"Cô muốn nhìn tôi như vậy tới bao giờ?"
Thanh âm Nguyệt thấp đến độ như tiếng muỗi kêu, sắc mặt có chút đỏ ửng.
Vốn cũng do đang yếu nên gương mặt trắng bệch sẵn, giờ phút này bởi vì có thêm chút thẹn thùng, mà khiến người ta càng sinh ra cảm giác trìu mến.
"Hửm?" Giản Niên bất tri bất giác nhìn ngây người.
"Cô." Lưu Nguyệt theo bản năng lại nắm chặt chăn hơn.
"Haha~"
"Không phải nói muốn gả cho tôi sao? Tại sao lại xấu hổ như vậy?"
Nổi lên tâm tình chọc ghẹo, Giản Niên đường hoàng leo lên giường. Ôm cả người Lưu Nguyệt cùng chăn vào lòng, hương thơm thản nhiên của cơ thể con gái xộc vào mũi cô. Chọc cho Giản Niên một trận tâm ý viên mãn, bất giác xích lại gần dùng mũi ngửi lấy một hơi.
Lưu Nguyệt thấy vậy càng sợ hãi hơn.
"Cô muốn làm gì?" Muốn thoát khỏi cái ôm trong ngực.
"Cô thơm quá~" Giản Niên đưa ra đầu lưỡi ác ý liếm gương mặt cô một chút.
"A!" Lưu Nguyệt muốn dùng cùi chỏ đẩy cô, bị cô một tay bắt được.
"Đừng cử động!" Giản Niên cố ý bày ra dáng vẻ uy hiếp.
"Bằng không tôi cũng không dám bảo đảm sẽ xảy ra chuyện gì đâu~"
Uy hiếp lõa lồ, trong nháy mắt Lưu Nguyệt thở phì phò, gương mặt như cái bánh bao chiều.
"Cô khi dễ tôi." Giọng Lưu Nguyệt buồn buồn vang lên.
"Hắc~"
"Tôi còn nhớ người nào đó ngày đầu tiên mới đến đây mà đã muốn cường áp tôi rồi~" Giản Niên cười nói.
"Nói bậy!"
"Cô chân thành thề thốt nhất định phải gả cho tôi còn gì. Lẽ nào còn không phải là cường áp tôi sao?" Giản Niên cười càng vui vẻ.
"Với lại, để tôi gãi cô a."
Lỗ tai tròn trên đầu cứ một mực giật giật nãy giờ, Giản Niên rất muốn đưa tay sờ lên thử.
Nghĩ như vậy, cô cũng hạ thủ nắm lấy cái tai.
"Meo ô!" Lưu Nguyệt nhất thời cả kinh, kêu thành tiếng.
"Buông tay mau." Cô kháng nghị.
"Sờ lên quả nhiên mềm nhũn rất thoải mái~" Giản Niên còn dùng sức bóp thêm hai cái.
"Meo ô!"
"Đồ khốn kiếp!" Mặt Lưu Nguyệt càng đỏ hơn, thanh âm run run nói. Thân người lại mềm nhũn muốn ngã về hướng trong lòng Giản Niên.
"Đừng động đậy."
Hô hấp Lưu Nguyệt dồn dập, giống như đang tận lực kềm chế điều gì đó. Phát hiện thấy sắc mặt cô mất tự nhiên đỏ ửng, Giản Niên giống như nghĩ ra điều gì.
"Lẽ nào lỗ tai cô là chỗ nhạy cảm~"
"Ô~" Lưu Nguyệt phát ra tiếng như tiếng mèo con kêu vậy.
"Buông tay!"
Giản Niên cố ý tiến tới bên tai cô, nhẹ giọng khẽ nói hơn nữa còn thổi hơi nóng với cô.
Thân người Lưu Nguyệt mềm thành một bãi nước, muốn phản kháng nhưng lại vô lực.
"Tiểu ngốc miêu~ bộ dạng này của cô quả thật để cho tôi muốn một ngụm nuốt chửng cô luôn~" Giản Niên trêu chọc.
"Cô mới là tên đại lường gạt nhất!" Lưu Nguyệt bỗng sử dụng sức lực toàn thân đẩy Giản Niên.
"Hửm?" Giản Niên nghi hoặc.
"Bên ngoài đều nói Shura vương một mảnh si tâm với một người con gái, nào ngờ đâu cô cũng giống với bọn đàn ông thối vậy, đều là loài động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ!"
"Đã nhốt tôi ở đây còn muốn vô lễ với tôi!" Lưu Nguyệt tự mình nói một tràng, không chút phát giác sắc mặt Giản Niên trở nên tái xanh.
Vốn hai tay đang ôm lấy cô đột nhiên thả lỏng, Lưu Nguyệt hơi ngã xuống giường.
Đang muốn nổi đóa, liếc mắt liền nhìn thấy đau thương trong mắt Giản Niên, cô ngây ngốc tại chỗ.
Cô cảm thấy đời này chưa từng có ai dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, đau thương ẩn giấu bên dưới như một cái động không đáy vậy, chỉ cần vừa liếc nhìn liền sẽ bị cô ấy hút vào, lún sâu vào trong cảm động.
"Tôi xin lỗi, vừa rồi là tôi vô lý." Giản Niên nói xong, xoay người liền muốn rời đi.
"Nghỉ ngơi cho khỏe, tối muộn tôi lại tới thăm cô."
Lưu Nguyệt muốn gọi cô lại, nhưng thủy chung vẫn không mở miệng được.
Đợi sau khi cô ấy đi, cô vùi mặt mình vào chăn, tức giận nói.
"Cái gì chứ~"
Lưu Nguyệt lại nghỉ ngơi một lúc, ngủ một hơi đến buổi trưa, thì có thị nữ đưa thức ăn vào.
"Đức vua của các người đâu rồi?" Lưu Nguyệt hỏi.
"Đức vua hẳn là đang ở sau núi uống rượu."
Trực giác nói với thị nữ, cô gái trước mắt này có thể ở lại trong tẩm điện hẳn là không đơn giản, nhưng đồng thời cô cũng biết đức vua không thể nào sẽ nạp phi. Cô nghĩ có nên châm chước nói cho cô gái trước mắt này, về chuyện hằng ngày đức vua đều sẽ say bí tỷ ở đó.
"Tâm trạng cô ấy không được tốt?" Lưu Nguyệt ăn thức ăn, nói.
"Đức vua từ sau khi trở lại từ nhân giới, cả ngày đều buồn bực không vui."
"Cô mới vừa nói cô ta đang uống rượu?"
"Vâng, đức vua thường thường sẽ say xỉn, có lúc liền ngủ lại tại đó."
"Cô gái ở trong lòng cô ta cô đã từng thấy qua chưa?"
Mặc dù lý trí nói cho Lưu Nguyệt không nên hỏi nhiều về chuyện này, nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi ra. Cô rất muốn biết rốt cuộc là kiểu phụ nữ nào mà có thể làm cho tên Shura thối đó như vậy. (Đó đó, cái kiểu này nè, bát quái đồ =))))))))))))), rồi cái kiểu Shura thối thối nữa đó =)))))))
"Chưa từng thấy qua người."
"À." Lưu Nguyệt cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Lúc xế chiều, Lưu Nguyệt cảm thấy thân thể hơi khôi phục một chút nguyên khí, liền muốn đi dạo một chút.
Thế nhưng liền kinh sợ bản thân mình cơ bản lúc này không có mặc cái chi ráo, liền gọi thị nữ ngoài cửa.
"Cái đó, có thể tìm hộ tôi một bộ quần áo không?"
"Xin đợi một chút." Thị nữ rất nhanh tìm quần áo tới, Lưu Nguyệt sau khi mặc vào, liền rời khỏi tẩm điện.
Cô suy nghĩ một chút nơi sau núi là ở đâu, tìm một vòng, rốt cuộc cũng tìm được mục tiêu.
Từ xa thật xa đã liền nhìn thấy Giản Niên tựa vào vách đá ngủ, bên cạnh còn tán loạn rất nhiều bầu rượu.
Đền gần, thì mùi rượu khắp nơi liền ập vào mặt.
Lưu Nguyệt chê bai quét nhìn cô.
"Thì ra là một con sâu rượu." Lặng lẽ cúi người, cẩn thận quan sát cô.
Giản Niên không có chút ý nào là tỉnh lại, chỉ có tiếng hít thở đều đều.
"Có điều gương mặt này bộ dạng quả đúng là đẹp mắt~"
Lưu Nguyệt rất không muốn thừa nhận điểm này, cô đưa ngón tay muốn chọt chọt lên gương mặt cô ấy.
"Nguyệt..."
"Hả?" Lưu Nguyệt sợ hết hồn, thời điểm thân người lui về sau xém chút đã ngã xuống. Cô cho rằng Giản Niên đã tỉnh lại.
"Nguyệt..." Thế nhưng Giản Niên chẳng qua chỉ khẽ gọi, hai mắt vẫn nhắm nghiền.
Lưu Nguyệt tới bên cạnh cô, đưa tay huơ huơ trước mặt, thấy không có chút phản ứng nào.
Thì ra cô ấy gọi cũng không phải tên mình, trong lòng lại nhàn nhạt sinh ra một tia thất vọng.
"Nguyệt?" Cô ấy gọi cái tên Nguyệt, lẽ nào chính là tên của người mà cổ yêu thương.
Ồ. Trong cái tên cũng có chữ Nguyệt này à.
"Cảm giác đúng là đáng ghét thật." (Có nên gọi là tự mình ghét mình không đây =)))))))~
Lưu Nguyệt bắt đầu một mình tự lẩm bẩm.
"Ghét cái gì?" Bỗng một giọng nói truyền vào tai, Lưu Nguyệt cả kinh.
"Ghét cô á." Lưu Nguyệt ngẩng đầu, không chút sợ hãi trả lời.
"Cô khỏe rồi hả?" Giản Niên quan sát cô một phen.
"Cần cô quản!" Lưu Nguyệt ngồi tại chỗ, bộ mặt thối thối.
"Lén xông vào đây là tử tội đấy, cô không biết à?" Giản Niên chất vấn.
"Ai thèm tin cô." Lưu Nguyệt khoanh tay.
"Nơi này cách khu cấm địa Shura tộc không xa, người ngoài hết thảy tiến vào trong, làm trái lệnh có thể xử tử tại chỗ."
"Được lắm Shura vương, tôi cho cô chém!"
Lưu Nguyệt đại đỉnh đỉnh chủ động đưa đầu lên.
"Ai nói cô biết tôi ở đây?" Giản Niên hỏi.
"Tôi quên rồi~" Lưu Nguyệt lại nổi tâm tư đùa giỡn. Giản Niên bất đắc dĩ lắc đầu.
"Lập tức trở lại tẩm điện nằm yên trong đó." Giản Niên không lại nhìn cô thêm.
"Dựa vào gì chứ?" Lưu Nguyệt kêu lên.
"Tôi thích ở đây một mình, không hy vọng có người làm phiền."
"Một mình say chết ở đây à?"
"Nhìn bộ dạng khiếp đảm này của cô đi à, ra dáng vị vua nhất tộc ở đâu chứ?" Lưu Nguyệt khịt mũi xem thường.
"Chuyện này không liên quan cô." Giản Niên lên giọng.
"Xời~ cô tưởng tôi dư hơi quản cô chắc."
"Tính tình ngang ngược muốn chết, khó trách cô gái của cô không muốn cô." Lưu Nguyệt tức giận nói.
"Cô không có tư cách bình luận về cô ấy!"
Lưu Nguyệt cả kinh, chỉ thấy con ngươi Giản Niên đỏ thẳm, bị cô dọa sợ lui về sau một chút.
"Chuyện giữa tôi và cô ấy, há cho người ngoài có thể xen vào!" Giản Niên đứng dậy, chớp mắt liền biến mất không thấy đâu.
Một lúc lâu, Lưu Nguyệt mới chậm chạp hồi thần, từ từ cúi đầu. Cảm giác khổ sở tràn ra khắp trong lòng.
"Mình chọc cổ tức giận rồi."
"Được làm người con gái cổ yêu nhất định rất hạnh phúc đi." Trong mắt tràn đầy bi ai, giọng cô cực kỳ cô đơn.
Từ sau khi Lưu Nguyệt xuất hiện, đã nhiều ngày tới nay lòng tĩnh lặng như nước của Giản Niên hình như lại nổi lên rung động. Đây là điều Giản Niên không thể dễ dàng tha thứ được, cô không thể động tâm với bất kỳ ai ngoại trừ Nguyệt.
Nhưng các loại hành vi mà cô làm ra với Lưu Nguyệt hai ngày qua, cũng đã nằm ngoài dự liệu bản thân cô một cách quá lớn rồi.
Cô biết ở nhân giới, nữ giới tới độ tuổi nhất định sẽ sinh con với nam giới.
Lẽ nào cô cũng giống vậy, từ nguyên nhân sinh lý mới sản sinh như vậy với Lưu Nguyệt.
"Không..."
"Không phải như vậy..." Cô sẽ không động tâm với bất kỳ một ai, sẽ không.
Giản Niên bỗng vung hai tay ra, quanh thân nổi lên trận nổ mãnh liệt, tùy ý bộc lộ nỗi ưu phiền của cô.
Một lúc lâu, cô mới dần dần bình tĩnh lại.
Cô há miệng to hô hấp, đầu gối mềm nhũn, té khuỵ trên đất.
"Nguyệt, chị đã nói là sẽ trở lại rồi mà..."
"Tôi vẫn luôn tin tưởng vào lời nói đó..." Hai hàng lệ trên gương mặt thanh tú rơi xuống.
- --
Thời điểm trở lại tẩm điện đã là ngày hôm sau, Giản Niên mới phát giác Lưu Nguyệt không có trở lại.
Dưới cơn cuống cuồng, cô tới sau núi. Thì thấy Lưu Nguyệt đang cuộn thành một đoàn ngủ trên đất.
"Vật nhỏ, tỉnh lại đi."
Giản Niên kinh hãi, ôm cô vào trong ngực. Thấy trên người cô lạnh như băng, tâm tình Giản Niên hỗn loạn lên.
"Tỉnh tỉnh!" Cô vỗ nhẹ lên gò má cô ấy một cái.
"UHm" Lưu Nguyệt từ từ mở mắt.
"Tôi ngủ quên hả?" Cô yếu ớt nói một câu, tim Giản Niên đang treo ngược mới thả lỏng.
"Cô sao vậy?" Lưu Nguyệt mơ hồ nói.
"Cô có thể ở lại bên cạnh tôi, nhưng tôi không thể cho cô những thứ khác." Giản Niên trầm ngâm nói.
"Hả?" Não bộ Lưu Nguyệt nhất thời quay vòng vòng.
"Cô có ý gì?"
"Không có danh phận, không tiếp xúc nhục thể, nhưng cô có thể ở lại đây." Giản Niên ẵm cô đứng dậy, hướng tẩm điện đi tới.
Bị cô ấy ẵm như vậy, Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy trái tim mình "thình thịch" nhảy lên không ngừng.
"Không nói gì xem như cô đã đồng ý." Giản Niên lại nói một câu.
"Tôi..." Lưu Nguyệt nửa buổi cũng không nói được thành câu, phải nói là không biết nên trả lời Giản Niên như thế nào.
Nghe vào kiểu nào cũng thấy sao giống như mình là tiểu tam bị bao dưỡng không nhìn thấy được ánh sáng vậy.
Ngày hôm sau, Lưu Nguyệt chính thức tiến vào tẩm điện Giản Niên, tin tức nhanh chóng lan truyền, tới toàn bộ Shura giới.
Đức vua của bọn họ rốt cuộc đã nghĩ thông suốt, muốn lập hậu rồi ư?
Rất nhanh, tin tức lan truyền tới những yêu tộc khác, thái tử Khuyển tộc lúc này tuyên bố phải đi Shura hướng Giản Niên đòi công đạo.
Đồng dạng, tin tức cũng lan truyền tới Lang tộc. Ngẫu nhiên Cảnh Tiểu Lang và Nạp Lan Chỉ Thủy hồi tộc cũng biết được chuyện này. Hôm đó, các cô tới Shura tìm Giản Niên.
"Mang giày vào, coi chừng lạnh."
Trên giường lớn, hai cái chân nhỏ của Lưu Nguyệt đung đưa, cái đuôi màu trắng thì lắc qua lắc lại ở phía sau, tâm trạng đang rất tốt nằm trên giường tiếp nhận Giản Niên đút đồ ăn.
————————————————
Chời, chưa gì mà Niên Niên thê nô vậy rồi hả?
Mình hy vọng Lưu Nguyệt chính là Nguyệt.
P/S: Bận quá bận quá:"(((