Buổi tối, Tiểu Nha nằm một mình trên giường không ngủ được. Từ cửa truyền tới tiếng "cộc cộc", cô đứng dậy xuống giường, trong lòng hoài nghi là ai mà tới gõ cửa phòng cô trễ như vậy.
Dưới ánh sáng mờ tối, Cảnh Tiểu Lang mặc bộ đồ ngủ màu trắng, xấu hổ đứng tại chỗ.
"Chị Trấp Thủy, em một mình không ngủ được."
Trước kia mỗi đêm Cảnh Tiểu Lang hầu như đều ngủ chung với Nạp Lan Chỉ Thủy, từ sau khi Nạp Lan Chỉ Thủy xảy ra chuyện, đã rất nhiều đêm cô đều ngủ không được ngon giấc.
"Cái đó..." Tiểu Nha ngẩn người.
"Không được sao?" Trên mặt Cảnh Tiểu Lang lập tức hiện lên biểu tình thất vọng.
"Vào đi." Tiểu Nha để cho cô vào, đóng cửa lại.
"Thật ra thì tôi cũng không ngủ được." Tiểu Nha nghiêng đầu, nhẹ giọng nói.
Cảnh Tiểu Lang cũng không nói gì, mà bò lên giường, chui vào trong chăn, sau đó hướng Tiểu Nha vẫy vẫy tay.
"Chị Trấp Thủy, chúng ta ngủ thôi."
"Được....."
Dù lên giường, nhưng Tiểu Nha vẫn dè dặt, tận lực kéo khoảng cách với Cảnh Tiểu Lang, tận lực để không chạm phải cô.
Tuy nói đều cùng là phụ nữ, nhưng tận đáy lòng cô có một cỗ ngượng ngùng thủy chung vẫn đuổi không đi.
"Chị Trấp Thủy, như vầy gió thổi vào sẽ lạnh đó." Cảnh Tiểu Lang nhích lại gần cô, cả khuôn mặt Tiểu Nha nhất thời thiêu đốt như trái táo đỏ.
"Ừ." Cô nhẹ nhàng ứng, Cảnh Tiểu Lang rất tự nhiên bỏ cái chân lên đùi Tiểu Nha.
Lạnh quá! Đây là phản ứng đầu tiên trong đầu Tiểu Nha, nhưng sau đó quả tim liền không cầm được nhảy loạn xạ.
"Chị Trấp Thủy, chị bị sao vậy?"
"Chúng ta trước kia ngủ vẫn luôn như vậy?"
Cảnh Tiểu Lang xích lại gần, không hiểu chớp mắt một cái.
"Òh..." Tiểu Nha chỉ đành đè nén xúc động trong lòng, nằm trên giường không dám làm xằng.
"Chị Trấp Thủy, chị là đang thấy khẩn trương hả?"
Bàn tay nhỏ xíu mơn mởn đặt lên mu bàn tay cô, Tiểu Nha xém chút khẽ rên thành tiếng.
"Không phải." Tiểu Nha cố gắng trấn định lại.
"Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta mau ngủ đi thôi." Tiểu Nha tận lực kéo chăn lên, nhắm hai mắt.
Một chốc sau, nhưng cô vẫn không tài nào ngủ được. Tiểu Nha mở mắt, một đôi con ngươi yêu kiều như nước đập vào trong mắt, Cảnh Tiểu Lang đang đưa tay ra giữa không trung.
"Cô....."
Tiểu Nha ngồi dậy, có chút cảnh giác cùng bất an.
"Ô! Chị Trấp Thủy, Tiểu Lang chỉ là muốn nhìn gương mặt chị một chút thôi~"
Cảnh Tiểu Lang vội vàng nói.
"Mặt tôi rất xấu, chẳng có gì đẹp đẽ cả!"
Có lẽ do bị đâm trúng chỗ đau, nên giọng điệu Tiểu Nha trở nên có chút lạnh lẽo.
Nhưng mà thực ra cô sớm đã đón nhận gương mặt này của mình rồi, trước đây người ta mắng cô xấu xí, cô cũng không để bụng. Nhưng cứ cố tình bị cô bé trước mặt này nói như vậy, từng cỗ khó chịu cứ hăng hái dâng trào không ngừng.
"Ô! Chị Trấp Thủy, Tiểu Lang không có ý đó!"
"Mặc kệ chị Trấp Thủy biến thành hình dạng gì, vĩnh viễn vẫn là chị Trấp Thủy ở trong lòng Tiểu Lang!" Cảnh Tiểu Lang hấp tấp bày tỏ, nhưng không ngờ sắc mặt Tiểu Nha lại ngày càng kém hơn.
"Im miệng! Tôi không phải chị Trấp Thủy gì đó của cô! Tôi tên Tiểu Nha!"
Tiểu Nha xoay mình xuống giường muốn rời đi, nhưng vòng eo lại nặng nề bị gắng gượng lôi kéo trở lại.
"Chị Trấp Thủy! Đừng đi!" Cảnh Tiểu Lang hô lên. Tiểu Nha tâm liền động, dừng bước.
"Chị Trấp Thủy, Tiểu Lang nhất định sẽ nghĩ cách chữa trị gương mặt cho chị."
"Không cần....."
Tiểu Nha không đành lòng gỡ hai tay cô trên vòng eo mình ra.
"Chị Trấp Thủy, xin lỗi!"
"Xin lỗi!"
Cảnh Tiểu Lang không ngừng lặp lại những lời này, một lần lại một lần. Dần dần, thanh âm trở nên khàn khàn, mà lực đạo trên tay thì lại ngày càng lớn. Tiểu Nha đau lòng quay đầu, thấp giọng nói:
"Nên xin lỗi là tôi mới đúng."
"Tôi không nên nổi giận với cô." Tiểu Nha chủ động để cho đầu của cô dựa lên vai mình, tay từ từ trượt xuống vùng lưng.
Thời gian vào giờ phút này tựa như ngừng trôi, không khí cũng đọng lại. Đột nhiên, Tiểu Nha rất muốn cứ như vậy tiếp tục mãi. Cô ngẩng đầu, ngưng mắt thật chặt nhìn vào mắt Cảnh Tiểu Lang.
"Chị Trấp Thủy, Tiểu Lang Lang muốn hôn chị."
"Có thể không?" Ánh mắt Cảnh Tiểu Lang si ngốc nhìn cô, Tiểu Nha gật đầu, không có bất kỳ do dự nào.
Trên môi nóng lên, xúc cảm mềm mại xâm nhập thần kinh giác quan, Tiểu Nha nhắm mắt lại, toàn thân toàn ý thả mình vào.
Mới đầu, Cảnh Tiểu Lang chẳng qua chỉ dùng miệng cọ nhẹ vào môi cô, dần dần cô thấy không thỏa mãn với chỉ ở mức đó, bởi vì cô cảm thấy miệng của chị Trấp Thủy ăn rất ngon, muốn thưởng thức nhiều hơn.
Vì vậy cô đưa cái lưỡi nhỏ ra, khẽ liếm một chút, thân người Tiểu Nha bỗng căng thẳng, cơn run len lỏi từng chút vào dây thần kinh.
Tài hôn của Cảnh Tiểu Lang không lưu loát, trước kia đa số đều là bị áp đảo bên dưới Nạp Lan Chỉ Thủy, là mệnh bị "ăn".
Giờ phút này cô tỏ ra khá luống cuống, cô hôn từ từ trở nên vội vàng, nhưng lại không biết nên tiến thêm một bước như thế nào, chỉ cảm thấy bụng nín lại một đoàn đang khẩn cấp muốn thoát ra.
Tiểu Nha như thể phát giác thấy cô khác thường, tay phải khẽ đẩy tấm lưng, để cho cô áp về hướng mình, thân thể cả hai trở nên càng chặt chẽ hơn.
Khó chịu quá! Khó chịu lắm!
Một đoàn lửa trong cơ thể càng đốt càng vựng, Cảnh Tiểu Lang "ưm" một tiếng, rên lên. Đột nhiên, cô ôm chặt lấy eo Tiểu Nha, dùng sức, thân người cả hai đảo ngược hướng, Cảnh Tiểu Lang làm cô ngã nằm xuống giường.
"A!" Lần này đổi lại Tiểu Nha kêu lên.
"Ô! Chị Trấp Thủy, Tiểu Lang khó chịu lắm!"
"Sao vậy?" Tiểu Nha bỗng tỉnh táo lại, lo lắng nhìn nhìn cô.
"Em cũng không biết! Ô ô ô!"
Cảnh Tiểu Lang gấp đến độ sắp òa khóc đến nơi, Tiểu Nha cũng gấp, cho rằng cô là đang thấy khó chịu ở đâu đó.
Mà lúc này, ngoài cửa truyền tới thanh âm non nớt.
"Mẹ ơi!"
"Mẹ ơi!" Tiểu tử đứng ngoài cửa hô lên.
Giống như bị dội gáo nước lạnh, ánh mắt Cảnh Tiểu Lang khôi phục một chút thanh minh.
Tiểu Nha hơi đẩy cô, tỏ ý cho cô ngồi dậy.
Hai người sửa sang lại quần áo một chút, Cảnh Tiểu Lang mới chạy đi mở cửa, tiểu tử lập tức nhào vào trong lòng cô.
"Mẹ! Con muốn ngủ chung với hai người." Ánh mắt tiểu tử mong đợi, làm cả hai không cách nào cự tuyệt.
Lập tức, Nạp Lan Vô Tà nhảy lên giường, như một làn khói chui vào chăn.
Cô vẫy vẫy tay, hưng phấn nói:
"Hai mẹ, mau tới đây!"
Cảnh Tiểu Lang gật đầu, lập tức kéo chăn lên giường, nằm bên cạnh tiểu tử. Tiểu Nha chần chừ nhìn cả hai.
"Mẹ ơi, sao mẹ vẫn chưa lên đây?"
Tiểu tử đảo mắt xoay vòng, không hiểu muốn hỏi.
Tiểu Nha trầm ngâm, cuối cùng vẫn lên giường. Cả hai chia ra nằm bên cạnh hai bên tiểu tử, tiểu tử chuyển đầu, nhìn bên trái một chút rồi nhìn bên phải một chút, một mực không ngừng cười khanh khách.
"Được rồi, bảo bảo mau ngủ đi." Cảnh Tiểu Lang cảm thấy còn nháo tiếp như vậy không xong, vì vậy vỗ nhẹ cái mông nhỏ của nó, khuyên nhủ.
"Mẹ, hai người sẽ không rời xa bảo bảo phải không?"
Tiểu tử bỗng nhiên toát lên một câu, cả hai trố mắt nhìn nhau.
"Sẽ không, sau này chúng ta sẽ ở bên cạnh con." Cảnh Tiểu Lang lập tức nói, mà Tiểu Nha thì trầm mặc nhìn tiểu tử.
Phần ký ức cô đã đánh mất rốt cuộc là cái gì? Rõ ràng tiểu tử trước mắt để cho cô cảm thấy rất thân thiết, thế nhưng cũng không phải là đứa nhỏ của cô, nhưng sâu trong đáy lòng cô lại khẩn cấp hy vọng nó sẽ thật sự là con của mình, mâu thuẫn trùng trùng.
Lần đầu tiên, Tiểu Nha khẩn cấp muốn tìm lại phần ký ức đã bị đánh mất của mình.
"Ô ô! Mẹ gạt người!" Tiểu tử không thuận theo, khổ sở hít mũi, quyệt miệng nói.
"Bảo bảo, mẹ không lừa gạt con, chúng ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh con." Cảnh Tiểu Lang vội la lên.
"Gạt người! Vậy tại sao mẹ lại không nói lời nào?"
Ánh mắt Cảnh Tiểu Lang cầu xin giúp đỡ nhìn về Tiểu Nha.
"Tôi....." Tiểu Nha lắp bắp.
"Chị Trấp Thủy!"
Cảnh Tiểu Lang kêu một tiếng, Tiểu Nha chùn bước cúi đầu.
"Ô ô ô! ! Hai mẹ gạt người! !"
"Mẹ không muốn bảo bảo! !" Tiểu tử đột nhiên khóc nháo lên.
"Ô ô ô!"
Cảnh Tiểu Lang muốn trấn an tiểu tử, nhưng ngược lại nó lại càng khóc hăng hơn.
Cô chỉ đành nhờ Tiểu Nha giúp đỡ, ánh mắt khẩn cầu tựa như có ngàn vạn lời muốn nói, bây giờ hãy đồng ý với cô.
Tiểu Nha rũ thấp mắt, cuối cùng nói:
"Sẽ luôn luôn ở bên cạnh cháu."
"Thật?" Tiểu tử lập tức ngừng khóc, hai mắt hồng hồng, nhìn chằm chằm Tiểu Nha.
"Ừ." Tiểu Nha đáp một tiếng.
"Vật chúng ta móc ngoéo đi."
Tiểu tử đưa ngón út tay phải ra, Tiểu Nha vừa liếc nhìn Cảnh Tiểu Lang, Cảnh Tiểu Lang dùng sức gật đầu.
"Chúng ta ngoéo tay." Tiểu Nha vừa nói vừa chiếm hữu ngón út của cô.
"Móc móc hết ngàn năm cũng không được nói dối, nói dối chính là con sói ngốc đầu to!"
"Phụt!" Tiểu Nha cười ra tiếng, thấy tiểu tử như hiếm khi có được.
"Đây là ai dạy cho cháu vậy?" Tiểu Nha hỏi.
"Là mẹ nha~"
Tiểu tử nhìn Cảnh Tiểu Lang, Cảnh Tiểu Lang ngược lại ngượng ngùng. Thật ra cô chỉ là không biết lúc móc móc tay thì nên nói thế nào, nên tạm bịa ra một cái.
Một hồi tiểu tử cảm thấy buồn ngủ, nằm trên giường rất nhanh an giấc. Ba người nằm trên một chiếc giường, tiểu tử vẫn ngủ ở giữa, chẳng qua Tiểu Nha đã không còn khẩn trương như trước.
"Ngủ thôi, ngủ ngon." Tiểu Nha nghiêng đầu cười với Cảnh Tiểu Lang.
"Ngủ ngon, chị Trấp Thủy~" Cảnh Tiểu Lang dò người tới hôn lên mặt cô một cái, mới nằm trở lại nhắm hai mắt.
Tâm tình Tiểu Nha có chút kích động, từ trước tới nay lần đầu tiên cô cảm thấy được ấm áp và an tâm, lẽ nào đây chính là cảm giác có nhà sao?
Giấc ngủ của Tiểu Nha có chút lâu, lúc tỉnh lại đã là giữa trưa, Cảnh Tiểu Lang với tiểu tử đã không thấy đâu.
Cô đứng dậy xuống lầu, trong phòng khách chỉ có Giản Niên ngồi một mình.
Cô ấy buông xuống tờ báo, lên tiếng chào hỏi.
"Dậy thật sớm nha~"
Trong mắt hí ngược tràn đầy.
"A! Xin lỗi, tôi ngủ quên."
"Hiểu mà, dù sao tối qua cũng mệt mỏi nhiều rồi~" Giản Niên hướng cô nháy mắt một cái, Tiểu Nha ngẩn ngơ, có chút không hiểu ý của cô.
"Lẽ nào là thất bại..." Giản Niên lầm bầm lầu bầu.
"Cái gì?" Tiểu Nha hỏi.
"Không có gì không có gì." Giản Niên khoát tay.
"Chị Trấp Thủy, chị dậy rồi hả!" Cảnh Tiểu Lang mới từ phòng bếp đi ra.
"Em có nấu một ít thức ăn, chị nếm thử một chút nhé~"
Trong cuộc sống không có Nạp Lan Chỉ Thủy, Cảnh Tiểu Lang đã theo Giản Niên học được nấu ăn. Bởi vì cô hiểu để làm một người vợ hợp cách, biết nấu ăn là một trong những điều không thể thiếu.
"Được." Tiểu Nha đỏ mặt gật đầu, Giản Niên nhân cơ hội kéo Cảnh Tiểu Lang qua, bên tai cô nhỏ giọng nói:
"Biện pháp em dạy chị bộ vô dụng hả?"
"Không phải... là chị lúc sau không biết..." Cảnh Tiểu Lang ấp úng nói.
————————————————
"...tiếp theo nên làm như thế nào..." đúng hem =)))))))))
~~~
E hèm, bộ mình sắp edit thật ra đã được edit hoàn ở Bách Gia Trang một thời gian lâu rồi, mình định xin phép người ta xong mới nói cho các bạn biết là bộ gì, cơ mà chưa thấy bên ấy hồi âm nên là mình sẽ đợi típ.
Cơ mà nếu mình hoàn bộ này xong rồi cứ edit bộ kia luôn thì các bạn thấy sao, thực ra cũng chưa chắc mình sẽ làm vậy nhưng mình muốn hỏi ý kiến các bạn. Với cả lý do mà mình lại edit một bộ đã edit rồi đơn giản là vì edit theo sở thích thôi, đấy là bộ trong lòng mình rất thích, làm vì yêu thích, không có mục đích khác, làm cũng mệt lắm chứ bộ đâu có thoải mái vẻ vang gì ah.
P/S: wattpat vẫn đuyên đuyên không chịu load vào chương truyện mới nên mình tháo nó ra luôn cài lại thì bình thường lại rồi, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt đây mà :)))~