Chương 5 - Awakened from the Abyss – Thức tỉnh từ lòng vực
Một khi ngửi được mùi hương ngọt nào quyến rũ này, không chỉ chó và mèo mà còn vô số động vật nhỏ, côn trùng và chim cũng sẽ tụ tập xung quanh cô.
Tất cả chúng quỳ xuống tôn thờ cô gái phát ra hào quang đỏ thẫm đó, chúng đang lắng nghe mệnh lệnh của cô.
“Có một tên khốn ma cà rồng như ta đang lẩn trốn trong khu vực này. Đi và tìm hắn ta. Nói ta biết vị trí của hắn.”
Sử dụng Mystic Eyes được biết với cái tên ‘Mục tiêu chết’, Rushella có thể thống trị tất cả các sinh vật tham gia phục vụ cho cô.
Sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình, cô chỉ huy những nô bộc của mình từ vị trí này – đỉnh chuỗi thức ăn.
“Đi ngay !!”
Bầy thú lập tức phân tán theo lệnh của cô.
Hoàn toàn không quan tâm đên những người qua đường đang sửng sốt, chúng chỉ đơn giản bắt đầu hành động để thực hiện mệnh lệnh của chỉ nhân.
Báo cáo dự kiến sẽ đến trong thời gian ngắn nhất.
Mặc dù đây không phải lần đâu tiên Mei xem, nhưng cô vẫn không thể không ngạc nhiên trước cảnh tượng này.
Sức mạnh của một ma cà rồng để thống trị những người khác thực sự là bất bại, nó vượt quá tầm với của tất cả thứ gì tồn tại trên thế giới này.
“Khả năng này của cô tuyệt thật đấy.”
“Ngay cả khi nó mạnh hơn nữa, nó vẫn vô dụng với Hisui cho dù tôi có tập trung và nhìn chằm chằm vào cậu ta rất lâu đi chăng nữa. Nhưng tiếp nữa, nếu tôi cứ tiếp tục nhìn như vậy, bằng cách nào đó cậu ta đỏ mặt và quay đi, dường như lúc đó cậu ta đồng ý với yêu cầu của tôi!”
“Nếu cô nhìn cậu ta bằng anh mắt van nài, rồi thử nói ‘ Nhờ tí nhé, xin cậu đó’. Cậu ta sẽ lắng nghe tất cả điều gì cô muốn nếu cô nói thế.”
“Hmph, cô chỉ là ‘fake’ thôi, làm sao cô biết rõ được như thế chứ?”
(Trans: you’re just a fake.)
“Điểm nữ tính của tôi ăn đứt của cô đó. Vì anh ấy không thể là người hầu của cô và Mystic Eyes cũng không có tác dụng, nên chỉ cần chuyển qua một kế hoạch tấn công khác, không phải sao?”
“Hiểu rồi … Ừm, coi như tôi nợ cô lần này.”
Thật hiếm khi có thể thấy Rushella lại cảm ơn một cách chân thành như vậy. Mei cũng phải bối rỗi gãi cổ.
“Điều đó thực sự sẽ ổn chứ? Khi đưa ra lời khuyên cho đối thủ như vậy?”
“…Tôi sẽ không thua. Tôi sẽ không thua cô đâu, Senpai.”
“…Là vậy sao?”
Kirika thở dài.
Cuộc chiến giữa các cô gái cũng đang kéo dài.
“Hm … Tình hình có vẻ tệ. Ta không nghĩ sẽ gặp phải một đối thủ có thể sử dụng sức mạnh của Mystic Eyes đến mức độ này.”
Ở một góc của một cửa hàng bách hóa lớn, chàng trai tóc vàng, mắt xanh, thở dài.
Loại cửa hàng bách hóa trong một trung tâm đô thị lớn như thế này thông thường sẽ không thể có lỗi gì nghiêm trọng, nhưng hiện tại, các tầng đang vô cùng ồn ào với vô số tiếng kêu của động vật và chim.
Chúng rất có thể đang tìm kiếm hắn ta.
Vị trí hắn ta chắc chắn sẽ bị lộ trong không ít thời gian nữa.
Gì cũng được.
Cuối cùng, ý định của hắn là chủ động tấn công.
“Vải đẹp.”
Chàng trai lần đầu tiên mặc loại áo lụa này và mỉm cười hài lòng.
Hắn ta đã đến trung tâm mua sắm này là để tìm được bộ quần áo phù hợp với bản thân hắn.
Đưa tay vuốt mái tóc vàng quyến rũ đã được tạo kiểu cẩn thận và thành hình bởi gel tóc, hắn rời khỏi cửa hàng quần áo nam.
Mặc dù hắn không trả tiền nhưng hắn vẫn mặc nhiên đi ra mà không một ai đứng ra chặn lại.
Bởi vì tất cả đều đã chết với cơ thể khô kiệt.
Xác chết nằm rải rác xung quanh, trông giống như những bộ xác ướp bỏ vải, tất cả đã bị hút đến giọt cuối cùng. Điều này chứng tỏ ‘cơn khát’ của hắn điên rồ đến mức nào.
Phát hiện tình huống bất thường, các nhân viên bảo vệ đã chạy đến.
Đương nhiên, họ cũng không thể thoát khỏi số phận tương tự như những người đã nằm xuống kia.
Gọi cảnh sát cũng vô dụng.
Lực lượng chống ma cà rồng chính của Bộ phận Điều tra Siêu nhiên hiện đang trong tình trạng vô cùng hỗn loạn, không thể hoạt động bình thường.
Bất cứ nơi nào ma cà rồng đã tàn phá, thì chỉ còn lại sự hoang tàn bị bỏ lại sau lưng hắn.
“Về cơ bản thì tất cả đã được dọn sạch. Đừng lo lắng.”
Rangetsu nói với họ khi Hisui và Eruru đến nơi bị cô lập lần trước.
Một lượng tro lớn không thể đếm được đã nằm rải rác xung quanh.
Không còn nghi ngờ gì nữa, khả năng của cô cũng chẳng thua kém gì Eruru là mấy.
“Chi tiết về số nạn nhân … không, là ma cà rồng chưa thể xác định. Có lẽ còn hai hoặc ba người còn sót lại. Họ chắc chắn không thể ra khỏi trụ sở được và các lối vào MPD cũng đã bị niêm phong. Có vẻ chúng ta phải dọn sạch nội bộ chúng ta rồi.”
“Kể cả nó là để hoàn thành nhiệm vụ đi chăng nữa … Thì điều này thực sự ổn không?”
Hisui hỏi vô cảm.
Cậu cũng không có ý định để Rangetsu chịu trách nhiệm về vấn đề này.
Theo một nghĩa nào đó, trách nhiệm của Hisui lớn hơn hẳn khi cậu bắt đầu nhận được manh mối từ Touko.
“Tôi tin … Đây thực sự không phải là một vụ bê bối của cảnh sát mà chỉ là một tình huống may rủi đáng tiếc. Nhưng tên tội phạm quan trọng bên trong quan tài đã trốn thoát được. Ngay sau khi tỉnh dậy, cơn khát của ma cà rồng chắc chắn là một sự kinh hoàng, không hề có là phân biệt. Cho dù công bố sự thật với công chúng hay tổ chức sơ tán, liệu mọi người còn không thể làm gì khác sao?”
“Không cần thiết. Công việc của Bộ phận Điều tra Siêu nhiên phải được bí mật tuyệt đối. Theo một nghĩa nào đó, nó đòi hỏi sự thận trọng và bí mật hơn cả vấn đề an ninh. Hơn nữa, làm thế nào mà quốc gia này có thể thừa nhận sự tồn tại của các thực thể siêu nhiên được chứ? Chúng tôi đã làm mọi thứ cần làm, nên đừng lo lắng về điều đó. Và tên ma cà rồng đó thì không phải là kẻ ngốc, đúng không? Ngay cả khi hắn có một lỗ hổng về kiến thức thế giới này khá lớn, hắn ta nên hiểu làm thế nào để tồn tại trong cái xã hội này. Hắn ta sẽ không giết người bừa bãi được.”
“Oi, oi, đó có thực sự là những gì một người cảnh sát nên nói trong thời điểm này không thế hả?”
Giọng nói của cậu vẫn đều đều và thoải mái như mọi khi.
Nhưng đôi mắt của cậu thì không, đôi mắt chứa đầy sự phẫn nộ.
“Thật vậy, đây đúng là công việc của cảnh sát. Duy trì an ninh quốc gia, duy trì chính tổ chức mình đang phục vụ. Lúc nào cũng chỉ nói về công lí, nói nhiều cậu không thấy khó chịu sao? Rồi nói cái gì mà đồng minh của công lí hay cái gì đó na ná thế còn khó chịu hơn. Ngay cả khi hàng trăm người chết, miễn là hàng ngàn con người khác được cứu, cậu nên nghĩ đó chỉ là may mắn thôi. Lợi nhuận không tự đến mà cũng không tự mất.”
(Trans: đoạn cuối câu hơi khó hiểu, ae góp ý với : Even if hundreds died, as long as thousands are saved, you should count your blessings. Gains do not come without losses.)
Đó là suy nghĩ của những người trưởng thành, những con người từng trải.
Công lí cá nhân và công lí tổ chức, đây là hai lựa chọn mà họ đã phải đưa ra quyết định từ rất sớm.
Do đó, đối với một Hisui chưa trưởng thành, điều đó là hoàn toàn không thể chấp nhận được.
“Rồi, cảm ơn vì bài thuyết giảng của cậu. Thế, giờ tôi đi đâu?”
“Cô đang ở đâu? Đừng làm điều gì thừa thãi. Nếu cô muốn là gì đó, ít nhất hãy đợi mọi thứ được giải quyết xong đã.”
“Cậu đã chịu đủ rắc rối rồi mà. Thành thật mà nói, để hai con ma cà rồng đó chiến đấu với nhau sẽ tốt hơn. Loại rác như ma cà rồng đó, chúng càng tiệt chủng nhanh càng tốt.”
“……”
“Oh, cậu đang nổi điên lên sao? Cậu thực sự là nô lệ của con ma cà rồng đó phải không? Nếu cậu chọn cản trở chúng tôi vì lợi ích của cô ta, điều đó sẽ khiến cậu trở thành tội phạm 100%. Một kẻ thù của con người.”
“Con người … huh?”
Hisui lập lại từ đó và trừng mắt nhìn Rangetsu một cách mỉa mai.
Vì một lí do nào đó, ánh mắt của cậu vô cùng khó chịu chọc thẳng vào Rangetsu, khiến cô phải tặc lưỡi hỏi lại:
“…Bây giờ thì sao?”
“Cô đã phạm sai lầm lớn rồi đó, cô biết không? Không phải kẻ thù của con người … Nhưng là kẻ thù của chủng tộc cô.”
Rangetsu ngay laaph tức thay đổi biểu cảm trong nguy cấp.
Nghiến răng, siết chặt lòng bàn tay, móng tay cô đang đâm sâu vào da thịt.
“Cô không nghĩ tôi sẽ chu ý sao? Rốt cuộc, dù cô có trải qua bao nhiêu khóa huấn luyện, cô cũng không thể gửi một con ma cà rồng bay đi bằng một cú đá vào ban đêm chỉ bằng sức manh thể chất của mình. Ít nhất, nó sẽ là không thể nếu cô là một con người.”
“……”
“Hãy nhìn luôn vào hoàn cảnh hiện tại đi. Vì chúng ta đang đối phó với ma cà rồng, cô nên cảnh giác cao độ và tự vũ trang đúng cách. Đương nhiên đồ bảo hộ cho vùng cổ là không thể thiếu và các đội di động phải ăn mặc đúng cách để đảm bảo an toàn. Nhưng hãy nhìn vào cô bây giờ đi, cô vẫn mặc quần áo bình thường. Vì cảnh báo vẫn còn nên việc cô thay sang đồ này là không thể. Bên cạnh đó cô cũng không có vũ khí, không cọc gỗ, không đạn bạc, làm thế nào mà cô hạ được hết những ma cà rồng quanh đây?”
“………Shut up.”
(Trans: câm mõm.)
“Đầu ngón tay của cô nhuộm màu đỏ máu. Nếu đó là sơn móng tay, màu đó quá xỉn. Có cả mùi máu trên ngón tay cô nữa. Cô xé họ bằng chính đôi tay của mình, phải không … trái tim của họ?”
“……… Shut up right now.”
“Một sinh vật siêu nhiên với khả năng thể chất đối đầu được ma cà rồng, xé toạc trái tim họ bằng tay không. Và rất giống con người. Từ những gì tôi biết, chỉ có một sinh vật có khả năng đấy. Tôi có đúng không? Quý cô Ma sói, Oogami-san?”
(Trans: Nghi vấn thằng Conan mới sang đây làm thêm kiếm tiền đi học.)
“Tôi bảo cậu im ngay!!”
Rangetsu đá mạnh xuống đất.
Gia tốc tối đa. Một gia tốc mà ngay cả người giữ kỉ lục thế giới cũng không thể kiểm soát được.
Tốc độ đó sánh ngang với một con báo, nó đã vượt ra ngoài phạm vi của con người.
Đồng thời, diện mạo của Rangetsu cũng thay đổi.
Răng nanh nhô ra khỏi miệng, tương tự như ma cà rông nhưng có sự khác biệt rõ rệt. Bàn tay cô biến thành những móng vuốt sắc nhọn của một loài vật ăn thịt.
Đó thực sự là sự xuất hiện của một người sói.
Đối đầu với Ma cà rồng và Frankenstein, như đại diện của các thực thể siêu nhiên, con thú hình người cao cấp nhất này thường xuất hiện trong các truyền thuyết và thần thoại toàn thế giới.
Những móng vuốt sắc nhọn của con thú huyền thoại đó đang nhắm vào cổ Hisui.
Trước khi móng tay sắc nhọn đó có thể găm vào cổ Hisui, Eruru đã bước vào giữa hai người họ.
“Dừng lại ngay!!”
Cô giơ lên khẩu súng thánh, Argentum.
Một vũ khí được trang bị đạn bạc cũng là một vũ khí chắc chắn có thể dùng để chống lại người sói.
“Ôi trời … Cô muốn bảo vệ cậu ta sao? Thật là một cảnh tượng hiếm hoi, tôi cứ nghĩ rằng cô sẽ không yêu ai cả chứ.”
“…Không phải cái đó. Nhanh dừng lại cái chuyện ngớ ngẩn này lại. Có lẽ lời nói của cậu ta không phù hợp, nhưng cứ chiến đấu ở đây sẽ không giải quyết được vấn đề gì. Cô cũng biết rõ khả năng thiện xạ của tôi đúng không? Hay cô thực sự muốn nếm thử một viên để biết mùi vị của nó ?”
“Điều đó chỉ xảy ra khi cô nhìn được mục tiêu của mình thôi, phải không? Tôi không nghĩ cô đã bao giờ nhìn thấy tôi biến mất đâu, đúng không?”
Mặc dù đối thủ của cô mang theo vũ khí đang nhắm vào điểm yếu của mình, nhưng Rangetsu vẫn mỉm cười không sợ hãi.
Sự thù địch của cô đối với Eruru dường như còn lớn hơn nhiều so với Hisui lúc này.
“Cô đã bị mờ mắt từ rất lâu rồi … Dhampir. Không là người hay ma cà rồng, không hút máu hay giết người. Theo một nghĩa nào đó, thậm chí còn thấp hơn cả ma cà rồng. Chủng tộc tôi cũng như cô thôi.”
(Trans: Câu cuối ae giúp đỡ : My race has also been decimated by your kind.)
“… Ma cà rồng và người sói luôn đối đầu nhau. Dù là chiến tranh mở hay đấu trnh bí mật, xung đột tranh giành quyền lực tối cao vẫn luôn xảy ra, không thể đếm được đã bao nhiêu lần rồi. Nhưng thật không may, tôi không có hứng thú với cái loại lịch sử đó. Cứ đi tiếp nếu cô muốn, để có thể tiêu diệt ma cà rồng. Tuy nhiên, nếu cô và chủng tộc của cô từng làm hại con người, thì tôi sẽ bóp cò mà không do dự.”
Eruru lạnh lùng trả lời.
Chỉ vì cô ấy không bận tâm đến vấn đề căng thẳng giữa các chủng tộc, cô ấy sẽ không phải tỏ ra do dự đối với Rangetsu đơn giản vì cả hai đều không phải là con người.
Đó là Eruru.
“Bước sang một bên, Kariya. Nếu cô ta muốn đánh nhau, cứ để cô ta tiếp tục. Tôi sẽ tiếp cô ta bất cứ lúc nào.”
Hisui đẩy Eruru ra và thản nhiên bước về phía trước.
Mặc dù khuôn mặt của cậu đang thể hiện sự điềm tĩnh, nhưng khả năng thể chất tự nhiện của cậu lại dưới mức trung bình đối với một con người bình thường. Hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng.
“Cậu dám coi thường tôi … Cuối cùng, cậu cũng chỉ muốn Kariya-san giúp cậu thôi, phải không? Mặc dù vẻ ngoài của cô ta lạnh lùng và tàn nhẫn thật, nhưng thật ra cô ta khá thiếu kinh nghiệm. Rất thiếu kinh nghiệm. Đến nỗi, cấp dưới của cô ta cũng phản bội lại. Và trong thời điểm quan trọng, cô ta chắc chắn sẽ nổ súng để bảo vệ cậu. Cậu dám nói điều đó một cách ngạo mạn như vậy đơn giản vì cậu biết điều đó, phải không?”
“Nếu đó là những gì cô nghĩ, thì tại sao cô không thử chạy đua với một viên đạn nhỉ? Cô có thể làm được điều đó như một người sói, phải không? Hoặc cô không thể làm ngay bây giờ … Một con chó ngoan, bị hạ thấp đến mức trờ thành một chó săn cảnh sát?”
“……!”
Đôi mắt của Rangetsu lập tức đổi màu và tỏa sáng với ánh sáng vàng.
Cùng lúc đó, quần áo của cô nổ tung.
Hoàn toàn trần truồng – là điều có thể nói nhưng cả ngực và bụng của cô đều phủ đầy lông, che phủ cơ thể như một bộ quần áo.
Đặc biệt nhất là bên dưới cổ tay, bàn tay của cô đã trở nên giống hơn với móng vuốt của một con sói, sắc hơn và dài hơn trước.
Đôi tai nhọn, cái lưỡi dài và đỏ như máu, đôi mắt của một con thú dữ - Một con sói hình người, hoặc có lẽ là một người đã biến thành một con sói. Trước mắt cậu là con quái vật được kể lại bởi những huyền thoại được truyền qua nhiều thế hệ.
“Biến thành quái thú …… Biểu tượng của mặt trăng là đủ …… Cô nghiêm túc thật đấy à!?”
“Roar–!”
Với một tiếng hú ngắn ngủi, Rangetsu lao thẳng về phía Hisui.
Đây chính xác là tốc độ có thể tránh được đường đạn.
“Kujou-san!!”
Trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng hét của Eruru vang vọng đến vô tận.
~~~~~~~~~~~~~
Trans: Gạch đá đi ae, t nhận hết