CHƯƠNG : LIỄU Y Y GHEN TỊ
Đầu tháng chín, gió thu nhẹ phất, kéo theo chút mát mẻ, không lạnh lẽo bi thương như bài thơ của những văn nhân trí thức. Cảnh sắc vốn tùy thuộc vào con người, do tâm trạng của con người tạo nên.
Những con đường mòn quanh co trong Cổ gia bảo nở đầy các loại thu cúc: hình cầu, hình hoa sen, thược dược, câu hoàn, tùng châm, thùy châu, móng rồng… và đủ các loại màu: vàng, hồng, đen, tím, hồng, nhũ kim, xanh biếc… có thể nói là ngũ quang thập sắc, diễm lệ muôn màu. Gió thu dù lạnh cũng bị các loại màu sắc này khiến cho phai nhạt. Giang Ngọc Nhan từng cảm thán Cổ gia bảo hầu như có tất cả các chủng loại hoa cúc, khiến hắn nhìn mà ghen tị.
Bạch Sơ Ảnh vừa đến nhà bếp xem người ta làm bánh hoa quế, đang bước ra chưa được bao lâu thì bị một nữ tử mặc áo lụa màu xanh nhạt ngang ngược chặn đường.
“Đứng lại”. Liễu Y Y ngẩng đầu cao ngạo, vươn tay ngăn lại Bạch Sơ Ảnh, quát lớn.
Bạch Sơ Ảnh dừng bước, lạnh nhạt nhìn nàng. Lông mi hắn thật dày, đôi mắt phượng hơi cong, trong trẻo sáng ngời, đó là một đôi mắt xinh đẹp khiến người ta mê muội.
Yêu nghiệt, hắn chính là dùng đôi mắt này đến mê hoặc biểu ca của nàng, thật đáng ghét.
“Ngươi có biết xấu hổ hay không, rõ ràng là nam tử nhưng lại quyến rũ biểu ca nhà ta y như hồ ly tinh, ta chưa thấy ai vô sỉ như ngươi vậy”. Liễu Y Y giống y như bà thím chanh chua mà ngẩng đầu nhón chân chỉ vào mũi Bạch Sơ Ảnh, thốt ra lời lẽ hung ác.
Bạch Sơ Ảnh cau mày, nữ tử thấp hơn mình một cái đầu này sao lại hung dữ như vậy? Rõ ràng mình không quen nàng, cũng không đắc tội tới nàng, sao nàng lại mắng chửi thù hận mình? Mặc dù đúng là mình vừa nhìn qua thì đã không thích nàng.
Có nhiều chuyện Bạch Sơ Ảnh không tính toán nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu. Tuy hắn đơn giản nhưng đôi khi còn thấu triệt hơn người bình thường. Nữ nhân này vừa nhìn đã biết không phải người hiền lành. Quan trọng hơn nàng cứ một tiếng biểu ca hai tiếng biểu ca, muốn quấn lấy Thương, cũng yêu thích Thương và muốn cùng Thương bên nhau. Điều này khiến Bạch Sơ Ảnh không vui, nhưng đối phương là nữ tử. Cha nói nam tử không nên so đo với nữ tử, với điều kiện tiên quyết là các nàng không tổn hại đến mình.
Hiện tại nàng cứ mắng tới chửi lui, Bạch Sơ Ảnh không quan tâm, thôi thì phớt lờ nàng là được. Bạch Sơ Ảnh muốn đi vòng qua nàng, ai ngờ hắn động nàng cũng động, hắn cơ bản không có đường đi. Bạch Sơ Ảnh nhíu chặt mày.
“Muốn chạy ư, không dễ vậy đâu. Ngươi nghĩ ngươi trốn trong phòng suốt ngày ta sẽ không làm gì được ngươi ư? Không nói lời nào, có phải là chột dạ hay không?”. Liễu Y Y nhướn đôi mày liễu, khuôn mặt vặn vẹo không hề có dáng vẻ của tiểu thư khuê các.
Bạch Sơ Ảnh bất động, cau mày nhìn nàng.
“Tiểu Đào, bắt hắn lại cho ta”. Liễu Y Y gọi thị nữ thiếp thân của mình.
Tiểu Đào biết võ công, là phụ thân Liễu Y Y cố ý tìm tới bảo vệ nàng. Đừng thấy bộ dáng nhỏ nhắn của tiểu Đào mà lầm, nam tử cao to cũng không phải đối thủ của nàng.
Nhìn yêu nghiệt này dáng vẻ văn nhược, tuy cả ngày cầm kiếm nhưng Liễu Y Y không để vào mắt, chỉ nghĩ hắn cầm chơi, hù dọa người khác. Hắn sao có thể là đối thủ của tiểu Đào, chỉ cần bắt hắn về viện của nàng thì có thể giáo huấn một trận, xem hắn còn dám mê hoặc biểu ca hay không. Liễu Y Y hừ một tiếng, lộ ra vẻ mặt âm ngoan.
“Vâng, tiểu thư”. Tiểu Đào lên tiếng trả lời, nở nụ cười xinh đẹp với Bạch Sơ Ảnh, từng bước tới gần hắn.
Bạch Sơ Ảnh đứng yên tại chỗ, chân mày không nhíu lại nữa. Nụ cười trên mặt tiểu Đào dần dần biến mất, híp mắt nhìn nam nhân trấn định, không hề khẩn trương trước mắt. Người này không đơn giản như bề ngoài, tiểu Đào âm thầm đề cao cảnh giác.
Khóe miệng Liễu Y Y hàm chứa nụ cười đắc ý, nhìn tiểu Đào sắp bắt được Bạch Sơ Ảnh, mà Bạch Sơ Ảnh lại sợ đến mức không nhúc nhích thì trong lòng vô cùng vui sướng. Lúc tiểu Đào sắp chạm vào ống tay áo của Bạch Sơ Ảnh thì bỗng nhiên bị chặn lại.
“To gan, ngay cả chuyện của bản tiểu thư ngươi cũng dám quản, không muốn sống nữa có phải không?”. Liễu Y Y thấy trước mặt xuất hiện hai người áo đen thì biết là Cổ Thiên Thương phái tới bảo vệ Bạch Sơ Ảnh. Một nô tài nho nhỏ cũng dám phá hư chuyện của nàng, Liễu Y Y tức giận quát.
Tiểu Đào cũng giằng co, không ai chịu thua ai.
“Bảo chủ đã dặn không ai được động thủ với Ảnh công tử”. Nhật đứng thẳng người, giọng lạnh lẽo rập khuôn.
“Ngươi biết ta là ai không? Ta là biểu muội của Bảo chủ các ngươi, là nữ chủ nhân tương lai của Cổ gia bảo, sao ngươi dám càn rỡ trước mặt bản tiểu thư?”. Mặt Liễu Y Y đỏ lên, trợn mắt nhìn.
“Nhật, Nguyệt chỉ nghe lời Bảo chủ”. Nhật vẫn băng lãnh vô tình, không chút nào thay đổi khi nghe đối phương nói ra thân phận.
“Ngươi… ngươi…”. Liễu Y Y tức giận đến toàn thân run rẩy, chỉ vào Nhật nói không nên lời.
Tiểu Đào biết võ công mình không tệ nhưng nếu đối thủ là ám vệ của Cổ Thiên Thương thì nàng không dám hành động bừa bãi.
“Liễu tiểu thư, ôi chao, xảy ra chuyện gì thế này? Đều là người một nhà, khẩn trương như vậy làm gì?”. Triệu Cảnh Trần đi ngang qua, thấy dáng vẻ muốn đánh nhau của bọn họ, lại nhìn Bạch Sơ Ảnh và Liễu Y Y thì biết ngay là chuyện gì xảy ra. Hắn giả vờ ngạc nhiên kêu Liễu Y Y một tiếng, cho nàng chút mặt mũi.
“Hoàng… hoàng tử”. Tức giận trên mặt Liễu Y Y lập tức biến mất, có chút bối rối nhưng rất nhanh trấn định lại, lộ ra nụ cười ngọt ngào, giọng điệu cũng dịu dàng. “Y Y không biết hoàng tử đến, nếu thất lễ xin hoàng tử thông cảm nhiều hơn”
“Không nghiêm trọng như vậy, Liễu tiểu thư không cần khách khí. Bổn cung chỉ trùng hợp đi ngang qua mà thôi”. Triệu Cảnh Trần mỉm cười tuấn nhã, bày ra phong độ của một công tử thế gia không màng mỹ nhân kế. Hắn quay đầu nhìn Bạch Sơ Ảnh, vui vẻ nói. “Sơ Ảnh, ta đang định tìm ngươi, sao ngươi lại ở đây?”. Hắn liếc tiểu Đào, giọng lạnh lùng. “Ngươi đang làm gì thế này?”
Tiểu Đào quay đầu nhìn tiểu thư nhà mình, sau đó thu tay hành lễ với Triệu Cảnh Trần. Nhật Nguyệt cũng thu hồi đề phòng mà làm lễ.
“Hoàng tử đừng hiểu lầm, chúng ta chỉ đùa giỡn mà thôi. Ảnh công tử tuấn dật như vậy, ai nhìn cũng sẽ thích. Y Y rất thích Ảnh công tử nên muốn đùa với hắn một chút”. Liễu Y Y nói dối mà không đỏ mặt, giọng dịu dàng mềm mại, hoàn toàn là dáng vẻ của một tiểu thư khuê tú.
“A, thì ra là vậy. Sơ Ảnh đúng là đặc biệt, khó trách Liễu tiểu thư quan tâm tới hắn như vậy”. Lời nói của Triệu Cảnh Trần mang theo chế giễu, nhưng giọng điệu lại hết sức chân thành, không hề có chút giễu cợt.
“Nếu Hoàng tử tìm Ảnh công tử có việc thì Y Y đi trước, thất lễ”. Liễu Y Y mỉm cười, hơi cúi người từ biệt. “Tiểu Đào”
“Tiểu Đào xin cáo lui”. Tiểu Đào hành lễ với Triệu Cảnh Trần rồi vội vã theo sao Liễu Y Y.
Lúc Triệu Cảnh Trần xoay người lại thì Nhật Nguyệt đã không còn bóng dáng. Bạn đang �
“Cảnh Trần”. Bạch Sơ Ảnh thản nhiên kêu một tiếng, cũng không chờ Triệu Cảnh Trần trả lời đã chậm rãi bước về phía trước.
“Sơ Ảnh”. Triệu Cảnh Trần đuổi theo hắn, đi song song. “Ngươi có biết vì sao Liễu Y Y làm vậy với ngươi không?”
Bạch Sơ Ảnh mới vào đời, không hiểu được chuyện tình yêu, Triệu Cảnh Trần sợ hắn bị người ta ức hiếp, sẽ có hại. Tuy Cổ Thiên Thương che chở hắn trăm bề, nhưng có một số việc cũng khó lòng phòng bị.
“Nàng thích Thương, mà Thương thích ta”
Hắn không hiểu vì sao nữ nhân kia lại thay đổi chóng mặt như vậy, rõ ràng còn đang nổi giận đùng đùng muốn giết người, sau một khắc lại biến thành mềm mại ôn hòa. Hắn không thích người như vậy.
Triệu Cảnh Trần thấy Bạch Sơ Ảnh cũng không phải cái gì đều không hiểu. “Nàng làm vậy gọi là ghen tị, có đôi khi ghen tị sẽ khiến người ta bất chấp lý lẽ, biến thành độc ác tàn nhẫn. Sau này nhìn thấy nàng thì phải đề phòng một chút biết không?”
Ôi chao, hắn biến thành bà mụ từ lúc nào thế này? Từ khi Giang Ngọc Nhan nói với hắn Bạch Sơ Ảnh rất giống hắn, bản thân hắn đã bất tri bất giác xem Bạch Sơ Ảnh như đệ đệ. Triệu Cảnh Trần bất đắc dĩ sờ mũi.
“Ừ”
“Cho ngươi biết một việc”. Triệu Cảnh Trần thần bí nói, chờ Bạch Sơ Ảnh bước chậm lại mới tiếp tục nói. “Phụ hoàng ta, đương kim hoàng thượng Triệu Vũ, hắn có một bức tranh, nam tử trong đó giống y như ngươi”
“A”. Bạch Sơ Ảnh nhẹ nhàng đáp một tiếng, cũng không tỏ ra hứng thú hay nhàm chán.
Triệu Cảnh Trần có chút nản lòng nhưng vẫn nói tiếp. “Phụ hoàng dường như yêu nam tử trong tranh, mỗi ngày đều si ngốc ngắm mấy canh giờ”
“A”
“…”
“…”
“Ta hoài nghi người trong tranh là cha ngươi, nếu không tại sao trên đời lại có hai người giống nhau như vậy, chỉ có phụ tử mới thế thôi”
“Cha?”
Bạch Sơ Ảnh dừng bước, nghiêng đầu nhìn Triệu Cảnh Trần, trong mắt có nghi hoặc. Từ lúc hắn bắt đầu hiểu chuyện thì cha vẫn ở trên núi, cha chưa từng kể về quá khứ của mình, hắn cũng không hỏi. Cha không muốn hắn nói cho bất cứ ai biết chỗ ở, nhất định là đang trốn tránh ai đó, không muốn để người kia tìm được. Lẽ nào đó là phụ hoàng của Cảnh Trần, hoàng thượng Nạp La quốc?
“Đúng, tám chín phần là cha ngươi. Nếu không tin, ngươi có thể hồi cung với ta, xem rồi sẽ biết”. Tuy nói vậy có chút hại người lợi mình, nhưng làm người có đôi khi không theo ý mình.
“Không, Thương ở đây”. Bạch Sơ Ảnh không hề do dự cự tuyệt, tuy hắn rất muốn biết người trong tranh có phải cha hay không, nhưng hắn không muốn rời khỏi Thương.
“A”. Triệu Cảnh Trần thất vọng cụp mắt. “Vậy khi nào ngươi muốn đi thì nói với ta, ta lấy danh nghĩa hoàng tử Nạp La quốc thề rằng nhất định sẽ không khiến ngươi chịu ủy khuất”
Mặc dù Triệu Cảnh Trần muốn mang Bạch Sơ Ảnh vào cung, nhưng vẫn không đành lòng nhìn hắn bị thương tổn, cho dù phụ hoàng đối xử với hắn thế nào, Triệu Cảnh Trần cũng sẽ bảo vệ hắn.