Trans: Zard
------------------
“Ngươi! Ngươi dám sỉ nhục chúng ta sao!?”
“Sỉ nhục á? Chính mấy người mới từ đâu xuất hiện rồi đòi xử tử bọn tôi đấy chứ!”
“Chúng ta sẽ không xử tử ai cả Jolt.”
Vừa nói, một cậu bé bước lên từ phía sau.
Tomochika có cảm giác cậu bé đó chính là Darian, nhị hoàng tử. Cậu trông khá giống Richard, và có vài thứ khiến cậu trông nổi bật hơn những người khác.
“Vậy sao? Thần cứ nghĩ chúng ta không thể để bọn này tự tung tự tác chứ.”
“Bộ vì lí do đó nên ngươi đi dọa nạt phụ nữ à?”
Cách ứng xử của Darian rất điềm đạm. Tomochika nghĩ không có lí do gì để mà không nói chuyện tử tế với một người như cậu.
“Đám phụ nữ này là hàng hóa. Chúng là những thứ mà chúng ta cần phải mang trở về. Ta muốn đem trả lại cho chủ nhân của chúng, nên nhớ hạn chế ‘xử tử’ bọn chúng nếu có thể.”
“Tôi đúng là ngu khi nghĩ mấy người là người tốt mà!”
Tomochika sớm nhớ lại rằng ở thế giới này không có đàn ông tử tế.
Nhưng chắc chắn những người trước mặt cô đây mạnh hơn hẳn những đối thủ mà cô từng đối đầu. Họ trông có vẻ chuyên xử lí những tên tàn bạo và độc ác như hiền giả.
–Mấy người này bị sao vậy…?
Tomochika nhìn sang Theodosia. Đôi mắt cô trông rất lạnh lẽo, nhưng sâu thẳm bên trong là một ngọn lửa đang âm ĩ cháy. Cô như thể sẽ lao lên và nghiền nát đạo quân bất khả chiến bại tự nhận kia bất cứ lúc nào.
“Xin đợi đã!?”
Tomochika lấy chiếc vòng cổ và đưa nó ra.
Trước tiên họ cần phải biết về tình hình đang xảy ra xung quanh họ. Rồi lỡ có chuyện gì thì hẳn tính sau.
Sự can ngăn lần trước của Tomochika đã phần nào đó giúp cho Theodosia vượt qua cơn khát máu. Nếu họ muốn nói chuyện với những người này thì cô cần phải có mặt.
“À, ta có nghe qua về đám bạn của Rick rồi, nhưng ta không nghĩ đó là cô! Cô đang làm gì với bọn bán quỷ hả?”
“Eh, bọn tôi chỉ vô tình gặp nhau mà thôi. Còn ngài thì sao, thưa bệ hạ?
–Phải kéo dài thời gian trong lúc mình nghĩ cách mới được!
Đó không phải một cớ hay, nhưng Tomochika vẫn cố tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Ta là Darian, rất hân hạnh được gặp cô. Ta không thạo về ma thuật phong ấn được truyền thừa trong hoàng gia cho lắm. Vì ta không được hữu dụng ở thủ đô nên ta đã quyết định đi chu du đồng thời ra sức cải cách thế giới này.”
“Thế này đến đây vì lí tưởng cải cách thế giới đó sao?”
“Hmm. Ra vậy. Cô đến từ thế giới khác nên không hiểu cũng phải thôi. Trong trường hợp đó, cô chỉ bị kéo vào mà thôi. Ta sẽ không buộc tội cô.”
Dù cậu trông không có vẻ gì là biết đầu đuôi câu chuyện, nhưng ít nhất cậu cũng biết rằng Tomochika và những người khác không thuộc thế giới này.
Có lẽ cậu biết qua việc nhìn vào ngoại hình của Tomochika, hay cậu đã nghe từ Richard.
“Vậy là, ngài đến để bắt những người này sao?”
“Phải. Đã có một vụ cướp xảy ra và rất nhiều bán quỷ mất tích. Bọn ta cần phải đưa lũ bọn chúng trở lại với chủ nhân của mình.”
“Khoan khoan, chờ chút đã. Bọn họ đã bị giam giữ và bị bắt làm việc dù không muốn đấy ngài có biết không? Ngài không thấy điều đó rất lạ sao?”
“Lấy đồ của người khác là có tội phải chứ? Dù cô có đến từ thế giới nào đi nữa thì hẳn vẫn có luật đó đúng không?”
“Đồ sao…?”
“Chúng không phải đồ vật, dĩ nhiên rồi, nhưng theo luật của vương quốc chúng ta, bán quỷ là tài sản tư nhân. Chủ nhân của chúng có quyền ép chúng phải làm việc. Việc cố tình mang một trong số bọn chúng theo đâu thể giúp cô trở thành chủ nhân của bọn chúng đâu đúng không?”
“Họ không phải là động vật! Quả thật họ có khác với chúng ta nhưng đừng xem họ như một thứ đồ vật!”
“Hmm. Quả thực ta cũng nghĩ sẽ có những ý kiến bất đồng ở đây. Nhưng luật bây giờ đã vậy rồi. Ta không thể làm ngơ được.”
“Ra vậy. Thế thì, ta đoán giờ có tranh cãi cũng vô ích thôi!”
Nếu đó đã là luật của đất nước này thì việc mang đạo đức hay nhân tính ra để nói chuyện sẽ chẳng làm được gì cả.
“Tomochika nè… Dù cho có đuổi được hết đám kia đi chăng nữa thì bộ cậu nghĩ họ sẽ cho chúng ta đi dễ vậy sao?”
Carol thì thầm vào tai Tomochika.
“Ý cậu là sao?”
“Tôi nghĩ chúng ta nên tuân theo luật ở đây. Chúng ta không muốn trở thành kẻ thù của đất nước này đâu đúng không?”
Ryouko tham gia cuộc trò chuyện bí mật của bọn cô.
Sau cái chết của nhà vua, người kế thừa ông chắc chắn sẽ là thái tử. Và nếu anh còn ở trong vương quốc thì hẳn cũng đã chết. Hay nói cách khác, nhị hoàng tử có khả năng cao nhất sẽ là người trị vì vương quốc Mani.
“Uhh…”
Họ đều là người ngoài. Họ chỉ đang xem vào chuyện của thế giới này.
“Dù có hơi sớm để nói điều này nhưng chúng ta không có vẻ gì là sẽ thương lượng được đâu.”
“Tớ cũng nghĩ vậy, có vẻ chúng ta không còn cách nào khác ngoài đánh nhau rồi.”
Euphemia và Theodosia bước lên đứng trước Tomochika và những người khác.
“Được rồi. Chúng ta chỉ có vỏn vẹn mười người còn bọn chúng thì cả trăm. Mang hết chúng đi sẽ mất thời gian lắm đấy. Nếu có thể, ta muốn chúng không bị thươ–”
“Ngươi biết không…”
Theodosia rút gươm chen ngang lời của Darian.
Thanh kiếm bóng đêm của cô giải phóng ra một luồng sáng màu tối.
Luồng sáng đó nhắm vào tất cả mọi người. Tạo nên một dòng xung kích mang sức mạnh đủ lớn để cắt đôi toàn bộ mười kị binh trước mặt cô phóng xuyên qua toàn thảo nguyên
Thế nhưng, lưỡi gươm bóng đêm của cô lại không thể khiến bất cứ ai bị thương.
Không một người lính hay một con ngựa. Khoảnh khắc dòng xung kích đấy chạm vào họ, nó đã lập tức biến mất.
Thế rồi, như thể đã dự đoán trước điều đó, Euphemia đưa một tay lên và chuẩn bị tấn công.
Một luồng
sáng đỏ thẫm phóng ra từ tay cô, lao thẳng lên bầu trời và chia thành vô số những tia nhỏ.
Cơn mưa sắc đỏ ấy lao xuống đầu Darian và đội quân của cậu như thác nước.
Nó bao trùm mọi thứ trong một màu đỏ thẫm.
Rốt cục những tia sáng ấy nóng đến mức nào? Cả đồng cỏ xung quanh họ bị cắt đứt và bao trùm trong biển lửa và bị thiêu rụi, mọi thứ đều bị phủ kín trong một làn khói trắng.
“Thành công rồi!”
“Còn hơi sớm để nói vậy đấy Tomochika.”
Dù vậy, bây giờ có nói gì đi nữa thì số phận của họ cũng đã được định sẵn.
Đó là kết quả của việc tung ra hết những gì họ có.
Làn khói dần mờ đi, để lộ ra những hình bóng của những kị binh đằng sau nó.
Nhưng họ vẫn không bị sao. Thậm chí cả quân phục của họ còn không có lấy một hạt bụi.
“Cho phép ta nói một chút nhé, ‘Đội Quân Bất Khả Chiến Bại’ không phải chỉ là cái danh thôi đâu. Ta rất giỏi trong việc chế tạo công cụ ma thuật. Bộ quân phục và giáp ngựa của chúng ta có khả năng chống lại bất cứ ma thuật hay tác động vật lí nào.”
“Đừng có đùa… làm sao thứ đó có thể tồn tại…!”
“Không tin thì cứ thoải mái thử. Hãy tấn công bọn ta bằng bất cứ thứ gì các ngươi muốn. Rồi, khi nhận ra không thể làm gì được nữa thì hãy đi theo bọn ta nhé?”
Thứ gì đó trồi lên từ dưới chân Darian và đội của cậu. Nhiều ngọn giáo trông như cột sống con người đâm lên, xuyên thủng kị mã của chúng.
Thế nhưng, khoảnh khắc vừa chạm vào lớp giáp, nó đã vỡ tan.
Euphemia tiếp tục tấn công bằng những ngọn thương tạo ra từ máu cô, và Theodosia sử dụng thanh kiếm của mình. Họ cố sử dụng mọi kĩ năng mà họ có.
Tất cả đều vô dụng.
Trong lúc họ đang cật lực tấn công, Darian và đội của cậu chỉ đứng đó nhìn với ánh mắt chán nản và không di chuyển dù chỉ một inch.
Nhìn thấy điều đó, thái độ của những bán quỷ khác bắt đầu thay đổi.
Họ dần cảm thấy mình không thể chống lại bọn họ.
Họ bắt đầu lùi lại, và rồi tất cả đều ra sức bỏ chạy.
“Trói Buộc.”
Darian chán nản lẩm bẩm.
Lập tức, có thứ gì đó quấn lấy cơ thể Tomochika.
Nó như thể những sợi xích ánh sáng quấn quanh cô, khiến cô không thể di chuyển.
Việc đó cũng xảy ra với hàng trăm bán quỷ khác, ngoại trừ Theodosia và Euphemia.
“Các ngươi không được phép chạy. Ta mong các ngươi hiểu cho và hợp tác với bọn ta đi.”
“Ma thuật của ngài thật sự vượt quá tầm thế giới rồi, thưa bệ hạ Darian… có thể khống chế cùng lúc nhiều người đến vậy…”
“Cũng không khó đến vậy đâu. Ngay cả ngươi cũng có thể dùng được Trói Buộc thôi, Jolt.”
“Nhưng tỉ lệ thành công sẽ rất thấp, và không ai có thể chỉ định cùng lúc nhiều người như ngài được.”
“Vậy sao? Với ta thì chỉ là chút tưởng tượng về vị trí của từng tên trong đầu mà thôi.”
“Với những người bình thường như chúng thần thì đó là bất khả thi đấy…”
Nhìn cảnh Darian và Jolt đang xuồng xả nói chuyện với nhau như vậy sẽ không ai nghĩ rằng họ vừa hứng phải một trận tấn công hủy diệt chỉ mới vài phút trước.
“Cái gì thế này!? Mình không di chuyển được!”
Sợi xích ánh sáng đột nhiên xuất hiện và quấn quanh cô không khác gì một sợi xích thật sự làm từ sắt.
Cả hai tay lẫn hai chân cô đều bị trói chặt.
Dù cô có cố đến thế nào thì cô cũng không thể cử động
Tomochika vẫn còn đứng được nhờ khả năng giữ thăng bằng tuyệt vời của mình trong khi những người bị trói khác đều đã ngã xuống đất
『Huh? Tệ rồi đây!』
“Phải. Cô hãy mau làm gì đó đi!”
『Làm gì là làm gì? Mà, chắc tôi cũng có thể làm được gì đó…』
“Thật sao!?”
『Phân tích về Chiến Ca của tôi có thể có tác dụng đến một mức độ nào đó. Hệ thống này có vài lỗ hổng bảo mật. Nếu tôi vượt qua được một trong số đó thì tôi có thể vô hiệu hóa hệ thống trong một khoảng thời gian.』
Chiến Ca là hệ thống đã cài đặt lên tất cả bạn học của cô vào lúc họ được triệu hồi đến thế giới này.
Và hầu hết tất cả sức mạnh của phước lành và ma thuật đều hoạt động theo nguyên lí từ hệ thống ấy.
“Vậy cô còn chờ gì nữa? Hãy làm liền đi!”
『Nhưng tôi không thể giữ được lâu. Chúng ta cần phải chờ thời cơ.』
“Bao lâu?”
『Chỉ có ba mươi giây mà thôi. Chúng ta không thể trốn thoát trong khoảng thời gian ít ỏi như vậy được. Lựa chọn duy nhất của chúng ta là phải hạ gục Darian và bè lũ của hắn, nhưng cô nghĩ chúng ta có thể làm gì trong khoảng thời gian đó?』
Liệu họ có thể chống lại Darian đã bị vô hiệu hóa sức mạnh trong vòng ba mươi giây không?
Tomochika tin rằng họ có thể làm gì đó chỉ cần cô chạm được vào cậu.
Nhưng khoảng cách cũng là một vấn đề.
Darian chỉ cách xa cô vài bước, thế nên hầu hết thời gian đó sẽ được dùng để áp sát cậu.
“Đang có chuyện gì vậy?”
Tomochika quay lại khi nghe thấy giọng nói từ phía sau cô.
Yogiri đang đứng đó, vẫn còn ngái ngủ.