Trans: Zard
Đôi khi cảm thấy mình dịch bộ này ko phải chỉ để coi hành trình của anh main, mà còn để hóng cảnh hai anh chị tình tứ thả thính nhau :))
Cực hóng cảnh chị main tỏ tình :))
Và theo những gì đã thấy về tính cách anh main, trans xin mạnh dạn đoán chị main nằm trên :))
----------------------
Tất cả ứng cử viên hiền giả, tổng cộng hai mươi sáu người.
Hay nói chính xác hơn, một nhóm gồm hai mươi tư người sở hữu phước lành hiền giả cùng với hai người được dẫn đến phòng thiết triều trong lâu đài Yogiri và Tomochika; mặc cho việc họ có phải là ứng cử viên hiền giả hay không vẫn còn là một ẩn số bởi họ trông không có phước lành nào.
Tòa kiến trúc đủ chứa tất cả hai mươi sáu người một cách hoàn hảo ấy mang hình dạng của một sảnh tiếp khách. Từ kích thước của nó, ta có thể coi nó như một ‘lâu đài phiên bản nhỏ’.
Từ lối vào sảnh, một người lính đi đến và hướng dẫn họ rời đi.
Và thế một lần nữa, Yogiri và Tomochika quyết định sẽ đối mặt với những người bạn học của mình. Đó là bởi họ ngại phải nói chuyện riêng tư ở nơi công cộng.
“Tôi không nghĩ mình đã sai khi bỏ các cậu lại. Giờ nếu bảo tôi nghĩ lại thì có lẽ cũng sẽ còn cách nào đó khác, nhưng hai người nên nhớ khi đó lượng thông tin chúng ta có được là rất hạn chế, và thời gian chúng ta có cũng không nhiều.”
Đó là những lời đầu tiên phát ra từ miệng của Yazaki. Thế nhưng, dù lí do của cậu nghe có phần hợp lí, nhưng cậu hẳn cũng đã cảm thấy tội lỗi vì chuyện đó.
Chức nghiệp Tướng Quân chính là phước lành mà Yazaki đã nhận được.
Tướng Quân lại sở hữu kĩ năng ‘chỉ huy’ và nhờ nó mà cậu có thể dẫn dắt mọi người đến mục tiêu của mình. Nếu mục tiêu đó là thứ có thể chấp nhận được, cậu có thể ép những người bạn học của mình thi hành đến một mức nào đó.
Thế nên trách nhiệm của chiến thuật ‘sử dụng những người vô năng làm mồi nhử’ hầu hết là do Yazaki. Thế nhưng dù vậy, những người bạn học của họ cũng không lên tiếng phản đối gì về kê hoạch nhẫn tâm đó, thế nên họ cũng không hẳn là không chịu trách nhiệm.
“Chuyện đó nói sao đi nữa cũng không liên quan đến tôi. Lúc đó dù gì tôi cũng đang ngủ mà.”
Với Yogiri, đó không phải chuyện đáng để cậu phải để tâm. Ngay từ đầu cậu đã không thân thiết gì với các bạn học của mình cũng như nghĩ rằng ‘họ đã phản bội mình’.
“Nói thật thì, tớ cảm thấy rất bực mình, nhưng giờ dù có làm lớn chuyện đi nữa thì cũng chỉ tổ phiền thêm mà thôi, nên hãy cứ để chuyện đó sang một bên. Các cậu có phiền nếu chúng tớ đi chung không?”
Thái độ của Tomochika rất cương quyết. Nó như bảo rằng việc ‘tha thứ và quên đi ngay lập tức’ là không bao giờ.
“Chuyện đó--”
“Tớ nghĩ chúng ta nên cho hai người họ gia nhập nhóm.”
Khi Yazaki còn đang bận tâm không biết phải trả lời thế nào, một cô gái xuất hiện phía trước cậu.
“Đó là ai vậy?”
Yogiri nhỏ giọng hỏi Tomochika đang đứng bên cạnh cậu.
‘Eh? Cậu không biết Akino luôn sao? Tớ nghĩ cô ấy phải nổi tiếng lắm cơ chứ.”
Tomochika trả lời như thể đang bị sốc, nhưng cũng không thể làm gì.
Tên cô ấy là Akino Sore.
Đúng như Tomochika nói, cô là nhóm trưởng của một nhóm idol quốc tế nổi tiếng. Theo như những gì cô bảo, cô ấy có dáng vẻ tao nhã hơn những cô gái khác, nhưng với một người không biết gì nhiều về idol như Yogiri, Tomochika trông dễ thương hơn nhiều. [note19781]
“Họ là một trong số ít những người bạn học của mình tại cái thế giới khác lạ lẫm này đấy, cho họ vào có sao đâu nào?”
“Nhưng...liệu chúng ta có thể tin tưởng họ được không…”
“Cậu bảo vậy là bởi cậu nghĩ nếu cậu là bị đặt trong tình huống như thế, cậu sẽ có những cảm giác ích kỉ mong muốn được trả thù sao?”
Với những lời đó của cô, Yazaki đã lập tức trở nên câm nín.
“Hình như ban nãy có người bảo Yazaki là ‘thủ lĩnh’ đúng không nhỉ?”
“Tớ cũng nghĩ vậy nhưng mà, nhìn cảnh này thì…”
Từ khi Akino xuất hiện, quyền hạn của Yazaki đã hoàn toàn biến mất.
“Dù vẫn còn thiếu kinh nghiệm, nhưng tớ lúc này sẽ là lãnh đạo của mọi người. Hãy đối xử tốt với tớ nhé.”
Cô hẳn đã nhận ra việc Yogiri và Tomochika đang thầm thì bàn tán với nhau. Akino nói trong lúc mỉm cười.
----------------------
Sau cuộc trò chuyện ở sảnh chờ, mọi người đã quyết định sẽ đi đến phòng của mình.
Ngay từ đầu, mỗi họ đều có một đội riêng của mình. Với việc mỗi đội đều có được căn phòng riêng của mình đã được giải quyết mà không có bất kì phản đối nào.
Vị thứ của mỗi đội được quyết định bởi sức mạnh chiến đấu, và Yogiri đã được phân vào đội có vị thứ thấp nhất.
“À phải, dù chúng ta bị cấm bén mảng đến tầng hai, nhưng sao mấy đứa con gái vẫn có thể thoải mái đi vòng quanh tầng một cơ chứ?’
Một người đi cùng với Yogiri lên tiếng phàn nàn sau khi vào phòng.
Tầng hai của những cô gái có rất nhiều điểm khác biệt so với tầng thứ nhất của những cậu trai này.
“Phải đó Yuugo. Họ nghĩ họ là ai thế hả? Cậu là Takatou đúng không? Bộ họ có lòng tự trọng không thế?”
Một cậu trai khác nói. Ba người- kể cả Yogiri- đều trong cùng một nhóm. Tất cả có tổng cộng bảy nhóm khác nhau, thế nên họ là ‘nhóm thứ 7’.
“Ờ. Mà mấy người là ai thế?”
Căn phòng của họ rất thoáng và lớn cùng với bốn chiếc giường được sắp xếp thẳng hàng. Yogiri ngồi xuống trên một chiếc ghế sofa tại góc tiếp khác. Hai người còn lại ngồi ở phía đối diện cậu.
“Đùa à!? Chẳng phải tôi đã nói nãy giờ rồi sao? Nói tới nói lui cả chục lần rồi đó! Cậu thậm chí còn chẳng thèm nói chuyện với bất cứ ai, tôi còn đã nghĩ rằng ‘thảo nào cậu bị mọi người cô lập’ cơ đấy!”
“Haha, Takatou này, cậu lúc nào cũng nhìn trông ngái ngủ như vậy hết nên tớ thừa biết là cậu chả thèm nghe gì rồi.”
Người tràn đầy sức sống kia là Yuugo Izumida, và người có phần nhút nhát kia là Yukimasa Aihara.
“Mà này, cái gì mà ‘xin hãy đối tốt với tôi’ với một thằng vô năng bị bỏ lại trong cái nhóm ‘vô dụng’ của chúng ta cơ chứ!?”
“Yuugo, chúng ta vẫn chưa biết gì về Takatou cả, cậu ta chỉ mới đến thôi mà, chúng ta còn chưa biết cậu ta có phải vật cản đâu chứ phải không?”
“À thì cậu nói cũng đúng. Nhưng cậu ta chỉ có thể giết lũ côn trùng thôi phải không?”
Như kế hoạch đã định trước, chức nghiệp của Yogiri sẽ là Kẻ Diệt Bọ, và cậu đánh lừa người khác bằng năng lực ‘sát bọ’ của mình.
Họ đã giải thích rằng ‘có sự trễ trong phước lành của họ’, và không một ai nghi ngờ về điều đó cả.
“Ừ thì sao. Mà năng lực của mấy người là gì thế?”
“Của tôi là đầu bếp. Thức ăn, kể cả đồ chuẩn bị sơ sài thì tôi cũng đảm bảo sẽ rất ngon-- nhưng nó dù gì cũng vô dụng trong chiến đấu.”
“Của tôi là đọc sách. Tôi có thể đọc bất cứ ngôn ngữ nào được viết trong cuốn sách. Dù tôi cảm thấy không vấn đề gì về chuyện đó nhưng nó vẫn vô dụng trong chiến đấu như Yuugo vậy.”
“Hình như năng lực nhận được bị ảnh hưởng bởi sở thích, tính cách, và cả bản chất con người nữa. Tôi thì luôn nhắm đến việc trở thành một đầu bếp, còn Yukimasa thì rất thích đọc sách. Mà nếu thế thì Takatou đây hẳn phải rất ghét bọ nhỉ?”
“Chịu. Tôi ghét muỗi vì đám đó phiền phức cực kì.”
“Chẳng phải ai cũng ghét chúng sao?”
Yogiri vẫn chưa đi xa đến mức biết được tính cách ảnh hưởng đến năng lực. Nếu chuyện đó là thật, có lẽ nếu cậu cứ vờ rằng mình ghét bọ sẽ dễ dàng hơn cho kế hoạch của họ.
“Nhắc mới nhớ, cho tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra được không? Tôi cứ mãi thắc mắc về chuyện trong nhóm các cậu. Người lãnh đạo ban đầu là Yazaki phải không?”
“À, cái đó à. Nếu nói thẳng là thì là vì số lượng nam bọn tôi ít hơn thôi. Nam chỉ có mười một đứa trong khi bên nữ thì tận mười lăm người. Ban đầu thì nam cũng nhiều lắm nhưng nhiều đứa đã tự tiện bỏ đi cả rồi.”
Ba người trong số những người biến mất hẳn đã tấn công Yogiri hồi cậu còn ở chỗ chiếc xe buýt. Số lượng nam ban đầu là khoảng mười chín người, thế nên họ hẳn đã mất rất nhiều.
“Mà nói chứ chuyện này cũng đều do ba thằng tam tước dâm dục kia cả đấy.”
“Là sao--”
Những lời cậu nói như là về người được gọi bá tước dâm dục khi nãy. Nếu họ được gọi là ‘tam tước dâm dục’ thì hẳn phải còn hai người nữa.
Cậu trở nên hứng thú với việc này nên đã cố lắng nghe, nhưng rồi đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
Yukimasa đứng dậy và đi đến mở cửa.
Người bước vào là một cậu trai đang nhìn xuống với mái tóc dài. (Zard: ko hiểu sao khúc này lại nghĩ đến mấy anh main tóc che kín mắt trong mấy bộ...giáo dục giới tính phiên bản hoạt hình nhở :)) )
“Ge, Fukai đấy à? Mày muốn gì?”
Khuôn mặt của Yuugo hiện lên vẻ đe dọa.
“...Ta-Takatou này...cậ-cậu có thể, nói chuyện, với t-tớ một chút không….”
Cậu lí nhí nói không rõ có phải vì sợ hãi hay không.
Tất nhiên, Yogiri cũng không biết gì về cậu trai đó.
-----------------
“Thế, cái bá tước dâm dục đó là gì thế?”
Trong căn phòng của mình ở tầng hai, Tomochika hỏi người bạn học cùng phòng với mình.
“Đó là thứ đầu tiên mà cậu nghĩ đến đấy à!? Sao cậu cứ thích bận tâm về nó thế hả!?”
Người trả lời cô là Shijou Juna.
Jogasaki Rumiko cũng ở cùng với bọn họ, và bộ ba người này được gọi là ‘nhóm thứ sáu’.
Tất cả nhóm đều có chung một nguyên tắc là ‘không nam nữ ở chung’ và nhóm này có vị thứ thấp nhất trong số bọn con gái. Có vẻ những trận chiến chỉ được đảm nhiệm cho các nhóm từ một đến năm mà thôi.
“Tớ xin lỗi...vì đã bỏ rơi Tomochii nhé.”
Rumiko nói bằng tông giọng thảnh thơi.
Họ đều đang nghỉ ngơi trên một chiếc ghế dài.
“Aah, tớ cũng xin lỗi vì chuyện đó. Dù Tomochika đã bảo là không sao nhưng tớ vẫn muốn xin lỗi.”
“Không sao đâu. Tớ đoán khi đó các cậu cũng chẳng thể làm gì được. Vậy, cái bá tước kia thì sao?”
“Cậu thực sự rất quan tâm đến cái bá tước đó nhỉ…”
Juna nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Mà dù sao đám đó cũng là nguyên nhân của chuyện này, nên tớ sẽ nói qua một chút vậy. Thánh nhân dâm dục là Ushio Shinya, bậc thầy dâm dục là Munakata Keiichi, khán giả dâm dục là Yatate Mitsuo. Họ được gọi là bộ ba ‘tam tước dâm dục’.
“Eh? Cái dâm dục gì đó là tên chức nghiệp tự đặt luôn đấy à?”
“Yep.”
“Nghe ác quá đó!’
“Và, dù là ai nói đi chăng nữa, Ushio được gọi là nam tước dâm dục, Munakata là hầu tước dâm dục, còn Yatate là bá tước dâm dục.”
“Người nào nghĩ ra cái tên đó thế? Họ cố tính đúng không vậy?”
“Cậu nói một đằng nhưng sao nhìn cậu trông vui thế hả Tomochika!?”
“Eh, tớ đâu có làm gì đâu, mà thôi, tiếp tục đi.”
“Thế nên, nói chung là, mấy cái chức nghiệp gì đó là do hiền giả ban cho, và dù đó có là chức nghiệp xấu, nhưng nó cũng không có nghĩa là người dùng nó cũng xấu… Tớ nghĩ vậy, nhưng mà khi cả lớp đang kiểm tra trạng thái của nhau thì tớ cũng biết được chức nghiệp phản ánh một phần tính cách của người dùng.”
“Yep. Ushio và mấy tên khác cũng rất hay chơi mấy trò kiểu đó. Và thế nên phía con gái chúng ta đã thảo luận với mọi người.”
Rumiko chen vào.
“Không phải đâu, thì, chẳng phải với bọn con trai thì đó cũng là chuyện thường thôi sao? Ý tớ là, mọi người ít nhiều gì cũng từng làm vậy rồi mà.”
Tomochika cũng là một người thường chơi game nên cô cũng hiểu điều đó.
“Mà, cũng có mấy người cảm thông được với mấy tên đó. Còn về phần năng lực của họ thì có tên Ushio với khả năng dừng thời gian, Munakata là tàng hình, còn Yatate là biến ra xúc tu.”
“Năng lực của cậu ấy là ‘xúc tu’ à?”
“Trời ạ, cậu có vẻ rất thích chuyện này nhỉ. Yep. Tên đó có khả năng mọc xúc tu ở bất cứ chỗ nào hắn thích. Tớ đã từng tận mắt chứng kiến nó rồi, mà nói thật luôn nhé, nhìn nó tởmmm cực kì luôn đấy. Thế nên, chúng ta chắc chắn sẽ không ở chung với lũ biến thái với năng lực biến thái rành rành ra đấy đâu. Hơn nữa, người đã thức tỉnh năng lực dễ lầm đường lạc lối lắm. Cái này được khoa học chứng minh luôn rồi. Ban đầu, Yazaki nắm vai trò lãnh đạo mọi người, nhưng rồi cậu ấy không thể cản nổi mấy tên đó. Và rồi Akino đã tham gia để ổn định tình hình.”
“Chức nghiệp của Akino là Thần Tượng đấy.”
“Thì, nhìn thế nào thì tớ cũng thấy cậu ấy như là một thần tượng thật sự rồi mà.”
Lắng nghe lời giải thích của Rumiko, Tomochika thầm nghĩ vậy.
“Aah, có khi nào cái Thần Tượng này là do ‘đã là thần tượng từ trong trứng’ rồi không. Vậy cái tôn giáo là--”
Đang nói thì bỗng đột nhiên họ nghe thấy một tiếng gõ cửa, cả ba người lặng nhìn nhau.
Họ không nhận được lời nhắn nào là sẽ có người tới cả. Tomochika đứng dậy và bước đến mở cửa.
Người xuất hiện sau cánh cửa chính là Ryouko Ninomiya và Carol S Lane.
“Um...Dannoura này, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không!?”
Nhìn thẳng vào mặt Tomochika, Ryouko cố hết sức để có thể nói lên điều đó.
“Cũng được, cậu có muốn vào không?”
Dù nói vậy nhưng Tomochika vẫn thấy có gì đó khả nghi. Đó là bởi cô không hề gặp hai người này trước đó.
“Không cần đâu, tớ chỉ muốn nói chuyện riêng với cậu thôi ấy mà, cậu có thể ra đây được không?”
“Eh? Ừm...tự dưng cậu lại nói vậy thì tớ cũng…”
Tomochika cảnh giác nghĩ.
Tại sao Ryouko lại trông vội vàng đến vậy trong khi Carol vẫn đang bình tĩnh. Sự kết hợp giữa hai người này đúng là lạ mà.
“Đây là về Takatou đấy! Làm ơn đi! Tớ chỉ mong vào cậu mà thôi!”
“...Được rồi. Tớ ra ngoài một chút nhé.”
Tomochika nói với hai người bạn trong phòng của mình. Cô vẫn còn đang nghi ngờ, nhưng họ lại quá tha thiết. Hơn nữa. Nếu đó là chuyện liên quan đến Yogiri, không đời nào cô có thể bỏ qua được. [note19782]