Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trở lại trong thành, Cảnh Dật bảo Cao Linh tới nha môn thông báo với Y Thanh Vũ một tiếng, hai người kia về phủ trước, còn hắn và Kiều Sơ Huân thì xuống ngựa ở đầu đường, đi bộ về phía thành đông.
Cảnh Dật dẫn người đi vào tiệm vải lớn nhất trong thành, vừa vào cửa đã bảo tiểu nhị gọi ông chủ ra, lấy số đo cho Kiều Sơ Huân. Ông chủ cười rạng rỡ đi ra, chẳng hề có vẻ xa lạ, vội vàng dặn dò thê tử mình mời Kiều Sơ Huân vào phòng trong.
Trước đó Cảnh Dật chẳng hề để lộ chút ý tứ nào, Kiều Sơ Huân cũng không chắc chắn lắm, liền ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Cảnh Dật. Thấy hắn cười cười với nàng rồi theo ông chủ đi về một hướng khác, rõ ràng là không muốn để cho nàng nghe họ nói chuyện, Kiều Sơ Huân liền đi theo bà chủ vào một căn phòng nhỏ.
Thiếu phụ kia vừa lấy số đo cho Kiều Sơ Huân vừa cười nói: "Cô nương và công tử không phải là người bản địa phải không? Nhìn không quen mặt lắm. Mấy hôm trước công tử tới đây xem vải, ta còn nghĩ không biết cô nương nhà ai lại có phúc thế, tìm được một phu quân có lòng như vậy."
Kiều Sơ Huân mở to mắt, không ngờ trước đó Cảnh Dật đã tới đây một lần: "Ngài nói là trước đó hắn đã tới?"
Thiếu phụ kia cười cười nhìn nàng: "Không chỉ đã tới mà còn ngồi lại cả một buổi chiều đấy! Mấy cuộn vải kia đều là đặc biệt đặt riêng ở nhà ta đấy. Lão gia nhà ta nói, nhiều năm rồi chưa thấy trong thành có ai chi mạnh tay như vậy, kẻ có tiền cũng không thạo cái này, người ta đều chỉ theo phong trào, thấy người khác mặc gì thì mình cũng mua cái đó, chọn món đắt tiền nhất trong tiệm mà mua, không giống như vị này nhà cô nương, thật sự rất hiểu biết!"
Kiều Sơ Huân nghe thiếu phụ kia nói mà trong lòng ngọt lịm, nhỏ giọng hỏi: "Hắn đã đặt gì rồi?"
Thiếu phụ kia thu thước dây lại, nghĩ ngợi một chút, lấy ra từ trong tủ gỗ cạnh tường một cái tráp, nâng tới trước mặt Kiều Sơ Huân rồi mở ra: "Có hai kiểu phải ngày mai mới có, đều là chọn mua từ bên Tô Châu." Vừa nói, vừa nhấc hai tấm vải ra cho Kiều Sơ Huân sờ thử: "Có một kiểu cùng chất vải với tấm này, nhưng mà cần màu đỏ thẫm. Còn cả tấm này nữa, cô nương sờ thử xem, có phải là rất mịn hay không, mặc vào sẽ không dính người, hơn nữa, cho dù giặt bao nhiêu lần cũng sẽ không phai màu..."
Đang nói, thiếu phụ dường như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, bật cười thành tiếng. Thấy Kiều Sơ Huân tỏ vẻ không hiểu, nàng ta liền kề tới bên tai nàng thì thầm: "Chuyện này cô nương cũng đừng chê ta lắm miệng, là ta vô tình nhìn thấy lúc lão gia nhà ta ghi chép đơn hàng thôi. Vị kia nhà cô nương gần như muốn mua hết toàn bộ vải lụa tốt nhất Tô Châu, ngay cả dây thắt cũng phải là dây lụa, nói là sợ không đủ mềm mại, mặc lên sẽ bó người..."
Thiếu phụ kia vừa nhắc đến chất vải, cả khuôn mặt Kiều Sơ Huân đã đỏ lên, bởi vì tất cả số vải này đều có màu sắc rất sáng, lại không có tấm nào là không mềm mỏng, nếu không phải là để may yếm thì cũng chỉ có thể dùng để may xiêm y mặc bên trong. Hơn nữa nghe ý tứ trong lời thiếu phụ kia nói thì Cảnh Dật yêu cầu không phải là vải vóc mà là xiêm y đã may sẵn, nàng lại càng cảm thấy ngại hơn, ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên, nhỏ giọng tạ lỗi: "Thật xin lỗi, đã khiến ngài thêm phiền toái rồi."
Thiếu phụ kia cười xua tay: "Sao cô nương lại nói vậy chứ, một vụ làm ăn tốt thế này, ta và lão gia nhà ta mừng còn không kịp nữa là. Hơn nữa công tử chỉ là yêu cầu tỉ mỉ cặn kẽ mà thôi, đâu có giống mấy kẻ thô lỗ cố tình gây sự, hôm trước lão gia nhà ta đã tới Tô Châu chọn mua rồi, rất vừa ý!"
Hai người lại nói thêm mấy câu nữa rồi một trước một sau đi ra khỏi phòng. Cảnh Dật đã đợi sẵn ở cạnh cửa, thấy Kiều Sơ Huân đi ra thì khách sáo dặn dò ông chủ mấy câu rồi dẫn nàng ra khỏi tiệm vải.
Thấy trên mặt Kiều Sơ Huân vẫn chưa hết đỏ, Cảnh Dật cho rằng nàng đã biết, liền cười nói: "May đồ cưới cũng đâu phải là việc gì không thể lộ ra ngoài, sao mà da mặt nàng lại mỏng như thế?"
Kiều Sơ Huân liếc mắt oán trách hắn: "Vậy chàng cũng không thể..." Mặc dù hai người đã từng gần gũi da thịt nhưng Kiều Sơ Huân vẫn không thể bàn luận với hắn về những thứ như quần áo lót bên trong, chỉ mới nói được nửa câu thì đã dừng lại, xoay mặt nhìn về phía khác.
Lúc này Cảnh Dật lại không kịp hiểu ra: "Hử? Ta không thể cái gì?"
Kiều Sơ Huân cắn môi trừng hắn một cái, tiếp tục không thèm để ý tới hắn.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới một cửa hàng son phấn, Cảnh Dật dẫn nàng đi vào bên trong, chọn đủ từ phấn mắt cho tới son môi. Chủ cửa hàng đứng bên cạnh giới thiệu đương nhiên là mừng không kể xiết, nhưng Kiều Sơ Huân cũng không lấy hết, bình thường nàng không dùng đến son phấn, chẳng qua chỉ dùng một lần trong lúc thành thân, cũng không nhất định phải dùng đủ những thứ này. Vì vậy nàng chỉ lấy mấy thứ nhất định sẽ dùng đến, chọn màu sắc và loại hàng tốt xong thì bảo tiểu nhị gói lại. Nhưng chọn đi chọn lại một hồi như vậy, đợi đến lúc đi ra khỏi cửa hàng thì mặt trời cũng đã lặn.
Cảnh Dật liếc nhìn túi vải nhỏ trong tay nàng, hơi chần chừ: "Hay là đổi sang cửa hàng khác xem lần nữa?" Mấy thứ như thế này, các cô nương khác đều chê ít, sao mà chọn hồi lâu nàng lại chỉ chọn có mấy thứ, hay là không thích cửa hàng này?
Kiều Sơ Huân cầm đồ lên, giải thích sơ qua từng loại cho Cảnh Dật, lại nói: "Mấy thứ này cũng đủ dùng cả năm rồi, đâu phải là thường xuyên dùng đến đâu."
Cảnh Dật nghe xong, lại quan sát tỉ mỉ khuôn mặt Kiều Sơ Huân, một lát sau mới từ từ lộ ra một nụ cười.
Kiều Sơ Huân bị hắn nhìn như vậy thì khó hiểu: "Làm sao thế?"
Cảnh Dật thấy dáng vẻ ngơ ngác hệt như con thỏ con của nàng thì cười cười, nhéo nhéo mặt nàng: "Không có gì. Ta chỉ đột nhiên phát hiện ra, thì ra nàng không trang điểm cũng rất xinh đẹp."
Kiều Sơ Huân mím môi cười, hất tay Cảnh Dật ra: "Công tử chỉ biết dỗ cho ta vui thôi." Lúc thì nói vóc người nàng không hề mập, lúc thì lại nói nàng không trang điểm cũng xinh đẹp, thật ra nếu nói về vẻ bề ngoài thì nàng cũng không được coi là xuất chúng. Cảnh Dật đã đi khắp từ bắc chí nam, lại lớn lên trong hoàng gia, đã gặp qua không biết bao nhiêu mỹ nhân, như nàng cũng chỉ miễn cưỡng lọt được vào mắt mà thôi.
Cảnh Dật kéo tay nàng lại, cúi đầu nhìn nàng: "Hôm nay rất vui sao?"
Kiều Sơ Huân gật đầu, cong mắt nhìn Cảnh Dật. Vừa được ăn đồ nướng ngoài trời, lại còn được may xiêm y mua son phấn, cái trước là để dỗ dành nàng, cái sau là cùng nàng chuẩn bị cho hôn sự của hai người, có thể không vui sao!
Cảnh Dật cũng gật đầu, vui vẻ là tốt rồi: "Vậy bây giờ có thể nói cho ta biết, vừa rồi tại sao lại trừng ta?"
Kiều Sơ Huân nghẹn họng, vội vàng liếc mắt đi: "Đâu có..."
Cảnh Dật vừa định truy hỏi tiếp thì lại chợt nghe thấy bên cạnh vang lên một câu chào vừa ngập ngừng vừa có vẻ lo lắng của người nào đó: "Cảnh... công tử."
Hai người đồng thời quay đầu sang, nhìn thấy Y Thanh Vũ kéo tay một nữ tử, đứng ở phía sau hai người, khuôn mặt hơi đỏ, vẻ mặt cũng hết sức mất tự nhiên, rõ ràng câu chào vừa rồi cũng không phải là tự nguyện cho lắm. Mà nữ tử kia hai người cũng chẳng xa lạ gì, chính là Liêu Hồng Đàm từng lo chuyện cơm nước trong phủ một thời gian.
Lúc này Cảnh Dật và Kiều Sơ Huân lại hết sức ăn ý, cùng đưa mắt nhìn tới chỗ tay hai người kia đang lôi kéo nhau, sau đó lại nhìn về phía Y Thanh Vũ. Kiều Sơ Huân cảm thấy hơi thất lễ, vội vàng cười nhẹ gật đầu với hai người, Cảnh Dật thì lộ ra ánh mắt giễu cợt nhìn Y Thanh Vũ, động tác cũng nhanh đấy!
Y Thanh Vũ đi trên con phố này đã bị không ít dân chúng bách tính nhìn chằm chằm, bây giờ bị Cảnh Dật nhìn như thế lại càng cảm thấy lúng túng, nhưng cũng không tiện nhắc đến chuyện vụ án, chỉ có thể gật đầu, muốn đi trước giữ chút mặt mũi.
Liêu Hồng Đàm thì lại rất hào sảng, Y Thanh Vũ vừa mới đi được một bước thì đã bị nàng ta kéo trở lại, hất cằm nhìn hai người: "Mời mọc không bằng vô tình gặp mặt, nhà của ta cách đây cũng không xa, chuyện lúc trước còn chưa kịp xin lỗi công tử và cô nương, còn cả chuyện tìm người..."
Liêu Hồng Đàm hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nếu hai vị không ngại thì mời ghé qua tệ xá một chuyến. Ta xào vài món, công tử cũng có thể thong thả trò chuyện với Bách Quang."
Cảnh Dật lại nhướng mày lên cười cười, đã gọi là Bách Quang rồi cơ à! Tiểu tử này bình thường nhìn có vẻ không đứng đắn, thế mà chuyện này lại rất nhanh chân nhanh tay.
Tốc độ đỏ mặt của Y Thanh Vũ đã có thể sánh ngang với Kiều Sơ Huân, bởi vì hắn vô cùng am hiểu cái tính cách chọc người của Cảnh Dật, cho nên trong lòng đã không ngừng than khổ, nhưng hắn lại không muốn làm phật lòng Liêu Hồng Đàm, bởi vậy đi không được mà ở lại cũng không xong, dáng đứng trông rất cứng nhắc.
Kiều Sơ Huân quay sang nhìn Cảnh Dật: "Công tử, hay là chúng ta..."
Cảnh Dật gật đầu, dù sao hắn cũng không có ý định để Kiều Sơ Huân xem mấy món trang sức trước lúc thành thân, sắp xếp như vậy còn có thể trò chuyện với Liêu Hồng Đàm về tình hình Tô gia, tính ra cũng không tệ.
Vì vậy bốn người sóng vai nhau đi. Trong tay Liêu Hồng Đàm vốn đang cầm giỏ đựng thức ăn, vừa nghe Cảnh Dật đồng ý sẽ tới thì rất vui mừng, nói với Y Thanh Vũ một tiếng, vào một cửa hàng quen mua chút thịt bò chín và hai bình rượu, dẫn mấy người rẽ ngang rẽ dọc, quẹo vào một cái ngõ nhỏ.
Mở cửa ra là một đình viện nho nhỏ. Diện tích không lớn lắm, dọn dẹp rất sạch sẽ, trong sân còn trồng không ít hoa hồng, hoa lá xanh tốt rậm rạp.
Vào nhà, Liêu Hồng Đàm liền đi ra sau bếp, chỉ một lát đã bưng lên mấy chén trà nóng: "Đồ ăn sắp xong rồi, chờ một lát!"
Kiều Sơ Huân đứng dậy muốn giúp một tay, Liêu Hồng Đàm cũng không từ chối, hai người cùng đi vào bếp.
Trong phòng, Cảnh Dật lại không vội vã nhắc tới chuyện vụ án, chỉ nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Quen cửa quen nẻo như thế, không phải là lần đầu tới đây nhỉ!"
Những lúc ngồi cạnh nhau, mặc dù thường là Cảnh Dật chiếm thế thượng phong nhưng Y Thanh Vũ vẫn rất lắm lời. Hôm nay vừa bắt đầu Cảnh Dật đã không nóng không lạnh thốt ra một câu như vậy, khuôn mặt Y Thanh Vũ vừa mới trắng trở lại đã lập tức đỏ lên, ấp a ấp úng một hồi, cuối cùng cười khổ thở dài: "Ta nói hầu gia ngài đừng chê cười ta. Chuyện tối hôm đó Hồng Đàm tới phòng ngài quấy rối, về sau nàng ấy đã nói lại với ta. Việc này cũng phải trách ta, là ta không nói rõ với nàng ấy chuyện giữa ngài và Kiều tiểu thư... Bây giờ chuyện này cũng đâu đã vào đấy, hầu gia tha cho ta đi!"
Cảnh Dật hừ một tiếng, nghe thấy lời này thì rất không hài lòng: "Cái gì gọi là đâu đã vào đấy? Hai người đều hồ đồ, gây chuyện lại tính lên người ta?" Nói cứ như chia phần vậy, từ trước tới giờ hắn cũng chỉ có Sơ Huân nhà hắn, những người khác có đưa tới cửa hắn cũng không thèm nhận!
Y Thanh Vũ tiếp tục thành khẩn thừa nhận sai lầm: "Hầu gia dạy phải, vừa rồi là ta nói sai." Hắn và Liêu Hồng Đàm chính là món nợ dai dẳng từ tám trăm năm trước, nếu không có vụ việc quấy rối Cảnh Dật và Kiều Sơ Huân thì còn chưa biết là sẽ kéo dài tới năm nào nữa!
Cảnh Dật thấy hắn vừa nhắc đến Liêu Hồng Đàm là đã chẳng còn chút cáu kỉnh nào nữa thì cũng cảm thấy vui mừng, liền hỏi: "Thật sự xác định?"
Lần này Y Thanh Vũ lại không hề do dự, gật đầu ngay lập tức: "Xác định."
Cảnh Dật híp mắt, vẻ mặt đầy hứng thú: "Bên phía lão gia tử nhà ngươi thì tính sao?" Y gia cũng không phải là nhà tầm thường, lấy bối cảnh thân thế của Liêu Hồng Đàm, muốn làm chính thất e là hơi khó.
Y Thanh Vũ cắn răng: "Đã chạy tới chỗ khỉ ho cò gáy này rồi, chẳng lẽ muốn cưới lão bà còn chẳng thể tự mình quyết định?"
Cảnh Dật tiếp tục uống trà, bày ra vẻ mặt "chuyện nhà ngươi đừng hỏi ta".
Y Thanh Vũ hiển nhiên cũng vì chuyện này mà phiền não không ít, gãi đầu một cái, lại giậm chân: "Vậy ngươi nói xem phải làm sao bây giờ? Ta cũng không giống như cha ta, cưới nhiều nữ nhân như vậy, cả ngày dỗ hết người này tới người khác cũng đủ mệt. Cả đời ta có thể bảo vệ một người là đã thỏa mãn rồi!"
Cảnh Dật nhìn cái dáng vẻ như muốn dập đầu xuống đất của Y Thanh Vũ, mỉm cười, nói một câu: "Nếu ngươi không về nhà, chỉ hai người các ngươi sống cùng nhau, là thê hay là thiếp thì cũng đâu có gì khác nhau?"
Y Thanh Vũ sửng sốt, Cảnh Dật lại nói tiếp: "Đến lúc kết thúc nhiệm kỳ, ngươi lại dẫn nàng đi nơi khác, chỉ cần không trở về nhà, không phải là chuyện gì cũng dễ nói sao."
Y Thanh Vũ cũng nghĩ thông hơn một chút, nắm tay lại thể hiện quyết tâm: "Cũng phải, đến lúc đó lại sinh vài ba tiểu tử béo mập, ta không tin cha ta lại còn có thể ép ta cưới người khác!"
Mành bị xốc lên, Liêu Hồng Đàm bưng đồ ăn đi ra, đặt lên bàn, vặn lỗ tai Y Thanh Vũ: "Nói cái gì đấy? Hài tử cái gì mà hài tử, có thấy mất mặt không hả!"
Kiều Sơ Huân cũng bưng đồ ăn đi phía sau, thấy cảnh này thì bật cười thành tiếng.
Y Thanh Vũ đau đến mặt mũi méo xẹo, cắn răng không kêu ra tiếng, Liêu Hồng Đàm nhéo mấy cái, lại nghĩ tốt xấu gì hắn cũng là quan phụ mẫu một phương, lại còn đang ở trước mặt bằng hữu, dù sao cũng phải giữ cho hắn chút mặt mũi, nàng ta hừ một tiếng, lại quay người đi vào bếp.
Bởi vì muốn nhanh chóng dùng bữa nên mấy món Liêu Hồng Đàm làm đều là xào tái. Một đĩa lươn xào lá tỏi, một đĩa hạt dẻ xào cải thảo, còn có một bát thịt chưng từ buổi sáng, lại thêm hai đĩa thịt bò kho, phối với rượu trắng, mấy người đều ăn rất ngon miệng.
Lá tỏi vừa mới hái, lươn thái mỏng được ướp với rượu vàng, tương ớt, hành, gừng, tỏi băm vụn rồi xào lửa lớn, mùi vị vừa thơm vừa đậm đà, thịt lươn non mềm, độ lửa vừa vặn. Hạt dẻ xào cải thảo còn cho thêm măng xé sợi, cải thảo chín mềm, khẩu vị ngọt mát. Thịt chưng đã được làm từ buổi sáng, bắc lên nồi chưng thì mỡ đều tan ra, vừa thơm lại mềm, không hề ngấy mỡ, ăn rất đã miệng.
Bốn người ăn gần như không thừa chút nào. Ngoại trừ Kiều Sơ Huân, ba người còn lại đều uống không ít rượu. Có bài học từ lần trước, Cảnh Dật không dám để cho nàng đụng đến rượu nữa, trong bụng nghĩ thầm đợi sau này hai người thành thân rồi, ở nhà uống chút rượu cũng không tệ, bớt đi chút ngượng ngùng, thêm vài phần kiều mị phong tình ngày thường hiếm thấy, còn bây giờ chưa thành thân vẫn nên kiềm chế cho an toàn, nếu không để giống như lần trước thì lại mệt!
Ăn cơm xong, nước trà Liêu Hồng Đàm nấu từ trước bữa ăn cũng được bưng lên. Mùa xuân, buổi xế chiều khí trời cũng tốt, Liêu Hồng Đàm lại ở cuối ngõ, không cần lo sẽ có người nghe lén. Mấy người liền dời ghế ra sân ngồi, vừa uống trà vừa trò chuyện.
Trước đó lúc Cao Linh tới phủ nha nói với Y Thanh Vũ về chuyện ở căn nhà cũ của Tô gia thì Liêu Hồng Đàm cũng có mặt, vì vậy nên bây giờ cũng đỡ mất công phải nhắc lại. Hơn nữa Liêu Hồng Đàm cũng đã nghe Y Thanh Vũ nhắc tới chuyện Thất Sênh Giáo, nàng ta lại là người lanh lợi, cũng nhanh chóng hiểu ra chuyện tìm Tô Thanh Vân không đơn giản như ban đầu nàng ta nghĩ.
Y Thanh Vũ vẫn canh cánh trong lòng chuyện bức họa, cau mày lẩm bầm: "Một lần để cho người ta đến trước được thì cũng thôi đi, nhưng nhiều lần để cho người ta đến trước..."
Cảnh Dật lại không hề kinh ngạc, chỉ cười nhẹ rồi nói: "Trở về nhớ cẩn thận tra xét thuộc hạ một chút, nhất là những người đã làm lâu năm." Nếu nói trong quan phủ có người hiểu rõ chuyện Thất Sênh Giáo, hắn cũng không hề ngạc nhiên, nếu không có thì mới gọi là không bình thường.
Vẻ mặt Y Thanh Vũ cũng có chút u ám, yên lặng gật đầu.
Liêu Hồng Đàm mau mồm mau miệng, vừa nghĩ tới thì hỏi: "Cảnh công tử, lúc đó nghe Cao Linh nói, cái hộp kia từ trong ra ngoài đều có cơ quan, trên bức tranh cuộn dính độc, giấy vẽ tranh cũng bôi bột phấn dễ cháy. Nếu như có người muốn hại chúng ta, vả lại bức tranh đằng nào cũng sẽ cháy, vậy thì cần gì phải vẽ Tô Thanh Vân lên đó, đặt một tờ giấy trắng vào chẳng phải là được rồi sao?"
Cảnh Dật trầm ngâm một lúc, sắc mặt vẫn không hề thay đổi, nói: "Hắn biết ta chắc chắn có thể nhìn thấy bức họa, mục đích của hắn chính là muốn để ta nhìn rõ bức họa."
Liêu Hồng Đàm nhíu mày: "Công tử nói vậy là có ý gì?"
Y Thanh Vũ cũng nhìn Cảnh Dật với vẻ kỳ quái, sao nghe câu này lại cảm thấy dường như hai người quen biết nhau? Nghĩ tới thân phận đặc biệt của Cảnh Dật, có mấy lời cũng không tiện hỏi trước mặt Liêu Hồng Đàm, Y Thanh Vũ chỉ dùng ánh mắt để thể hiện sự nghi ngờ của mình, không nói lời nào.
Kiều Sơ Huân thì vẫn rất lo lắng. Về chuyện phá án, từ trước đến nay nếu Cảnh Dật không nói thì nàng sẽ không hỏi, nhưng không hỏi không có nghĩa là không hề nghĩ ngợi gì. Trước giờ Kiều Sơ Huân đều không phải là kẻ ngốc, chuyện buổi sáng đã vòng đi vòng lại trong đầu nàng cả ngày hôm nay, đối với dụng ý của đối phương, nàng cũng đã có chút suy đoán.
Bây giờ liên hệ với câu trả lời đầy ẩn ý của Cảnh Dật, lại nghĩ tới bức tranh cuộn từ từ bén lửa kia, không hiểu sao Kiều Sơ Huân lại dấy lên một nỗi lo, kẻ vẫn luôn ẩn núp ở một nơi ẩn khuất nào đó, luôn đi trước bọn họ một bước, rốt cuộc là muốn làm gì?