“…Oh no, hoàng hôn xuống rồi.”
Kirika cau mày khi cô quan sát xung quanh.
Mặt trời đã lặn và xung quanh thì đã tối rồi.
Thời gian cho màn biểu diễn của ma cà rồng đã bắt đầu.
“Cô không thể gọi được cho Kujou-kun sao…?”
“Có vẻ tôi không thể rồi… Có lẽ chỗ đó không có tín hiệu. Còn cô, tìm kiếm đến đâu rồi?”
“…Hắn ta ở đây.”
Trong khi tiếp tuc bấm máy, Mei hỏi Rushella, người vừa trả lời một cách vô cảm.
Vừa nãy, một con chó đã đến để báo cáo vị trí của kẻ thù.
Mặc dù nó không thể giao tiếp thông qua lời nói, nhưng thông điệp vẫn có thể hiểu được khi nhìn vào biểu hiện sợ hãi của con chó và cách nó vẫy đuôi.
“Đi đi.”
Rushella loại bỏ hiệu ứng của Mystic Eyes, điều đó là cho thuộc hạ của cô đang phân tán ra xung quanh và rút lui.
Côn trùng, chim và thú dữ đều phân tán ra xung quanh.
Đúng lúc đó, như thể tạo ra một sự thay đổi, một người đàn ông lặng lẽ bước xuống công viên từ màn đêm.
“Lần đầu tiên diện kiến, ‘True Ancestor’, là niềm vinh hạnh của tôi. Là một trong những ‘Pure of the Pure’ từ dòng dõi ‘True Ancestor’ Elise Dahm Castile, tên tôi là Fergus von Blitz.”
(Trans: ‘True Ancestor’ là thuần huyết thực sự, ‘Pure of the Pure’ có thể hiểu là cũng gần đc coi là thuần huyết nhưng chưa phải.)
Hắn ta cúi đầu kính cẩn, thể hiện sự tôn thờ mà không để lộ ra chút động cơ thầm kín nào.
Bộ đồ ba mảnh màu đen hắn đang mặc và cây gậy trong tay rõ ràng là hàng cao cấp.
Nếu hắn ta kiếm thêm được một cái áo choàng dài, hắn sẽ phù hợp với hình ảnh cổ điển của một ma cà rồng truyền thống một cách hoàn hảo.
“Chỉnh sửa lại ngoại hình của mình tốn nhiều thời gian hơn thần nghĩ. Rốt cuộc thì thần không ở trong tình trạng như hiện tại để có thể tiếp kiến với ‘True Ancestor’ lúc này. Đó là lí do tại sao thần tới muộn.”
“Ngừng cái giọng đó đi! Bên cạnh đó, bộ đồ của ngươi là từ đâu ra đó? Ngươi đã ngủ trong cái quan tài đó cả chục năm rồi, nên đúng ra thì ngươi không nên còn bộ nào nữa, đúng không?”
“Cứ theo nguyên tắc ‘mạnh được yếu thua’, tôi đã lấy được từ những kẻ đó”
“Ta sẽ coi rằng ngươi đã giết và cướp lấy chúng…?”
“Tôi có một chút không hiểu tại sao ngài lại nổi giận, ‘True Ancestor’. Đó thực sự không phải là giọng điệu nên phát ra từ một người đứng trên đỉnh của những ma cà rồng.”
“… Làm sao ngươi biết ta là một ‘True Ancestor’? Ta đã từng nói sao, phải không?”
“Bởi vì tôi đã vinh dự được nhìn thấy khuôn mặt và thưởng thức mùi máu của ngài. Mặc dù tôi không
có hứng thú với máu của người thân, nhưng máu của một ‘True Ancestor’ thực sự lại ngọt ngào như máu của trinh nữ vậy.”
Bình tĩnh và điềm đạm, hắn bước về phía trước với một nụ cười thân mật.
Nhìn vào thái độ của hắn, Mei huých nhẹ cùi chỏ vào Rushella.
“Này… Cô quen hắn hả?”
“Không. Tôi chưa từng thấy hắn trước đây.”
“Có thể… Nó là từ trước khi cô mất trí nhớ?”
“Cái đó…”
Rushella muốn chối bỏ nó…Nhưng cô không thể.
Cuối cùng, cô cũng không thể nhớ lại được.
“Eh…Mất trí nhớ huh…”
Fergus lẩm bẩm gì đó nguy hiểm. Hắn rõ ràng đã nghe thấy tiếng thì thầm của bọn họ.
“Wow, đôi tai của ma cà rồng thực sự rất nhạy cảm về đêm ha…”
“Tất cả là lỗi của cô khi nhắc đến cái mớ rắc rối đó. Nhanh trật tự giùm đi.”
“Nếu ngài đang có rắc rồi nào đó, tôi sẽ rất vinh hạnh được giải quyết hộ ngài.”
Fergus đưa tay ra một cách tao nhã như thể đang đối xử với một phụ nữ quý phái.
Sự thiếu thù địch của hắn thực sự làm cho Rushella cảm thấy bối rồi.
“…Mục đích của ngươi là gì?”
“Không gì cả. Chỉ là… Vì chúng ta đã gặp nhau ở đây, tại sao lại không cho phép tôi giúp ngài trong khi ngài đang có rắc rối… Mặc dù tôi và ngài không cùng chung huyết thống, nhưng cống hiến hết mình để phục vụ cho ‘True Ancestor’ là nghĩa vụ của tất cả những ma cà rồng thấp hơn như chúng tôi. Đó là tất cả… Hoặc có lẽ ngài đã quên điều đó?”
“Hmm, nhưng…”
“Nếu ngài có câu hỏi nào, thì hãy tìm một nơi nào khác để trao đổi. Tuy nhiên… Những sinh vật thấp kém đó không cần phải dõi theo.”
Fergus tỏa ra cái aura sôi sục đang trên bờ vực phun trào.
Có lẽ do sức mạnh của ‘Mystic Eyes’, ngay cả những con chim xung quanh cũng bắt đầu kêu la ầm ĩ.
Ngoài ra…Ngày khi họ nhận ra, đã có rất nhiều người hầu tập trung phía sau hắn ta.
Tất cả đã hoàn toàn biến thành ma cà rồng – Các vết cắn nguyền rủa đã không còn trên cổ của họ.
Toàn bộ chỗ đó cùng phải nhiều hơn hai mươi.
Rất rõ ràng, tên ma cà rồng này đã hút máu rất nhiều người sau khi hắn ta tỉnh dậy.
“Tên khồn…!”
“Hai người đang ở cùng với cô gái nhỏ đã đẩy tôi xuống biển. Tôi không thể để điều đó xảy ra lần nữa. Rất tốt, hãy đừng quan tâm đến những sinh vật thấp kém này và cả những kẻ đang trên đường tới đây nữa. Tôi có biết một cửa hàng rất đẹp.”Tên ma cà rồng đang tỏa ra sát khí với Mei và Kirika trong khi mỉm cười với Rushella.
Rushella ban đầu đã lên kế hoạch cho việc đối đầu với tên này.
Đánh bại khuôn mặt khinh miệt đó với bộ ba hiện tại.
Nhưng – Rushella không thể làm thế.
Mặc dù biết điều này là sai và không thể chấp nhận được, nhưng cô vẫn không thể không cảm thấy bị lôi cuốn bởi lời đề nghị của tên đàn ông này, Fergus.
“…Ta……”
“Cứ đi nếu cô muốn, okay?”
Câu trả lời của Mei thât sự quá dễ dàng.
Biểu hiện thờ ơ của cô dường như đã nói ra tình trạng khó xử của Rushella là hoàn toàn không thể giải thích được.
“Cô……!”
“Cô không nghĩ rằng hai người bọn tôi là gánh nặng, đúng chứ? Cứ đi nếu cô muốn nghe câu chuyện của hắn ta, okay? Nhưng một khi cô hết kiên nhẫn, hãy dần cho hắn một trận, được chứ?”
“……”
“… Cô muốn lấy lại trí nhớ của mình mà, không phải sao? Trong trường hợp đó thì đừng ngần ngại. Cứ làm như cô muốn nhưng hãy chuẩn bị lời giải thích rõ ràng cho Kujou-kun. Tôi không muốn anh ấy phải nổi giận.”
Kirika cũng khuyến khích Rushella đi cùng Fergus.
Cô đưa tay ra hiệu cho Rushella
nhanh lên.
“Nói với Hisui hội tôi, cả hai người… Hãy bảo cậu ta đến đón tôi sau khi kết thúc.”
Nói vậy, Rushella bước tới chỗ Fergus.
“Tốt thôi, ta sẽ dành chút thời gian giải trí với lời đề nghị của ngươi. Nhưng nếu ngươi dám làm gì đáng nghi hay có ý định phản bội, lúc đó đừng hỏi tại sao ta độc ác.”
“Như ngài muốn. Vậy thì, mời, theo đường này.”
Fergus lịch sự dẫn Rushella và cùng cô biến mất vào màn đêm.
Trước đó, có thể thấy rõ đôi môi của hắn ta chuyển động khi hắn ra lệnh cho những người hầu của mình đang trong chế độ chờ.
“Làm đi”
Đôi mắt đỏ và những chiếc răng nanh sắc bén lóe lên trong đêm tối như ánh sao khi những ma cà rồng mới sinh đang dần tụ tập xung quanh.
“Đối với tôi,điều này không được tính là bài tập khởi động… Senpai, cô có muốn rời đi trước không? Tôi muốn nhận hết công lao trước mặt Hisui cơ.”
“Cô nghĩ cô đang nói chuyện với ai đó?
Cô thực sự nghĩ rằng tôi sẽ sợ hãi trước cái loại thức ăn này sao?”
(Trans: Thức ăn đây là vì bọn này đều là thức ăn của thg ma cà rồng kia rồi.)
“Oh dear, đó chính xác là những gì tôi muốn nghe.”
Nói rồi, một tia sáng lóe lên từ đôi mắt của Mei.
Ánh chớp xé toạc bóng tối, một luồng ánh sáng mạnh như ánh sáng mặt trời.
Những tên ma cà rồng bị ánh sáng chiếu vào ngay lập tức bị đâm vào ngực và trở thành tro bụi.
“… Có phải cô vừa bắn ra gì đó đúng không!? Laser !?”
“Eh, tôi chưa nói với cô trước đây sao?”
“Ngay cả khi cô nói, tôi vẫn sẽ bị bất ngờ! Và còn nữa, chuyện này là sao đây? Không phải đạn và laser bình thường không hiệu quả đối với ma cà rồng sao, nhưng nhìn cái này thì,… thật không thể tin được……!”
“Tôi đổi thiết bị này là vì Rushella. Đây thực chất là một chùm ánh sáng mặt trời. Bằng cách thu thập ánh sáng mặt trời vào buồi trưa và bắn chúng ở dạng tập trung, ngay cả là một ma cà rồng cũng phải tàn đời chỉ sau một đòn ❤ nhưng nó cũng có một điểm yếu, tôi không thể sử dụng nó nếu trong thời tiết u ám hoặc tôi bị giam cầm dưới lòng đất trong một thời gian dài.”
“Không ai cần cô giải thích cả! Người cô là cái quái gì vậy!?”
“Đừng bận tâm đến nó. Để nó sang một bên … Chúng đang đến, đúng không?”
Đám ma cà rồng đó đang tiến lại gần.
Hai cô gái nhún vai và bắt đầu cuộc chiến cảu mình.
Ma cà rồng với người nhân tạo và phù thủy, cuộc chiến bắt đầu.
***
Cô chỉ muốn làm cậu ta sợ.
Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, cô không có ý định lấy mạng của cậu.
Rốt cuộc, cậu chỉ là một con người bình thường.
Nhưng do sự xúi giục không ngừng của cậu, đến mức tiết lộ danh tính bí mật của cô mà cô
không muốn công khai, mọi thứ đã leo thang cho đến thời điểm này. Đó không phải là lỗi của cô.
Cô đã lên kế hoạch đơn giản chỉ là tạo ra mấy vết xước nhẹ trên cổ cậu như một lời cảnh báo và chấm dứt mọi chuyện tại đó.
Cuối cùng, cậu ấy chắc chắn sẽ không thể phản ứng kịp.
Thực tế, Hisui hoàn toàn không có phản ứng.
Cho đến khi móng vuốt sắc nhọn của cô chạm vào cổ cậu.
Và đâm nhẹ vào da cậu.
Cô đã nghĩ mục tiêu của mình đã hoàn thành nhưng ngay sau đó, chàng trai đó tự mình bước về phía trước, vùi sâu móng vuốt của cô vào da thịt cậu.
“Cá……!”
Máu trào ra như nước chảy.
Không còn nghi ngờ gì nữa, động mạch cảnh đã bị tổn thương.
Kể cả khi thực hiện ngay các biện pháp đặc biệt để cầm máu, kết quả chờ đợi vẫn là chết.
“Cậu đang làm cái quái gì vậy !?”
“Kujou-san!?”
Không chú ý đến tiếng khóc của Rangetsu hay Eruru, Hisui lùi lại vì bước như thể cậu đang từ chối việc điều trị vậy.
“Sao cậu… Cậu đang muốn chết sao!? Nhanh lại đây, tôi sẽ cầm máu……!”
“Không cần, tôi vân ổn.”
Rõ ràng cơn đau đang khiến cậu phải nghiến răng nhưng cậu thậm chí còn không có ý định ấn vết thương ở cổ xuống để cầm máu.
Thay vào đó, cậu đang mở rộng vết thương ra bằng ngón tay, khiến cho máu tuôn ra không ngừng.
“…Cậu là đang muốn tìm đến cái chết sao!? Nếu máu tiếp tục chảy……”
“Không cần thiết, cô biết không?”
Cậu tiếp tục bằng giọng nói của mình.
Sau khi máu bắn ra tung tóe, Hisui phớt lờ
Eruru đang cau mày và đưa vết thương trên cổ cho Rangetsu.
“Eh……?”
Vết thương vẫn còn.
Tuy nhiên, nó đã gần như được chữa lành hoàn toàn và đang được hồi phục với tốc độ đủ nhanh để có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Khả năng đặc biêt của Hisui, kết hợp với sức mạnh chỉ được thức tỉnh trên bờ vực cái chết trên vì mất máu, đã tăng cường đáng kể khả năng hồi phục của bản thân.
Chế độ Anti – Drac… Đã kích hoạt.
“Cậu thự sự là… một ma cà rồng!?”
“Không, nhưng vết thương của tôi sẽ được chữa lành ngay lập tức. Ngoài ra, tôi sẽ trở nên mạnh hơn cô.”
Trong chớp mắt, Hisui xuất hiện trước mặt Rangetsu.
Rồi cậu đưa tay chạm vào cổ cô.
Những ngón tay của cậu dài và thon như tay của môt cô gái… Tuy nhiên, họ chắc chắn rằng họ sẽ gãy cổ nếu cậu nắm chặt. Rangetsu đã chắc chắn được sự thật đáng sợ này.
“Câu hỏi tiếp theo. Tôi là người, hay quái vật?”
“……?”
“Tôi là con người nhưng có sức mạnh để chiến đấu cới ma cà rồng. Tôi sẽ không biến thành ma cà rồng ngay cả khi tôi bị ma cà rồng cắn. Những người như tôi nên được xem là gì? Câu trả lười rat đơn giản… Gì cũng được. Không là gì trong số họ, cũng không quan trọng tôi được coi là bên nào. Dù là ma cà rồng hay con người, điều đó không thành vấn đề. Đương nhiên, người sói cũng vậy.”
“……”
“Đừng gọi người khác là rác rưởi. Cho dù đó là sinh vật sống nào, dù là ma cà rồng, con người hay người sói, những người duy nhất có thể gọi người khác là rác rưởi là những người thực sự là rác rưởi.”
“Cậu……”
“Tiếp tục, câu hỏi thứ hai…Con quái vật đáng sợ nhất là gì? Người hỏi câu hỏi này không phải là tôi mà là mẹ nuôi của tôi, một ‘True Ancestor’.”
“Huh–!?”
“Mặc dù rõ ràng đứng đầu trong chuỗi thức ăn, một con ma cà rồng bất tử với tuổi trẻ vĩnh cửu và là người ở vị trí cao nhất trong số chúng, một ‘True Ancestor’. Vậy mà cô ấy luôn sợ hãi. Sợ điều gì? Câu trả lời rất đơn giản – con người.”
Hisui nhìn thẳng vào khoảng không trước mặt và nhẹ nhàng đưa ra câu trả lời.
Đôi mắt cậu đang chứa đầy một mỗi buồn sâu thẳm, khiến cho khuôn mặt của Rangetsu và Eruru cũng thoáng chút buồn.
“Sự khác biệt giữa con người và quái vật là gì…? Họ đều là quái vật.”
Nói vậy, Hisui bước đến bên cạnh lối vào của căn phòng.
Cánh cửa được bọc thép và làm bằng hợp kim nặng để phù hợp với khu vực cách ly.
Ngay cả khi một con ma cà rồng đang trong trạng thái cuồng chiến cũng không thể phá nổi nó.
Đây chính là loại của bên cạnh Hisui.
Và chính xác bởi vì nó là loại cửa này.
Hisui cũng chỉ tình cờ khi dùng toàn lực đánh vào cánh cửa.
Kèm theo tiếng nổ của một vụ tai nạn nghiêm trọng, cánh cửa kiên cố đang xuất hiện ngày càng nhiều các vết nứt.
Sau đí, Hisui nhấc chân và đá thẳng vào giữa cánh cửa … chướng ngại vật duy nhất đã tan thành mây khói.
Rồi cậu bỏ đi mà không thèm ngoảnh lại.
Rangetsu nhìn chằm chằm vào nơi mà cậu đã đi ra.
“… Cậu ta là cái quái gì vậy!?”
“Chỉ là một con người bình thường thôi. Giống như cô… và tôi. Hoặc có lẽ cậu ta thực sự hiểu được ý nghĩa trong mối quan hệ của con người và quái vật như cô hoặc tôi. Ranh giới giữa quái vật và con người… và tôn trọng con người vì cậu ta đã nhìn thấy quá nhiều góc tối trong cuộc sống. Tuy nhiên, cậu ta vẫn sống sót và tiếp tục sống. Như một con người.”
“Cô đang cố nói cái quái gì thế?”
Rangetsu nhìn chằm chằm vào Eruru và lạnh lùng hỏi.
“… Không quá quan tâm đến quá khứ và nguồn gốc của người khác… Đó là những gì cậu ta tin tưởng.”
“Từ ngữ đẹp thật. Nhưng để tồn tại trong thế giới này, người ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đóng vai một con người. Đó là lí do tôi gia nhập tổ chức này.”
“Thật vậy, cái này cô đúng. Nhưng gần đây, tôi bắt đầu nghĩ rằng bản thân của hiện tại cũng không tệ đến thế.”
“Cô cũng nghĩ như cậu ta sao?”
“… Ai biết.”
Eruru mỉm cười yếu ớt, ánh mắt cô nhìn theo hướng của Hisui, người đã không còn trong tầm mắt.
Điểm đến của cậu dễ dàng đã được đoán ra.
***
Rushella và Fergus đến một nhà hàng Pháp toát ra một không khí sang trọng và cao cấp.
Một người phục vụ đến mở cửa và chào đón họ.
Quả thật rất trang trọng.
Đây rõ ràng là một hành động giả tạo để tạo ra bầu không khí cao cấp.
Nhìn vào ánh mắt trống rỗng của người phục vụ, Rushella không thể không cảm thấy ghê tởm.
Người đàn ông đó không thèm để ý đến biểu cảm của khách hàng… Không, khuôn mặt vô cảm đó đã vượt qua cái mức độ đó.
Rõ ràng anh ta đang bị điều khiển bởi ‘Mystic Eyes’ … Và ở một mức độ khá mạnh.
“Lối này. Ngài có thể ngồi bất cứ đâu ngài muốn. Cả cơ sở này giờ là của tôi.”
Đúng như lời nói của Fergus, không hề có khách hàng ở trong nhà hàng này.
Có thể có khách hàng ngồi hoặc đặt chỗ tại đây, nhưng họ đã bị đuổi đi hết.
Không, nó sẽ ổn hơn khi họ bị đuổi đi.
Sẽ thật may mắn khi giờ họ vẫn còn là con người.
“Ngài có muốn uống gì không? Tôi đã xem trước thực đơn và nhìn thấy một loại rượu vang không tệ chút nào. Hoặc … Ngài thích máu hơn? Đáng tiếc, những kẻ còn lại trong đây đều là những tên lớn tuổi … Tôi không thể đảm bảo về hương vị được.”
“…Không cần thiết. Ta không ở đây để nhàn rỗi trò chuyện với ngươi. Tên khốn… Hôm nay ngươi đã hút bao nhiêu người? Điều khiển bao nhiêu người bằng ‘Mystic Eyes’. Không phải ta không hiểu được cơn khát của ngươi mà ngươi cảm thấy sau một thời gian dài bị mắc kẹt dưới đáy biển, nhưng ngươi không cần phải hút nhiều như vậy!”
“Ngài nói đúng. Nhưng ngài biết đó, ‘khát’ ở mức độ tam lý khác nhau tùy theo từng người. Đối với tôi, mười năm đó là quá dài. Để bù đắp cho điều đó, tôi phải tìm đến máu tươi. Nếu tôi có thể tắm trong một lượng máu tươi lớn lấy từ trinh nữ thì đó sẽ là điều tốt nhất.”
“Ghê tởm. Vì máu tươi, ngươi đã tấn công Touko và bạn bè của cô ấy?”
“Touko…? Đó là ai vậy?”
“Cô gái đã nhốt ngươi bên trong cái quan tài đó! Sau khi cô ấy chết, cô ấy không thể siêu thoát vì ngươi vẫn chưa chết!!”
“Oh, cái đó……”
“Ý định của ngươi là gì? Trả thù Touko? Nhưng cô ấy đã chết rồi……!”
“Tôi cho là như vậy. Nhưng điều đó không quan trọng. Cô bé đó, tôi chỉ chơi với cô ta thôi.”
“…Chơi?”
Khuôn mặt của Rushella đang chứa đầy sự giận dữ.
Đôi mắt cô đang rực lên màu đỏ thẫm.
“Thật vậy. Như ngài cũng biết, đối với ma cà rồng như chúng tôi, hút máu người rất dễ dàng. Chỉ vì điều đó, nhiều hạn chế đã được áp đặt để tạo ra vài loại hình giải trí. Uống máu trong nhiều đêm, đột nhập phòng ngủ của con người mặc dù biết sụ tồn tại của
bẫy và lính canh, đây là một số hành động được tạo ra để tối đa trong việc thưởng thức máu.
Đương nhiên, ngài hiểu điều đó mà, ‘True Ancestor’?”
“Tất cả … Giải trí huh…… Ta hiểu rồi, đó là lí do tại sao ngươi thậm chí còn không nhớ tên cô ấy.”
Rushella siết chắt nắm tay và trừng trừng nhìn vào Fergus.
Nhưng hắn ta vẫn không có ý định ngừng lại.
“Tôi cũng có một vấn đề cần tìm hiểu. Trước khi tôi đạt đến độ tuổi có thể nhận thức được, tổ tiên dòng máu của tôi, ‘True Ancestor’ đã bị giết. Thay vào đó, mười năm trước, lúc tôi bị chìm xuống đáy biển, chỉ còn lại một ‘True Ancestor’. Tôi đến thị trấn Seidou này vì muốn tìm cô ấy và cần sự giúp đỡ của cô ấy để hồi sinh gia tộc của mình.”
“ ‘True Ancestor’ mà ngươi nói … Cô ta tên là gì?”
“Từ những gì tôi nghe được… Cô ấy tên là Miraluka. Nhưng thật không may, cô ấy dường như không ở đây. Tôi không thể tìm được cô ấy.”
“……”
Rushella nhận ra rằng quá khứ của Fergus có liên quan đến Hisui.
Có lẽ chính Hisui đã mong đợi con ma cà rồng này, kẻ đã giết Touko, để tìm cách liên lạc với mẹ nuôi của mình.
Rốt cuộc, việc một ma cà rồng ‘True Ancestor’ thu hút sự chú ý của cô là điều đương nhiên.
Ngay cả khi họ không có ý định thù địch, chắc chắn sẽ có rất nhiều tín đồ và ma cà rồng với động cơ thầm kín, hy vọng sử dụng ‘True Ancestor’ cho mục đích của họ.
“Hãy để ta hỏi ngươi … Ngươi đang nói rằng ngoài Miraluka, không còn ‘True Ancestor’ nào khác mười năm trước?”
“Rất đáng tiếc, nhưng đúng là vậy. Nếu ngài có tin tức nào về ngài Miraluka, xin hãy cho tôi biết……”
“Ta nghe nói cô ấy đã chết rồi.”
Rushella đã không sử dụng từ ‘bị phá hủy’.
Thay vào đó, cô đã nói đến ‘cái chết’ giống như cái cách mà Hisui đã nói
khi nói đến mẹ nuôi mình.
“… Sau đó, ngài trở thành ‘True Ancestor’ cuối cùng còn lại trên thế giới này. Nhưng ngài đã ở đâu trước đó? Mười năm trước, tôi không hề có thông tin gì về sự tồn tại của ngài. Rất có thể, là tất cả mọi người trong tộc của tôi đều như vậy. Ngài đến từ đâu?”
“Không biết… Ta cũng muốn biết về điều đó.”
Rushella giả vờ bình tĩnh nhưng cô thực sự khá sốc.
Ngay cả trong quá khứ, mười năm trước, không hề có chút manh mối nào về nguồn gốc của cô.
Fergus có lẽ không hề lừa dối cô. Hắn ta thực sự trông như không hề có thông tin về bản thân cô.
“Đầu tiên, chỉ có một số ít người được uống máu của Chúa tại Golgotha và trở thành ‘True Ancestor’. Một ‘True Ancestor’ mới không thể sinh ra đột ngột như vậy. Điều đó khiến tôi không nghĩ là ngài nói dối … Bên cạnh đó, mùi thơm từ máu của ngài thuộc về một ‘True Ancestor’ mà không cần nghi ngờ gì nữa.”
“Ngươi muốn ta cho xem biểu tượng tạo từ máu của ta sao? Đó cũng là bằng chứng khác.”
“Ngài cũng có thể chứng minh như thế sao… Điều đó thực sự rất thứ vị. Xin hãy để tôi giúp ngài tìm lại kí ức.”
“…Không cần thiết. Đó là vấn đề của ta, ta sẽ tự giải quyết. Quay lại vấn đề ban đầu, mục đích của ngươi là gì? Hồi sinh lại gia tộc của ngươi?”
“Chính xác như những gì ngài nói. Mọi thế hệ của gia đình Von Blitz đều được sinh ra từ hôn nhân giữa các ma cà rồng. Đương nhiên, gia tộc của chúng tôi không bao gồm bất kỳ ma cà rồng nào có tiền thân là con người. Tất cả đều là ‘thuần khiết’, ngay từ khi sinh ra
. Chúng tôi là một trong số ít các gia tộc làm theo truyền thống ‘Tinh khiết của thuần khiết’.”
Cái được gọi là ‘Thuần khiết’, một ma cà rồng được sinh ra từ một cặp cha mẹ là ma cà rồng.
Nói một cách đơn giản, khả năng thể chất tổng thể của họ có xu hướng cao hơn và họ được coi là cao quý hơn so với những người trở thành ‘người hầu’ bằng cách hút máu họ. ‘Người hầu’ hoàn toàn không thể vượt qua ‘chủ nhân’ của họ. Nhưng không phải là hiếm khi ma cà rồng đời con vượt qua cha mẹ của họ.
Ngay cả khi một ma cà rồng được gắn mắc ‘Tinh khiết’, một hoặc cả hai cha mẹ của họ có thể đã từng là người. Thật ra, đó thực sự là những gì phổ biến nhất. Những người như Fergus, xuất thân từ một ‘True Ancestor’ với mọi thế hệ bao gồm con đẻ của ma cà rồng thuần chủng, đó mới thực sự là ‘Thuần khiết’ – ‘Tinh khiết của Thuần khiết’ – hiếm nhất trong những loại hiếm.
Đối với một ma cà rồng như Fergus vẫn còn tồn tại trong thời hiện đại này, nó có thể được coi là một phép màu.
“Có vẻ như ngươi rất tự hào về gia tộc của mình. Nhưng trong thế giới hiện tại, không dễ gì để gặp lại một người trong gia tộc của mình, chứ đừng nói đến một ứng cử viên lí tưởng làm vợ – ‘Tinh khiết của thuần khiết’ như ngươi.”
“Quả thực là vậy… Thành thật mà nói, từ khi thất bại trong việc tìm kiếm Quý cô Miraluka, tôi bắt đầu lo sợ rằng dòng máu của gia đình tôi sẽ kết thúc trong thế hệ của tôi. Tuy nhiên…ngài đã xuất hiện.”
Nói vậy, đôi mắt của Fergus sáng lên với ánh sáng của dục vọng.
Trước khi nhận ra, hắn ta đã đưa bàn tay trằng nhợt nhạt của hắn lên bàn tay của Rushella.
“…Tôi vẫn chưa được nghe tên của ngài, đúng không?”
“Một tên khốn thấp hèn như ngươi mà cũng muốn biết tên ta.”
Rushella vung tay ra và trừng mắt nhìn hắn ta với sự thù địch.
Ban đầu cô chấp nhận lời mời của hắn với ý định phá vỡ mọi thứ trong kế hoạch của hắn.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng hắn lại là một tên đáng ghét như vậy.
“Thật bất ngờ… Nhưng với tư cách là một ‘True Ancestor’, ngài nên coi sự thịnh vượng của tộc chúng tôi là nghĩa vu của ngài. Xin hãy hoàn thành nghĩa vụ của ngài.”
“Ta thà để tộc của ta tuyệt chủng còn hơn là có con với cái loại như ngươi!”
“Ôi trời… tôi chưa bao giờ mong đợi ngài sẽ cự tuyệt tôi như vậy. Kế hoạch ban đầu của tôi…là bắt đầu bằng một mối quan hệ đơn phương!!”
“Câm miệng!”
Rushella ném cây đoản kiếm của mình về phía hắn.
Cô nhắm thẳng vào tim hắn.
Nếu như vậy chưa đủ để kết liễu hắn ngay lập tức, thì cô sẽ tự tay móc trái tim hắn ra khỏi lồng ngực.
“Nực cười.”
Ngay thanh đoản kiếm chuẩn bị trúng đích, cơ thể của Fergus đột nhiên phân tán, hắn biến cơ thể mình trở thành một màn sương mỏng.
Biến thành màn sương, cơ thể hắn tan ra như nước, tan biến ngay lập tức.
“Đây là…!”
“Đây là sức mạnh tôi thừa hưởng
từ ‘True Ancestor’. Rõ ràng, ngài không thể làm vậy.”
Âm thanh phát ra rất gần.
Fergus đã vật chất hóa lại ngay bên cạnh cô.
“Tên khốn!!”
Nhanh như chớp, Rushella nhắm thẳng tay về phía trái tim của hắn.
Vì hắn ta có thể trốn được khi hóa thành sương mù, nên cô sẽ nhanh chóng kết thúc trước khi hắn có thể biến thành sương mù!
“…Ngài thực sự nghĩ rằng chưa từng có ai thử ý tưởng đó sao? Tôi đã quen với cái trò đó rồi.”
Bàn tay duyên dáng của Rushella lại cắt ngang vào không khí.
Cơ thể của Fergus một lần nữa tan thành sương mù.
Sau đó, cơ thể khí của hắn bay về phía lỗ mũi của Rushella và đi vào cơ cô!!
“Nnnngggg……!”
Đây là cảm giác có ai đó đang vuốt vào các cơ quan nội tạng của cô.
Xâm chiếm lấy cơ thể của cô, hắn xâm nhập vào các cơ quan khác nhau của Rushella và gây áp lực mạnh mẽ từ bên trong.
“Kĩ thuật bí mật của tôi có vị như thế nào?”
“Chết tiệt……!”
“Ban đầu nếu cuộc đàm phán của tôi với quý cô Miraluka không thành, tôi dự định sẽ dùng cách này để buộc cô ấy phải phục tùng. Ngay cả một ‘True Ancestor’ cũng không thể làm gì nếu cô ấy bị tấn công từ phía trong. Sau đó, tôi có thể làm những gì tôi muốn –”
Một làn sương mù tuôn ra từ miệng
Rushella và biến thành khuôn mặt của Fergus.
Đây là phần duy nhất hiện ra. Phần còn lại của sương mù đang tiếp tục gây áp lực từ bên trong Rushella, khóa chuyển động của Rushella.
“Dừng, lại, ngay……”
“Trước hết … Hãy để tôi bắt đầu với đôi môi đáng yêu này.”
Với giọng điệu đáng khinh miệt không xứng với danh hiệu của hắn, Fergus từ từ tiến đến đôi môi đỏ thẫm của cô.
Rushella cố gắng quay mặt đi nhưng cô không thể di chuyển được.
Một nụ hôn… Đây phải là lần thứ hai của cô ấy.
Lần đầu tiên là với chàng trai đó … Nhưng thực ra, cô đã không thể bắt đầu như ý mình muốn.
Bên cạnh đó, cô ấy đã không coi hành động đó là một nụ hôn vào thời điểm đó bởi vì lúc đó cậu đang bất tỉnh.
Nhưng không hề có cảm giác không thích lúc đó.
Mặc dù chàng trai đó thiếu liêm chính và thậm chí còn hôn cả mẹ nuôi mình – một phụ nữ khác.
Cô đã đánh cậu khi biết được chuyện đó. Nhưng ngoài việc đó ra, cô không cảm thấy bất đắc dĩ về việc đó.
Mặc dù cô ấy đang cho cậu ấy uống thuốc qua miệng nhưng cô không hề cảm thấy do dự dù chỉ một chút.
Nhưng ngay bây giờ … Cô ấy hoàn toàn không sẵn lòng.
“Hisui…!”
Giọt nước mắt trào ra, Rushella gọi tên cậu.
Lúc này, một người phục vụ trong nhà hàng đã tiếp cận mà không được phép.
“Xin lỗi vì để mọi người đợi, các khách hàng thân mến. Bánh bí ngô nhiệt độ siêu cao mà mọi người đặt hàng đã tới. Mạc dù thật xấu hổ vì để nó chín quá, nhưng vất đi thì thật lãng phí, vì vậy mong mọi người hãy cùng thưởng thức.”
Cùng với nụ cười toe toét, người phục vụ lấy đĩa bánh bí ngô nóng hổi và tát vào khuôn mặt bên cạnh Rushella.
“Argghhh, nó nóng --!!”
Fergus hét lên lúng túng và rời khỏi cơ thể của Rushella.
Mặc dù khuôn mặt của hắn đã bị thương nhưng rất nhanh thôi hắn đã hổi phục lại như ban đầu.
Cả kể là như vậy, khi phải chịu cả một đĩa bánh bí ngô nóng hổi áp vào mặt, mặt hắn vẫn đỏ và sưng lên.
“Chết tiệt, người làm cái quái gì thế!?”
Fergus vật chất hóa và trở lại chỗ ngồi đối diện với Rushella, giận giữ trừng mắt nhìn cháng trai.
Kujou Hisui.
“Tôi không thể tin rằng cô đã chạy đi một mình để tự mình thưởng thức bữa tối riêng chứ. Thật không công bằng. Giờ thì hãy để tôi tham gia cùng nào.”
Hisui mỉm cười với Rushella và chộp lấy một chiếc ghế gần đó rồi ngồi bên cạnh Rushella.
“Tình hình ở sở cảnh sát… Có ổn không?”
“Hmm … Đã có Kiriya ở đó rồi nên sẽ ổn thôi. Mà, còn cô thì sao?”
“Mặt cậu … Cậu lại biến thành như thế nữa!?”
“Hmm … Thẳng thắn mà nói, cổ tôi vẫn rất đau. Có lẽ tôi đang cố tỏ ra ngầu một chút … Nhưng nếu tôi chảy thêm chút nữa thì nó sẽ khá tệ.”
“Nghiêm túc mà nói, cho tôi uống vẫn là cách tốt nhất.”
“… Tôi không muốn phải thừa nhận điều đó, nhưng thực sự để cô làm vẫn là an toàn nhất. Giờ thì, nói đi, hắn là kẻ thù của Touko – san, đúng không?”
“Ừm, tôi cho phép cậu xử lí hắn ta! Nhưng cậu không mang theo thanh kiếm chéo đó sao, nó thực sự sẽ ổn chứ? Cậu nên mang theo nó mà, phải không ?”
“Không vấn đề gì, tôi đã mượn vũ khí từ Bộ phận Điều tra Siêu nhiên rồi. chống lại tên khốn này, Tzara Blade là quá thừa thãi.”
Hisui có vẻ hoàn toàn tự tin.
Với chiến thắng đang nằm chắc trong tay cậu.
Fergus lạnh lùng lườm cậu và lẩm bẩm.
“Rác rưởi… Biến khỏi tầm mắt của ta.”
Đôi mắt hắn lóe lên tia sáng đỏ thẫm.
Ánh mắt này ra lệnh cho cậu tự sát.
Tuy nhiên – Hisui vẫn đang ngồi đó và cười rất nhàn hạ.
“Không thể tin được, phải không? Điều này hoàn toàn vô ích đối với ta.”
“CÁI GÌ!?”
Miễm nhiễm đối với ‘Mystic Eyes’ của ma cà rồng … bản thân điều này không phải là không thể.
Với một sức mạnh đủ kiên cường hoặc các biện pháp phóng chống qua mắt.
Nhưng Hisui đều không thuộc một trong hai loại này.
Đơn giản chỉ bằng mắt thường, cậu đã xóa bỏ hoàn toàn ảnh hưởng của ‘Mystic Eyes’.
Loại năng lực này giống như một cái tát cho tất cả các ma cà rồng.
Nó hoàn toàn bác bỏ sự tồn tại của họ.
Do đó cậu được biết đến với cái tên – The Anti-Drac
(Trans: Kẻ chống ma cà rồng, nghe cứ sao sao ấy nên để nguyên nghe cho ngầu.)
“Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể đánh bại ta chỉ với như vậy……? Cho ta nghỉ ngơi tí nào.”
Fergus hét lên đầy kiêu ngạo và lại biến thành một màn sương mù.
Cơ thể chất khí của hắn nhanh chóng đến một góc chêt phía ngoài tầm nhìn của Hisui và vật chất hóa lại ngay phía sau cậu.
Nhưng ngay như lập tức, Hisui đấm ngược lại, ngay vào mũi của Fergus.
“Cái - !?”
“Sự hiện diện của ngươi quá rõ ràng. Một con ma cà rồng có thể biến mình thành sương mù sẽ dẫn đến sự tự tin thái quá về khả năng của mình. Ngươi thậm chí còn không thèm che dấu sự hiện diện của bản thân. Dự đoán nơi ngươi sẽ hiện ra thật sự quá dễ dàng. Mặc dù ta đã học điều này từ mẹ nuôi của mình nhưng ta chưa bao giờ nghĩ rằng ta sẽ sử dụng vào một ngày nào đó.”
“Đừng có đánh giá thấp ta !!”
Fergus giữ lấy cái mũi gãy của mình và lại hóa thành làn sương một lần nữa.
Cơ thể khí của hắn ta đi thẳng vào trong cơ thể của Hisui.
“Không xong, cậu phải tránh được!”
Rushella đã phải chịu đựng cuộc tấn công như thế này một lần và đang cố cảnh báo với cậu từ bên cạnh.
Tuy nhiên, Hisui không chú ý đến lời cảnh báo của cô.
Rốt cuộc, cố gắng tránh nó có lẽ là vô ích.
Bởi vì các hành động của Fergus quá nhanh và rất khó để bảo vệ.
Hắn đi vào cơ thể của Hisui qua mũi và miệng.
Các cơ quan nội tạng của cậu đang bị Fergus tấn công, nó đau đến nỗi có thể nhìn thấy được trên khuôn mặt của câu.
“Cậu ổn chứ!? Cả cơ thể của cậu ……!”
“Hmm… Đây là một đòn tấn công vật lí … Vô hiệu nó … Có lẽ, không phải…”
Mặc dù giọng nói của cậu vẫn rất điềm tĩnh, nhưng những giọt mồ hôi lớn đang hiện lên trên mặt cậu và miệng cậu cũng đang trào máu ra.
Áp lực từ bên trong đang gây ra sự đau đớn thậm chí còn dữ dội hơn đối với cơ thể vốn đã yếu ớt khi bước vào trạng thái Anti-Drac.
“Cái này…Có vẻ hơi … tệ……”
“Tên rác rưởi! Làm đổ hết bao công sức của ta. Cứ xem đến khi ta nghiền nát hết nội tạng của ngươi và đẩy chúng ra. Đi chết đi!”
Một giọng nói đáng sợ phát ra từ cổ họng Hisui.
Chiếm lấy cơ thể Hisui bằng vũ lực, hắn ta đang liên tục gây áp lực lên cơ thể cậu như đang chế nhạo cậu.
“Cứ thế này, ngươi thậm chí còn không thể nhấc nổi một ngón tay … Hãy ở đấy mà nếm nỗi đau này đi !!”
“Không cần thiết.”
Hisui vặn lại kẻ thù bên trong cơ thể mình.
Cùng lúc đó – tay trái của cậu di chuyển.
Với việc kẻ thù đang thao túng hệ thần kinh trung ương như thế này, di chuyển là một chuyện không thể.
“Không thể nào … Chuyện quái gì vậy!? Ý chí của ngươi đã là ……!”
“Đây … Không phải ta … Nhưng có một người rắc rồi nào đó đang cố chiếm lấy ta.”
Cánh tay trái của Hisui đang di chuyển tự do.
Cánh tay trái của cậu được đặt trồng lên một cánh tay trong suốt.
Cánh tay thanh tú đó thuộc về Touko.
“Là cô…!”
“Cơ thể của Hisui-kun … Tớ mượn nó một chút, được chứ?”
“Cứ làm đi.”
Hisui mỉm cười và trả lời với một sự tồn tại khác bên trong cơ thể cậu ngoài Fergus.
Cánh tay trái là bộ phận duy nhất có thể di chuyển.
Thò tay vào túi của Hisui, tay cậu lấy ra một lọ thủy tinh có nút chai.
Bật nút chai ra, tay cậu đổ hết thứ chất lỏng bên trong vào miệng.
“Thuốc độc!? Ngu ngốc, thứ này không hề ảnh hưởng đến chúng ta, ma cà rồng ……”
“Được nhập khẩu trực tiếp từ Vatican … Nước thánh chất lượng cực cao được chính Đức Giáo hoàng tại Rome ban phước. Khi rời khỏi Bộ phận Điều tra Siêu nhiên, tôi đi lạc và vô tình bước vào kho vũ khí của họ. Ta tự hỏi liệu nó có ích hay không, nên ta đã kín đáo … ừm, mượn nó.”
Nước thánh – nước được ban phước bởi một thành viên của giáo sĩ.
Nói đúng ra thành phần của nó không khác gì nước thường.
Nó chỉ đơn giản là nước từ bình đựng nước của nhà thờ với các thuộc tính thánh.
Mặc dù đó cũng là điểm yếu của ma cà rồng như thánh giá và tỏi, nhưng nước thánh không thể gây ra sát thương chí mạng.
Nhưng sau đó, điều gì sẽ xảy ra nếu một cơ thể khí được trộn trực tiếp vào nước thánh?
Điều gì sẽ xảy ra nếu kẻ thù ẩn nấp trong cơ thể ai đó bị ép uống nước thánh … ?
Chỉ có duy nhất một câu trả lời.
Không đến mức hủy diệt hoàn toàn, nhưng sự đau đớn từ đầu đến chân bởi sức mạnh thánh trong nước thánh là không thể tả được.
“GAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!!”
Một tiếng thét như sét đánh phát ra từ miệng Hisui và vang vọng khắp nhà hàng.
Tuy nhiên, tiếng thét đó đến từ một người khác, cụ thể là, kẻ đang hung hăng bên trong cơ thể cậu vài phút trước đó, giờ phải chịu một số phận còn tồi tệ hơn cả cái chết.
Hisui tung một cú đấm thẳng vào bụng của chính mình, khiến cho ‘sương mù’ bị nôn ra mà không có sức chống cự.
Sau đó, sương mù tụ lại dưới chân bàn và vật chất hóa … Fergus đang lăn trên sàn nhà với nỗi đau đớn tột cùng.
“Cháy, nó cháy, nó thực sự đang cháy --!!”
Nếu muốn so sánh, có thể tưởng tượng rằng cơ thể bạn đang thay máu bằng dung nham vậy.
Cũng là một ma cà rồng, Rushella hoàn toàn hiểu được nỗi đau mà hắn đang phải chịu.
Do đó, cô hướng ánh mắt ra chỗ khác.
Rồi Hisui nói một cách vô cảm.
“Phục vụ ngay đây. Ngươi đã ở dưới đáy biển mười năm và ngươi vẫn không nhận ra? Điểm yếu lớn nhất của việc biến thành sương mù là ngươi hấp thụ độ ẩm từ môi trường xung quanh ngay khi biến đổi. Dù là nước biển … hay là nước thánh. Nước thánh cao cấp nhất đang hòa vào cơ thể ngươi, cảm giác đó có tuyệt không? Hòa tan ơ cấp độ phân tử, nỗi đaunày có thể kéo dài vài thế kỷ. Mà, lúc đó thì ta chết từ lâu rồi.”
“Tên – khốn - ! Sao ngươi dám … làm thế với ta…!!”
“Đây là trả thù cho Touko-san … Cộng với việc trả thù ngươi vì cơn khát máu của ngươi. Tại Bộ phận Điều tra Siêu nhiên, trên các con phố, trong cửa hàng bách hóa… Ngươi đã hút máu đến thỏa mãn con tim ngươi đúng không!?”
Một giọng nói bình tĩnh, nhưng đồng thời, là một giọng nói lên án từ chối mọi sự thỏa hiệp.
Trong cơn đau đớn khắp cơ thể, Fergus gầm lên vơi máu và nước mắt.
“(Vậy … Cái gì? Con người ngươi cũng … cho đên hôm nay…)
“Đã ăn rất nhiều bánh mỳ, gạo nuốt vào cũng đã không thể đong được, uống ai biết được bao nhiêu bát súp miso. Không ai theo dõi, mà cũng không cần phải theo dõi. Tuy nhiên … Là một con người, là một sinh vật bậc cao hơn động vật, người ta luôn để ý đến cách cư xử của chúng ta và nói ‘cảm ơn vì bữa ăn’ trước và sau bữa ăn. Lòng biết ơn là không được bỏ quên. Đó là cách ta đã lớn lên. Nếu ngươi không làm nổi điều đó, ngươi thậm chí còn không bằng một con vật. Sau hôm nay, ta nhận ra rằng từ đó được nghĩ ra chỉ dành cho những người như ngươi.”
Sau đó, Hisui phớt lờ Fergus và hối Rushella và Touko cùng rời đi.
“… Điều này thực sự ổn không? Không dứt khoát với tên này…”
“Không sao đâu, cứ để hắn như vậy. Tôi không biết có may mắn hay không, nhưng tất cả các nạn nhân đều đã biến thành ma cà rồng ……”
“(Ngươi sẽ … hối hận vì điều này!? Một khi ta sống sót qua chuyện này, trải nghiệm đau đớn này, ta chắc chắn sẽ ……!!”
Tiếng thét vẫn tiếp tục không ngừng.
Hisui phớt lờ vẻ lo lắng của Rushella và Touko rồi tiếp tục nói một mình.
“Mà, ngươi nhớ ta nhiều đên vậy sao? Nhưng ngươi có suy nghĩ về những gì sẽ xảy ra với ngươi tiếp theo không?”
“……?”
“Rõ ràng, những người của Bộ phận Điều tra Siêu nhiên sẽ đến. Những kẻ đó sẽ cắt đầu ngươi và moi tim ngươi ra … Đó có phải là những gì ngươi nghĩ ?”
“……!?”
“Tôi nghe được từ Sudou và các cô gái trên đường đi … Ngươi tự nhận mình là ‘Tinh khiết của Thuần khiết’? Thấy loại mẫu vật quý hiếm như vậy đang lăn trên sàn không hề phòng bị, ngươi có nghĩ những người đó sẽ ngồi yên không?”
Khuôn mặt của Fergus lập tức tái nhợt.
Giống như con người chỉ là thức ăn trong mắt hắn ta, những người đó cũng chẳng có quan tâm gì đến phẩm giá của một ma cà rồng.
Trong cuộc đời dài đằng đẵng của hắn, hắn đã có rất nhiều dịp để quan sát con người.
Con người thật mỏng manh.
Do đó, bất cứ khi nào họ có thể tìm thấy cơ hội để đánh trả kẻ thù, sự tàn bạo của họ sẽ bùng lên mà không cần chuẩn bị trước.
“Khi thời điểm đến, ngươi sẽ bị nhốt ở đâu đó đến hết phần đời còn lại của mình như một con chuột thí nghiệm nhỏ tội nghiệp … Cuối cùng thì ngươi cũng là một mẫu vật rất hiếm. Thật ra, ta là người nói với Bộ phận Điều tra Siêu nhiên về vấn đề này. Điều này không tốt sao? Giúp ta khỏi cái mớ rắc rối này. Ta sẽ để họ ‘hỏi thăm’ ngươi để tìm chút thông tin nhiều như họ muốn.”
“(Đ – Đợi đã……!)”
“Mà, đừng lo lắng quá. Rốt cuộc, ngươi cũng bất tử cùng với tuổi trẻ vĩnh cửu của mình. Nên, ngươi chịu đựng được mà, đúng không? Ngay cả khi đấy có là một nỗi đau vĩnh cửu đi chăng nữa.”
“(Đợi đã……!)”
“Ngươi sẽ không thoát được lần hai đâu.”
“(Làm ơn……!)”
“Ngươi sẽ trả mọi thứ bằng máu của mình.”
Vài phút sau, gần nhà hàng, Rangetsu đang làm những ghi chép đơn giản về tình huống của Hisui và nhóm của cậu gặp phải.
Nhưng vì cô đã biết được tất cả nên công việc bàn giấy này được hoàn thành khá nhanh.
Sau đó, Rushella lặng lẽ nói với Hisui, có lẽ vẫn còn để bụng về việc Rangetsu đá cô lần trước.
“Tôi cảm thấy có gì đó khá kì lạ về người phụ nữ này. Sự hiện diện của cô ta có cảm giác gần gũi hơn với Kariya, phải không?”
“À, cô nhận ra sao? Cô ấy là người sói đó.”
“Cái gì!? Chúng vẫn còn tồn tại sao!? Eh, nhưng nó không hoàn toàn giống nhau … Mùi không nồng lắm……”
“…Tôi là một nửa. Giống Kariya-san……”
“Cô ghét Kariya vì cả hai đều giống nhau?”
“Đừng nghĩ đơn giản như thế. Cuộc sống của chúng tôi rất khác nhau. Hãy để tôi nói với cô điều này, với tư cách là một con sói, tôi không có gì ngoài lòng tự tôn đối với nguồn gốc của mình!”
“Nhưng bởi vì cô chỉ có một nửa người sói, cô không thể biến thành một con sói hoàn toàn mà chỉ có thể trong hình dạng một con người, phải không? Và một chút lông thú che trên ngực cô trông không an toàn cho lắm. Tôi tự hỏi liệu nó cảm thấy lông khi chạm vào ......”
“Wow, cô ấy có thể biến hình sao!?”
“Yeah, lòng bàn tay của cô ấy sẽ biến thành bàn chân sau khi biến đổi. Nó thực sự rất mềm đó.”
“Wow, tôi muốn chạm vào nó! Rất tốt, thử biến ngay đi!”
Rushella hồn nhiên đòi hỏi.
Có thể là cô ấy tực sự rất thích động vật.
“Làm như ai cũng sẽ biến đổi cho cô xem đó! Tôi đã không nói rằng tôi là một con sói cao quý sao? Tất cả các người có thể rời khỏi đây ngay bây giờ. À, nhân tiện, Kujou-kun?”
“Yeah?”
“Tôi thực sự nhiêm túc … Cậu có muốn đến và giúp đỡ phía tôi không? Nếu cậu muộn, tôi thậm chí có thể thương lượng với cấp trên để nhận lương hộ cậu.”
“Huh……”
“N – Nó không liên quan đến Kariya-san hay điều gì giống thế đâu, tôi chỉ đơn giản là … thấy cậu rất có tiềm năng. Và điều này sẽ giúp cậu có cơ hội tham gia vào Bộ phận Điều tra Siêu nhiên trong tương lai, cậu biết không? Hợp đồng cho cậu trước khi cậu tốt nghiệp … Nhưng lợi ích chung?”
Nữ cảnh sát trưởng thành và cũng là một người sói đang tuyệt vọng kiếm lời bào chữa.
Mặc dù cô ấy không còn trẻ nhưng điều đó thực sự khiến cô ấy trông khá dễ thương.
Nhưng Hisui hoàn toàn từ chối cô ấy.
“Không, điều đó không cần thiết.”
“Tại sao!? Cậu sẽ vui vẻ hơn … với Kariya-san?”
“Không, tôi đã chọn được con đường sự nghiệp cho mình rồi.”
“Cậu mới chỉ học năm nhất cấp ba thôi, đúng không!? Cậu đã quyết định rồi sao!?”
“Không, đúng hơn, tôi nên nói rằng tôi đã được tuyển dụng.”
Hisui cười gượng và chỉ vài Rushella.
“Tôi là người hầu của chủ nhân.”
Ngay lập tức, mọi người im lặng.
Một lát sau – Rushella đỏ mặt và kéo cánh tay của Hisui về phía ngực cô, vòng tay ôm lấy cánh tay của cậu.
(Trans: tuy t hay ăn ngọt nhưng t nghĩ t sắp phải vào viện vì tiểu đường rồi… bao giờ t ms thoát FA để cảm nhận cảm giác này đây L )
“Đ – Đúng thế! Anh là của em! Hiểu rồi, mọi chuyện là vậy đó!”
“Hiểu rồi, ừm, anh biết rồi! Dừng lại đi, đừng ấn chặt quá … Anh đang chạm vào nó, ngự - ngực của em.”
“Anh ồn ào quá, trật tự đi! Mau về nhà thôi, em đói rồi!”
(Trans: vừa mới bỏ nó đi ăn với trai xong… đói !? wtf?)
“Rồi rồi.”
Như thường lệ, Hisui lại là người dẫn Rushella về nhà.
Rangetsu nhìn Hisui rời đi trong bất mãn … Rồi cô chợt nhận ra sự hiện diện đằng sau cô, cô quay lại.
Đằng sau cô là Eruru … cũng như Mei và Kirika.
Bằng tinh thần động đội tuyệt vời của Mei và Kirika, hầu như các ma cà rồng đều đã bị xóa sổ.
Mặc dù có vài vết thương nhỏ, nhưng hai cô gái đã hoàn thành nhiệm vụ hỗ trợ Hisui một cách xuất sắc.
“C-Các cô …… Điều gì …… Oh, hai cô thật tuyệt vời… Cảm ơn sự hợp tác của các cô, nhiệm vụ tiêu diệt ma cà rồng đã thành công ……”
Rangetsu muốn che lại nhưng đã quá muộn.
Eruru thở dài và lắc đầu.
“Còn một chuyện rắc rối nữa…”
“Rốt cuộc, tôi đã hoàn toàn thất bại khi nghĩ đến độ tuổi của cô ấy. Thật là một cách tán tỉnh kỳ lạ …”
Mei cũng có vẻ bực tức.
“…Vì cô là một cảnh sát, tôi chắc chắn cô biết rằng shotacon là một tội ác đúng không!? Ngay cả khi có sự đồng ý từ hai phía, hiếp dâm theo luật vẫn là một tội hình sự đó, cô biết không?”
(Trans: cái này t nghĩ là ‘ấu dâm’ nhưng bên eng vẫn là ‘hiếp dâm’ nên ae hiểu kiểu gì thì hiểu)
Kirika bình tĩnh chỉ ra điểm này.
Ba cô gái đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào một phía.
“…Không, nó không như các cô nghĩ. Ngoại trừ … Phải không?”
Ba cô gái cười vào lời phủ nhận của cô và rời đi.
“Ôi trời, cảnh sát Nhật Bản thật sự đã thất bại rồi.”
“Hi-kun không có nữ cảnh sát nào tôn sùng cả, nên vậy ổn chứ? Hôm nay tôi đã kiếm được rất nhiều điểm, tôi phải giành được anh ấy trong lần tới.”
❤
“Đừng quên cô đã có sự trợ giúp của tôi. Nhưng …Còn có cơ hội khác không?”
Khi ba cô gái thở dài thườn thượt, họ chia tay nhau và rời đi.
Đằng sau họ, Rangetsu cứ đứng đó hét nhưng không ai trong số họ nghe coo lấy một lời.
“Nghe tôi này, nó không giống như những gì các cô nghĩ đâu, thật đấy!? Nhớ đấy … Thực sự tôi không thể nào hòa hợp được với các cô! Một ngày nào đó, tôi chắc chắn sẽ thoát khỏi mấy người!!”
“Này……”
“Hmm?”
Trên đường về nhà, Rushella đá một hòn sỏi bên đường và hỏi, hy vong Hisui có thể nuông chiều cô.
“Giả sử … em, ưmm,
là một bà mẹ đã có con, thì anh sẽ làm gì?”
“Huh?”
“Nếu em từng có người yêu trong quá khứ … thì anh sẽ làm gì?”
“Uh…….”
“Ừm … Giả sử em đã hút rất nhiều máu trong quá khứ, giết rất nhiều người và khiến rất nhiều người trở thành nô lệ, anh sẽ làm gì …?”
“……”
“Sau khi nói chuyện với tên Fergus đó, em đã hiểu được một chút. Ít nhất trong mười năm trước, em không hề tồn tại trên thế giới này. Không có dấu vết nào cho thấy điều đó. Có lẽ … không có ai biết về quá khứ của em.”
“Điều đó không thể chắc chắn được. Chỉ là họ không biết đến sự tồn tại của em thôi.”
“Nhưng, so với những ‘True Ancestor’ khác mà anh biết … Em rất khác biệt, phải không?”
“Cái này thì đúng……”
“Theo em nghĩ … Hiện tại, em không phải là em trong quá khứ. Em đã từng là một người khác và nhiều chuyện đã xảy ra … Rồi tất cả bị lãng quên, dẫn đến em của hiện tại. Có lẽ ngay cả ngoại hình và cơ thể của em cũng thay đổi hoàn toàn. Vì có ma cà rồng có khả năng biến được thành sương mù, nên giả thiết của em … Không hoàn toàn là không thể, phải không?”
“Có thể.”
Hisui không thể bác bỏ.
Rốt cuộc, cậu không phải là người có hiểu biết toàn diện về ‘True Ancestor’.
Những gì Miraluka đã nói trong quá khứ - thực sự không nhiều.
Cậu chỉ biết rằng ‘True Ancestor’ có thể sống đến khoảng hai nghìn năm.
Ở một nơi nào đó, một ‘True Ancestor’ đã được sinh ra trong cùng một thời điểm.
‘True Ancestor’ đã nhận ra nhau và quan hệ ở một mức độ nhất định.
Sau đó, Miraluka – cô được coi là ‘True Ancestor’ cuối cùng còn lại trên thế giới này.
“Anh đã bao giờ … nghĩ đến một cuộc sống và tuổi trẻ vĩnh cửu chưa?”
“Huh? Sao đột nhiên em hỏi vậy?”
“Ma cà rồng … chắc chắn có rất nhiều bất lợi. Như là ánh sáng mặt trời, nước biển hay phải uống máu … Nhưng nếu anh bất tử cùng với tuổi trẻ vĩnh cửu của mình, nó có thể khá thú vị !? Anh…biết mà, phải không?”
“Ừm.”
Một cuộc đời dài chắc chắn là một điều thú vị.
Nhưng còn cuộc sống và tuổi trẻ bất tận thì sao?
Miraluka – Cô ấy nghĩ sao?
“Em có biết … Thực ra, không thể chứng minh rằng cuộc sống và tuổi trẻ vĩnh hằng thực sự là mãi mãi, em biết không?”
“Cái gì?”
“Bởi vì, dù em có sống được mười nghìn năm hay một trăm triệu năm, tất cả sẽ kết thúc khi em chết, và đó không được coi là cuộc sống và tuổi trẻ vĩnh viễn. Chỉ bằng cách sống mãi mãi mới có thể chứng minh được điều đó. Vì vậy … liệu ma cà rồng có thực sự có cuộc sống vĩnh viễn cùng với tuổi trẻ của mình, không ai có thể thực sự chứng minh được điều đó.”
Thật vậy.
Một ma cà rồng sống mãi mãi không hề tồn tại.
Ngay cả ‘True Ancestor’ cũng đã bị diệt vong.
Mẹ nuôi của Hisui cuối cùng cũng chết mà không phải do bệnh tật hay tuổi già.
Cuộc sống và tuổi trẻ vĩnh viễn là đặc điểm đặc trưng của ma cà rồng và cũng là ảo tưởng lớn nhất của chúng.
“…Đó chỉ là chơi chữ thôi đúng không!? Nó không thể, vậy tại sao lại có chữ ‘mãi mãi’ ở đó!?”
“Mãi mãi… có lẽ nó có tồn tại.”
Hisui nhìn vào khoảng không và nhớ lại những khoảnh khắc cuối cùng của gia đình duy nhất đối với cậu.
Mẹ nuôi cậu, người đã chết sau khi bị thiêu trụi bởi ánh sáng mặt trời, đã nói những lời cuối cùng trước khi cô qua đời.
– Ý tưởng về mãi mãi … Tất cả chỉ là ảo tưởng. Nhưng ta muốn sống để chứng minh điều đó. Ta không muốn thừa nhận rằng cuộc sống của những người đã chết trên thanh thập tự giá là chính xác.
Vì vậy, ta sẽ chứng minh điều đó bằng cuộc sống vĩnh cửu của mình.
– Đừng nói những lời kì lạ này …… Đừng chết mà!
– Ta đã từng sống một mình. Ta đã lầm tưởng rằng đó là con đường thích hợp để có một cuộc sống vĩnh hằng. Những người đã uống máu của người đó cùng với ta trên ngọn đồi đó, tất cả bọn họ đều đã chết vì ta. Họ chết không phải vì bản thân họ mà vì con cháu và đầy tớ của họ. Bước vào mối quan hệ với con người, yêu, nuôi con, cuối cùng là tiếp nhận cái chết. Không ai có thể chứng minh được sự vĩnh cửu. Vì thế, ta không muốn tạo bất kì liên kết nào với thế giới này. Ta không yêu thế giới này như người đó. Ta sẽ không gánh vác tội lỗi của người khác như người đó đã làm … Đó là lời thề ta đã nói hồi đó.
– Đủ rồi…Đừng nói nữa!
– Nhưng… Bây giờ, ta hiểu rồi. Mỉm cười và qua đời vì lợi ích của người khác, chắc chắn người đó đã đạt được sự vĩnh cửu … Sự tồn tại của người đó đã lan rộng ra toàn thế giới. Con người cuối cùng vẫn sẽ chết. Không có gì có nghĩa là vĩnh viễn. Nhưng nếu người ta được lưu danh trong lịch sử và được nhớ đến mãi mãi … Thông qua việc tích lũy những khoảnh khắc không đáng kể đó, chắc chắn, những gì ta tìm kiếm phải nằm đâu đó giữa chúng.
– Miraluka…!
– Từ những thay đổi ta đã làm cho con … Ta đã tìm thấy ‘sự vĩnh cửu’. Những điều đó đã lấp đầy trái tim ta một cách lặng lẽ … Đó chính là sự vĩnh cửu ta đã tìm kiếm suốt cuộc đời mình.
“Anh không quan tâm đến điều này đâu.”
Hisui siết chặt tay trái.
Để ngăn nước mắt tuôn ra, cậu ngước lên và tiếp tục tiến về phía trước.
“Đừng để chết dễ dàng như thế, được chứ.”
“Anh đang nói cái gì vô nghĩa vậy? Còn nữa … Anh nắm tay em từ khi nào đó?”
Chỉ khi cô nhắc nhở Hisui mới nhận ra.
Tay cậu đã bất giác di chuyển.
Rõ ràng, cô gái đó lại can thiệp vào lần nữa.
“Touko-san … cuối cùng cũng đã học được cách vô hình hoàn toàn … Anh nên làm gì nếu tay trái của anh có lỗi mà anh không biết đây ……”
“Ừmm … Điều này không tốt sao? Cô ấy có lẽ … muốn trải nghiệm cảm giác này, phải không?”
“Có lẽ …”
“Nói… Ừm, tôi…”
“Ổn mà.”
Những lo lắng của Rushella đã bị Hisui thẳng thừng phủi đi.
Hisui phớt lờ cơn giận của cô, tiếp tục nắm tay cô tiến về phía trước.
“Anh chỉ biết em của hiện tại. Anh không có bận tâm về quá khứ đâu.”
“……”
“Nếu thực sự có một quá khứ như thế, em phải coi mình là một người thực sự may mắn. Với gia đình, người yêu, em hẳn đã rất hạnh phúc.”
“Nhưng… Bây giờ không còn ai trong số họ cả.”
“Nóng nảy sẽ không giúp được gì đâu, đúng không?”
“… Ư - Ừm, dù sao thì, em sẽ bắt đầu với việc biến anh thành người hầu của em hoàn toàn!”
“Mặc dù anh không nghĩ việc đó là có thể, nhưng hãy cố hết sức nhé.”
“Anh nhiều quá rồi, im đi! Vì anh không thể biến thành ma cà rồng … N – Nên em sẽ sử dụng vẻ đẹp của mình … E – Em sẽ biến anh thành nô lệ.”
“Anh khuyên em nên tiết kiệm sức lực đi …”
“Im đi!!”
Một bên, Rushella đang vô cùng giận dữ.
Một bên, Hisui lại tỏ ra vô cùng thờ ơ.
Không bên nào có ý định lùi lại, họ tiếp tục nắm tay nhau mà không buông ra trong khi Touko mỉm cười nhìn từ phía sau.
Vết thương khủng khiếp trên cổ cô đã biến mất hoàn toàn không một dấu vết.
“Cảm ơn cậu, cả … cho những kỉ niệm này.”
Không ai nghe thấy tiếng thì thầm của Touko.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ này. Tôi cũng không có lí do gì để bao biện cho sự lười của mình đâu nên cứ gạch đá thoải mái đi. Và cảm ơn moi người vì đã đọc và ủng hộ. :)