Ba người lại đến tiệm sủi cảo trước đó.
Bà chủ đang nấu sủi cảo, ông chủ thì đang gói bánh, động tác của hai vợ chồng đều rất nhanh, cửa tiệm làm ăn cũng phát đạt. Vẫn như lần trước đến, Lục Dĩ Thành dùng khăn giấy cẩn thận lau qua một lần cả bàn và ghế rồi mới ra hiệu cho Giang Nhược Kiều ngồi xuống.
Thật ra thời gian họ xa cách lần này cũng không quá lâu, nhưng cảm nhận lần này tuyệt nhiên không giống lần trước.
Trong chuyện ăn uống, khẩu vị ba người đều rất ổn định, cũng rất chung thủy.
Lục Tư Nghiên chọn sủi cảo nhân thịt heo, ngô và nấm hương.
Lục Dĩ Thành là nhân thịt heo, cải trắng.
Giang Nhược Kiều vẫn gọi nhân chay ba loại rau.
"Mẹ, mẹ có muốn thử sủi cảo của con không? Ăn ngon lắm!" Lục Tư Nghiên nhiệt tình mời Giang Nhược Kiều nếm thử.
Giang Nhược Kiều gắp một cái từ trong đĩa của cậu nhóc.
"Để con ăn thử của ba, rồi lại ăn thử của mẹ!" Lục Tư Nghiên mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng: "Lần trước ba gói sủi cảo, nói hôm sau sẽ rán cho con ăn, con lại chẳng được ăn. Không biết sủi cảo của mẹ có mùi vị thế nào nữa!"
Giang Nhược Kiều cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Dĩ Thành.
Lục Dĩ Thành giải thích: "Con quên rồi à? Tối hôm đó con và mẹ con ở khách sạn."
Nhưng Lục Tư Nghiên không định dễ dàng bỏ qua chuyện này: "Vậy... ba ăn mất sủi cảo rồi ạ?"
Giang Nhược Kiều: "..."
Cô siết đôi đũa, vội vã cúi đầu, che đi ý cười trong mắt.
Cô cũng cảm thấy thật quái dị đó! Chuyện này có gì đáng cười đâu? Ngưỡng cười của cô trở nên thấp như vậy từ khi nào thế? Vì sao cô lại muốn cười?
Lục Dĩ Thành: "..."
Ở tuổi này, sự tò mò của mấy đứa nhóc là cực kỳ lớn.
Chuyện gì cũng muốn hỏi rõ ràng, hỏi đến khi người lớn á khẩu không trả lời được mới thôi.
Bây giờ anh mà không trả lời, ai biết thằng nhóc này còn thốt lên lời gì nữa? Không còn cách nào khác, anh đành ấp úng đáp lại: "Ừm."
"Con không ở nhà, cũng không thể lãng phí sủi cảo." Lục Dĩ Thành lại nói: "Lãng phí thức ăn là không đúng."
Một tay Lục Tư Nghiên chống lên cằm: "Vậy là, cuối cùng ba vẫn ăn phần thừa của mẹ."
Lục Dĩ Thành: "Có muốn ăn giấm không? Tôi đi lấy chút giấm đến."
Giang Nhược Kiều vội vã đáp: "Muốn, muốn, cậu lấy thêm ít dầu ớt nữa, món đó thơm lắm!"
Lục Dĩ Thành cũng đứng dậy như chạy trốn, chạy đến trước quầy của chủ tiệm, cầm giấm chua lẫn dầu ớt. Anh cố ý thả chậm động tác. Vốn dĩ, với đôi chân dài của anh, sải hai, ba bước là có thể quay lại vị trí cũ, nhưng lúc này anh lại đi một cách từ từ... Đợi đến khi ngồi xuống rồi, anh phát hiện ra Lục Tư Nghiên đã không quấn lấy chuyện sủi cảo hôm đó không bỏ nữa, mà đang kể cho Giang Nhược Kiều về chuyện xảy ra tại nhà trẻ hôm nay, lúc này Lục Dĩ Thành mới thở phào nhẹ nhõm.
Xác định là Lục Tư Nghiên sẽ không bao giờ nhớ đến món sủi cảo hôm đó nữa, bấy giờ Giang Nhược Kiều mới nhìn về phía Lục Dĩ Thành, hỏi: "Hôm nay anh đến gặp chủ nhiệm khoa chúng ta?"
Dù cô đang hỏi anh, nhưng giọng điệu là khẳng định.
Người có thể làm đến mức này vì cô, Lục Dĩ Thành cũng coi như một trong đó.
Lục Dĩ Thành đang rót giấm ra, nghe vậy thì hơi khựng lại, lập tức rũ mắt, nói với giọng bình thản: "Tiện đường đi một chuyến thôi."
Giang Nhược Kiều tin là nếu không phải mình hỏi đến, với tính cách của anh, chắc chắn anh sẽ không nói cô hay, có thể cả đời cũng không.
Cái con người này...
"Làm chuyện tốt hẳn nên lưu tên tuổi." Giang Nhược Kiều nói.
Lục Dĩ Thành bật cười: "Cũng không thể tính là chuyện tốt."
Giang Nhược Kiều tiếp lời, cười nhìn anh: "Có phải cậu thấy đó là chuyện phải làm không?"
Lục Dĩ Thành ngẩn ra, vì ý cười trong đôi mắt cô. Anh lắc đầu: "Không phải."
Nói một cách chính xác hơn thì đây là chuyện anh muốn làm.
Giang Nhược Kiều thấy hơi hứng thú mà truy hỏi: "Vậy thì đó là gì?"
Không còn cách nào, Lục Dĩ Thành đành nói: "Chẳng qua là tôi thấy nếu cậu không được chọn thì khá là đáng tiếc. Nếu có người thích hợp hơn cậu thì được thôi, nhưng nếu vì tôi và Tưởng Diên mà khiến cậu bị loại, thì tôi cảm thấy rất không công bằng."
Giang Nhược Kiều cũng chống một tay lên cằm, ngón tay thon dài điểm từng cái lên khuôn mặt: "Lục Dĩ Thành, hôm nay tôi muốn làm giáo viên, để dạy dỗ cậu một chút, được không?"
Lục Dĩ Thành sửng sốt. Thấy dáng vẻ này của cô, trong mắt anh cũng hiện ý cười: "Tất nhiên là được. Cô giáo Giang, mời nói ạ."
"Cậu làm chuyện gì cho ai đó thì nhất định phải để cho người ta biết." Giang Nhược Kiều nói: "Vì khoa học kỹ thuật vẫn chưa phát triển đến mức đó đâu, cậu không nói sao người ta biết được. Cậu biết không, hồi còn bé, có lần nọ, lúc tôi xem phim truyền hình đã bị chọc cho giận sôi lên. Nhân vật nữ chính làm một việc cho nhân vật nam chính, nhưng cô ấy không nói ra, nhân vật nam chính bèn tưởng là một nhân vật nữ phụ làm, tôi đã giận đến mức bực bội cả ngày hôm đó!"
Lục Dĩ Thành bị chọc cười.
Tiếng cười của anh nghe có phần trầm thấp, nhưng dáng vẻ cười lên lại rất phóng khoáng, rất nổi bật, toát ra hình ảnh đẹp nhất của một sinh viên đang độ hai mươi.
Đôi mắt trong veo, sống mũi cao thẳng, hàm răng trắng tinh, nụ cười cũng tỏa nắng.
Giang Nhược Kiều: "Đừng có cười, đây là chuyện rất nghiêm túc! Sau này..." Cô hơi khựng lại: "Sau này nếu như cậu lại làm chuyện gì cho người khác như vậy, thì nhớ phải nói cho người ta biết."
Lục Dĩ Thành bèn vô thức mà thu lại nụ cười trên mặt: "Người khác?"
Giang Nhược Kiều ừ một tiếng.
"Tôi không biết nữa." Lục Dĩ Thành nói: "Không tưởng tượng được. Nếu như, nếu như sau này tôi làm chuyện gì cho cậu thì phải nói cho cậu biết. Ý cậu là thế đúng không?"
Giang Nhược Kiều sửng sốt.
Anh chàng này bị làm sao vậy?
Sao cứ phải thẳng thừng như thế?
Tuy cô thấy rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn gật đầu đáp: "Đúng rồi, nói thẳng cho tôi biết. Nếu nhỡ ai đó mạo danh nhận mất công lao của cậu thì phải làm sao?"
Lục Dĩ Thành: "?"
Anh lắc đầu, ánh mắt ôn hòa: "Cũng không quan trọng."
Giang Nhược Kiều nhẹ nhàng buông đôi đũa xuống.
Cái radar Lục Tư Nghiên vốn đang tập trung ăn sủi cảo bắt đầu vang lên cảnh báo nguy hiểm.
Cậu nhóc hết nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, hai mắt mơ màng. Có chuyện gì vậy?
Giang Nhược Kiều nhìn Lục Dĩ Thành: "Có quan trọng đấy, rất là quan trọng với tôi."
Ánh mắt của Lục Dĩ Thành và cô chạm nhau. Ánh mắt anh từ từ trầm tĩnh lại, cuối cùng lại hiếm thấy mà gật đầu, nhưng vẫn bổ sung một câu: "Nhưng sẽ hơi xấu hổ."
Thật ra cũng không phải làm chuyện gì xuất sắc lắm, lẽ nào anh làm chút chuyện nhỏ, nhỏ đến mức không đáng kể, cũng phải nói cô nghe à?
Giang Nhược Kiều chỉ vào Lục Tư Nghiên một cái: "Đây không phải là cái loa à? Cậu nói cho thằng bé biết, con sẽ nói cho tôi biết."
Lục Tư Nghiên lanh trí đáp: "Vậy thì con phải thu phí, nếu không... sẽ hết điện đó! Hết điện thì không còn hoạt động được nữa! Giống như cái máy ở trường mẫu giáo của con vậy, không sạc điện là sẽ tắt máy. Con cũng sẽ sập nguồn!"
Giang Nhược Kiều: "?"
Biểu cảm của Lục Dĩ Thành đã không còn vẻ bứt rứt như ban nãy: "Được thôi, trừ dần vào một trăm tệ con mượn."
Giang Nhược Kiều hỏi: "Một trăm tệ gì?"
Lục Tư Nghiên bèn giải thích: "Kẹp tóc của mẹ!"
Hôm nay Giang Nhược Kiều cũng đang kẹp cái kẹp anh đào kia.
"Con nói cái này à?" Giang Nhược Kiều đưa tay lên chạm vào quả anh đào nhỏ trông rất thật trên kẹp tóc.
"Phải ạ, con mượn tiền của ba mua đó! Con còn viết giấy nợ!" Lục Tư Nghiên tội nghiệp trả lời: "Ba khăng khăng bắt con trả!"
Giang Nhược Kiều chưa ăn hết sủi cảo, phần cô còn lại hơn một nửa.
Trong phòng ký túc không có lò vi sóng, Giang Nhược Kiều cũng không to gan đến mức dùng điện công suất lớn trong ký túc xá. Lúc này, biểu cảm của Lục Dĩ Thành lại cực kỳ thản nhiên, anh lấy hộp mang về ra, đặt hết sủi cảo còn thừa trong đĩa của cô vào. Mùa hè đã hoàn toàn đi xa, trời thu đến, ba người đi trên đường về nhà. Tay trái của Lục Tư Nghiên nắm lấy tay Giang Nhược Kiều, tay phải lại nắm tay Lục Dĩ Thành, vô cùng vui vẻ, ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng đang treo giữa trời, ồ lên một tiếng: "Trăng hôm nay đẹp quá!"
Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đều ngẩng lên nhìn về phía vầng trăng.
Giờ phút này, bỗng Giang Nhược Kiều nhớ đến một câu: Trăng đêm nay thật đẹp.
Đây là một kiểu tỏ tình của Nhật Bản, có thể hiểu gián tiếp thành anh/em yêu anh/em.
Cô bất giác nhìn lên gò má của Lục Dĩ Thành.
Lục Dĩ Thành cũng cảm nhận được, anh quay đầu sang, bốn mắt đối diện nhau.
Hai người đều dời ánh mắt đi, tay nắm lấy tay Lục Tư Nghiên hơi đổ mồ hôi.
Trên đường về, họ đi ngang qua một tiệm văn phòng phẩm. Giáo viên ở nhà trẻ có giao bài tập giờ thủ công về nhà, ba người bèn đi vào trong tiệm. Lục Tư Nghiên đứng yên ở kệ bày thẻ bài trước quầy thu ngân, không nhúc nhích. Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều thì lo chia việc rõ ràng.
Giang Nhược Kiều mở ghi chép trong nhóm lớp ra, ghi nhớ từ vật dụng một: "Cần giấy màu, khổ cỡ như A."
Lục Dĩ Thành cúi đầu tìm.
"Cần thêm keo dạng rắn, đất sét và cọ màu nữa."
Giang Nhược Kiều luôn cảm thấy mấy bài tập thủ công ở nhà trẻ không phải dành cho trẻ con, mà là cho người lớn.
Sau khi tìm được giấy màu, Giang Nhược Kiều lại hơi kinh ngạc: "Màu của giấy này nhìn đẹp thật!"
Cô chỉ vào một tờ trong đó: "Màu của bánh đậu hoa hồng, tuyệt đấy!"
Lục Dĩ Thành thấy cô thích lại lấy thêm một xấp giấy màu này nữa.
Đợi đến khi tính tiền, Lục Tư Nghiên lại kéo lấy áo Lục Dĩ Thành, nhỏ giọng nói: "Ba ơi, mua cho con mấy tấm thẻ đi, không phải dạo này biểu hiện của con rất tốt à? Con đã không vẽ rùa đen nhỏ lên tường một tuần rồi!"
Giang Nhược Kiều nhịn cười.
Cô thật sự không hiểu sở thích của mấy đứa con nít này.
Mấy cái thẻ bài này... có tác dụng gì đâu?
Vì sao chúng lại thích sưu tập thế? Chưa kể mấy tấm thẻ này không hề rẻ chút nào!
Lục Dĩ Thành: "..."
Tuy rằng rất bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn mua thẻ bài cho Lục Tư Nghiên.
Vì có thẻ bài mới, Lục Tư Nghiên hoàn toàn không quan tâm đến bài tập thủ công ngày hôm nay, Lục Dĩ Thành chỉ đành tự cầm kéo lên, dựa theo giáo trình mà hoàn thành bài tập thủ công. Đối với việc làm bài tập thủ công này, đôi khi là Giang Nhược Kiều làm, đôi khi lại là Lục Dĩ Thành làm. Vậy nên, bây giờ khi nhìn thấy giáo viên giao bài tập trong nhóm phụ huynh, phản ứng đầu tiên của hai người chính là: Não tôi thật là đau.jpg!
Giang Nhược Kiều thà đi dịch tài liệu còn hơn.
Lục Dĩ Thành cũng thà đi đọc sách chuyên ngành.
Đợi sau khi Lục Dĩ Thành làm xong bài tập thủ công, cuối cùng Lục Tư Nghiên cũng lưu luyến mà đặt thẻ bài trong tay xuống, ánh mắt dời lên chỗ giấy màu được Giang Nhược Kiều chứng thực là có màu của món bánh đậu hoa hồng: "Ba ơi, ba gấp một đóa hoa đi, hoa hồng ấy!"
Chuyện này cũng làm khó Lục Dĩ Thành quá rồi.
Hoa hồng có độ khó cao như vậy, sao mà anh gấp được? Thằng nhóc này đề cao kỹ năng thủ công của anh quá rồi!
Lục Dĩ Thành trả lời rất thật thà: "Ba không biết gấp."
Anh không hề biết gấp mấy thứ này. Trước khi biết đến tiết học thủ công ở nhà trẻ, anh chỉ biết gấp mỗi máy bay giấy, còn là cái loại máy bay giấy không bay được.
Lục Tư Nghiên lại cực kỳ kinh ngạc: "Rõ là ba biết mà!"
Lục Dĩ Thành: "... Ba không biết thật đấy."
"Sao có thể chứ?" Lục Tư Nghiên giang hai tay ra: "Trong nhà chúng ta có một bó hoa hồng vừa to vừa đẹp như thế này này, trong đó toàn là hoa hồng giấy, mẹ nói là ba gấp hết mà!"
Lục Dĩ Thành kinh ngạc nhìn Lục Tư Nghiên, anh thật sự không biết gấp hoa hồng.
Lục Tư Nghiên vẫn nói tiếp: "Mẹ nói có chín trăm chín mươi chín đóa, đều do ba gấp cả. Mẹ nói, mỗi ngày ba gấp một đóa, gấp xong chín trăm chín mươi chín đóa mới đưa cho mẹ, cũng vì thế nên mẹ mới đồng ý kết hôn!"
Cậu nhóc không hề nói dối.
Ở nhà thật sự có một bó hoa vừa to vừa đẹp, bên trong toàn là hoa hồng giấy.
Ở nhà, cậu nhóc có thể phá phách thế nào cũng được, chỉ không dám đụng đến bó hoa này, mẹ nói đây là hoa trước đây ba gấp.
Mẹ nói, nếu như cậu làm hỏng, thì phải thường xuyên nếm mùi vị của món măng xào thịt.
Mẹ cực kỳ quý trọng những đóa hồng này. Người ta có thể làm hỏng son môi của mẹ, có thể đổ hết nước hoa của mẹ, nhưng không thể đụng đến những đóa hồng của bà!
Nên cậu bé nào dám đụng đến, nào dám làm hư!
Lục Dĩ Thành im lặng.
Ở tương lai kia, anh thật sự gấp nhiều hoa hồng như vậy để tặng cô à?
Tiếc là phải khiến Lục Tư Nghiên thất vọng rồi, vì bây giờ ba vẫn chưa biết gấp hoa hồng!
Đợi sau khi Lục Tư Nghiên ngủ rồi, Lục Dĩ Thành nằm trên giường, vẫn chưa chợp mắt. Cuối cùng anh nhẹ nhàng rời khỏi giường, đi đến phòng khách, lướt tìm cách gấp hoa hồng trên điện thoại di động, cầm một tờ giấy màu lên, nghiêm túc nhìn cách gấp mà làm theo. Những ngón tay thon dài, sạch sẽ chuyển động, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng trên tay anh cũng có một bông hoa hồng.
Lục Dĩ Thành ngẩn ra nhìn.
Hình như anh đã hơi hiểu tâm tình của mình ở tương lai kia rồi.
Mỗi ngày gấp một đóa à?
Anh cầm đóa hồng giấy kia vào thư phòng, vô cùng quý trọng mà đặt nó vào ngăn kéo.
Thật ra chín trăm chín mươi chín ngày cũng không quá dài.
Chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng cũng không quá nhiều.
Hôm nay sẽ là đóa đầu tiên.