Chương 11 – Lá chắn hoàn thành và tài nấu nướng của đệ tử
Nhân tiện, lá chắn tôi đã tạo có một vài tác dụng.
Trước hết, là chắn bao phủ toàn ngôi làng. Như thế thì hễ mà có ma thuật bay tới từ một khoảng cách xa, nó sẽ bị cản lại. Đây là tác dụng tiêu chuẩn của một lá chắn.
Chỉ là, còn có thêm một chức năng quan trọng nữa.
Nếu người có ý đồ xấu trong tâm tiến vào làng, lá chắn sẽ cảm nhận được người đó và phong ấn cử động của họ như một tấm lưới. Cái loại ma thuật “phong tỏa ác tâm” này hình như được dùng bởi các linh mục làm việc trong các đền thờ hay đại loại vậy, nhưng dựa theo tình hình này, tôi đã thêm nó vào.
“Trắng ra mà nói, gần như chưa có tiền lệ nào về việc một phép thuật mà lại có nhiều hiệu quả. Azusa-sama có thể thực hiện Sáng tạo Ma thuật, hơn nữa việc đó chỉ có thể làm được là nhờ chị là pháp sư bậc cao nhất mà thôi.”
Tôi được Raika khen quá đáng tới mức có hơi ngượng một chút.
“Một khi trở nên mạnh mẽ, em phải dùng sức mạnh của mình để làm điều tốt đấy.”
Tôi đã sống dai dẳng với ý nghĩ là phải bảo vệ làng Furata. Lý do thật đơn giản, đây là my home [note3752] . Tuy tôi sống trên cao nguyên, nhưng dân làng cũng có cùng cách sống như tôi thôi, và mọi người trong làng đều đồng tình với nó nữa.
Những thứ như hòa bình thế giới, hay thậm chí hòa bình cho một đất nước, chưa bao giờ tôi nghĩ tới nó cả. Tôi sống mà tin rằng tôi không hề có sức mạnh để hoàn thành được một lý tưởng lớn lao đến như vậy. Cũng bình thường thôi. Tuy nhiên, ít nhất tôi muốn bảo vệ nơi tôi sống. Bởi cảm giác như vậy, tôi làm thuốc và thậm chí là chữa trị cho những người bệnh.
Đây là raison d’être [note3753] của tôi trong suốt 300 năm qua.
Kết cục, lá chắn này làm theo lý tưởng đó, nên cứ vậy mà nó đã xuất hiện.
Ờ thì, tại vì tôi cấp 99, từ giờ trở đi những lời nhờ vả giúp đỡ từ nhiều nơi khác nhau sẽ tới, tôi cũng quan tâm đấy, nhưng…
“Vậy giờ chúng ta trở lại làng và báo lại cho trưởng làng nghe về nó nhỉ?”
“Vâng, vậy lên lưng của em đi.”
“Nah, đi bộ đi em.”
Hôm qua, tôi ăn khá thả ga, vì vậy tôi muốn tập thể dục.
Sau khi giải thích về nó cho trưởng làng, ổng vui mừng đến nổi rơi cả nước mắt. Hơn nữa, bởi vì nước mắt liên tục chảy dàn dụa ra, nên tôi lo rằng ổng sẽ bị mất nước quá.
“Tôi hạnh phúc quá! Phù thủy Cao nguyện thực sự nghĩ cho làng Furata!”
“Không phải mà, hình như có một tin đồn nói rằng sức mạnh của tôi tăng lên, và đây là một biện pháp đối phó với những việc tựa như vụ trước kia. Những người kiêu ngạo về sức mạnh của mình thường hay làm những việc vô nghĩa cũng sẽ bị hạn chế vào làng.”
Thí dụ, từ bây giờ, hễ mà tôi nhận lời khiêu chiến từ những người như Raika rồi thắng họ, tôi thật sự không dám nói là sẽ không có nguy cơ xảy ra những vụ việc báo thù nhắm vào dân làng. Ngoài ra, thực tế rằng ngôi làng đã trở nên nổi tiếng là bởi vì tôi. Và cũng vì thế nên khả năng xuất hiện một tên rắc rối cũng sẽ tăng lên.
“Không không! Suốt 500 năm qua, không hề có biện pháp an toàn nào được thực hiện cho ngôi làng này, nên đây là vấn đề thường xuyên được mang ra. Rốt cuộc nó đã được giải quyết rồi!”
Nếu biết trước nó là một vấn đề chưa được giải quyết như vậy thì lẽ ra tôi đã làm gì đó sớm hơn rồi!
“À phải! Tôi đang nghĩ đến việc dựng một bức tượng bằng đồng cho Phù thủy-sama!”
“Thôi thôi, làm ơn dừng ngay cho tôi.”
Nếu tôi mà là một người có khát vọng mạnh mẽ được nổi danh, tôi hẳn sẽ sung sướng lắm. Nhưng mà tôi thích mình vô danh hơn.
Bởi vì chuyện lá chắn đã kết thúc, chúng tôi trở lại căn nhà mới xây.
Chỉ là, cái gọi là “hệ thống ngăn ngừa tội ác” này có một điều phiền phức. Mà thực sự tốt nhất là đừng có chuyện gì xảy ra để chức năng đó của nó không được kiểm nghiệm.
Có vẻ như công việc của bọn tôi hôm nay thế là xong, nhưng vẫn có một thứ còn lại.
Đó là việc tự nấu ăn của Raika.
Phải, bởi vì chúng tôi sống cùng nhau, nên sẽ cần phải chia sẻ việc nấu nướng và dọn dẹp. Nhưng trái lại, đồ đệ của tôi muốn ôm hết.
Tuy vậy, nếu tôi khoán hết cho đệ tử thì sẽ có nguy cơ tôi bị biến thành một con người vô dụng mất. Do đó, tôi dự định sẽ tự mình làm một số việc trong khả năng. Mục tiêu của tôi là 50-50.
Chỉ là, kể cả tôi bảo là 50-50 đi nữa, trong trường hợp món ăn của Raika cực kì kinh dị, thì việc đó sẽ không xảy ra đâu. Thế nên, hôm nay tôi sẽ kiểm nghiệm tài nấu nướng của con bé.
“Mà ngay từ đầu, rồng có biết nấu ăn không?
Tôi hình dung ra cảnh một con rồng ăn thức ăn sống.
“Ehh, bọn em đâu phải bọn mọi rợ đâu ạ. Rồng là một chủng loài cao quý đấy chị.”
Thực hiếm có, Raika ưỡn ngực tự hào.
“Vì chị đã mua những nguyên liệu thông dụng, hãy chọn một ít và nấu gì đó xem.”
“Em hiểu rồi. Em sẽ cố gắng hết sức!”
Raika tiến vào nhà bếp với một thái độ nhiệt tình đáng kể.
Còn một lưu ý nữa, là ở thế giới này có một vật giống kiểu như một ống sắt có lửa ma thuật, dùng để điều khiển lửa.
Tuy nhiên, bởi vật dụng này tương đối mắc, nên những người muốn tiết kiệm tiền thường lấy hai viên đã đập vào nhau để tạo ra lửa; bằng mẹo ấy, rơm khô có thể bắt lửa, và cháy.
Vả lại, nếu bạn dùng được hỏa thuật, thì cứ dùng. Kể từ khi tôi học được khả năng dùng lửa, tôi đã luôn xài nó.
Tựa như lời thì thầm, Raika phun ra một hơi thở lửa nhỏ. Dù ở trong hình thể một cô gái nhỏ, em ấy vẫn dùng được hỏa thuật.
“Tình trạng lửa, ừm, trông được đấy. Đến giờ vẫn không có vấn đề gì. Bình tĩnh, bình tĩnh nào… mình là rồng… mình không phải là một phụ nữ bị dao động chỉ bởi chừng này.”
Tôi cảm thấy em ấy khá là bối rối, nhưng sẽ ổn mà… phải không ta?
Nhân tiện, tôi chỉ nghe tiếng em ấy thôi. Tôi quyết định không nhìn vào loại món ăn nào mà em ấy định làm. Nếu tôi mà nhìn chăm chăm, em ấy có lẽ sẽ trở nên căng thẳng hơn, mà đồng thời cũng vì tôi sẽ mất đi sự thích thú khi món ăn được dọn lên.
Sau khoảng 30 phút, tôi nghe được một giọng tươi vui vang lên, “Xong rồi.”
Chà, tôi tự hỏi là loại thức ăn nào đây?
Món đầu tiên xuất hiện là một đĩa salad lớn. Bên trong là thảo mộc có vị đắng nhẹ, có thể ăn sống hay luộc, được bỏ nhiều vào trong.
Còn nữa, trên một dĩa thức ăn khác, một phần omelett to khủng bố nằm ở đó. Tôi nghĩ có khả năng em ấy dùng tận 10 trứng cơ.
“Dù chị thích omelett, nhưng cái này lại nhiều calo quá…”
“Đây là kiệt tác vĩ đại của em! Đây, mời chị!”
Thôi thì, số lượng là chuyện phụ. Chất lượng mới là chủ yếu.
Cắn trước một cái.
“…À, ngon a!”
Cảm giác mềm mại thật toẹt zời!
“Còn có cả hành phi và cà rốt bên trong cơ đấy?”
Cái này là loại chính thống. Tuy nhiên, tôi có lẽ sẽ ngán nếu cứ mãi ăn một mùi vị suốt cả thời gian — ồ, tôi nếm được một vị khác nè.
“À, dịch sang bên một chút, chị sẽ cho phô mai vào!”
“A, được ạ. Trong đĩa omelett còn một chút hỗn hợp khác. Chị có thể thoải mái chọc vào trứng nữa đó.”
“Nhưng, không ngờ em làm được đĩa omelett bự thế này cơ đấy.”
“Trong lúc mang vàng quay lại, em đã tranh thủ mua dụng cụ nấu ăn luôn.”
Đây là cảm giác tràn trề muốn nhận một đồ đệ đó ư [note3754] …? Em ấy mua nó bởi động lực đó đấy sao [note3755] ?
Raika, em thật ranh ma.
Món omelett vĩ đại đạt tới độ có tổng cộng những 4 mùi vị khác nhau để thưởng thức; tôi sẽ không cảm thấy ngán. “Nói trắng ra, nó thật tuyệt vời. Tuy chị chỉ mới được thấy mỗi món omelett, nhưng chị sẽ công nhận tài nấu ăn của em.”
“Cảm ơn chị nhiều lắm! Từ giờ em sẽ làm hết sức!”
Raika có vẻ sung sướng khi tôi khen em ấy. Nó đã thành thường lệ mỗi khi tôi khen đồ đệ, những người đáng khen, để rồi nhận được sự cảm kích. Đó là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi.
“Chỉ có điều, hơi bị nhiều trứng quá…em chú ý cân bằng lại chút sẽ tốt hơn…”
“Em xin lỗi….khi em tự làm, bất kể thế nào, tiêu chuẩn của một con rồng của em vẫn còn…”
“Lúc em ở dạng người, không phải việc ăn uống của em cũng như một con người sao?”
Từ trước tới nay, tôi cảm giác em ấy không ăn nhiều ở nhà hàng, nhưng..
“Em xin lỗi… Tuy lượng thức ăn em ăn giảm xuống so với khi là một con rồng, nhưng em vẫn không thỏa mãn được với chút đỉnh thức ăn ấy…hệt như cảm giác em đang ăn kiêng vậy…..”
Rồi, tôi đảm bảo kích thước món omelett này có lẽ là được tính bởi tiêu chuẩn của một con rồng rồi.
“Lần kế, cứ gọi món thoải mái mà không cần giữ kẽ đâu, cứ gọi như em muốn được chưa…”
Vì tôi đã ợ nóng, tôi quyết định uống thuốc có hiệu quả tốt cho dạ dày.
– và ngay lúc đó, tôi cảm giác như có thứ gì đó lâng lâng.
“Chuyện gì vậy cà…? Cảm giác như có việc xảy ra từ hướng làng…”
“Không phải đó là phản ứng của lá chắn ư?”