Xe cảnh sát nổ máy, chạy xuyên Vạn Hộ Thành, vạch nên một đường thẳng trên đường phố nhỏ hẹp trong bóng tối.
Tô Hồi ngắt cuộc gọi với Lục Tuấn Trì, bụm miệng nhưng vẫn không thể kìm nén cơn ho.
Kiều Trạch ngồi cạnh ghế lái lo lắng quay lại nhìn, “Thầy Tô, đạo diễn bộ phim kia gửi video quay bọn trẻ khi trước cho chúng ta rồi. Thầy có xem không?”
Tô Hồi gật đầu, vươn tay nhận tablet Kiều Trạch đưa tới.
Bên trong có rất nhiều tệp, có cái quay môi trường sống ở Vạn Hộ Thành, có cái quay cuộc sống của người bình thường nơi đây, còn có một phần riêng quay về đám trẻ ở nơi này.
Anh mở một thư mục, từng đoạn video bên trong được ghi tên mấy đứa trẻ.
Tô Hồi chống cằm, nheo mắt lướt xuống, chọn xem Khổng Đào trước.
Anh bấm mở video, khung cảnh nơi phỏng vấn trong video là khu nhà xây dở kia, thời gian hẳn là lúc xế chiều.
Ống kính lướt đi, khu nhà xây dở kia thoạt trông còn lớn hơn buổi tối, nhiều ô cửa sổ tối đen, tản mác một cảm giác vắng lặng.
Khổng Đào cầm một quả bóng rổ đứng trên bãi đất trống trong khu nhà xây dở, cậu ta đập bóng vài lần, sau đó chạy về phía ống kính. Gần đó không có trụ bóng rổ, cậu ta mô phỏng một động tác ném bóng, bóng bay theo một đường cong rất đẹp, sau đó rơi xuống đất.
Động tác của cậu ta vô cùng trôi chảy, nếu có rổ ở đây, hẳn là cậu ta đã có thể tận hưởng niềm vui khi vào rổ. Nhưng giữa không gian hoang tàn này, không có tiếng hò reo cũng chẳng có tiếng vỗ tay, chỉ có âm thanh phát ra khi quả bóng nện xuống nền đất.
Cậu ta chạy giữa ánh chiều tà rực lửa, nhặt quả bóng lên.
Sau đó thiếu niên lại tập luyện không biết mệt mỏi, Tô Hồi bèn tua một đoạn.
Chính thức bắt đầu phỏng vấn, âm thanh của video hơi nhỏ, một tai của Tô Hồi không nghe rõ, chỉ có thể chỉnh to lên.
“Em sinh ra ở Vạn Hộ Thành à?”
“Vâng, từ nhỏ em đã ở đây rồi.”
“Em thích nơi này không?”
“Không thích.”
“Vậy em có muốn sinh sống ở đây không?”
“Không muốn cũng làm gì được? Bọn em vẫn chưa trưởng thành, không đủ thay đổi mọi thứ.”
“Sở thích của em là…”
“Chơi bóng rổ.”
“Em nghĩ cuộc sống của mình có gì khác với trẻ em ở thành phố khác không?”
“Đương nhiên là khác nhiều chứ. Nhà em ở tòa nhà phía sau này, hôm nào mưa, có lúc mưa sẽ hắt vào trong nhà, nửa căn nhà đều ướt. Ngày nào tan học về em cũng phải đi rất xa để lấy nước rồi xách lên tầng tám. Em đã từng đề nghị với người trong nhà, dù sao nhà cửa ở đây cũng bỏ không, có nên chuyển xuống nơi thấp hơn không. Nhưng gia đình em phản đối, họ nói chỉ có căn này là thuộc về nhà em thôi. Họ chỉ ở trong nhà của mình.”
“Em có muốn cải thiện cuộc sống của mình không?”
“Tất nhiên, em hy vọng những tòa nhà ở đây sẽ được hoàn thiện, thỉnh thoảng em lại nghĩ quẩn, không hiểu sao nhà mình lại khác với nhiều người. Nhưng em lại nghĩ có lẽ mình đã hơn rất nhiều đứa trẻ không có cơm ăn áo mặc, không được đi học rồi, ít ra em đã học đến trung học.”
……
Tô Hồi yên lặng xem video, nhìn cậu bé vóc dáng cao lớn trước mặt, cậu ta có đôi mắt rất sáng, nói hơi nhanh, khi nhìn ống kính còn hơi xấu hổ.
“Em có nguyện vọng gì muốn thành hiện thực không?”
“Nguyện vọng của em là được tham gia đội bóng rổ thành phố, nếu vậy hẳn là em có thể thay đổi cuộc sống của mình. Mặc dù bây giờ em không ở đội của trường nhưng vẫn kiên trì tự tập hằng ngày.”
“Vậy em có chắc không?”
Thiếu niên im lặng một lát, “Vậy em đổi nguyện vọng khác, em hy vọng có thể đi làm thêm mùa hè, mua một đôi giày bóng rổ tốt.”
Ống kính dịch xuống, quay đôi giày bóng rổ cậu ta đang đi, hai bên mép giày đã rách. Trong trận đấu chính quy, một đôi giày như vậy sẽ khiến cậu ta ngã xuống. Mà quan trọng hơn là đi đôi giày thế này, cậu ta sẽ phải đối mặt với sự cười nhạo của đối thủ.
Tô Hồi xem tới đây, không vội vã mở video khác ngay, anh hỏi: “Ở hiện trường vụ án đầu tiên có phát hiện một đôi giày bóng rổ đúng không?”
Lúc trước Kiều Trạch từng ở hiện trường, vẫn còn nhớ rõ, “Đúng ạ, là một đôi giày chơi bóng mới tinh, hẳn không rẻ đâu.”
Tô Hồi nhắm mắt, cảnh tượng Khổng Đào tử vong hiện lên trong đầu anh.
Lửa cháy hừng hực vây quanh cậu ta, cậu ta liều mình giãy giụa, lại không sao thoát khỏi.
Đôi giày đó là mồi hung thủ dùng để câu Khổng Đào, vì đôi giày đó mà cậu ta đồng ý tham gia biểu diễn, để rồi phải trả giá bằng cả mạng sống của mình.
Tô Hồi lại mở video phỏng vấn Mạc tú Tú, cô gái trong màn hình trang điểm nhẹ nhàng, mặc trang phục múa rất xinh đẹp. Trang phục của cô có đôi tay áo rất dài, cô mở một bài nhạc trên điện thoại, múa vài động tác trên bãi đất trống hoang tàn, khi cô vung tay áo, ống tay áo rất dài quệt qua nền trời màu xanh xám.
Sau đó cô xoạc chân, làm một cú xoạc tiêu chuẩn.
Dáng người thiếu nữ uyển chuyển, cơ thể mềm mại, khi nhảy múa lại có vẻ linh động.
Tô Hồi tua qua phần múa, sau đó phỏng vấn bắt đầu, không khác mấy với câu hỏi dành cho Khổng Đào trước đó.
“Em sinh ra ở Vạn Hộ Thành đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Em có thích nơi này không?”
“Không thích, em nghĩ không có ai thích nơi này đâu.” Vẻ mặt của Mạc Tú Tú như thể vừa nhắc đến chuyện khiến cô căm ghét nhất, cô bé cố gắng kìm nén cảm xúc nhưng vẫn không giấu nổi vẻ xúc động.
“Trong khi phỏng vấn, chúng tôi có gặp vài người nói thích nơi này.”
Mạc Tú Tú ngẩng đầu, thẳng thừng vạch trần: “Nói dối đó ạ. Trẻ con ở đây thỉnh thoảng sẽ nói dối, đó là một trong những nguyên nhân chúng em có thể tiếp tục sống sót. Con người đều thích có tiền, thích có ngoại hình đẹp đẽ, thích ăn đồ ăn ngon, thích ở nhà rộng, thích sống lâu trăm tuổi. Không ai muốn sống khổ hết. Chẳng lẽ người lớn các anh lại không hiểu chuyện này.”
“Sở thích của em?”
“Nhảy múa, em thích nhảy múa.”
“Thể loại nào nhỉ?”
“Các thể loại, em hay học theo video.”
“Em có nguyện vọng nào muốn thực hiện không?”
“Em mong có một ngày, em sẽ trở thành nhân vật chính thực thụ.”
“Đóng quảng cáo hay quay video?”
“Đều được, như quay phim tài liệu thế này cũng được. Chỉ cần được mọi người chú ý là được. Em thích đứng giữa sân khấu, em cảm thấy em còn thiếu một cơ hội…”
Tô Hồi xem video phỏng vấn của hai người xong, lại xem thêm vài đứa trẻ khác. Anh nhíu mày cẩn thận nghe vài video, nói với Kiều Trạch, “Tôi cảm thấy, có người đã xem những video phỏng vấn này rồi dựa vào đó, chọn ra một vài đứa trẻ. Sau đó hắn ta dụ dỗ bọn trẻ dựa trên suy nghĩ và nguyện vọng của chúng.”
Kiều Trạch hỏi: “Chọn lọc? Nguyên tắc lựa chọn của hắn ta là gì?”
Tô Hồi cúi đầu suy nghĩ một lát, anh đang thử lại gần những nạn nhân này, “Chọn ra những đứa trẻ không hài lòng với hiện tại, muốn thay đổi cuộc đời.”
Sau đó Tô Hồi tiếp tục lướt xuống, nhìn thấy video của Đào Anh Húc nằm cuối cùng.
Tô Hồi tò mò về tâm lý của người này hơn, nếu anh và Lục Tuấn Trì suy đoán không sai, có thể cậu ta là người dựng nên buổi livestream này.
Đào Anh Húc là một chàng trai có vẻ ngoài vô cùng tuấn tú, dạng như hotboy vườn trường trong suy nghĩ của mọi người. Điều duy nhất không đủ hoàn hảo là trán cậu ta có một vết bớt màu đỏ.
Vết bớt đó quá đặc biệt, khiến người khác khó lòng làm ngơ. Tựa như những cánh hoa đỏ chồng lên nhau.
Tô Hồi cũng không thể nói rõ vết bớt này ảnh hưởng đến gương mặt của cậu ta hay càng khiến gương mặt đó thêm phần thu hút.
Giọng nói của Đào Anh Húc rất êm tai.
Bối cảnh trong video là dưới một gốc cây rất lớn, những bông hoa trắng lấm tấm trên cây, lúc này đang độ đẹp nhất, nở rộ trên đầu thiếu niên.
Đào Anh Húc ngâm mấy bài thơ dưới gốc cây, cuối cùng còn nói thêm mấy câu mình thích.
“Ta thấy đóa hoa tự ti nhất cũng có suy nghĩ, giấu mình nơi nước mắt không chảy đến.”
Tô Hồi nhớ, đây là thơ của Wordsworth, sau đó đến phần phỏng vấn.
“Em sinh ra ở Vạn Hộ Thành đúng không?”
“Vâng, em sinh ra tại đây nhưng em cũng từng thấy thế giới hào nhoáng bên ngoài.”
“Em có thích nơi này không?”
“Em thích.”
Đáp án này khác với hầu hết những đứa trẻ khác, có lẽ cậu ta là “vài người khác” mà người phỏng vấn nói, cũng là người nói dối trong lời phản bác của Mạc Tú Tú. Nhưng lúc này, vẻ mặt của Đào Anh Húc vô cùng chân thành.
Tô Hồi cúi đầu xem tiếp.
“Anh rất ít thấy đáp án này, em có thể nói em thích khía cạnh nào của Vạn Hộ Thành không?”
Đào Anh Húc nói: “Em thấy nơi đây có rất nhiều cảnh đẹp, rất nhiều người tốt, còn có rất nhiều đồ ăn ngon. Có điều nơi đây còn thiếu một vài thứ, nên người sống ở đây mới vất vả như vậy.”
“Em nghĩ nó thiếu gì?”
Đào Anh Húc im lặng một hồi, cười nói: “Sự chú ý.”
Cậu ta giải thích: “Nơi này nằm ngay trong Hoa Đô, một thành phố sầm uất bậc nhất thế giới nhưng cũng chính sự sầm uất ấy lại khiến rất nhiều người không nhìn thấy nơi này. Có lẽ nói như vậy anh sẽ thấy rất kỳ lạ nhưng đây là sự thật. Mặc dù nơi này nối liền với bên ngoài nhưng người bên ngoài hoàn toàn không biết bên trong Vạn Hộ Thành thế nào, con người phải sống ra sao… vẫn còn rất nhiều hiểu lầm về nơi này.”
“Em nghĩ các em không được coi trọng à?”
Đào Anh Húc gật đầu, “Người sống ở đây tựa như người vô hình… Em rất biết ơn các anh đã đến đây quay phóng sự.”
Tô Hồi cảm thấy Đào Anh Húc thật sự không giống những đứa trẻ khác, cậu ta có tư duy rành mạch hơn nhiều. Cậu ta có thể khiến những người quay phim thấy đồng cảm khi trò chuyện, có lẽ cũng vì vậy mà cậu ta mới xin được công việc trong đoàn quay phim, giúp đỡ họ.
Cũng chính vì vậy, cậu ta hiểu những đứa trẻ kia, dụ dỗ chúng, có được lòng tin từ chúng.
Người phỏng vấn im lặng một lát, nói: “Chúng tôi nghĩ nên có người làm những bộ phim thế này. Chúng tôi sẽ cố hết sức dùng những thước phim thật đẹp, phơi bày cuộc sống chân thực của người ở đây. Nhưng loại phim tài liệu thế này luôn rất ít người xem.”
Đây là người quay phim đang tự chế nhạo, không ai thích xem phim tài liệu về một thành phố không hề gay cấn thế này.
Quay một bộ phim thế này, thậm chí thu không bằng chi, mấy đạo diễn hay người tham gia quay cũng vậy, căn bản là biết lỗ vẫn làm.
Một bộ phim như vậy, chắc chắn không nhiều người xem.
Cuộc sống của mọi người đều đã đủ vất vả, bận rộn rồi, xem những bộ phim thế này có khác nào tự làm khó mình, thậm chí có những người chỉ xem phim để tìm kiếm cảm giác hơn người.
Đào Anh Húc thấu hiểu nói: “Bây giờ nhịp sống nhanh quá, dù được mọi người chú ý một lúc cũng không thể kéo dài mãi được. Nhưng em thấy các anh chịu làm chuyện này đã giỏi lắm rồi. Có lẽ đến khi chiếu phim lại bùng nổ đấy.”
Tô Hồi nhíu mày, anh cho rằng những gì Đào Anh Húc vừa nói có ý ám chỉ, có lẽ từ lúc đó, cậu ta đã bắt đầu lên kế hoạch rồi.
Hôm nay, Hoa Đô và cả Hoa Hạ đều chú ý đến Vạn Hộ Thành.
Địa phương này, khu nhà xây dở rộng lớn này, đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người.
Từ một nơi chưa từng được mọi người chú ý, bỗng được đẩy ra trước mắt mọi người.
Nhân vật chính tối hôm nay không phải người hành hình, không phải những đứa trẻ kia, mà là Vạn Hộ Thành.
Phỏng vấn của Đào Anh Húc là video dài nhất mà Tô Hồi đã xem, đến khi gần kết thúc, xe cảnh sát cũng đã vào bãi đỗ xe của bệnh viện.
So với những bệnh viện khác trong thành phố, quy mô của bệnh viện này nhỏ hơn nhiều, tòa nhà chính cũng thấp hơn.
Video cũng đã chạy đến gần cuối.
“Em có nguyện vọng gì?”
Đào Anh Húc quay người, nhìn về phía sau, “Em hy vọng khu ổ chuột thật sự biến mất hỏi thành phố này. Khu nhà xây dở sau lưng em cũng được bắt đầu xây dựng lại. Có điều, đây là chuyện rất khó làm được… Có vài nguyên nhân từng xảy ra mà không ai muốn tiếp quản chỗ này nữa”
“Em nghĩ nguyện vọng của mình có thể thành sự thật không?”
Đào Anh Húc mỉm cười, nụ cười của cậu ta rất đẹp. Khi khóe môi giương cao, còn có một lúm đồng tiền xuất hiện, “Không thử sao biết được? Phải có người cố gắng làm thử chứ.”
Video phỏng vấn kết thúc tại đây.
—
“Người bắt cóc em là ai? Trông thế nào?”
“Em… em không thấy mặt hắn ta. Chắc là đàn ông…”
“Hắn ta bắt cóc em ở đâu?”
“Trong một con hẻm cách nhà em không xa…”
“Vào thời gian nào?”
“Sau khi tan học, khoảng bốn giờ hơn.”
“Lúc đó có ai ở xung quanh không, em có kêu cứu không?”
“Có người bất chợt vọt ra sau lưng em, đánh em ngất xỉu… Em không biết gì hết, đến lúc tỉnh lại em đã bị trói tay chân, ngồi trong đó rồi…”
Khi Tô Hồi và Kiều Trạch đến khu nội trú bệnh viện, hai cảnh sát thuộc đội hình sự đang hỏi thăm Mạc Tú Tú.
Họ vào phòng, Tô Hồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện giường bệnh.
Cô gái cúi đầu, ngón tay vân vê chăn, mũi còn đang cắm ống thở.
Tô Hồi nghe cô nói vài câu, mấy lời Mạc Tú Tú nói đều không phải sự thật, anh bèn mở miệng: “Các anh vất vả rồi, để chúng tôi hỏi.”
Hai cảnh sát trẻ đáp lại, sau đó ra ngoài rồi đóng cửa.
Mạc Tú Tú vừa được cấp cứu cách đây không lâu, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, lúc này cô đã được thay trang phục bệnh nhân.
Thiếu nữ tò mò nhìn cố vấn Tô và cảnh sát trẻ trước mắt, thoạt trông hai người đều không lớn tuổi, nhất là cố vấn Tô, cảm giác như một cơn gió cũng có thể thổi ngã anh, hoàn toàn không giống cảnh sát trong ấn tượng của cô.
Tô Hồi mở miệng, giọng nói hơi khàn, anh vào thẳng vấn đề: “Cô không cần nói nói nữa. Người vạch ra kế hoạch này là ai?”
Mạc Tú Tú sửng sốt, sau đó nhíu mày, “Kế hoạch gì cơ?”
Tô Hồi nhìn thẳng cô: “Kế hoạch livestream giết người hoặc các cô có cái tên nào khác để chỉ nó không?”
Mạc Tú Tú hít sâu, “Em không biết anh đang nói gì.”
“Tôi muốn nói là, livestream tối nay không phải một buổi biểu diễn, hơn nữa livestream này đã khiến hai người thiệt mạng rồi, cô cũng suýt nữa bị dìm chết.”
“Có người chết rồi?” Mạc Tú Tú bỗng đơ người. Trước đây cô chỉ cảm thấy hơi choáng váng khi bị dìm trong nước, sau đó mất ý thức, rồi khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong viện.
Cô còn tưởng mọi thứ vẫn diễn ra như kế hoạch, cô ngất xỉu do hiệu quả quá chân thật, dù sao cô vẫn còn sống mà.
Nhưng lúc này, người trước mặt lại nói với cô, suýt nữa cô đã chết?
Tô Hồi nói tiếp: “Thời gian gấp rút, tôi hy vọng cô có thể cho tôi biết, người ban đầu đứng sau, thiết kế toàn bộ kế hoạch này là ai?”
Mạc Tú Tú cúi đầu, do dự.