Ba không uống, bé cưng béo yên tâm thoải mái ôm bình sữa uống, không biết đang xem tới tập heo Peppa nào mà kéo ngón tay anh, nhất quyết muốn anh xem chung: “Ba ba, heo Peppa.”
Miệng nhỏ ướt sũng cười khanh khách, hơn nửa bình sữa bị bé cưng béo uống hai ba lần là cạn.
Giang Ngộ thở dài, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau sạch sữa đọng bên miệng con gái, muốn bảo con bé uống ít một chút nhưng bé cưng béo mới hai tuổi nghe không hiểu, không cho con bé uống thì nó lại khóc, vừa khóc là muốn vỡ trời giống như một Tiểu Ma Vương hỗn thế chẳng cần ai cả, chỉ muốn uống sữa. Lần nào mẹ con bé cũng bị tiếng khóc của nó làm cho mềm lòng, nếu không thì con bé cũng sẽ không mập mạp như thế.
Giang Ngộ suy nghĩ làm sao để khống chế ẩm thực của con gái.
Không biết bé cưng béo thấy gì trong heo Peppa, tay nhỏ nắm ngón trỏ của Giang Ngộ rất chặt, mở to mắt nhìn ba.
Giang Ngôn Sơ còn nhỏ mà đã biết không thể uống sữa không, không phải đột nhiên lường gạt mà bình thường bé cưng béo muốn gì là sẽ nhìn ba mẹ bằng ánh mắt khao khát, rồi dùng cái miệng nhỏ mềm oặt hôn hôn nịnh nọt.
Còn không phải ư, bé cưng béo uống hết nữa bình sữa thì ưỡn bụng nhỏ, ung dung lắc lư đứng dậy trên người ba, ôm cổ ba để lại một dấu sữa trên mặt Giang Ngộ: “Ba ba, kẹo kẹo.”
Hóa ra là muốn ăn kẹo.
“Không được.” Giang Ngộ dùng ngón tay gõ gõ lên cái bụng nhỏ của con gái, nghiêm túc giải thích với con bé: “Con uống nhiều lắm rồi, còn cả gần đây con đang bị ho, không được ăn kẹo.”
Gần đầy Giang Ngôn Sơ hay ho, lúc ở tổ trạch được ông bà nội cưng chiều quá, bé cưng béo muốn ăn gì là sẽ vừa khóc vừa ầm ĩ, ông bà nội không chịu nổi sẽ cho ăn một chút rồi cho ăn một chút. Sáng hôm sau bé cưng béo bắt đầu bị ho, bác sĩ Dương tới khám, dặn dò ông bà nội của con bé không được cho con bé ăn nhiều kẹo như vậy, dễ khiến trẻ con bị ho.
Mẹ Giang là con dâu trưởng nhà họ Giang, từ nhỏ sống trong an nhàn vui vẻ, lúc trẻ sinh ra Giang Ngộ thì bà lại bận rộn, đa số thời gian đều do bảo mẫu trông, vậy nên kinh nghiệm chăm trẻ không phong phú lắm. Tuổi lớn, nhìn thấy cháu gái đáng yêu sẽ không nhịn được mà nuông chiều cháu gái một chút, còn là lần đầu nghe nói ăn kẹo không tốt cho cổ họng nên khi đối mặt với cháu gái vừa ho vừa khóc đòi ăn kẹo, mẹ Giang nhẫn tâm cho người vứt hết kẹo trong nhà đi, bé cưng béo có khóc thế nào cũng chẳng làm được gì, bà nội con bé cũng thật sự quyết tâm.
Còn về Giang Ngộ thì càng không thể để con gái ăn kẹo, người ba nhẫn tâm thờ ơ nhìn bé cưng béo khóc, không hề có chút dấu hiệu mềm lòng nào.
Nhưng bé cưng béo giở chứng lên thì rất khó, thấy mình cố gắng mãi vẫn không có kẹo thì ôm cổ ba bắt đầu gào lên, nước mắt rơi xuống như không cần tiền, rơi xuống trên đôi gò má mập mạp, vừa khóc vừa đáng thương gọi: “Ba ba, kẹo kẹo.”
Giang Ngộ ôm mông nhỏ của con gái, bình tĩnh giải thích: “Ba không có kẹo.”
Bé cưng béo dừng khóc, kéo tay ba mình muốn ra ngoài, thấy ba không nhúc nhích thì nóng nảy chỉ tay nhỏ ra cửa: “Dì dì có.”
CY to gan bên ngoài hoàn toàn không ngờ tới sẽ có thêm lần hai.
Ngay khi CY đang cần cù nghiêm túc làm báo cáo, dường như cô ấy nghe thấy giọng bé cưng: “Dì dì, dì dì.”
Cô ấy còn tưởng là bé cưng lén chạy ra ngoài, vui vẻ ngẩng đầu lên thì thấy thư ký Triệu đứng trước bàn đang nháy mắt ra hiệu với cô ấy, cô ấy lại cúi đầu xuống, phát hiện bên chân anh ta còn có một búp bê béo tràn đầy nước mắt.
Một giây sau cô ấy nghe thấy thư ký Triệu hắng giọng, ra vẻ hỏi cô ấy: “CY à, nghe nói chỗ cô có kẹo à.”
Sau khi thư ký Triệu nói xong, bé cưng béo bên chân anh ta bắt đầu vui vẻ vỗ tay nhỏ: “Có, dì dì có.”
CY khựng một hồi mới tỉnh táo lại bắt đầu diễn kịch, nếu bây giờ cô ấy còn không biết nên nói thế nào thì e là cô ấy không làm nỗi chức trợ lý này rồi. Không được đâu, cô ấy cố gắng lắm mới vào được Giang thị, nếu chỉ vì một cây kẹo mà bị sa thải thì cô ấy không cam lòng đâu…
CY cúi đầu thành khẩn nói với bé cưng đang vui vẻ: “Không có kẹo, bị dì ăn hết rồi.”
Sau đó còn xòe bàn tay trống trơn cho bé cưng béo coi, tỏ vẻ cô ấy đang nói thật.
Không có gì đau khổ hơn là đang vui vẻ đột nhiên bị người ta dập tắt, bé cưng béo hai tuổi ngây ra, nhìn bàn tay trống trơn của CY một chút, im lặng hai giây bắt đầu khóc ầm lên trông rất đáng thương làm cho trái tim già của CY cũng rất đau lòng. Nếu không phải sợ công việc của mình khó giữ được thì cô ấy chỉ muốn lấy kẹo ngay ra dỗ bé con đáng yêu này.
Giang Ngôn Sơ khóc không còn hơi, bé cưng béo mới hai tuổi đã cảm nhận được thế giới của người trưởng thành đen tối cỡ nào.
Lừa em bé à…
Khu vực làm việc lớn như thế chỉ vang lên tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ, đám trợ lý đang làm việc cũng bị tiếng khóc này thu hút, tất cả ánh mắt đều nhìn sang đây.
“Con bé khóc rồi kìa…”
“Aaaaaaa, bé con khóc thảm quá đi, trái tim tôi đau quá.”
“Thư ký Triệu rác rưởi, còn không mau bế bé con lên dỗ dành đi.”
Thư ký Triệu nhướng mày, liếc mấy người kia một chút: “Nhìn gì hả, còn không mau làm việc đi.”
Đám quần chúng hóng chuyện lập tức giải tán.
Thư ký Triệu định bế cô bé lên, bé cưng béo tức giận, đạp chân không muốn cho anh ta bế. Tổng giám đốc đang gọi điện thoại bàn công việc với bên làm ăn nước ngoài, rơi vào đường cùng, thư ký Triệu do dự có nên gọi điện thoại cho vợ của tổng giám đốc tới đây một chuyến hay không, đứa nhỏ la khóc om sòm thế này thật sự không chịu đựng nỗi…
“Tìm ma ma…”
Thư ký Triệu vừa lấy điện thoại ra, đột nhiên bé con nện bước chân nhỏ đi tới cửa thang máy, thư ký Triệu sợ đến mức làm rớt điện thoại cũng không quan tâm, định cản tổ tổng kia lại.
Đúng lúc đó cửa thang máy mở ra, một cô gái cao gầy xinh đẹp, tóc dài eo thon bước ra.
Thời tiết không lạnh lắm nên Lâm Linh mặc một cái áo sơ mi croptop mỏng cổ cao, bên ngoài khóa một cái áo khoác mỏng kiểu mùa thu mà nhà C vừa đẩy ra thị trường, trong tay còn xách một cái hộp.
Thang máy vừa mở ra, Lâm Linh đã thấy con gái béo ị của mình chạy tới bên cô, trên mặt vẫn còn nước mắt chưa khô.
Lâm Linh ra khỏi thang máy, đặt hộp đồ ăn lên bàn, ngồi xổm xuống Giang hai tay đón bé mập.
Bé cưng béo thấy mẹ thì chạy càng vui vẻ hơn, vọt vào trong lòng mẹ như đạn pháo nhỏ: “Ma ma hu hu hu…”
“Sao vậy bé cưng của mẹ?” Lâm Linh bế con gái lên, hôn một cái lên mặt bé cưng.
Bé cưng béo ôm cổ mẹ, tay nhỏ chỉ về chỗ làm việc của CY, mách mẹ: “Dì dì xấu, ăn kẹo của bé…”
Lâm Linh nhìn sang thì thấy CY kia chắp tay trước ngực, nhanh tóc bái Lâm Linh một cái, vẻ sống không luyến tiếc.
Lâm Linh suýt bật cười, ha ha ha.
“Không sao, chờ cổ họng bé tốt lên rồi mẹ sẽ mua cho bé, được không?”
Bé cưng béo ồn ào lâu vậy cũng mệt, mẹ vừa dỗ, cô bé miễn cưỡng chấp nhận: “Mua.”
“Ừ, mẹ mua cho bé.” Lâm Linh đồng ý với bé cưng béo rồi hôn lên cổ mập mạp của cô bé, chốc lát sau trong khu làm việc đã có tiếng cười khanh khách trong trẻo của trẻ con.
Cuối cùng bé cưng béo cũng không lộn xộn nữa, vẫn là vợ tổng giám đốc biết dỗ.
Thư ký Triệu thầm thở phào, xách theo cơm hộp cơm vợ tổng giám đốc rồi dẫn hai người vào văn phòng.
Lúc Lâm Linh tới đã trì hoãn thêm chút thời gian, cũng đã qua giờ cơm trưa nhưng Giang Ngộ bị con gái ầm ĩ cả buổi sáng, cơm trưa cũng không ăn.
Lâm Linh thấy anh cúp điện thoại thì đặt cơm hộp lên bàn anh, còn tri kỷ mở hộp cho anh: “Mau nào ông xã, đây là cơm trưa tình yêu mà bà xã làm cho anh đó, phải ăn hết đó nha.”
Bé cưng béo không có lương tâm còn bi bô gọi theo mẹ: “Hết hết…”
Giang Ngộ cầm đĩa, gắp miếng trứng hình trái tim hơi khét trải trên cơm lên, vừa cắn một tiếng đã ngước mắt nhìn, một lớn một nhỏ đang nhìn chằm chằm vào anh bằng đôi mắt long lanh ngập nước.
Tay Giang Ngộ đang cầm đũa hơi khựng lại rồi ăn thêm miếng nữa, cuối cùng thở dài một tiếng, gặp miếng thịt bò trong hộp cơm đút tới bên miệng vợ mình.
Lâm Linh cười tủm tỉm, không hề khách sáo ăn miếng thịt bò kia. Ừm, chồng đút quả nhiên ăn ngon.
Bé cưng béo không chịu yếu thế, ngồi trong lòng mẹ há miệng nhỏ mũm mĩm: “Ba ba, a.”
Giang Ngộ lại gắp một chút cơm đút vào trong miệng con gái. Bé cưng béo vui vẻ ăn cơm ba đút cho, bàn tay béo giơ lên, đôi chân ngắn đạp đạp trông vô cùng vui vẻ.
Lâm Linh thỏa mãn ôm con gái, quyết định không làm phiền anh dùng cơm nữa, ôm bé cưng béo định đưa con bé đi dạo ở cửa hàng gần đó.
Giang Ngộ dặn dò cô: “Không được mua đồ ăn vặt cho con bé, em cũng không được ăn.”
Lâm Linh: “Vâng…”
Ngô Phỉ vẫn đang chờ dưới lầu, cô ấy đeo một cái kính râm to, nâng cằm nhìn tòa nhà Giang thị, bắt đầu giả vờ lạnh lùng.
Lâm Linh cũng đeo kính râm và khẩu trang đi tới, trong tay đang ôm búp bê béo nhảy nhót tưng bừng, búp bê béo vừa thấy Ngô Phỉ làm màu như vậy thì hai tay nhỏ vẫy vẫy: “Nuôi, Phỉ Phỉ nuôi.”
Ngô Phỉ không nói gì, đón bé mập từ trong tay Lâm Linh, hung dữ vỗ lên mông nhỏ của bé mập một cái: “Là mẹ nuôi, bé mập đừng có gọi bậy.”
Bé cưng béo có bệnh hay quên, một giây sau lại quơ tay mập: “Phỉ Phỉ…”
Lâm Linh ôm bụng cười: “Ha ha ha, cậu dạy con bé thì con bé cũng không biết đâu, bây giờ con bé cùng lắm chỉ có thể nói điệp âm, một phút là quên ngay.”
Ngô Phỉ nhìn bé mập: “Giang Ngôn Sơ, con đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng của mẹ đúng không?”
Bé cưng béo hắt xì một cái, tiện thể phun nước bọt đầy mặt Ngô Phỉ, phun xong còn cười khanh khách.
Lâm Linh tốt bụng giải thích giúp con gái: “Con bé nói phải.”
Ngô Phỉ giơ tay lau nước bọt trên mặt mình, nếu không phải bây giờ ngoài trời đang nắng chói chang thì cô còn tưởng trời đang mưa đấy. Sao bé mập này dư nước bọt thế?
Lâm Linh bế bánh bao nhỏ đi dạo trong cửa hàng phụ cận, Lâm Linh vừa ý một cái váy chiết eo, gọi Ngô Phỉ qua xem.
Sau khi Ngô Phỉ cầm được váy thì nhìn bảng giá, sau đó có mấy số , không khỏi đến gần: “Mắc thế này… Cậu tặng mình à? Cậu tặng mình thì mình nhận nhé.”
Lâm Linh quay lại, khó hiểu đánh giá Ngô Phỉ: “Không phải Chu Mạt đưa thẻ cho cậu ư? Sao cậu không quẹt thẻ cậu ta? Cậu ta có tiền mà…”
Ngô Phỉ mất hứng buông váy xuống, đi qua chơi với bé mập, nhắc tới Chu Mạt là lại mất kiên nhẫn: “Là anh ta nhất quyết đưa cho mình, mình cũng không cần…”
Nghĩ đến khoảng tiền mình nhận được, Lâm Linh hắng giọng, che giấu lương tâm khuyên cô ấy: “Cậu cũng sắp ba mươi rồi đó, cậu xem cậu lớn chừng này rồi, bị Chu Mạt quấy rầy tới giờ thậm chí còn chưa yêu đương. Vất vả lắm mới gặp được một người thích hợp, ngày hôm sau đã bị cậu ta dọa chạy, nếu bảo mình nói thì cậu nhận cậu ta cũng được. Gả cho cậu ta, tiêu tiền của cậu ta, sau đó ngày nào cũng tra tấn cậu ta, bắt cậu ta quỳ ván giặt đồ rồi sinh ba đứa con trai phiền chết cậu ta đi, đây không phải là cách trả thù tốt nhất ư?”
Ngô Phỉ nắm tay nhỏ của bé mập, im lặng hai giây, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Lâm Linh: “Cậu nhận tiền của anh ta đúng không?”
Lâm Linh lúng túng dời mắt, sờ mũi, chột dạ giải thích: “Cậu, sao cậu lại nghi ngờ mình chứ.”
“Để mình suy nghĩ chút đã.” Ngô Phỉ lại cúi đầu đùa tay bé mập.
Lâm Linh thở dài, Chu Mạt à Chu Mạt, tôi cũng chỉ giúp cậu được tới đây thôi.
Cuối cùng hai người mua một đống đồ, mấy vệ sĩ xách đi theo sau, bé mập chơi mệt rồi nên dựa vào lòng mẹ an tâm đi ngủ.
Ngô Phỉ nhìn bé cưng béo rồi lại nghĩ tới một chuyện, hỏi Lâm Linh: “Ngôn Sơ đã hai tuổi rồi, cậu và Giang Ngộ không định có đứa thứ hai à? Nếu muốn thì nhanh chút để đứa nhỏ bầu bạn với bé mập của chúng ta nữa.”
Nói tới chuyện có đứa thứ hai, Lâm Linh cũng rất rầu: “Mình cũng muốn sinh đấy nhưng ba con bé không phối hợp.”
“Vậy ba mẹ chồng của cậu không giục hả?” Ngô Phỉ vẫn rất lo lắng, loại gia đình có hoàng vị phải thừa kế như Giang Ngộ, chẳng lẽ bậc ba mẹ không giục Lâm Linh sinh một đứa con trai sao? Mặc dù bây giờ nam nữ bình đẳng những mấy nhà giàu này vẫn phong kiến nhất.
Lâm Linh lắc đầu: “Ba mẹ chồng của mình không giục, họ nói thuận theo tự nhiên là được rồi.”
Ngô Phỉ: “Chao, hóa ra mấy thông tin gì đó đều là giả, bây giờ giới nhà giàu sáng suốt vậy hả.”
Lâm Linh chỉ cười, không nói.
Thật ra không phải giới nhà giàu sáng suốt mà là Giang Ngộ sáng suốt. Giang Ngộ giữ toàn bộ quyền nói chuyện, không muốn sinh, mẹ chồng của cô muốn giục cũng không được, hơn nữa ba mẹ chồng của cô cũng không phải loại người khắc nghiệt, đương nhiên sẽ không oán trách Lâm Linh.
Hơn nữa Giang Ngộ quyết tâm muốn Ngôn Sơ nhận việc của mình, nhọc lòng sắp xếp chương trình học tinh vi cho bé cưng chưa đầy hai tuổi, bắt đầu từ ba tuổi là Giang Ngôn Sơ đã phải nhận những huấn luyện nghiêm ngặt và chu toàn.
Nghe nói lúc nhỏ anh cũng từng bị ông cụ Giang huấn luyện như thế, nhìn bé heo nhỏ ngủ ngon trong lòng, Lâm Linh đồng tình thở dài một tiếng. Cô hôn lên gương mặt mập mạp một cái, nhân lúc bây giờ còn nhỏ thì vui vẻ được khi nào thì vui, sau này có lúc con sẽ khóc.
Sau khi Lâm Linh tạm biệt Ngô Phỉ thì bế bé cưng béo đang ngủ ngon trở về văn phòng Giang Ngộ.
Vệ sĩ đặt túi quần áo lên sô pha rồi đóng cửa đi ra ngoài. Giang Ngộ đi tới nhận bé cưng béo trong tay Lâm Linh, bế cô bé đặt lên giường trong phòng nghỉ.
Lâm Linh đứng sau lưng anh lắc cánh tay đau nhức, chờ Giang Ngộ đặt bé cưng béo lên giường rồi mới ôm eo anh, thút thít làm nũng: “Chồng ơi, tay đau qua, xoa bóp đi…”
Giang Ngộ cầm cánh tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng xoa bóp, xoa một hồi tay Lâm Linh mới không mỏi nữa.
Giang Ngộ hỏi cô: “Mua gì thế?”
Lâm Linh cười hì hì: “Mua chút quần áo và mấy túi xách, em còn mua cho anh một cái áo khoác rất đẹp.”
“Không mua đồ ăn vặt?”
“Không có.”
“Ừm.” Giang Ngộ bế cô lên, ôm eo thon của cô, hôn lên khóe môi hơi cong lên của cô: “Anh kiểm tra thử.”