Đợi sau khi tiễn Từ lão gia và Từ phu nhân ra xe trở về… Bây giờ mọi người đã có mặt đông đủ ở phòng khách, cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh.
Ánh mắt cô đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào ba mình.
Không phải là cô đổi ý không muốn gả đi nhưng tình hình hôm nay là ngoài sức tưởng tượng của cô, ngay cả việc ký giấy kết hôn mà cô cũng không biết, như thế là quá nỗi sĩ nhục Cố Nải Di Nhược cô đây mà.? Cô lạnh lùng cất giọng
“Ba hãy nói cho con biết là chuyện này ba đã lên kế hoạch từ khi nào? Sao ba lại lừa con một cách trắng trợn đến nỗi tán tận lương tâm như thế chứ hả…Vì vài ba dự án mà ba nỡ lòng gả con đi như thế hay sao? Ba làm như thế chẳng khác nào bán con gái mình đi…cái tập đoàn Vin nó quan trọng hơn cả Cố Nải Di Nhược con hay sao?”
“Phải!!! Tất nhiên là cái tập đoàn Vin nó quan trọng hơn Cố Nải Di Nhược mày rồi.
Ngoài việc hằng ngày dùng tiền của bố mày thì mày làm được gì cho cái gia tộc này hay chưa, ngoài việc cứ cười cười như đứa ngốc, nói chuyện linh tinh, bộ dạng không quan tâm đến ai khác thì mày đã làm nên trò trống gì nữa.
Mày có biết hiện tại tình hình tập đoàn Vin như thế nào hay không? Anh Vĩ Kì mày hằng ngày phải làm việc bán sống bán chết, uống rượu với đối tác còn hơn cả nước lọc chỉ vì để tìm được dự án lớn để nuôi sống tập đoàn.
Mày có biết giá cổ phiếu của tập đoàn hiện tại là như thế hay không? Mày đã cập nhật tình hình hay chưa.
Mày có biết tập đoàn Vin phải gánh vác trên vai sứ mệnh nuôi sống bao nhiêu gia đình không? Mày có nghĩ đến chuyện một khi tập đoàn này sụp đổ thì có bao nhiêu nhân viên thất nghiệp, bao nhiêu công nhân sẽ phải chết đói hay chưa? Thứ mày bây giờ có thể nhìn thấy chỉ là một con số ảo, mày nghĩ tập đoàn Vin vẫn đang ăn nên làm ra hay sao.
Đó chẳng qua chỉ là vỏ bọc bên ngoài để che đậy sự mục nát cốt lõi ở bên trong.
Ba mày làm như thế là sai sao, ba mày làm theo hôn ước mà trước đó ông mày đã sắp đặt sẵn là sai hay sao.
Mày nghĩ ba mày ham tiền đến nỗi lấy mày ra làm cuộc hôn nhân thương nghiệp thì sẽ không mất gì hay sao.
Ba mày mất đi đứa con gái mà ba mày cưng chiều, yêu thương suốt tận năm trời đấy mày có biết không? … Mày nghĩ ba mày không đau lòng sau.
Ba mẹ mày đau làm sao mày biết được, nỗi lòng của người làm cha, làm mẹ thì đám con tụi bây có thể hiểu được mấy phần!!”
Nghe được những lời chua xót này của Cố lão gia, cô bất giác cảm thấy nghẹn lòng, ánh mắt đầy nước ôm chầm lấy ba mẹ mình, cô không ngờ ba mẹ cô lại có nhiều tâm tư như thế, thật là đáng trách mà, cô nói trong tiếng khóc nghẹn
“Xin lỗi, Di Nhược xin lỗi.
Là lỗi của con, con không nên trách ba mẹ, là Di Nhược ham chơi, Di Nhược con bất hiếu đã không quan tâm đến mọi người, đã để mọi người chịu khổ rồi.
Con gả, con gả đi, con đồng ý gả đi.
Cố Nải Di Nhược con sẽ không làm loạn nữa”
Vĩ Kì hiểu tình hình hiện tại của tập đoàn Vin đang rất khó khăn, nhưng anh không muốn để em gái mình hi sinh hạnh phúc của cả đời để cứu vớt tập đoàn, giúp tập đoàn vựt dậy
“Ba à, tình hình hiện tại của tập đoàn cũng đã dần ổn định hơn trước kia rồi.
Di Nhược vừa mới lớn, sao chúng ta có thể gả con bé đi như thế.
Dù ba có quyết định thế nào đi chăng nữa thì Vĩ Kì con với tư cách là anh trai con bé, con nhất định không đồng ý chuyện hôn sự này.”
“Hoang đường!!!!” Tiếng gậy đập mạnh trên sàn nhà kèm theo lời tức giận từ bên ngoài cửa
“Ông…ông về nước khi nào thế?” Di Nhược lau nước mắt, tỏ vẻ hồn nhiên hằng ngày cười tươi chạy đến đỡ ông đi vào trong
“Ông đã làm giấy kết hôn cho con bé, sớm hay muộn thì nó cũng phải về làm dâu nhà họ Từ.
Nếu tình hình tập đoàn không xảy ra sự cố thì con bé vẫn phải kết hôn, đây là chuyện mà hai gia tộc đã thõa thuận với nhau từ nhiều năm trước, giấy trắng mực đen đã rõ ràng, không thể chối bỏ được”
Vĩ Kì có chút không cam lòng, anh nhất quyết không thể để em gái mình gả cho Từ Thánh Uy được
“Cháu không đồng ý”
“Đồng ý hay không đồng ý cũng không đến lượt cháu lên tiếng.
Dao Dao con bé còn đang tịnh dưỡng ở trong bệnh viện…Vĩ Kì cháu hãy làm tốt tư cách của một người chồng, đừng khiến vợ con của cháu lo lắng bất an nữa thì lúc đấy mới có tư cách tham gia việc của Cố Nải”
Nghe ông nói như thế, Vĩ Kì chỉ im lặng, cung tay thành nắm đấm, không phản bác thêm câu nào nữa.Thấy thế, cô đành mở miệng giải vây, phá vỡ bầu không khí căng thẳng này
“Này, cái tên Vĩ Kì nhà anh, bây giờ là giờ rồi đấy, anh còn chưa định vào chăm sóc cho Dao Dao hay sao, anh họ Cố Nải chứ có phải họ Đĩa đâu mà sao anh bám mãi thế.
Chẳng qua là lấy chồng thôi mà, có cần nghiêm trọng đến chết người như vậy không.
Anh ở đây thì cũng có giải quyết được chuyện gì nữa đâu, trên pháp luật hiện tại em đã là vợ của tên Từ Thánh Uy rồi.
Nếu anh có phép thần thông thì hãy biến ra tờ giấy ly hôn đi, nếu được thì em sẽ lập tức cho anh ở đây.
Còn không được thì bây giờ anh hãy mau cút đến chỗ Dao Dao…Em cho anh phút cút khỏi đây”
Vĩ Kì bất lực nhìn cô, nhưng sau cùng cũng đành ngậm ngùi cầm áo vest đi đến bệnh viện.
Lời nói anh không có giá trị thì cho dù anh có ở đây đến sáng cũng không giải quyết được chuyện gì, lúc đầu anh cứ ngỡ chỉ là một buổi xem mắt bình thường nhưng không ngờ được là giấy kết hôn cũng đã kí xong, ván bài này đã ngửa, anh đã hết đường xoay chuyển tình thế rồi.
Thôi thì thuận theo tự nhiên vậy…