Chương 14: Con gái tôi đến giết tôi
Cô bé tên Farufa với mái tóc xanh lam bảo rằng em gái cô bé muốn giết tôi.
Vậy nên để không gây ra bất cứ hiểu lầm nào, tôi phải nói cho rõ ràng nhất có thể,
“Farufa, mama không muốn chết. Nên em có thể kể chị nghe về cô em gái mà em đã nói trước đó không?”
Trước khi nhận ra, mặt đứa trẻ tên Farufa đã cứng đờ ra.
Cô bé không hề có vẻ gì là đang đùa giỡn, mà cũng không phải là cô bé đủ tuổi để nghiêm túc nữa.
“Azusa-sama, tạm thời bây giờ, hãy đưa đứa trẻ này vào trong nhà, và nghe kĩ câu chuyện của em ấy.”
Raika nói đúng. Bất kể có nhìn thế nào đi nữa, thì tình huống này thật kì lạ.
“Farufa-chan, chị sẽ mang cho em chút đồ ngọt. Vào bên trong nha.”
“Vâng! Farufa muốn ăn!”
“Nhưng mà, em hãy kể thêm chị nghe thêm về tình hình nữa nhé.”
“Dạ! Dạ!”
Vì tôi vừa mới làm bánh qui 2 hôm trước nên tôi nhờ Raika chuẩn bị chúng.
Trong khi đó, tôi tiếp tục nói chuyện với đứa trẻ tại bàn.
“Farufa-chan, tên của cô em gái mà em nhắc đến là gì?”
“Là Sharusha ạ.”
“Sharusha cũng là con của chị ư?”
“Vâng, phải đó mama.”
Sao giống như thẩm vấn vậy ta. Tuy nhiên, việc này chỉ là vì mạng sống tôi đang bị đe dọa thôi.
Những gì tôi hiểu được là.
Tôi có một cô con gái tên là Sharusha và đứa trẻ này đang tính giết tôi.
“Em có biết lý do vì sao Sharusha nhắm tới mạng chị không vậy?”
“Con nghĩ em ấy có mối hận thù với mama. Có lẽ là, đủ lớn để muốn giết mẹ.”
Quái quỷ chưa.
Cuộc sống ở thế giới fantasy của tôi đã hoàn toàn thay đổi, giờ thì lại phát triển giống Sci-Fi rồi.
Có một cô con gái mà tôi chẳng nhớ là mình đã sinh ra khi nào nữa, và hơn nữa, đứa con gái này lại hận đến nỗi muốn giết cả tôi.
Dẫu rằng tôi hiểu thế này là bất thường, song tôi cũng không hiểu thêm điều gì ngoài cái đó cả.
Raika bước ra trong khi mang bánh qui trên một cái dĩa.
Farufa-chan thốt lên, “Woaaa~, bánh qui”, và bắt đầu ăn nó ngay.
“Em nghe tiếng hai người từ bên trong. Tạm thời lúc này thì, chị nên tự bảo vệ mình trước người tên Sharusha.”
“Chị biết, chắc chắn việc đó phải được ưu tiên rồi.”
Giờ là lúc phải tìm hiểu nhiều hơn về chân tướng của đối phương.
“Farufa-chan, em có biết kiểu đòn tấn công mà đứa trẻ Sharusha sẽ dùng không?”
“Sharusha cứ liên tục tập luyện ma thuật Phá Tà suốt thôi.”
Bởi vì nó được thiết kế nhắm đến việc chiến đấu với một loài đặc thù (ví dụ như một loại quái vật hay con người, hay có thế đặc thù hơn như nhắm đến orc hay elf), nó là một loại thuật có thể chặn mọi đòn tấn công.
Người học loại ma thuật đó thường là một sát thủ hay có những nghề đặc biệt như Kẻ diệt Cyclops hay Người thanh tẩy Vong linh.
Hơn nữa, càng thu hẹp phạm vi mục tiêu chừng nào, thì càng hiệu quả chừng ấy, ngược lại, phạm vi càng rộng thì càng yếu. Tỷ dụ, Phá Tà như vậy sẽ ít có tác dụng [note3907] .
“Phép Phá Tà sao? Nghe nói rằng ngay cả một chuyên gia cũng sẽ phải mất đến hơn 10 năm để thành thạo được nó cơ mà.”
Tôi cũng hiểu được lời Raika nói.
Nó được đặc chế cho một sát thủ chuyên trị một chủng loại đặc thù. Do phải mất quá nhiều để học, nên với tôi nó chẳng có giá trị gì.
Vì thế, nếu mà bạn sống đủ lâu, thì tôi tin rằng sức mạnh của phép Phá Tà có thể xác định được rồi----tuy vậy, bởi tôi đã sống 300 năm, tôi thiệt sự không nên lạc quan kiểu ấy.
“Sharusha-chan đã sống bao lâu rồi em?”
“Khoảng 50 năm ạ?”
Farufa nghiêng đầu nói mà không tự tin mấy.
Nhưng, chỉ như thế, thì tôi đã hiểu được rồi.
Kẻ địch cũng là dạng bất tử.
Trong trường hợp đó, thì còn có mối đe dọa khác là họ có thể là chuyên gia mạnh mẽ theo cách riêng của họ.
Nhưng loại Phá tà nào sẽ dành cho tôi? Phá tà 「Con người」? Hay Phá tà 「Bất tử」?
“Con chắc chắn, Sharusha sẽ sớm đến thôi. Mama, hãy cẩn thận.”
Ngay sau những lời đó của Farufa trong khi con bé đang ăn bánh qui.
Gatagatagata — Kính cửa sổ rung bần bật.
Có thứ gì đó xấu xa ở bên ngoài!
“Chị sẽ ra xem thử!”
Tôi lo lắng đi ra bên ngoài.
Raika lẫn Farufa nối gót theo sau.
Ở trên cao nguyên, một cô gái ngoại hình hệt như Farufa đứng đó.
Nhưng mà, tóc cô bé có màu xanh lục nhạt, và đang lấp lánh một chút.
“Cuối cùng, ta cũng tìm thấy ngươi, Phù thủy cao nguyên.”
Đứa trẻ nói bằng giọng rõ ràng.
“Sharusha! Không được bắt nạt mama!”
Vì Farufa nói vậy, nên đứa trẻ đó ắt là Sharusha rồi.
“Chị làm ơn im lặng cái. Sharusha sẽ giết ả để xóa tan nỗi hận thù này.”
Quả nhiên con bé tới giết tôi.
“Sharusha-chan phải không? Chị không nghĩ có thể để em giết chị, nhưng sao em lại làm vậy chứ?”
Fuu, Sharusha cười rộ lên.
“Ngươi, ngươi nghĩ đã giết bao nhiêu con slime rồi hả?”
Hở? Sao bé lại nói về slime?
“Chị em chúng ta được sinh ra từ linh hồn của những con slime bị sát hại tập hợp lại, nên có thể nói, chúng ta là tinh linh slime!”
“Tinh linh slime?!!!!!”
“Đúng vậy đó. Bởi tại ngươi đã giết một lượng slime khổng lồ ở nơi này, những oán linh đã tích tụ quá mức, cuối cùng hình thành nên tinh linh slime trước giờ chưa từng có! Đó là chị em chúng ta!”
Sharusha nói như thể đang buộc tội.
“Vậy, ngay cả khi Sharusha này, thậm chí khi ta lấy mạng nhà ngươi thì nỗi hận thù vô biên đó cũng vẫn còn mãi!”
Hiểu rồi… tuy tôi nghĩ rằng slime không hề biết báo thù, nhưng sự thật lại không phải như thế…
Tôi đã gây nên nỗi oán hận cho con bé.
“Đến đây và đánh đi! Ta sẽ giết ngươi và tổ chức tế lễ cho slime.”
“Tổ chức tế lễ, linh hồn slime đã tích tụ lại và thành ra em…?”
Theo 1 nghĩa nào đó thì, là tái chế sao? Dường như tôi sẽ phải…
“Im đi, im cả đi! Nhanh đến đây nào. Chuyện ngươi đánh bại được ta sẽ không bao giờ xảy ra!”
Đối phương đang hoàn toàn cương quyết. Ờ thì, trải qua hết tất cả mọi chuyện thì, quả nhiên là không thể ngăn cô bé được nữa rồi.
“Azusa-sama, hay chị ném một cơn lốc tới đằng đó và xem coi thế nào thì sao nhỉ?”
Raika đề nghị.
“Đối phương là tinh linh. Không thể nào chết chỉ vì một cơn lốc đâu.”
“Ừm. Hãy thử cái đó...”
Tôi giơ tay ra trước mặt.
Rồi tung một cơn lốc tới Sharusha.
Nhưng mà—
“Cơn lốc đó, biến đi!”
Khi Sharusha ra lệnh, cơn lốc thực sự bị dừng lại và tiêu biến.
“Thấy không, Sharusha ta đây, sau nhiều năm tập luyện đã đạt được Phá Tà để ngăn chặn Phù thủy Cao Nguyên. Nên ta tuyệt đối sẽ không thua mi.”
C-c-c-c-c-c-c-cái gì thế!
“Hơn nữa, ta tới đây sau khi đã tích tụ ma lực trong nhiều thập kỉ! Vì ngày hôm nay! Nạp mạng điii!”
Thế éo nào!!!!