CHƯƠNG : KINH ĐÔ
Cổ Thiên Thương ra lệnh cho hiệu vải nhà mình tới đo đạc may y phục bốn mùa xuân hạ thu đông cho Bạch Sơ Ảnh, đều tuyển hàng thượng hạng và chọn thợ khéo, không hề kém so với y phục của hoàng đế.
Giang Ngọc Nhan trợn mắt nhìn chưởng quỹ của Cổ Vận Phưởng nổi tiếng nhất kinh đô chỉ huy phu dịch mang một chiếc rương lớn vào viện của Cổ Thiên Thương, ngây ra lẩm bẩm. “Sao nhiều như vậy? Tiểu Ảnh thậm chí có thể mặc tới già. Rương quần áo này còn hơn cả tiền xài nhiều năm của một gia đình nghèo, thật xa xỉ, thật vô nhân đạo”. Hắn đã quên chính mình cũng từng ra điều kiện hàng năm sở hữu xiêm y của Cổ Vận Phưởng với Cổ Thiên Thương.
Triệu Cảnh Trần mỉm cười. “Có người cưng chiều thật sướng, hoàng tử như ta còn không được đối xử như vậy, đúng là khiến người ta ghen tị. Chẳng qua chúng ta cũng được ăn ké, cũng không đến nỗi”
Quả thật thừa dịp thợ may tới, mỗi người bọn họ đều được ké vài bộ của Bạch Sơ Ảnh, cũng đủ thỏa mãn rồi.
“Đúng vậy, nên biết tự thỏa mãn, người ta theo chồng đúng là có khác”. Giang Ngọc Nhan che trán cảm thán.
Bạch Sơ Ảnh không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng lúc thay vào một bộ xiêm y nguyệt sắc, chạm tới lớp vải mềm mại thì sẽ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, khiến người ta biết trong lòng hắn rất thích. Thật ra hắn không phải vui vì có thêm nhiều y phục, mà bởi vì đơn thuần yêu thích màu trắng tinh khiết này.
Liễu Y Y đương nhiên là tức giận khó tả, nhưng nàng đã bị Cổ Thiên Thương lạnh lùng cảnh cáo chuyện lần trước, cũng trở nên trầm ổn hơn nhiều nhờ sự khuyên nhủ của tiểu Đào. Nàng chỉ tức giận ở trong phòng, không biết thật sự bỏ cuộc hay đang âm mưu điều gì.
Giang Ngọc Nhan phát hiện gần đây Cổ Thiên Thương có chút dục cầu bất mãn, gương mặt vốn lạnh lùng lại càng phủ thêm một tầng băng giá bức người. Giang Ngọc Nhan cười thầm, nhưng cũng chỉ len lén chứ không dám quang minh chính đại bật cười. Xem được nhưng không ăn được, Giang Ngọc Nhan chưa từng làm chuyện đó với ai nhưng tâm trạng ức chế này hắn cũng có thể tưởng tượng được. Ai bảo Cổ Thiên Thương tự làm bậy, Cổ gia bảo lớn như vậy mà cứ nhất định muốn Bạch Sơ Ảnh ngủ chung phòng, có khó chịu cũng chẳng trách được ai.
Cổ gia bảo nằm ở ngoại ô kinh thành, ngồi xe ngựa một canh giờ là có thể tới trung tâm phồn hoa. Hôm nay Triệu Nhan Nhan và Cổ Lãnh Phàm muốn vào cung gặp Hoàng thượng, sẵn tiện mang theo Bạch Sơ Ảnh, tránh cho hắn cả ngày bức bối ở trong phòng không tốt cho cơ thể, ra ngoài đi dạo một chút mới có lợi cho thể xác và tinh thần. Bạch Sơ Ảnh không có gì dị nghị, ngoại trừ bị cấm luyện kiếm thì hắn cũng chẳng thấy bức bối và chán ghét khi ở trong phòng cả ngày.
Liễu Y Y hết khóc lóc rồi lại làm nũng, cuối cùng Triệu Nhan Nhan cũng thỏa hiệp mang theo nàng. Cổ Thiên Thương vốn không đồng ý Bạch Sơ Ảnh ra ngoài, tuy mang theo hơn mười hộ vệ nhưng nếu Cổ Thiên Thương không đích thân ở bên cạnh hắn thì vẫn không yên tâm. Có điều Cổ Thiên Thương không chịu nổi Triệu Nhan Nhan mè nheo, không thể làm gì khác ngoài đồng ý. Hắn nghĩ còn có phụ thân bên cạnh, cũng không cần lo lắng. Võ công và kinh nghiệm của phụ thân đều cao hơn hắn một tầng, có thể yên tâm.
Nhưng Cổ Thiên Thương không ngờ rằng sự đời khó lường.
Bốn người ngồi trên xe ngựa thượng hạng, hơn một canh giờ sau đã tới trung tâm đế đô. Bạch Sơ Ảnh xuống núi không lâu, vừa nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa thì không khỏi ngạc nhiên, nhìn đông nhìn tây một chút. Triệu Nhan Nhan vui vẻ ngồi bên cạnh hắn, không ngừng giải thích những thứ hàng hóa đang bán. Cổ Lãnh Phàm đương nhiên tùy ý thê tử, chỉ yên lặng chắn đám đông cho nàng. Liễu Y Y cũng không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt oán độc nhìn Bạch Sơ Ảnh. Tiểu Đào kề vào tai nàng nói nhỏ gì đó, Liễu Y Y cười càng thêm âm hiểm đắc ý.
“Tiểu Ảnh đói bụng không?”. Gương mặt Triệu Nhan Nhan ửng hồng, do hưng phấn và vận động mà ra.
“Đói”. Bạch Sơ Ảnh thỏa mãn lòng hiếu kì, cũng không mấy hứng thú với mấy thứ này nữa.
“Tốt, chúng ta đi ăn”. Triệu Nhan Nhan kéo Bạch Sơ Ảnh, quay đầu nhìn những người phía sau kêu lên. “Tiểu Phàm, Y Y, mau theo ta đi ăn cơm”
“Vâng, mợ”. Liễu Y Y thu hồi vẻ mặt hung ác, cười ngọt ngào đi theo.
Cổ Lãnh Phàm nhìn thoáng qua thê tử, vẻ mặt bất biến, phân phó hộ vệ một tiếng rồi đi theo.
Ăn xong bữa trưa, Triệu Nhan Nhan kéo Bạch Sơ Ảnh nói. “Tiểu Ảnh, ngươi và Y Y ở đây nghỉ ngơi trước, ta và tiểu Phàm tiến cung, sẽ nhanh chóng trở về. Nhất thiết đừng chạy loạn, nếu không nương sẽ bị Thương nhi mắng”. Triệu Nhan Nhan vừa nghĩ tới gương mặt băng giá của con mình thì cảm thấy vô lực. Nàng cũng muốn mang tiểu Ảnh vào cung, nhưng nếu bị hoàng đế biểu ca bắt lại thì thảm. Lúc đó Thương nhi không phá sập hoàng cung mới là lạ.
“Không mắng”. Tuy Thương lúc nào cũng nghiêm mặt nhưng Bạch Sơ Ảnh biết hắn rất hiếu thảo với cha mẹ, sao lại mắng Triệu Nhan Nhan được?
“Ha ha, không mắng thì không mắng, đến lúc đó nếu hắn dám trừng ta, ngươi nhất định phải giúp ta”. Thương nhi rất giống tính cách của phụ thân hắn, đối với người bên cạnh đều băng lãnh, nhưng đối với người yêu thì rất cưng chiều. Đến lúc đó chỉ cần tiểu Ảnh ra tay, nàng không tin tảng băng sẽ không tan.
“Ừ”. Bạch Sơ Ảnh gật đầu. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Triệu Nhan Nhan thỏa mãn quay đầu nhìn Liễu Y Y, nói. “Y Y, ngươi và tiểu Ảnh ở trong phòng nghỉ ngơi trước, mợ sẽ nhanh chóng trở lại”
“Vâng, mợ”. Nét mặt Liễu Y Y tươi như hoa, ngoan ngoãn nói. “Cậu mợ đi đường cẩn thận”
Triệu Nhan Nhan vui vẻ kéo trượng phu rời đi. Bạch Sơ Ảnh mệt mỏi, cũng không quan tâm tới Liễu Y Y mà đi thẳng tới giường nằm xuống, trong chốc lát đã ngủ thiếp đi. Liễu Y Y căm hận nhìn hắn một cái, xoay người về phòng mình.