Trans: Zard
-------------------
“Ah, Takatou! Cậu làm gì nãy giờ mà lâu vậy?”
“Uh, tớ tưởng cậu biết rồi chứ? Tớ đang ngủ mà.”
“Ồn thế này mà cậu cũng ngủ được á!?”
Cậu cảm thấy hơi có lỗi khi nghe vậy, nhưng tình hình bây giờ không phải là lúc để mà xin lỗi.
Yogiri đi đến chỗ Tomochika và đứng trước cô.
Tình trạng của Tomochika trông rất bắt mắt. Những sợi xích ánh sáng vòng quanh ngực cô và ép lại theo hai đường bên trên và bên dưới giúp làm nổi bật hình dáng tuyệt mĩ của nó.
Dù cho bản chất của những sợi xích này là từ ma thuật, nhưng có vẻ nó còn có cả tính chất vật lí.
“Nè! Cậu đến đây chỉ để đứng đó ngắm thôi à!?”
“Đâu có.”
Thầm nghĩ thật đáng tiếc khi phải làm vậy, Yogiri giết những sợi xích đang trói Tomochika.
Những sợi xích liền biến mất. Sau cùng chúng hoàn toàn khác với xích bình thường.
Cậu không giải thoát cho tất cả. Điều đó quá khó với cậu.
Năng lực của Yogiri về cơ bản là giết những sinh vật sống. Khi đưa vào thực tiễn thì có rất nhiều cách sử dụng, nhưng độ chính xác của nó sẽ giảm khi sử dụng lên những vật vô tri.
Thế nên, dù cho có thể giết những sợi xích đang ở trước mặt cậu, việc phá hủy tất cả những sợi xích đang trói các bán quỷ ở phạm vi rộng như vậy là một điều rất khó để làm.
“Tình hình bây giờ có vẻ khá khó hiểu nhỉ, đang có chuyện gì vậy?”
Tomochika tóm tắt tình hình cho cậu.
May mắn thay, kẻ thù vẫn chưa để ý đến sự xuất hiện của Yogiri. Họ trông có vẻ hứng thú với việc đợi Theodosia và những người khác bỏ cuộc.
“Rắc rối thật đấy…”
Sau khi nghe lời giải thích của Tomochika, Yogiri trông có vẻ rất khó chịu. Nếu họ phải tuân theo luật thì những gì mà đám lính của vương quốc Mani đó nói không sai. Nhưng liệu ngay từ đầu bộ luật đó đã hợp pháp và có hiệu nghiệm hay chưa?
Thế nhưng, cũng có câu hỏi rằng liệu Yogiri, người đến từ thế giới khác và biết rất ít về lịch sử và tình hình của thế giới này, có nên thắc mắc về cách mà một bộ luật của một đất nước tại thế giới này được tạo ra hay không.
–Nhưng, cái nào mới phải cơ chứ?
Yogiri đột nhiên nhớ lại những gì đã xảy ra với các bán quỷ tại tòa tháp.
Cơ thể họ đã bị tách ra thành từng phần như thể họ là máy móc trong khi vẫn còn sống chỉ để cho việc rút ma lực hiệu quả hơn.
Dù người đó có lí do để làm vậy, nhưng Yogiri vẫn không thể tha thứ cho họ.
“Chúng ta nên thử nói chuyện xem sao.”
“Nhưng bọn tớ đã thử rồi!”
“Nếu họ khác với bọn hiền giả cứng đầu kia thì tớ nghĩ mình có thể nói chuyện được với họ.”
“Cậu nghĩ vậy được là vì cậu là cậu thôi, cậu lúc nào cũng có thể xoay sở được hết ấy. Như vậy khó chịu lắm cậu biết không!?”
Yogiri tiến về phía Darian.
Khi Theodosia và Euphemia nhận ra Yogiri đang đến, họ ngưng tấn công và lui lại, di chuyển sang bên cạnh Yogiri.
“Cậu giúp bọn tôi được không? Nói thật thì tôi đến giới hạn rồi. Tôi đã sử dụng mọi thứ tôi có nhưng lại chẳng có tác dụng gì với hắn ta cả.”
“Điều này hơi có tin. Tôi không nghĩ có người chống lại được sức mạnh của một Chân Tổ…”
“Tôi sẽ thử nói chuyện xem sao.”
Yogiri đứng cách vài mét với Darian, người vẫn còn trên ngựa, và nhìn lên cậu.
Quả thật cậu trông hệt như một nhị hoàng tử.
Xung quanh cậu có mọt bầu không khí vương giả nào đó.
“Cậu mất nhiều thời gian để xuất hiện đến vậy nên tôi đoán cậu hẳn phải là đại diện của lũ này đúng không?”
“Đại diện ư? Cậu nghĩ vậy sao?”
Việc Yogiri đang đứng một mình, cách khá xa so với những người khác trong nhóm, thực sự tạo nên ấn tượng như vậy.
“Vậy, cậu đã chịu đầu hàng rồi sao? Ta cũng không muốn biến nơi này thành bãi chiến trường đâu. Ta sẽ rất cảm kích nếu các cậu chịu ngoan ngoãn đi với ta. Ah, dĩ nhiên là chỉ những tên trốn thoát thôi. Sau cùng thì, lũ bán quỷ mà không có chủ nhân thì cũng đâu có nơi nào để về đâu đúng chứ?”
Cách cậu nói rất bình tĩnh và điềm đạm.
Darian không hề có cảm giác tội lỗi khi làm vậy.
Cậu đã đến đây như một phần của công cuộc cải cách thế giới của cậu, và hoàn toàn không nghĩ việc làm của mình là sai.
“Tôi cũng không muốn biến nơi này thành chiến trường. Vậy nên cậu có thể đi được không? Làm ơn đấy”
“…Hmm. Có vẻ cậu không hiểu tình hình bây giờ nhỉ? Cậu đã thấy những đòn tấn công của các cậu không hề có tác dụng gì với bọn ta rồi đấy.”
“Theo như những gì tôi biết thì các người cũng chưa hề tấn công bọn tôi, thế nên việc này chẳng đi đến đâu cả phải chứ?”
“Để cậu thương lượng cũng chả đi đến đâu đâu!”
Tomochika vừa phản bác vừa tiến lại gần Yogiri.
“Tớ không giỏi nói chuyện với người khác cho lắm, nên tớ không nghĩ mình là người nên làm việc này đâu.”
“Vậy sao cậu còn đòi làm!?”
Tomochika đang rất hoang mang.
Cậu không thể vô cớ giết ai không làm gì cậu.
“Ra vậy. Có lẽ không còn cách nào khác để cậu hiểu được sự khác biệt về sức mạnh giữa chúng ta. Aiz, đành chịu vậy.”
Darian nâng tay phải mình sang ngang.
Bàn tay cậu phát ra ánh sáng, và những vòng kí tự phức tạp bắt đầu hình thành.
Đó hẳn là một loại ma thuật nào đó, nhưng Yogiri chưa từng thấy ai niệm phép như vậy. Có vẻ như ma thuật cũng có nhiều loại.
Có thể nói đó là một dạng ma thuật vòng phép ba chiều đa tầng. Nó kết lại thành một quả cầu với những kí tự đang nhảy múa bên trong và rồi lập tức biến mất.
Âm vang của một tiếng nổ. Ánh chớp của một luồng sáng. Ngọn gió từ một cơn lốc. Lực đẩy của sóng xung kích.
Từng thứ một liên tiếp xảy ra, làm chao đảo năm giác quan của Yogiri.
Không thể trụ vững, Yogiri ngã khụy xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, cậu quay mặt về phía mà bàn tay phải của Darian đang chỉ.
Không có gì ở đó cả.
Chỉ mới vài phút trước, có một đồng cỏ xanh ngát trải dài khắp nơi, nhưng giờ đây, nơi đó hoàn toàn chẳng còn lại gì.
Đồng cỏ đã biến mất.
Đồng cỏ không còn, mặt đất bên dưới cũng không, tất cả đều biến mất để lại một màn đêm sâu thẳm.
Có một cái hố khổng lồ trải rộng đến khuất tầm mắt.
–Ah, vậy ra đây là lí do vì sao mình lại cảm thấy nó từ nãy đến giờ.
Yogiri thực chất tỉnh dậy vì cảm nhận được bóng đêm cái chết.
Nếu một thứ như vậy được sử dụng lên chỗ cậu, thì cả khu trại bán quỷ đều sẽ biến mất trong tức khắc, và với tầm ảnh hưởng lớn đến vậy, sẽ không còn nơi nào để chạy trốn.
“Um, sao cậu vẫn đứng được hay thế, Dannoura?”
“Dù cậu có bảo vậy…”
Dù cho những sợi xích quấn lấy cô đã không còn, nhưng cô vẫn đứng yên bất động như một cái cây.
『Có lẽ nào cậu trai không đủ mạnh để đánh bại tên đó không?』
Các bán quỷ bắt đầu rơi vào tuyệt vọng.
Chứng kiến một sức mạnh khổng lồ chưa từng có đến vậy khiến họ mất đi ý chí chiến đấu.
“Đó là bệ hạ Darian đấy!”
“Chỉ là thay đổi địa hình thôi mà, đừng làm quá lên thế chứ!”
“Chúng ta sẽ phải vẽ lại bản đồ đó.”
“Không cần, ngài ấy đã nhẹ tay rồi. Chỉ cần nhìn lúc ngài ấy tạo vòng phép là đủ biết.”
“Cái đó mà là nhẹ tay sao!?”
“Tôi nghĩ gài ấy không cần phải sử dụng thứ này với đám bán quỷ kia… Ah, nhìn lũ đáng thương đó đi, chúng hết đứng nổi luôn rồi kìa.”
Mặt khác, đội quân hoàng gia đang reo hò. Thuộc hạ của Darian, những người nãy giờ chỉ im lặng, bắt đầu lên tiếng ca ngợi cậu.
“Hm? Mọi chuyện trông không có vẻ xuông sẻ lắm nhỉ?”
“Ngài nói phải. Thế này thật chẳng giống đội quân hoàng gia chút nào cả.”
Khi Darian nói chuyện, cậu trông rất trang nghiêm. Thế nhưng tính cách của cậu liền thay đổi khi nghe thuộc hạ của mình tâng bốc.
“Vậy, thấy sao? Cậu đã muốn hợp tác với bọn ta chưa?”
“Không, dù cho cậu có cho tôi thấy thứ đó xong thì câu trả lời vẫn là không. Chẳng phải cậu đã bảo là không muốn giết bất cứ ai sao? Bộ ý cậu là thế này à?”
Yogiri ngồi dậy và đứng thẳng nói.
“Mệt thật đấy. Ta đã làm đến mức này rồi mà cậu vẫn không hiểu à?”
“Không có tác dụng gì đâu thưa bệ hạ Darian. Lũ này không hiểu từ nãy giờ ngài đã nhân từ đến mức nào đâu. Những kẻ không biết điều trừ khi tận mắt thấy ngài giết một hoặc hai tên trước mặt chúng thì chỉ là một lũ ngu mà thôi.”
Nói rồi, một trong những thuộc hạ của Darian tiến lên phía trước.
“Nhưng…. À, được rồi. Chỉ cần không phải là bọn bán quỷ chạy trốn thì sẽ không vấn đề gì nếu chúng ta giết một hoặc hai tên. Và lũ bán quỷ không có chủ nhân cũng giống như bọn thú hoang mà thôi.”
“Này, các người làm xong rồi nên giờ đến lượt bọn tôi mới phải chứ.”
Yogiri cắt ngang Darian trước khi cậu kịp làm gì.
“Hửm?”
“Tôi đã hiểu rồi, dù cho bọn tôi có nói gì đi nữa thì các người cũng sẽ không chịu đi. Vậy nên trừ cậu ra, hoàng tử à, tôi sẽ giết tên đứng gần tôi nhất. Năm.”
“Takatou! Chờ đã…”
“Tớ biết cậu muốn giải quyết mọi chuyện bằng lời nói, nhưng giờ tớ hết cách rồi. Bốn.”
Cậu không cần phải giết ai cả.
Họ vẫn chưa làm hại ai cả.
Chúng ta vẫn chưa biết liệu họ có phải là người xấu không.
Đó là những gì Tomochika muốn nói.
Nhưng, bởi đứng về phía bán quỷ cũng đồng nghĩa với việc tuyên chiến với một vương quốc, thế nên bây giờ việc quan trọng nhất là phải cho họ thấy được sức mạnh của mình dù cho sau đó có phải trở thành kẻ thù của cả một đất nước.
Và dù cho cậu có giết vài bộ phận trên cơ thể của bọn họ đi chăng nữa, điều đó cũng không khiến Yogiri trở thành một mối họa, và có nguy cơ cao làm mọi chuyện càng tệ hơn. Nếu cậu muốn một lời cảnh cáo đàng hoàng thì không còn cách nào khác ngoài giết một trong số họ.
“Huh? Đếm ngược sao? Tốt, tốt! Cứ thoải mái đi!”
Người đàn ông vừa lên tiếng khi nãy càng tiến lại gần Yogiri như thể khiêu khích cậu.
“Ba, hai, một.”
“Thôi nào, sao thế? Ngươi định sẽ làm gì đây? Cho ta coi người làm được gì bộ giáp bất khả chiến bại mà ngài Darian đã làm cho bọn ta nào? Ngươi sẽ làm–”
“Chết đi.”
Yogiri chỉ tay về phía người đàn ông để mọi người cùng thấy.
“Cậu thấy chưa? Ta đã bảo là vô dụng rồi mà, nên–”
Những lời của Darian bị cắt ngang khi người đàn ông đó ngã xuống từ lưng ngựa.[note25090]
Và bầu không khí bắt đầu thay đổi.
Những người trong đội quân hoàng gia không lường trước chuyện này.
Yogiri đợi cơn sốc của bọn họ kết thúc.
Cậu có thể dễ dàng giết tất cả, nhưng cậu lại không định làm vậy.
Sau cùng, ý đồ của cậu là để bọn họ bỏ cuộc.
“Tôi có thể giết bất cứ ai trước mặt mình. Vậy nên làm ơn, đi giùm cái đi.”
『Cậu ấy có định giết tất cả không?』
“Nếu chúng ta có thể thoát khỏi đất nước này thì họ không còn lí do gì để đuổi theo chúng ta nữa.”
Dù cho điều đó có thể trở thành vấn đề trong tương lai, bởi mục tiêu của bọn họ không phải là Yogiri hay Tomochika. Thế nên việc này có phần rắc rối.
“Đồ khốn! Bọn ta là đội quân bất khả chiến bại đấy!”
“Với tôi thì chẳng bất khả chiến bại cho lắm đâu.”
Có vẻ như cuối cùng họ cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra. Thế nhưng, có lẽ chạy trốn vẫn chưa phải sự lựa chọn của họ.
“Được rồi! Ngài Darian không cần phải bẩn tay với lũ ngu này! Với ma thuật của mình, thần sẽ-”
Người phụ nữ đứng sau Darian bắt đầu lên tiếng, nhưng cô lại không thể kết thúc lời của mình.
“Điều này nghe thì có vẻ hiển nhiên, nhưng nếu cô tấn công tôi, thì tôi sẽ đáp trả. Tôi sẽ không tấn công bất cứ ai chịu rút lui đâu, nên cứ thoải mái đi.”
Cậu cố tỏ ra vẻ hăm dọa, nhưng mọi chuyện trông không ổn cho lắm.
Yogiri nhận ra thương lượng không phải là điểm mạnh của cậu.