Chương 27: Beelzebub đã tới mất tiêu rồi
“Thế không lẽ nào………………….là con ruồi kia?
Tôi rụt rè trỏ vào con ruồi.
“A-ờ, có lẽ…. Chỉ là một “con ruồi dơ bẩn”. Cái thứ sinh vật thấp kém chỉ quanh quẩn quanh phân ngựa… Nó không có sừng giống như bọn quỷ hay có…”
“ ‘AI’ là loại sinh vật thấp kém hả–jya?”
“Sư phu, xin đừng giả giọng đùa giỡn như vậy! Nó làm em hết hồn đấy... Xin chị hãy đùa những lúc yên bình hơn ấy!”
“Hả? Nhưng tôi có nói gì đâu. Chị chẳng có skill để giả cái giọng nào như thế.”
“Nếu vậy, thì cái giọng vừa rồi…?!”
Harukara đảo mắt sang con ruồi.
Thật khó để nhìn một con ruồi khi nó bay vo ve vòng quanh.
“Đúng vậy đó-jya. Là ta đây-jya.”
Ngay sau lời tuyên bố đó, khói trắng liền phụt lên.
Một cô gái trẻ nhìn như một nữ hiệp sĩ kì tài xuất hiện.
Cô đang mặc bộ đồ trông như một cái váy, nhưng có đường hở và rốt cuộc nó cứ như một bộ đồ nịt. Cô ấy cũng đeo một dây lưng da, loại đeo kiếm, trái ngược hẳn với những gì bạn nghĩ một thiếu nữ quyền quý sẽ mặc. Cô ấy giống như đang cosplay một nữ doanh nhân tàn độc ấy.
Còn về ngoại hình, cô có mái tóc bạc, dài khác thường và nước da màu nâu.
Cô ấy trông có vẻ trạc tuổi tôi, nên xét theo đó, cổ hẳn là một học sinh cao trung. Tuy vậy, ở thế giới này thật vô nghĩa nếu đánh giá tuổi tác một người bằng ngoại hình, nên thật khó nói rõ được là cô ấy trẻ hay già.
“Tên ta là Beelzebub-jya. Hai người có thể tự giới thiệu không?”
Với cái con người trên trời rơi xuống này…
Mà sao Beelzebub lại là nữ nhân thế kia chứ? Đúng là cái tên kì lạ, ngay cả giới tính cũng không phân biệt được nốt.
“À, vì ta có thể hóa thành ruồi, nên ta được gọi là Chúa Tể Ruồi. Nếu hai người thấy tệ với sinh vật thấp kém này, thì cho ta được xin lỗi nhá.”
Beelzebub đặt chéo tay trước ngực rồi làm một cử chỉ cúi chào lịch sự.
Có lẽ nào cô ấy là tuýp người sẽ lắng nghe nếu tôi trình bày lý do cho cổ? Không không, cái này chắc là đang mỉa mai đây. Một người với thái độ lịch thiệp đáng sợ hẳn phải là một kẻ xấu xa. Tôi không thể buông lỏng cảnh giác được.
“Hiii, hiii… a à ừm, sinh vật thấp kém chỉ là buộc miệng mà thôi. Tôi không dám gọi Beelzebub-sama là loại như vậy… T-tôi không có ý định ấy dù chỉ một chút xíu xiu nào hết…”
Harukara dường như sắp té ngã vì sốc. Hay là tôi nên nói là, nhỏ đã không đứng nổi nữa và té đập mông xuống sàn rồi.
“Không, không hề gì. Ta chẳng quan tâm tới việc cô gọi ta là sinh vật thấp kém cả. Maa, nó lại làm ta tự hỏi rằng một người elf là kiểu người gì vậy, có phải họ là dạng trở nên quá khiếp hãi với một sinh vật thấp kém như ta?”
“T-elf chúng tôi chỉ là cát bụi mà thôi… chúng tôi không cao quý đến mức được làm thức ăn cho gia súc đâuuuuu….”
Mặc dù nói vậy để giữ thể diện, nhưng cô cứ như đang phỉ báng cả quỷ tộc vậy. (dịch: chửi xéo là đồ súc vật đó :v)
“Ta đã đi cả chặng đường dài để đuổi theo cát bụi đó đấy-jya.”
Không có chút ngần ngại, Beelzebub lấy ra một cái quạt lông lộng lẫy, bắt đầu quạt cho mình. Một mùi hương ngọt ngào của trái cây lan tỏa khắp phòng, có lẽ bắt nguồn từ cái quạt gấp kiểu như trang sức ấy.
“Ta thích hương thơm của trái chín, nên ta thích sử dụng cái quạt có tẩm mùi như vậy-jya. Mà nói, đây không phải là mùi trái chín thúi. Mùi chín thúi là thứ ưa thích của ta. Tuy nói vậy thôi, nhưng ruồi (ngọt) và ruồi bẩn có lẽ giống nhau (hình dạng), nhưng đừng lầm lẫn cả hai.”
Bất kể cô ấy là ruồi hay không, thì con người này thật khó hiểu.
“Cô đã lẻn vào nhà trước khi tôi cường hóa kết giới.”
Tôi không ngờ cô ấy xâm nhập dễ dàng tới vậy. Thế nhưng, thật là tốt khi hai đứa con gái và Raika đã đi di tản rồi.
“Cũng gần như vậy-jya. Tin đồn có một người elf trú ẩn ở chốn này đã lập tức đến hang ổ của ta. Ruồi rất thích tin đồn của con người và hương thơm trái cây… Và ta, không hề, thích những mùi hôi thối-jya.”
Ruồi được coi là loài yêu thích nhưng thứ đang phân hủy phải không?
“Thôi nhé, Phù thủy Cao nguyên. Ta chẳng có việc cụ thể gì với cô cả. Nhưng vì ta đã gian khổ lắm mới tới được đây, cô hẳn nên có vinh dự phục vụ trà cho ta. Tuy nhiên, cô không phải người hầu của ta, nên ta sẽ để cô quyết định sẽ phục vụ loại trà nào. Việc của ta ở đây là—“
Với một cái liếc, mắt Beelzebub hướng vào Harukara, người vẫn chưa thể đứng vững, bởi vì sự khiếp hãi khủng khiếp.
“Harukara. Vì cô luôn luôn bỏ chạy, khiến ta rất mất thời gian để tìm ra cô. Nhưng ta nghĩ rốt cuộc thì việc đó thật đáng giá, cô có nghĩ vậy không?”
“Hii, hiii! X-xin tha mạng! T-tôi sẽ làm bất cứ gì!”
“À há, cô sẽ làm bất cứ gì phải không? Ta nghe rõ ràng đấy nhá.”
Beelzebub nhoẻn miệng cười khi cô dùng quạt che miệng.
À, theo cái cách mà cuộc trò chuyện đang diễn ra, thì tiếp theo cô ta có lẽ sẽ nói là, “Vậy thì, hãy đi chết đi.”
Đành chịu thôi. Mặc dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nhưng đệ tử vẫn là đệ tử.
Tôi bước ra giữa họ và giơ tay mình can thiệp.
“Nếu cô muốn động tới đệ tử của tôi, cô phải vượt qua sư phụ của cô ấy trước, là tôi đây.”
Tôi nở một nụ cười táo tợn. Mặc dù đây không phải là tình huống tôi nên cười, nhưng đối với nhỏ đệ tử này, tôi không còn cách nào khác phải tỏ ra dũng cảm.
Ở phía đối diện, Beelzebub tỏ ra bực bội.
“Cô dám cản trở ta? Cô định ngán đường ta sao? Mà thôi, thật hay vì ta đã chuẩn bị rồi.”
“Có vẻ như đệ tử của tôi không còn lời nào muốn nói với cô nữa, vậy nên cô có thể vui lòng rời đi được không?”
“Bộ cô yêu cầu ta đi, thì tự nhiên ta sẽ đi chắc?”
Những cái cánh trong suốt nhô ra từ lưng Beelzebub.
Chúng thật đẹp, nhưng lại mang hình hài cánh côn trùng.
“Quả thật đây là một tình cảnh lý tưởng. Tay chân ta bắt đầu tê bại vì chưa được chiến đấu từ lâu rồi. Coi bộ cô rất tự tin về sức mạnh của mình. Hãy chơi một trận xem.”
“Tôi đã rèn luyện bằng cách giết slime trong suốt 300 năm qua.”
“Chỉ mới 300 năm thôi sao? Thời gian cô sống chỉ mới bằng 1/10 của ta thôi.”
Kẻ địch dường như đã sống 30 thế kỉ. Nhưng mà, mới chỉ là 3000 năm thôi. So với 4000 năm lịch sử của Trung Hoa thì vẫn còn ngắn chán. Nếu là vậy, bằng tất cả khả năng, tôi sẽ ổn.
Tôi có lẽ sẽ hạ được cô ta.
Được thôi, tôi sẽ giành chiến thắng và giải quyết chuyện này một cách yên bình nhất có thể.
Đây là trận đầu tiên tôi đánh với quỷ cấp cao, nhưng tôi bị buộc phải theo mà chẳng có lựa chọn nào.
“U-ừm, Phù thủy cao nguyên-san, à không, Sư phụ…c-có thật thế có sao không…?”
Tôi đánh mắt sang bên.
“Một đệ tử nên ngoan ngoãn và im lặng. Vai trò của sư phụ là phải chịu trách nhiệm vì những sai lầm của đệ tử.”
Tuy nhiên, Beelzebub này dường như là một khách hàng khó chơi mà không hề chấp nhận lời xin lỗi. Tôi chẳng còn lựa chọn nào ngoài việc dùng bạo lực giải quyết tình hình.
“Ừm, Beelzebub, nếu tôi thắng, làm ơn đừng có cử thuộc hạ tấn công bên tôi nữa, được chứ?”
“Chuyện đấy sẽ không xảy ra. Ta ghé đến đây, chỉ vì sở thích cá nhân của ta thôi. Ta tới thẳng đây từ quê nhà xa xôi của mình-jya.”
“À~thế thì tốt. Vậy thì chẳng còn gì để lo lắng nữa.”
Nếu tôi đánh bại Beelzebub ở đây, đệ tử và tôi có thể sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
“Cô, ta không muốn đánh nhau ở nơi này. Ngôi nhà sẽ hư hại nếu ta phô diễn sức mạnh của ta. Ra bên ngoài đánh đi.”
Ok, tôi hiểu. Tôi thật sự biết ơn đấy.
Tôi đang lo lắng về ngôi nhà bị hư hao lần nữa.
“Tôi nhận lời thách đấu của cô. Hãy đấu một trận quang minh chính đại nào.”