhìn rõ tên người gọi đến, cô mơ màng nhấn nghe.
Giọng điệu ngái ngủ: "A lô, Vu Đầu à?".
Là Trần Dật gọi đến.
Đầu kia im lặng vài giây, sau đó một giọng nói yếu ớt vang lên: "Sanh Sanh, cậu có thể qua phòng mình một lát được không?".
Nghe có vẻ bất thường, cơn buồn ngủ của Dư Sanh Sanh tỉnh hơn phân nửa: "Sao vậy Vu Đầu? Có phải cậu khó chịu ở đâu không?".
Trong căn phòng dưới tầng một, Trần Dật cuộn người nằm dưới đất, gò má úp xuống sàn nhà lạnh buốt, bàn tay cầm điện thoại run rẩy.