Chương 26: Đối phó với Beelzebub
Ngay sau khi rời khỏi làng, tôi và Harukara lập tức quay về nhà.
Tới lúc này, tôi tin rằng tin tức về ngoại hình của nhỏ đã được lan truyền khắp nơi rồi… Chiến thuật để mọi người tin cổ là đệ tử của tôi có vẻ như đã bị phản tác dụng.
“Trước hết, tạm thời lúc này cô bị cấm ra ngoài. Tuy rằng cũng nhẹ nhõm đôi chút là tin tức về ngoại hình của cô chỉ lan truyền một cách tối thiểu, song cô vẫn là người elf duy nhất ở quanh đây, nên khả năng cô bị nghi ngờ là rất cao. Lúc này, tránh tiếp xúc với dân làng là tốt nhất.”
“Vâng ạ…đệ tử sẽ cẩn thận…”
Khi về tới nhà, Harukara toàn thân run lên.
“Hắn sẽ không đến, phải không? Beelzebub và bọn chúng không có tới đâu đúng không…?”
“Coi nào, mọi chuyện sẽ ổn mà. Không có ai ở làng hỏi, “Cô là Harụkara hả?”, đúng không? Bằng cách này hay cách khác thì chúng ta sẽ né tránh câu hỏi đó. Ít ra thì…. Hãy hy vọng vậy đi…”
Dù gì đi nữa, việc này vẫn rất là nguy hiểm.
“Raika, em có thể di tản con gái chị tới nhà em được không?”
“Được ạ, em đang nghĩ hỏi chuyện đó.”
Raika đáp và tôi thực sự thấy nhẹ nhõm.
“Vậy thì xin nhờ em đó.”
Tôi dự định sẽ bảo vệ Harukara, song dù nói vậy, tôi cũng cần phải bảo vệ các con gái của tôi khỏi bị làm hại. Nếu không thể bảo vệ được mọi người thì tức nghĩa là tôi đã thất bại.
“Okaa-san, Sharusha cũng muốn đánh…”
Với vẻ mặt đăm chiêu, cô bé Sharusha đi đến chỗ tôi và nói.
“Trước kia, con đã từng muốn giết kaa-san. Bởi vậy nên, lần này con muốn được bảo vệ kaa-san.”
Tôi ôm chặt lấy Sharusha.
“Cảm ơn con, Sharusha. Nhưng mà cảm xúc của con đã đủ làm mẹ hạnh phúc rồi. Con là con gái của mẹ, bảo vệ con gái là nhiệm vụ của mẹ mà.”
“Nhưng mà Beelzebub nguy hiểm lắm. Con đã đọc sách…”
Sau đó, Farufa chạy tới.
Con bé cầm tay Sharusha.
“Sharusha, em không thấy ư? Mẹ đang gặp rắc rối đó! Sharusha, việc đó trông như là lòng hiếu thảo, nhưng thật ra không hề hiếu thảo chút nào đâu!”
Quả nhiên, tuy lời con bé thường rất ngây ngô, song Farufa đúng là một người chị cả.
“Được rồi… Onee-san.”
Sharusha lùi bước.
“Azusa-sama, đối phương là một con quỷ cấp cao. Người nhất định phải gia cố sức mạnh kết giới thêm nữa. Một kết giới xua đuổi quỷ thường được con người dùng. Em nghĩ chị có thể tạo được thứ y hệt với Sáng tạo Ma thuật thôi.”
“Ý hay đó, Raika. Chị nhớ đã từng đọc nó trong một cuốn ma đạo thư.”
“Rồi vậy thì em sẽ hóa lại thành rồng và về nhà cha mẹ. Xin lỗi vì làm phiền Azusa-sama, nhưng xin chị hãy liên lạc với em để xác nhận chị an toàn.”
“Ừa, chị hiểu rồi. Ngày tốt lành em nhé.”
Bữa trưa đã được chuẩn bị, song lại không được dùng, ba người họ vội vã rời khỏi căn hộ, rồi sau đó bay đi. Bởi vì vậy, có những con bọ nhỏ bay vo ve gần bữa ăn trưa. Những phần nào chưa được ăn, tôi có thể đóng băng chúng lại bằng băng thuật.
Sau đấy tôi rời khỏi nhà, đặt một kết giới bao quanh để đuổi quỷ.
“Nếu là quỷ cao cấp, có lẽ nó sẽ vượt qua được, nhưng thế là được rồi vì sẽ làm tiêu hao năng lượng của chúng.”
Tôi cũng là cheat đây nhé. Ắt hẳn nó phải có hiệu quả ở mức độ nào đó.
Không có gì đặc biệt xảy ra suốt hôm đó thậm chí cả về đêm. Có lẽ bọn chúng không định đến tấn công ngay lúc này sao?
“Cứ thế này thì chị hy vọng chúng ta sẽ không bị tấn công.”
“Em nghe được từ lâu lắm rồi, rằng quỷ dường như hoạt động tích cực hơn vào ban đêm. Có lẽ khi đó chúng mới đến…”
“Giời ạ….thế thì làm sao ngủ cho ngon nổi….”
Suốt bữa tối, không hề có vụ tấn công nào. Chắc có lẽ hôm nay không có? Mà, sao lũ bọ cứ vo ve khắp nơi, nhưng trong thế giới này, không có bình xịt côn trùng nên đành mặc kệ vậy. Sau bữa ăn, Harukara uống “Rượu dinh dưỡng”. Theo nghĩa nào đó, nhỏ cứ như tội phạm bị dồn vào chân tường ấy.
“Uống về đêm đã thành thói quen của em rồi…hức…”
Tuy rằng hành lý cô mang theo khi tới đây khá nặng, nhưng bên trong toàn là chai rượu không hà. Chắc có lẽ nhỏ định bán khi gặp khó khăn về tiền bạc.
“Harukara, hãy ngủ trong phòng tôi hôm nay.”
“H-hả, không lẽ sư phụ thích nữ nhân…?”
“Đời nào, chỉ vì nếu em tách khỏi tôi, thì khó bảo vệ cho em thôi.”
Vì tôi nghĩ uống rượu thì rất dễ ngủ say, Harukara có thể sẽ bị tấn công trong lúc ngủ.
“R-ra là vậy?...Em xin lỗi…”
Giường của Harukara được chuyển tới phòng tôi, kề bên chỗ tôi. Quả nhiên, có thêm một giường quả là tệ. Thực sự căn phòng trở nên rất chật chội.
Tiếng ngủ mớ đêm đó của Harukara cực kì ồn ào.
“Eh~, như quả dưa hả~ Thật quá đáng~ Cùng lắm thì to cỡ trái cam thôi~ Mông tôi cỡ quả đào là hết mức, đùa gì kì vại~”
Con nhỏ này mơ cái gì vợi?! Thật chẳng có ý thức lúc nguy cấp gì cả!
Hôm sau, cũng như ngày sau đó, không có động tĩnh gì hết. Vốn dĩ thế này là điều hay, nhưng cảm thấy nặng nề vì không có cảm giác tuyệt đối an toàn. Vụ này còn tiếp tục kéo dài trong bao lâu nữa đây?
Harukara cứ uống “Rượu dinh dưỡng” mỗi chập tối.
Uống về đêm đã thành thói quen của nhỏ. Dường như người ta có thể thức trắng đêm khi uống nó. Tôi ngồi nguyên đêm mà không hề ngủ.
“Puha--! Quả nhiên, miễn là có Rượu dinh dưỡng, em cảm thấy mình có thể chiến đấu về đêm được luôn!”
Tuy rằng có thể xảy ra chiến đấu, nhưng làm ơn đừng bắt tôi đánh nhau với Beelzebub.
“Cô thích rượu đó lắm hả?”
“Hà, tại vì triết lý làm thuốc của em là tạo ra thứ gì mà em muốn tự mình thử nghiệm á. Ngoài ra, không phải Sư phụ cũng uống đấy sao? Sư phụ đã uống kha khá à nha.”
“Gì cơ? Tôi đâu có uống.”
Do việc dựa vào thức uống tăng lực khiến tôi nhớ lại những ngày làm nô lệ công ty, vậy nên tôi tuyệt nhiên giữ khoảnh cách với chúng.
“Không đúng, thế không đúng. Ngoại trừ mấy ngày vừa qua, em đã giảm liều lượng xuống chỉ còn một lần một ngày. Em đã không còn hàng dự trữ nào, nên ngày mai, em sẽ phải làm thêm.”
“Eh~….? Chị thiệt sự có uống giọt nào đâu…”
“Ss-sư phụ cứ thích đùa…?
“Chị không có đùa. Đời nào chị lại đùa vào thời điểm thế này hả.”
Harukara và tôi nhìn nhau trân trối.
Đoạn cả hai xanh mặt.
Có phải tụi tôi cùng cảm thấy có gì đó tệ hại đang diễn ra sao?
---Rồi, có tiếng vo veeeeeeeee. Một cái gì đó bay ngang qua.
Một con bọ. Nhân tiện, có rất nhiều bọ ở trong nhà mấy ngày qua.
Sau khi nhìn kĩ hơn, côn trùng cánh nhỏ này là một con ruồi.
Tôi có cảm giác kì lạ, khó chịu.
“Nè, không phải Beelzebub là ruồi đúng không nhỉ?”
“Đúng đó, tuy em không biết nhiều, nhưng hắn được gọi là Chúa tể ruồi mà.”
“Vậy thì lẽ nào…. là con ruồi này?”