"Tiết Sơn...". Trần Dật ở trong phòng tắm đột nhiên gọi to.
Sau khi cho Đồng Đồng đi ngủ, Tiết Sơn vẫn đứng ở sân đợi Trần Dật. Nghe tiếng cô gọi, anh bước nhanh đến bên cửa.
"Em sao vậy?".
Trong phòng tắm, tiếng nước đã ngừng chảy, chỉ còn làn khói mỏng tràn ra khe cửa.
"Em tới ngày rồi, anh lấy giúp em gói băng vệ sinh nhé". Giọng cô lảnh lót, vang vọng trong không gian nhỏ bé.
"Ừ, em chờ một lát". Anh trở về phòng, mở ngăn kéo tủ đầu giường, thấy Trần Dật mua thêm hai gói băng vệ sinh khác, anh thoáng do dự, cầm cả lên.
Cửa phòng tắm mở hé, Tiết Sơn đưa từng gói vào: "Anh không biết em dùng loại nào nên cầm hết ra đây".
Người bên trong khẽ cười, không nói gì.
Thay áo ngủ xong đi ra, thấy tóc cô vẫn ướt sũng thả trên vai, cổ áo thấm một mảng nước, Tiết Sơn nhíu mày: "Sao em không sấy đi đã".
Trần Dật lắc đầu: "Không cần, em muốn để khô tự nhiên".
Rốt cuộc, trong phòng, Trần Dật ngồi cuối giường, bên tai là tiếng gió ù ù, bàn tay thô ráp của anh lùa vào mái tóc ẩm ướt, rũ qua rũ lại.
Cô cúi đầu trả lời tin nhắn Dư Sanh Sanh gửi đến, thi thoảng lại bật cười.
"Em cười gì thế?". Âm thanh trầm thấp của anh vang trên đỉnh đầu, xen lẫn tiếng gió nghe không rõ lắm.
Tắt máy sấy đi, không gian bỗng yên tĩnh hẳn.
Tiết Sơn nhìn cô, hỏi: "Anh hỏi em cười gì thế?".
"À". Trần Dật nhếch miệng, giơ di động ra trước mặt anh: "Sanh Sanh nhắn cho em".
Tiết Sơn nhìn lướt qua màn hình di động, đó là một tin nhắn văn bản – Lạ nhỉ? Dù sao thì anh Tiểu Sơn cũng gần bốn mươi rồi mà.
Anh không hiểu, không biết nguyên nhân, ý tứ của tin nhắn đó nghĩa là gì. Đương nhiên, Trần Dật cũng không muốn giải thích, cô chỉ cười thích thú một mình.
Tóc không mấy mà khô, Tiết Sơn cất máy sấy, đến bên giường, khẽ kéo cánh tay Trần Dật, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Ánh mắt phẳng lặng chạm nhau, anh điềm tĩnh hỏi cô: "Em có hối hận không?".
Theo như anh nhớ, vấn đề này anh đã từng hỏi không dưới ba lần.
Cô thoáng suy nghĩ, ánh mắt nhu hòa lướt qua dáng hình anh, cuối cùng định dạng trong con ngươi đen láy, đáp: "Đã từng hối hận".
Trái tim rung lên một nhịp, anh chầm chậm duỗi tay, khẽ xiết chặt đầu gối cô.
Giọng anh thấp đến mức không thể thấp hơn: "...Anh xin lỗi".
Cảm nhận hơi nóng từ lòng bàn tay thô ráp của anh mang lại, cô hỏi thầm: "Anh không hỏi em hối hận vì điều gì sao?".
Trong ánh mắt tĩnh lặng của anh, Trần Dật cong khóe môi, khẽ mỉm cười.
Cô nói: "Em hối hận vì đã không gặp một gã ngốc như anh sớm hơn".
Đêm đã khuya, mọi vật đều yên lặng.
Nhìn nhau một lát, Trần Dật dịu dàng nâng mặt Tiết Sơn lên, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn lên đôi môi lạnh buốt của anh.
"Đừng nói lời xin lỗi nữa. Tiết Sơn, cho tới bây giờ, anh không hề có lỗi với bất kỳ ai".
Cuối tháng chín, công việc của Trần Dật có sự thay đổi nhỏ.
Cô bị chuyển sang phòng khám nội trên tầng tổng hợp. Bởi vậy, một tuần chỉ phải làm việc ở phòng methadone có hai ngày.
Trần Dật thừa hiểu nguyên nhân của việc điều chuyển này nhưng cô không muốn truy đến cùng, chấp nhận sự sắp xếp đó. Sống ở đâu thì theo lệ ở đấy.
Thực ra, sự điều chuyển này cũng mang đến cho cô chút lợi ích – thời gian nghỉ nhiều hơn.
Những lúc không bận, mọi sinh hoạt của cô có thể bắt đầu từ h sáng và kết thúc vào h chiều: Buổi sáng rời giường, làm điểm tâm, đưa Đồng Đồng đi học. Giữa trưa dư thời gian ăn cơm nói chuyện phiếm với Tiết Sơn. Buổi chiều tan làm sớm, hướng dẫn Đồng Đồng học bài hoặc đưa con bé ra ngoài tản bộ, vẽ tranh.
Cuộc sống bình thản nhưng yên bình, đủ thấy thỏa mãn.
Hôm sau hết giờ làm, Trần Dật mua ít lưu mang về nhà.
Những trái lựu đỏ rực tự nhiên được xưng là "đặc sản quê hương", sau khi lột vỏ, để lộ những hạt lựu óng ánh căng mẩy, hương vị vô cùng ngọt ngào.
Đồng Đồng rất thích, ăn liên tiếp hai quả không muốn ngừng. Trần Dật sợ con bé ăn nhiều bị nóng, hơn nữa không tốt cho răng liền ngăn con bé lại.
Đồng Đồng vẻ mặt không tình nguyện nhìn Trần Dật, bàn tay nhỏ bé đang định với lấy quả lựu, thấy Trần Dật trừng mắt, đành ngoan ngoãn rụt về.
Lúc Tiết Sơn nghe điện thoại xong bước vào nhà, vừa hay bắt gặp cảnh này. Anh khoanh tay, đứng dựa cửa, mím môi cười.
Phát giác bóng người ở cửa, Trần Dật quay đầu hỏi anh: "Tình hình thế nào rồi ạ?".
Anh vừa nhận được điện thoại, là của Cát Gia gọi tới.
Cát Gia báo cho anh biết, tuy không thể tìm thấy đoạn camera giám sát hợp lệ chứng minh Trần Dật bị oan nhưng họ đã tìm được đứa bé ăn xin ở nhà ga.
Con bé là người câm điếc, thường xuyên ra vào các bến xe hay nhà ga nơi có lưu lượng người đông, giơ tấm biển xin tiền.
Sau khi đưa con bé về đồn, họ đã mời một thông dịch viên cho người câm điếc đến để phiên dịch. Con bé vẫn nhớ Trần Dật, chỉ chính xác ảnh chụp của cô.
Thông dịch viên hỏi con bé: "Hôm đó, vì sao cháu lại ngăn cô ấy lại?".
Đứa bé khoa chân múa tay trả lời: "Có một chú cho cháu hai trăm tệ, bảo cháu đến xin tiền cô ấy".
Thông dịch viên: "Cháu có nhớ dáng dấp của chú kia không? Có biết vì sao chú ấy lại bảo cháu làm vậy không?".
Đứa bé thật thà trả lời: "Chú ấy đội mũ lưỡi trai nên cháu không nhìn rõ mặt. Chú ấy bảo muốn cầu hôn cô ấy nên lén thả hộp nhẫn vào trong túi của cô ấy".
"Là lúc cháu ngăn cô ấy lại hả?".
Đứa bé gật đầu.
"Món đồ chú kia lén bỏ vào túi áo cô ấy có hình dạng như thế nào? Cháu có nhìn thấy không?".
Đứa bé lắc đầu.
Theo yêu cầu của Cát Gia, thông dịch viên cho người câm điếc hỏi tiếp: "Trên người chú kia không có điểm gì đặc biệt à? Ví dụ như lúc thả đồ, cháu có nhìn thấy bàn tay chú ấy không?".
Đứa bé suy nghĩ kỹ càng, sau đó gật đầu: "Tay trái của chú ấy hình như thiếu mất một ngón tay".
"Thiếu ngón nào?".
Đứa bé cúi xuống, giơ ngón chỏ bên tay trái mình ra.
Thứ bảy ngày tháng , Trần Dật đến nhà Dư Sanh Sanh trước hôn lễ một ngày.
Suốt một đêm, các cô ngủ chưa tới ba tiếng.
Ba giờ sáng, thợ trang điểm đến gõ cửa, Dư Sanh Sanh đeo cặp mắt thâm quầng ngồi trang điểm, làm tóc, loay hoay một hồi mất gần ba tiếng.
Trang điểm mặc váy cưới xong xuôi, chủ hôn và nhiếp ảnh gia cũng đến. Một đám nam nữ trẻ tuổi đứng nhốn nháo trong nhà Dư Sanh Sanh.
Chưa tới bảy giờ, dưới lầu vang tiếng pháo nổ.
Dư Sanh Sanh đang nói chuyện với Trần Dật, đột nhiên "a" lên: "Có phải đến rồi không? Vu Đầu, cậu mau mở cửa sổ nhìn xem".
Trần Dật nhấn vai cô nàng, cười bảo: "Còn nói không căng thẳng, nhìn cậu kích động chưa kìa?".
Bị vạch trần, Dư Sanh Sanh có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chẳng phải đây là lần đầu tiên mình kết hôn sao? Kết hôn thêm mấy lần nữa thì vẫn căng thẳng chứ bộ".
Vừa nói xong, hai người nhìn nhau bật cười.
Thành phố không cho phép đốt pháo, cũng may xung quanh đây đều là hàng xóm, biết nhà họ Dư hôm nay gả con gái, mặc dù mới sáng sớm đã bị tiếng pháo làm tỉnh giấc, nhưng họ không nói gì, chỉ cười cười cho qua.
Đội ngũ đón dâu chạy lên lầu, liên tục vung tiền lì xì gõ cửa phòng tân nương. Mọi người nhao nhao yêu cầu chú rể hát bài "yêu em một vạn năm", rốt cuộc mới đưa được tân nương ra khỏi cửa.
Trước khi cặp tân lang tân nương ra ngoài, họ phải bái lễ cha mẹ.
Dư Sanh Sanh vốn đang vui vẻ, nghe bố mẹ nói câu: "Sau này nhớ bố mẹ thì cứ quay về đây", nước mắt đột nhiên nhỏ tong tong.
Thấy con gái khóc, bà Dư cũng lau nước mắt theo. Các cô gái nhìn thấy cảnh này tâm trạng đều rất xúc động.
Trần Dật đứng bên Dư Sanh Sanh, rút khăn tay lau nước mắt thay cô, nhẹ nhàng động viên: "Thôi nào, thôi nào, đừng khóc nữa, cậu khóc lại khiến cô chú lo lắng". Nói xong, vành mắt cô cũng phiếm hồng.
Bái biệt cha mẹ, cặp đôi liền lập tức ra khỏi cửa. Đoàn xe đón dâu dài dằng dặc, vô cùng náo nhiệt chạy về ngôi nhà mới.
Tiệc cưới được tổ chức tại khách sạn bốn sao và bắt đầu nghi lễ vào lúc h chiều. Sau khi náo loạn ở nhà mới một hồi, đoàn người lại chạy tới khách sạn.
h", Trần Dật đang trong phòng trang điểm, trông thấy cuộc gọi của Tiết Sơn, vừa nghe điện vừa chạy xuống dưới tầng, không quan tâm nhân viên trang điểm gọi với sau lưng.
Cô gặp Tiết Sơn và Đồng Đồng ở cổng khách sạn.
Anh vẫn mặc chiếc áo jacket, quần dài màu đen, bên trong là chiếc áo sơ mi tối màu như ngày thường, chỉ có kiểu tóc là mới, nhìn rất đẹp trai tuấn lãng.
Đồng Đồng đã thay chiếc váy lễ phục màu tím nhạt, tóc mái ngang trán buộc đuôi ngựa, tuy đơn giản nhưng vô cùng đáng yêu.
Trần Dật đi đến nắm tay Đồng Đồng, phát hiện Tiết Sơn nhìn mình chăm chú, cô cười hỏi anh: "Có phải em trang điểm đậm quá không?".
Tiết Sơn mỉm cười, lắc đầu: "...Cũng được".
Lúc trở lại phòng trang điểm, Trần Dật nhìn mình trong gương, lúc này mới hiểu "cũng được" Tiết Sơn nói nghĩa là gì.
Cô mới vẽ lông mày được một nửa.
Nhân viên trang điểm không nhịn được trêu đùa mấy câu, Trần Dật ngoan ngoãn ngồi trở lại trên ghế tiếp tục hóa trang, thi thoảng liếc mắt nhìn khóe miệng giương lên củaTiết Sơn, vừa bực vừa buồn cười.
Căn phòng này Dư Sanh Sanh đặt riêng cho Trần Dật buổi tối ở lại nghỉ ngơi. Sau khi thợ trang điểm rời đi, Trần Dật cầm chiếc váy phù dâu màu tím nhạt vào nhà vệ sinh để thay.
Màu sắc của chiếc váy phù dâu giống với lễ phục của Đồng Đồng, lấy cảm hứng đồng phục mẹ con.
Mặc lễ phục lên người, Trần Dật loay hoay một lúc không kéo được khóa lưng đành gọi Tiết Sơn vào hỗ trợ.
Tiết Sơn bước vào, nhìn chằm chằm bộ lễ phục của Trần Dật, ánh mắt mãi không rời đi.
Chiếc váy hở vai, kiểu dáng thanh lịch mà phóng khoáng, rất tôn da, vô cùng hợp với cô.
Bị anh nhìn lăm lăm, mặt Trần Dật bất giác nóng lên, khẽ nhắc: "Giúp em mau, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải ra ngoài cùng mọi người đón khách đấy".
Dưới sự chỉ huy của Trần Dật, Tiết Sơn nhanh chóng kéo chiếc khóa sau lưng cô.
"Chật quá không?". Tay anh vẫn dừng bên eo Trần Dật, khe khẽ vuốt ve qua lớp vải, không mang theo bất kỳ dục ý nào.
Vòng eo mảnh mai lộ vẻ yếu ớt.
Trần Dật lắc đầu, lẳng lặng nhìn trong gương đôi tay dày rộng đang chạy quanh hông mình, theo đường cong cơ thể chậm rãi leo lên đầu vai, rơi xuống phần xương quai xanh, lên tới vành tai trắng nõn mịn màng, véo nhẹ một cái.
Qua tấm gương bóng loáng, anh đứng sau lưng Trần Dật, dịu dàng ôm lấy cô.