“Hoàng huynh, thế tử.” Sở Dục Hằng chắp tay thi lễ.
“Nhị hoàng đệ hôm nay sao lại rảnh rỗi đến phủ Thái Tử vậy, bình thường là muốn nhưng cũng chẳng mời được.” Sở Sục Hiên cố ý nói.
“Có bằng hữu từ phương xa tới, thật sự rất vui vẻ. Hiện giờ thế tử điện hạ cùng quận chúa Trường Ninh của Triệu quốc đều ở phủ Thái Tử, đặc biệt đến bái phỏng.”
Tống Thanh Hàn hờ hững nhìn hắn.
“Như thế nào, Tống thế tử đây là không muốn nhìn thấy ta?” Sở Dục Hằng tỏ vẻ chân thành nhìn Tống Thanh Hàn.
“Hôm qua ta đến phủ Khiêm Vương trước, vì cớ gì Khiêm Vương lại trêu chọc ta?” Tống Thanh Hàn chất vấn.
Sở Dục Hằng đi qua đi lại, làm bộ vỡ lẽ, “Thì ra là chuyện này sao, nhưng hiện tại không phải ngài đã tìm được quận chúa Trường Ninh rồi hay sao?”
Triệu Gia Hòa rõ ràng ở phủ Thái Tử, Sở Dục Hằng lại nói Triệu Gia Hòa bị bắt cóc đến Tề quốc rồi.
“Điện hạ, Thái Tử Phi kêu ngài dùng bữa.”
“Thôi được rồi, có chuyện gì về sau lại nói, chúng ta dùng bữa trước đi.” Nói xong liền dẫn đầu rời đi.
Triệu Gia Hòa cùng Triệu Duẫn Dữu chờ ở sảnh ngoài, Sở Dục Hiên chân trước vừa đến, Tống Thanh Hàn cùng Sở Dục Hằng cũng theo sau.
Sở Dục Hiên cùng Triệu Duẫn Dữu ngồi ở chủ vị, Tống Thanh Hàn cùng Triệu Gia Hòa ngồi ở bên phải, Sở Dục Hằng ngồi đối diện bọn họ.
“Mấy ngày trước đa tạ Khiêm Vương điện hạ cứu giúp, lấy trà thay rượu, kính điện hạ một ly.” Triệu Gia Hòa cực kì hảo sảng, nâng chung trà uống cạn.
“Quận chúa khách khí, chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến.” Nói xong liếc nhìn Tống Thanh Hàn, “Bất quá ta nhớ rõ, quận chúa ngày đó nói với ta, gia cảnh trượng phu giàu có, kẻ bắt cóc ham tiền tài nên mới bắt cóc ngài, mà nhà chồng lại không muốn lấy bạc đổi, bởi vậy mới lưu lạc đến bước đường này.”
Sở Dục Hằng thuật lại lời nói hôm đó của nàng.
“Không phải lưu lạc ở ngoài thì phải tính toán thiệt hơn sao? Huống chi lúc ấy ta cũng không biết ngài là Khiêm Vương điện hạ của Sở quốc!” Lời nói dối bị chọc thủng, Triệu Gia Hòa hoàn toàn không mất tự nhiên chút nào.
Tống Thanh Hàn thật không biết bản lĩnh viết kịch bản của Triệu Gia Hòa từ đâu ra nữa, xuất khẩu thành văn.
“Đa tạ Khiêm Vương điện hạ.” Tống Thanh Hàn cũng kính Sở Dục Hằng một chén rượu.
“Vừa mới không còn muốn chất vấn ta sao? Bây giờ lại tạ ơn ta, thế tử có thể biến đổi rất nhanh nha.” Sở Dục Hằng nói.
“Ngươi đã cứu phu nhân của ta, cảm tạ ngươi là lẽ thường tình, nhưng ngươi gạt ta chính là một chuyện khác.”
Việc nào ra việc đó, nên so đo vẫn phải so đo.
Sắc trời dần tối, Sở Dục Hằng hoàn toàn không có ý muốn về phủ.
Tống Thanh Hàn đứng trong viện một mình.
“Thật không nghĩ tới, ngươi thật sự thích quận chúa Trường Ninh, ta còn tưởng rằng ngươi không cãi được thánh mệnh, không ngờ là ngươi cũng thích việc này!” Sở Dục Hằng đi tới nói.
Tống Thanh Hàn trầm mặc không nói.
“Lúc ngươi mới vừa thành thân ta còn nghe nói ngươi bỏ quận chúa Trường Ninh đến quân doanh, để quận chúa cô đơn phòng không gối chiếc, ta cứ tưởng đó là sự thật, không nghĩ tới, đồn đãi chung quy chỉ là đồn đãi.” Sở Dục Hằng lắc đầu thở dài.
“Ta cũng không biết ở Sở quốc còn có thể nghe được lời đồn ở Triệu quốc?” Tống Thanh Hàn nhàn nhạt nói.
“Vậy chứng tỏ là gì? Chứng tỏ việc này được đồn thổi khắp Triệu quốc, thế cho nên tường thành cũng không ngăn được mấy tin tức này.
Hắn mới sẽ không thừa nhận là hắn đặc biệt tìm người hỏi thăm.
Lúc vừa quen biết Tống Thanh Hàn đã cảm thấy người này tài hoa hơn người, đa mưu túc trí, nhưng lại rất lãnh đạm, chuyện gì cũng vậy, người nào đối với hắn cũng chỉ là vật râu ria, có cơ hội nhìn thấy hắn sốt ruột, cớ sao không làm?
Tống Thanh Hàn nghe xong có chút bực mình, ngày xưa xác thật là hắn làm không đúng, thế nên làm Triệu Gia Hòa phải chịu ủy khuất.
Tống Thanh Hàn trở về phòng, Triệu Gia Hòa đã an nghỉ.
Tắm gội xong, dùng khăn lau khô tóc, lau nửa ngày mới lên giường.
Triệu Gia Hòa khi ngủ trông rất quy củ, hết sức an tĩnh.
Tống Thanh Hàn đặt tay lên bụng nàng, giống như đang cảm thụ sự tồn tại của đứa bé.
Đột nhiên, Triệu Gia Hòa ấn tay hắn xuống, “Sờ cái gì mà sờ, còn chưa đến hai tháng, chàng có thể sờ ra cái gì chứ?” Triệu Gia Hòa nghiêm túc nói.
“Còn nữa, về sau không được tùy tiện chạm vào ta, hiện giờ ta rất quý giá đó, sờ hỏng rồi, chàng không bồi thường nổi đâu.” Triệu Gia Hòa liếc yêu.
Tống Thanh Hàn không còn lời gì để nói.
Triệu Gia Hòa đột nhiên choàng tay qua ôm eo, nhào vào lòng hắn.
“Nằm cho đàng hoàng, đè nặng hắn thì làm sao?” Chỉ là nói ngoài miệng, cũng không đẩy ra nàng.
“Nó ở trong bụng ta, đè nặng hay không ta không biết sao? Huống chi, hiện tại nó có thể cảm giác được gì sao?”
Triệu Gia Hòa nghĩ, nhất định phải sinh đứa con trai, như vậy Tống Thanh Hàn sẽ không sủng nó nhiều, dù gì con trai cũng không nên cưng chiều quá đáng.
Đều nói nữ nhi là áo bông nhỏ của phụ thân, nếu sinh con gái, đến lúc đó địa vị của nàng có thể khó giữ được, một khi nữ nhi làm nũng, Tống Thanh Hàn có thể chịu được sao?
Từ lúc Lý Chấp có con gái, ngay lập tức biến thành nữ nhi nô, mặc kệ đi đến đâu cũng muốn dẫn nữ nhi theo, hận không thể treo nữ nhi trên người, một tấc cũng không rời.
Nếu sau này Tống Thanh Hàn cũng biến thành cái dạng này, vậy thì thật sự, thật sự rất đáng sợ, nàng còn có địa vì gì cơ chứ.
Thử nghĩ một chút, nếu Tống Thanh Hàn mua một xâu kẹo hồ lô, nàng và nữ nhi đều muốn ăn, nữ nhi vừa khóc, kẹo hồ lô khẳng định sẽ thuộc về nó, còn mình chắc chẳng còn được cái que.
Không được, không được.
Nàng dùng ngón tay chọc chọc eo Tống Thanh Hàn, “Chàng muốn có con trai hay con gái?”
“Đều được.” Tống Thanh Hàn không cần nghĩ ngợi trả lời.
“Vậy nếu chỉ được chọn một thì sao?” Triệu Gia Hòa truy vấn.
Tống Thanh Hàn suy nghĩ, sinh con gái cũng không tồi, chờ đến lúc hắn cũng có nữ nhi, xem Lý Chấp còn khoe khoang được không.
“Con trai đi, tương lai kế thừa tước vị.” Tống Thanh Hàn cố ý nói.
Triệu Gia Hòa mừng thầm, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ nghiêm túc, “Có phải chàng trọng nam khinh nữ hay không? Nếu sinh con gái thì làm sao bây giờ?”
“Chẳng lẽ nếu ta sinh ra một đứa con gái, chàng sẽ đuổi chúng ta ra khỏi nhà?” Triệu Gia Hòa tỏ vẻ đau lòng nói.
“Ngủ đi, lúc nào thức nàng cũng suy nghĩ lung tung.” Tống Thanh Hàn nói với nàng.
“Đúng rồi, chàng không được quên đặt tên cho con nha.” Nói xong, Triệu Gia Hòa liền yên lặng ngủ.
Tống Thanh Hàn nhất thời còn chưa ngủ được, nên đặt tên gì mới tốt?
Dựa theo gia phả, nếu sinh con gái, thì tên phải có một chữ Tri, nếu là con trai tên phải có chữ Dữ. Tri Thiển, Tri An, Tri Nhã……
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Còn chưa nghĩ được cái tên nào hay, Tống Thanh Hàn đã ngủ mất.
Hai người Triệu Gia Hòa và Tống Thanh Hàn ở Sở quốc hơn một tháng, hiện giờ thai nhi trong bụng đã hơn ba tháng, sau khi thái y bắt mạch, thai kì đã ổn định, hai người khởi hành về lại Triệu quốc.
Do tình hình hiện tại của Triệu Gia Hòa, lộ trình ban đầu vốn chỉ hơn mười ngày lại kéo thành một tháng.
Bụng nhỏ bằng phẳng của Triệu Gia Hòa đã hơi có độ cong.
Ban đầu Thái Hoàng Thái Hậu ba tháng trước chuẩn bị đến núi Quan Âm, bởi vì chuyện Triệu Gia Hòa bị bắt cóc, trì hoãn chưa khởi hành.
Triệu Gia Hòa sau khi trở lại kinh thành đã đến thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu hiện giờ không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng hướng Phật, hiện tại chỉ nhớ mong duy nhất Triệu Gia Hòa.
Triệu Gia Hòa nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Tổ mẫu.”
Thái Hoàng Thái Hậu nắm tay Triệu Gia Hòa, “Gia Hòa à, con có biết vì sao tổ mẫu luôn yêu thương cưng chiều con đến vậy không?”
Triệu Gia Hòa là ngoại tôn nữ của Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng lại được sủng ái còn hơn hai đứa cháu ruột là Duẫn Nịnh và Triệu Duẫn Dữu.
Nàng vừa sinh ra đã được ban họ “Triệu”, phong quận chúa Trường Ninh, tuy là quận chúa, nhưng đãi ngộ không thua gì hai vị công chúa.
“Là bởi vì con lớn lên bên cạnh tổ mẫu?” Triệu Gia Hòa nghi hoặc.
“Chuyện này chỉ là trong số các nguyên nhân, kể chi tiết ra thì rất dài……”
Tác giả có lời muốn nói: Ý tưởng truyện mới 《 Hôm nay thế tử lại bị đuổi 》 chờ quyển này kết thúc sẽ bắt đầu, nhất định sẽ không trì hoãn như quyển này!
Ý tưởng văn án
Thế tử Dục vương Tiêu Diệc Thần đã được định hôn ước từ nhỏ cùng nữ nhi của Tô tướng quân Tô Lăng Mạt. Ngày Tô Lăng Mạt cập kê, Tiêu Diệc Thần hối hôn trước mặt mọi người.
“Ta không thích ngươi, người ta thích là Tri Diên, thế tử phi phủ Dục Vương không phải ai cũng có thể làm, từ bỏ hôn ước đi.” Tiêu Diệc Thần nói xong xoay người rời đi.
“Nghịch tử!” Dục vương giận dữ, “Phó Tri Diên là Thái Tử Phi được chọn sẵn, ngươi không muốn sống nữa sao?”
Tô Lăng Mạt sững sờ tại chỗ, hai mắt đỏ bừng, buổi lễ cập kê của nàng cũng trở thành một trò trò khôi hài.
Ngày hôm sau trong kinh bàn tán xôn xao, thế tử Dục vương bị Dự Vương đánh nửa sống nửa chết, kiên quyết muốn từ hôn Tô cô nương, Tô tướng quân dưới sự giận dữ, dọn nhà về biên cảnh phía Nam.
Tiểu kịch trường
Tiêu Diệc Thần bị cha hắn đánh đến thừa sống thiếu chết, nằm trên giường mười ngày nửa tháng. “Thiên Du, Tô Lăng Mạt có tới chưa?”
“Điện hạ, Tô cô nương đã sớm rời đi.”
“Đi đâu vậy?” Tiêu Diệc Thần không chút để ý hỏi.
“Nam cảnh.”
Tiêu Diệc Thần bật dậy, “Nàng đến nam cảnh làm gì?”
“Trên dưới Tô phủ tất cả đều dọn đến nam cảnh.”
Tiêu Diệc Thần tông cửa xông ra ngoài.
“Điện hạ, không kịp nữa rồi, ngày ngài bị đánh Tô phủ cũng dọn đi.”
Tiêu Diệc Thần khựng lại, “Đi thì đi đi, ta không hiếm lạ.”
Tiểu kịch trường
“Tô Lăng Mạt, ta nói cho nàng biết, nếu nàng không dỗ ta cho thật tốt, nàng sẽ phải phòng không gối chiếc đó!” Tiêu Diệc Thần đứng ngay cửa phòng, vẻ mặt u oán nhìn Tô Lăng Tịch.
Một cái gối đầu bay đến, “Cút đi, ta có Kha nhi, chàng mới là người phòng không gối chiếc.” Nói xong đẩy hắn ra khỏi cửa, “Phanh” một tiếng đóng cửa phòng lại.
“Tô Lăng Mạt, nàng không thể quá đáng như vậy.” Tiêu Diệc Thần ở ngoài cửa đứng vọng vào.
“Điện hạ lại bị đuổi ra ngoài.”
“Đúng vậy đúng vậy! Thật đáng thương.” Hai tỳ nữ nhỏ giọng nói thầm.