T/N: Từ chap này trở đi thì mình sẽ dịch hoàn toàn từ bản tiếng Nhật nhé.
.
.
.
Địa điểm nơi buổi thực hành môn tiệc trà của khối năm hai tổ chức là sân trong của Học viện.
Tại đây, có thể thấy nhiều bộ bàn trà bày biện chỉnh chu, sẵn sàng sử dụng bất cứ lúc nào.
Trà dùng để thết đãi trong buổi thực hành được chuẩn bị từ trước trong phòng pha trà ở tầng một của khu học xá.
Bình thường căn phòng này chỉ có người hầu sử dụng, nhưng vì hoàn cảnh mà Monica buộc phải tự mình pha trà.
Lượt rót trà của Monica là cuối cùng nên cô sẽ phải rời đi giữa chừng để chuẩn bị trà. Có điều, không đời nào Monica lại có thể đem theo mấy hộp lá trà vào buổi tiệc được. Do vậy cô mới quyết định mang chúng vào phòng pha trà trước.
Ngay lúc này đây căn phòng đã có lác đác vài người hầu đang pha trà. Quả nhiên, chẳng thấy có người nào mặc đồng phục như cô cả.
Cứ như thế, trong cảm giác khó xử tột độ, Monica len lén lẻn vào trong tìm chỗ cất hộp trà.
(…Ừm, cất chỗ nào để người khác không lấy nhầm được đây nhỉ…)
Đương lúc đang dáo dác nhìn quanh thì cô bỗng bị ai đó vỗ nhẹ vào vai.
“Nèeeeee”
“ư, Hii…á, dạ….!”
Monica sợ sệt quay đầu lại, ở đó là một nữ học viên tóc nâu nhạt nom cực kỳ hoạt bát và tràn đầy sức sống đang nhìn cô bằng vẻ mặt hơi chút ngạc nhiên. Biểu cảm như này có lẽ do cách Monica phản ứng lại có phần thái quá.
Monica biết gương mặt này.
(Ưm, hình như đây là…)
Đang lúc cố nhớ tên của cô gái tóc nâu này thì mặt mày đối phương bỗng nhiên hớn hở hẳn ra ngay khi nhìn thấy mặt Monica.
“A! Biết ngay mà! Tiểu thư Monica Norton lớp bên có phải không nè? Tôi là Casey Grove. Chúng ta ngồi cùng bàn trà với nhau hôm nay đó, quý nương có nhớ không?”
Monica gật đầu lia lịa, dù cô chỉ nhớ mang máng mỗi cái tên của cô gái trước mắt.
“R,Rất hân, hạnh khi được gặp mặt. Mo, Mong Grove-sama, hôm nay, chiếu cố cho ạ.”
“Không cần phải câu nệ thế đâu. Gọi tôi bằng Casey là được rồi. Đổi lại mạn phép cho tôi gọi quý nương bằng mỗi Monica thôi có được không?”
T/N: Trong bản gốc, nhân vật Casey dùng 貴女 (Đọc từ này đọc âm hán việt là Quý Nữ, nhưng trong tiếng việt có một từ tương đương là quý nương/cô nương) để gọi Monica. Đây là từ xưng hô với đối phương là nữ mang tính lịnh sự và tôn trọng hơn.
Nghe được những lời này, Monica mặt đỏ ửng, bẽn lẽn gật đầu. Thấy thế, Casey cười nhe cả hàm răng trắng tinh trong khi nói hai tiếng “Cảm ơn!”
Khác hẳn với mấy cô lênh nương khác, Casey là một thiếu nữ cực kỳ thoáng tính và hòa đồng.
Giữa chừng, Casey để ý thấy hộp đựng lá trà trên tay Monica.
“Quý nương đến đây để cất trà à? Tôi cũng thế này.”
Casey lắc nhẹ chiếc hộp màu xanh biển trong tay. Từ trong nó có thể nghe được tiếng lá trà lạo xạo phát ra.
“Quả nhiên ha, mấy người khác đều có người hầu để pha trà hộ. Còn nhà tôi chỉ là một gia tộc quý tộc nghèo ở miền quê nên chẳng đem theo được người hầu nào cả.”
Thật vậy, so với Monica thì ấn tượng về phục sức của Casey gần như không khác gì nhiều cả. Mặt mộc, kiểu tóc đơn giản không cầu kỳ, khăn quàng cổ và găng tay chỉ là những loại bình thường có thể tìm thấy ở bất cứ đâu. Thậm chí, trang sức cùng phụ kiện đính trên quần áo cô cũng chẳng phải là những loại xa hoa, hào nhoáng gì sất.
Bảo Casey là một mỹ nhân tuyệt sắc thì không đúng, nhưng có thể nói cô ấy có nét quyến rũ cá nhân. Điều cười vui tươi nhìn vào thôi đã thấy khoan khoái trong lòng của cô ấy không phải là thứ có thể dễ dàng thấy được ở một nàng lệnh nương.
Casey đặt hộp trà của mình lên kệ rồi nhét xuống dưới nó mảnh giấy có ghi tên cô.
Ồ, làm vậy thì không có chuyện bị người khác lấy nhầm nữa.
“Monica có dùng không? Tôi còn thừa giấy này.”
“A, c-cảm ơn nhiều ạ…”
Monica rụt rè nhận lấy. Sau một thoáng suy nghĩ, cô gấp mép giấy vài lần, để lại những nếp hình zic zac bên ngoài rìa.
Làm như này thì sẽ không cần phải viết hẳn tên vào giấy như Casey nữa. Nếp gấp đặc biệt này là đủ để nhận biết rồi.
Monica để tờ giấy vừa gấp xuống kệ rồi đặt ba hộp đựng lá trà chồng nhau lên trên nó. Thế này thì sẽ không phải lo chuyện bị người khác lấy nhầm nữa.
“Quý nương chuẩn bị tận ba loại trà luôn á?”
Thấy số lượng trà Monica chuẩn bị, Casey trố mắt hỏi.
Monica e dè đáp lại với những ngón tay đang loay hoay tít mù.
“…T,tại tôi nghĩ lỡ như, có ai đó, cũng mang trà giống, thì, thì khó xử lắm…”
Dường như thán phục trước câu trả lời của Monica, Casey vỗ tay cái bộp.
“Àaaa, hóa ra là vậy. Chuyện này đúng là cũng có khả năng xảy ra thật nhỉ. Ai chaa, tôi không nghĩ ra luôn đấy. Quý nương thông minh thật đó nha.”
“K-Không phải…”
Vốn dĩ kiến thức này chẳng qua chỉ là được Isabelle dạy cho mà thôi.
‘Một lần nữa, cảm ơn tiểu thư Isabelle nhiều nhiều lắm’, Monica thầm nhủ trong lòng.
“À, À này, còn một người nữa cũng ngồi cùng với chúng ta hôm nay nhỉ…”
“Tiểu thư Claudia ấy hả?”
“Đ, Đúng rồi ạ. Casey có biết… tiểu thư đó chuẩn bị lo, loại trà nào không…?”
Monica đã xác nhận loại trà của Lana từ trước rồi. Loại trà Casey chuẩn bị cũng vừa mới được hé lộ mới đây luôn.
Bây giờ chỉ còn một người nữa thôi. Đó là tiểu thư tóc đen Claudia.
Theo như Monica biết thì Claudia học cùng lớp với Casey, thế nên cô mới mong biết đâu Casey cũng có hỏi Claudia sẽ đem theo loại trà nào… Ấy vậy mà, đáp lại kỳ vọng của Monica lại chỉ là cái lắc đầu cùng vẻ mặt ngán ngẩm từ Casey.
“Í da, xin lỗi nhiều nha. Tôi cũng không biết nữa. Đúng là bọn tôi có học chung lớp thật, nhưng cả hai chẳng nói chuyện với nhau bao giờ cả ấy.”
Đến đây, Casey dừng lại, nhau mày một cái rồi thì thầm với giọng nghe chừng rất khổ não.
“…Đúng hơn là, nói sao ta, gần như chẳng có ai trong lớp tôi có thể bắt chuyện được với cô ấy luôn đó.”
“……?”
Không hiểu được ý Casey là gì, mặt Monica liền hiện ra vẻ nom như đang bất an.
Thấy thế, Casey liền trưng ra nụ cười tươi rói để động viên Monica.
“Maa, hôm nay cùng nhau cố gắng thật nhiều nhé!”
“V-Vâng… Mong được chiếu cố cho ạ.”
Casey là một lệnh nương hòa đồng dễ nói chuyện. Còn Lana thì là một người bạn thân thiết hiểu tính nhau.
Dù vậy, trong lòng Monica vẫn cứ dấy lên những bất an lạ thường về buổi tiệc trà sắp đương đầu tới đây.
Rốt cuộc thì tiểu thư Claudia là kiểu người như nào ta?
(C-Có khi nào… Là loại mà Isabelle-sama đã nhắc đến không… L-Là tiểu thư phản diện…!!?)
Mình phải làm gì nếu như mới vừa gặp mà đối phương đã giở điệu cười uy áp đây?
Dù thế nào đi chăng nữa thì mình cũng phải luôn thật mạnh mẽ và tự tin thì mới có thể đối mặt được… Monica thầm đánh ực xuống một cái.