9
“Chu choa. To khiếp.”
“Ừm. Eda, thử bắn nó bằng đi.”
“Vâng.”
“Nếu nó bị động và tấn công, tôi sẽ xử lý.”
“Được luôn. Nào, em bắn này.”
Cô bé tạo ra một mũi tên như mọi khi, kéo dây cung và rồi buông ra.
Mũi tên lao đi và đâm thẳng vào bụng của con nhện, và rồi chẳng mấy mà con nhện khuỵu xuống.
“Nó chết rồi đấy.”
“Nó chết rồi.”
“Tôi cứ ngỡ là mình đang gặp ảo giác kia. Hạ thứ đó chỉ với một phát bắn ư.”
“Ehehe.”
“Thưa cô Eda. Sao cô lại có thể xác định vị trí tim của ma thú chính xác tới nhường ấy vậy?”
“Unn. Chắc là nhờ lần em được học ở bệnh xá. Em chỉ gửi ma lực đi để khám nghiệm cơ thể con nhện, rồi cảm thấy kiểu ‘ở chỗ này’.”
“Gì cơ? Tôi chưa từng nghe tới cách ấy bao giờ.”
“A, ra vậy. Cùng nguyên tắc với nó à.”
“Thưa cậu Arios. Ý của cậu là sao vậy.”
“Tôi đang nói tới một bĩ kỹ trong kiếm phái của tôi. Tôi chỉ có thể cho cô biết tới vậy thôi.”
“Bí kỹ? Ở tuổi của cậu sao?”
“Nghe chừng độ tuổi mà cô Heles nghỉ tới khác xa với tuổi của tôi rồi.”
“Vậy thì, anh Arios đây đã bao nhiêu tuổi rồi.”
“Đó là một bí mật.”
“.”
“Hơ?”
“Hơ?”
“Hứ?”
Viên đá ma thuật của con nhện trôi trên không và rồi dừng lại trên lòng bàn tay Lecan.
Viên đá này có cỡ tầm trung. Hẳn là sẽ bán được giá lắm đây. Nhưng mà Lecan toan dùng nó thay vì đem đi bán.
“T-thưa anh Lecan. Anh vừa mới làm”
“Phép .”
“Không không, không phải vậy. Phép sao có thể được dùng lên vật thể ở xa tới mức ấy.”
“Thế à? Đi mà phàn nàn với người dạy tôi.”
“Vậy anh có thể cho tôi biết quý danh của người thầy này được không?”
“Bí mật.”
“Thế thì tôi nào có thể phàn nàn với người ấy.”
“Mà này, những phần nào của Nhện Lớn Tám Mắt có thể đem bán.”
“Trên hết là phần có những biểu tượng. Toàn bộ màng nhầy dưới bụng chúng cũng có thể được mua với giá cao. Phần đầu và chân có thể dùng làm giáp. Và đương nhiên là tơ của chúng cũng có thể đem đi bán. Chất lượng tơ của các loại biến chủng cỡ nhỏ cũng ngang với những con thông thường. Túi chứa nọc độc của chúng cũng là một nguyên liệu được săn đón.”
“Ừm. Giờ để tôi thử xem thế nào. Eda, cô cứ đứng ngoài. Xem cho kỹ.”
“Đã rõ.”
Lecan đi xuống cái hốc bên cạnh cái vừa rồi.
Con Nhện Lớn Tám Mắt đơn độc bên trong lập tức lao ra tấn công ngay khi anh vừa tới gần.
Nó tung đòn trong khi vung vẩy cả chân lẫn miệng một cách hỗn loạn.
Lecan bình thản né những đòn đánh mà con nhện tung ra, với kiếm vẫn còn trong bao.
Khi con nhện giơ chân lên cao, khoảng cách từ đỉnh chân của nó xuống đất phải cao hơn vóc người của Lecan tới ba lần. Một cú vung từ chiều cao ấy hẳn sẽ đập nát được cả đá.
Nói là vậy, nhưng với một mạo hiểm giả nhà nghề đã chinh chiến bao lâu như Lecan, đòn đánh ở tầm cỡ này vẫn chưa là gì.
Cảnh tượng con nhện tung đòn trong khi Lecan né tránh cứ như thể một điệu nhảy.
Ngay khi con nhện đập ầm ầm hai bên chân trước vào nhau, nó liền nhanh chóng cong người và há rộng miệng ra, cùng tiếng rít khiến hàm răng nó rung lên, rồi lập tức lao lên phía trước hòng cắn chết Lecan. Hoặc trông qua thì là như vậy, thay vào đó, nó xoay người với ý định gọng kìm Lecan bằng cả hai chân trước.
Nhưng khi thấy đòn ấy cũng bị anh dễ dàng né đi, con nhện liền nâng thân mình lên bằng cả bốn chân sau và rồi nhảy lên trước để đè bẹp Lecan.
Và khi mà tới cả đòn ấy cũng chẳng thể làm gì, nó quay mình lại và bắn tơ ra từ đuôi.
Không giống với Nhện Đốm, loài này không có thời gian trễ. Tơ lập tức được phun ra ngay khi phần sau bẩn thỉu của nó rung lên. Và dây tơ cũng không phun thẳng đi, mà lại bắn ra tung tóe khắp các hướng. Chỉ cần chạm nhẹ vào cũng sẽ khiến Lecan bị bám chặt vào chỗ tơ dính, ấy nhưng anh lại né đi mà chẳng đổ lấy một giọt mồ hôi.
Lecan cùng con nhện tiếp tục khiêu vũ thêm một lúc nữa.
Rồi thì Lecan cũng rút thanh ra và cắt phăng bốn cái chân sau ở hai bên con nhện.
Con quái lảo đảo quay ngược lại, dùng cả bốn cái chân trước để chĩa phần đuôi về phía Lecan và phóng tơ.
Lecan tra kiếm vào bao và né đi.
Và rồi thì lượng tơ nó phun ra cũng đã giảm đi đáng kể.
“!”
Ma thuật hệ quang nhiệt được Lecan bắn ra từ ngón trỏ bẻ ngoặt xuống và đâm thẳng lên tim con nhện, bộ phận nằm ở dưới bụng nó.
(Đúng thật.)
(Bằng cách gửi ma lực đi để dò xét.)
(Ta sẽ có thể tìm được ngay vị trí của trái tim.)
(Nhưng không ngờ có ngày mình lại được Eda dạy cho.)
“.”
Sau khi thu hồi đá ma thuật, Lecan đợi cho chỗ tơ mất hẳn độ dính rồi mới trèo lên trên.
“Không lẽ nào, anh chính là một kiếm sĩ ma thuật?
“Tôi là mạo hiểm giả.”
“Thưa sư phụ Lecan. Phát vừa nãy đã chuyển hướng bay phải không ạ?”
“Thôi mấy cái kiểu sư phụ sư phủng đấy đi.”
“Vâng, anh Lecan.”
“Kìa Arios. Không phải mọi khi em vẫn nói thưa anh với Lecan à?”
“Nói thế sẽ làm em bị trùng lặp với cô Heles đây, nên giờ em sẽ tạm thời như vậy.”
“Thế là sao cơ.”
“Eda.”
“Vâng.”
“Cô thấy con nhện di chuyển thế nào?”
“Nó có rất nhiều kiểu tấn công. Hoặc là tấn công bằng hai chân trước bên phải, hoặc hai chân trước bên trái hoặc bằng miệng. Cuối cùng là bắn tơ từ đằng mông.”
“Hừm. Thế cô sẽ hạ một con bằng cách nào.”
“Em sẽ làm như Lecan, cắt cụt bốn chân sau của con nhện, rồi em sẽ tung đòn kết liễu khi nó đã phun hết tơ.”
“Cô sẽ hạ một con cùng với Arios thế nào.”
“Chắc em sẽ nhử con nhện từ phía trước, để Arios có thể cắt chân sau của nó từ đằng sau.”
“Cô kết liễu nó bằng cách nào.”
“Em không thể giết con ma thú này nếu như phải chiến đấu một mình và không được dùng cung. Nhưng với Arios, em chỉ cần bật lên cao và tấn công thẳng vào tim nó. Hoặc em cũng có thể nhử từ phía sau để Arios có thể đánh vào đầu nó.”
“Được. Làm thế đi. Arios.”
“Vâng.”
“Thử giết một con cùng Eda. Thu càng nhiều vật liệu càng tốt.”
“Rõ ạ.”
10
“Chỉ riêng phần chiến đấu thì rất dễ, nhưng lột hết nguyên vật liệu từ con nhện đúng là rất tốn sức.”
“Việc này là thế.”
“Cái chị Heles mang theo sắp đầy rồi đấy.”
“Xin thứ lỗi. Tôi không thể nào ngờ nó sẽ được dùng để chứa toàn bộ cơ thể của một con ma thú.”
“ của em vẫn còn nhiều chỗ trống lắm đây.”
“Thưa anh Arios.”
“Vâng.”
“Thanh kiếm anh mang theo bên mình trông có vẻ rất tốt.”
“Đúng là vậy.”
“Liệu tôi có thể xem qua được không.”
“Xin lỗi. Tôi từ chối.”
“Vậy sao. Ấy không, tôi hiểu rõ thưa anh. Với một kiếm sĩ, thanh kiếm của họ là thứ không thể dễ dàng đem gửi lại cho bất cứ ai.”
“Đúng như cô nói.”
“Vậy là anh cũng đã được dạy triết lý này rồi sao.”
“Ừm, cho là vậy đi.”
“Xem nào, đến lúc kiếm ít tiền tiêu vặt rồi.”
“Lecan. Đi kiếm là sao?”
“Heles.”
“Tôi có thể giúp được gì đây?”
“Theo như sổ tay, mỗi hốc tại tầng này có một con Nhện Lớn Tám Mắt, tầng 12 có hai, tầng 13 có ba, vậy là số lượng chúng ngày càng tăng lên à.”
“Đúng vậy. Kể từ đây cho tới tầng 15, chủng loại của ma thú không có gì thay đổi, chỉ có số lượng của chúng là tăng lên mà thôi.”
“Ở tầng này có kha khá mạo hiểm giả, thế ở những tầng dưới thì sao?”
“Phía dưới sẽ có ít mạo hiểm giả hơn. Giao chiến với nhiều loại nhện này cùng lúc sẽ chỉ tăng thêm rủi ro cho họ mà thôi. Tầng này là nơi phổ biến nhất do người ta chỉ cần phải đối phó với một con nhện trong mỗi trận chiến.”
“Hồ. Vậy là ở tầng 15 sẽ có ít người à.”
“Gần như chẳng có một ai.”
“Được rồi. Chúng ta sẽ tới tầng 15. Quên nguyên vật liệu đi, chỉ lấy mỗi đá ma thuật thôi.”
Cả nhóm bắt đầu săn Nhện Lớn Tám Mắt tại tầng 15 hết mức có thể.
Eda cùng cây , và Lecan với phép liên tục giết hết con ma thú này tới con ma thú khác.
Arios và Heles thì luân phiên nhau thu thập đá ma thuật từ xác những con ma thú đã bị Eda đánh bại.
Lecan tự thu lấy đá ma thuật bằng cách dùng từ phía trên miệng hốc.
Và chẳng tốn quá nhiều thời gian để Heles giương cờ trắng xin hàng.
Trèo lên trên trèo xuống con dốc để vào trong từng cái hốc trong khi mặc giáp không phải việc nhẹ nhàng gì. Và Eda đang xử lý đám ma thú với tốc độ rất nhanh.
“Đồ vô dụng.”
“Haa, haa. V-với, anh, thì dễ rồi, haa, haa.”
“Lecan. Đừng nói như thế. Chị Heles cũng có hơi bị nhiều điểm tốt đấy.”
“Đâu cơ.”
“Hừm, nào nào. Chị ấy biết rất nhiều về ma thú!”
Tuy Heles nói rằng tầng này có thể coi như chẳng có ai, nhưng có một tổ đội cũng đang săn tại tầng này. Tổ đội này săn đám ma thú bằng cách để một cung thủ bắn các mũi tên được yểm nguyền từ phía trên, và rồi hai người dùng thương sẽ đi xuống dưới hốc để kết liễu đám nhện, và rồi hai kiếm sĩ sẽ đi thu thập đá ma thuật cũng như tách các nguyên vật liệu ra.
Thường thì, người ta chẳng thể nào mà biết được với khoảng cách giữa hai tổ đội. Lecan chỉ có thể nhận ra là nhờ vào khả năng đặc biệt của anh.
Dường như tổ đội kia có vẻ bối rối với cách làm của nhóm Lecan, nhưng do đã dùng hết mũi tên yểm nguyền, bọn họ liền quay trở ra ngoài.
“A.”
“Sao thế Eda.”
“Có cái gì đó vừa hiện ra.”
Một rương báu đã xuất hiện. Bên trong chứa một con dao găm.
“”
“Gì cơ? Anh còn có thể dùng cả ư anh Lecan?”
“Quả là sư phụ có khác.”<Ân Sủng: Tê Liệt>
※Kẻ địch dính phải sát thương từ con dao găm này sẽ bị tê liệt với một tỷ lệ nhất định.
“Thứ này không dùng được. Vào thẳng sọt đem bán.”
“Sao sao? Đây là loại dao găm gì?”
“Nó có tỷ lệ khiến kẻ địch bị tê liệt nếu bị đánh trúng.”
“Ồ. Vậy thì đây hẳn là . Khả năng này thậm chí có thể gây tác dụng lên cả Nhện Lớn Tám Mắt từ tầng 31 đổ xuống. Anh ném con dao găm này vào chúng, và rồi chúng sẽ bị tê liệt nếu như anh gặp may.”
“Tỷ lệ trúng thế nào.”
“Tôi nghĩ là một lần trúng mỗi năm lần ném. Thường thì người ta sẽ dùng nhiều hơn một con, lý tưởng nhất là càng nhiều càng tốt.”
“Ai cần cái thứ chẳng chắc chắn gì như thế này. Đem bán.”
Sau cùng, cả nhóm kiếm được ba viên potion đỏ vừa, hai viên potion lam vừa. Cùng với rất nhiều đá ma thuật. Họ cũng đánh bại con biến chủng khổng lồ hai lần để lấy .
“Được rồi. Hôm nay thám hiểm tới đây thôi. Heles.”
“Ưm.”
“Xin lỗi, nhưng cô hãy đi bán con dao găm với toàn bộ chỗ nguyên liệu đi. Đưa Eda theo cô.”
“Đã rõ.”
“Eda.”
“Vâng.”
“Chia tiền ra cho bốn người chúng ta.”
“Rõ rồi. Em có nên dùng phần của mình để mua một cây cung không?”
“Không. Đừng mua vội. Hiện tại cứ dùng được tới lúc nào hay lúc ấy. Biết đâu ta gặp may và kiếm được một cái cung tốt thì sao.”
“Đã rõ.”
Vào lúc họ ra ngoài, trời đã chuyển tối.
“Hãy dùng bữa trước khi quay lại quán trọ. Vụ bán đồ để mai đi. Chúng ta sẽ nghỉ cả ngày mai. Ngày kia chúng ta sẽ vào hầm ngục ngay buổi sáng. Tôi dự định thám hiểm liên tục từ ba tới năm ngày, nhớ chuẩn bị cho kỹ.”
“Ba tới năm ngày? Không. Được thôi. Tôi sẽ tìm cách bán chỗ vật liệu này càng nhanh càng tốt. Liệu tôi có thể đem chúng đi ngay bây giờ được không?”
“Giờ này còn cửa hàng nào mở không?”
“Có một vài chỗ.”
“Thế thì cứ đi đi. Bọn tôi sẽ tới chỗ trước.”
“Bọn em đi đây Lecan.”
“Ừm.”
Ngày hôm ấy, Lecan không uống quá nhiều rượu, chỉ ăn một chút và đi ngủ.
Heles cũng đã chuyển tới quán trọ mà họ ở ngay sau khi được cho vào trong tổ đội. Và phàn nàn không ngừng về việc tại sao họ lại nghỉ ở nơi ọp ẹp thế này trong khi nhà hàng họ ăn lại sang tới vậy.