Mạc Tú Tú nhớ lại, hôm đó cậu thiếu niên kia chủ động đến lớp tìm cô.
Trông cậu ta cao lớn đẹp trai, mặt mày tuấn tú, ngoài vết bớt màu đỏ trên trán, gần như người khác không thể tìm ra vấn đề nào khác nữa.
Vết bớt kia không khiến cậu ta xấu xí, trái lại càng thêm vẻ đặc biệt, rất dễ nhận biết.
Cậu ta có thể gọi tên cô, còn nói mình chú ý đến cô rất lâu rồi.
Mạc Tú Tú cung từng thấy cậu ta trong cuộc thi tranh biện và đọc diễn cảm của trường, cô nhớ dáng vẻ bình tĩnh phát biểu trước đám đông của chàng trai này. Tầm nhìn và kiến thức của cậu ta khiến cô nghĩ rằng cậu ta không nên sống trong góc thành phố này.
Cô hỏi cậu ta tìm cô có việc gì, cậu ta không chịu nói, chỉ hẹn cô gặp mặt trước quán đá bào Cầu Vồng gần trường sau giờ học.
Bạn bè xung quanh bắt đầu ầm ĩ. Nhưng Mạc Tú Tú vẫn hơi chần chừ, cô cảm giác thấy cậu ta không tìm cô vì chuyện tình yêu.
Ánh mắt chàng trai nhìn cô trong veo, không trộn lẫn suy nghĩ nào khác, hoàn toàn không giống ánh mắt tham lam khi những người đàn ông kia nhìn cô.
Sau giờ học, ma xui quỷ khiến cô vẫn tới đó.
Hai người ngồi ngoài cửa hàng đá bào, thiếu niên mời cô một ly bá đào giá rẻ, hai người vừa ăn, vừa ngắm nhìn dòng người qua lại bên đường. Sau đó cậu ta bỗng nói một câu.
“Chúng ta cùng làm một chuyện khiến mọi người phải trầm trồ đi.”
Khi đó Mạc Tú Tú không ngờ, câu nói này đã thay đổi cuộc đời cô.
Cô chỉ nhớ khi nói câu này, ánh mắt thiếu niên trước mặt như tỏa sáng, đó là thứ cô tìm kiếm đã lâu.
Tim Mạc Tú Tú đập thình thịch, cô tò mò hỏi: “Chuyện gì khiến mọi người phải trầm trồ thế?”
“Trước khi tôi giải thích cụ thể, tôi muốn trao đổi với cậu trước. Ít nhất chúng ta phải có tiếng nói chung trong một vài quan niệm mới có thể trở thành chiến hữu, mới có thể cùng nhau đi tiếp.”
Thiếu niên khẽ cười, nói tiếp: “Tôi thấy cuộc sống của chúng ta lúc này quá tồi tệ. Người xấu không phải nhận hình phạt tương ứng, người tốt không nhận được phần thưởng xứng đáng, quản lý pháp luật còn lỗ hổng, cách biệt giàu nghèo ngày càng lớn. Mọi người sống cuộc sống bận rộn, vô vọng, tiền kiếm được đều bị nhà cửa cuỗm đi, ngày càng không thể thay đổi cuộc sống của mình… Ai cũng phải vùng vẫy, lo không xuể cuộc sống của mình, càng khỏi nói đến quan tâm người ở Vạn Hộ Thành chúng ta…”
“Cậu có biết chúng ta đang sống trong hoàn cảnh thế nào không? Nơi ở, sinh hoạt, hai từ này hoàn toàn đè bẹp chúng ta… Tựa như trong cuộc thi chạy dài một nghìn mét, chúng ta và những người khác đều chạy về vạch đích. Nhưng người vốn đã chạy trước chúng ta năm trăm mét, chúng ta có chạy đến kiệt sức cũng không thể về đích đầu tiên.”
“Chúng ta chỉ muốn như những người khác, được sống trong một căn nhà yên ổn, nhưng chúng ta không thể làm được chỉ với sức của mình…”
Nói tới đây, chàng trai hỏi cô: “Bây giờ cậu cũng ở khu nhà xây dở đúng không?”
Mạc Tú Tú nhìn cậu ta, gật đầu. Cô thấy hơi cay mắt, những lời cậu ta nói đều chạm đến tim cô. Phải nói sao nhỉ, cô cũng vô cùng thất vọng với cuộc sống của mình.
Từ khi còn nhỏ, cô đã phải mất rất nhiều thời gian mới chấp nhận được chuyện này.
Con người, ngay từ sinh ra vốn đã không có hai chữ bình đẳng.
Có người vừa chào đời đã ở trong căn nhà rất lớn, có người thân chăm sóc, còn cô phải sống trong căn nhà xập xệ nhỏ hẹp. Cô không có lấy một chiếc áo mưa dày dặn, chỉ có một chiếc ô giá rẻ, mỗi khi trời đổ mưa, chiếc ô đó lại bị gió thổi ngược ra sau, hoàn toàn không thể chắn gió che mưa. Cô cầm chiếc ô như vậy trên tay, không biết phải làm gì.
Mà cuộc sống của cô cũng như một mớ bòng bong, như chiếc ô dễ dàng bị gió thổi ngược này, cô không có hạnh phúc, chỉ có chật vật.
Cô không có đủ quần áo mặc, thường xuyên mặc đồ chưa khô hẳn đi học. Có người có thể ngồi trong cửa hàng bánh ngọt ăn những món ngon lành, còn cô chỉ có thể ngồi đây ăn loại đá bào làm từ nước đường rẻ tiền.
Nguyên nhân của tất cả mọi việc không phải vì cô không đáng yêu, cô không xinh đẹp, cô không cố gắng. Mà chỉ vì cô không đầu thai vào một gia đình bình thường, nhà cô nghèo, không có tiền.
Bố cô có tật ở chân, lại không có văn hóa, chỉ có thể làm mấy việc lẻ tẻ. Mẹ cô lúc nào cũng ốm yếu, lại còn chẳng thông minh, thỉnh thoảng làm mấy công việc lao công.
Đừng nói là kiếm ra tiền, nhà cô chẳng khác nào cái động không đáy, lúc nào cũng dỡ bên đông đắp bên tây, cuộc sống vô cùng túng thiếu.
Đến khi Mạc Tú Tú mười hai tuổi, vừa học hết tiểu học, bố mẹ cô còn định sinh thêm một đứa con trai.
Mạc Tú Tú từng cãi nhau với bố mẹ vì chuyện này, sinh thêm một đứa nữa thì ở chỗ nào? Cả nhà húp gió để sống à?
Mẹ cô lạc quan an ủi, “Chúng ta có thể sống chật chút, em bé không chiếm nhiều chỗ đâu, sau này con cũng có thể trông em giúp bố mẹ.”
Bố cô cũng nói: “Có đứa con trai, sau này nó có thể chèo chống cái nhà này, chúng ta cũng có hy vọng hơn.”
Mạc Tú Tú tức giận cười, “Con trông em giúp bố mẹ? Em bé yếu ớt lắm, cứ mềm như cục bông, ôm cũng dễ rơi, cho ăn thì hay sặc, cầm nhẹ tay thôi cũng dễ bóp bết nó. Con còn chưa trưởng thành đã bảo con trông em? Bố mẹ có yên tâm không?”
Nghe cô nói vậy, bố mẹ cô vô cùng kinh ngạc, dường như họ không ngờ một đứa bé như cô lại nói ra lời lẽ ác độc như vậy.
Sau đó cô an ủi họ: “Bố mẹ đừng trông chờ vào một đứa bé còn chưa chào đời, đợi con lớn rồi, con sẽ chèo chống gia đình này.”
Sau đó Mạc Tú Tú khóc ầm lên, cô cũng không muốn nói vậy với bố mẹ, cô thấy mình như bà chị gái ác độc trong truyện cổ tích. Cô căm ghét con người xấu xa của mình.
Nhưng cô không thể hiểu bố mẹ mình, cô khổ sở sống ở đây đã đủ rồi, tại sao còn phải đưa một đứa bé không tình nguyện đến thế giới này, để tất cả mọi người càng thêm vất vả, khiến gia đình vốn đã khó khăn này lại càng khó khăn hơn.
Nếu họ thật sự sinh thêm một đứa, khi đứa bé kia trưởng thành, hẳn cũng sẽ hận họ.
Sau đó bố mẹ cô không nhắc lại chuyện này nữa.
Cô cũng thấy may mắn, mẹ cô không được khỏe, muốn sinh thêm cũng không sinh được.
Khi cô lớn dần, cô bắt đầu tập trung nhảy múa, muốn thay đổi cuộc đời…
Cô chọn học lớp múa, được giảm một nửa học phí.
Mạc Tú Tú ngày càng chú ý đến chuyện mình có xinh đẹp không, mình múa có đẹp không.
Cô không phải một đứa trẻ thông minh, cố gắng học hành thì thành tích cũng chỉ tầm trung, cô không tin tri thức có thể thay đổi số phận của cô nhưng cô cảm giác có lẽ vẻ ngoài và năng khiếu làm được.
Cô thích nhảy múa, từ nhỏ đã hay tập luyện ở nhà. Cô mặc trang phục múa rực rỡ, mọi người sẽ không để ý đến khác biệt giữa cô và những đứa trẻ khác.
Cô nỗ lực vùng vẫy, nắm bắt mọi cơ hội có thể lên sân khấu.
Vì những cơ hội đó, cô có thể không ăn không ngủ, luyện tập khắc khổ.
Cô rất có năng khiếu trong bộ môn này, cũng từng nhận giải thưởng, ngoài mua thêm ít đồ gia dụng, số tiền còn lại cô đều dành dụm để mua mỹ phẩm giá rẻ. Cô vừa tự ti, vừa tự tin.
Mạc Tú Tú nhìn thiếu niên trước mắt, “Tôi đồng ý quan điểm của cậu, tôi cũng muốn thay đổi cuộc sống này nhưng tôi phải làm sao đây?”
“Đầu tiên, chúng ta có thể thử đưa tất cả mọi thứ về đúng quỹ đạo của nó.” Chàng trai híp mắt nói: “Chúng ta cần tìm ra nguyên nhân khiến dự án dừng lại, bắt những kẻ xấu xa kia chịu phạt.”
Dự án Vạn Hộ Thành như một cỗ máy cũ kỹ ngừng hoạt động, cỗ máy này có vài bộ phận đang bị kẹt, họ phải tìm ra những hòn đá nhỏ kẹt giữa những bánh răng, loại bỏ những kẻ đầu sỏ khiến cỗ máy dừng hoạt động, rồi mới có thể khởi động nó lại lần nữa.
Mạc Tú Tú không hiểu, cô chớp mắt, “Cậu định tiết lộ chuyện này với truyền thông à?”
Thiếu niên lắc đầu, “Bây giờ tiết lộ chuyện này với truyền thông cũng chỉ như đá bỏ biển, sẽ không có ai nghe chúng ta nói. Thậm chí họ còn nghĩ chúng ta đang lãng phí thời gian và bút mực của họ, đầu tiên chúng ta phải được cư dân mạng quan tâm đã.”
Mạc Tú Tú nói: “Tôi từng thử livestream rồi, cũng từng quay vài video nhưng lượt xem không nhiều lắm.”
Chàng trai nói: “Đó là vì cậu chưa tận dụng hết vốn liếng của mình.”
Mạc Tú Tú nhìn cậu ta, nhỏ giọng hỏi: “Tôi thì có vốn liếng gì? Ngoài nhảy múa ra, tôi chẳng biết làm gì hết.”
Thiếu niên nói: “Thành phố này có rất nhiều cô gái biết nhảy múa. Hơn nữa có rất nhiều cô gái có nhiều sân khấu hơn, nhiều cơ hội hơn.” Cậu ta nhìn cô, nói tiếp: “Cậu rất xinh đẹp nhưng không đủ để thu hút sự chú ý của mọi người. Những cố gắng của cậu hoàn toàn không đáng kể trước tiền bạc, và quyền lực.”
Mạc Tú Tú nghe vậy, cúi đầu. Dù cô không phục nhưng cô cũng biết những gì cậu ta nói không sai.
Gần đây, giáo viên yêu cầu đội múa bọn họ tập một bài biểu diễn cho các lãnh đạo. Đến nửa tháng cuối cùng, cô bỗng bị chuyển khỏi vị trí trung tâm.
Ban đầu Mạc Tú Tú không sao hiểu nổi, cũng từng khóc lóc, hỏi giáo viên…
Giáo viên chỉ an ủi cô, còn hứa sẽ bồi thường cho cô.
Sau này cô mới biết, cô gái được chuyển vào vị trí trung tâm có người thân làm lãnh đạo trên bộ giáo dục. Nếu cho cô bé đó đứng giữa, khi mọi người biểu diễn trên sân khấu có lẽ các lãnh đạo sẽ chú ý đến tiết mục của họ nhiều hơn.
Lúc đó cô mới nhận ra rằng, dù mình có dốc hết sức mình, có xinh đẹp đến đâu, với độ tuổi hiện tại của mình, cô vẫn không thể bước qua ranh giới vốn có giữa các gia đình.
Chuyện này khiến cô cảm thấy rất thất bại.
Mạc Tú Tú không cam lòng.
Tại sao những người không cố gắng bằng cô, không xinh đẹp như cô lại được đứng giữa sân khấu, mà cô chỉ có thể co vào một góc, làm một nhân vật phụ có nhảy sai cũng chẳng ai chú ý…
Dường như lúc này cô đang có cơ hội thay đổi tất cả.
Mạc Tú Tú hỏi thiếu niên trước mắt, “Vậy… ngoài ngoại hình, tôi còn vốn liếng gì để tận dụng nữa?”
Cậu ta xúc một thìa đá bào, thong thả nói: “Co chứ, ví dụ như sự dũng cảm của cậu, sự không cam lòng của cậu, mạng sống của cậu…”
Sau đó, cậu ta nói cho cô nghe về một buổi tối kinh dị.
Đó là chuyện rất bạo gan, chưa một ai từng làm, thậm chí từng nghĩ đến.
Họ sẽ “chết” trước mắt mọi người, sau đó vạch trần sự thật.
“Chúng ta có thể dùng rất nhiều mánh khóe khi quay phim, ví dụ như túi máu, tạo lửa ma thuật từ phốt pho, chỉ cần có thêm diễn xuất của cậu, chúng ta có thể làm giả như thật.”
Mạc Tú Tú sửng sốt, kinh ngạc, rồi im lặng.
“Tại sao cậu chọn tôi?” Mạc Tú Tú im lặng một lát, hỏi.
Chàng trai nói: “Cậu có một khí chất độc lập, riêng biệt, khiến tôi chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ nhận ra cậu, biết cậu là đồng loại của tôi.”
Sau đó, cậu ta giơ tay về phía cô, “Sao nào? Có muốn tham gia kế hoạch của tôi không? Cậu sẽ là nhân vật chính của buổi tối hôm đó. Sau chuyện này, cậu sẽ lột xác trước sự quan tâm của mọi người, cuộc sống của cậu sẽ thay đổi hoàn toàn…”
Mạc Tú Tú rung động trước ba chữ “nhân vật chính”, cô vẫn hơi do dự, “Làm vậy không phạm pháp chứ?”
“Phạm pháp cái gì? Dù sao chúng ta cũng chưa đủ tuổi, cũng đâu có chết thật.” Thiếu niên cười nói: “Chúng ta chỉ đang trừng trị kẻ xấu, mượn buổi livestream này để cho mọi người thấy rõ xã hội, thấy rõ bản chất thực sự.”
Cậu ta dừng một lát, nói tiếp: “Hơn nữa, đây là một sự hy sinh vĩ đại, thậm chí có thể thay đổi toàn bộ Vạn Hộ Thành, thay đổi cuộc đời của tất cả mọi người, cho mọi người một tương lai mới.”
“Cậu chỉ cần đóng giả một nạn nhân, chỉ cần một buổi tối thôi. Sau đêm nay, cậu sẽ xuất hiện trên tiêu đều mọi tờ báo, mọi người sẽ chia sẻ nhau hình ảnh của cậu, tất cả mọi người sẽ chú ý đến vẻ đẹp của cậu. Mọi người sẽ tìm đến tài khoản của cậu, chú ý cuộc sống của cậu, trường học tốt, công ty nghệ sĩ sẽ ngỏ lời mời cậu. Không có gì thu hút sự chú ý của mọi người hơn một cô gái vừa xinh đẹp vừa đáng thương đâu.”
Mạc Tú Tú nhìn thiếu niên trước mắt, cô không thể miêu tả ánh mắt của cậu ta, chính nghĩa, cứng cỏi, không sợ hãi, cùng với nụ cười trên môi, nó có thể khiến cô quên đi mọi bất bình trên thế giới, khiến cô không khỏi muốn đi theo.
Những gì cậu ta nói đều là cuộc sống thiên đường mà cô hằng mơ.
Không, nó còn đẹp hơn một giấc chiêm bao, là giấc mộng mà cô không bao giờ dám mơ tới.
Cô nhớ đến một từ: Không phá cũ không xây mới.
Thay vì cứ sống mãi như một con bọ, cô bằng lòng thử làm thiêu thân lao vào trong lửa, cược hết một ván.
Bắt người xấu chịu phạt, để sự bất công được chú ý, nghe cũng là một chuyện tốt đấy chứ?
Có lẽ làm vậy sẽ thôi thúc mọi người chú ý đến thành phố hoang phế này.
Để Vạn Hộ Thành được thi công tiếp.
Hơn nữa cô cũng không thật sự mất thứ gì, cô sẽ sống tiếp, sẽ sống rất tốt, đây chỉ là một buổi biểu diễn.
Khoảnh khắc đó, Mạc Tú Tú biến những bất mãn kia thành dũng khí, cô cảm giác mình như dũng sĩ có thể vượt qua mọi chông gai, tựa như mình chẳng sợ điều gì, bỏ hết những chuyện tầm thường lại phía sau.
Cô đặt tay lên tay cậu ta, cảm nhận nhiệt độ nóng rực trên đó.
Cô nói: “Được.”
—
Trong bệnh viện, Mạc Tú Tú kể xong câu chuyện lại cúi đầu.
Nghe cô nói xong, Kiều Trạch tức giận, “Sao các cô có thể làm ra chuyện này?!”
Dù là thật hay giả, mục đích có là gì đi chăng nữa thì những học sinh, những đứa bé này đang đặt cược mạng sống của mình, coi người khác thành đối tượng có thể lừa đảo.
Đây là lừa đảo! Đây là sai lầm! Dù có thành công hay không chuyện này cũng vô cùng nguy hiểm, có thể sẽ kéo theo rất nhiều kẻ bắt chước.
Kiều Trạch tức giận, cậu không thể hiểu nổi, sao những đứa trẻ này không biết yêu thương, không biết trân trọng bản thân đến vậy…
Coi mạng sống của mình như trò đùa…
Nhưng cậu lại không biết nên trút giận vào ai, vào cô gái suýt nữa đã mất mạng này sao? Hay thiếu niên dụ dỗ mọi người kia? Hay người đứng sau chuyện này? Hay là với thế giới chưa từng công bằng này?
Nhìn cô gái cúi đầu trước mắt, Kiều Trạch muốn nói gì đó, lại nói không thành lời.
Tức giận vì bất lực, buồn bã vì bất hạnh, chuyện thế này sẽ không xảy ra với trẻ con ở những nơi khác. Nhưng với đám trẻ ở Vạn Hộ Thành, chúng hoàn toàn có thể làm ra chuyện này.
Nếu còn cách nào khác, những mạng sống còn non trẻ này cũng không bị người khác lợi dụng.
Kiều Trạch không tưởng tượng được, bất lực và tuyệt vọng chồng chất ngày này qua tháng nọ, phải nhiều đến mức nào mới đủ để họ nghĩ đến chuyện đặt cược cả mạng sống còn xanh tươi của mình, để giành được một thứ gì đó?
Tô Hồi lại rất bình tĩnh. Anh biết lúc này mình phải tranh thủ thời gian mới có thể cứu thêm nhiều mạng sống khác, mới có thể kết thúc những chuyện điên cuồng này. Anh tiếp tục hỏi Mạc Tú Tú: “Người đầu tiên đến tìm cô là ai?”
Trong câu chuyện vừa rồi, Mạc Tú Tú vẫn luôn dùng từ phiếm chỉ – “cậu ta”.
Mạc Tú Tú hít sâu, nói tên người đó: “Cậu ta là Đào Anh Húc.”
Quả đúng là Đào Anh Húc.
Trước đó Đào Anh Húc đã xin video mà nhóm quay phim kia quay được, lúc này Mạc Tú Tú lại chỉ ra cậu ta, hoàn toàn khớp với suy luận của Tô Hồi và Lục Tuấn Trì.
Nhưng nếu cậu ta là người khởi xướng, vậy người khởi xướng này đã bị ai treo cổ lên thanh treo rèm?
Hung thủ thật sự đứng sau vụ này – streamer kia là ai?
Tô Hồi hỏi tiếp: “Người hành hình cô cũng là cậu ta sao?”
Mạc Tú Tú gật đầu.
Nhưng Tô Hồi và Kiều Trạch đều biết, đây là chuyện không thể.
Vừa rồi Lục Tuấn Trì đã thông báo cho họ, pháp y đã có mặt tại hiện trường Đào Anh Húc tử vong, cũng đã xác nhận thi thể này đúng là Đào Anh Húc. Pháp y đã đo nhiệt độ gan, loại trừ yếu tố lạnh do điều hòa, thời gian tử vong là ít nhất là hơn ba tiếng, cũng là trước khi livestream bắt đầu.
Cậu ta không thể có mặt tại nơi livestream.
Người lên kế hoạch cho cả dự án này, đã chết.
Có người tiếp tục thực hiện kế hoạch, hơn nữa còn thay đổi cách thức, những cái chết giả ban đầu giờ đã trở thành hiện thực.
Tô Hồi đoán rằng, Mạc Tú Tú thật sự không biết những chuyện này, nếu không cô sẽ không nói dối những câu dễ vạch trần như vậy.
Kiều Trạch cho Mạc Tú Tú xem ảnh trên giấy tờ của Đào Anh Húc, “Cô chắc chắn là cậu ta đúng không?”
Mạc Tú Tú chớp mắt, nói: “Chắc chắn, trước đây đúng là cậu ta nói chuyện với em, cậu ta nói muốn xã hội phải suy nghĩ lại sau khi xem livestream lần này.. Cậu ta còn nói cậu ta sẽ sắp xếp mọi việc đâu vào đấy, thiết kế sẵn mọi chi tiết, cậu ta cho em chọn cách chết mình thích. Em nói em thích nước, nên chọn chết đuối, sau đó anh chỉ việc biểu diễn hết mình là được.”
Cách chết là do từng người lựa chọn, vậy nên cách hành hình mới khác nhau.
Những đứa trẻ vừa quay phim tài liệu xong, chỉ coi livestream này như một buổi biểu diễn.
Mạc Tú Tú nói tiếp: “Chiều nay tan học xong em vẫn đợi cậu ta ở tòa nhà đó. Gần đến giờ thì cậu ta tới, bịt mắt em, cũng trói tay em lại…”
Tô Hồi hỏi: “Cậu ta có gì khác mọi ngày không?”
Mạc Tú Tú nhớ lại, nói: “Hôm nay cậu ta đeo mặt nạ, nói là sợ lúc sơ ý lộ mặt lúc livestream, còn dùng micro đổi giọng nữa. Nhưng em thấy vết bớt của cậu ta mà, à, đúng rồi, giọng nói cậu ta hơn khàn nữa, cậu ta giải thích là do bị cảm.”
Nghe vậy, hung thủ phải là người có vóc dáng tương tự Đào Anh Húc.
“Chỉ có một mình cậu ta à?” Tô Hồi vẫn nhớ cô gái phản chiếu trên bể cá.
Mạc Tú Tú nói: “Còn một cô gái hơi gầy nữa, đó là trợ thủ của cậu ta.”
Nếu vậy, có lẽ cô gái kia là đồng lõa. Cô ấy vẫn luôn nấp trong góc phòng, không xuất hiện trước ống kính, cũng có thể cô ta đã hoàn thành livestream thứ ba giúp hung thủ.
“Cô có nhận ra cô gái đó không?”
Mạc Tú Tú lắc đầu, “Trước đây em chưa gặp bao giờ, hôm nay mới thấy người đó lần đầu. Với cả em không được nhìn chính diện cô gái đó, lúc nào cô ấy cũng nép vào góc tường. Em chỉ thấy cô ấy mặc đồng phục trường bọn em, có thể là học sinh lớp mười.”
Tô Hồi ho vài tiếng, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu mình. Anh hỏi tiếp: “Các cô có tập luyện trước không?”
Mạc Tú Tú gật đầu, “Sau khi chuyển bể cá lên đó, bọn em có tập thử hai lần rồi, vào tối thứ tư và thứ sáu tuần trước. Bọn em thử tính thời gian nước chảy vào bể, cậu ta còn nói cho em cách giả vờ sặc nước, phải giãy giụa thế nào cho giống thật…”
Môi trường quen thuộc, thử nghiệm quá trình nhiều lần, xóa nhòa nỗi sợ của những đứa trẻ…
“Những người kia được chọn bằng cách nào? Ví dụ như người đàn ông tương ứng với cô, Liên Thành Yến.”
“Là Đào Anh Húc chọn, cậu ta nói cậu ta chắc chắn những người đó đều có tội… Em cũng không biết cậu ta điều tra ra tội của những người đó từ đâu nữa.”
“Cố có biết có bao nhiêu người tham gia livestream tối nay và những người đó là ai không?”
Mạc Tú Tú ngơ ngác lắc đầu, “Cậu ta không nói với em những chuyện này, lúc nào cũng chỉ có mình cậu ta liên lạc với em thôi.”
Nói tới đây, cô nhìn sang Tô Hồi: “Em đã khai cả rồi, em… em không phải chủ mưu. Những chuyện này đều do Đào Anh Húc lên kế hoạch, em chỉ diễn theo cậu ta thôi. Em thừa nhận bọn em không nên làm vậy, không nên đùa ác thế này nhưng bọn em cũng chỉ có ý tốt thôi, muốn những kẻ xấu bị trừng trị, không phải nên làm vậy sao?”
Đến lúc này, cô gái này vẫn không biết sự việc này đã gây ra hậu quả và ảnh hưởng tồi tệ đến mức nào.
Phòng bệnh chợt yên ắng, Kiều Trạch thương hại nhìn cô.
“…Không phải có người chết thật rồi chứ?” Mạc Tú Tú cười gượng, giọng nói run rẩy, hai mắt long lanh, “Các anh lừa em đúng không?”
Tô Hồi ho vài tiếng, gương mặt tuấn tú của anh xen lẫn vẻ lạnh lùng, anh khàn giọng nói: “Chúng tôi không có thời gian lừa cô.”
Nụ cười trên mặt Mạc Tú Tú dần biết mất, hóa ra đó thật sự không phải trò đùa, không phải tập luyện, tất cả không hề tốt đẹp như ban đầu cậu ta hứa hẹn. Cô run giọng hỏi: “Họ chết thật rồi sao?”
Tô Hồi trầm giọng nói: “Hành vi của các cô không hề vô tội, các cô đã quấy rối trật tự xã hội, đụng chạm đến pháp luật. Tối nay có người đã chết, hơn nữa, Đào Anh Húc cũng chết rồi, người cô gặp khi trước không phải cậu ta. Chúng tôi đang chạy đua với thời gian để điều tra sự thật, vậy nên tốt nhất cô hãy nghĩ thật kỹ, người đó có thể là ai?”
Mắt Mạc Tú Tú ngây dại, cô bỗng òa khóc, không thể dừng lại, đến lúc này cô mới biết tối nay mình đã phải đối mặt với điều gì.
Khi đó có một kẻ giết người biến thái ngồi trước mặt cô, nhìn mực nước dần dần dâng cao, sau đó dìm chết cô. Cô đã đi lướt qua thần chết.
Nỗi sợ khổng lồ như quái vật nuốt chửng lý trí của cô, cảm giác sợ hãi chân thực này còn thật hơn bất cứ màn biểu diễn nào.
Cô dại dột lắm mới đồng ý làm chuyện này, giờ đây cô mới cảm nhận được sự sợ hãi, sợ đến mức dạ dày co lại, khiến cô buồn nôn.
Suýt nữa cô đã chết, không chỉ vậy, nếu người kia nhân lúc cô bị bịt mắt làm những chuyện gì khác… Cô cũng không thể ngăn cản, càng không thể phản kháng.
“Người tối nay không phải cậu ta? Không thể nào…” Mạc Tú Tú vừa khóc vừa nói: “Em… em không biết, nhìn… nhìn cậu ta đúng là Đào Anh Húc mà, đúng là vóc dáng đó, đến giọng nói cũng giống… em… em… em không biết người đó là ái hết…”
Cô lau nước mắt, nói: “Em nhớ ra rồi, trước đây lúc lên kế hoạch, em có hỏi Đào Anh Húc, sao cậu ta lại nghĩ ra kế hoạch này. Cậu ta có nói, cậu ta có một người bạn…”