Học viện Serendia có rất nhiều phòng trà.
Trong số đó, có một phòng đặc biệt chỉ dành riêng cho những học viên danh dự sử dụng. Ngày hôm nay, một buổi tiệc trà được tổ chức tại nơi đây.
Chủ trì buổi tiệc là thư ký Hội học sinh, Bridget Grayham, lệnh nương Hầu tước gia Shaleberry.
Chỉ có duy nhất một vị khách được mời tham dự. Đó là Felix Arc Ridill, Hội trưởng hội học sinh và cũng là Đệ nhị Hoàng tử Vương quốc Ridill.
“Tiểu thư Monica Norton đã qua được bài kiểm tra khiêu vũ dạ hội rồi đấy.”
Thản nhiên buông một câu, Felix đưa tay nâng tách trà đã pha sẵn và nhấp một ngụm.
Đang thanh nhã uống trà, Bridget liền dừng lại rồi đặt tách về lại đĩa lót
“Quả là một tin tốt.”
“Ta tưởng em muốn cô ấy rớt chứ? Ta cứ nghĩ em sẽ rất vui nếu nghe được tin Monica Norton bị đánh rớt cơ.”
“Tại sao em lại phải vui mừng khi một thành viên Hội học sinh bị rớt môn?”
Một câu trả lời hoàn hảo và mẫu mực.
Bridget, một trong ba người con gái thuyền quyên nhất trong học viện, nở nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt không chút tỳ vết rồi nhìn Felix bằng ánh mắt dò xét.
“Nhắc đến khiêu vũ… nó làm em nhớ lại hồi bé. Điện hạ còn nhớ những ngày hai ta cùng nhau luyện tập khiêu vũ không?”
“Có chứ. Hồi đó em khiêu vũ rất giỏi.”
“Còn Điện hạ thì ngược lại… Ngài luôn miệng xin lỗi mỗi khi giẫm phải chân em.”
Giấu miệng sau chiếc quạt, Britget lén liếc nhìn Felix… Dường như cô đang muốn dò xét phản ứng từ cậu.
Felix ngượng ngùng cười, như thể đang xấu hổ về sự yếu kém của bản thân trong quá khứ.
“Sao đột nhiên em nhắc lại chuyện cũ vậy? Thật chẳng giống em chút nào.”
“Kể cả em, cũng đôi khi có những lúc hoài niệm về những ký ức cũ xưa tươi đẹp thôi. ”
Buổi tiệc trà giữa một chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú và một nàng tiểu thư quý tộc thuyền quyên – Thật là một cảnh tượng đẹp đẽ, hệt như bức tranh minh họa trong một cuốn tiểu thuyết thể loại hoàng cung.
Song, thoạt nhìn thì đúng là có vẻ hai người họ chỉ đang vui vẻ trò truyện, nhưng thực ra đó chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, cả một cuộc chiến đang thầm lặng diễn ra.
Có thể miêu tả Bridget Grayham là một người con gái sắc sảo mặn mà. Cô chắc chắn không phải loại con gái dễ dãi, chỉ vì vẻ đẹp và địa vị của Felix mà sẵn sàng cun cút nghe lời cậu ta.
“Từ ngày xưa em đã luôn là một con người tài sắc vẹn toàn.”
“Phụ thân em không thích điều này. Ông ta luôn miệng nói phụ nữ không nên quá thông minh làm gì cả, chỉ cần quyến rũ là đủ… Điện hạ có nghĩ giống vậy không?”
“Ta thích những người con gái có trí tuệ.”
“Ôi chao, thật là vinh hạnh.”
O-ho-ho, Bridget nở ra một nụ cười mà bất cứ ai nhìn vào cũng phải mê đắm mê đuối. Nhưng đôi mắt kim sắc của cô lại hoàn toàn lạnh băng.
Nhưng lời tâng bốc bâng quơ chẳng bao giờ có thể lay động được trái tim của người con gái tài sắc này.
“Em muốn hỏi Điện hạ một câu. Tiểu thư Monica Norton kia có nằm trong danh sách ‘những người con gái có trí tuệ’ của ngài không?”
“Theo em thì thế nào?”
Bridget tấn công, nhưng Felix chỉ nhẹ nhàng mỉm cười né đòn.
Nụ cười đó như thể muốn nói, ‘Ta muốn nghe suy nghĩ từ bộ óc thông minh của em.’
Bridget hạ đôi hàng mi cong vút, cẩn thận lựa chọn từ ngữ.
“Từ những gì em thấy được, cô ta là một học giả thuần túy. Nếu được cung cấp cho những trang thiết bị phù hợp, cô ta chắc chắn có thể tạo ra những kết quả ngoạn mục. Tuy nhiên, cô ta thiếu khả năng giao tiếp với người ngoài và kỹ năng đàm phán. Nếu Điện hạ muốn đánh giá cô gái đó, không phải vẫn còn nhiều cách khác ngoài bổ nhiệm cô ta vào Hội học sinh sao?”
Thực sự, Bridget là một con người thông minh.
Kể cả trong tình huống này, Bridget vẫn có thể nhìn nhận mọi việc bằng tư duy logic chứ không phải bằng cảm xúc – bằng quan điểm khách quan chứ không phải quan điểm chủ quan.
Ngoài ra, Bridget cũng chỉ ra rằng Monica Norton không thích hợp làm thành viên Hội học sinh.
Ý kiến này không hề sai. Bởi vì Monica Norton không thể nào làm bộ mặt đại diện cho Hội học sinh. Dù sở hữu kỹ năng xử lý công việc văn thư tuyệt vời, song cung cách ứng xử của cô lại cực kỳ tệ hại.
Khóe miệng Felix hơi nhếch lên, đôi mắt xanh chầm chậm nheo lại.
“Mỗi khi quan sát cô ta, em có bao giờ nghĩ, ‘Có việc đó mà cũng không làm được là sao’ không…?”
Bridget không đồng ý cũng không phủ nhận, cô chỉ im lặng quan sát như muốn xem xét ý định thực sự của Felix.
Và cậu ta nở một nụ cười ân cần.
“Hệt như đang nhìn vào con người cũ của ta trong quá khứ nhỉ, Bridget?”
Nụ cười sắt đá trên khuôn mặt Bridget vẫn không hề bị lay chuyển dù vừa được Felix gọi tên theo cách vô cùng thân mật.
Đặt tách trà trở lại đĩa, Felix đứng dậy.
Tuy có hơi sớm, song với cậu ta, nói chuyện từng này thời gian là đủ rồi.
“Tiểu thư Grayham. Cảm ơn vì đã mời tham dự buổi tiệc trà hôm nay. Khoảng thời gian vừa qua rất vui.”
“Vâng. Đó là vinh hạnh của thần… Đa tạ Điện hạ đã bỏ chút thời gian quý giá của ngài cho thần.”
Vẫn giữ nguyên nụ cười, Bridget thật sự là một lệnh nương quý tộc hoàn hảo và mẫu mực.
***
Vừa ra khỏi phòng trà, Felix khẽ thở dài trong khi bước đi.
(…Vẫn như thường lệ, không thể nào thả lỏng khi ở gần cô ta.)
Felix cảm thấy bản thân lúc nãy đã nói hơi nhiều.
Đang thầm suy ngẫm, Felix vô tình liếc nhìn ra cửa sổ.
“Kia là…”. Mắt cậu mở to.
Glenn đang hí hoáy làm gì đó ở sau trường. Ngoài ra còn có cả Monica, Neil và Lana – Dường như đang giúp đỡ cậu ta.
Khi Felix đang thắc mắc bọn họ đang làm gì, Glenn đặt một tấm lưới thép lên trên ụ đá được xếp sẵn từ trước. Sau đó, cậu ta nhóm lửa dưới lưới sắt và bắt đầu xếp thịt lên trên.
(Ái chà…)
Felix, người đang định quay trở lại ký túc xá, quyết định dừng lại và nhanh chóng đi về phía sân sau.