Học viện Serendia có chương trình giảng dạy đặc biệt cho quý tộc mà những trường học bình thường khác không có.
Một trong số đó là lớp dạy môn ‘Tiệc Trà’, chỉ dành riêng cho các học viên nữ.
Đối với các lệnh nương quý tộc, tiệc trà không chỉ là lúc để trò chuyện nhẹ nhàng vui vẻ với nhau mà còn là một dịp xã giao nơi phẩm cách của một người được chứng tỏ thông qua cách tiếp đãi khách mời và cách đáp lại khi được chiêu đãi.
Ở môn học này, học viên sẽ được dạy kỹ lưỡng về nghi thức trong một buổi tiệc trà và sau đó sẽ được cho luyện tập thực hành.
Buổi thực hành sẽ được tiến hành bằng cách tổ chức một buổi tiệc trà thực tế trên sân trường.
Những học viên nữ cùng khóa với nhau sẽ được chia thành các nhóm bốn đến năm người ngồi chung một bàn, mỗi người sẽ tự mang trà ra rồi bình phẩm về trà của nhau.
Tuy nhiên, vì đồ ngọt dùng kèm đã được giáo viên chỉ định sẵn, thế nên học viên chỉ cần tự chuẩn bị trà. Tóm lại, mục tiêu của buổi thực hành bắt đầu từ việc kiểm tra khả năng chuẩn bị trà bánh hợp lý.
Dù đáng lẽ ra là phải tự thân chuẩn bị lá trà, nhưng đa phần mấy cô lệnh nương toàn ném việc này cho người hầu của họ.
Có điều, về phần Monica thì cô chẳng có người hầu để sai hay biết chút tý gì về nơi mua lá trà. Thế nên, sau khi suy đi tính lại nhiều lần, Monica quyết định nhờ cậy cô nàng tiểu thư phản diện tự phong, Isabelle Norton-jou.
Cứ hễ được Monica ghé thăm thì Isabelle đều trở nên cực kỳ vui vẻ và phấn khích. Cô bé hạnh phúc mời Monica ngồi xuống ghế rồi chuẩn bị trà bánh.
Trong lúc Monica đang kể về vấn đề đang mắc phải thì Isabelle vừa nhồi một miệng đầy những chiếc bánh quy giòn tan phủ kín đường vừa gật gù rồi tự tin vỗ ngực. Cái hành động mạnh bạo và thô kệch kia kỳ thực chẳng phù hợp với một tiểu thư quý tộc chút nào.
“Em hiểu mọi chuyện rồi! Cứ để em lo! Em sẽ dốc hết sức để giúp Monica-onee-sama suôn sẻ qua được môn này!”
“C-cảm ơn em nhiều...” Monica cúi đầu lia lịa trong khi nói lời cảm ơn.
Ngay lúc này, Agatha, thị nữ của Isabelle, vừa rót trà vô tách cho Monica vừa cất tiếng chen vào cuộc trò chuyện.
“Thế thì hãy để tôi hướng dẫn Monica-sama cách pha trà.
Kỳ thực, nếu được thì tôi rất muốn hỗ trợ bằng cách cùng tham dự buổi học hôm đó và pha trà thay cho Monica-sama...Nhưng vậy thì sẽ xung đột với câu truyện bị Kerbeck gia hắt hủi mất.”
Môn học không bắt buộc học viên phải tự pha trà mà có thể yêu cầu người hầu làm thay. Tuy nhiên, đa phần các học viên toàn để cho người hầu làm như một lẽ đương nhiên. Với họ, những ai mà phải tự tay pha trà đều bị coi thường là quý tộc hạng ba không có lấy nổi một người hầu riêng.
Song, trường hợp của Monica thì vỏ bọc hiện tại của cô đang là một cô gái bị Bá tước Lệnh nương Kerbeck bắt nạt. Thế nên sẽ quá đỗi kỳ nếu được thị nữ hầu hạ riêng của Isabelle ra mặt giúp đỡ.”
“L-Làm phiền, c-chị rồi. X-Xin hãy hướng dẫn cho em ạ...”
Monica cúi đầu thật thấp. Thấy vậy, Agatha liền mỉm cười và nói.
“Không có gì đâu ạ! Xin hãy ngẩng đầu lên đi ạ!”
Isabelle và Agatha thật sự là một cặp chủ-tớ chu đáo và tốt bụng. Chỉ là những lúc diễn vai tiểu thư phản diện thì có hơi khó gần mà thôi.
“Vậy thì, loại trà nào được đây ta... Monica-onee-sama, giáo viên đã ra đề là loại đồ ngọt nào vậy?”
“E-Etou... Là bánh bông lan bơ.”
“Hừmmmmm.” Nghe thấy câu trả lời từ Monica, Isabelle gật gù, đưa ngón tay đặt dưới cắm rồi suy tư.
Chọn trà phù hợp với đồ ngọt là một phần của môn học. Có điều, Monica lại chẳng mấy khi uống trà hay thưởng thức đồ ngọt. Do ảnh hưởng từ cha nên thứ cô thường xuyên uống là cà phê.
“À, ừm...V-Về cái b-bánh ấy... E-Em có g-gợi ý nào k-không...?”
“Với loại bánh chỉ đơn giản là thơm nồng mùi bơ như này thì hầu hết các loại trà nguyên chất không pha thêm gì đều dùng chung được hết. Nếu muốn thưởng thức trọn vẹn chiếc bánh thì những loại trà có vị chát nhẹ hay đậm hường thì có lẽ sẽ tốt hơn so với những loại có vị thanh nhã. Trà sữa cũng không phải là lựa chọn tồi đâu ạ...Nhưng mà nè, để em nói với chị điều này nhé, Onee-sama...”
Isabelle dừng nói, nghiêm mặt nhìn Monica rồi dứt khoát nói tiếp.
“Trà có hợp với đồ ngọt ăn kèm hay không thì thuộc vào cảm nhân cá nhân của mỗi người nên đáp án chính xác tuyệt đối cho câu hỏi kia không tồn tại. Tuy nhiên... nói về sai lầm thì chắc chắn có!”
Ý con bé là sao? Không có đáp án chính xác tuyệt đối nhưng chắc chắn có sai lầm?
Isabelle tiếp tục nói trong khi Monica hãy còn bối rối.
“Và đó chính là... Mang đến loại trà giống với người ngồi cùng bàn...”
“A...”
Trong buổi thực hành, học viên sẽ được phân thành các nhóm và mỗi cá nhân sẽ phải tự chuẩn bị trà cho bản thân. Nếu mà lỡ mang đến loại trà giống với người cùng nhóm thì quả thực sẽ cực kỳ khó xử.
“Chuyện sẽ còn đặc biệt tệ nếu chị đụng hàng với người có địa vị cao hơn bản thân. Mở rộng hơn thì khi tham dự tiệc trà, váy đầm, kiểu tóc và phụ kiện mang trên người phải lựa chọn thật cẩn thận để sao cho vừa hợp mốt vừa không giống với người khác... Mà, vì đây là buổi thực hành cho môn học, tất cả đều sẽ mặc đồng phục nên bây giờ chúng ta chỉ cần quan tâm đến vấn đề chuẩn bị loại trà nào là được!”
Còn có cả mấy thứ như thế nữa ư... Monica run rẩy.
Cuộc tụ họp đông người duy nhất mà Monica từng tham gia với tư cách Hiền Nhân là Hội nghị Thất Hiền Nhân vốn chỉ dành cho Thất Hiền Nhân tham dự. Quy định trang phục về cơ bản chỉ yêu cầu người tham dự mặc áo choàng. Thế nên, mỗi khi tham dự Hội nghị thì Monica chỉ cần mặc áo choàng do vương quốc cấp là xong. Cô chưa bao giờ phải bận tâm đến đến chuyện trang phục như thế nào những lúc có mặt tại các sự kiện tụ họp xã hội.
Rõ ràng, tiệc trà đối với các tiểu thư quý tộc là một ‘trận tâm lý chiến’ ác liệt hơn những gì Monica có thể tưởng tượng.
“Muốn chắc ăn nhất thì chúng ta nên xác nhận xem những người ngồi cùng bàn sẽ đem theo loại trà nào... Thế cùng nhóm với Onee-sama có những ai vậy ạ?”
“Etou... Tính luôn cả chị thì có tổng cộng bốn người... Một trong số đó là bạn cùng lớp của chị, Lana Collete-jou... Hai người kia học khác lớp... Nên chị cũng không rõ nữa...”
Ở những buổi học thực hành liên lớp như này, học viên sẽ có xu hướng tạo thành nhóm với bạn thân.
Nhưng vì quá nhát người nên trừ Lana ra thì Monica chẳng có thể nói chuyện được với ai khác cùng lớp. Đã thế, Lana cũng hơi có phần bị ghẻ lạnh trong lớp, cô bé chẳng thân thiết với bạn nữ nào ngoài Monica.
Cuối cùng, hai cô bé và hai người nữa từ lớp khác cũng bị thừa ra được giáo viên phụ trách môn gom lại thành một nhóm.
Người đầu tiên là tiểu thư tóc nâu trông có vẻ hoạt bát, Casey.
Người còn lại là thiếu nữ tóc đen xinh đẹp trầm tính Claudia.
Buổi đầu tiên gặp mặt của bọn họ chỉ có chào hỏi nhau vài lời rồi đường ai nấy đi, cả bốn gần như chẳng trò chuyện giao lưu được bao nhiêu cả.
“Thế thì khó rồi đây.”
“C-Cho chị xin lỗi…”
Lana thì chắc chắn sẽ cho Monica biết rồi. Vấn đề ở đây là Monica không dám đến gặp trực tiếp hai tiểu thư mới quen để hỏi về loại trà cả hai sẽ chọn cho buổi thực hành.
Thêm nữa, cô cũng không biết tước vị của gia tộc hai ngươi họ là gì. Nếu nói chuyện không tốt thì rất dễ bị quy là không biết phép lịch sự. Trong giới quý tộc, việc một người nói chuyện suồng sã với người có địa vị cao hơn được xem là chuyện cấm kị.
“Vậy thì, hay là chị cứ mang liền mấy loại trà theo đi. Trong một buổi tiệc trà, người có địa vị cao nhất sẽ là người bắt đầu, thế nên rất có thể Monica-onee-sama sẽ là người cuối cùng đem trà ra. Như vậy thì chuyện trùng lặp với người ta rất khó để xảy ra.”
“C-Cảm ơn em…”
Monica rụt rè cúi đầu, vai sụp xuống và thở dài một cái.
“Tiệc trà, đúng là mệt mỏi quá đi…”
Thấy Monica thất thểu và xuống tinh thần thấy rõ, Isabelle cũng rầu rĩ thở dài thườn thượt.
“Ước gì, em có thể dạy Monica-onee-sama, thêm nhiều kiến thức hữu ích hơn nữa…Nhưng em thiếu kinh nghiệm quá…cho em xin lỗi ạ… Nếu không phải diễn vai tiểu thư phản diện này thì em đã có thể giúp được nhiều hơn nữa rồi!”
“K-Không, không, cần phải… Thế có hơi…”
Cho dù em có bỏ công dạy thì chị cũng không có cơ hội sử dụng đâu.
Chắn chắn là thế.
Monica ngượng nghịu gượng ra một nụ cười. Lúc này, thị nữ Agatha tiến lại gần rồi cất lời với vẻ mặt nghiêm túc.
“Cô chủ, từ giờ trở đi, Monica-sama có lẽ sẽ còn phải đối mặt với những tiểu thư phản điện khác ngoài cô chủ. Nên là để chuẩn bị cho lúc đó, hay là bây giờ cô chủ hãy thực hiện những hành động của một tiểu thư phản diện để cho Monica-sama làm quen dần đi ạ?”
“…Ể?”
Monica nghệch mặt, má cô khẽ giật giật. Từ bên cạnh, Isabelle đặt một tay lên má, mắt sáng bừng và thốt lên: “Maa~!”
“Đúng, Đúng rồi ha! Dù gì thì Monica-onee-sama cũng là nữ chính của em mà ha! Nhất định một lúc nào đó trong tương lai sẽ có một tiểu thư phản diện khác mời chị đến dự tiệc trà rồi ăn hiếp chị!”
Từ tận đáy lòng, chị mong điều đó đừng nên xảy ra thì hơn đó em.
Dù rất muốn từ chối, nhưng Monica biết rất rõ, tình cảnh bản thân hiện tại thì từ chối là cực kỳ hạ sách.
Bởi lẽ, Monica bị đa phần học viên nữ trong Học viện thù ghét. Nguyên do cũng là bởi dù là học sinh chuyển trường, nhưng cô đã nhanh chóng được bổ nhiệm làm thành viên Hội Học sinh. Đã thế, trong khi tự luyện tập khiêu vũ, cô còn được các thành viên khác trong Hội Học sinh đến xem và hỗ trợ.
Trong khối chỉ có mỗi Lana, Neil với Neil là đối xử bình thường với Monica mà thôi.
Hiện tại, thái độ của những người xung quanh hướng đến Monica có thể chia là hai loại.
Thứ nhất là khinh khi và thù ghét Monica ra mặt.
Thứ hai là xem Monica là một kẻ quái gở khó hiểu. Những người này chỉ dám đứng từ xa dòm ngó trong sợ hãi.
Tuy chưa bị gọi ra sau trường hay bị giấu đồ đạc cá nhân, nhưng không ít lần Monica bị xỉa xói mỗi khi đi ngang qua người khác hoặc là bị ai đó đứng từ xa cười nhạo.
“Được rồi, one-sama. Phòng cho một ngày nào đó chị gặp một tiểu thư phản diện thật sự, bây giờ em sẽ giải thích cho chị mô thức hành động chung của một tiểu thư phản diện.”
Cổ nhân có câu: ‘Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”
Việc hiểu rõ mô thức hành động của một tiểu thư phản diện thì có lẽ ngày nào đó nó sẽ trở nên có ích.
(Cầu trời cho ngày đó dừng bao giờ đến…)
Ngay khi Monica ngồi thẳng người và tập trung lắng nghe Isabelle thì…
“Ố hô hô hô hô hô!”
Cô bé bất ngờ ghé tay sát miệng, ưỡn ngực ra rồi cất lên một điệu cười khả ố rõ to.
Nghe thấy nó, Monica co rúm người lại. Đến đây, Isabelle dừng cười và chỉnh lại tư thế đứng.
“Đầu tiên, cái em vừa thực hiện chính là hành động cơ bản nhất của tiểu thư phản diện. Cười thật sang sảng. Không chỉ có thể phát ra uy áp đe dọa và khiến đối phương phải dè chừng, điệu cười này còn có thể giúp điều phối lại tình hình!”
“C-Công hiệu đến thế luôn ư…?”
Đáp lại vẻ ngạc nhiên hiển hiện trên khuôn mặt Monica, Isabelle chắc nịch gật đầu.
“Nhưng mà nhé, nếu sử dụng quá thường xuyên thì công hiệu sẽ giảm đi rất nhiều. Mấu chốt ở đây là phải biết khi nào nên sử dụng nó, khi nào không.”
Ra vậy, rõ ràng căn thời điểm hợp lý để sử dụng tuyêt kỹ là tối quan trọng.
Khi Monica đang gật gù thì Isabelle mở chiếc quạt trên tay ra.
“Hành đông cơ bản thứ hai! 『Cười Khẩy Không Tiếng』!”
Isabelle uyển chuyển đưa quạt lên trước môi và nhếch mép nở ra một nụ cười đầy chất khinh thường và mỉa mai.
Chỉ với một nụ cười cao ngạo này, ai ai cũng có thể thấy rõ Isabelle khinh thị kẻ bị nụ cười đó hướng tới đến cỡ nào. Kỳ thực, khả năng diễn xuất và biểu cảm của cô bé giỏi đến mức nữ diễn viên kịch trên sân khấu cũng phải xấu hổ.
“Bình thường, một quý cô sẽ che miệng của mình khi cười, cái đó là phép tắc lịch sự. Nhưng trong trường hợp vừa rồi, em cố ý để quạt thấp hơn miêng một xíu để đối phương có thể thấy rõ nụ cười của em. Bằng cách này, em đang thể hiện rõ ràng rằng bản thân khinh bỉ đối phương.”
Monica ngỡ ngàng trước độ cặn kẽ của lời giải thích.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện một tiểu thư phản diện phải tính toán chi li đến vậy!
“Tất nhiên, chị cũng có thể thể hiện thái độ mỉa mai bằng che hết miệng và cười rúc rích. Tùy vào tính cách mà mỗi tiểu thư phản diện sẽ sử dụng một cách khác nhau.”
“…H-Hóa ra là thế…sâu sắc quá nhỉ.”
“Vâng, càng cố làm chủ, em lại càng nhận ra nó sâu sắc đến cỡ nào.”
Làm rõ một lần nữa, hai người họ đang nói chuyện về tiểu thư phản diện.
Và rồi sau đó, bài giảng về cách tiểu thư phản diện thậm chí còn chuyên sâu hơn cả baifgiangr về cách pha trà. Cứ như thế, phải đến khi tối muộn thì Monica mới trở về lại căn phòng trên gác mái kí túc xá nữ.
Ngoài lề một chút, Isabelle Norton-jou là người cao điểm nhất trong môn Tiệc Trà ở khối năm nhất.