Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước đó Y Thanh Vũ từng nói với Cảnh Dật rằng Tô gia còn có một căn nhà cũ ở bắc ngoại thành vẫn còn chưa bị bán đi, cứ để hoang như vậy không dùng đến. Lúc Tô Thanh Vân bỏ đi, phần lớn đồ đạc trong phủ đều đã bị đổi lấy tiền mặt, chỉ để lại nơi này không bán.
Vì vậy hôm sau Cảnh Dật liền dẫn theo Cao Linh và hai ảnh vệ, cùng Kiều Sơ Huân thúc ngựa lên đường, tới căn nhà cũ ở ngoại thành điều tra một chút. Thật ra chuyện đã xảy ra hơn ba năm, căn nhà cũ cũng bị bỏ hoang hơn ba năm, cho dù thật sự có manh mối gì thì cũng đã bị vùi lấp dưới lớp tro bụi từ lâu. Nhưng mà đã điều tra thì chính là như thế, chịu khó đi hỏi thăm khắp nơi nhiều một chút cũng không có hại gì.
Mấy người cưỡi ngựa tới trước một căn nhà, nơi này khá hẻo lánh, trong vòng mười dặm xung quanh đều không có nhà cửa gì, cách đó không xa có một dãy núi. Cảnh Dật vừa thấy nơi này thì nhíu mày, quá nhiều điều trùng hợp đặt cùng nhau thì sẽ không còn là trùng hợp nữa.
Cảnh Dật ôm Kiều Sơ Huân xuống ngựa, Tiểu Lục dắt mấy con ngựa tới cột cạnh cửa, Cao Linh thì cùng Tiểu Lô hợp lực đẩy cửa ra. Cánh cửa với lớp nước sơn loang lổ kẽo kẹt mở ra, một lớp bụi vàng sẫm xộc đến, Cảnh Dật kéo tay Kiều Sơ Huân nghiêng người tránh đi, cánh tay che đỉnh đầu và một bên mặt nàng: "Không bị bụi mắt chứ?"
Kiều Sơ Huân lắc đầu, thấy mấy ảnh vệ bên cạnh đều cúi đầu nhịn cười, nàng vốn còn định đáp lại, thấy vậy cũng không tiện nói gì.
Đám người đi vào trong sân, chỉ thấy trên mái hiên và góc cửa đều kết đầy mạng nhện, trên mặt đất phủ đầy lá cây khô, vài vũng nước do tuyết mới tan ra, vừa tối tăm vừa dơ bẩn.
Đi thẳng vào bên trong, lúc bước đến gian nhà chính, Cao Linh đi đầu, dường như phát hiện ra cái gì đó, không quay người lại mà giơ tay lên ra dấu với Cảnh Dật.
Cảnh Dật liền đứng yên tại chỗ, Tiểu Lục và Tiểu Lô đi bên cạnh cũng thả nhẹ bước chân, lặng lẽ tiến về phía trước, một người canh ở cửa chính, một người vòng ra phía sau nhà. Cao Linh cũng không chần chừ nữa, vươn tay lên chẻ cửa sổ rồi nhảy vào phòng. Chỉ chốc lát sau cửa được mở ra từ bên trong, Cao Linh cao giọng gọi Tiểu Lô một tiếng, lại nói với Cảnh Dật: "Trong nhà không có ai, nhưng trước khi chúng ta tới chắc chắn đã có người tới đây."
Cảnh Dật kéo Kiều Sơ Huân đi lên trước, nhìn thấy trên nền nhà cạnh cửa sổ có vết giày dính bùn, rõ ràng chỉ mới được để lại trong vòng mấy ngày gần đây. Lúc này Tiểu Lô cũng đã từ phía sau nhà vòng lại, mấy người cùng nhau đi vào nhà. Bên trong phòng bám đầy bụi, duy chỉ có chiếc bàn sách duy nhất trong phòng không hề dính hạt bụi nào. Không chỉ là có người vào đây, mà người này còn đã cẩn thận lau sạch chiếc bàn này.
Cảnh Dật vẫn nhíu chặt mày, buông tay Kiều Sơ Huân ra, nháy mắt với ba người Cao Linh, ý bảo bọn họ đều chớ động đậy, chỉ cần trông nom Kiều Sơ Huân cho tốt. Sau đó hắn chậm rãi đi tới bàn sách, đảo mắt qua tất cả đồ đạc trên bàn, đồ rửa bút, giá kê bút, nghiên mực, một chồng sách, một xấp giấy Tuyên Thành, cuối cùng dừng mắt lại trên một cái hộp gỗ lê dài khoảng một thước. Hộp làm từ gỗ tối màu, lại được quét một lớp dầu bóng, mặt trên chạm khắc hoa văn kỳ lân rất tinh xảo.
Cảnh Dật nhếch một bên khóe môi, lấy từ trong lồng ngực ra một tấm khăn, mở nắp hộp. Đầu ngón tay cách một lớp khăn chạm lên mép hộp, ngón tay vừa động, hộp gỗ mở ra quay về hướng cửa sổ, đồng thời hất ngược ngón tay ra, hộp gỗ văng ra tạo thành một tiếng "cạch", ngay lập tức ba mũi phi tiêu màu xanh thẫm đồng loạt đánh vào song cửa sổ.
Từ lúc Cảnh Dật buông tay ra để tiến lên, trái tim Kiều Sơ Huân vẫn treo lơ lửng, mắt không hề chớp theo dõi từng cử động trên tay Cảnh Dật, cuối cùng nhìn thấy ba mũi ám khí tẩm độc bắn ra từ trong hộp, trái tim nàng cũng run rẩy theo. Đưa tay vỗ ngực, đến thở hắt ra một hơi cũng không dám, nhìn Cảnh Dật lập tức ném khăn đi ngay khi ám khí vừa bắn ra.
Bởi vì hộp mở về phía bên kia nên phải nhìn từ góc độ của đám Cao Linh mới có thể thấy được bên trong, Cảnh Dật vừa ném khăn đi, Cao Linh cũng nhanh chóng lên tiếng: "Chủ tử, bên trong là một cuộn giấy."
Cảnh Dật gật đầu, Tiểu Lô lập tức ném một cây dao găm tới: "Chủ tử, dùng cái này."
Cảnh Dật nhận lấy dao găm, rút vỏ, dễ dàng dùng mũi dao cắt đứt dây buộc, cắm vào bên trong cuộn giấy, cổ tay lắc lắc vài cái, bức họa kia liền "phạch" một tiếng, bày ra trước mắt mấy người.
Vẫn là ở góc độ chỉ có đám Cao Linh mới có thể nhìn thấy, từ phía Cảnh Dật không hề nhìn được nội dung bức họa. Mấy người Cao Linh đang chăm chú quan sát bức họa thì chợt nghe Kiều Sơ Huân hoảng hốt gọi một tiếng: "Dật Chi buông tay!"
Cảnh Dật vốn đang chờ mấy người kia nói cho hắn biết nội dung trên bức họa, vừa nghe Kiều Sơ Huân gọi tên hắn, mặc dù chưa kịp hiểu vì sao nhưng tay đã kịp thời buông ra. Cao Linh ngay lập tức lao tới kéo Cảnh Dật né sang một bên, hai người cùng lui tới chỗ mấy người đang đứng cạnh tường. Cây dao găm rơi trên mặt đất đã biến thành màu đen sẫm, từ mũi dao lan xuống khắp lưỡi dao, mà bức họa theo cây dao găm rơi xuống dưới đất lại dần dần bốc lên một đám lửa nhỏ.
Lúc này Cảnh Dật đã nhìn thấy rõ nội dung bức tranh cuốn, là bức họa một nam tử trẻ tuổi, cực kỳ giống với bức họa mà Y Thanh Vũ lấy từ chỗ Liêu Hồng Đàm. Mặt mày phong lưu ngũ quan dịu dàng, tướng mạo xinh đẹp khó phân rõ giới tính, chỉ là không còn giống với thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi trên bức họa kia nữa, nam tử trên bức họa này đã có dáng dấp một thanh niên. Dựa theo lời kể của mọi người, ba năm trước Tô Thanh Vân mười sáu tuổi, bây giờ đã mười chín tuổi, khớp với người trong bức họa này.
Bức tranh cuộn bắt đầu bắt lửa từ một góc, sau đó cả bức họa đều dần dần bị thiêu cháy, nhanh chóng trở thành một nhúm tro tàn dưới ánh lửa chớp lóe.
Bởi vì không dám chắc độc trong bức tranh cuộn có thể phóng ra khí độc gì trong lúc bốc cháy hay không, đám người Cảnh Dật đã ra khỏi phòng ngay khi bức tranh cuộn vừa bắt lửa, thi triển khinh công bay thẳng ra bên ngoài căn nhà. Kiều Sơ Huân vội vàng túm lấy tay phải của Cảnh Dật lên quan sát, đồng thời vươn ngón tay tới đặt trên mạch tượng của hắn: "Công tử có cảm thấy nơi nào khác thường không?"
Bàn tay vẫn trắng nõn như bạch ngọc, ngón tay thon dài không hề có vết sưng đỏ nào, tạm thời không nhìn ra cái gì, mạch đập cũng không có gì khác thường. Kiều Sơ Huân vẫn lo lắng, ngước mắt lên thì thấy Cảnh Dật đang cong môi mỉm cười nhìn nàng, bàn tay hắn phủ lên bàn tay đang bắt mạch: "Ta không sao. Độc này chỉ dính vào lưỡi dao, tay cầm của cây dao găm này bằng gỗ, lúc đó nàng lại nhắc nhở kịp thời, không có vấn đề gì."
Cao Linh ở bên cạnh cũng cười nói: "Lần này cũng may có Kiều tiểu thư tinh mắt. Vừa rồi ta chỉ lo nhìn hình vẽ trên giấy, không để ý đến... tay của chủ tử."
Cao Linh nói xong, hai người bên cạnh cũng cúi đầu nén cười. Vốn dĩ trước kia cùng Cảnh Dật phá án, mọi người mặc dù có phân công và phối hợp ăn ý, nhưng bình thường đều chỉ tập trung vào tình tiết vụ án. Ví dụ như vừa rồi, mấy người đều đặt toàn bộ lực chú ý lên bức họa, duy chỉ có Kiều Sơ Huân nhìn Cảnh Dật, cho nên mới kịp thời phát hiện ra cây dao găm trong tay hắn có điều bất ổn.
Kiều Sơ Huân cũng hơi ngượng ngùng, vội vàng buông tay Cảnh Dật ra, xoay người đi về hướng mấy con ngựa. Cảnh Dật lạnh lùng liếc ba người kia một cái, Cao Linh ngừng cười, bước vội theo phía sau Kiều Sơ Huân: "Kiều tiểu thư chớ tới quá gần. Ngựa này không phải của nhà chúng ta, cũng không biết có nghe lời hay không, sẽ dễ đá người."
Cảnh Dật xoay người nói: "Ta có cây dao găm, bình thường cũng không dùng đến. Trở về phủ nhớ đến phòng ta lấy."
Tiểu Lô nghe thế thì hết sức vui vẻ, "vâng" một tiếng, sau đó người nào người nấy đều lên ngựa.
Đi được một đoạn, Cảnh Dật thấy Kiều Sơ Huân vẫn cúi đầu không nói chuyện, cho là vừa rồi nàng bị dọa sợ, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, hỏi: "Có muốn đi dã ngoại ăn đồ nướng không?"
Kiều Sơ Huân ngẩng đầu lên, cảm thấy rất mới lạ: "Nướng cái gì? Cá hay là chim?"
Cảnh Dật thấy vẻ mặt mong ngóng của nàng thì không khỏi bật cười, nói: "Nàng muốn thử cái gì thì ta nướng cho nàng cái đó."
Kiều Sơ Huân càng kinh ngạc hơn: "Chàng biết nướng sao?"
Tiểu Lục ở cạnh đó xen miệng vào: "Kiều tiểu thư chắc là không biết rồi, trước kia những lúc phải ở bên ngoài, chỉ cần là thịt chim thịt thỏ do công tử nướng, cả đám đều giành nhau ăn!"
Cảnh Dật cũng không phản bác, hỏi tiếp: "Muốn ăn không? Nếu muốn ăn thì bây giờ chúng ta quay lại, đến ngọn núi kia. Bây giờ ánh nắng cũng đủ, sẽ không bị lạnh."
Kiều Sơ Huân quay sang nhìn ba người Cao Linh, lại nhìn Cảnh Dật: "Có phải quá phiền phức hay không?"
Cảnh Dật mỉm cười, Tiểu Lục và Tiểu Lô thì đã hoan hô, ghìm ngựa quay đầu lại, Cao Linh cũng cười lên tiếng: "Chúng ta cũng đã lâu rồi không được nếm thử tay nghề của công tử, lần này là được hưởng nhờ phúc của Kiều tiểu thư."
Nhân lúc ba người kia đều đã quay ngược trở lại, Cảnh Dật cúi đầu xuống, hôn Kiều Sơ Huân mấy cái liên tục: "Vừa rồi bị dọa sao?"
Kiều Sơ Huân sợ bị người khác nhìn thấy, vội vàng rụt cổ lại tránh né: "Đừng..." Bị đám Cao Linh nhìn thấy thì lại bị chê cười.
Cảnh Dật cũng không vội quay đầu lại, tay nâng khuôn mặt Kiều Sơ Huân lên, hôn lên môi nàng, thấp giọng cười: "Nha đầu ngốc, nàng nghĩ là tại sao bọn họ lại chạy nhanh như vậy." Còn chẳng phải là sợ về nhà lại phát chán, cho nên mới mượn cơ hội dành ra không gian cho Cảnh Dật hắn an ủi giai nhân.
Kiều Sơ Huân kéo vạt áo Cảnh Dật, hơi buông mắt xuống: "... Vừa rồi quá nguy hiểm." Có thể trong mắt bọn họ không coi là cái gì, nhưng Kiều Sơ Huân tận mắt nhìn thấy Cảnh Dật suýt chút nữa đã bị trúng ám khí, tay lại còn cầm một cây dao găm dính độc, thế này chính là lấy mạng ra đánh cược!
Vốn chỉ nói là giúp tìm người, sau lại dây dưa tới chuyện xưa của Tô gia, bây giờ còn gặp phải chuyện nguy hiểm thế này, hơn nữa rõ ràng đây là ra đòn phủ đầu đối với bọn Cảnh Dật. Kiều Sơ Huân càng nghĩ thì càng thấy sợ, lại không thể nói là về sau không cho Cảnh Dật nhúng tay vào những chuyện thế này, nhưng vừa rồi là nhìn tận mắt, không giống với nghe hắn kể lại, tới tận bây giờ trong lòng nàng vẫn còn kinh hoảng.
Cảnh Dật dùng môi cà cà lên hai gò má Kiều Sơ Huân, lại mổ nhẹ lên môi nàng: "Không sao đâu. Lần này cũng có phần chưa chuẩn bị chu đáo, không ngờ rằng có người tới trước chúng ta, nếu không tuyệt đối không thể xuất hiện tình huống như vừa rồi được. Đừng tức giận, được không?"
Kiều Sơ Huân ngước mắt lên nhìn Cảnh Dật, tựa vào trong ngực hắn gật đầu, cũng im lặng. Nàng đâu phải là tức giận hay sợ hãi, nàng là lo lắng lại cộng thêm không nỡ lòng mà thôi. Nếu nói thật ra, nàng cũng không phải là kẻ nhát gan, nếu không thì với tình hình vừa rồi, nữ tử bình thường hẳn là đã bị dọa cho không thể thốt ra được tiếng nào rồi.
Cảnh Dật cười nhẹ thúc ngựa, quay đầu đi về phía ngọn núi, trong lòng lại bắt đầu ngẫm nghĩ chuyện vừa rồi. Dựa vào đây có thể đoán chắc tới bảy, tám phần mười rằng chuyện Tô gia có liên quan sâu xa với Thất Sênh Giáo. Tất cả nữ quyến trẻ tuổi trong nhà đều sắc mặt tái nhợt cả người mất sức, trên người lại có vết thương, nếu chỉ là một vài người thì không nói làm gì, nhưng cả một đại gia đình như vậy, Tô Thanh Vân lại không cho mời đại phu, vậy thì nguyên nhân chỉ có một, hắn biết rõ chuyện gì xảy ra.
Một lần nữa liên kết các chi tiết với nhau, vị trí ngôi nhà cũ của Tô gia, vị bằng hữu thần bí của Tô Thanh Vân, ba năm trước... Cảnh Dật run lên một cái, trong đầu hiện ra một bóng người mảnh khảnh, bàn tay đang nắm dây cương chậm rãi siết chặt, là như vậy sao? Trên môi vẽ lên một đường cong có chút châm chọc, nếu là như thế thì lại dễ giải thích...
Lúc Cảnh Dật và Kiều Sơ Huân tới trong núi thì Cao Linh đang nhóm lửa, Tiểu Lục và Tiểu Lô thì vào rừng săn thú. Mấy con ngựa đều được buộc vào thân cây, chỗ bọn họ tìm được là một khoảng đất trống bên cạnh dòng suối, có thể nhìn ra được Cao Linh đã dọn dẹp sơ qua, trên mặt đất rất sạch sẽ, còn có thể ngồi phơi nắng.
Cảnh Dật kéo tay Kiều Sơ Huân đi dọc theo bờ suối, đến một vịnh nước thì dừng lại, ra hiệu cho nàng nhìn vào đó: "Thường thường những vịnh nước nhỏ thế này nhiều bùn, rong rêu nhiều nên tôm cá các loại cũng nhiều, giữa trưa nắng ấm, cá rất thích bơi tới những nơi thế này."
Kiều Sơ Huân nghe Cảnh Dật nhẫn nại giảng giải, rướn người nhìn vào trong nước, quả nhiên có rất nhiều cá đang vui vẻ quẫy đuôi bơi qua bơi lại.
Cánh tay Cảnh Dật vòng bên hông nàng, thấy nàng càng lúc càng rướn người lên trước, dáng vẻ háo hức, hắn bật cười kéo nàng trở lại: "Đừng có tiến lên trước nữa. Những nơi gần nước đất rất nhão, dễ bị ngã."
Kiều Sơ Huân nắm vạt áo Cảnh Dật, đôi mắt sáng ngời, ngửa mặt lên hỏi: "Công tử biết bắt cá không?"
Thấy Cảnh Dật gật đầu, Kiều Sơ Huân nghĩ ngợi một chút, tinh nghịch đưa mắt quan sát hắn một lượt từ đầu xuống chân, chớp mắt ngạc nhiên: "Công tử mặc y phục thế này, sợ là không thích hợp để bắt cá?"
Cảnh Dật biết nàng chưa từng được trải qua chuyện này, cố làm ra vẻ không để ý: "Không ngại, Sơ Huân muốn ăn sao?"
Nói xong thì xoay người đi bẻ một nhánh cây.
Kiều Sơ Huân đứng cạnh không khỏi tò mò nhìn hắn, mãi cho tới khi Cảnh Dật bẻ một nhánh cây dài, thậm chí tay áo còn chẳng xắn lên, đứng cạnh dòng suối nhắm thẳng mục tiêu, gần như chỉ trong nháy mắt đã xiên được một con cá, Kiều Sơ Huân mới hiểu ra, "bắt cá" mà mình nghĩ và "xiên cá" mà Cảnh Dật làm vốn là hai chuyện khác hẳn nhau.
Cắn môi đỏ mặt đứng nhìn Cảnh Dật đưa năm, sáu con cá cho Cao Linh, Kiều Sơ Huân cảm thấy mình quả thật ngốc chết đi được, khẽ mím môi túm tay áo người bên cạnh, lần đầu tiên thấy bản thân chẳng có chút tác dụng nào. Có gạo có nồi nàng còn có thể dọn ra vài ba món điểm tâm, nhưng đến chỗ như thế này, cho dù Cảnh Dật hay Tiểu Lục Tiểu Lô đều hơn đứt nàng cả trăm lần. Săn thỏ bắn chim, bắt cá nhóm lửa, ngắt lá cây hái nấm, bất kể là việc gì, nàng cũng phải học từ đầu.
Cảnh Dật đặt cái nồi Tiểu Lô mượn được từ một gia đình nông dân ở gần đó lên trên ngọn lửa, vừa quay sang thì thấy Kiều Sơ Huân đang mở tròn mắt mà nhìn Cao Linh ngồi xổm bên bờ suối, vén tay áo lên lột da thỏ. Nhíu nhíu mày lại, tay không sạch lắm nên Cảnh Dật không vươn tay ra nhấc cằm nàng như bình thường, chỉ tiến tới phía sau nàng, kề sát bên tai, dán lấy gò má nàng mà hỏi: "Nhìn cái gì thế?"
Kiều Sơ Huân đang nhìn chăm chú, cũng không biết Cảnh Dật đã chạy tới phía sau nàng từ lúc nào, cũng bị giật mình: "Không có... Chỉ là xem lột da thỏ thôi."
Cảnh Dật hơi bật cười nhưng vẫn nhịn được, giả bộ không vui: "Ta vẫn còn ở đây đấy, thế mà nàng lại đi nhìn chằm chằm nam nhân khác?"
Kiều Sơ Huân nghe được cái tội danh này thì vội vàng quay người lại giải thích: "Không phải... Ta không phải đang nhìn người Cao đại ca, ta chỉ đang nhìn xem hắn làm thế nào..."
Mơ hồ nghe thấy tiếng giải thích của Kiều Sơ Huân, bên dòng suối thổi qua một cơn gió lạnh, Cao Linh nhịn không được rùng mình một cái: Chuyện khác hắn sẵn sàng vì chủ tử mà cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, nhưng chuyện này thì liên quan gì tới hắn chứ?
Hai ảnh vệ khác đang vặt lông chim và rửa nấm đều ra sức cúi đầu, lặng lẽ nhích ra xa một chút, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của bản thân, không muốn trở thành mục tiêu tiếp theo bị vạ lây một cách oan ức.
Kiều Sơ Huân vất vả giải thích rằng mình chỉ muốn học hỏi thêm vài thứ, Cảnh Dật vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị: "Vậy thì theo ta tới học nướng cá."
Kiều Sơ Huân chỉ đành lủi thủi đi theo phía sau Cảnh Dật, nhìn hắn vứt đầu và đuôi cá đi, xử lý sạch sẽ phần ruột bên trong, bọc con cá trong một phiến lá dày xanh biếc, xuyên nhánh cây qua đặt vào trong đống lửa, lại lấy từ trong túi bên cạnh yên ngựa ra hai cái bình nhỏ.
Thấy nước trong nồi đã sôi, Kiều Sơ Huân cho mấy loại nấm khác nhau đã bày ra bên cạnh vào trong nồi, đợi một lát, lại bỏ thêm mấy loại khác nữa. Cạnh đó, Tiểu Lục đang xuyên mấy loại nấm khác vào nhánh cây, vừa làm vừa cười vui vẻ: "Mùa xuân nấm cũng ít, nếu như đến mùa thu, trong núi có cả đống thứ có thể ăn được! Trước kia bọn ta thường xuyên ở bên ngoài, những thứ ở trong núi cũng đã từng ăn không ít."
Cá rất mau chín, chẳng mấy chốc Cảnh Dật đã nướng xong hai con, cầm một con đưa cho Tiểu Lô vừa mới đặt chim trĩ lên nướng, một con khác thì hắn mở lớp lá gói bên ngoài ra, đưa cho Kiều Sơ Huân.
Thấy nàng ngây ra như thể không biết phải ăn thế nào, Cảnh Dật khẽ cười mấy tiếng, đi tới bên suối rửa sạch tay, cầm con gá gỡ phần thịt mềm nhất trên bụng đưa tới bên môi Kiều Sơ Huân. Kiều Sơ Huân vừa muốn đưa tay ra nhận lấy, Cảnh Dật đã đưa tới sát hơn một chút: "Nóng lắm, nàng cầm không được đâu, há miệng ra."
Tiểu Lục đã chạy tới giành cá với Tiểu Lô, Cao Linh nhóm một đống lửa khác để nướng chim và thỏ, cố ý tách khỏi hai người. Kiều Sơ Huân chỉ đành há miệng ra, nhai mấy cái, hai mắt mở lớn vì kinh ngạc, che miệng thốt lên: "Mềm quá, lại còn rất ngọt nữa."
Cảnh Dật cười, lại gỡ một miếng nữa đút cho nàng: "Cá nướng luôn bây giờ vốn rất tươi."
Kiều Sơ Huân ăn được hai miếng thì nói thôi, Cảnh Dật cũng sợ nàng không ăn được nhiều, ăn hết chỗ này sẽ không đụng đến món khác nữa, cho nên hắn cũng không khuyên nàng, tự mình ăn hết hơn nửa con cá còn lại. Sau đó hắn đi tới cạnh đống lửa, xoay nhánh cây, rắc bột gia vị lên thịt thỏ.
Bên phía Kiều Sơ Huân thì canh nấm cũng đã nấu xong. Tổng cộng mượn được hai cái bát, Kiều Sơ Huân cầm bát đứng bên cạnh đống lửa, cũng không biết làm sao để múc ra. Cao Linh thấy vậy thì bật cười đi tới trước mặt nàng, lấy một cái bát nhúng nhanh vào trong nồi, múc ra hơn nửa bát canh, bên trong còn có mấy cây nấm chìm chìm nổi nổi, đưa bát tới trước mặt Kiều Sơ Huân: "Ở bên ngoài đều như vậy, Kiều tiểu thư đừng chê cười."
Kiều Sơ Huân gật đầu, cười ngượng ngùng: "Sao thế được, là ta không biết làm thế nào thôi."
Cảnh Dật bận rộn hai đầu, đã lo xong phần thịt quay bên kia, đi tới nhận lấy cái bát trong tay Cao Linh, lại đưa cá nướng cho hắn: "Con cuối cùng phần cho ngươi, bọn hắn đều đã ăn cả rồi, không cần phải lo đâu."
Cao Linh nhận lấy cá nướng rồi đi, Cảnh Dật bưng bát lên nếm một chút, sau đó mới đưa tới bên môi Kiều Sơ Huân: "Chắc chắn là không thể so được với ở nhà, chủ yếu là để ấm bụng."
Kiều Sơ Huân đỡ bát uống hai ngụm, bên môi vẫn giữ ý cười: "Rất ngon mà. Nấm còn tươi hơn so với nấm mua được trên đường."
Nếu nói không bằng được trong nhà thì cũng chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn và gia vị ít nhiều mà thôi, nhưng lại hơn ở chỗ tươi ngon và mùi vị vẫn còn mới nguyên. Hơn nữa bây giờ đang là đầu xuân, vùng rừng núi cỏ cây xanh biếc, suối chảy róc rách, cảnh vật sạch sẽ tươi mát, ánh mặt trời ấm áp ban trưa chiếu lên người, lên núi ăn mấy món dân dã lại càng thêm thú vị.
Một lát sau, chim trĩ và thịt thỏ cũng đã được nướng xong. Cảnh Dật mang theo hai cái bình nhỏ, một cái là bột ngũ vị hương, một cái là mật ong có bỏ thêm vài loại hương liệu, là do một vị sư phụ của ngự thiện phòng trong cung đưa cho hắn lúc trước, bình thường ra ngoài, nhất là những lúc đi đường rừng núi, hắn đều mang theo bên người, lúc nướng đồ ăn thì phết lên một chút, thịt nướng ra sẽ có mùi cực kỳ thơm.
Kiều Sơ Huân cầm chân thỏ nheo mắt lại. Thịt nướng non mềm, gia vị ướp đậm đà lại hơi ngọt ngấm vào trong thịt, mùi vị thơm ngon lạ thường. Cảnh Dật thấy nàng ăn rất thỏa mãn thì ngồi bên cạnh bật cười, lại lấy một cây nấm vừa nướng xong đút cho nàng: "Nếm thử xem, loại nấm này nướng lên là thơm nhất."
Quả đúng là như vậy! Nấm được nướng hơi sém, nhai lên cảm nhận được vị ngọt lành béo ngậy, lại còn có mùi thơm ngát của cỏ cây. Uống thêm một ngụm canh nữa, khỏi phải nói dễ chịu tới cỡ nào.
Mấy người ăn một bữa đã miệng, cuối cùng Tiểu Lô đi trả nồi và bát, hai người còn lại thì đã gói ghém lại mấy con chim trĩ và thỏ còn chưa nướng, chuẩn bị mang về cùng cho mấy người ở nhà đỡ thèm. Cảnh Dật ôm Kiều Sơ Huân ngồi lên ngựa, đoạn đầu chỉ cho ngựa đi bộ, tay tìm tới đặt lên bụng nàng: "No rồi?"
Kiều Sơ Huân vốn đã ăn không ít, rất sợ bây giờ bụng no căng lên sẽ bị Cảnh Dật chê cười, vội vàng kéo tay Cảnh Dật ra không cho sờ.
Lúc nàng đẩy ra thì Cảnh Dật lại nhẹ nhàng nhéo vào bụng nàng, khẽ cười: "Chỗ này cũng không cho sờ, Sơ Huân càng ngày càng keo kiệt."
Kiều Sơ Huân đưa tay đỡ lấy bụng, mặt nóng lên: "Không phải, vừa rồi mới ăn xong..." Hơn nữa nàng ngồi với tư thế này, khó tránh khỏi bụng mập hơn một chút.
Sau khi Cảnh Dật hiểu ra thì bật cười một hồi, hôn lên mặt Kiều Sơ Huân, nói: "Mập hơn một chút cũng được, ôm sẽ thoải mái. Ta còn cảm thấy nàng hơi gầy đấy..."