Sốc! Hotboy Nhà Nghèo Là Papa Của Bé

chương 101: chương 101:

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bài viết của Tưởng Diên vừa xuất hiện, lúc mới đầu không có người nào bình luận, tất cả mọi người vẫn đang hoàn hồn…

Chờ sau khi phục hồi tinh thần, bài viết này trong nháy mắt được đẩy lên thành bài viết hot…

[Không phải chứ? Không phải chứ? Không phải chứ. Vậy là anh bắt cá hai tay? Mẹ kiếp, thế mà trước đây tôi còn tặng nước lúc anh ta chơi bóng nữa! Rác rưởi!]

[Câu hỏi đặt ra là, từ khi hai người chia tay cho đến bây giờ, chắc chắn cũng đã một khoảng thời gian dài. Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng cũng sẽ có tin đồn nói Giang Nhược Kiều bắt cá hai tay, anh đều nhìn thấy phải không? Vậy thì tại sao anh không đứng ra thanh minh cho cô ấy? Người bắt cá hai tay là anh! Ghê tởm! Thực sự ghê tởm! Ban đầu còn mặt dày mày dạn núp ở phía sau, khiến cho tất cả chúng tôi nghĩ rằng anh chia tay vì mục tiêu tương lai không giống nhau.]

[Rón rén nói một câu, lúc ấy tôi cũng rất nghi ngờ ạ. Mục tiêu tương lai không giống nhau nên chia tay... Mọi người thật sự tin cái lý do đấy à? Mấu chốt là bây giờ cũng không phải năm cuối đại học, chỉ mới năm thứ ba thôi. Ngay lúc ấy, tôi đã cảm thấy có vấn đề... Bây giờ xem ra, Giang Nhược Kiều thực sự đã giữ lại sĩ diện cho anh ta. Muốn nhờ tổng đài phát tặng anh ta bài ‘Đàn ông gì thế’ quá!]

[... Cũng không thể nói như vậy được. Ít nhất thì bây giờ anh ta đã đứng ra giải thích rồi, đúng không?]

[Ha! Haha! Lẽ nào không phải do Lục Dĩ Thành đăng bài trước à? Đánh cược đi. Nếu như Lục Dĩ Thành không đăng bài, Tưởng Diên sẽ im hơi lặng tiếng, không hé răng nói một lời cho mà xem. Được lắm, vừa để người khác phỉ báng bạn gái cũ của mình, vừa trơ mặt chó đến cầu xin bạn gái cũ quay lại! Tôi cũng phục cái da mặt dày hơn tường thành này rồi đó, phục hẳn rồi.]

Hướng gió đã hoàn toàn thay đổi.

Sau đó còn có người tiết lộ ra ngoài, nói sở dĩ Giang Nhược Kiều chia tay Tưởng Diên là bởi vì Tưởng Diên có một cô "em gái" không có quan hệ huyết thống.

Hai người lớn lên với nhau từ nhỏ, quan hệ rất thân thiết, không chỉ dẫn theo "em gái" leo rank, thậm chí ngay cả hoạt động của hai ký túc xá cũng đưa theo "em gái", khiến cho người khác không biết phải nói gì, sau đó Giang Nhược Kiều lại bắt gặp cảnh tượng hai người thân mật nên đề nghị chia tay.

Biết chi tiết như vậy ngoại trừ bạn cùng phòng của Tưởng Diên ra thì còn có ba người bạn cùng phòng của Giang Nhược Kiều.

Vốn dĩ, chuyện này cứ như vậy trôi qua. Giang Nhược Kiều không muốn để nhóm Vân Giai nói ra, nhóm Vân Giai cũng đồng ý. Chỉ là cũng không có ai ngờ được, bây giờ hết xô nước bẩn này đến xô nước bẩn khác đều hắt về phía Giang Nhược Kiều, lúc này nếu như không phản kích, thật đúng là khiến người ta nghĩ rằng bản thân bị bắt nạt cũng không biết đánh trả lại sao?

Sáng sớm, điện thoại di động của Giang Nhược Kiều vang lên, là cuộc gọi đến từ số lạ.

Hai ngày nay, tất cả các cuộc gọi đến từ số lạ cô sẽ không trả lời.

Sau khi cúp máy, số điện thoại này gửi đến một tin nhắn: [Nhược Kiều, là anh. Anh xin lỗi.]

Hóa ra là Tưởng Diên.

Bài đăng của Tưởng Diên khiến Giang Nhược Kiều vô cùng bất ngờ.

Cô thực sự không nghĩ rằng anh ta sẽ chủ động ra mặt để làm rõ vấn đề này. Dù sao trong nguyên tác, nữ phụ bị người ta hắt nước bẩn như vậy, nam chính cũng không hề hé răng, không nói hộ một câu nào cho nữ phụ. Cô cho rằng, trong chuyện lần này, hơn phân nửa là anh ta cũng sẽ ở trong trạng thái tàng hình.

"Ai gọi điện tới thế?" Vân Giai từ ngoài ban công cất quần áo đi vào, thuận miệng hỏi một câu.

Giang Nhược Kiều đáp lại: "Tưởng Diên."

Vân Giai tỏ vẻ phức tạp: "Có đôi khi nghĩ lại, hoặc là anh ta dứt khoát không làm người nữa thì như thế tớ mắng anh ta cũng có thể mắng thoải mái. Chỉ sợ anh ta nửa nạc nửa mở, nói anh ta là người thì anh ta cũng không phải, nói anh ta không phải người thì lúc này anh ta lại thực sự đứng ra thanh minh. Cảm xúc thật là phức tạp mà!"

Cao Tĩnh Tĩnh ngồi trước bàn làm việc đang chăm sóc da, nghe vậy quay đầu lại, cười nói: "Đúng đấy. Đều nói ‘không thể trông mặt mà bắt hình dong’, nhưng mà suy nghĩ của Tưởng Diên là gì, ai mà chẳng biết chứ. Chắc là anh ta muốn khiến Nhược Kiều cảm động, muốn Nhược Kiều cảm thấy con người mình cũng không tệ lắm, rồi anh ta lại theo đuổi cô một lần nữa, nhưng mà suy đến cùng, anh ta cũng đã làm một việc nên làm... Không thể nói anh ta là người kém cỏi, chỉ là đối thủ của anh ta là Lục Dĩ Thành thôi, đặt hai người cùng một chỗ để so sánh thì đúng là vô cùng thảm thiết."

"Đúng vậy." Lạc Văn cũng phụ họa nói: "Nhược Kiều từng yêu đương với anh ta, lúc trước Nhược Kiều là giữ lại mặt mũi cho anh ta mới không nói những chuyện kia ra, hiện giờ Nhược Kiều bị người ta hiểu lầm bị người ta hắt nước bẩn, rõ ràng người đứng ra trước nhất nên là anh ta."

Giang Nhược Kiều mỉm cười xóa tin nhắn kia, cho số này vào danh sách đen.

Nhìn xem, hậu quả khi yêu đương với Tưởng Diên thật sự quá nhiều.

Nếu như có thể trở lại mấy tháng trước, dù nói thế nào cô cũng sẽ không yêu đương với con người này, tốt nhất là cũng không nên dính líu chút nào.

Trên Weibo, các cuộc thảo luận về vấn đề này trở nên nóng hơn.

Đương nhiên, đã không còn là chuyện Giang Nhược Kiều bị nghi ngờ bắt cá hai tay nữa.

Chủ yếu vẫn là do Lục Dĩ Thành và Tưởng Diên nối đuôi nhau lên tiếng. Lý lịch cá nhân và ảnh chụp của Lục Dĩ Thành cũng được một số người đăng lên, cư dân mạng tưởng tượng ra câu chuyện ngược luyến tình thâm "Hotboy trường lần đầu tiên nhìn thấy hoa khôi trường đã có tâm tư, ai biết lần thứ hai gặp mặt đối phương đã trở thành bạn gái của bạn thân mình", càng có cảm giác chính là, sau khi hoa khôi trường chia tay, cuối cùng hotboy trường đã lựa chọn tình yêu mà từ bỏ tình bạn, dũng cảm theo đuổi hoa khôi của trường, trở mặt thành thù với người đã từng là bạn...

Cư dân mạng: Ồ quao… Phê! Tuyệt vời! Thêm nữa thêm nữa!

Ngay sau đó, Tưởng Diên lên tiếng cùng với những tin tức tiếp theo, càng khiến cho nhiều người thảo luận hơn nữa.

Chuyện này rốt cục cũng có đảo ngược, tiếng nói "chỉ trích" Giang Nhược Kiều cũng càng ngày càng ít, rất nhiều người đều thống nhất, chỉ có một suy nghĩ trong lòng: Đừng thông cảm với đàn ông, nếu không sẽ trở nên bất hạnh .jpg

Trong khi đó, tại ký túc xá nữ của trường đại học nào đó, cũng có người không hay biết gì vẫn đang thản nhiên ăn dưa hấu.

Cô gái nọ nằm trên giường nhìn thấy một bức ảnh, nhíu chặt đầu mày.

Bức ảnh trên màn hình điện thoại rất mơ hồ.

Có rất nhiều người ở trong ống kính.

Bức ảnh này là do bạn từ bé học ở đại học A gửi, cô ấy đã khoanh tròn một người trong bức ảnh: [Đây chính là bạn trai cũ của nữ chính trong bài đăng nặc danh kia, ngoại hình cũng được. Lát nữa để tớ tìm kiếm xem có ảnh của hotboy trường hay không, hotboy trường còn đẹp trai hơn!]

Cô gái bình tĩnh nhìn bức ảnh mơ hồ kia, thế nhưng sự tập trung lại rơi lên người một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi: [Dì này là ai, tớ cứ cảm thấy nhìn trông rất quen thuộc, giáo viên trường học của các cậu à?]

Người bạn từ nhỏ gửi tin nhắn: [Không phải, chắc là ba mẹ của ai đó trong mấy nam sinh này thôi ấy mà.]

Cô gái cảm thấy mình đã từng gặp người dì này, thế nhưng không sao nhớ ra được, dứt khoát xuống giường đi rửa mặt. Lúc đánh răng, trong đầu chợt lóe lên ánh sáng, cuối cùng cũng nhớ ra người này là ai.

Không phải người dì tiễn Lâm Khả Tinh lúc khai giảng đấy à?

Lúc ấy, mọi người trong ký túc xá đều cho rằng đó là mẹ của Lâm Khả Tinh, sau đó mẹ Lâm Khả Tinh tới, bọn họ mới biết đó là dì giúp việc của nhà Lâm Khả Tinh. Khi ấy bọn họ còn đang cảm khái, trong nhà Lâm Khả Tinh thật đúng là có tiền, dì giúp việc cũng thanh nhã như vậy. Mỗi một cô gái đều có thể là Sherlock Holmes, lần này, trong đầu cô gái mơ hồ có một suy đoán táo bạo: Chưa biết chừng có dưa của Lâm Khả Tinh! Dù sao trong bức ảnh kia, cô ấy nhìn thế nào cũng cảm thấy bạn trai cũ của nữ chính trong bài viết nặc danh và người dì kia có nét rất giống nhau, rất có thể là mẹ con... Như vậy, vấn đề được đặt ra, trong thông tin được tiết lộ, vậy em gái mưa của tên đàn ông khốn nạn kia là ai?

Cô gái càng nghĩ càng kích động, gửi cho bạn trai một tin nhắn wechat: [Chồng ơi, em nghĩ ra cách kiếm được nhiều tiền rồi!]

Sau giờ học buổi chiều, Giang Nhược Kiều được giáo viên gọi đến văn phòng.

Giang Nhược Kiều phỏng đoán, chắc hẳn là chỉ tiêu học sinh ưu tú của cô đã đi tong. Điều này cũng có thể hiểu được, dù sao thì chuyện này cũng ồn ào xôn xao ở trong trường, mà học sinh xuất sắc trong trường này cũng quá nhiều. Ngay từ khi tài khoản bị niêm phong, khi bài viết nặc danh nói bậy xuất hiện dày đặc trên Weibo thì cô đã chuẩn bị xong tâm lý rồi.

Giáo viên cũng không hỏi cô về chuyện trên diễn đàn, lấy một chai nước trái cây từ trong tủ đưa cho cô tủm tỉm cười nói: "Thầy đã đọc tư liệu của em rồi, không có vấn đề gì, hôm nay thầy sẽ đưa danh sách lên trên, tiến hành sàng lọc vòng đầu tiên, chậm nhất thì cuối tháng này hoặc đầu tháng sau sẽ có thông báo cụ thể. Em có thể làm công tác chuẩn bị trước, viết một bản thảo để chuẩn bị cho các trường hợp khẩn cấp, để tránh thời gian quá vội vàng, mọi thứ chồng chất lên nhau rồi lại luống cuống tay chân."

Giang Nhược Kiều khó nén được kinh ngạc, ngẩn ra nhìn giáo viên, chờ phản ứng lại không thể tin nổi hỏi: “Thầy Vu, em không bị đánh rớt ạ?”

Thầy Vu bật cười: "Đương nhiên không, nói thật, hôm qua thầy cũng thấp thỏm lo sợ, hôm nay chủ nhiệm khoa có nói với thầy, danh sách vẫn gửi đi như cũ."

Thầy Vu ôn hòa nói: "Thầy dạy em lâu như vậy, tính tình em như nào thầy còn không rõ sao? Yên tâm đi, chuyện kia vốn không phải lỗi của em. Thế nhưng thầy vẫn tiết lộ với em, chủ nhiệm khoa bên kia nói với thầy là có người cầm thành tích và lý lịch của em đến tìm thầy ấy, đã nói rõ chân tướng với thầy ấy."

Giang Nhược Kiều ngơ ngác nói: "Ai vậy ạ?"

Thầy Vu bí ẩn nói: "Là một học sinh giỏi khiến chủ nhiệm khoa khác sẽ ấn tượng tốt với cậu ấy."

Nói đến đây, Giang Nhược Kiều còn có điều gì không rõ nữa đây?

Người có thể làm việc này cho cô, có một vài người, bạn bè của cô và… Lục Dĩ Thành.

Chỉ dẫn của thầy Vu lại rõ ràng như vậy.

Người này chính là Lục Dĩ Thành.

Người làm việc này đúng là Lục Dĩ Thành, đêm qua hầu như anh không ngủ được, anh cũng có bạn bè ở khoa Ngoại ngữ, lấy được thành tích hai năm qua của Giang Nhược Kiều cũng không phải là chuyện khó khăn. Sáng sớm sau khi đưa Lục Tư Nghiên đi nhà trẻ, anh vội sửa sang lại tư liệu rồi gõ cửa phòng làm việc của chủ nhiệm khoa.

Anh không biết tại sao anh lại làm thế.

Nhưng mà từ đầu đến cuối anh cảm thấy nếu như Giang Nhược Kiều có thể được chọn là học sinh ưu tú, vậy thì cô không nên bị chuyện không cần thiết này ảnh hưởng, như thế đối với cô rất không công bằng.

Hôm nay, cho dù người gặp phải chuyện như thế này không phải là cô, chỉ cần anh gặp phải, chỉ cần người ấy cần thì anh sẽ vươn tay ra giúp đỡ.

Nếu như cuối cùng Giang Nhược Kiều bị đánh rớt, vậy nhất định là có người thích hợp hơn cô, chứ không phải vì cô được hai người đường đột thích và theo đuổi.

Lục Dĩ Thành mang theo tài liệu thành tích của Giang Nhược Kiều, giải thích rõ ràng toàn bộ sự việc với chủ nhiệm khoa, anh nói, nếu như loại chuyện này là điều kiện bình chọn, như vậy người bị đánh rớt chắc chắn là anh, chứ không phải cô, là anh thích cô, là anh theo đuổi cô, sai cũng là anh sai, không phải là cô. Nếu như nhà trường cân nhắc tình cảm cá nhân của học sinh, vậy hoàn toàn có thể nói rõ ràng trong tài liệu, một khi dung túng cách này, sau này khi hoạt động bình chọn có phải ai cũng có thể dùng loại chuyện này để công kích đối thủ hay không?

Dù sao, muốn đổ tội cho người khác thì không lo thiếu chứng cứ.

Chủ nhiệm khoa cho biết sẽ xử lý chuyện này một cách công bằng nghiêm túc.

Sáng nay, chủ nhiệm khoa cũng nghiêm túc xem thành tích hai năm qua của Giang Nhược Kiều.

Giang Nhược Kiều từ văn phòng của giáo viên đi ra.

Bầu trời âm u liên tiếp mấy ngày, hôm nay cuối cùng mới có chút ánh nắng mặt trời, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu đến.

Sau khi cô đi được một đoạn, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm số của Lục Dĩ Thành.

Đầu kia rất nhanh đã bắt máy, truyền đến màng nhĩ vẫn là giọng nói dịu dàng nhưng kiên định kia: "Vẫn ổn chứ?"

Giang Nhược Kiều không nghĩ tới câu đầu tiên anh hỏi lại là câu này, cười nói: "Cũng không tệ lắm. Nhân tiện, chiều nay cậu rảnh không? Tôi mời cậu ăn sủi cảo, là nhà hàng lần trước đi ăn ấy."

Truyện Chữ Hay