Triệu Duẫn Dữu cùng Sở Dục Hiên sắp xếp cho Triệu Gia Hòa ở phủ Thái Tử.
Triệu Gia Hòa viết một phong thư phái người đưa đến Triệu quốc cho Tống Thanh Hàn.
“Vương gia, dựa theo phân phó của ngài, đã cản thư lại.”
Thị vệ giao bức thư cho Sở Dục Hằng.
Sở Dục Hằng khoát tay, “Đi xuống đi.”
Ba ngày sau, Triệu Gia Hòa ngồi ở thiên viện, tay chống cằm, “Không biết Tống Thanh Hàn có nhận được tin không nữa.”
Triệu Duẫn Dữu nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của Triệu Gia Hòa, “Làm sao vậy? Mặt ủ mày chau.”
“Đã ba ngày rồi, sao lại chưa có chút tin tức gì vậy?”
Triệu Duẫn Dữu lắc đầu thở dài, “Chỉ mới ba ngày, ra roi thúc ngựa cũng không nhất định có thể đến kinh đô ngay được, không nên gấp.”
Không phải nàng sốt ruột, nàng chỉ sợ Tống Thanh Hàn sốt ruột thôi mà?
Tống Thanh Hàn một đường đuổi tới Sở quốc, hiện giờ đã vào đến lãnh thổ Sở quốc.
“Vương gia, thế tử Trấn Bắc vương Triệu quốc đã tới kinh thành Sở quốc.”
Sở Dục Hằng cười tà mị, “Khách quý đường xa đến thăm, tất nhiên là phải chiêu đãi thật tốt.”
Một đường tìm tới, nhưng lại không thấy có chút dấu vết, làm Tống Thanh Hàn không khỏi hoài nghi mình có phán đoán sai lầm hay không.
Nếu đã đến Sở quốc, như vậy chỉ có thể nhờ Thái Tử Sở quốc hỗ trợ, dù gì Thái Tử Phi là đường tỷ của Triệu Gia Hòa, bọn họ sẽ không đến mức thờ ơ.
Tống Thanh Hàn một đường rong ruổi, chạy đến phủ Thái Tử phủ.
“Thế tử điện hạ, Khiêm Vương điện hạ mời thế tử điện hạ đến phủ một chuyến.” Thị vệ chặn Tống Thanh Hàn lại.
“Ta có chuyện quan trọng trong người, ngày khác nhất định tự mình bái phỏng Khiêm Vương điện hạ.” Đến nay vẫn chưa tìm thấy Triệu Gia Hòa, Tống Thanh Hàn rất nôn nóng.
“Khiêm Vương điện hạ biết dụng ý của thế tử điện hạ tới Sở quốc là gì, nếu ngài đi gặp điện hạ, nói không chừng có thể nhận được tin tức ngài muốn.”
Nếu Sở Dục Hằng đã nói như thế, phủ Khiêm Vương không thể không đi, hắn có lẽ thật sự có tin tức của Triệu Gia Hòa.
“Từng nghe nói Khiêm Vương điện hạ thích vân du khắp nơi, không biết hiện tại hay không như thế?” Tống Thanh Hàn hỏi.
“Mấy ngày trước điện hạ mới trở về vương phủ từ Vân Châu.”
Thị vệ dẫn Tống Thanh Hàn đến phủ Khiêm Vương.
Sở Dục Hằng ở trong phủ chờ đã lâu.
“Tống thế tử, biệt lai vô dạng!”
“Khiêm Vương điện hạ.”
Hai người từng ngẫu nhiên quen biết mấy năm trước, lúc ấy rất hợp ý nhau, nhưng mấy năm gần đây vẫn luôn không có lui tới.
“Pha trà cho thế tử điện hạ.” Sở Dục Hằng căn dặn.
“Không cần, Khiêm Vương nếu đã biết ý định của ta, có thể tiết lộ tin tức hay không?” Tống Thanh Hàn đi thẳng vào vấn đề.
“Ngày ta hồi kinh, thấy một chiếc xe ngựa đang muốn từ Sở quốc đi về phía Tề quốc, bây giờ đã mấy ngày trôi qua, sợ là đã tiến vào lãnh thổ Tề quốc rồi. Nếu……” Còn chưa có nói xong, Tống Thanh Hàn tông cửa xông ra.
Sở Dục Hằng đắc ý cong khóe miệng.
Lúc Tống Thanh Hàn nhanh chóng đi đến cửa thành Sở quốc lại đột nhiên quay trở lại, hắn cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy, vì thế luôn mãi suy nghĩ, quyết định đến phủ Thái Tử một chuyến.
“Thái Tử điện hạ, thế tử Trấn Bắc vương Triệu quốc đến cầu kiến.”
Sở Dục Hiên buông quyển sách trên tay, “Tới rất nhanh.”
“Mời vào đi, lại đi mời Thái Tử Phi cùng quận chúa Trường Ninh đến đây.”
Người hầu vội vàng đi đến chỗ Triệu Gia Hòa, trùng hợp Thái Tử Phi cũng ở chỗ này.
“Thái Tử Phi điện hạ, quận chúa điện hạ, Thái Tử cho mời.”
“Có chuyện gì không?” Triệu Duẫn Dữu hỏi.
“thế tử Trấn Bắc vương Triệu quốc cầu kiến, Thái Tử mời hai vị qua đó.”
Triệu Gia Hòa lập tức đứng lên cực kì kinh ngạc, “Cái gì! Tống Thanh Hàn đã đến phủ Thái Tử?”
Triệu Gia Hòa lập tức chạy tới chính điện.
“Muội chạy chậm một chút!” Triệu Duẫn Dữu ở phía sau hô to.
Triệu Gia Hòa nâng làn váy, giống như một chú bướm uyển chuyển nhẹ nhàng, vừa đến chính điện liền thấy Tống Thanh Hàn.
“Tống Thanh Hàn!” Triệu Gia Hòa gọi lớn, nhanh chóng chạy về phía hắn.
Bởi vì chạy quá nhanh, bước chân theo không kịp đại não, đột nhiên dẫm vào hư không.
Trong lòng Tống Thanh Hàn căng thẳng, lập tức phản ứng chạy lại đỡ nàng, kết quả mới vừa chạm tay vào ống tay áo, đầu của nàng đã đập vào bậc cửa.
Triệu Gia Hòa trực tiếp hôn mê bất tỉnh, Tống Thanh Hàn sầm mặt, thật cẩn thận bế Triệu Gia Hòa lên.
“Thái y, mau đi gọi thái y.” Triệu Duẫn Dữu nôn nóng nói.
Thái y bắt mạch cho Triệu Gia Hòa, phát hiện mạch đập mạnh mẽ hữu lực, “Vết thương trên đầu quận chúa cũng không đáng lo ngại, chẳng qua vừa mới té ngã một cái, động thai khí, nên điều trị thật tốt.”
Triệu Duẫn Dữu cực kì kinh ngạc, “Gia Hòa có thai?” Chỉ sợ là nàng ấy cũng không biết, bằng không nàng cũng hành xử không biết nặng nhẹ như thế.
“Đã hơn một tháng rồi.” Thái y nói.
Đầu óc Tống Thanh Hàn trống rỗng, hai chữ “Có thai” cứ như tiếng vọng lặp đi lặp lại bên tai.
Triệu Gia Hòa bị Hàn Hạo bắt cóc, Tống Thanh Hàn lo lắng nàng đã chịu khổ, không ngủ không nghỉ tìm tung tích của nàng, vốn nghĩ rằng phải đuổi theo đến Tề quốc, không nghĩ tới sẽ gặp được nàng trong phủ Thái Tử.
Triệu Gia Hòa bất tỉnh cả một ngày, nàng chậm rãi mở mắt, Tống Thanh Hàn canh giữ bên mép giường nàng, một màn này giống như đã từng xảy ra ở đâu?
Không phải lúc nàng ở phủ Trấn Bắc Vương phủ cũng bị thương ở đầu sao?
“Ngươi là ai?” Triệu Gia Hòa nhìn Tống Thanh Hàn, lại muốn lừa hắn.
“Nàng có thai.” Tống Thanh Hàn khẳng định.
“Cái gì!” Triệu Gia Hòa đột nhiên ngồi dậy, bởi vì động tác quá lớn, động đến miệng vết thương, đầu còn hơi choáng.
Tống Thanh Hàn đỡ nàng, “Thái y nói bị động thai khí, phải dưỡng thai thật tốt, tạm thời chúng ta sẽ lưu lại Sở quốc.”
Triệu Gia Hòa sờ bụng nhỏ bằng phẳng, cảm giác gì cũng chưa có.
“Đã, đã bao lâu rồi?” Giọng Triệu Gia Hòa có chút run rẩy.
“Chưa được hai tháng.”
Triệu Gia Hòa bị Hàn Hạo cùng Hàn Vũ bắt cóc, cả ngày lo lắng đề phòng, ngay cả nguyệt sự tháng này có tới hay chưa cũng không có chú ý.
Tuy nói vẫn luôn muốn sinh một đứa con, bây giờ thật sự có, Triệu Gia Hòa ngược lại có chút sợ hãi.
“Ta có chút sợ.” Triệu Gia Hòa nói với Tống Thanh Hàn.
“Sợ cái gì?”
“Sợ đau.” Triệu Gia Hòa nghe nói khi sinh giống như đi một vòng quỷ môn quan, cực kì đau đớn.
Tống Thanh Hàn khẽ nhéo cằm nàng, “Lúc trước nói muốn sinh cũng là nàng, sao, bây giờ hối hận rồi?”
Triệu Gia Hòa đánh tay hắn, “Ai nói ta hối hận, ta chỉ là có một chút sợ đau mà thôi.”
“Vậy không sinh nữa.”
Triệu Gia Hòa tức giận, bật dậy đứng trên giường, đầu “Binh” một cái đụng vào nóc giường, “Oa……” khóc lớn.
Tống Thanh Hàn vội vàng xoa đầu nàng, kiểm tra miệng vết thương, khẽ nhấn.
“Đau!” Triệu Gia Hòa la lên.
“Vốn dĩ đã không thông minh, bây giờ tốt rồi, liên tục hai lần làm bị thương đầu, cũng không biết về sau càng ngốc hay không.” Tống Thanh Hàn nhắc đi nhắc lại.
Triệu Gia Hòa dùng tay áo lau nước mắt, cả giận nói, “Còn không phải tại chàng hả, nếu không phải chàng kích thích ta, ta sẽ thành như vậy sao?”
“Con của ta, chàng dám nói không cần thì không cần nữa sao, thái y nói ta phải tĩnh dưỡng thật tốt, chàng cố tình chọc giận ta, chàng nói đi có phải chàng muốn làm ta tức chết, một thi hai mệnh, sau đó lại cưới người khác?” Triệu Gia Hòa chất vấn.
Tống Thanh Hàn cảm thấy Triệu Gia Hòa thật sự cưỡng từ đoạt lí. “Là chính nàng nói sợ đau.” Hắn phản bác.
“Ta nói thì mặc ta, chàng không thể phản bác ta!” Triệu Gia Hòa nói với Tống Thanh Hàn.
“Được rồi được rồi, là ta sai, nàng đừng nóng giận, dưỡng thai cho tốt.” Tống Thanh Hàn cảm thấy tính cách con hắn giống mình thì tốt hơn, nếu giống Triệu Gia Hòa, thì không xong rồi, một Triệu Gia Hòa hắn đã không ứng phó nổi.
Triệu Gia Hòa vốn thích gây sự vô cớ, về sau chỉ sợ càng muốn vô pháp vô thiên.
Bởi vì thai tượng của Triệu Gia Hòa bây giờ chưa ổn định, không được bôn ba, cho nên hai người ở lại phủ Thái Tử.
Hôm sau, Tống Thanh Hàn cùng Sở Dục Hiên nghị sự ở trong phủ.
“Thái Tử điện hạ, Khiêm Vương điện hạ tới chơi.” Người hầu thông truyền.
Tới thật đúng lúc, thời cơ tính sổ đến rồi. Tống Thanh Hàn thầm nghĩ.