"A ô!"
Lưu Nguyệt há miệng ăn thêm một múi cam Giản Niên đút cho.
"Đủ chưa?"
Giản Niên liếc mắt thấy vỏ cam trong khay đã xếp thành một quả núi nhỏ, không biết làm sao thở dài.
"Còn muốn!"
"Tôi đói!"
Lưu Nguyệt nũng nịu tự đắc hướng cô chớp chớp mắt.
"Cô đã ăn nhiều vậy rồi, coi chừng cái bụng cô bể luôn giờ." Giản Niên hảo tâm nhắc nhở.
"Ô~ hiếm có được Shura vương tự tay bóc cam, một trăm quả tôi cũng ăn." Lưu Nguyệt hoạt bát chớp mắt.
Giản Niên liếc nhìn, quyết định không để ý tới cô, đứng dậy rời đi.
"Ăn thêm một quả nữa thôi~" Lưu Nguyệt "meo meo" học tiếng mèo kêu, kéo một góc áo Giản Niên lại.
Nhìn biểu tình cô điềm đạm đáng yêu, Giản Niên lại ngồi xuống.
"Chẹp, đây." Giản Niên đưa tay ra, trong lòng bàn tay đã có một múi cam đã được bóc vỏ, đưa nó tới bên miệng cô.
"A~~~ ô~~~"
Lưu Nguyệt cao hứng lắc đuôi, há miệng ăn miếng cam, còn đưa ra cái lưỡi liếm đầu ngón tay của cô.
"Cô....." Giản Niên cả kinh, trợn mắt nhìn cô. Lưu Nguyệt thì cười xấu xa, xong há miệng ngậm lấy ngón tay. Từ từ mút mát.
"A..."
Cảm giác tê dại từ đầu ngón tay truyền đến toàn thân, mặt Giản Niên đỏ lên.
"Nhả ra!"
"Hử?"
Cái tai trên đầu cô hơi giật một chút, cô cố ý làm bộ mặt ngây thơ vô số tội nhìn Giản Niên.
"Thấy không thoải mái à?" Cô nói mơ hồ.
"Không thoải mái..." Giản Niên cương quyết trả lời.
"Vậy sao?" Lưu Nguyệt đầu óc xấu xa dùng sức cắn một chút lên ngón tay cô.
"Ui!" Giản Niên dùng sức rút ngón tay mình về, hung ác nhìn cô, còn cô chẳng qua chỉ the lưỡi. Trên đầu ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác tê dại vừa rồi, nhịp tim Giản Niên bị làm cho đập loạn xạ lên hết.
"Đồ ba xạo~ một chút cũng không thành thực~"
"Rõ ràng là rất thoải mái~" Lưu Nguyệt im lặng, lẩm bẩm.
"Tiểu bại hoại, vừa rồi cô hơi quá đáng rồi đấy!" Giản Niên dùng giọng rầy la trách móc.
"Đại muộn tao~" Lưu Nguyệt không có chút ý thức nào của người vừa phạm lỗi cả, bất mãn bĩu môi.
(Để gọi những người màngoài lạnh trong nóng, xin lỗi là mình đã giải thích sai với một khái niệm khác nhé)
"Lần sau còn vậy nữa sẽ không bỏ qua cho cô nhẹ nhàng vậy đâu!" Giản Niên hừ hừ hai tiếng.
"Chậc~"
Lưu Nguyệt xem thường, trở mình, thư giãn phần hạ thể mềm mại, ngáp một cái, cơn buồn ngủ lại tấn công tới, phải ngủ trưa thôi~
"Con mèo lười~ suốt ngày không phải ngủ thì chính là ăn, cô chắc chắn mình là Mèo tộc mà không phải là Heo tộc?" Giản Niên dùng giọng chế nhạo nói.
"Meo~! Cô mới là heo! Cả nhà cô đều là heo!" (Lòng tự tôn của Meo tộc trỗi dậy =)))
Lưu Nguyệt tựa như một con mèo đang xù lông, cả người đều khơi gợi địch ý trợn mắt nhìn cô.
Giản Niên cảm thấy thú vị, trợn mắt nhìn ngược lại. Hai người mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau cứ nhìn chằm chằm đối phương như vậy, đột nhiên trong tay Giản Niên xuất hiện một con cá đang giãy đành đạch, côném nó về hướng Lưu Nguyệt.
"Meooo~~!" Lưu Nguyệt hoàn toàn theo bản năng nhào tới con cá, ôm vào lòng dùng sức cọ cọ. cái đuôi sau lưng dùng sức lắc lắc.
"Hahaha!!!" Giản Niên cười muốn đau cả ruột, gập người chỉ về phía cô.
"Ô!"
"Giản Niên, cô cái tên khốn kiếp này!!!"
Trong nháy mắt Lưu Nguyệt vứt con cá trong ngực, hướng Giản Niên nhào tới. Làm cô ngã nhào xuống đất, bắt đầu muốn cào cô.
"Mèo chính là mèo ah~!!"
"Phì ha ha!"
Giản Niên cười né tránh cú cào của cô.
"Ăn hiếp mèo hả, đồ khốn kiếp, chết nè!" Lưu Nguyệt gào lên.
Nhưng trên thực tế, Lưu Nguyệt cơ bản không lưu lại vết cào trên mặt Giản Niên thật, mà chỉ thuần túy phô trương thanh thế thôi.
Từ sau khi Giản Niên biết Lưu Nguyệt vô cùng cực thích cá, liền nổi lên tâm tư trêu chọc. Phương pháp mới vừa rồi lần nào làm cũng đều trúng hết, Giản Niên muốn nín để không cười lắm, nhưng có làm sao cũng không nhịn được.
"Quấy rầy đến hai người rồi sao?"
Giản Niên kinh ngạc nhìn hai người đột nhiên xuất hiện bên trong căn phòng. Nụ cười trên gương mặt dần dần tắt đi, Giản Niên từ từ ngồi dậy, Lưu Nguyệt cũng ngưng động tác, quay đầu nhìn về hướng hai người xa lạ.
"Nạp Lan.... Tiểu Lang....."
"Hỏa Hỏa lâu rồi không gặp~"
"Giản Niên, vẫn khỏe chứ hả~"
Cả hai hướng cô gật đầu một cái.
Lưu Nguyệt ngồi trên giường lớn, trong lòng mơ hồ thoáng hiện lên bất an. Giản Niên ra ngoài cùng với hai người vừa rồi, cô cũng là sau đó mới biết được các cô ấy một là tân vương một là vương hậu của Lang tộc. Cô luôn cảm thấy ánh mắt các cô ấy nhìn cô không quá thân thiện, hơn nữa từ thái độ Giản Niên đến xem, thì mối quan hệ giữa các cô ấy với nhau hẳn rất là tốt. Chuyện này có phải cũng nghĩa là lý do cô ấy đuổi cô ra đây, mặc dù cô ấy đã từng nói cô có thể ở lại bên cạnh cô ấy.
Nghĩ như vậy, Lưu Nguyệt bộc phát muốn bất an, Cuối cùng lắc mình, hóa thành tiểu bạch miêu, phóng qua cửa sổ ra ngoài.
"Ngoại giới đồn đãi xem ra là sự thật, cô hồi phục cũng không tồi." Cả ba đứng bên cạnh hồ nước, Nạp Lan Chỉ Thủy tuy là cười, nhưng trong mắt lại ẩn chứa một chút khinh miệt, đều thu hết vào trong mắt Giản Niên.
"Hỏa Hỏa, chị có thể gọi em như vậy chứ?"
Cảnh Tiểu Lang dò xét lên tiếng, hiện nay cô vừa là Băng Tà, cũng vừa thừa kế toàn bộ ký ức của Cảnh Tiểu Lang. Đối với tình bạn với Giản Niên, cô khắc cốt ghi tâm, không thể nào quên.
"Dĩ nhiên là được, chị vĩnh viễn cũng đều là Tiểu Lang Lang của em~"
Giản Niên ôn nhu cười nói.
"Khụ~ khụ~"
Người nào đó khó chịu ho khụ khụ liên tục.
"Đường đường là tiên thần đứng đầu thiên giới, mà cũng sẽ có lúc biết ghen~"
Giản Niên tinh nghịch cười cười.
"Thân phận đó sớm đã bị tôi đoạn tuyệt vứt xuống ngân hà rồi." Nạp Lan Chỉ Thủy nghiêm mặt nói.
"Bất luận thế nào, hai người các cậu có thể tu thành chính quả, tôi thấy rất vui." Giản Niên thật lòng chúc phúc.
"Nhìn thấy cô cười được vui vẻ như vậy, chúng tôi cũng yên tâm." Nạp Lan Chỉ Thủy trả lời.
"Lưu Nguyệt với tôi cũng không có gì." Giản Niên dửng dưng nói.
"Ồ, vậy hả?" Nạp Lan Chỉ Thủy khoanh tay, trong mắt thoáng hiện lên nghi ngờ.
"Chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch, nói trắng ra chúng tôi bất quá chỉ là đang lợi dụng lẫn nhau, để có được thứ mình muốn." Giọng Giản Niên cực kỳ lạnh lùng.
"Giao dịch?" Cảnh Tiểu Lang vội la lên.
"Hỏa Hỏa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Cô ấy là công chúa Miêu tộc, tới Shura bất quá chỉ là muốn lôi kéo sự giúp đỡ của em chống lại xâm phạm của Khuyển tộc."
"Còn em bất quá là thấy cô ấy thú vị, liền giữ lại bên cạnh làm đồ chơi thôi."
Ánh mắt Giản Niên trở nên lạnh như băng.
"Đồ chơi? Hỏa Hỏa, em nói năng như vậy có hơi quá đáng rồi đấy. Trước kia em sẽ không nói những lời như vậy." Giọng Cảnh Tiểu Lang có chút trách cứ.
"Mục đích của cô ấy chính là như thế, sao không thể cho phép em được nói như vậy?" Giản Niên cũng không cảm thấy có chút nào là không ổn, ngược lại trong lòng có chút buồn rầu, cảm giác nóng lòng muốn phát tiết ra.
"Cho nên cô vẫn đang chờ đợi Nguyệt trở lại?" Nạp Lan Chỉ Thủy nói.
"Tôi đã đáp ứng cô ấy." Ánh mắt Giản Niên kiên định, giọng buồn bã.
"Nhưng như vậy đối với cô bé kia sẽ không công bằng chút nào, lẽ nào cô không phát hiện được cô ấy đã thích cô sao?" Nạp Lan Chỉ Thủy thở dài.
"Thích tôi?" Giản Niên có vẻ kinh ngạc.
"Giản Niên, Nguyệt đối với tôi và Cảnh Tiểu Lang có ơn, và cũng là bằng hữu của chúng tôi. Chúng tôi đương nhiên hy vọng cô ấy sẽ được hạnh phúc, tương tự chúng tôi cũng hy vọng cô sẽ hạnh phúc."
"Lúc tôi nghe được tin đồn, trong lòng vẫn có chút bận tâm, cho rằng cô đã thay lòng đổi dạ, yêu cô gái khác phản bội Nguyệt."
"Nhưng sau đó suy nghĩ lại, thì mỗi một người đều có quyền lợi tranh thủ hạnh phúc cho riêng mình. Nếu như Nguyệt có ở đây, cũng nhất định sẽ hy vọng cô được vui vẻ."
"Đề tài này dừng lại ở đây đi, hai người hiếm có được đến thăm tôi, lưu lại đây vài ngày đi." Giản Niên đột nhiên nói.
"Phải rồi, Tiểu Vô Tà đâu rồi?" Giản Niên nhớ đến còn có tiểu tử có bộ lông màu vàng nữa, đúng là nhớ quá.
"Nó ở Lang tộc chơi đến quên ngày quên đêm rồi~ để lần sau nhé."
"Haha~ vậy hả~"
"Có con cái thật tốt." Giọng Giản Niên có chút ê ẩm, cô từng suy nghĩ sẽ có với Nguyệt một đứa con thuộc về hai người.
Lưu Nguyệt vẫn luôn núp sau một hòn đá cách đó không xa, thân thể đang run rẫy.
Cô đã nghe thấy từ đầu đến cuối không sót một câu, cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục là như thế nào, lần này cô rốt cuộc đã cảm nhận được.
Trong trái tim con mèo bé nhỏ trút ra những trận giá lạnh, tứ chi cơ hồ đứng không còn vững.
Chung sống cùng những ngày qua đều là giả tạo, toàn bộ đều là dụng tâm lừa bịp của tên khốn kiếp đó.
Tại sao? Nếu đã ôm tâm tình như vậy ngay từ đầu, tại sao không cứ cự tuyệt thẳng mặt mình đi, còn làm ra mấy chuyện ôn nhu chết người đó.
Giản Niên, cô chính là một tên đại bịp bợm một tên đại khốn kiếp!
Ô ô ô ô! Cô thừa nhận dụng ý ban đầu của cô là không tốt, nhưng ai kêu cô dại dột giao trái tim mình ra.
Ai kêu mình lại hãm sâu vào cạm bẫy ôn nhu của cái tên đó chứ, ô ô ô ô!!!
Ô ô ô ô ô!
Cô bây giờ muốn tìm một chỗ để liếm láp vết thương, lòng cô đang "rỉ máu".
Ô ô ô ô! Đau quá!!!! Đau quá đi!!! Làm thế nào bây giờ!!!!
"A!!!!!!!!!!!!!!!!" Lưu Nguyệt bỗng hét to, thân hình khôi phục về lại thân người.
Mười móng tay dài ra, đôi mắt đỏ thẳm giống như máu.
"Lưu Nguyệt!" Nghe thấy tiếng kêu, Giản Niên lập tức chú ý tới Lưu Nguyệt đang núp cách đó không xa.
"Tránh ra!! Cô tránh ra!!!"
Móng vuốt sắc bén đâm vào da thịt, màu đỏ tươi lập tức tràn ra, Lưu Nguyệt dựa vào một tia lý trí cuối cùng đẩy Giản Niên ra.
"Đừng lộn xộn!" Giản Niên ôm cô rất chặt trong lòng.
"Ô ô ô!! Tôi ghét cô!"
"Tôi không cần cô quan tâm!!"
Lưu Nguyệt gắng sức vùng vẫy, cô lại dùng móng vuốt rạch về phía mặt mình.
"Ưhm....."
Giản Niên kịp thời ngăn cản trước mặt cô, lòng bàn tay bị vết thương rất sâu.
Cảnh Tiểu Lang và Nạp Lan Chỉ Thủy thấy vậy, muốn tiến lên hỗ trợ, cũng không biết nên giúp đỡ như thế nào.
"Giúp tôi đánh ngất cô ấy!" Giản Niên hô lên, Nạp Lan Chỉ Thủy lanh tay lẹ mắt, một chưởng bổ về phía gáy của cổ.
Lưu Nguyệt té xỉu trong ngực cô.
"Không sao, ngoan, không sao rồi." Giản Niên ôm lấy cô rất chặt, nhẹ nhàng hôn lên tóc.
"Hỏa Hỏa, tay của em!" Cảnh Tiểu Lang muốn giúp cô chữa trị.
"Không cần." Giản Niên khoát tay, ánh sáng trắng lướt qua, lòng bàn tay cô khôi phục về lại như ban đầu, không còn chút dấu vết bị thương nào cả.
"Tôi phải đi Khuyển tộc một chuyến."
Thu xếp ổn thỏa cho Lưu Nguyệt xong, Giản Niên nói với Cảnh Tiểu Lang và Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Giản Niên, cô đã suy nghĩ kỹ?"
"Cuộc đối thoại vừa rồi có lẽ cô ấy đã nghe thấy hết. Nếu cô quả thật đi Khuyển tộc, vậy Shura với Khuyển tộc ắt sẽ khai chiến."
Nạp Lan Chỉ Thủy ấn bả vai cô xuống.
"Thân thể Lưu Nguyệt không thể đợi thêm nữa, tôi nhất định phải sớm lấy được giải dược." Trong mắt Giản Niên lộ ra kiên định, không có một tia do dự.