6
Cả nhóm ngồi xuống tại một khu đất trống mà họ tìm được ở cái nơi mà lối đi cứ đan xen vào nhau như tơ nhện thế này.
Heles bắt đầu cởi giáp ra. Arios ngỏ lời muốn giúp, nhưng cô từ chối.
Và đúng là cô ấy có thể tự xoay xở cởi giáp ra chỉ trong thoáng chốc.
Cô lắc đầu thật mạnh sau khi cởi mũ giáp để mái tóc dài có thể xõa hẳn xuống, rồi thở dài.
“Hẳn là trong cái mũ giáp đấy oi bức lắm nhỉ.”
“Quả là như vậy đấy, thưa anh Arios. Ấy nhưng bản thân tôi đã quá quen với chuyện ấy rồi. Đến mức mà nếu không có nó, tôi còn cảm thấy có hơi lành lạnh ấy chứ.”
“Tôi có thể hiểu phần nào.”
Lecan đưa ba xiên thịt mà anh mua ở sạp đồ ăn lúc trước cùng với bánh mì cho Eda, ăn phần của anh và uống thêm nước.
Arios và Heles cũng mang đồ ăn của hai người họ ra và bắt đầu dùng bữa.
“Thưa anh Lecan. Anh đã yểm vào nơi nào trên cái áo choàng kia vậy?”
“Đừng hỏi.”
“Chẳng phải nếu cứ để lẫn đồ ăn vào trong cái kia, hành lý của anh cũng sẽ bị dính bẩn hay sao?”
“Đừng quan tâm.”
“Anh cất tấm khiên khổng lồ lúc trước ở quán trọ rồi à?”
“Bí mật.”
“Lecan này, trước một mĩ nhân thế này mà anh vẫn chẳng thèm nhân từ tí nào.”
“Mĩ nhân?”
“Nhìn chị ấy mà xem, chị Heles xinh quá đi ấy chứ. Một mĩ nhân to lớn và oai vệ.”
“Tôi chịu.”
“Chị Nike cũng là một mĩ nhân này, chị Norma là lại thêm một mĩ nhân nữa này, rồi cả Arios cũng đẹp trai nữa. Đúng không, quanh anh Lecan toàn những người xinh đẹp.”
“Tôi chịu.”
“Chị Eda này.”
“Sao thế Arios.”
“Em nghĩ khi nhìn một người khác, Lecan không để ý tới việc họ xấu đẹp ra sao. Hay đúng hơn, em nghĩ là trong đầu anh ta còn chẳng có những khái niệm ấy.”
“Thế anh ấy thấy cái gì?”
“Có lẽ là, ồ người này có vóc dáng cường tráng đấy, hoặc là ồ hẳn chỗ này là điểm yếu của hắn.”
“Pfft. Đúng thật.”
“Anh ấy đánh giá một người không theo góc độ xinh đẹp ra sao, mà là họ mạnh yếu thế nào. Họ là bạn hay là thù. Họ thông thạo nhất phong cách chiến đấu nào. Theo em là như vậy.”
“A, đúng thế thật. Em nói đúng thật đấy.”
Eda uống ừng ực chỗ nước của mình và nhanh nhảu đứng phắt dậy.
“Được rồi. Mình đi thôi!”
“Chưa đến lúc.”
“Lecan. Sao anh lại nằm ra đấy rồi?”
Lecan quay người lại và nhấc mình lên.
“Eda.”
“Vâng?”
“Khi làm nhiệm vụ hộ tống, ta thường không có đủ thời gian để ăn uống từ tốn. Có khi ta còn phải vừa đi vừa ăn.”
“Un.”
“Tuy nhiên, khi ở trong hầm ngục, thời gian sau bữa ăn là lúc để nghỉ ngơi.”
“Tại sao?”
“Cơ thể ta sẽ phản ứng chậm hơn bình thường sau khi ăn. Việc ấy khó mà tự mình nhận ra được. Ta nên nghỉ một lúc để cơ thể bình thường trở lại. Như thế cũng giúp cô luôn ở trạng thái tốt nhất khi chiến đấu.”
“Hừmmm. Em hiểu rồiii.”
Eda nằm nghiêng mình xuống.
“Nhưng mà không phải lúc nào mình cũng có thể thoải mái nghỉ ngơi khi ở trong hầm ngục như thế này phải không?”
“Thông thường, người ta sẽ dùng túi thơm đuổi ma thú để tạo ra một vùng an toàn. Còn không thì ngủ trên cầu thang.”
“Èo ơi. Nghe mệt thế.”
7
Khi cả nhóm vừa mới tiếp tục chuyến thám hiểm chẳng được bao lâu, Lecan ra dấu cho cả bọn dừng lại.
“Có một con biến chủng khổng lồ ở chỗ kia.”
“Biến chủng khổng lồ?”
“Mỗi tầng trong hầm ngục đều có một số biến chủng mang kích thước khổng lồ. Bất cứ ai đánh bại đám biến chủng này hai lần liên tiếp và cả những người đứng gần đó sẽ nhận được một .”
“Dấu?”
“Trăm hay không bằng một thấy. Eda, Arios, theo tôi.”
“Un.”
“Vâng ạ.”
Sâu bên trong cái hốc nọ là một con nhện phải cao ngang vai Lecan.
Lecan tiến thẳng tới chỗ nó và bổ dọc đầu con nhện ra làm đôi.
Anh toan gọi Eda tới để lấy đá ma thuật ra, nhưng với kích thước của con ma thú này, việc ấy hẳn sẽ không dễ dàng gì với vóc dáng nhỏ con của cô bé.
“.”
Viên đá ma thuật bay lên và trôi vào lòng bàn tay phải Lecan.
“Ma thuật này trông tiện gớm.”
“Bất ngờ thật. Con không ngờ sư phụ Lecan còn có thể làm được như vậy.”
“Lùi lại và đợi một chút. Biến chủng khổng lồ sẽ xuất hiện trở lại ở cùng vị trí mà chúng bị đánh bại.”
“Hee, vậy ấy à.”
Sau khi đợi một lát, một con biến chủng khổng lồ khác xuất hiện trở lại và được Lecan tiễn đi trong một nốt nhạc.
“Được rồi. Tất cả chúng ta đều đã có của tầng này. Tiếp theo, ta chỉ cần niệm khi đang đứng ở cầu thang nối tới các tầng và một danh sách chỉ các tầng sẽ hiện ra trong đầu mọi người ngay. Tiếp theo ta chỉ cần chọn một tầng mà mình đã có và niệm . Thế thôi, xuống tầng kế tiếp nào.”
Khi cả ba quay trở về và họp lại với Heles, Eda cất lời.
“Lecan này.”
“Hửm? Sao thế Eda.”
“Tại sao họ lại nhốt đám nhện vào trong lồng như thế kia nhỉ anh.”
“Để thu tơ.”
“Sao họ không, kiểu, bắt một con về rồi giữ nó luôn nhỉ.”
“Hả?”
“Kiểu như, họ chỉ cần đem đám nhện đấy về nhà, cho bọn chúng ăn rồi thu tơ thôi.”
Ma thú trong hầm ngục không thể nào rời khỏi tầng của chúng. Vì khi làm vậy, chúng sẽ chết. Lecan đang chuẩn bị nói như vậy vì đây là chuyện hiển nhiên.
Và đó là khi anh sực nhận ra.
Lẽ thường mà Lecan quen thuộc là của thế giới cũ của anh, có thể việc ấy sẽ không đúng với thế giới này.
“Hừm. Heles. Trả lời con bé.”
“Cô Eda à. Ma thú không thể nào rời khỏi tầng mà chúng ở. Ta có thể lột và đem từng phần bộ phận của chúng ra ngoài, nhưng thậm chí ta còn chẳng thể mang một xác ma thú vẫn còn nguyên đá ma thuật ở bên trong.”
“Hee. Thì ra là như vậy.”
Eda và Arios được yêu cầu niệm thử ngay khi cả nhóm tới cầu thang. Cả hai đều có thể thấy danh sách tầng trong đầu mình.
8
“Heles. Cho tôi biết về ma thú của tầng 11.”
“Biến chủng cỡ nhỏ của Nhện Lớn Tám Mắt (Gienul Hardo) sẽ xuất hiện từ tầng 11 tới tầng 20. Chúng là loài ma thú rất mạnh với khả năng gây ra thiệt hại vô cùng lớn nếu như xuất hiện trên thế giới bên ngoài, vậy nên chỉ một con biến chủng cỡ nhỏ cũng đã là một kẻ địch khó nhằn.”
“A. Nhện Lớn Tám Mắt là con ma thú bị chị Nike đánh bại nhỉ. Đúng không Lecan.”
“Đúng thế.”
“Bụng của chúng có khả năng đàn hồi cao, khiến cho các vũ khí với lưỡi kim loại như kiếm khó mà gây được sát thương ở bộ phận này. Đầu và chân chúng cũng vô cùng rắn, tới mức kiếm của ta có thể bị mẻ nếu như chém vào những chỗ ấy. Chúng cao phải ngang anh Lecan đây, và chân của chúng dài tầm ba bước nếu như được duỗi ra.”
“To như biến chủng khổng lồ ở tầng 10?”
“Chân chúng còn lớn hơn con biến chủng ấy. Thậm chí còn cứng và sắc hơn hẳn. Chúng tấn công bằng cách giơ chân lên cao rồi vung xuống. Đòn ấy có thể xuyên thẳng từ đầu xuống tới chân người ta kể cả khi đã có trang bị giáp nhẹ.”
“Không có chuyện tôi dính phải đòn đấy đâu.”
“Nhưng với địa hình vẫn không có gì thay đổi so với mười tầng trước, các đòn tấn công tầm xa sẽ cho ta ưu thế rất lớn. Đám nhện này sẽ không ra khỏi hốc của chúng, nhưng chúng sẽ tấn công trong khoảng cách xa nhất có thể khi chiến đấu. Một số trường hợp đòn đánh của chúng còn ra khỏi hốc và chạm tới tận đường đi bên trên, nên việc hết sức đề phòng là vô cùng cần thiết.”
“Khả năng của chúng chỉ có vậy thôi à?”
“Còn nữa, chúng còn có thể cắn. Răng nanh của đám nhện này lớn hơn hẳn Nhện Đốm, và chúng còn có thể lanh lẹ xoay đầu để cắn vào đối phương, nên ta phải liên tục giữ cảnh giác. Và đương nhiên, ta sẽ dính độc nếu như bị cắn.”
“Hửm? Nhưng danh mục ma thú tôi mua ở Hội Mạo hiểm giả không nói gì về việc chúng có độc.”
“Hẳn là vì việc chúng có độc là thứ mà ai cũng biết.”
“Đã hiểu.”
“Tôi quên chưa nói với mọi người một việc rất quan trọng. Ngoài cặp mắt mà Nhện Lớn Tám Mắt có trên đầu, chúng còn có cả những biểu tượng trông như hai cặp mắt ở hai bên vùng bụng. Đăm đăm trông vào đó sẽ gây ra tình trạng đau đầu và chóng mặt ngoài sức chịu đựng.”
“Đăm đăm là gì?”
“Tức là khi chị tập trung nhìn chăm chú vào một thứ gì đó ấy chị Eda.”
“Nhưng không tập trung nhìn khi chiếu đấu thì đánh kiểu gì giờ”
Có vẻ như sau khi chiến đấu trong hầm ngục, cách nói chuyện của Eda đang dần dần quay trở lại phong cách suồng sã lúc trước.
“Vì vậy nên Nhện Lớn Tám Mắt mới được coi là kẻ địch đáng gờm.”
“Nọc độc của chúng có mạnh không.”
“Rất mạnh. Chỉ cần một nhát cắn là đủ để khiến anh bị tê liệt toàn thân. Hàm của chúng cũng khỏe tới mức có thể cắn một khúc gỗ làm đôi, nên nạn nhân thậm chí có thể mất mạng trước cả khi nọc độc kịp phát tán tùy vào vị trí bị cắn.”
“Hiểu rồi. Được, xuống tầng 11 nào.”