Sổ Tay Bạch Liên Hoa Lừa Người

chương 73: phiên ngoại bé cưng (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc bánh bao nhỏ Giang Ngôn Sơ gần hai tuổi, cô bé tập hợp tất cả ưu điểm tướng mạo của Lâm Linh và Giang Ngộ, đôi mắt đen vừa tròn vừa to, hai má phúng phính mập mạp, miệng nhỏ như hoa, trông đáng yêu như ngọc tuyết, nhỏ nhắn trắng trẻo không sợ người lạ, gặp ai cũng cười, gặp ai cũng đòi ôm.

Càng đừng nói tới ông bà nội yêu thương cô bé cỡ nào, lần nào bế về tổ trạch nhà họ Giang là mẹ chồng đều bế Tiểu Ngôn Sơ cười tủm tỉm không buông, bánh bao nhỏ gặp được bà nội thì múa tay múa chân, bi bô gọi: “Bà nội.”

Mẹ Giang cười tít mắt, liên tục nói: “Bé ngoan của bà nội đáng yêu quá đi.”

Bánh bao nhỏ cũng cười khanh khách theo bà nội khiến cho ba Giang đứng cạnh hâm mộ không thôi.

Lúc bánh bao nhỏ được sinh ra, Lâm Linh cũng thích lắm, trước khi một tuổi đều là do Lâm Linh trông, sau một tuổi thì Lâm Linh xuất hiện lại sau khi sinh, bắt đầu đóng phim, lúc vào tổ thì bận rộn nên đưa Ngôn Sơ tới tổ trạch cho ba mẹ chồng trông.

Đương nhiên mẹ chồng rất tình nguyện, ai cũng biết mẹ chồng thích con nít cỡ nào, lúc nhận Ngôn Sơ còn cực kỳ vui vẻ, nói thẳng Lâm Linh cứ đi làm việc đi, làm việc bao lâu cũng không sao, bà ấy chắc chắn sẽ nuôi Tiểu Ngôn Sơ trắng mũm mĩm.

So với bà ấy thì ba Giang cũng không thích trẻ con lắm, lúc đưa Ngôn Sơ tới tổ trạch cho mẹ chồng nuôi, ba Giang có vài lời phê bình kín đáo nhưng bị mẹ Giang liếc một cái lập tức ngậm miệng, nhưng ánh mắt ai oán kia lập tức nhìn thẳng về Lâm Linh, cuối cùng bắn qua Giang Ngộ.

Sau này khi Lâm Linh đóng phim xong quay lại đón Ngôn Sơ, vừa vào tổ trạch nhà họ Giang đã thấy Giang Ngôn Sơ đang ngồi trên đùi ông nội luôn nghiêm khắc bắt đầu nhảy nhót vui vẻ, lúc nhảy lên hai má phúng phính cũng run lên, thỉnh thoảng còn la lên trông cực kỳ vui vẻ. Thậm chí ông nội của con bé còn nắm tay bé cưng, giúp con bé nhảy cao hơn.

Lâm Linh: “…”

Thú vị nhờ.

Lúc Giang Ngôn Sơ gần hai tuổi, Lâm Linh đóng phim xong lập tức trở về ngay.

Lúc cô muốn đón Giang Ngôn Sơ về lần nữa, đứa nhỏ không có lương tâm này khóc cực kỳ đáng thương, ôm cổ bà nội khóc lóc sống chết không đi, ai không biết còn tưởng là Lâm Linh không phải mẹ ruột của con bé, là con buôn từ đâu tới muốn bắt cóc con bé ấy.

Lúc cô ở đoàn làm phim thì ngày nào cũng gọi video với con bé, thỉnh thoảng đoàn làm phim cho nghỉ là cô cũng sẽ trở về thăm bánh bao nhỏ một chút, Lâm Linh không tin đứa nhóc này quên cô nhanh như thế.

Con cô nên cô hiểu, Lâm Linh cũng không khuyên giải, khoanh tay đứng một bên xem con bé diễn, bánh bao nhỏ gào khóc nửa ngày thấy mẹ không tới dỗ mình thì ngừng khóc, vươn tay nhỏ về phía Lâm Linh: “Ma ma, bế.”

Nước mắt còn chưa khô đã chui vào lòng Lâm Linh, bánh bao nhỏ ôm cổ Lâm Linh, bắt đầu giở chứng: “Ma ma, xấu.”

Thánh diễn sâu trị thánh nhỏ diễn sâu, cái này không phải rất hợp lý ư?

Sau khi đón bánh bao béo trở về biệt thư, đúng lúc Giang Ngộ cũng tan tầm trở về.

Giang Ngộ mở cửa phòng, bánh bao nhỏ đang ngồi trước bàn nghịch tóc Lâm Linh, Lâm Linh ôm cô bé trong lòng, cúi đầu nhắn tin với Ngô Phỉ.

Bánh bao nhỏ thấy ba ba, hai cánh tay nhỏ béo nhanh chóng buông ra, tay mập chỉ vào Giang Ngộ, gọi mơ hồ: “Ba ba, đến.”

Lâm Linh nghe thấy Giang Ngộ đã về thì không trả lời Wechat nữa, buông điện thoại xuống thử đứng dậy kích động lướt qua bánh bao nhỏ, nhào vào lòng Giang Ngộ.

“Aaaaaaaa, ông xã, em nhớ anh lắm.”

Bé cưng ú chảy nước miếng, bi bô nói theo mẹ: “Nhớ nhớ…”

Giang Ngộ đón được cô, một tay nhận bé cưng béo ị trong tay cô, một tay vòng qua eo cô, kéo cô về phía mình, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng răng môi quấn quýt mập mờ và tiếng a a buồn bực ngán ngẩm của bé cưng, thỉnh thoảng còn đạp chân.

Ba ba ma ma đang hôn, cô bé phải ngoan.

Qua một hồi, nghe thấy giọng yêu kiều của Lâm Linh phàn nàn: “Từ bỏ, từ bỏ.”

Cuối cùng Giang Ngộ hôn lên đôi môi bị hôn sưng lên của cô: “Đây là phạt em vì không trả lời tin nhắn của anh.”

Lâm Linh giãy giụa ra khỏi ngực anh, đôi mắt ướt át, tóc tai hơi lộn xộn, Giang Ngộ vươn tay nhéo mặt cô một cái.

Lâm Linh nhỏ giọng phàn nàn: “Em chỉ muốn cho anh một bất ngờ thôi, thẳng nam sắt thép như anh chẳng biết lãng mạn gì cả.”

Đã gần một tháng rồi hai người không gặp nhau, cô cố tình không trả lời tin nhắn của anh là vì muốn cho anh một bất ngờ, nhà người ta thì là chồng tạo bất ngờ cho vợ, cô thì ngược lại tự lực cánh sinh mà anh còn trách cô…

Giang Ngộ một tay ôm bánh bao nhỏ, duỗi ngón tay lau sạch nước bọt bên miệng cho bé cưng béo: “Em bớt phá một chút đã là bất ngờ lớn nhất dành cho anh rồi.”

Lâm Linh không phục, rõ ràng gần đây cô có làm gì đâu… Nhớ lại hành động mấy tháng này, trái tim Lâm Linh hẫng nhịp, thật sự không có mặt mũi nói gần đây mình không có làm gì.

Nhưng mà!

Lúc cô mang thai Giang Ngộ cũng không có nói như vậy, mở miệng là ngoan chút, tốt với cô ghê gớm, sao cô sinh xong lại trở thành bớt phá chút chứ?

Quả nhiên miệng đàn ông đều là quỷ gạt người.

Càng nghĩ Lâm Linh càng có sức lực, vừa định ngụy biện vài câu thì nhìn thấy bé cưng béo ôm cổ Giang Ngộ, mở to đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Lâm Linh như đang nói ba ba bảo mẹ bớt phá đi.

Lâm Linh “…”

Được rồi, vì bé cưng nên tha cho anh một lần.

Buổi tối, sau khi bé cưng ngủ thiếp đi được bảo mẫu bế đi, Lâm Linh nằm trong lòng Giang Ngộ, cực kỳ phấn khởi nói những chuyện xảy ra ở tổ trạch hôm nay cho anh nghe. Càng nói càng vui vẻ, trong lời nói còn không ít tán thưởng và thưởng thức thánh nhỏ diễn sâu kia, nói thẳng sau này chắc chắn Ngôn Sơ có thể thừa kế y bát của cô.

“Ừm.” Không biết Giang Ngộ có đang nghe hay không, chỉ qua loa trả lời cô một chữ, Lâm Linh hơi bất mãn, chuẩn bị đứng lên thảo luận phép lịch sự tối thiểu khi trò chuyện với anh một chút.

Người ta nói quá trời, anh chỉ trả lời một chữ, đây là hành vi cực kỳ không lễ phép, đặc biệt còn đối mặt với vợ mình, nếu đặt trong gia đình khác thì hành vi này sẽ phải quỳ ván giặt đồ.

Nhưng Giang Ngộ không cho cô cơ hội bla bla này, cô vừa mở miệng đã bị anh dùng môi lấp kín, ưm a nửa này cũng không nói được chữ này. Cô bị anh vòng trong ngực không thể nhúc nhích, dây áo ngủ cũng trượt xuống vai theo động tác của cô, Giang Ngộ vươn tay kéo nó xuống thấp hơn nữa để lộ một mảng da thịt mềm mại, Lâm Linh còn không biết sống chết nhích tới nhích lui.

Cảm xúc trong đôi mắt thâm sâu của Giang Ngộ rất khó phân biệt, anh nhìn một hồi, chợt cúi đầu cắn lên.

Cuối cùng Lâm Linh quỳ cả đêm, eo cũng mệt tới mức sắp gãy.

Sáng hôm sau Giang Ngộ thức dậy với tinh thần sảng khoái, ngoài cửa có tiếng gõ cửa rất nhẹ theo tiết tấu không đồng nhất. Anh nhìn thoáng ra cô gái ngủ yên trên giường, trên gáy lộ ra ngoài chăn có những dấu vết màu đỏ không tương đồng, anh quay sang hôn lên môi cô một cái rồi đi mở cửa phòng.

Ngoài cửa, bánh bao nhỏ giơ nắm tay mềm oặt, bảo mẫu bất đắc dĩ đi theo sau. Nắm tay nhỏ đang định gõ cửa của bánh bao nhỏ không kịp dừng lại, đập vào trên đùi ba.

Thấy ba đi ra, bánh bao nhỏ vui vẻ gọi: “Ba ba, bế.”

Giang Ngộ khom người, dễ dàng bế bé cưng béo lên, chạm vào mũi nhỏ của cô bé một cái, thương lượng với một đứa bé chưa đầy hai tuổi: “Không được làm phiền, mẹ còn đang ngủ.”

Bé cưng béo không biết không làm phiền làm gì, mở to đôi mắt nhìn ba, nghĩ một hồi cũng không hiểu được ba nói gì, lại vui vẻ nở nụ cười toe toét, giơ bàn tay mập mạp: “Ba ba, hôn hôn.”

Sau đó ôm cổ ba hôn, nước bọt dính đầy mặt anh, bộ dạng không tim không phổi này giống y như mẹ cô bé.

Giang Ngộ hôn một cái lên gương mặt mũm mĩm của bé cưng, sau đó ôm bé cưng đang ồn ào muốn tìm mẹ đi xuống lầu.

Lúc Lâm Linh tỉnh lại thì trời đã sáng choang, vừa thấy đã mười một giờ, cô xuống lầu không thấy bé cưng đâu nên tìm bảo mẫu hỏi chút.

Bảo mẫu cung kính nói: “Tiên sinh đưa đến công ty rồi ạ.”

Lâm Linh khẽ gật đầu, thầm nghĩ lần này ồn ào rồi.

Hôm nay toàn bộ tổng bộ công ty Giang thị đều đang nói về chuyện tổng giám đốc đưa một đứa bé béo ị tới công ty.

Tổng giám đốc đã kết hôn được vài năm, cưới nữ minh tinh Lâm Linh đang hot cực kỳ thời bấy giờ, nghĩ đỏ mắt cũng cảm thấy bản thân mình không xứng, đa phần mấy nữ nhân viên đều đã bỏ suy nghĩ, thanh thản ổn định làm liếm cẩu giá trị nhan sắc của vợ chồng tổng giám đốc.

Đương nhiên vẫn còn vài nhân viên lòng cao hơn trời, nhận định mình không kém Lâm Linh là bao, dưới sự thống nhất khen ngợi và trong tiếng than thở của mọi người, cô ta ganh tị suy nghĩ: “Tôi cũng muốn xem xem đứa nhỏ kia đáng yêu cỡ nào.”

Sau đó mở ảnh chụp trong group Wechat, nhìn thấy búp bê béo trắng nõn hồn nhiên ngây thơ ngồi trên cánh tay tổng giám đốc, trái tim mẹ già lập tức chua lên. Hu hu hu, đáng yêu quá, muốn sờ, muốn bóp, muốn xoa gương mặt nhỏ mập mạp kia quá, đây là đứa trẻ đáng yêu nhất mà cô ta từng gặp.

Nhân viên khác không nhìn thấy chính mặt Giang Ngôn Sơ, chỉ có thể xem một hai tấm hình rồi mlem mlem trong group nhưng đám trợ lý của Giang Ngộ thì khác.

Giang Ngộ bế Giang Ngôn Sơ ra khỏi thang máy, từng trợ lý đều thống nhất ngẩng đầu khỏi vị trí làm việc, liếc mắt nhìn thấy Tiểu Ngôn Sơ đang ngồi trong lòng ba.

Khu vực làm việc an tĩnh bắt đầu ồn ào, mơ hồ có tiếng thán phục đè nén.

“Trời ạ, đây chính là con gái của Giang tổng ư? Má ơi, đáng yêu quá điiiii.”

“Mắt cô bé to thật đó, to tròn rất đẹp.”

“Hu hu hu, cô bé cười với tôi đó, mấy người thấy không? Aaaaaaa, tôi muốn ôm cô bé một cái quá…”

Còn có người bị sự cute của bé cưng Giang Ngôn Sơ làm cho mất máu, bắt đầu to gan, lúc tổng giám đốc đi ngang qua thì cầm một cây kẹo qua trên bàn lắc lư trước mặt Giang Ngôn Sơ. Bé cưng béo không chịu được sự dụ dỗ của kẹo que, lập tức không có cốt khí ồn ào trong lòng ba, tay nhỏ chỉ vào kẹo que muốn ba nhìn: “Ba ba, kẹo, bé muốn.”

Giang Ngộ quay sang, lạnh lùng nhìn trợ lý to gan kia: “Thu lại, con bé không thể ăn kẹo.”

Đám trợ lý sợ tới mức bỏ hết kẹo vào ngăn kéo, quay đi giả vờ như đang làm việc chăm chỉ. Nhưng cũng đã muộn rồi, bé cưng béo đã bắt đầu ầm ĩ trong lòng ba.

Cửa văn phòng tổng giám đốc bị đóng lại, tiếng ồn ào của bé cưng cũng bị ngăn cách, thư ký Triệu vừa ra khỏi văn phòng tổng giám đốc đã đi tới trước bàn trợ lý to gan khi nãy, thấm thía khuyên cô ấy: “CY, lần sau đừng nhiều chuyện nữa.”

CY to gan lệ rơi đầy mặt, lần sau cô ấy cũng không tiện tay nữa.

Nếu nói Lâm Linh đến văn phòng Giang Ngộ, là một người trưởng thành thì cô vẫn có lý trí, nếu cô không cố tình làm phiền thì cũng có thể ngồi ngây ngốc. Vậy thân là con gái của Lâm Linh, bé cưng mới hai tuổi lại chẳng có tí lý trí nào.

Cô bé ngồi trong lòng ba cũng không chịu yên, một hồi thì đùa tay nhỏ, một hồi lại nắm chân mình, chơi chưa được một lát lại bắt ba mang giày cho mình, cô bé muốn tới chỗ sô pha chơi.

Giang Ngộ đành phải mang giày cho cô bé, thả cô bé xuống đi chơi.

Giang Ngộ hai tuổi đã đi rất vững, vừa được ba buông ra đã hấp tấp chạy tới sô pha, cầm ipad trên ghế sô pha, cố gắng kéo tới bên chân Giang Ngộ: “Ba ba, mở.”

Hóa ra là muốn xem phim hoạt hình.

Giang Ngộ cầm ipad, mở heo Peppa rồi đặt trên bàn, ôm bé cưng ngồi trên chân mình.

Một người nghiêm túc phê duyệt văn kiện, một người tỉ mỉ xem heo Peppa.

Lúc thư ký Triệu đi vào lấy tài liệu, vừa mở cửa văn phòng tổng giám đốc ra đã nghe thấy tiếng heo Peppa ngây thơ đạp vào bùn, nhất thời thư ký Triệu không thích ứng được.

Vừa mới ngước mắt lên đã thấy bé cưng đang mở to mắt, ngồi trong lòng tổng giám đốc nhìn chằm chằm vào màn hình xem heo Peppa, cảm giác làm sao cũng không được hài hòa.

Ai mà ngờ còn có cái không hài hòa hơn.

Chẳng bao lâu sau bé cưng béo lại đói bụng, đứng dậy giẫm lên đùi anh rồi ngồi trên đùi anh, giày vò một hồi, bé cưng béo cúi đầu nhỏ nhìn ngực ba, tay nhỏ chỉ: “Ba ba, uống sữa.”

Giang Ngộ cúi đầu nhìn thoáng qua lồng ngực mình rồi nhéo bàn tay cô bé, nghiêm túc giải thích cho con gái: “Chỗ này của ba không có sữa.”

“Ma ma có.” Bé cưng béo ngẩng đầu nhìn anh, bởi vì cúi đầu lên nước bọt chảy xuống cằm, đôi mắt to tròn như đang nghi hoặc tại sao ma ma có mà ba ba không có.

Lúc con gái chưa được một tuổi thì Lâm Linh đã dứt sữa cho con, chỉ là quá trình dứt sữa khá mệt, trời vừa tối là bé cưng béo đã khóc ầm lên, Lâm Linh không còn cách nào đành phải để con gái vừa sờ vừa uống sữa bột, uống hồi lâu thì cũng quen, chỉ cần có mẹ bên cạnh là sẽ muốn sờ mẹ mới chịu uống sữa bột.

Sau này Lâm Linh nhẫn tâm hơn, đánh tay bé cưng béo mấy lần, bé cưng béo khóc xong cũng rút kinh nghiệm. Trái lại là Lâm Linh, mỗi lần đánh tay cô bé xong là tối về phòng sẽ ôm Giang Ngộ gào lên, nói cô là một người mẹ xấu.

Giang Ngộ lắc đầu, bất đắc dĩ lau sạch nước bọt cho con gái.

Bất chợt Giang Ngộ nghe thấy một tiếng cười nhẹ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy vẻ mặt đau khổ vì nhịn cười của thư ký Triệu đang đứng gần đó.

Giọng anh lạnh lùng: “Còn không kiếm ai đi pha sữa đi.”

“Vâng.” Thư ký Triệu quên cả cầm tài liệu, nhanh chóng ra ngoài gọi người đi pha sữa, trễ chút nữa có lẽ bé cưng béo sẽ lại khóc, cuối cùng người gặp xui không phải anh ta ư?

Bé cưng béo ôm bình sữa nhiệt độ vừa phải, vừa uống vừa bắt đầu xem heo Peppa tiếp. Chỉ là Giang Ngôn Sơ cực kỳ hào phóng, hoàn toàn không hề hẹp hòi như mẹ cô bé, uống hai hớp lại giơ núm vú ướt sũng tới trước mặt ba mình, bi bô nói: “Ba ba, uống.”

Giang Ngộ đau đầu, cảm thấy mình cần phải gọi mẹ cô bé tới, nếu không thì hôm nay khỏi làm việc luôn.

Truyện Chữ Hay