Sói Ngố, Vào Trong Chén Mau!

cái bớt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Tôi đồng ý đi với cô..."

Hồi lâu sau, Tiểu Nha nhẹ nhàng nói một câu. Rõ ràng không quen biết với cô bé trước mặt, nhưng khi thấy cô ấy bi thương, là trong lòng lại đau nhói thủy chung vẫn không giảm bớt được. Trong lòng cứ như có một thanh âm luôn nói: Không thể để cô ấy thương tâm!

"Ô ô ô! Chị Trấp Thủy! !"

Cảnh Tiểu Lang nhào vào lòng cô, hai tay ôm lấy eo cô thật chặt.

"Ngoan~ nín đi."

Tiểu Nha dùng ngón tay xóa đi nước mắt nơi khóe mắt cô, sau đó cũng bị chính cử chỉ của mình làm cho kinh hãi.

"Mẹ, mẹ sẽ về nhà với chúng con sao?"

Tiểu tử ôm bắp đùi cô, ngẩng đầu lên, nghe thấy Tiểu Nha nói muốn cùng cả hai trở về, đôi mắt nhất thời sáng lên lấp lánh.

"Ừ... Nhưng mà cô không phải là mẹ của cháu..."

Không hiểu đứa nhỏ này làm sao cứ một mực gọi cô là "mẹ", cô bé hẳn nên là con gái của cô gái trước mắt này mới đúng, đợi đã, quan hệ giữa các cô?!

Tiểu Nha kinh ngạc nhìn hai người trước mặt, các cô là loại quan hệ đó?!

Cơn nhức đầu lại xông tới lần nữa, Tiểu Nha nhắm hai mắt xoa bóp trán.

"Chị Trấp Thủy, chị thấy không thoải mái sao?" Cảnh Tiểu Lang khẩn trương hỏi.

"Tôi không sao..." Vừa nói xong, thân người Tiểu Nha lảo đảo, trời đất quay cuồng một trận, ngã xuống sàn nhà.

"Chị Trấp Thủy! !"

"Mẹ ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"

Giản Niên cùng Cảnh Tiểu Lang lập tức đem Tiểu Nha về nhà, lúc Giản Niên định kiểm tra cho cô, thì giật mình trước lớp tóc dài trên gương mặt của cô.

Đưa tay nhẹ nhàng vén qua một bên.

"Đây là?!" Giản Niên kinh ngạc há miệng, nhanh chóng đứng dậy, đi qua đi lại tại chỗ.

"Hỏa Hỏa, chị Trấp Thủy có sao không?"

"A? Không sao, cô ấy chẳng qua chỉ hôn mê bất tỉnh thôi."

Giản Niên luống cuống nhìn Cảnh Tiểu Lang, không để Cảnh Tiểu Lang nhìn thấy gương mặt Nạp Lan Chỉ Thủy, tại sao lại như vậy? Cái bớt này rốt cuộc làm sao mà có?

Tại sao Thất Sát lại tìm một cổ thân thể kém cỏi như vậy để hồi sinh? Từng câu hỏi một thay nhau kéo tới, Giản Niên phiền não lắc đầu.

"Tiểu Lang Lang, chúng ta chuẩn bị chút thức ăn cho Nạp Lan đi, lỡ cô ấy tỉnh lại thấy đói bụng."

"Được." Cảnh Tiểu Lang không chút suy nghĩ đáp ứng.

Lúc Tiểu Nha tỉnh lại phát hiện bản thân đã nằm trong một căn phòng xa lạ, cô kéo chăn ra, chân không chạm đất.

Ngắm nhìn bốn phía, cảm giác như từng có biết nơi này.

"Là mất trí nhớ..."

"Chị Trấp Thủy, tỉnh rồi hả?" Cảnh Tiểu Lang bưng khay tiến vào.

"Ừ." Tiểu Nha muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng Cảnh Tiểu Lang từ chối lắc đầu.

"Chị Trấp Thủy, chị nằm lại lên giường là được rồi."

"Em muốn tự mình chăm sóc cho chị." Tiểu Nha vốn muốn cự tuyệt, nhưng khi chạm đến ánh mắt nóng bỏng của cô, vẫn là ngoan ngoãn quay trở về nằm lên giường.

"Nào, há miệng~" Cảnh Tiểu Lang mút một muỗng cháo nóng hổi, thổi thổi, tỏ ý Tiểu Nha há miệng.

"Tôi cảm thấy không được hay cho lắm..."

Trong ký ức cô chưa từng được ai đút cho, loại ấm áp nhẹ nhàng này nở rộ trong lòng, cô cảm thấy trên mặt có chút nóng lên.

"Trước kia mỗi khi em không được thoải mái, đều là chị chăm sóc cho em."

"Chị Trấp Thủy luôn bảo vệ cho em rất tốt, bây giờ đổi lại em tới bảo vệ cho chị."

Nhìn Tiểu Nha ăn hết muỗng cháo, Cảnh Tiểu Lang lại cầm khăn lông lau lên bên mép cho cô.

"Thật ra cô không cần phải..." Tiểu Nha lộ ra nửa gương mặt đỏ bừng, có chút mất tự nhiên quay đầu đi.

"Hihi~ Chị Trấp Thủy, chị mà cũng xấu hổ nữa hả."

Cảnh Tiểu Lang cố ý xích lại gần, chớp chớp con mắt nhìn chằm chằm cô.

"Cô đừng có dựa vào tôi gần như vậy....." Ngực Tiểu Nha thẳng thắng đập "thình thịch" không ngừng, thanh âm cô ngày càng thấp.

"Giữa chúng ta chuyện thân mật trên cả mức này cũng đã làm rồi nga~"

Gương mặt cả hai gần như sát rạt, hơi thở nóng bỏng đập lên gương mặt nhau.

"Cái đó..." Tiểu Nha giật mình mở to con ngươi, quả nhiên giữa các cô là loại quan hệ đó sao? Như vậy đã có thể giải thích thông suốt.

"Tôi có lẽ cũng không phải là người kia của cô đâu..." Tiểu Nha thở dài.

"Tiểu Lang sẽ không nhận lầm đâu, chị chính là chị Trấp Thủy!" Vừa nói Cảnh Tiểu Lang vừa muốn xoa xoa gương mặt cô, lại bị cô nhanh chóng né tránh.

Nhận ra bài xích, Cảnh Tiểu Lang có chút thất vọng.

"Bộ dạng tôi cũng không được dễ nhìn....."

Không đành lòng trước mất mát của cô, Tiểu Nha mở miệng nói.

"Ô?"

Cảnh Tiểu Lang không nhiểu nhìn cô.

"Thật ra..."

"Hy vọng cô đã chuẩn bị xong tâm lý..."

Tiểu Nha đưa tay vén tóc trên mặt qua, cái bớt màu đỏ bị che kín lộ ra, hết sức đáng sợ.

"Ô!"

Nước mắt Cảnh Tiểu Lang trong nháy mắt liền rơi "ào ào" xuống, Tiểu Nha cho rằng cô bị giật mình, đáy lòng có một chút mất mát.

"Xin lỗi, xin lỗi! Tôi bây giờ liền rời đi!"

Chẳng qua cô vừa mới di động thân người, Cảnh Tiểu Lang liền nhào tới, nằm trên người cô khóc lóc càng lợi hại.

"Ô ô ô! Chị Trấp Thủy, Tiểu Lang đúng là đứa vô dụng!"

"Tiểu Lang không bảo vệ được cho chị!"

"Chị Trấp Thủy! ! !" Cảnh Tiểu Lang vừa khóc vừa nói.

Tiểu Nha sững sốt hồi lâu, mới hiểu được cô ấy là đang khổ sở vì cô.

Trong bụng thấy ấm áp.

"Nha đầu ngốc, khóc cái gì chứ..."

Khẽ vuốt ve sau lưng cho cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương lưu lại trên người.

Hôm nay nghĩ lại, "người kia" nhất định là đã yêu thương cô ấy sâu sắc. Cho nên trong lúc nhất thời cô mới có thể trở nên đón nhận được tình cảm giữa người cùng giới.

Hẳn là từ lúc bắt đầu cô đã liền không bài xích ân cần dị thường của tiểu tử này đối với cô.

"Chị Trấp Thủy, có đau không?!"

Cảnh Tiểu Lang ngẩng đầu, đưa tay chạm vào cái bớt, Tiểu Nha cầm lấy tay cô. Dần dần, mười ngón tay của cả hai đan vào nhau rất chặt.

Cảnh Tiểu Lang nhanh chóng hôn nhẹ lên môi Tiểu Nha.

"A!" Tiểu Nha nhất thời chưa lấy lại tinh thần.

"Miệng chị Trấp Thủy ăn rất ngon~" Cảnh Tiểu Lang liếm khóe môi, còn muốn tiếp tục nếm thử mùi vị của cô.

"Đừng..." Tiểu Nha đẩy cô, sắc mặt ngượng ngùng nửa cúi đầu.

"Xin lỗi, chị Trấp Thủy....."

"Nếu chị không thích, vậy Tiểu Lang sẽ không hôn." Cảnh Tiểu Lang ngồi về lại bên mép giường.

"Tôi không có không thích..."

Trời ơi! Cô đang nói cái gì vậy? Đây chẳng phải là mời cô ấy hôn cô tiếp sao?

"Ô?" Ánh mắt Cảnh Tiểu Lang lập tức hưng phấn phát sáng.

"Nghĩa là có thể?"

"Tôi....." Tiểu Nha luống cuống dời đi ánh mắt.

"Tôi thấy no rồi." Cô đột nhiên nói.

"Vậy Tiểu Lang trước bưng đồ xuống, đợi một hồi sẽ lên với chị Trấp Thủy."

"Đi đi." Tiểu Nha hướng cô cười nói.

Mắt thấy thân ảnh yêu kiều nhỏ nhắn biến mất ở cửa, trong lòng Tiểu Nha thế nhưng lại cảm thấy trống vắng.

Cô theo bản năng lấy tay vén tóc trên mặt qua, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cái bớt.

"Làm sao sẽ không xấu xí được chứ?" Tự giễu cười, Tiểu Nha tự nhủ thầm.

-----

Bên trong một chiếc Rolls Royce màu đen.

Cao Nhiên Hân ôm Tiểu Vũ ngồi một bên, giữ khoảng cách với Laura.

"Xem như cô cưỡng ép mang chúng tôi đi, tôi cũng sẽ không gặp mặt người đó!" Cao Nhiên Hân đoạn tuyệt nói.

"Vậy sao?"

"Nói thế nào cũng từng là tình nhân, tôi không tin cô sẽ không có một chút cảm giác nào." Khóe miệng Laura cong lên.

"Mẹ, chúng ta đang đi dâu vậy?" Tiểu Vũ ngẩng đầu bất an nhìn mẹ mình.

"Tiểu Vũ, không có gì đâu. Mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con." Cao Nhiên Hân sờ đầu con trai.

"Cô cần phải biết, lấy tính tình của người đó. Sẽ tiếp tục để cho mẹ con cô sống nương tựa vào nhau ở một chỗ như thế sao?" Laura khẽ cười nói.

"Tiểu Vũ là con trai tôi!" Cao Nhiên Hân kích động nói.

"Ha~ cô cũng đừng quên, trên người đứa bé này cũng chảy một nửa dòng máu của cổ."

"Không thể nào! Tôi sẽ không tin lời cô nói!"

"Đó là không thể được! Tiểu Vũ là con của một mình tôi thôi!"

"Nữ nhân đáng chết! Cô có gan thử nói lại xem?"

Xa xăm mà lại rất đỗi quen thuộc, đã từng mỗi ngày đều là tiếng than nhẹ bên tai giờ phút này lại vang lên.

Cao Nhiên Hân giật mình sợ hãi, tay theo bản năng ôm chặt đứa con trai.

Thì ra chẳng biết tự lúc nào, xe đã ngừng lại.

Mở cửa xe trong chớp mắt, xộc vào chính là một gương mặt cuốn hút, chỉ tiếc bên má phải trở lên gần lông mày có một cái thẹo nhạt.

"Là cô?!" Cao Nhiên Hân chỉ cảm thấy lồng ngực cứng lại, hô hấp trở nên dồn dập, cô vẫn chưa tỉnh hồn nhìn người trước mặt.

"Tần lão đại, các người nhất định phải ở trong không gian chật hẹp này nối lại tình xưa hả?" Laura giang hai tay, đáy mắt lộ ra một tia hí ngược.

"Xuống xe!" Tần Lưu Sương cơ hồ là quát lên, Tiểu Vũ tại chỗ sợ quá liền òa khóc "oa oa".

"Cô làm gì chứ?! Dọa con nít như vậy!"

Cao Nhiên Hân tận lực xem thường nỗi sợ hãi đối với cô, mắng lại.

"Xuống xe! Tôi lặp lại lần nữa!" Thanh âm chứa một tia không nhịn được, Cao Nhiên Hân ôm Tiểu Vũ từ từ xuống xe.

"Không có gì để nói?"

Đối mặt trước im lặng của Cao Nhiên Hân, Tần Lưu Sương không nhịn được mở miệng nói.

"Với cô không có gì để nói cả." Cao Nhiên Hân lạnh lùng trả lời.

"Ha! Vậy sao?"

"Tôi thế nhưng lại có rất nhiều lời muốn nói với cô!"

"Cút!" Cao Nhiên Hân cả giận nói.

"Cô nhất định muốn tôi ngay trước mặt cô ném thằng nhóc này xuống sông?"

Tần Lưu Sương liếc mắt đứa bé trai trong ngực cô.

"Mẹ ơi, con sợ! !" Tiểu Vũ sợ hãi cúi đầu vùi vào ngực Cao Nhiên Hân.

"Đường đường là lão đại hắc bang, nhất định phải dùng phương pháp như vậy hù dọa một đứa con nít à?" Cao Nhiên Hân không lúng túng cười lạnh nói.

Một bên vỗ về sau lưng Tiểu Vũ, an ủi.

"Nó là con trai tôi!" Tần Lưu Sương cường điệu nói.

"Cái rắm!" Cao Nhiên Hân rống ngược trở lại.

"Không tin chúng ta có thể tới bệnh viện xét nghiệm DNA ngay bây giờ!" Tần Lưu Sương bình tĩnh nói.

"Tôi dựa vào cái gì phải đáp ứng cô!" Cao Nhiên Hân nhướng mi.

"Tần lão đại, xin lỗi đã quấy rầy."

"Về ước định lúc trước của chúng ta?" Laura giữa chừng chen vào, cười đùa hí hửng nhìn Tần Lưu Sương.

"Yên tâm!"

"Mảnh đất trung đông kia sẽ là của cô, còn có tình báo mà cô muốn tôi cũng đã chuẩn bị xong." Tần Lưu Sương hướng người hầu phía xa phất tay.

"Cô đi cùng hắn đi."

Trước khi đi, Laura tiến tới bên tai Tần Lưu Sương nhỏ giọng nói:

"Dỗ dành vợ không thể quá hung hăng, phải đùa bỡn vô lại. Da mặt phải dày hơn cái tường thành mới được~" Tần Lưu Sương cau mày. =)))

"Đi nha~ ~" (là bye bye)

Laura khoát tay, cười cười rồi rời đi.

Tần Lưu Sương từng bước đến gần Cao Nhiên Hân, Cao Nhiên Hân cảnh giác nhìn cô, bước chân thoáng di động về sau.

"Tôi..... rất nhớ cô."

Vốn tưởng là cô ấy muốn đi qua cướp lại con trai, nhưng không ngờ cổ lại đột nhiên mở miệng.

Đầu tiên Cao Nhiên Hân ngẩn ra, sau đó cười lạnh nói:

"Thật ngại quá đó chỉ là cô đơn phương tình nguyện, tôi một chút cũng không nhớ cô, cũng không muốn gặp lại cô."————————————————

Mị có cảm giác như gần đến hồi kết nhưng mà lại còn quá nhiều thứ hay sao. Không gian không đủ cho nên tác giả đành phải miễn cưỡng dồn nén mọi thứ lại, mị thấy chóng mặt quá.

~~~ Đôi lời (quảng cáo) :">~~

Từ giờ cố gắng edit hết bộ này, sau đó mị sẽ edit bộ thần thánh trong lòng mị :~ Bộ tiếp theo sẽ là một bộ cổ đại (cũng tính là đầu tiên) mà mị edit =)), mị cũng có học hỏi về từ ngữ cổ đại này nọ blah blah linh tinh các thứ. Hi vọng sẽ được mí bạn ghé qua giả lả cho vui, cũng như cho mị có động lực làm nhé, củm ơn củm ơn và củm ơn

Truyện Chữ Hay