CHƯƠNG : KHẨU VỊ QUÁI LẠ
“Ngươi có thể đi”. Cổ Thiên Thương lạnh lùng nói với Liễu Y Y. Khi chuyển sang Bạch Sơ Ảnh, vẻ mặt hắn lập tức dịu xuống, giọng nói cũng nhu hoà. “Ảnh, ăn cháo”. Cổ Thiên Thương đem kiếm của Bạch Sơ Ảnh đặt lên bàn, đưa cháo tới tận tay hắn.
Bạch Sơ Ảnh rất tự nhiên đón nhận, không coi ai ra gì mà ăn.
Liễu Y Y trợn mắt. Biểu ca sao lại hầu hạ người khác? Lúc nào cũng do người khác hầu hạ hắn mà! Nam tử này rốt cuộc là ai, có năng lực gì mà khiến biểu ca đối xử tốt với hắn như vậy? Cháo này là mình làm riêng cho biểu ca, sao hắn có thể ăn cơ chứ?
Liễu Y Y không giấu được tức giận, vươn tay muốn đoạt cái chén của Bạch Sơ Ảnh nhưng bị Cổ Thiên Thương kéo lại.
“Biểu ca?”. Liễu Y Y uỷ khuất đến mức nước mắt rưng rưng.
Cổ Thiên Thương làm như không thấy, kéo nàng ra cửa. Lúc mở cửa thì Kha Dĩ đã cung kính đứng bên ngoài.
“Bảo chủ”. Thu hồi nụ cười, Kha Dĩ cung kính nói.
Cổ Thiên Thương nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói. “Sau này đừng để nàng đến gần Ảnh”
“Vâng, tuân lệnh Bảo chủ”
Ảnh? Chậc chậc, thật thân mật. Nghe Ngọc Nhan nói hai người bọn họ lần đầu tiên gặp mặt đã thân thiết như vậy, đúng là không giống với tác phong của Bảo chủ. Bảo chủ lúc nào cũng duy trì khoảng cách với mọi người, người kia quả nhiên đặc biệt.
“Tức chết ta”. Liễu Y Y về phòng, đập bể vô số đồ vật nhưng vẫn chưa hả giận. “Bạch Sơ Ảnh, chờ xem, ta sẽ không tha cho ngươi”
“Tiểu thư, ngươi đừng giận, không nên vì một tiện nhân hạ đẳng mà tổn hại thân thể. Ngươi yên tâm, tiểu Đào sẽ giúp ngươi”
“Không giận, ta không giận”. Liễu Y Y thuận khí, trên mặt lấy lại thần thái. “Thật ư? Tiểu Đào, ngươi có biện pháp gì?”. Tiểu Đào luôn thông minh lanh lợi, ý xấu cũng nhiều, có nàng hỗ trợ, nhất định có thể khiến yêu tinh kia đẹp mặt.
Tiểu Đào bí hiểm cười. “Tiểu thư yên tâm, ta sẽ không để ngươi chịu uỷ khuất”
Liễu Y Y vui vẻ nở nụ cười.
Cổ Thiên Thương muốn ở lại Giang thành hai ngày, xử lý một số chuyện trong bảo và triều đình. Hai ngày nay hắn rất bận, không có thời gian theo Bạch Sơ Ảnh. Bạch Sơ Ảnh cũng không có ý kiến, dù sao hắn đã quen ở một mình. Nhưng hắn cũng không thể ở một mình mãi, Cổ Thiên Thương bận rộn không có nghĩa là mọi người đều bận.
Giang Ngọc Nhan chính là một kẻ rảnh rỗi, Triệu Cảnh Trần cũng không bận như Cổ Thiên Thương, hai người bọn họ chờ cho Cổ Thiên Thương bước ra khỏi phòng thì lập tức theo vào.
Bọn họ cũng không có chuyện gì, chỉ quấn quýt lấy Bạch Sơ Ảnh nói chuyện không đâu hoặc thám thính chuyện của hắn và Cổ Thiên Thương. Tuy Bạch Sơ Ảnh hỏi gì đáp nấy nhưng vấn đề là hắn luôn dùng “không biết” và “không thể” đến trả lời, hơn nữa vẻ mặt rất vô tội khiến bọn hắn ngượng ngùng không hỏi nữa. Ngày tiếp theo hai người cũng không thu hoạch được gì, phẫn nộ ra về.
Bọn họ vừa đi, Liễu Y Y đã tới, nhưng bị Kha Dĩ ngăn bên ngoài không cho vào.
“Kha Dĩ, tên nô tài này, đừng tưởng ta không dám làm gì ngươi, mau cút đi”. Liễu Y Y nhìn chằm chằm nam tử vẻ mặt nghiêm túc trước mặt, không còn chút dáng vẻ khuê tú.
“Đây là Bảo chủ căn dặn, Kha Dĩ không dám cãi lời”. Kha Dĩ nề nếp nói.
“Ngươi”. Liễu Y Y hung hăng đá Kha Dĩ một cước. “Ngươi dám cãi lệnh ta ư?”
“Chủ nhân của Kha Dĩ là Bảo chủ, nhận lương của Bảo chủ, đương nhiên phải nghe lệnh Bảo chủ mà không phải biểu tiểu thư”. Kha Dĩ bày ra vẻ mặt trung thành.
“Ngươi… Đồ nô tài không có mắt, ta sớm muộn gì cũng cho ngươi đẹp mặt”. Liễu Y Y giậm chân, lắc lư thắt lưng, hổn hển rời đi.
“Ảnh công tử, dùng cơm”. Kha Dĩ mỉm cười với nam tử thanh nhã lạnh nhạt ở trong phòng cả buổi sáng, kiếm không rời tay kia.
Bạch Sơ Ảnh ngẩng đầu. “Thương đâu?”
“Bảo chủ ra ngoài làm việc vẫn chưa về”
“A”
Bạch Sơ Ảnh thản nhiên ‘a’ một tiếng rồi buông kiếm xuống, đứng dậy tới bên bàn cầm đũa từ tốn ăn. Kha Dĩ đứng bên cạnh nhìn, thầm nghĩ chắc hắn là đệ tử xuất sắc của đại môn phái nào đó, nhìn động tác ăn cơm là biết có giáo dưỡng.
Trong phòng rất yên tĩnh, Bạch Sơ Ảnh ăn cơm cũng không phát ra tiếng động, không biết gia đình thế nào mới dạy dỗ ra được. Kha Dĩ rất tò mò về thân thế của hắn.
Cổ Thiên Thương tới chiều mới về, vừa tới nơi đã đi thẳng vào phòng Bạch Sơ Ảnh, không hề để mắt tới Liễu Y Y.
“Ảnh”
Cổ Thiên Thương vừa vào cửa đã thấy người mình nhớ mong cả ngày đang yên lặng ngủ thiếp đi trên giường. Cổ Thiên Thương ngồi xuống giường nhìn hắn, cho đến khi hắn tỉnh lại.
“Thương”. Bạch Sơ Ảnh vừa mở mắt thì thấy người mình nhung nhớ ở trước mặt, hơi mơ màng mỉm cười.
“Tỉnh rồi”. Cổ Thiên Thương quyến luyến hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Sơ Ảnh một cái. “Rửa mặt, ăn cơm”
“Ừ”
Bên ngoài trời đã tối, trong phòng thắp đèn lưu ly, đốt lên chậu than, ấm áp và sáng ngời. Mọi người đã chờ trên bàn ăn lâu rồi, chỉ vì đợi người kia tỉnh ngủ. Ngoại trừ Liễu Y Y bĩu môi, những người khác đều bình tĩnh ngồi, tuyệt đối không để ý đến việc bọn họ phải chờ lâu như vậy.
Mắt Triệu Cảnh Trần mang theo ý cười nhìn Dương Lăng Tiêu ngồi bên cạnh, tìm đề tài bắt chuyện với hắn. Dương Lăng Tiêu từ đầu đến cuối đều vô cảm, giọng điệu cung kính, hỏi gì đáp nấy, không hề chủ động mở miệng. Triệu Cảnh Trần cũng không ngại, vẫn rất hớn hở.
Giang Ngọc Nhan và Kha Dĩ cũng trò chuyện hết trời nam đất bắc, đại ca tiểu đệ, hận rằng sao tới giờ mới gặp.
Liễu Y Y chống cằm nhìn chằm chằm ra cửa.
“Bảo chủ, Ảnh công tử”. Kha Dĩ và Dương Lăng Tiêu nhìn thấy hai người đến thì đứng dậy chào.
Cổ Thiên Thương gật đầu, ý bảo bọn họ ngồi xuống.
“Biểu ca”. Liễu Y Y nhã nhặn cười. “Ngươi đã đến rồi”
Cổ Thiên Thương nhìn nàng một cái, kéo Bạch Sơ Ảnh ngồi vào vị trí. Chỗ của Bạch Sơ Ảnh đã được bố trí riêng, trên ghế có một lớp đệm lông thật dày. Mọi người thấy tấm đệm dưới mông Bạch Sơ Ảnh thì cười mập mờ, Liễu Y Y càng tức giận đến xù cả tóc.
Bạch Sơ Ảnh mơ hồ nhìn mọi người, trong mắt lộ ra nghi hoặc. Cổ Thiên Thương quét mắt qua, lạnh lùng nói. “Ăn”
Mọi người vẫn chưa thu hồi nụ cười trên khoé miệng, trước khi Cổ Thiên Thương kịp tức giận thì vùi đầu ăn. Phần lớn món ăn trên bàn đều dựa theo sở thích của Bạch Sơ Ảnh, trong thời gian này Bạch Sơ Ảnh không ăn quá chua nhưng vẫn thích đồ chua. Bốn mươi món trên bàn có một nửa là thức ăn chua, mọi người ăn đến ê răng nhưng không dám nói, cắn răng mà ăn. Cổ Thiên Thương luôn gắp thức ăn cho Bạch Sơ Ảnh, không thèm nhìn đến biểu cảm quái dị của mọi người.
Chậc, khẩu vị của Bạch Sơ Ảnh thật khó đỡ, ngoại trừ Giang Ngọc Nhan, ai nấy đều cắn răng nghĩ.
Bạch Sơ Ảnh ăn không nhiều lắm, vì mỗi ngày hắn đều ăn mấy bữa. Không lâu sau Bạch Sơ Ảnh đã thấy no, so với Liễu Y Y còn ăn ít hơn. Liễu Y Y trừng mắt, cực kì không phục.
Cổ Thiên Thương không nói câu nào, mang theo người yêu đã ăn no về phòng. Mọi người trợn mắt, làm như không có gì xảy ra mà tiếp tục ăn. Liễu Y Y tức giận ném đũa rời đi.
“Tiểu Tiêu Tiêu, cái này ăn ngon, ăn nhiều một chút”. Triệu Cảnh Trần gắp thức ăn vào chén Dương Lăng Tiêu.
Giang Ngọc Nhan và Kha Dĩ nhìn nhau, vờ như không thấy, vùi đầu mãnh liệt ăn.
Dương Lăng Tiêu không hề biến sắc, vô cùng cung kính. “Cảm tạ Hoàng tử, Lăng Tiêu tự gắp được, không cần phiền tới Hoàng tử”
“Được rồi, mau ăn đi”
Triệu Cảnh Trần cũng không kiên trì, dứt khoát đáp. Mọi việc đều có mức độ, phải biết vừa phải, làm người thừa kế duy nhất của Nạp La quốc, đạo lý này hắn đương nhiên hiểu.
Hôm sau đoàn người xuất phát quay về Cổ gia bảo. Giang Ngọc Nhan và Kha Dĩ suýt rơi lệ từ biệt. Nếu không phải Cổ Thiên Thương nhất quyết bắt Giang Ngọc Nhan theo bên cạnh Bạch Sơ Ảnh, hắn đã ở lại Giang thành. Thật không nỡ rời xa tri kỉ.
Cổ gia bảo cách Giang thành mười mấy ngày lộ trình, không xa cũng không gần. Bọn họ dùng ngựa tốt, tốc độ vừa nhanh vừa ổn định, nếu trên đường không có chướng ngại, khoảng mười ngày là đủ.