Đêm rất yên tĩnh, bên ngoài mưa rơi nhỏ.
Đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn vài tia sáng yếu ớt lọt qua rèm cửa.
Trên giường, Trần Dật lẳng lặng tựa vào lòng Tiết Sơn, nhẹ giọng hỏi: "Sau đó thì sao?".
Tiết Sơn ôm Trần Dật sát thêm, anh khẽ tựa cằm lên đỉnh đầu của cô, lưu luyến cọ xát, chậm rãi đáp: "Anh ta muốn giới thiệu việc cho A Hải".
Trịnh Hoành trực tiếp đến thôn Bắc Sơn.
Lúc Tiết Sơn nhận được điện thoại chạy về nhà, thấy một chiếc ô tô màu đen xa hoa đỗ trước cổng thôn, đám trẻ con vây bốn phía đùa giỡn, nhoài người trên cửa sổ xe hiếu kỳ nhìn vào bên trong.
Mấy hộ dân xung quanh cũng đứng ở cửa nhà mình đánh giá chiếc xe "sang trọng" không biết đột nhiên xuất hiện từ đâu ra. Thấy Tiết Sơn, có người ơ một tiếng, dò hỏi: "A Sơn, có khách đến thăm nhà cậu à?".
Tiết Sơn gật đầu, lại nghe người đó hỏi tiếp: "Là ông chủ lớn hay sao mà lái chiếc xe đẹp thế? Người nhà cậu phải không?".
"Một người bạn". Tiết Sơn trả lời qua quýt, sải bước thật nhanh.
Tiết Sơn chưa từng nhắc tới Trịnh Hoành với bố mẹ. Nhưng sau khi đến, Trịnh Hoành lập tức tự giới thiệu, nhận là đội trưởng trong quân ngũ của Tiết Sơn, rồi khen ngợi Tiết Sơn hết mực.
Trịnh Hoành tuy một thân giày tây, nhưng khi gặp bố mẹ Tiết Sơn chân chất nhà quê vẫn cư xử hết sức khách khí và lễ phép, thậm chí còn mang theo quà cáp đến tặng. Bố mẹ Tiết Sơn thấy vậy nhiệt tình mời anh ta ở lại ăn cơm trưa.
Lúc Tiết Sơn về đến nhà, bố mẹ và cô em dâu Lý Phương bận rộn trong bếp, còn Trịnh Hoành cùng Tiết Hải đang chuyện trò trong phòng khách.
Không biết họ nói những gì, Tiết Sơn vừa vào nhà, đã thấy nét mặt Tiết Hải không ngăn được sự vui mừng.
Trịnh Hoành cười tủm tỉm đứng lên chào anh: "A Sơn, lâu rồi không gặp".
Tiết Sơn mỉm cười hỏi anh ta: "Anh Trịnh, sao bỗng nhiên lại tới đây vậy?".
"Tới đây có việc, vừa vặn đi ngang qua nhà cậu, nhân tiện vào thăm chú thím và vợ chồng em trai cậu nên không báo trước. Chú em không phải trách anh không mời mà đến đấy chứ?".
Tiết Sơn vội vàng giải thích: "Không phải, không phải, em không có ý đó. Anh Trịnh đừng để tâm".
Hàn huyên khách sáo vài câu, đồ ăn chuẩn bị xong, mọi người bước vào bếp, bên trong đặt một chiếc bàn gỗ hình vuông, là chiếc bàn ăn do tự tay Tiết Hải làm.
Ông Tiết có một bình rượu rắn ngâm lâu năm, làm theo phương thức dân gian chữa bệnh phong thấp. Nhưng hai năm qua cơ thể không tốt, Tiết Sơn không cho ông uống, chiếc bình vẫn nằm trong gầm cầu thang, không ai động tới.
Vừa ngồi xuống, Tiết Hải có phần hưng phấn bảo Lý Phương lấy rượu, cậu ấy muốn uống với Trịnh Hoành một chén.
Tiết Sơn cảm thấy bất ngờ nhưng không nói gì, lặng lẽ quan sát Tiết Hải, phát hiện hôm nay cậu ấy không giống mọi khi, lời nói cử chỉ đều mang vẻ phấn khích khó kìm nén.
Ăn xong bữa cơm, anh mới biết, Trịnh Hoành đã giới thiệu việc cho Tiết Hải.
Theo như ý của Trịnh Hoành, ngoài kinh doanh vật liệu xây dựng, anh ta còn muốn làm trang trí phù điêu nên mở ngay một nhà xưởng gia công tại địa phương, rất nhiều nguyên vật liệu được chuyển tới đây, chế tác thành các kiểu dáng, vật trang trí lớn nhỏ, sau đó mang đi tiêu thụ khắp nơi.
Thời điểm này, anh ta đang thiếu nhân lực, nhớ bữa trước Tiết Sơn có nhắc tới hoàn cảnh của em trai, anh ta lập tức tới tìm Tiết Hải, hỏi cậu ấy có muốn làm việc trong nhà xưởng không.
Mọi người trong nhà ai ai cũng phấn khởi, không ngừng cảm ơn Trịnh Hoành suốt, còn nói Tiết Sơn đã gặp một người bạn quá tốt.
Ngoại trừ Tiết Sơn.
Không biết vì sao, xa cách ba năm gặp lại Trịnh Hoành, nhất là đột nhiên anh ta không mời mà tới tìm Tiết Hải, trong lòng Tiết Sơn mơ hồ thấy không bình thường.
Anh không rõ loại cảm giác này là vì thân phận thương nhân của Trịnh Hoành, hay do mình đa nghi. Tóm lại, lúc Trịnh Hoành đưa ra lời đề nghị trợ giúp, Tiết Sơn vô thức do dự, trong tiềm thức nảy sinh ý kháng cự.
Sau khi Trịnh Hoành về, Tiết Sơn nói chuyện rất lâu với Tiết Hải, đại khái, anh không muốn Tiết Hải làm việc cho Trịnh Hoành.
Tiết Hải không hiểu vì sao, nhìn người có gương mặt giống mình như đúc, rõ ràng sinh cùng một ngày nhưng lại anh tuấn trẻ trung hơn mình rất nhiều, không hề bị cuộc sống thôn quê tàn phá. Lần đầu tiên, cậu ấy nổi giận với Tiết Sơn.
"Anh, anh xem thường em đúng không? Đến anh cũng cảm thấy, cuộc đời em vỡ vụn trong ngôi nhà này, làm ký sinh trùng đeo bám mọi người nên không muốn giao việc cho em ư?".
"Đúng! Em chỉ tốt nghiệp tiểu học mà không có bằng cấp ba. Là em mù chữ, em không có tiền đồ, em không có được một cơ thể hoàn chỉnh nhưng em còn có đôi tay! Em có thể làm được rất nhiều việc, vì sao mọi người lại không tin em?".
Lẳng lặng nghe xong, Tiết Sơn không nổi giận, không phẫn nộ, chỉ cảm thấy lồng ngực như bị một đống đá chặn lại.
Anh vẫn nhớ, ngày anh cầm tiền tích cóp trở về nhà, từ đầu tới cuối, nét mặt Tiết Hải không chút biểu cảm, cậu ấy chỉ buông một câu trước khi anh rời đi: "Anh, tương lai em nhất định sẽ trả lại".
Tiết Sơn quá rõ, từ nhỏ tới lớn, Tiết Hải đều bị mọi người kỳ thị, xem thường, sống trong những lời tròng ghẹo, bị coi là ký sinh trùng của Tiết gia, vĩnh viễn phải sống dựa vào bố mẹ và anh trai.
Giờ đây, một cơ hội lớn bày ra trước mắt, được một ông chủ lớn không chê cậu ấy tàn tật, dù công việc kiếm không được nhiều lắm nhưng với Tiết Hải mà nói, đây là một công việc có thể mang tới tôn nghiêm của người đàn ông.
Quyết tâm muốn Tiết Sơn cùng mình xông pha trời đất, Trịnh Hoành lại đến hiệu sửa xe của Tiết Sơn thêm mấy lần nữa.
Tiết Sơn theo anh ta tới nhà xưởng gia công, địa điểm nằm ở trấn Hữu An, quy mô khá lớn, tuy nhiên vị trí địa lý hơi chút vắng vẻ, gần núi cao, toàn bộ trang thiết bị đã được lắp đặt, chỉ đợi công nhân đến là vận hành.
Sau khi tận mắt nhìn thấy, Trịnh Hoành còn dẫn Tiết Sơn đến Vân Nam một chuyến, giới thiệu quy cách làm ăn liên quan đến mắt xích gia công cho Tiết Sơn biết. Bấy giờ, Tiết Sơn mới cảm thấy có lẽ bệnh đa nghi của mình quá nặng, nghi ngờ cả người anh em mình đã từng tín nhiệm.
Trịnh Hoành tận tình khuyên bảo anh: "Chú em này, cậu còn trẻ, đời người có hạn, việc gì phải vùi mình trong lòng sông nhỏ. Cậu là cá lớn, cần phải bơi hướng ra biển rộng mới đúng. Anh đây không dám cam đoan tương lai cậu nhất định sẽ đại phú đại quý. Nhưng anh dám vỗ ngực nói, đi theo anh, không tới ba năm, cậu sẽ nhận được rất nhiều so với hiện tại, gì chứ ô tô với biệt thự chỉ là chuyện nhỏ".
Nhưng Tiết Sơn vẫn có chỗ băn khoăn.
Trịnh Hoành hiểu rõ tâm tư: "Vì bạn gái sao?".
Đi theo Trịnh Hoành, nghĩa là phải xa Tôn Kiểu một thời gian. Mà khi đó, quan hệ của hai người đang rơi vào trạng thái đóng băng.
Có lẽ bị kế hoạch trong miệng Trịnh Hoành, bị mưu lược chí lớn làm rung động. Có lẽ do hoàn cảnh gia đình nghèo rớt mồng tơi khiến Tiết Sơn vội vã muốn kiếm cho mọi người trong gia đình một mái nhà tử tế. Sau phút do dự, anh quyết định đi theo Trịnh Hoành.
Lúc đề cập chuyện này với Tôn Kiểu, Tôn Kiểu có phần bất ngờ, tiếp theo, cô bình tĩnh nói lời chia tay.
Tiết Sơn nhớ lời cô nói khi ấy.
"Em không thể mãi chờ đợi anh, Tiết Sơn. Em chờ anh khi anh đi lính. Em chờ anh khi anh xuất ngũ. Sau này anh dốc sức ra ngoài phát triển sự nghiệp, em vẫn chờ anh. Sau đó thì sao? Sự chờ đợi đó có kết quả gì không? Anh có nghĩ ba năm sau trở về sẽ chắc chắn thành công, chắc chắn thay đổi được cuộc sống hiện tại?".
"Hết năm nay là em hai mươi tư, bạn bè đồng nghiệp phần lớn đều đã kết hôn, có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Còn em thì sao? Em không quan tâm, trở mặt cãi nhau với bố mẹ để theo anh suốt ba năm. Cuối cùng là, ngoài một tình yêu vui buồn lẫn lộn, em đã đạt được những gì?".
"Anh là người tốt, Tiết Sơn. Anh là người thiện lương, chính trực, chăm sóc chu đáo cho người thân. Anh cũng đối xử tốt với em, nhưng cuộc sống không chỉ cần đến những điều đó. Anh không biết em đã từng nghĩ nhiều đến chuyện sẽ vĩnh viễn ở bên anh, ngay cả tương lai, con cái chúng ta tên là gì em cũng đã từng nghĩ qua. Nhưng thật sự, em không kiên trì nổi nữa rồi".
Nói xong lời cuối cùng, cô khóc không thành tiếng, Tiết Sơn định ôm Tôn Kiểu nhưng bị cô đẩy ra.
"Cứ như vậy đi, Tiết Sơn, chúng ta cứ như vậy đi".
Mang theo phần ký ức nhân sinh đau khổ mà trân quý, từ nay về sau, mỗi người một ngả.
Đêm đã khuya, mưa nhỏ dần biến thành mưa to, rầm rầm không dứt gõ lên mái nhà, rơi xuống khóm hoa trong sân.
Trong không gian u ám, hai người nằm ôm nhau, không hề buồn ngủ.
Trần Dật lặng lẽ dựa vào lòng Tiết Sơn, mái tóc dài rối tung sau gáy, mấy lọn khác vắt lên cánh tay trần của anh, mềm mại mà lạnh buốt.
Cô không hỏi quá nhiều về chuyện tình cảm xưa cũ của Tiết Sơn, cũng không hỏi sau này anh có xoay chuyển được ý định của Tôn Kiểu không. Cô chậm rãi vươn tay ôm lấy anh, tựa như truyền sức lực cho anh, giống như dựa dẫm vào anh.
Im lặng một lát, cô hỏi: "Chuyện làm ăn của Trịnh Hoành, có phải liên quan tới thuốc phiện không?".
Trong bóng tối, Tiết Sơn gật đầu: "Mới đầu không phát hiện, anh chỉ nghĩ là anh ta đi đường ngang ngõ tắt. Sau vào làm ở xưởng nửa năm, trong lúc vô tình mới phát hiện ra".
"Còn Tiết Hải? Anh ấy có đi cùng anh không".
"Không". Giọng Tiết Sơn nhẹ bẫng: "A Hải gặp chuyện".
Sau khi biết Tiết Sơn thôi việc để làm ăn với Trịnh Hoành, Tiết Hải rất kích động. Tuy ngoài miệng kêu gào muốn tự mình lăn lộn nhưng đối với một người không có trình độ văn hóa, không có kinh nghiệm trải đời, nếu như có Tiết Sơn bên cạnh, cũng khiến người khác cảm thấy yên tâm hơn.
Nhưng ông Trời thường không làm vừa ý lòng người.
Lý Phương là con gái rượu, trên cô có một anh trai, hai chị gái. Mười năm trước, anh trai ra ngoài làm công, bị tai nạn chết trên công trường, gia đình được bồi thường một món tiền kha khá.
Anh trai cô mất, để lại vợ và một đứa con trai gần tuổi. Bởi vì bố mất sớm nên trong nhà chỉ còn lại mẹ già, chị dâu không tái giá, bao năm qua ở vậy tận tâm hầu hạ mẹ chồng.
Trước kia, gia đình có một miếng đất bên đường liên thôn. Sau này, chị dâu dùng tiền bồi thường xây một căn nhà nho nhỏ trên miếng đất đó, cho người ta thuê làm nơi buôn bán.
Mấy năm sau, mẹ già chết bệnh, tang lễ xong xuôi, hai bà chị gái đột nhiên đề xuất đòi chia gia sản. Nói ngôi nhà cũ cùng căn nhà ven đường kia tuy chia cho anh trai, nhưng sau khi anh ấy qua đời, đã đổi lại đứng tên mẹ già.
Chị dâu sử dụng ngôi nhà ấy đã nhiều năm, nay mẹ già qua đời, phần tài sản này nên chia cho các cô con gái mới đúng.
Chuyện trở nên ầm ĩ, chị dâu Lý Phương là người mềm tính, không chịu nổi lời lẽ bốp chát quấy rầy của hai người kia, không tính toán nhiều liền ý định ôm con bỏ đi.
Lý Phương không giống hai chị, cô kiên quyết cho rằng số tài sản đó là của chị dâu và cháu trai. Để giúp chị dâu lấy lại công bằng, cô quyết định chạy về nói lý với hai bà chị gái. Tuy Tiết Hải đi đứng bất tiện nhưng với tư cách là chồng, cậu ấy cùng đi theo.
Và tai nạn đã xảy ra trong màn "lý luận" này.
Hai bà chị gái ngang ngược vô lý, tìm đến côn đồ xã hội đen, ý đồ dọa hai mẹ con chị dâu. Dân làng thấy chướng mắt, tự phát tập trung ở nhà họ Lý, bảo vệ hai mẹ con họ.
Trong lúc hỗn loạn, không biết ai khiêu chiến, một đám người mang theo gậy gộc xông vào đánh nhau.
Lúc ấy, Tiết Hải đứng lẫn trong đám người nói phải trái, bị xô đẩy ngã lăn ra đất. Trong lúc lộn xộn, Tiết Hải bị thương, ôm bụng đau đớn, sắc mặt trắng xanh.
Thấy tình hình không đúng, dân làng liền báo cảnh sát, vội vã đưa cậu ấy đi bệnh viện, kiểm tra bị vỡ lá lách gây xuất huyết, buộc phải giải phẫu khẩn cấp mới có thể giữ được tính mạng cho Tiết Hải.
Sau chuyến từ Quỷ môn quan trở về, cơ thể Tiết Hải kém đi nhiều. Rốt cuộc, không thể đi theo Tiết Sơn và Trịnh Hoành.
Tuy tiếc nuối nhưng Trịnh Hoành vẫn hứa hẹn, đợi cậu ấy hồi phục sẽ hoan nghênh cậu ấy trở lại.
Mà sự chờ đợi này, phải mất một năm.
Xưởng gia công được đưa vào hoạt động, Tiết Sơn là người Trịnh Hoành tín nhiệm nhất. Anh ta giao toàn quyền giám sát cho Tiết Sơn. Toàn bộ nguyên liệu gia công và thành phẩm ra vào đều phải có đủ chữ ký của anh trong hồ sơ.
Tuy vất vả mệt mỏi nhưng Tiết Sơn vẫn dốc toàn lực để hoàn thành nhiệm vụ.
Mãi đến nửa năm sau, trong một lần vô tình, anh mới phát hiện ra bí mật của xưởng gia công.
Hôm ấy, anh không cẩn thận để quên hóa đơn sáng hôm sau phải giao cho một vị khách. Nên bắt buộc, dù là giờ đêm, anh vẫn lập tức tới xưởng ngay.
Sau đấy, anh phát hiện trong xưởng lẽ ra tối om lại le lói ánh đèn pin, trước cửa còn có mấy chiếc xe bán tải đang đỗ.
Phản ứng đầu tiên anh cho rằng có trộm, vội vàng chạy tới trạm trực đêm. Cửa trạm trực đêm mở toang nhưng không có người. Tiết Sơn không nghĩ nhiều, lấy điện thoại ra chuẩn bị báo động.
Ngay khi ấn điện thoại, anh bỗng trông thấy nhân viên bảo vệ "mất tích" đang đứng ở cửa kho chỉ đạo việc vận chuyển, xuất hiện đồng thời còn có Trịnh Hoành.
Bọn họ chuyển mấy chiếc hòm từ trên xe bán tải vào kho thành phẩm rồi tiếp tục khuân đồ thay thế trong kho chuyển đi.
Bên kia ống nghe vang lên giọng nói của cảnh sát, Tiết Sơn hơi do dự, cúp máy.
Anh âm thầm quan sát hơn nửa tiếng, Trịnh Hoành mới dẫn đám người lái xe rời đi.
Sợ rút dây động rừng, anh không chút manh động. Ngày hôm sau, anh làm như không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm đến xưởng lấy đơn ghi chép, tiện thể vào kho thành phẩm, kiểm tra mấy chiếc hòm đám người kia mang đến sắp được chuyển đi Quảng Tây.
Anh mở từng chiếc hòm ra, thông tin hàng hóa kiểu dáng giống y những gì anh ghi chép mấy hôm trước, không thấy có gì khác biệt.
Vậy tại sao bọn họ lại phải nửa đêm lén lút thay thế?
Về sau, anh tìm được cơ hội đi theo chiếc xe bán tải đổi hàng, phát hiện ra một xưởng gia công khác cách đó mấy chục km.
Chỗ này cũng là xưởng gia công chế tác gỗ. Nhưng công nhân ở đó đã cào móc hết thành phẩm gỗ thật, chuyển đến một nơi khác, giấu ma túy vào bên trong. Sau đó, thần không biết quỷ không hay chuyển trở về xưởng gia công chỗ Tiết Sơn, tuồn bán như bình thường.
Treo đầu dê bán thịt chó, lừa dối.
Lần đầu tiên trong đời Tiết Sơn nhìn thấy ma túy là năm anh tuổi.
Hôm đó anh phải trực nhật, sau khi quét dọn xong phòng học, anh ở lại sân tập đánh bóng bàn. Lúc kết thúc trời đã dần tối. Anh khoác balo định đi lối tắt về nhà.
Trong con ngõ nhỏ chật chội u ám, anh nhìn thấy một cô gái co ro bên góc tường.
Trông thấy Tiết Sơn đi tới, cô gái không có phản ứng, vẫn làm việc của mình – Tiết Sơn lại gần thấy cô ta đang hút thuốc lá, điểm đặc biệt là trên tay cô ta còn có một mẩu giấy bạc nho nhỏ.
Cô ta run rẩy hơ chiếc bật lửa dưới tấm giấy bạc rồi vội vã dí sát mặt vào miếng giấy, hít mạnh vài hơi, sau đó nằm co quắp trên nền đất.
Tiết Sơn sửng sốt nhìn cô ta giây lát, chân vô thức bước nhanh.
Sau đó không bao lâu, nhà trường tổ chức quét đường, anh lại nhìn thấy cô gái ấy trong thôn Nhã Lý.
Cô ta còn rất trẻ, có lẽ chỉ mới hai mươi, nét mặt giống một ngôi sao nhưng Tiết Sơn không nhớ nổi tên của ngôi sao ấy, dù gì trông cũng rất xinh đẹp.
Nhưng cô gái xinh xắn này, quần áo hở hang, tùy tiện lôi kéo đàn ông trên đường, luôn miệng nói đi nói lại một câu: "Hai mươi tệ một lần, đi không?".
Trên con đường thôn Nhã Lý, khi đó có rất nhiều cô gái như thế, phần lớn từ nơi khác tới, vì nghiện hút không có điều kiện mua thuốc mà chọn nghề bán thân.
Hai mươi tệ, có thể mua một gói bột trắng, cũng chính là ma túy.
Thời gian qua đi, cảnh vật thay đổi, cảnh còn người mất.
Khi ấy Tiết Sơn không thể ngờ rằng, hơn mười năm sau, chính bản thân mình cũng biến thành một con nghiện ma túy.