Slayers

4: thanh gươm ngủ yên thức tỉnh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một con chim đang rúc lên, đâu đó trong khu rừng bao bọc xung quanh chúng tôi. Nếu không nhờ luồng ánh sáng ma pháp từ đầu lưỡi gươm của tôi, có khi chẳng cách nào thấy được con đường núi ngay trước mặt. Mà, đi bộ giữa khuya hướng về một nơi chắc đầy rẫy lũ ma tộc có lẽ không phải là một chuyến đi chơi đêm ngoài thị trấn lý tưởng. Nhưng vì Sherra bị bắt cóc bởi bọn mặc đồ đen và chắc đang bị mang đến một nơi nào đó trong những ngọn núi này, chúng tôi quả thật không thể ở lại qua đêm tại quán trọ trước khi lên đường.

Chúng tôi đã nghe rằng thanh gươm ở đâu đó trong khu mỏ bỏ hoang phía bắc Bezeld, và đó chính xác là nơi chúng tôi đang hướng đến.

Có lẽ đó là do bản tính lắm mồm hoặc chỉ vì anh ta muốn xả stress, nhưng không thể chịu nổi sự im lặng, Luke bắt đầu mở miệng ngay. “Này, cô thật sự nghĩ bọn mặc đồ đen ở trong mấy ngọn núi này? Nếu té ra chúng có nơi ẩn náu khác đâu đó trong thị trấn, hay chúng đang ở trong một ngọn núi khác, tôi sẽ nhắm mắt lại và giả vờ mấy chuyện này chưa từng xảy ra. Sẽ như thế.”

“Ý anh là, trước giờ mọi việc không như vậy sao?” Mileena châm biếm. “Từ những gì tôi biết về anh thì lúc nào mà anh chẳng thế.”

“S, sao?! Đâu có đúng, Mileena!” Thế nào đó, lời phản đối của Luke nghe chẳng thuyết phục như anh ta định. “Anh trước giờ luôn sống trung thực và sẽ không bao giờ thay đổi. Anh phải như thế nếu muốn sống hạnh phúc mãi mãi với em, em biết mà?”

“Không, tôi không biết.”

Có vẻ cứng họng, Luke ngậm miệng lại và bắt đầu lê lết đôi chân, khẽ sụt sịt.

“Hai người có thể để cuộc cãi vã yêu đương lại sau,” Tôi nói, chỉ thẳng về phía trước. “Chúng ta gần đến khu mỏ rồi.”

“Đó không phải là cuộc cãi vã yêu đương,” Mileena nói gay gắt, hơi bức xúc hơn tôi tưởng. Ôi chà. Tội nghiệp Luke. Gã khờ đó thật sự chẳng có cơ hội nào cả.

Sự im lặng lại bao trùm trong lúc chúng tôi nhanh lẹ đi dọc con đường. Cuối cùng cây cối bắt đầu trở nên thưa hơn, và đột ngột chúng tôi thấy mình đứng giữa một khoảng rừng trống, một bức tường đá sừng sững dựng đứng trải dài ở ngay trước mặt.

Giống như Sherra nói, có mấy hầm mỏ bỏ hoang ở trong dãy núi. Nhưng không phải chỉ có một hay hai – chúng lấm chấm trên toàn bộ bề mặt đá, ít nhất là hơn một tá trong khoảng nhìn thấy nhỏ nhoi được soi sáng bởi ánh sáng ma pháp. Nếu phần còn lại của mặt núi cũng giống thế, và giả như ít nhất một trong những đường hầm đó có chia nhánh… Tôi còn không thể đoán được chúng tôi phải tìm bao nhiêu chỗ nữa.

“Ôi…” Luke uể oải, nghe có vẻ hơi choáng. “Đúng là từng có một khu mỏ bỏ hoang.”

Bên cạnh anh ta, Mileena chỉ gật đầu, trông cũng sửng sốt.

Và nhà thông thái, Gourry, chọn đúng ngay thứ không nên nói trong tình tình này.

“Vậy thì… cái nào đây?”

Một sự im lặng đầy lúng túng bao trùm cả nhóm. Nghĩ lại thì, Sherra chưa từng nói chỉ có một khu mỏ bỏ hoang, và thật ra cũng hợp lý để cho rằng, vì cơn sốt orihalcon, phải có một lượng lớn các hầm mỏ… Hừ.

“Ưm…”

“Ôi, đúng là tiến thoái lưỡng nan.”

Luke, Mileena và tôi khoanh tay trước ngực, nhăn mặt nhíu mày tập trung suy nghĩ.

Còn Gourry thì chỉ đơn giản nhìn lướt qua một lúc trước khi chỉ tay, có vẻ ngẫu nhiên, về phía một trong những cửa hầm. “Ê, Lina. Chỗ đó không phải hơi đáng ngờ sao?”

Tôi nheo mắt, nhưng không thể nhận ra thứ gì nổi bật so với vô số cửa hầm khác xung quanh. Khoảng cách và thiếu ánh sáng khiến mọi thứ mờ mịt.

“Đáng ngờ? Ý ông là sao?”

“À, theo anh thì có một mảnh vải ở ngay trước cái hang.”

“Sao?”

Tôi nhìn kỹ hơn, nhưng quả thật không thể thấy được thứ gì cả.

“Ở đâu?”

“Ngay đó kìa. Em không thấy sao?”

Luke và Mileena cũng nhìn theo hướng Gourry chỉ, nhưng có vẻ họ cũng chẳng thấy được gì cả.

“Hừm!” Tôi búng tay. “Cứ đi đến đó xem cho rõ. Còn hơn là chỉ đứng đây nhìn ngó.”

Hầm mỏ Gourry vừa chỉ hơi cao ở phía trên bề mặt vách núi, và chúng tôi thật sự chẳng có thời gian để lãng phí cho việc đi tìm đường lên.

Tôi đặt tay lên vai Gourry và bắt đầu niệm phép.

“Levitation!”

Luke và Mileena cũng niệm phép của mình và bay là là theo phía sau bọn tôi.

“Ừm… qua bên phải một chút. Được rồi. Thẳng về phía trước.”

Với Gourry dẫn đường, chúng tôi tiến về hầm mỏ “đáng ngờ”. Và treo trước lối vào là…

“A, ai mà biết được,” tôi lẩm bẩm, chụp lấy một chiếc khăn tay đang treo trên xà gỗ.

“Cậu thấy một chiếc khăn tay, trong bóng tối, với khoảng cách như thế?” Luke nói, không thể tin vào mắt mình.

Gourry gãi đầu, mỉm cười bối rối. “Có gì đâu, thật đấy.”

Chiếc khăn còn mới, sờ vào còn khô, màu sắc tươi sáng và rực rỡ. Vấn đề là…

“Là Sherra đã để lại đầu mối cho chúng ta, hay là do bọn mặc đồ đen dùng nó để đánh lạc hướng?” Tôi đăm chiêu.

Bên cạnh tôi, Mileena niệm một phép Lighting, ánh sáng ma pháp tụ lại ngay đầu ngón tay. Cô ta cúi xuống và xem xét mặt đất một lúc trước khi đứng lên.

“Có dấu vết cho thấy có người từng mới ở đây. Nhiều người.”

“Cô chắc chứ?”

“Tôi chắc,” cô ta trả lời, gật đầu dứt khoát.

“Vậy được rồi! Đi thôi!” Tôi nói. Với Luke dẫn đường phía trước và Mileena theo sau anh ta, còn Gourry bọc hậu, chúng tôi lao thẳng vào hầm mỏ bỏ hoang. Cuối cùng, chúng tôi gặp một ngã ba.

“Đường nào đây?” Luke hỏi.

Mileena không nói gì lại cúi xuống, nhìn chằm chằm mặt đất trước khi chỉ về bên phải. Một lần nữa bọn tôi lại tiến sâu hơn vào khu mỏ bị đào bới tung tung.

Bọn thợ mỏ, đầu óc chỉ nghĩ đến orihalcon, đã đào bới lung tung cả lên, con đường cua quẹo ngoằn ngèo như một mê cung. Nếu Mileena nói đúng thì có dấu vết ai đó đang tiến càng lúc càng sâu hơn vào khu hầm mỏ. Nhưng có bao nhiêu tên mặc đồ đên đang ở đằng trước chúng tôi?

Nếu Sherra không kháng cự thì có khả năng là thanh gươm đã nằm trong tay bọn chúng. Nếu vậy, chúng tôi chỉ việc nện chúng nhừ tử và cướp lấy thanh gươm bằng vũ lực.

Đột nhiên, một tiếng nổ khô khốc vang vọng ở xa, khu hầm mỏ rung chuyển dưới chân chúng tôi. Nghe thì, âm thanh đó đến từ… ngay đằng trước?

Cả bốn chúng tôi liếc nhau trao đổi, gật đầu, và lao về phía trước theo con đường hầm.

“Thấy chúng rồi!” Tôi la lên đắc thắng. Thành quả cố gắng của chúng tôi đang ở ngay trước mắt – tôi có thể thấy ánh sáng ma pháp lờ mờ trong góc cua phía trước.

Không cần phải nói, chúng cũng có lẽ đã biết bọn tôi đang tới. Tôi lầm rầm chuẩn bị một câu thần chú trong lúc chạy về phía trước, quẹo vào góc hầm.

Đằng trước chúng tôi là ba gã mặc đồ đen! Nhưng Sherra chẳng thấy đâu cả. Phần cuối con đường hầm tăm tối đã sập, và đứng trước đống đổ nát là bọn chúng. Có thể là vụ sập hầm đã tách bọn chúng khỏi Sherra.

Luke và Mileena dừng lại, có lẽ là lo ngại ma pháp bắn tới, nhưng tôi không thèm để ý và lao lên.

“Flare Arrow!”

Đúng như dự đoán, chúng đã sẵn sàng trước và đang chờ bọn tôi. Ngay khi thấy tôi không dừng lại, bọn chúng liền tung đòn tấn công ngay!

Nhưng dĩ nhiên, tôi cũng đã đoán trước điều đó. Chĩa bàn tay mình ra, tôi tung ma pháp mình đã chuẩn bị!

Với một tiếng rít chói tai, một cơn gió cực mạnh hiện ra ở ngay trước mặt tôi, quay cuồng dữ dội. Đó là phép Windy Shield, được tăng cường bởi những lá bùa của tôi. Bình thường thì nó không mạnh lắm, nhưng giờ đây lá chắn của tôi trở nên cực kỳ hung hãn. Những phép Flare Arrow đang bắn tới đều bị đẩy văng dễ dàng.

Tôi hạ lá chắn xuống và-

Tiếng của Luke vang lên đằng sau. “Fireball!”

Một quả cầu lửa chói lọi lao vụt qua tôi, hướng thẳng về phía bọn mặc đồ đen!

Hở?

Một phép Fireball dư sức để giải quyết chúng trong tình huống này, nhưng vụ nổ cũng sẽ lan tới chỗ bọn tôi! Và chẳng có nơi nào để núp trong đường hầm chật hẹp này.

Tôi vẫn đang toát mồ hôi suy nghĩ phải làm sao khi quả cầu lửa nổ tung với một tiếng gầm lớn, bao trùm cả ba tên mặc đồ đen ở phía trước và đói khát lao thẳng cả về chúng tôi!

“Flare Seal!”

Ngọn lửa dừng lại ngay trước mặt tôi, bị ngăn cản bởi câu thần chú của Mileena, đủ gần để có thể với tay chạm vào nhưng không khí phía trước tôi vẫn mát mẻ.

Ma pháp Mileena vừa dùng, Flare Seal, là một câu thần chú kháng lửa khá cao cấp, và rất hiệu quả. Vấn đề duy nhất là nó tốn nhiều thời gian để niệm, nên hầu như không được sử dụng trong trận chiến thật sự. Rõ ràng là Luke và Mileena đã chuẩn bị từ trước.

Khi ngọn lửa ma pháp tàn lụi, chúng tôi chứng kiến…

Tôi há hốc mồm vì ngạc nhiên.

Chúng tôi tưởng sẽ thấy cảnh ba gã mặc đồ đen bị đánh bại nằm la liệt, nhưng một tên vẫn còn đứng vững.

Cũng dễ đoán chuyện gì đã xảy ra. Hai gã trong bọn tung phép Flare Arrow, còn một tên chuẩn bị một phép bảo vệ đề phòng. Có vẻ hắn ta chỉ có thể che chắn cho chính mình. Hai gã còn lại chẳng thấy đâu nữa – có lẽ đã bị thổi bay bởi sức ép của vụ nổ. Không chỉ bọn chúng mà cả đống đất đá chặn đường hầm cũng đã được dọn sạch, làm lộ ra một con đường dẫn sâu hơn vào khu mỏ.

“Không tệ,” tên còn lại rít lên, rõ ràng đang giận dữ. “Tao không ngờ rằng bọn mày lại nhanh như thế.”

Giọng nói đó quen quá… Zain!

“Đáng ra tao nên giải quyết bọn mày sớm hơn… Tuy nhiên! Mấy trò phá đám của bọn mày kết thúc ở đây! Lần này-“

Bài diễn văn đúng kiểu nhân vật phản diện của Zain bị cắt đứt bởi một tiếng kêu thất thanh từ phía sâu hầm mỏ.

Zain xoay người về phía sau, không liếc nhìn bọn tôi lấy một cái và phóng đi.

“Ngài Galva?”

Galva? Đó ắt hẳn là Gal-gì đó mà Zain hay hành động cùng trước đây. Chúng tôi nhìn nhau bối rối, nhưng rõ ràng có đứng đây ăn không ngồi rồi cũng chẳng giải quyết được gì.

“Đi nào! Theo sau hắn ta!” Tôi la lên, lao theo Zain.

“Á á á!!!”

Tiếng hét đau đớn của Galva vang vọng khắp bên trong khu mỏ, tưởng như không bao giờ chấm dứt.

Chúng tôi bước vào một cái hang rộng và dừng lại ngay, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng kỳ lạ ngay trước mắt. Cái hang cực kỳ lớn, đủ để thoải mái nhét vào một hoặc hai căn nhà mà vẫn còn dư chỗ. Ở trung tâm hang là…Một thanh gươm hắc ám được cắm sâu vào đất. Lưỡi gươm hơi cong trong khi chuôi gươm đơn giản và thẳng, chẳng hề được trang trí cầu kỳ. Nó toả ra một thứ tà khí đậm đặc gần như sờ thấy được, khiến người khác thấy nghẹt thở.

Galva nắm chặt thanh gươm bằng cả hai tay, cả người hắn ta uốn cong về phía sau, tiếng hét vẫn đang bị xé toạt khỏi cổ họng. Những tia chớp đen và những tia lửa ma quái nhảy nhót xung quanh thân hình hắn, tỏa ra khắp nơi từ nơi tay hắn chạm vào chuôi gươm.

Và đứng bên cạnh hắn ta là…

Sherra vẫn đứng đó lặng lẽ, một nụ cười bí hiểm hiện lên trên khuôn mặt cô ta.

Bên cạnh chúng tôi, Zain run rẩy vì sợ hãi, quá choáng ván đến mức không nhận ra có người đứng gần.

“Cái… gì vậy trời…?” Gourry thốt lên, lời nói của anh ta cắt ngang tiếng thét của Galva.

Nghe thấy giọng nói của Gourry, Sherra á lên một tiếng giật mình và nhanh chóng quay lại nhìn chúng tôi. Cô ta mải mê nhìn Galva quằn quại vì đau đớn nên không biết bọn tôi đã đến. Đôi mắt cô ta mở to trong một thoáng khi nhìn thấy cả năm người mới đến, vẻ kinh ngạc hiện ra trên khuôn mặt.

“Ôi trời. Các ngươi cũng đã ở đây…còn đi cùng nhau nữa chứ,” cô ta sửng sốt, gãi gãi cằm. Cô ta nói nghe có vẻ không ngạc nhiên lắm. Có lẽ hơi chút thất vọng.

“Ngươi là ai… không, là cái thứ gì?” Tôi rốt cuộc cũng hỏi được.

Sherra chỉ đáp lại bằng một nụ cười cay độc. “Hừm… nói thật thì, ta đã hy vọng các ngươi đến từng người một… Mà thôi, ta nghĩ cứ tùy cơ ứng biến vậy.”

“Này… này!” Luke la lên. “Sherra, em đang nói cái gì vậy? Có chuyện quái gì đang xảy ra ở đây?”

Lần đầu tiên, Luke và tôi suy nghĩ giống nhau. Tôi cũng chẳng biết chuyện quái gì đang xảy ra cả, nhưng bản năng tôi mách bảo rằng: kẻ địch thật sự của chúng tôi không ai khác hơn chính là Sherra.

Sherra đăm chiêu liếc nhìn Galva – không, nhìn thanh gươm màu đen. “Ta muốn thử vài thứ khác nữa, nhưng đành phải để sau vậy,” cô ta bình phẩm, giơ một tay lên.

“Dulgofa. Biến.”

Một tiếng răng rắc hung tợn vang lên khi những tia chớp đen bắt đầu trở nên dữ dội hơn! Và…

“Ngài Galva!” Zain kêu lên đau xót.

Hoàn toàn bị bao bọc trong một nguồn năng lượng hắc ám, cơ thể Galva bắt đầu biến đổi!

Da hắn ta phình lên, nứt toát rồi mở banh ra. Từ vết thương toang hoát trên người hắn mọc ra một cái chân, ở nơi lẽ ra không có cái nào. Galva không còn la hét nữa – thay vào đó là một âm thanh lạ lùng, giống như tiếng thở hồng hộc của một con thú khổng lồ, bắt đầu cất lên cùng với tiếng tanh tách của sấm chớp và tiếng cười man rợ của Sherra.

Trong lúc chúng tôi đứng nhìn, hình dạng cong vòng của Galva đột ngột to lên gấp đôi.

“Tất cả mọi người ra khỏi đây ngay! Chạy đi!” Tôi hét lên, nhận ra sự nguy hiểm bằng bản năng.

Ngay khi những lời tuyệt vọng của tôi phá vỡ sự sửng sốt giữ chân họ, mọi người quay lại và theo sau tôi, bán sống bán chết lao ra khỏi khu mỏ. Tiếng thở hồng hộc dữ tợn và tiếng cười của Sherra nhanh chóng tan biến, nhưng thay vào đó đất đá dưới chân chúng tôi bắt đầu run rẩy một cách đáng sợ. Trong khi chúng tôi chạy, sự rung chuyển càng lúc càng mạnh hơn, như thể thứ gì tạo ra chấn động đang tiếng càng lúc càng gần. Giống như cả ngọn núi đáng run lên. Liệu chúng tôi có thoát kịp không?

Tất cả bọn tôi cố giữ thăng bằng trong lúc chạy. Gourry, Luke, Mileena, tôi… và cả Zain, gã mặc đồ đen. Chỉ một lúc trước còn hắn là kẻ địch, nhưng lúc này mà lo đánh lẫn nhau thì chẳng khác nào tự sát.

Ngay khi cơn động đất không thể dữ dội hơn được nữa và toàn bộ ngọn núi đổ sập xuống xung quanh, chúng tôi tới được lối ra, nhảy xuống mặt đất bên dưới.

“Tránh đường!”

Chúng tôi vừa kịp thoát tới phần an toàn của khu rừng khi lối vào khu mỏ nổ tung trong đám bụi đá và gỗ. Thứ gì đó chui ra, một cái bóng đen khổng lồ, đầy đe dọa che khuất ánh trăng. Nó xoay cái đầu to lớn về phía mặt trăng và hú lên một tiếng ghê rợn.

Đó là thứ trước đây từng là một con người tên Galva.

“Đó là… cái thứ gì vậy?” Mileena lắp bắp, vẻ mặt thường điềm tĩnh của cô ta tái đi vì sợ.

Khi nhìn lên con quái vật đang gào rú dưới ánh trăng, tôi nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Không phải tất cả, nhưng cũng đủ.

Bán ma tộc như tiểu ác ma và đồng ma được tạo ra khi một ma tộc hạ cấp xâm nhập vào tâm trí của những sinh thể có ý chí kém như động vật, thay đổi và làm biến dạng cơ thể và khả năng của chúng.

Những ma tộc hạ cấp đó không thể điều khiển được toàn bộ một sinh vật phát triển, như con người.

Tuy nhiên…

Nếu như, thay vì một ma tộc hạ cấp, mà là một ma tộc mạnh hơn, trưởng thành hơn, thành công trong việc điều khiển một sinh vật có ý thức khác?

Câu trả lời đang ở ngay trước mặt chúng tôi. Nó có kích cỡ bằng một con rồng, đen tuyền ngay cả dưới ánh trăng, với mười cái chân gớm ghiếc vặn xoắn mà từ xa trông như một con nhện.

Thứ đó – một siêu ác ma – hú lên một tiếng chói tai nữa và bắt đầu di chuyển.

Nó hướng thẳng đến Bezeld.

“Ồ, không! Nó đang tiến về thị trấn!”

“Ai chẳng thấy! Đi thôi, phải ngăn nó lại!” Tôi la lên đáp lại tiếng hét thất thanh của Luke.

Chúng tôi không có cách nào biết được thứ đó kinh khủng đến mức nào, nhưng dám cá rằng nó mạnh hơn rất nhiều so với một con tiểu ác ma hay đồng ma. Nếu một thứ như thế bắt đầu đi tung hoành trong một thị trấn đông người…

Với kích cỡ của một con rồng, quá rõ ràng là vũ khí của binh lính đóng trong thị trấn chẳng có tác dụng gì với nó.

Vì vậy chúng tôi chỉ có một lựa chọn duy nhất: hạ gục nó trước khi nó đến nơi!

Hỡi kẻ tăm tối hơn cả hoàng hôn

Hỡi kẻ đỏ rực hơn cả máu tươi

Kẻ bị chôn vùi trong dòng chảy thời gian

Nhân danh ngươi,

Ta xin dâng hiến thân mình cho bóng tối

Những kẻ dám ngáng đường chúng ta

Tất cả những kẻ đã trở nên ngu dại

Hợp nhất sức mạnh của ta và ngươi

Hãy đem đến sự hủy diệt công bằng cho tất cả bọn chúng!

Mileena giật mình quay lại nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt mở to vì kinh ngạc. “Đó có phải là…?”

Phải. Ma pháp duy nhất lấy sức mạnh từ Ma Vương của thế giới này, Xích Nhãn Shabranigdu.

“Dragon Slave!”

Một luồng ánh sáng hình nón đỏ tươi nóng rực bắn ra từ lòng bàn tay tôi, lao thẳng về phía con siêu ác ma và bao trùm nó trong một vụ nổ khổng lồ.

Khói bụi tan đi, và Luke há hốc mồm vì khó tin. “Nó vẫn đứng vững sao?”

Phép Dragon Slave của tôi vẫn không không làm con siêu ác ma nhúc nhích một chút – nó vẫn ở nguyên vị trí cũ.

“Nhưng nó có bị thương,” Mileena bình phẩm, đã lấy lại đôi chút điềm tĩnh.

Cô ta nói đúng. Mặc dù nó không bị thổi tung thành từng mảnh như tôi tưởng, nhưng cái đám thịt bầy nhầy trên người con siêu ác ma bị thiếu một miếng lớn. Bản chất ma tộc ắt hẳn đã che chắn cho nó đôi chút trước sức mạnh của Xích Nhãn, nhưng vẫn không đủ để bảo vệ nó hoàn toàn. Đúng vậy! Vậy chỉ việc tung thêm vài phép Dragon Slave cho đến khi nó chết hẳn.

Tôi vừa mới tập trung sức mạnh một lần nữa thì con siêu ác ma giật giật. Ma pháp có tác dụng hơn mình tưởng ư?

Có vẻ là không. Con siêu ác ma quằn quại một cái, và phần cơ thể của nó bị mất mọc lại với tốc độ kinh hoàng.

“Hở?”

Tôi dụi mắt, không chấp nhận nổi những gì mình vừa thấy.

“Không thể tin được,” Luke lẩm bẩm yếu ớt. Những người khác cũng chỉ nhìn sững sờ, không thể nói lời nào.

Chỉ vài giây sau khi bị phép Dragon Slave của tôi đánh trúng trực tiếp, tôi thậm chí còn không biết vết thương đã từng nằm chỗ nào. Ngay cả bọn troll, nổi tiếng vì khả năng phục hồi, cũng không thể bì được.

Đột nhiên, con siêu ác ma lại tiếp tục di chuyển về phía Bezeld, như đã chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Vậy…” Gourry gãi cằm. “Giờ làm gì đây?”

“Giờ làm gì đây?” Tôi trả lời, đầu óc quay cuồng. “À, chúng ta… ơ… tôi không biết nữa. Giờ làm gì đây?”

Tôi đã từng gặp vài sinh vật không gục ngã với một phép Dragon Slave trong đời. Thậm chí còn có người đỡ được nó. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp một thứ có thể ăn trọn câu thần chú và hồi phục lại cực nhanh. Thật không công bằng. Cái thứ này nó còn mạnh đến thế nào?

Ngay cả ma tộc khá cao cấp vẫn bị tổn thương khi ăn trọn một phép Dragon Slave, và không ai có thể hồi phục lại nhanh đến vậy. Đó là chuyện bất khả thi.

Nhưng có vẻ không phải chuyện bất khả thi đối với con siêu ác ma. Lần đầu tiên tôi hoàn toàn bí rị. Thậm chí choáng váng.

Mileena là người tỉnh trí lại trước nhất.

“Chúng ta có thể lo chuyện hạ gục nó sau. Giờ phải lo làm chậm nó lại bằng cách nào đó.” Không đợi trả lời, cô ta lao theo con siêu ác ma, Luke đuổi ngay sau cô.

“Gourry! Đi nào!”

“Được!”

Thế là bốn chúng tôi…

…Bốn?

Hở?! Zain đã biến mất không lời từ biệt trong khi chúng tôi đang bàn luận.

Mà, nhiệm vụ của hắn ta là chiếm lấy thanh gươm. Hắn chẳng có lý do gì để đánh nhau với con siêu ác ma này cùng chúng tôi, và nói thật thì, tôi từ đầu cũng chẳng hy vọng gì hắn ta sẽ giúp.

Lúc này, nhiệm vụ của chúng tôi là làm chậm hay chặn đứng con siêu ác ma trước khi nó đến Bezeld, và tìm ra cách tiêu diệt nó mãi mãi!

Nhiệm vụ đã rõ ràng, chúng tôi chạy băng qua khu rừng, đuổi theo cái bóng đen khổng lồ ở đằng xa.

“Nhận lấy này!”

Gourry lao lên, thanh gươm của cậu ta vạch một đường cong bạc dưới ánh trăng. Nhát chém đó cắt đứt gọn ghẽ một trong những cái chân bự tổ chảng của con siêu ác ma, gần như to bằng một gốc cây.

Nhưng trước khi chúng tôi kịp hy vọng rằng nhát chém của cậu ta có hiệu quả, những chiếc vòi uốn éo mọc ra từ hai đầu bị cắt của cái chân, ngay lập tức nối chúng lại với nhau! Quả là một cảnh tượng cực kỳ gớm ghiếc khi nhìn ở gần – có lẽ thật may là chúng tôi đã không phải chứng kiến cảnh con quái vật hồi phục từ phép Dragon Slave hồi nãy.

Còn con ác ma thì vẫn tiếp tục ì ạch lết đi, có vẻ chẳng đếm xỉa gì chuyện một chân nó vừa mới bị chặt làm hai khúc. Cái thứ này thật sự là không thể ngăn cản được.

Gourry lùi lại vài bước, lắc đầu. “Anh chặt đứt được nó dễ dàng, nhưng chẳng có tác dụng gì cả…”

“Để tôi thử xem!” Thanh gươm của Luke sáng lên đầy ma lực và tạo ra một lưỡi phong đao, dễ dàng chém xuyên qua một chân con siêu ác ma… mà chẳng để làm gì.

“Ơ… Mình cũng lường trước chuyện này rồi,” Luke lẩm bẩm với chính mình, bối rối gãi đầu. Đồ đần độn.

Mileena tung ra một chùm phép Freeze Arrow phóng thẳng vào tất cả các chân của con quái vật, nhưng không có một chút băng nào hình thành cả. Cô ta có ý tưởng đúng, nhưng có vẻ ma pháp sử dụng năng lực tự nhiên không thể cắt được nó.

Đến lượt tôi! “Zellas Bullid!”

Dải ánh sáng làm bốc hơi hoàn toàn hai chân của con quái vật lông lá, nhưng gần như ngay lập tức chúng mọc lại, đâm ra từ các vết chém giống như những cái cây kỳ cục. Phải làm thế nào để hạ gục cái thứ này đây?

Chúng tôi có thể kéo dài chút thời gian bằng cách thổi tung các chân của nó với một phép Dragon Slave, nhưng chỉ được có thế: kéo dài thời gian. Hai hay ba phép tung ra liên tục có thể sẽ hiệu quả, nhưng dám cá rằng con siêu ác ma sẽ hồi phục nhanh hơn tôi có thể niệm thần chú.

Tôi có biết một ma pháp còn mạnh hơn Dragon Slave mà chắc chắn sẽ thành công, nhưng… tôi thật sự không muốn dùng nó…

Đợi chút. Có thể là…

“Mọi người! Tránh ra! Tôi sắp thử một thứ hơi bị mạnh!” Tôi la lên, kích hoạt các lá bùa của mình. Với sức mạnh của bốn Ma Vương hỗ trợ, ai biết được phép Dragon Slave sẽ có sức hủy diệt ghê gớm đến thế nào? Chắc chắn nó sẽ dư sức biến con ác ma thành tro bụi!

Tập trung toàn bộ sức mạnh truyền từ những tạo tác thần kỳ, tôi hoàn thành câu thần chú.

“DRAGON SLAVE!”

Một vụ nổ lớn hơn trước đây rất nhiều trong một thoáng biến đêm thành ngày. Chúng tôi che mắt trước ánh sáng đột ngột và nhìn xuyên qua đám mây bụi đất…

“Có hiệu quả rồi!”

Cơ thể con ác ma không hoàn toàn bị hủy diệt, nhưng quá nửa đã bị thổi bay ngay hoàn toàn, và-

Nó đang mọc lại.

“Ôi, thôi nào!” Tôi la lên, hai tay ôm đầu vì thất vọng. “Mày đùa đấy à!” Sao lại có một thứ phục hồi nhanh như thế chứ?

Mặc dù… nghĩ kỹ thì, cái kiểu mọc lại đó có vẻ quen quen.

Hoàn toàn phớt lờ những nỗ lực của chúng tôi, con ác ma bò về phía trước, hướng thẳng đến Bezeld. Cuối cùng nó đã ở ngay trước thị trấn!

Đột nhiên, một loạt đốm sáng rực lên từ đằng xa. Từ chính thị trấn.

Liếc nhanh về phía đó cho thấy hàng chùm tia sáng đỏ nhỏ xíu bắn ra từ vùng ngoại vi Bezeld, tất cả đều hướng về phía con siêu ác ma!

“Flare Arrow!” tôi nói lớn, mắt mở to. Chắc phải đến hàng trăm – không, hàng ngàn! Với một tiếng nổ vang dội, tất cả chúng nện thẳng vào cơ thể con ác ma.

“Chắc chắn đó là binh lính đóng tại thị trấn,” Gourry ở đằng sau tôi nói.

Chẳng cách nào mà quân đồn trú ở đó lại không nhận ra một con quái vật to như một ngọn đồi hướng về phía họ, đặc biệt khi có ai đó đang phóng phép Dragon Slave vào nó. Họ ắt hẳn đã tập trung toàn bộ pháp sư trong thị trấn và dội bom nó với phép Flare Arrow… nhưng chẳng xi nhê gì cả. Con siêu ác ma tiến lên càng lúc càng gần.

Nhiều câu thần chú hơn nữa bay xuyên qua bầu trời, nhưng hầu hết chúng đều nổ tung vô hại trên lớp vỏ của con quái vật, và kể cả khi câu thần chú xuyên qua được thì vết thương cũng lành nhanh chóng. Liệu có cách nào giết cái thứ này không?

Tốt hơn là có, bởi vì con siêu ác ma đã đến ngoại ô Bezeld!

Bezeld là một nhà thương điên của sự lộn xộn kinh hoàng, hỗn loạn bao trùm với những tiếng la hét vang lên khắp nơi. Các pháp sư tuyệt vọng tung hết câu thần chú này đến câu thần chú khác, nhưng không có tác dụng. Những lính canh bình thường dĩ nhiên là không có cách nào chống lại một sinh vật to lớn như thế. Còn người dân thị trấn thì tê liệt bởi sợ hãi, nhận ra rằng con quái vật này nằm ngoài khả năng của những người bảo vệ họ.

Binh lính cố gắng ra lệnh, nhưng không có tác dụng, lời nói họ bị vùi lấp dưới tiếng la hét của người dân.

Đó là cảnh tượng chào đón khi chúng tôi đến nơi, dùng phép Levitation để tới trước con ác ma. Vấn đề là chúng tôi không có cách nào chặn đứng được cái thứ đó.

Ngay cả một phép Dragon Slave khác cũng gần như vô ích. Phải có cách nào đó để giết con quái vật này chứ… nhưng làm thế nào? Một ký ức lờ mờ lượng qua lượng lại trong đầu tôi, nhưng trong lúc tôi đang cố nhớ lại, con siêu ác ma cuối cùng đã tới chỗ lính canh đang phòng thủ thị trấn!

Hàng pháp sư đầu tiên tan tác một cách tội nghiệp khi cái khối đen khổng lồ băng qua trên đầu họ. Con siêu ác ma vẫn chưa tấn công, nhưng cái không khí đầy đe dọa tỏa ra từ nó thì chẳng khiến ai yên lòng được.

“Đừng bỏ cuộc! Tiếp tục niệm phép! Cái thứ đó phải bị thương chứ!” Một người hét lên với những pháp sư đang bỏ chạy, cố gắng tuyệt vọng để củng cố tinh thần họ. Nhìn những huy chương trên áo giáp, anh ta có vẻ là một đội trưởng hay đại loại thế.

Một tiếng rít hiểm ác thế chỗ theo sau bởi một tiếng xoạt cắt ngang trước khi anh ta có thể nói thêm. Người đội trưởng chỉ kịp kêu một tiếng tắt nghẹn trong sự im lặng đột ngột còn mọi người có vẻ cứng đờ ra, nhìn chằm chằm lên con siêu ác ma.

Độc một chiếc vòi dài; ở đầu là móng vuốt hình móc câu, vươn dài ra từ thân chính của con quái vật, xuyên thẳng qua người đội trưởng, kể cả áo giáp. Trong lúc chúng tôi nhìn đờ đẫn vì kinh hoàng, kẻ xấu số giật lên một cái và đột nhiên teo quắt lại, đầu tiên da anh ta xám ngoét lại, rồi hóp vào và khô đi. Cứ như chiếc vòi đã hút sạch toàn bộ sức sống của anh ta, ngay lập tức biến một thanh niên thành cái xác ướp già cỗi và héo úa.

“Elemekia-“

Một trong những pháp sư định thần lại và bắt đầu niệm phép, nhưng trước khi ông ta kịp kết thúc, một chiếc vòi khác – cái này không có móc – phóng tới và cuộn quanh người ông. Không chỉ có ông ta – hàng tá những chiếc vòi đột ngột mọc ra từ thân con siêu ác ma, quấn lấy binh lính cũng như pháp sư. Chúng to cỡ cổ tay em bé… tôi dễ dàng hình dung được sức mạnh hung bạo bên trong chúng.

Phớt lờ tiếng la hét sợ hãi của mọi người, những chiếc vòi co lại, kéo những kẻ bất hạnh lại gần cơ thể con ác ma. Trong khi họ vật lộn để trốn thoát, những khúc vòi kỳ dị, với răng nanh giống như những con rắn biến dạng ghê rợn, phóng ra từ cơ thể con quái vật và xâu xé những nạn nhân của nó!

Những tiếng hét đau đớn tràn ngập không gian. Những lính canh còn lại, ý chí chiến đấu hoàn toàn tan biến, co giò bỏ chạy. Nhưng tôi không thèm để ý. Tôi cuối cùng đã nhớ ra mình từng gặp cái kiểu phục hồi gớm ghiếc và quái đản này ở đâu.

Đó là thành phố mà tôi và Gourry đã tới một lần, Atlas.

Raugnut Rushavna.

Lời nguyền mà chỉ có ma tộc có thể ếm, ban sự bất tử kinh khủng cho những người xủi xẻo trở thành mục tiêu của nó. Kẻ bất hạnh sẽ trở thành một khối thịt nhầy nhụa khổng lồ, bị buộc phải chịu đựng sự thống khổ không thể tả xiết mãi mãi. Không có cách nào để đảo ngược được lời nguyền – chỉ có giết chết ma tộc đã ếm nó thì nạn nhân mới có thể chết, được chấm dứt sự tồn tại đau đớn của họ. Một ma pháp quả thật xứng danh là hắc ma pháp.

Nếu Galva đã bị nuốt chửng bởi phép Raugnut Rushvana, thì có thể hiểu được khả năng hồi phục kinh khủng của con quái vật. Nhưng điều đó có nghĩa cách duy nhất để chặn đứng cái thứ này là tiêu diệt ma tộc đã tạo ra nó…

Một tiếng nổ lớn và một cơn sóng những tiếng la hét mới xuyên vào tâm trí tôi.

Con siêu ác ma đã tung hoành trong thị trấn!

Cuối cùng ngay ở bên trong Bezeld, con quái vật đang tàn sát mọi người, vô số những chiếc vòi của nó điên cuồng bắt lấy những người dân thị trấn và nuốt chửng họ.

Nó không phải là thứ có khả năng tàn phá kinh khủng nhất mà tôi từng thấy, nhưng lại là một đối thủ khó xơi. Tôi thử lại một lần nữa…

“Blast Ash!”

Một khoảng chân không màu đen hình thành xung quanh một trong những chiếc vòi của con siêu ác ma, biến nửa cái vòi thành tro bụi. Nhưng ngay khi đám tro vừa rơi lả tả xuống đất, hai chi nhỏ hơn mọc ra từ chỗ bị cắt đứt, xoắn lại và nhập vào nhau trong chớp mắt, tạo thành phần tôi vừa mới thổi tung. Ngay cả chỗ đầu mút cũng sở hữu khả năng hồi phục giống vậy! Nó càng lúc càng giống cái thứ được định nghĩa là “không thể phá hủy”.

Một phép Dragon Slave là không thể trong thị trấn đông người này, và tôi cũng đã thấy tác dụng của nó rồi. Khốn thật!

“Em có thể nghĩ cách ngăn chặn nó không, Lina?” Gourry hỏi

“Em có thể nghĩ cách ngăn chặn nó không?” Tôi lặp lại, ngớ ra nhìn anh ta. Chứ tôi đang làm cái gì đây?

Một con người bình thường bị ếm bởi lời nguyền Raugnut Rushavna sẽ không thể biến thành một hình dạng khổng lồ và phá hoại kinh khủng như thế này, và một ma tộc cũng không thể sở hữu một khả năng phục hồi phi lý vậy được. Cái thứ này chính là một hợp thể của cả hai.

… Đợi đã. Một hợp thể…

“Mọi người, yểm trợ tôi!”

Tôi bắt đầu niệm một câu thần chú dài và chạy thẳng đến chỗ con siêu ác ma!

“Này! Đợi đã, Lina!”

“Yểm trợ cô? Cô đang nghĩ gì thế?”

Tôi quá bận né tránh mấy cái vòi đột ngột phong về phía mình nên không thể trả lời. Tôi không biết có phải con ác ma cảm nhận được tôi, hay chỉ là tình cờ chọn tôi như một mục tiêu ngẫu nhiên, nhưng nếu tôi không được hỗ trợ sớm…!

“Rune Flare!”

Vừa kịp! Cây hỏa thương của Mileena xuyên thủng một nhánh vòi đang định chụp lấy tôi, trong lúc đó Gourry và Luke chém đứt gọn ghẽ những cái khác. Tôi nhân cơ hội tiến vào sâu hơn, câu thần chú của tôi đã xong một nửa.

“Lina!” Gourry hét lên từ đằng sau. “Em ở xa quá! Lùi về đi!”

Tôi phớt lờ cậu ta, từng bước tiến gần hơn đến cái khối cơ thể màu đen khổng lồ của con quái vật. Tôi chỉ hy vọng rằng linh cảm của mình chính xác.

Nhiều cái vòi khác mò tới, nhưng quá ít để có thể bắt được tôi. Tôi nhảy tránh qua một bên vào giây cuối cùng, né được chúng—

Hở?

Thứ gì đó chụp được cẳng chân tôi, suýt làm tôi ngã đập mặt xuống đất. Tôi nhìn xuống và thấy một cái vòi đang quấn quanh chân – một trong số chúng đã lẻn ra đằng sau tôi!

Tôi cố gắng đứng vững, nhưng mọi chuyện thế là xong. Lợi dụng lúc tôi mất thăng bằng, một chiếc vòi phóng ra từ bóng tối và chụp mạnh lấy tay trái tôi.

“Lina!”

Gourry bắt kịp tôi, chém xuống và cắt đứt cái vòi đang quấn lấy tay tôi. Gần như ngay lập tức, nó mọc lại, nhưng tôi đã kịp thời rút tay về.

“Lina, em đang làm gì thế?”

Tôi không thể trả lời. Nếu làm thế, câu thần chú của tôi sẽ mất sức mạnh. Tôi tập trung năng lượng bên trong cơ thể, chờ đợi cơ hội xuất hiện.

Từ từ, càng lúc càng nhiều những cái vòi chọn chúng tôi làm mục tiêu. Với Gourry ở đằng sau tôi và Mileena hỗ trợ từ đằng xa bằng ma pháp, chúng tôi chặn đứng được chúng, nhưng trừ khi có chuyện gì đó xảy ra sớm-

Ở đằng kia!

Cái gì đó trượt tới nhanh như một tia chớp được bôi mỡ xuyên qua đám vòi đang uốn éo quằn quại, phóng thẳng về phía tôi. Đó chính là thứ tôi chờ đợi. Giơ tay ra, tôi cuối cùng cũng tung ra câu thần chú đã giữ nãy giờ.

“Ragna Blade!”

Với một tiếng rít như thể cả không gian đang rú lên vì đau đớn, một lưỡi gươm bóng tối tạo thành từ hư không hiện ra trên tay, chặn đứng thứ đang tiến đến ngực tôi. Đó là một chiếc vòi có đầu gắn một chiếc móng vuốt cong gớm ghiếc ma quái.

Nhưng đợi đã… Mắt tôi mở to vì kinh ngạc. Thế này thì quá lắm!

Lưỡi gươm bóng tối gọi lên từ phép Ragna Blade đủ để cắt xuyên qua ma tộc dễ dàng – ngay cả những tên có sức mạnh và cấp bậc đáng nể. Nhưng móng vuốt đen của con siêu ác ma có thể chặn nó lại. Không… tôi nhìn kỹ và nhận ra rằng phép Ragna Blade đang ăn mòn cái móng, nhưng nhanh không kém, cái thứ đó lại mọc lại.

Tôi bắt đầu thấy lúng túng. Không thể nào nâng sức mạnh của câu thần chú lên một khi đã tung ra, và phép Ragna Blade tiêu tốn một lượng lớn ma lực để duy trì. Nếu không có gì thay đổi sớm, lưỡi gươm bóng tối của tôi sẽ bị tiêu tán, và cái móng vuốt sắc như dạo cạo đó sẽ…

Ngay khi tôi đang hình dung ra kết cục bi thảm và khó chịu của mình, một luồng sáng đỏ rực nhá lên từ đằng sau.

“Ruby-Eye Blade!” Luke hét lên, một thứ ánh sáng màu đỏ hình thành xung quanh thanh gươm của anh ta. Phóng vụt lên trước mặt tôi, anh ta nâng cao nó lên và chém vụt xuống ngay vào cái móng vuốt màu đen, hợp thành một góc với đòn tấn công của tôi.

Đối mặt với hai đòn tấn công từ hai hướng khác nhau, cái vuốt chỉ chịu được trong một thoáng. Một một âm thanh khô khốc ghê rợn khiến tôi đau cả tai, nó vỡ thành hai mảnh.

Con ác ma hú lên một tiếng khủng khiếp ngân vang trong không khí.Luke và Gourry há hốc mồm. “Con ác ma đang giãy chết!”

Đúng thế. Cái khối khổng lồ màu đen từng dễ dàng hồi phục sau khi ăn trọn phép Dragon Slave đang từ từ đổ sụp xuống trước mắt chúng tôi. Những chiếc vòi vươn ra từ cơ thể nó vặn xoắn điên cuồng, rồi xụi lơ trước khi tan thành cát bụi. Những cái chân sụm xuống dưới sức nặng chính nó, rồi cơ thể của con quái vật nổ tung thành một đám mây tro bụi che mờ mọi thứ xung quanh.

Những gì còn lại của con siêu ác ma là một ngọn núi nhỏ đất cát, và những tiếng bàn tán xôn xao của người dân thị trấn.

Gourry bước tới bên tôi. “Chuyện là sao vậy, Lina?”

Lần đầu tiên, cậu ta không phải là người duy nhất mù tịt. Luke và Mileena cũng đang nhìn tôi khó hiểu. Hừm. Bắt đầu từ đâu đây?

“À, trước hết, tôi bắt đầu với những việc quá hiển nhiên. Như mọi người đã thấy đấy, cái thứ đó từng là gã mặc đồ đen, Galva,” tôi nói sau một lúc suy nghĩ. “Hắn ta không chỉ bị ếm mà còn bị một ma tộc nhập xác. Đó là tại sao con ác ma có khả năng kháng lại các đòn tấn công vật lý và ma pháp. Chỉ có một cách hạ gục nó… tiêu diệt ma tộc đã thực hiện lời nguyền. Và ma tộc đó ở đâu? Tôi nghĩ rằng có lẽ ma tộc đã nhập vào Galva cũng chính là kẻ đã ếm hắn.”

Luke xen vào. “Nhưng sao cô có thể kết luận như thế?”

Tôi liếc xéo anh ta và nói. “Khá rõ ràng là thanh gươm đen đã biến Galva thành cái thứ chúng ta vừa mới đánh nhau. Nên tôi cho rằng có thể thanh gươm chính là ma tộc đã ếm Galva cũng như nhập xác vào hắn.”

“Thanh gươm đó là một ma tộc sao?” Luke cau mày lẩm bẩm. Tôi gật đầu.

“Dù sao ma tộc thuần chủng cũng là một sinh thể tinh thần, cho nên chúng có khả năng hiện hữu ở thế giới này trong bất cứ hình dạng nào chúng muốn. Ví dụ, một trong những ma tộc Gourry và tôi từng đánh nhau hồi trước có dạng là hai quả cầu riêng biệt, một màu đỏ và một màu xám. Cũng không có gì lạ nếu một ma tộc lấy hình dạng một thanh gươm để dụ những kẻ tham lam.”

Tôi không giải thích cho Luke và Mileena biết, nhưng phần lớn linh tính của tôi là cũng nhờ sự quan sát thanh Quang Kiếm Gourry sử dụng trước đây, thứ mà tôi ngờ rằng từng là một ma tộc thượng cấp từ một thế giới khác.

“Nên với suy nghĩ đó trong đầu, tôi quan sát kỹ con quái vật và nhận ra một thứ: trong hàng tá hàng tá vòi, chỉ có một cái có móng vuốt. Tôi nghĩ, nếu đó chính là nhân của ma tộc thì sao?”

“Vậy… Cơ bản là phán đoán của cô đã đúng,” Luke chậm rãi nói.

“Phải. Tôi dự định rút lui chiến thuật ngay lập tức trong trường hợp tôi sai, nhưng may mắn là mọi việc không như thế. Giờ ông đã hiểu chưa, Gourry?”

“Chưa.”

Tại sao ông…

“Nhưng có sao đâu vì ta đã thắng, đúng không?” cậu ta tiếp tục. Nếu cậu ta đã định nói thế thì tại sao lại còn kêu tôi giải thích cơ chứ? Hừ, cái đồ ngốc đó.

Tôi cố giữ bình tĩnh và quay sang Luke. “Nhưng này,” tôi nói. “anh cũng không tệ chút nào, Luke. Anh đã điều khiển sức mạnh của Xích Nhãn và biến nó thành một thanh hồng đao, phải không? Tôi chưa từng thấy thứ gì giống vậy cả.”

“Ta cũng vậy,” một giọng nói điềm tĩnh bình luận từ gần đó.

Chúng tôi quay lại và thấy một cánh tay thọc vào đống đất từng là cơ thể của con siêu ác ma. Nó ngọ ngoạy một chốc và rút ra, bàn tay đang nắm chặt chuôi của thanh gươm đen vỡ nát.

“Ngươi!” Luke la lên.

“À, phép lịch sự của ta đâu rồi nhỉ? Các ngươi đã làm rất tốt. Ta không mong đợi gì cái thứ này có thể tiêu diệt ngươi Lina Inverse, nhưng ngươi cũng đã chứng tỏ là một chiến binh rất khá, thưa ông Luke. Ta khá là ngạc nhiên đấy.”

Sherra mỉm cười rạng rỡ, ve vẩy chuôi gươm trên tay. Thay cho bộ đồ thường dân vẫn mặc trước đây, Sherra đang vận một bộ trang phục có vẻ giống áo choàng tu sĩ, được chỉnh sửa để cử động dễ dàng. Chúng có màu đen tuyền, với những nét trang trí bạc – tôi không rõ đó có phải là những chữ rune mà tôi chẳng biết, hay chỉ đơn giản là họa tiết – được khâu vào lớp lụa.

“Toàn bộ chuyện này là do ngươi gây ra, phải không?” Tôi hỏi. “Thanh gươm, những cuộc tấn công của lũ ma tộc, mọi thứ.”

“Dĩ nhiên,” Sherra trả lời lịch sự. “Ta cũng đã tung tin đồn về thanh gươm. Glenn đúng là một thằng ngu, nhưng vẫn có thể dùng được. Ta sử dụng nhà hắn ta làm căn cứ cho chiến dịch sau khi khiến hắn nghĩ ta là con gái hắn, và cả việc hắn rêu rao về thanh gươm nữa.”

“Ta hiểu rồi… đó là tại sao ngươi không cần bất kỳ sự hỗ trợ nào mặc dù sống một mình. Ta đoán ngươi mất kiên nhẫn khi chẳng ai tin vào câu chuyện của Glenn và bắt đầu tạo ra ‘cuộc xâm lăng’ của ma tộc ở chỗ này chỗ kia.”

“Chính xác. Ta cũng tung tin đồn ở các thị trấn xung quanh, mặc dù thật lòng ta chẳng bao giờ nghĩ rằng chính Lina Inverse sẽ dính vào chuyện này.”

“Này! Cô biết Sherra là ai sao?” Luke hỏi.

“Ưm… tôi có thể đoán được,” Tôi trả lời, nhưng Sherra vẫy tay ngắt lời.

“Đủ rồi, Tiểu thư Lina,” cô ta nói, cười mỉa tôi một cách đáng ghét. “Ta biết cách tự giới thiệu mà, cảm ơn.”

Cúi chào đầy châm chọc, cô ta nói, “Như các ngươi đã có thể đoán được, tên ta là Sherra. Ta đến từ Dãy núi Kataart.” Nụ cười của cô ta càng lúc càng tự mãn. “Và mặc dù bên ngoài không giống, nhưng ta là một ma tộc thuần khiết.”

“Cái gì?!” Luke và Mileena đồng thanh la lên, rõ ràng vô cùng bất ngờ.

“Vậy à? Thế ngươi đang dự tính chuyện gì? Từ những gì ngươi giải thích đến giờ, có vẻ ngươi định chia rẽ và dụ bọn ta đến chỗ thanh gươm, từng người từng người một. Mọi việc ngươi làm, từ bỏ đi trong đêm, cố tình để bị bắt bởi bọn mặc đồ đen, là để tách chúng ta ra, đúng không? Mặc dù người đã thất bại trong chuyện đó.”

“Câ, câm ngay!” Sherra rít lên, mất đi vẻ bình tĩnh. “Ta đâu có ngờ các ngươi đến được ngọn núi sớm vậy!”

“Và có vẻ ngươi định tạo ra con ác ma đó,” tôi dồn ép. “Thật ra, ta nghĩ rằng ngươi biến Galva thành con ác ma đó và thả hắn đi lung tung vì bực tức do kế hoạch nhỏ bé của ngươi không diễn ra không như tính toán.”

“Ta đã bảo là, câm ngay!”

A, chắc tôi đã đánh trúng huyệt. Cô ta có vẻ hoặc là một kẻ lên kế hoạch tồi, hoặc rất nóng nảy.

“Dù ta không biết ngươi định làm gì, nhưng giờ thì thanh gươm của ngươi đã gãy rồi, ta cho rằng kế hoạch của ngươi đã đi tong.”

Trái với dự đoán của tôi, nụ cười của Sherra đột nhiên quay trở lại.

“Ồ, thật sao? Thanh gươm này là một ma tộc ta tạo ra, và nó phụng sự ta như một thứ vũ khí. Nên…”

Cô ta vẫy nhẹ một cái, và đột ngột lưỡi gươm gãy đã mọc lại như cũ!

“Cái gì?”

“…Ta có thể dễ dàng làm những chuyện như thế,” Sherra dứt lời, giữ thanh gươm thủ thế. Tư thế phòng ngự của cô có vẻ hoàn toàn không xuyên thủng được.

Nhưng… nếu cô ta có thể tạo ra một ma tộc mà – cứ cho là có sức mạnh hồi phục của lời nguyền Raugnut Rushavna đi nữa – chặn đứng được phép Ragna Blade của tôi, và rồi sửa lưỡi gươm gãy ngay lập tức…

“Sherra, có vẻ ngươi không chỉ đơn giản là một ma tộc.”Sherra cười khúc khích. “Ngươi nói đúng. Ta nghĩ tước hiệu đầy đủ của ta sẽ giúp các ngươi hiểu dễ hơn. Ta là Sherra, Tướng Quân của Bá Vương.”

Tôi không nói nổi tiếng nào. Cô ta là tướng quân của Bá Vương Grausherra?

“Đó là cái gì?” Luke bối rối.

“Bộ hạ trực thuộc Bá Vương Grausherra, một trong năm tùy tùng của Xích Nhãn Shabranigdu,” tôi gắng gượng nói. Trước đây tôi đã từng gặp thần quan của Thú Vương, và đơn đả độc đấu với thần quan và tướng quân của Ma Long Vương. Tóm lại, mỗi tên trong bọn chúng đều cực mạnh.

Nếu Sherra đúng là tướng quân của Bá Vương, có nghĩa là cô ta ngang cơ với những kẻ trên, và dù có bốn đánh một, có thể nói cô ta dễ dàng quét sạch chúng tôi.

Cơ hội duy nhất của chúng tôi là khiến cô ta rút lui!

“Ngươi còn dám nói!” Tôi hét lên, lấy giọng bất bình. Tôi chỉ vào mặt Sherra.

“Hừm? Sao thế? Ngươi tức vì ta đã lừa ngươi? Vì ta đã hủy diệt cái thị trấn nhỏ này? Chắc không phải vì ta biến gã kia thành ác ma rồi.” Sherra nói với cái vẻ tự tin của một kẻ chắc chắn về sức mạnh của mình, nhưng tôi phớt lờ và cứ nói bừa.

“Không, thứ làm ta khó chịu là cái tên Sherra của ngươi, bộ hạ của Bá Vương Grausherra! Tên kiểu gì vậy?”

Vẻ mặt điềm tĩnh của Sherra hơi rạn nứt. “Sao?! Ngươi nói cái gì thế? Tên ta được đích thân Bá Vương đại nhân ban cho! Ta chắc chắn phải có một lý do sâu sắc và đầy ý nghĩa vì sao ngài ấy chọn nó!”

Ha ha! Trúng ổ! Được rồi, giờ tới đòn dứt điểm.

“Sherra, chắc thần quan tương nhiệm của ngươi không có cái tên quái đản như Grau hay Grou đâu, nhỉ?”

Sherra hoàn toàn cứng đờ người lại, mắt mở to vì kinh ngạc. Có người tên vậy sao? Đầu óc của Bá Vương bị sao vậy?

“M, một con người như ngươi đừng mơ hiểu được suy nghĩ của Bá Vương đại nhân!” Sherra lắp bắp, hoàn toàn mất bình tĩnh. “Chắc chắn là-“

“Chắc chắn là cái gì? Sao ngươi không tự đi mà hỏi hắn? Ai biết được, có thể té ra hắn ta thật sự chẳng có nảy ra ý gì khi nghĩ tên cho ngươi, hở?”

“Dĩ nhiên không! Tên ta chắc chắn có một ý nghĩa phức tạp!”

“Chứng minh xem!”

Sherra mở miệng định trả lời, nhưng há hốc một lúc, rồi ngậm miệng lại. Nghiến răng, cô ta chĩa thanh gươm về phía tôi.

“Được! Ngươi cứ đợi đấy! Giờ ra sẽ rút lui, nhưng lần tới gặp lại ta sẽ chắc chắn đã hỏi về ý nghĩa cái tên của ta!”

Với lời từ biệt chẳng ấn tượng gì lắm, Sherra quay lưng đi và biến mất trong bóng đêm. Phù.

“Hê hê… tôi đoán ma tộc yếu ớt khi tâm lý thiếu tự tin, vì là một sinh thể tinh thần đơn thuần mà.” Tôi lẩm bẩm.

Luke ngó sang tôi đầy ngờ vực. “Bộ… mọi ma tộc đều như thế hả?”

Truyện Chữ Hay