Thấy cô thay đổi một cách đột ngột như thế, Từ lão gia có chút mơ hồ, không phải lúc nãy cô vẫn còn cười tươi mà gật đầu đồng ý hay sao.
Sao bây giờ lại thay đổi như thế? Bất giác khó hiểu nhìn Cố lão gia và Cố phu nhân đang ngồi đối diện
“Chuyện này…”
“Từ thông gia, ông hãy bình tĩnh, con bé còn nhỏ nên có chút ngang bướng, đôi khi nói mà không suy nghĩ cho đại cục…”
Cố lão gia bất đắc dĩ mở lời trấn an tâm trạng của Từ lão gia, ông biết Từ lão gia đã chấm đứa con này của ông làm con dâu, lời người lớn đã nói, chuyện cũng đã định, đâu thể chỉ vì một câu ‘không cưới’ của Di Nhược mà thay đổi, trở mặt như không có chuyện gì
“Chẳng phải hôm đó em đã hổ báo khoe với tôi là Cố Nải Di Nhược em sinh ra đã được định sẵn là con dâu của nhà họ Từ sao.
Tôi còn nhớ rất rõ là em đã dùng uy lực và danh tiếng của chồng tương lai em để uy hiếp tôi kia mà, em còn nói là sẽ kêu chồng em tới san bằng cái tập đoàn của tôi thành bãi rác cơ mà…Sao bây giờ chồng tương lai em đây đang ngồi trước mặt em thì em lại đòi ly hôn hửm? Từ phu nhân”
Kết thúc lời vừa rồi, hắn có chút hơi bất ngờ về hành động vừa rồi của hắn nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Vốn dĩ hôm nay hắn đến đây là để tìm cách hủy bỏ hôn ước này, mọi chuyện đang diễn ra đúng theo kế hoạch thì đột nhiên hắn lại tự thay đổi chủ ý, ngay cả hắn cũng không hiểu rõ bản thân mình nữa rồi.
Di Nhược trợn to mắt, bặm môi, lườm hắn.
Thấy dáng vẻ đáng ghét này của hắn, cô không chịu được, buông miệng đáp trả
“Từ tổng đây, hằng ngày anh lo kiếm tiền nhiều quá nên não có vấn đề rồi đấy à? Hay là do tuổi anh đã cao, chậc…chậc…dù sao thì anh cũng đã chạm mốc tuổi rồi, anh cũng đâu còn trẻ gì nữa đâu nên vấn đề trí nhớ bắt đầu không ổn định cũng là chuyện bình thường…Cố Nải Di Nhược tôi hiểu, tôi hiểu…Không đúng, tôi nên gọi Từ tổng đây bằng chú mới đúng, dù gì thì anh cũng lớn hơn tôi tận tuổi cơ…nhưng nếu tôi gọi như thế thì sợ anh tổn thương lòng tự trọng của mình nên tôi ngượng ép gọi một tiếng ‘anh’ vậy”
Nói đến đây, cô lại chớp chớp đôi mắt nhìn hắn, mặc cho Từ lão gia lo sợ việc hắn sẽ nỗi giận, ngay cả ông là ba của hắn cũng không dám buông lời quá đáng như thế, hắn tuy trầm tính nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc người khác có quyền lăng mạ hắn…Tiếp lời, cô lại nói
“Não mầm non của tôi nhớ rất rõ là Cố Nải Di Nhược tôi đây chưa từng đăng kí giấy kết hôn thì lấy đâu ra ly hôn, tôi còn chưa bước chân vào nhà họ Từ của anh nữa bước thì lấy đâu ra cái danh là Từ phu nhân cơ chứ.
Nên cái danh Từ phu nhân này tôi xin phép không nhận”
Cô khoanh tay trước ngực làm dáng vẻ mình là người thắng cuộc trong đợt tranh luận này, nhưng đột nhiên đôi chân thon dài của hắn đứng dậy, chậm rãi tiến tới chỗ của cô, vừa đi vừa nhìn Cố lão gia như ám chỉ điều gì đó.
Chưa đầy phút, Cố lão gia từ thư phòng đi ra, đã đưa cho hắn tờ giấy màu đỏ gì đó nhìn trong rất quen mắt, cô nhớ là cô đã gặp cái này ở đâu rồi thì phải…Đang mãi nhớ lại thì tờ giấy đấy đã xuất hiện trước mặt cô, hắn lạnh lùng cất giọng
“Em có phút để đọc kĩ nội dung”
Nhìn nội dung trên giấy, cô lại chửi thề một câu, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ khi nãy nhưng ánh mắt cũng có chút ngỡ ngàng nhìn Vĩ Kì và ba của mình, rồi chuyển sang nhìn mẹ cô.
Cuối cùng cô cũng nhớ lại đêm hắn xuất hiện ở nhà cô ngay lúc cô đọc tin tức trên báo, đó cũng là ngày mà cô bị ba đóng băng thẻ, khiến cô phải làm một tên ăn mày tận một tháng liền, thì ra hắn đến để kí giấy kết hôn- thế mà khi ấy cô còn tưởng hắn đến vì công việc, còn chữ kí này là do mấy tuần trước cô đang vội đi dự tiệc thì bị quản gia gọi lại, đưa cho cây bút bắt buộc cô nhất định phải kí tên vào, khi cô hỏi kí làm gì thì ông ấy chỉ nói là ‘đây là giấy tờ làm hộ chiếu mới’ nên cô đã ngây thơ tin tưởng lời nói đó, không ngần ngại mà đặt bút kí…
Đưa mắt nhìn tờ giấy có chữ kí do chính mình tạo ra, mộc đỏ thì chính phủ cũng đã đóng dấu, cô không biết là nên cười hay nên khóc với tình huống này, nở nụ cười cứng ngắc
“Mơ thôi ha…hahaha…huhuhu…tôi không biết đâu, tôi còn đang tuổi ăn tuổi lớn, tôi còn chưa từng trải nghiệm cảm giác có người yêu, cảm giác bị người ta đá tôi còn chưa nếm qua…mà bây giờ cuộc đời tôi lại phải kết thúc cùng tờ giấy mỏng chưa tới gam này nữa hay sao…Từ Thánh Uy anh độ nhân độ lượng kí thêm một tờ ly hôn cho tôi đi…”
Thấy cô dở khóc dở cười như thế, Cố phu nhân có vẻ đau lòng, nhẹ nhàng an ủi
“Chẳng phải vừa khi nãy con nói năm nay không cưới thì năm sau, năm sau nữa cũng phải cưới hay sao, dù sớm hay muộn thì con cũng phải lấy chồng cơ mà.”
“Huhuhu…mẹ thì biết gì…con chỉ nói mạnh miệng chơi chơi vậy thôi, ai mà đoán được là hắn chơi thiệc, chơi lớn đến thế…”
Vĩ Kì cau mày, tỏ vẻ bực tức với tình huống lúc này, anh gắt giọng, không quan tâm là Từ lão gia hay Từ phu nhân đang có mặt ở đây
“Rốt cuộc thì ba đã giấu con đây làm chuyện gì rồi.
Giấy kết hôn này là như thế nào? Còn cậu nữa, uổng công Vĩ Kì tôi xem cậu là anh em thân thiết mà cậu lại giấu tôi chuyện lớn như thế.
Dù sao đi nữa thì cuộc hôn nhân này, Vĩ Kì tôi phản đối”
Hắn như không quan tâm đến lời anh vừa nói, lại thản nhiên bước ngang anh, đi thẳng ra ngoài, lúc đi còn không quên quay đầu lại dặn dò
“Lúc nãy tôi quên nói, hai tuần sau, gia tộc Từ gia của chúng tôi sẽ làm lễ kết hôn, hi vọng các người không để chúng tôi mất mặt trước giới báo chí.
Giấy kết hôn này tạm thời sẽ do tôi giữ nó.
Chuyện hôn sự của hai bên gia tộc, Vĩ Kì cậu không có tư cách phản đối”
Xong câu vừa rồi, hắn bỏ bầu không khí ép người này, nắm chặt tờ giấy kết hôn, bước chân ra ngoài, lên xe rời khỏi Cố gia.
Thấy tình huống có vẻ khó xử, Từ lão gia lại không muốn hỏi chuyện tờ giấy kết hôn này là như thế nào trong hoàn cảnh khó nói này, chỉ đành ngượng chào Cố gia mà ra về.