Chương 12: Tập luyện cùng đệ tử
“Không phải đó là phản ứng của lá chắn sao?”
Đúng là vậy, bởi vì tôi tạo lá chắn ngày hôm nay nên cảm giác không thoải mái này chắc hẳn từ nó rồi. Trước giờ, trong suốt 300 năm, tôi chưa hề có cảm giác này bao giờ.
Nếu là vậy, tốt nhất nên đi kiểm tra xem.
“Raika, chị sẽ đi tới làng.”
“Em hiểu rồi!”
Tôi bay xuyên bầu trời đêm, cưỡi trên Raika đã hóa thành dạng rồng.
Đến khi tới trước làng, Raika quay lại hình người như thường lệ ở cổng. Rồi đó chúng tôi vào làng cùng nhau.
Ngay từ một khoảng xa, tôi đã nhận ra rằng ai đó đốt lửa. Giờ thì cái chắc là có việc gì đó đã xảy ra rồi.
“Xin lỗi, nhưng có chuyện gì vậy?”
“Ồ, Phù thủy-sama và Đệ tử-san!”
“Xin đến đây đừng chần chừ.”
Trong khi những tiếng nói như vậy phát lên từ trong đám đông, trưởng làng đưa ra lời giải thích.
Tuy rằng cũng có thể nói rằng tôi đã có thể đoán được ở một mức độ nào đó, bởi tại có một người đàn ông bị trói nằm lăn trên đất.
“Người này đã lẻn vào làng nhân lúc tối trời, nhưng thình lình hắn lại bị mất khả năng di chuyển.”
Tôi đoán có lẽ là do cái phép trói người ấy.
“Kết quả một số cuộc điều tra cho thấy, gần đây có một tên trộm đang lộng hành những vùng lân cận. Hắn thậm chí còn trộm ở thị trấn bên cạnh, và rõ ràng là đang định tấn công cả ngôi làng này nữa.”
“Vậy, đây là do tác dụng của lá chắn sao?”
“Phải, tất cả đều là nhờ Phù thủy-sama hết!”
Rõ rồi, liên quan tới người có ý định xấu, ngay cả mức độ như trộm cắp, thì cũng bị dính chấu nhỉ.
“Tao đang cố trộm mấy thứ, đang lục lọi cửa sau của quán bar…Nhưng thình lình tao thấy mình bị trói…Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?”
Tên tội phạm thú nhận.
“Sau khi ăn trộm, tao đã tính chạy trong đêm tối rồi…”
Vậy thì, quả nhiên việc lá chắn phản ứng với những ý nghĩ xấu xa là chính xác.
“Không phải tốt rồi sao, Azusa-sama. Lá chắn đã mang lại kết quả tích cực ngay lập tức!”
Raika cũng vui vẻ.
“Nhất định là nó sẽ có ích đối với ngôi làng.”
Nhưng mà, nếu như vậy, thật kì cục khi chỉ mình tôi được khen.
“Mọi người ở làng Furata ơi, người đề nghị tạo lá chắn là Raika. Do vậy, xin cũng khen ngợi Raika với!”
Từ đằng sau, tôi đẩy lưng Raika.
Hướng nhìn của dân làng chuyển sang Raika.
“Quả nhiên, đúng là đồ đệ của Phù thủy-sama có khác.”
“Nếu một con rồng có trái tim nhân hậu, thì đó đúng là một sự giúp đỡ hết sức to lớn nhỉ.”
“Ngôi làng càng ngày càng trở nên thanh bình và thật đáng để sống.”
Đúng vậy đó, tôi muốn mọi người khen ngợi cô học trò mà tôi tự hào nhiều nhiều hơn nữa.
“Kh, không không, người ra sức làm lá chắn này là Azusa-sama, thế nên..tôi không làm gì…”
Mặc dù Raika có vẻ ngại ngùng, nhưng thật không hay nếu đồ đệ của tôi không dần quen với nó.
“Việc này thật khá là khó chịu….”
“Nhưng mà, đâu phải là cảm giác tệ đâu, phải không?”
Nguyên tắc giáo dục của tôi là “khen và tiến bộ”.
Lý do vì sao tôi làm vậy là bởi tại khi còn là nô lệ công ty, tôi bị chê bai và chẳng được khen ngợi lấy một câu, hậu quả là sự thất vọng của tôi dần tích tụ.
Việc đó đã diễn ra, tệ nhất thì, tối đa là 5 năm thôi, nhưng mà, bất kể đã là phù thủy trong 300 năm, tới tận bây giờ, kí ức đó vẫn còn rất mạnh mẽ.
Con người sở dĩ thấy sung sướng bởi vì họ được ca ngợi.
Dĩ nhiên, có những ngoại lệ vì mỗi người một tính cách khác nhau, nhưng ngoài ra thì hầu hết là như vậy.
Việc giáo dục một người có lẽ trở nên tệ đi nếu bạn chỉ chăm bẵm khen lấy khen để, thế nhưng tôi sẽ làm khi có cơ hội. Và nếu tôi thành động lực, há chẳng phải đấy là một việc cực kì tốt đấy ư?
Tạm thời, không có thiệt hại gì cho làng, tôi rất là biết ơn bởi vì việc đó.
Một khi tôi thấy nhẹ nhõm, một cái ngáp bỗng dưng xuất hiện.
“Vậy thì, xin cáo từ. Chúc ngủ ngon nha.”
“Ừm…mọi người cũng có thể nói rằng có một con rồng đang bảo vệ mọi người chống lại kẻ thù bên ngoài bởi vì tôi cũng sẽ bảo vệ ngôi làng mà Azusa-sama yêu quí…Xin thứ lỗi.”
Raika và tôi trở về nhà mình.
“Azusa-sama, vì hôm nay lá chắn đã hoạt động, có chăng mai ta nên sửa chữa nó.”
“Đúng thật là mệt mỏi….”
Sau đó, chuyện có một lá chắn phòng thủ lớn quanh làng Furata do một phù thủy tạo nên được lan truyền nhanh chóng.
Việc có thể giúp bảo vệ bình yên cho làng thật là một vinh dự lớn lao.
Bởi chuyện về lá chắn đã được giải quyết, tôi công nhận Raika là một đệ tử chính thức.
Mà nói vậy, nhưng thực ra tôi đâu có gì để dạy.
Tôi dẫn Raika, ở dạng người, đi dạo chơi trên cao nguyên.
Một con slime ló mặt ra, thế là nó xong đời.
Sau đó thu hoạch ma thạch ngay.
Có vậy thôi đó.
Tuy vậy, hành động của tôi rất nhanh.
Khi một em slime vào tầm mắt, tay tôi đã tự động cử động rồi.
Sau đó em slime bị xỉa nhanh chóng với một ngón tay.
Chỉ vậy mà, sinh mệnh em slime đã chấm dứt.
Lấy ma thạch xuất hiện ra, tôi cất vào túi.
“Tuyệt quá đi! Đó là một hành động còn nhanh hơn cả mắt em có thể nhìn thấy nữa!”
“300 năm qua đã thành như vậy mỗi khi chị thấy slime xuất hiện rồi.”
Tôi không hề nghi ngờ gì khi nói đến kĩ năng diệt slime của mình, nó ắt phải là bậc nhất. Mặc dù không chắc lắm liệu tôi có thể khoe khoang về nó không.
“Đầu tiên, nếu em không có nhận thức về slime, thì em sẽ không thể giết được nó đâu. Nhưng mà, trước khi nhận ra, chị đã đạt tới trình độ thân thể phản ứng với slime và giết chúng. Bởi nhờ vậy, lv của chị dần tăng lên.”
“Hiểu rồi ạ. Em sẽ dành hết nỗ lực cho tới ngày em có thể đứng vững đấu với Azusa-sama.”
Mỗi khi Raika thấy một con slime, em ấy nhanh chóng vung tay búng nó.
Do sức mạnh của Raika khá đáng kể, mỗi khi em ấy đánh hay đá nó, chúng đều dễ dàng bị tiêu diệt.
“Nhân tiện, Azusa-sama, một ngày chúng ta sẽ diệt bao nhiêu slime vậy?”
“Để chị coi…Ừm…25 đi? À, nhưng chị có năng lực tăng lượng kinh nghiệm nhận được, nên thực sự khoảng là 50 nhỉ?”
Ờ thì, tôi có lẽ không nên nhắc mình mới đạt tới lv 99 gần đây. Thực tế, có lẽ có một con số chính xác hơn, nhưg mà tôi không biết là bao nhiêu cả.
“Em sẽ có thể thong thả nếu chỉ là 50 con…Hẳn nhiên, để cho máu sôi trào, em sẽ phải nỗ lực hơn nữa…”
Quả thực, hầu hết sẽ nói đó là một lượng công việc không đáng kể lắm.
“Nhưng em biết không, bởi vì nó không mất nhiều công sức mà 300 năm này chị chưa bao giờ bỏ lỡ. Nếu em làm một việc mà bất kì ai cũng làm được nhưng không có ai liên tục làm thì có lẽ sẽ có ý nghĩa đó.”
Đây là một cách diễn đạt cực kì ý nghĩa, thế nhưng, vì tôi cũng làm chính xác như vậy, nên có hơi ngượng một chút.
“Em hiểu rồi! Quả là Azusa-sama. Lời của chị thật ảo diệu!”
Tuy nhiên, bởi vì Raika bị ấn tượng sâu sắc, nên nó lại còn xấu hổ hơn.
Dẫu vậy, ngay cả khi tôi hùa theo, đó chỉ là một mặt của sự thật. Là một sư phụ, hãy nói về nó.
“Ờ Raika này, tuy em nói nỗ lực lớn, nhưng những thứ như là trở nên sôi máu, hãy bỏ ngay ý nghĩ đó đi nhé.”
“Hả? Sao vậy chị?”
Bộ lời tôi mâu thuẫn lắm ư? Raika trông khá bối rối.
“Đó là bởi vì nó dựa trên tiền đề của một người đang khoác lác về nỗ lực của mình. Khi dùng cách diễn đạt đó, chị cho rằng Raika sẽ phát hiện một chút khoác lác ở trong đó đấy.”
“Err, kể cả khi chị nói vậy thì…”
Nếu một người thể hiện nỗ lực vất vả rèn luyện, người thực hiện những việc ấy sẽ trở nên giác ngộ để khiến bản thân sẽ tốt hơn.
Điều này chẳng thể nào tránh khỏi.
Nói thẳng, hồi còn là một nô lệ công ty, tôi đã làm việc giống như vậy và cảm thấy tự hào về bản thân. Tỷ dụ, tôi vô thức nghĩ rằng tôi tốt hơn những người lề mề, hay những người thất nghiệp.
Tuy vậy, tôi có thể tự tin nói rằng đó là một sai lầm lớn.
“Hiểu chưa, Raika? Nếu em hành xử dựa trên cốt yếu bản thân mình là vĩ đại, em sẽ bắt đầu nghĩ mọi vật chung quanh em không có gì to tát, rồi trở nên quá quắt. Chị đã sống được 300 năm bởi vì chị không hạ thấp những thứ quanh mình.”
“Em hiểu rồi…”
Người rất chi nghiêm túc Raika lắng nghe một cách cao độ.
“Bởi vì chị là chính mình, bởi vì chị muốn, nên chị sẽ làm nó. Loại cảm xúc này sẽ giúp mọi thứ tiếp diễn. Hiểu chưa em?”
“Sau hết thảy, việc em chọn Azusa-sama làm sư phụ của em thật là đúng đắn. Em đã sáng mắt ra rồi! Nếu muốn mạnh hơn, em phải bỏ đi cảm giác khác biệt với người khác, phải không ạ! Thật quá thâm thúy ! Thật là một triết lý uyên bác!”
Phần nào, tôi cảm giác sự kính trọng của đồ đệ tôi lại tăng lên, nhưng ờ thì, vì tôi không nói gì sai, nên chắc có lẽ sẽ ổn thôi.
Ngày hôm đó, Raika tiêu diệt khoảng 60 slime, sau đó kết thúc buổi luyện tập.
“Được rồi, dù sao sự báo thù của slime sẽ không bao giờ xảy ra, nên thấy thì diệt thôi.”
Về sau tôi đã nghĩ lại về nó, nhưng không hiểu sao tôi lại nói một câu khiến flag kéo lên như vậy chứ….