Chương 15: Phù thủy Bất tử 300 tuổi với vẻ ngoài 17 tuổi vs Cô bé 50 tuổi
“Sharusha dành phần lớn cuộc đời để có thể giết được mẹ. Miễn là em ấy có cái phép Phà Tà ứng với Phù thủy Cao nguyên, em ấy sẽ không bao giờ thua được.”
Như vậy đó… Khoanh vùng mục tiêu chịu ảnh hưởng Phá Tà càng nhỏ bao nhiêu thì càng mạnh bấy nhiêu. Nếu chỉ giới hạn cho mình tôi, thì sức mạnh chắc chắn là rất đáng kể.
Thế nhưng, thậm chí còn có thể đạt được một phép nhắm vào một mục tiêu mới chỉ gặp lần đầu sao…
“Hai tinh linh slime tụi con hiểu rõ lí do vì sao chúng con được sinh ra. Do đó, em gái Sharusha đã tìm kiếm một chỗ có rất nhiều slime chết, biết được danh tính của mẹ, nhặt tóc rụng và thu thập vật liệu cần thiết để thực hiện phép Phá Tà.”
Farufa-chan nói với tôi.
Phần nào, nó y chang như vụ gắn tóc lên búp bê để nguyền rủa ai đó vậy.
“Tuy Farufa muốn gặp mama sớm hơn, nhưng Sharusha bỗng nhiên nói, “Không được phép gặp…”. Song sau khi Sharusha hoàn thành phép, con thấy nó không có đúng lắm nên con đã tới.”
“Farufa-chan, con thật là đứa trẻ ngoan!”
“Bởi vì, mama là mama của Farufa.”
Tuy rằng hơi bị kì cục, do tôi vốn dĩ không sinh ra chúng, nhưng tôi cho rằng chúng có thể gọi tôi là mama cũng được… Để xảy ra cớ sự này cũng là do sự bất thường của tôi, giết cái gì không giết mà chỉ nhắm vào toàn slime.
“Mẹ tò mò thôi, sao Farufa không thấy phẫn nộ với mẹ?”
“Tuy rằng linh hồn Farufa sinh ra bởi những linh hồn tích tụ, nhưng nhờ có Mama mà Farufa được sinh ra, Farufa muốn được thân thiết với mẹ.”
Trong một khoảnh khắc, bản năng làm mẹ của tôi rúng động.
Con quả thực là một đứa trẻ ngoan, Farufa-chan.
Nhưng mà, giờ việc đó không phải là trọng tâm.
Từng chút một, Sharusha đang tiến đến.
“Thực là kì lạ. Sharusha ta đây, dù được sinh ra cùng lúc, nhưng không hiểu sao bản tính của ta lại khác hẳn chị gái. Ta không thể nào ngừng mong muốn giết Phù thủy cao nguyên được.”
Một không khí quái dị dâng lên.
“Rõ ràng Phà Tà dành cho Phù thủy Cao nguyên là một phép cực kì đặc biệt. Lượng ma lực tiêu tốn cũng khổng lồ. Thậm chí trữ lượng 50 năm ma lực cũng chỉ dùng được vài tiếng thôi.”
Hiệu quả quá ư là tệ hại!
“Còn có nhiều cách bình thường để sống mà, đúng không! Ý chị là, suốt thời gian đó em đã ngồi chờ đợi mà không nghĩ gì khác ngoài việc báo thù ư…?”
“Từ khi Sharusha được sinh ra cách đây 50 năm, ngươi đã là phù thủy mạnh nhất. Nếu cứ như thế thì ta không thể thắng được, ta hiểu. Vì thế, ta đã phát triển một ma thuật chỉ để dành tiêu diệt một tồn tại tà ác, đó là Phù thủy Cao nguyên. Chính vì vậy, ta đang cứu mama!”
Cách con bé dồn hết sự nhiệt huyết quả thật sai lầm hết chỗ nói.
“Giờ thì, cứ dùng bất kì loại phép nào đi. Tất cả phép của ngươi, ta sẽ vô hiệu hết!”
Tôi thử dùng Hỏa thuật Thiêu đốt.
“Hồng hỏa, Lam hỏa, Hắc hỏa! Trở thành sức mạnh của ta.”
Ngọn lửa trúng vào Sharusha, nhưng—con bé hoàn toàn không bị thương tích gì.
“Thấy chưa. Phà Tà này, ngươi đã hiểu chưa?”
Thế này thì, tệ quá…
Đòn tấn công của tôi hoàn toàn vô ích, không có cách nào có thể chiến đấu được.
Nếu như vậy—tôi chỉ còn nước bỏ chạy thôi.
Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách.
Thời tiền kiếp, tôi đã không thể bỏ chạy khỏi kiếp nô lệ công ty, thế nên tôi bị chết vì làm việc quá tải và căng thẳng tinh thần[note3958].
Chạy ngay thôi!
Tôi có phép được gọi là Không vận.
Vừa nãy, do con bé nói phép thuật đó chỉ kéo dài trong vài giờ, nên nếu tôi có thể chạy trốn tới khi đó, thì thiếu gì củi đun!
Cơ thể tôi bắt đầu bồng bềnh.
Thế nhưng, khi đang lơ lửng độ 10m trên không—
“Phép thuật, biến đi!”
Sharusha la lên, tôi té nhào xuống đất.
Chân tôi tê bại.
“Chơi gì kì vậy…nếu chị không là phù thủy cấp 99, thì đã bị gãy xương rồi…”
“Ngươi không chạy nổi đâu. Ta sẽ giết mi như cách mi giết slime vậy!”
Sharusha cười hăm hở.
Đây... là ác giả ác báo sao…
Có lẽ không thể nào thắng lại nổi vũ khí tối thượng chuyên biệt dành cho tôi rồi.
Ngoài ra, tôi đã sống 300 năm rồi.
“Farufa-chan. Mẹ rất hạnh phúc khi ít ra cũng được gặp con.”
Tôi ôm đứa nhỏ.
Ôm con gái mình rồi sau đó mà chết, thật là ấn tượng mà.
“Mama! Đừng nói vậy! Farufa bằng cách nào đó sẽ nghĩ ra cách!”
Farufa-chan. Xin lỗi, với mẹ việc này là bất khả thi….
“Azusa-sama! Xin để việc này cho em!”
Raika cũng tuyệt vọng.
“Cảm ơn em. Raika là đồ đệ mà chị rất hãnh diện. Mà món omelett cũng ngon lắm…”
“Không sao đâu! Chúng ta có thể thắng!”
“Ngừng lại đi….Không có cách nào thắng đâu. Raika sẽ bị thương đó!”
“Phải đó mẹ. Sharusha chỉ nghĩ đến việc giết Phù thủy cao nguyên, nên em ấy sẽ không nhắm vào người khác. Mẹ nhanh chạy đi.”
Khung cảnh làm tôi nhớ một bộ phim kinh dị cũ mà mình đã xem qua.
Có một sát thủ người máy đang dần tiến lại gần.
Nhưng mà, nó chỉ lết từng cen-ti-met một [note3959] .
Thế mà, Sharusha vẫn chưa tới chỗ tôi.
“Ậy, em gái con đi chậm như rùa mẹ à.”
Farufa lên tiếng.
“Hả? Thế tức là mẹ có thể trốn được…?”
Raika nghe những lời đó.
Tức thì Raika hóa thành hình dạng rồng.
Sau đó, em ấy đứng ngáng trước Sharusha.
“Từ giờ, ngươi sẽ không tiến lên được bước nào nữa!”
“Để ta qua, con rồng kia.”
Sharusha lạnh lùng nói.
“Ta từ chối! Ta có bổn phận phải bảo vệ sư phụ!”
“Ngừng lại đi, Raika! Nguy hiểm lắm!”
Raika chỉ mỉm cười, nhìn sang hướng tôi.
“Em không sao, Azusa-sama. Em ấy sẽ bắt kịp sớm thôi, làm ơn cứ chạy trốn đi ạ!”
“Cái đó là một cái death flag to đùng đấy!”
Việc đó là không có được! Chị tuyệt đối không cho phép em hy sinh!
“Eto, thực ra tháng kế, chị em sẽ kết hôn. Nên, em nhất định sẽ dự đám cưới ạ.”
“Làm quái gì mà em cứ kéo flag lên mãi vậy!?”
“Em sẽ bảo vệ Azusa-sama! Ăn đi! Long cước!”
Raika tung cước vào Sharusha.
Vô dụng thôi… Trước sau gì nó cũng phản lại, vô dụng hết…
Thế nhưng, không hề có sự phản đòn.
Sharusha té ngửa.
Eh? Tình hình trở nên vượt ngoài sức mong đợi của tôi.
Raika lặng lẽ kiểm tra tình trạng của đối phương bên kia.
“Azusa-sama, người này bất tỉnh rồi. Thế là em đã giành chiến thắng.”
“HẢ!? Chúng ta thế là thắng như thế này sao?!”
Đường thượng lộ của tôi thế vậy mà bình an ư.
“Tại em gái Sharusha của con quá chuyên chú vào việc đánh bại mama, nên em ấy cực kì yếu ớt đối với người khác. Nói cách khác, em ấy chỉ thắng được mỗi mama, mà việc đó cũng chỉ diễn ra một lần mỗi 50 năm thôi.”
Thiệt là… Con cái nhà ai mà dở người thế…