“Mọi người bảo trọng.”
Ngày hôm sau, chúng tôi chào từ biệt Luke và Mileena.
“Có vẻ chúng ta đã trải qua cả đống chuyện rắc rối chẳng vì cái gì cả,” Luke bình luận, mỉm cười cay đắng. “Mà này, nói cho cô biết. Nếu sau này chúng ta có tình cờ đụng độ nhau khi truy tìm mấy kho báu, đừng mong bọn tôi nhẹ tay.”
“Tôi cũng vậy thôi.”
“Hơ. Dù sao, mấy người cũng nên cẩn thận.”
“Anh nên lo Mileena không đá anh ấy.”
“Gừ! Im đi!” Luke gạt phắt, quay lưng đi với khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. “Đi thôi, Mileena! Chúng tôi đi đây!”
“Gặp lại sau,” Mileena hơi mỉm cười, nói. Cô ta quay đi và theo sau Luke.
Khi cả hai chỉ còn là những chấm nhỏ nơi chân trời, Gourry đột nhiên huýt sáo. “A, thế là xong.”
Tôi thở dài. “Chuyện gì xong, Gourry?”
“Hở?” Gourry nhìn lên trời một lúc. “Ừ… Nghĩ lại thì, đúng là chẳng có chuyện gì xong cả.”
“Phải. Chúng ta đã đánh bại được con quái vật khổng lồ và khiến Sherra rút lui, nhưng mặt khác chúng ta vẫn không biết bọn mặc áo đen làm việc cho ai. Zain đã bỏ trốn, và chúng ta cũng không kiếm được một thanh gươm kha khá cho ông. Cái khiến tôi lo nhất là chúng ta không biết Sherra đang suy tính chuyện gì. Bất chấp tính khí và trí thông minh của mình, cô ta vẫn là tướng của Bá Vương, và cô ta đang hành động. Tôi nghĩ có thể nó có liên quan đến cái chết của Minh Vương khiến cho ma tộc suy yếu.”
“Anh hiểu rồi.”
Tôi dám cá cả đống tiền rằng Gourry chẳng hiểu gì, nhưng thây kệ.
Chuyện gì đó lớn lao đang tới. Tôi không thể biết đích xác – vì chưa có đủ đầu mối – nhưng rõ ràng có chuyện gì đó đang xảy ra.
Tất cả những gì tôi có thể chắc chắn là ma tộc, sau khi mất đi Minh Vương, đang dự tính phản công để giành lại ưu thế của mình. Nói cách khác…
Tôi nhìn lên bầu trời trong xanh, ánh nắng đang chiếu xuống rạng rỡ.
Nói cách khác, chiến tranh có lẽ đang ở ngay chân trời. Một cuộc chiến khốc liệt giữa ma tộc và con người.