CHƯƠNG : QUAN HỆ KHÔNG TRONG SÁNG
Vì đường xá thông suốt nên chỉ mất năm ngày đã tới Giang thành. Vừa nghe tới Cổ Thiên Thương trở về, Liễu Y Y đã trang điểm thật kĩ, lả lướt ra đón.
“Biểu ca”
Vừa nhìn thấy Cổ Thiên Thương xuống xe, Liễu Y Y đã vui sướng kêu lên một tiếng, nhào tới. Cổ Thiên Thương cau mày, nghiêng người né tránh. Liễu Y Y không còn hình tượng mà té xuống đất, trang điểm và búi tóc cũng bị lệch, quần lụa dính bụi rất chật vật.
Mọi người ở bên cạnh đều che miệng cười thầm, Kha Dĩ không che miệng nhưng khoé môi lại co rúm, chân mày nhướn nhướn, xem ra là vui muốn chết.
Liễu Y Y rất kiên cường, tự bò dậy oán giận nhìn mọi người đang cười trộm, vỗ vỗ bụi bặm trên người, quay đầu cười tươi như hoa nhìn Cổ Thiên Thương, không hề nao núng kêu lên. “Biểu…”
Thanh âm bất chợt ngừng lại khi Cổ Thiên Thương ôm Bạch Sơ Ảnh xuống xe. Đôi mắt đẹp của Liễu Y Y trừng lớn, miệng khẽ nhếch. Người này là ai vậy? Tại sao biểu ca lại ôm hắn xuống xe? Biểu ca vẫn luôn chán ghét người khác chạm vào hắn, cho dù là mợ cũng không thể tuỳ tiện đụng chạm. Tại sao ánh mắt biểu ca lại dịu dàng như vậy, chính mình chưa hề thấy qua.
Liễu Y Y kinh ngạc, đồng thời trong lòng bốc hoả. Nam tử này ở đâu ra mà dám quyến rũ nam nhân, quan trọng nhất là quyến rũ biểu ca mà nàng yêu nhất! Nàng tuyệt đối sẽ không để hắn toại nguyện!
Liễu Y Y phẫn hận trừng mắt nhìn nam tử áo trắng xuất trần kia, trong mắt dường như phun ra lửa đốt trụi Bạch Sơ Ảnh.
Bạch Sơ Ảnh cảm giác được tầm mắt nàng, chỉ nghi hoặc nhìn một cái rồi kéo tay Cổ Thiên Thương, theo hắn vào trong.
Từ đầu tới đuôi, tầm mắt của Cổ Thiên Thương đều đặt trên người Bạch Sơ Ảnh, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Liễu Y Y một cái. Liễu Y Y uất ức, hai mắt rưng rưng điềm đạm đáng yêu, khiến người ta thương tiếc. Giang Ngọc Nhan chậm rãi bước xuống xe, khoé miệng mỉm cười, cho dù chỉ là nụ cười thản nhiên nhưng với gương mặt tuyệt sắc của hắn lại trở nên phong hoa tuyệt đại, mị hoặc mê người.
Liễu Y Y vừa híp lại mắt thì đã trừng lớn hơn, đẹp quá! Lửa giận vừa rồi ngay lập tức bị nam tử tuyệt sắc này đè xuống, lúc này trong đầu nàng chỉ có hai chữ ‘đẹp quá’, không còn nghĩ được điều gì khác.
“Chào tiểu thư, tiểu sinh là Giang Ngọc Nhan, ta có thể hỏi quý danh của vị tiểu thư xinh đẹp này không?”. Giang Ngọc Nhan bày ra bộ dạng giai công tử, đôi mắt đẹp ẩn tình, âm điệu dịu dàng.
“Ta, ta là Liễu Y Y”
“Ha ha, hoá ra là Liễu tiểu thư, hạnh ngộ hạnh ngộ”
Liễu Y Y ý thức được mình vừa thất lễ, gương mặt đỏ lên, rụt rè nói. “Giang công tử, hạnh ngộ”
“Liễu tiểu thư thật đẹp”. Giang Ngọc Nhan mỉm cười, giọng nói chân thành, tuy những lời trong miệng hắn tuyệt đối khiến người khác khó tin.
Liễu Y Y vừa nghe thì trong lòng đã không vui. Nhưng giọng Giang Ngọc Nhan quá chân thành, khiến Liễu Y Y không thể nào phản bác, đành phải cắn môi ngăn lại lửa giận, dịu dàng hiền thục trả lời. “Đa tạ”
Liễu Y Y đã triệt để khôi phục khỏi nhan sắc của Giang Ngọc Nhan, lập tức cảm nhận được nguy cơ. Người này rõ ràng là nam tử nhưng còn đẹp hơn bất cứ nữ nhân nào nàng thấy. Hắn vừa rồi bước xuống từ xe ngựa của biểu ca, người xinh đẹp như vậy, nam nữ đều thích. Biểu ca cũng chỉ là nam nhân bình thường, sắc đẹp ở trước mặt… Liễu Y Y nhíu chặt mày, âm thầm kinh hãi.
Mới vừa rồi biểu ca dịu dàng ôm một nam tử xuống xe, lẽ nào biểu ca thích nam nhân, biểu ca là đoạn tụ? Gương mặt xinh đẹp của Liễu Y Y trong nháy mắt trắng bệch đến khó coi. Hèn chi biểu ca chán ghét nàng theo hắn, ngay cả nhìn cũng không thèm.
Biểu ca mà mình thích nhất lại… Không được, nàng không thể để chuyện này xảy ra, biểu ca chỉ nhất thời bị mê hoặc mà thôi. Liễu Y Y là ai, đường đường biểu muội của Bảo chủ Cổ gia bảo, đường đường nữ nhi của Binh bộ Thượng thư Nạp La quốc, sao lại thất bại vì một nam tử được.
Sắc mặt Liễu Y Y trở nên tốt hơn, đầy cao ngạo. Hơn nữa cho dù biểu ca thích nam tử kia thì cậu mợ cũng không đồng ý. Cổ gia bảo cần có người thừa kế, mà nam tử kia dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể sinh con cho biểu ca. Đến lúc đó, hừ, xem hắn còn có yêu pháp gì!
Nữ nhân này không nên chọc vào thì tốt hơn, Giang Ngọc Nhan thầm nghĩ.
“Thảo dân Kha Dĩ bái kiến Hoàng tử, mời Hoàng tử vào trong”
Kha Dĩ cung kính chào đón Triệu Cảnh Trần. Triệu Cảnh Trần mỉm cười gật đầu, nhìn thoáng qua Dương Lăng Tiêu đang bận rộn thu xếp này nọ, quay đầu theo thị vệ vào trong.
“Giang công tử, mời vào trong”
Nhìn Triệu Cảnh Trần bước vào, Kha Dĩ cũng quay đầu nhìn về phía Giang Ngọc Nhan đang đứng cạnh Liễu Y Y, mỉm cười mời. Quả nhiên danh bất hư truyền, Giang Thánh y của Dược Thánh cốc là đệ nhất mỹ nam của Nạp La quốc, còn y thuật của hắn có lợi hại như truyền thuyết hay không thì phải cần kiểm chứng.
“Cảm tạ, Kha đại ca cứ bảo ta Ngọc Nhan là được rồi”. Giang Ngọc Nhan bỏ qua nữ nhân âm độc kia, mỉm cười với Kha Dĩ.
“Vậy vi huynh cũng không khách khí, Ngọc Nhan tiểu đệ”. Kha Dĩ cũng là người cởi mở, có một mỹ nhân như vậy đồng ý xưng huynh gọi đệ với mình, chính mình cần gì phải rụt rè.
“Mời Kha đại ca”
“Mời Ngọc Nhan”
Hai người khách sáo vào trong, không ai để ý tới Liễu Y Y, khiến nàng tức giận giậm chân, thề rằng phải bảo biểu ca đuổi việc Kha Dĩ.
“Ngọc Nhan, vị công tử áo trắng bên người Bảo chủ là ai, có quan hệ gì với Bảo chủ vậy?”. Kha Dĩ rất tò mò về vị công tử có thể khiến Bảo chủ đối xử đặc biệt kia.
Giang Ngọc Nhan nghe vậy quay đầu mập mờ nháy mắt với hắn mấy cái, lông mi thật dày run lên giống như cánh quạt. Trong lòng Kha Dĩ cũng run lên, cảm thán Giang Ngọc Nhan đúng là tai hoạ.
“Hắn gọi là Bạch Sơ Ảnh, là một kẻ chưa hiểu chuyện đời, thân phận của hắn ta cũng không rõ lắm, còn quan hệ của bọn họ…”. Giang Ngọc Nhan mãnh liệt chớp mắt, đôi môi ưu mỹ cong lên. “Kha đại ca là người thông minh, không cần tiểu đệ nói ngươi cũng hiểu được mà”
Kha Dĩ cũng cười mập mờ, không nói gì.
“Biểu ca, biểu ca, Y Y tới thăm ngươi”
Cổ Thiên Thương mang Bạch Sơ Ảnh vào phòng, vừa uống xong một ngụm trà thì Liễu Y Y đã e thẹn kêu lên ngoài cửa. Bạch Sơ Ảnh nghe vậy chỉ thản nhiên nhìn Cổ Thiên Thương một cái rồi tiếp tục lau chùi thanh kiếm mấy ngày chưa lau qua. Bạch Sơ Ảnh không thích ánh mắt nữ nhân kia nhìn Thương, nhưng đó là chuyện của nàng, người ta muốn dùng ánh mắt thế nào là tự do của họ, Bạch Sơ Ảnh không xen vào, cũng không muốn để ý.
Cổ Thiên Thương đối diện với ánh mắt của Bạch Sơ Ảnh, thấy hắn không hề bất mãn thì lập tức yên tâm, nhưng trong lòng cũng khó chịu. Dù sao khi người mình thích bị người khác dùng ánh mắt ái mộ mà nhìn, bất luận là ai cũng sẽ không vui, nhưng Ảnh lại biểu hiện quá bình tĩnh. Cổ Thiên Thương biết Bạch Sơ Ảnh là người đơn thuần, có nhiều chuyện hắn không hiểu, cho dù hiểu thì với tính cách của hắn, chỉ cần không vượt qua điểm mấu chốt, hắn sẽ không can thiệp.
“Biểu ca, ngươi ở đâu? Ta làm cháo tổ yến cho ngươi, ngươi mau mở cửa để ta bưng vào”. Liễu Y Y ở ngoài hô lên không ngừng, gõ cửa vài cái.
Gương mặt Cổ Thiên Thương phút chốc lạnh xuống, cất bước kéo cửa ra, trong đôi mắt đen thẳm tràn đầy băng tuyết.
Liễu Y Y dường như không phát hiện hắn không vui, cười tươi như hoa, nũng nịu nói nhỏ. “Biểu ca”. Thanh âm e thẹn đến mức không khí cũng phải run rẩy mấy cái.
Bạch Sơ Ảnh đang chuyên tâm lau kiếm trong phòng, nghe vậy thì dừng lại động tác trên tay một chút rồi mới khôi phục bình thường. Sắc mặt Cổ Thiên Thương càng thêm băng lãnh, hắn ghét nhất nàng dùng giọng điệu này nói chuyện, lần nào cũng khiến hắn không tự chủ được phát tác, nếu không nể mặt cha nàng thì hắn đã sớm quăng nàng ra cửa, bất kể nàng là nữ hay nam.
“Về đi, ta không đói”. Cổ Thiên Thương trực tiếp cự tuyệt.
Gương mặt Liễu Y Y trong nháy mắt xụ xuống, bi thương nói. “Biểu ca, ngươi đừng như vậy mà, đây là ta chuẩn bị riêng cho ngươi, nếu không đói bụng thì ăn một ngụm thôi cũng được”. Liễu Y Y đưa chén đến gần Cổ Thiên Thương, trong đôi mắt đẹp lộ vẻ cầu xin.
Dáng vẻ kia rất đáng thương, nam nhân nào nhìn thấy cũng đau lòng, nhưng Cổ Thiên Thương lại là người nào? Hắn chịu đựng nàng rất nhiều năm, cũng biết rõ con người nàng, sẽ không bị bộ dạng của nàng lừa gạt.
“Không cần”. Giọng Cổ Thiên Thương băng lãnh.
“Chỉ một ngụm thôi, ta bảo đảm”
“Thương, đói”.
Người bên trong bình tĩnh lên tiếng, vẻ mặt Cổ Thiên Thương dịu xuống, Liễu Y Y âm thầm cắn răng.
“Đưa ta, đi đi”
Cổ Thiên Thương vươn tay định đón lấy bát cháo tổ yến trong tay Liễu Y Y, nhưng nàng nhẹ nhàng tránh ra, cười rất hiền thục. “Biểu ca, để ta”. Nàng muốn nhìn xem yêu nghiệt kia có yêu thuật gì mà khiến biểu ca cưng chiều hắn như thế.
Cổ Thiên Thương cũng không tính toán với nàng, Ảnh đói bụng, vẫn nhanh chóng mang cháo vào thì hơn.
Liễu Y Y đặt cháo lên bàn, thấy Bạch Sơ Ảnh đang chuyên chú lau kiếm ở bên cạnh, biết nàng vào mà cũng không ngẩng đầu lên một chút. Lửa giận của Liễu Y Y tăng vụt, nhưng có Cổ Thiên Thương ở đây, nàng không thể nổi giận, nàng phải giữ ấn tượng tốt nhất với biểu ca.
“Vị công tử này, đao kiếm không có mắt, ở trong phòng cũng không nên cầm kiếm, coi chừng đứt tay”. Liễu Y Y dịu dàng khuyên nhủ.
Đứt tay? Bạch Sơ Ảnh nhíu mày, hắn từ lúc ba tuổi đã không rời kiếm, chưa từng đứt tay.
Liễu Y Y giận sôi lên, nhưng trên mặt vẫn dịu dàng tươi cười. “Ta là Liễu Y Y, công tử tên gì?”. Liễu Y Y không để ý tới ánh mắt lạnh băng của Cổ Thiên Thương, tiếp tục dò xét Bạch Sơ Ảnh.
“Bạch Sơ Ảnh”. Bạch Sơ Ảnh không ngẩng đầu, tiếp tục chà lau, giọng điệu bình thản.