Ngày hôm đó, số lượng người có mặt tại buổi tập khiêu vũ sau giờ học tăng thêm hai.
Hội trưởng Hội học sinh Felix Ark Ridill và Hội phó Cyril Ashley cùng bước vào phòng.
Sự xuất hiện của hai người này khiến đôi gò má Lana bỗng chốc trở nên ửng hồng, đi kèm với đó là một tiếng ré “Kyaaa~!” cao vút.
Song Monica thì lại trái ngược hoàn toàn, cô hét lên một tiếng “Kyaa~!” the thé trong lòng với bộ mặt cắt không còn hột máu.
Trong khi đó Neil trông bối rối thấy rõ. Còn Glenn thì lớn tiếng hỏi, “Hai khứa này là ai vậy?”. Thật đúng là một con người ăn to nói lớn.
“T-T-Tại…s-sao Đ-Điện Hạ lại...lại đ-đến vậy…”
Nghe Monica ấp a ấp úng hỏi vậy, cặp lông mày Felix cụp xuống, nom cậu tổn thương thấy rõ.
“Ta đã bảo kỳ vọng vào em rất nhiều mà nhỉ? Em nghĩ ta là loại người vô tâm, chỉ nói cho có rồi cứ thế để em sống chết mặc bay ư?”
“Nghe chưa hả!” Cyril ưỡn ngưc, “Biết ơn sự rộng lượng của Điện Hạ đi!”, giọng ngập tràn tự hào.
Không phải cả hai còn công việc ở Hội học sinh sao? Bỏ việc đến đây có ổn không vậy… Monica thầm thắc mắc trong bụng.
Chợt, Felix nhìn sang Cyril.
“Này Cyril, ta không nhớ có yêu cầu cậu phải đi cùng đâu nhỉ?”
“Thân là cận vệ của Điện hạ! Chuyện thần ở bên Điện hạ là lẽ đương nhiên!”
“Bảo sao, ta còn chưa nói câu nào về dự định đến đây thì cậu đã hoàn thành hết công việc của mình rồi. Chắc không phải là vì cậu cũng muốn xem tiểu thưNorton luyện tập thế nào đâu ha? Dù không có ta thì cậu vẫn sẽ đi thôi, nhỉ?”
Chẳng hiểu tại sao, mặt Cyril đỏ bừng, mắt cậu đảo quanh khắp phòng. Có lẽ những lời Felix nói đã chọc trúng tim đen của Cyril.
“K-không phải… L-Là do Thần đoán trước được dự định của Điện hạ thôi. Vốn dĩ thần là cánh tay phải của Điện hạ mà!
Ra vậy, Monica thầm thán phục Cyril trước khả năng đáp ứng mọi hành động ngẫu hứng từ Felix.
Nhưng Monica thực sự chẳng vui vẻ gì cho cam trước tình hình bây giờ. Nó chỉ khiến đầu cô đã rối lại càng thêm rối.
Khi Monica cảm thấy bụng mình bắt đầu quặn lại, thì đôi vai cô bất ngờ bị Lana nắm lấy rồi lắc mạnh.
“Nè! Nè! Hội trưởng và Hội phó Hội học sinh đều có mặt ở đây. Thật không thể tin được!”
Monica đã nghĩ sự phản ứng của Lana cũng chỉ giống như những nữ sinh khác thôi, cho đến khi…
“Khăn quàng cổ của Điện hạ, những đường thêu tinh xảo và đẹp mắt đó… Nhất định là tác phẩm của nghệ nhân có tiếng nào đấy. Không chỉ tôn lên màu sắc tổng thể của chiếc khăn, độ bóng của sợi chỉ thêu óng mượt còn khiến màu sắc họa văn biến hóa theo từng góc nhìn khác nhau… Cả mẫu họa văn dây leo đó nữa, chắc chắn sẽ trở thành mốt trong tương lai. Phải khắc sâu thật rõ vào tâm trí mới được… Aa~, muốn vẽ lại nó lên giấy quá. Ôi chao! Phần ren trên găng tay của Cyril-sama kìa! Chẳng phải chỉ có kỹ thuật thêu mới nhất mới làm ra được sao… Ước gì mình được nhìn nó gần hơn nữa…”
“….”
Ánh mắt của Lana không hướng vào khuôn mặt của Felix hay Cyril, thứ cô quan tâm là quần áo và phụ kiện của hai người họ.
Có lẽ, Lana thực sự cũng có đôi chút khác biệt so với những nữ sinh bình thường.
Khi Monica vẫn còn ngẩn người với dòng suy nghĩ đó, Felix mỉm cười và thúc giục.
“Sao em không thử trình diễn một đoạn cho ta xem nào?”
Theo yêu cầu của Felix, Monica cùng Glenn bước ra giữa phòng rồi cầm tay nhau.
Lana nhanh chóng ngồi xuống trước cây dương cầm và bắt đầu đàn. Neil cũng vỗ tay bắt nhịp cho cả hai.
“Đ-Được rồi. Hô xong cái là cùng bắt đầu luôn nha.”
“Đ-Được!”
“Hai, ba!”
Monica và Glenn đưa chân bước cùng một lúc. Khởi đầu không tệ chút nào. Được như này là vì Monica đã mở lòng hơn với Glenn sau ngày hôm qua.
Có điều, về sau, nhịp chân của hai người họ càng lúc càng lạc nhau.
“Dừng lại ngay!”
Cyril là người lên tiếng.
Nghĩ rằng bản thân sắp bị nạt vì làm hỏng bài nhảy, Monica rụt cổ lại.
Khi Lana ngừng đàn, Cyril liền trừng mắt lườm Glenn.
“Glenn Dudley! Ngươi gọi đó là phó tá ư? Học lại ngay cách đối xử với phụ nữ giùm ta!”
Monica không dám tin những lời đó được thốt ra từ miệng của người suốt ngày nạt nộ mình.
Cô ngỡ ngàng mở mắt. Nãy giờ cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần, đợi chờ một tràng mắng chửi.
Trái lại, Glenn bĩu môi phàn nàn.
“Tôi có làm mà! Cực kỳ cẩn thận và lịch sự hết mức luôn đó!”
“Ngay từ đầu ngươi đã không mời bạn nhảy khiêu vũ một cách đàng hoàng! Căng mắt ra nhìn thật kỹ đây này!”
Cyril đẩy Glenn ra rồi nhìn xuống Monica đang co rúm người lại.
Cứ theo chiều hướng này, bạn nhảy mới của Monica sẽ là Cyril ư?
Lúc Monica đang run như cầy sấy trước viễn cảnh vô tình dẫn phải chân cậu ta và bị biến thành tượng băng thì Cyril đã cúi người xuống ngay trước mặt cô với cánh tay trái vòng sau lưng.
“Liệu có vinh hạnh nào cho tôi được nhảy một bài với tiểu thư không?”
“…Hơ?”
Hành động cúi chào đầy tao nhã và lời nói hoàn toàn khác thường từ Cyril khiến dòng suy nghĩ trong não Monica dừng lại một nhịp.
Thế nhưng, chưa dừng lại ở đó, Cyril tiếp tục dịu dàng, hệt như đang nâng trứng hứng hoa, nắm lấy tay Monica, người hãy còn chết trân nãy giờ.
Vừa khi Lana bắt đầu đàn, Cyril liền nhẹ nhàng di chuyển bàn tay xuống ngang hông Monica. Động tác này khiến Monica vô thức hiểu ra đã đến lúc khiêu vũ. Chẳng cần hô “Hai, ba” như lần nhảy với Glenn, Monica vẫn tự căn được thời điểm thích hợp cho bước chân đầu tiên.
Dưới sự hướng dẫn của bàn tay Cyril, Monica cứ thế di chuyển đôi chân. Một hai ba rồi lại Một hai ba… Có điều, vì quá tập trung vào bước chân thế nên chuyển động từ phần thân trên của Monica cực kỳ khô cứng.
Song, bất cứ khi nào lưng Monica cong xuống hay tay đặt sai góc, bàn tay Cyril sẽ ở đó điều chỉnh lại cho cô.
Tương tự vậy, hướng di chuyển của cả hai đều do Cyril dẫn lối. Nhưng khác Glenn chỉ đạo bằng lời nói kiểu như “Sang phải này!” hay “Sắp va vào tường rồi, rẽ sang bên này đi!”, Cyril chẳng cần thốt nên bất cứ âm thanh nào, cậu hướng dẫn cô từng đường đi nước bước bằng chuyển động tay, bước chân và ánh mắt.
—Cách tiếp cận như vậy thực sự đã thay đổi suy nghĩ của Monica về khiêu vũ, cô cảm thấy nó dễ dàng đến bất ngờ.
Cho đến khi âm nhạc dừng lại, Cyril lại thực hiện động tác cúi chào thanh tao như lúc đầu. Sau đó cậu ta ngẩng đầu lên và quay sang nhìn Glenn…
“Thấy chưa hả? Đây mới gọi là phó tá!”
Cậu ta lớn giọng, vẻ mặt đầy tự mãn.
Không còn bóng dáng của một người bạn nhảy ân cần, Cyril Ashley đã về lại với con người mà Monica biết.
Cô bất giác lẩm bẩm.
“… Ngài Ashley vẫn là Ngài Ashley, tốt quá.”
“Nói thế là có ý gì hả?”
Cyril lườm Monica rồi hắng giọng.
“Có thể nói kết quả của một điệu khiêu vũ phụ thuộc hết vào bên nam, hay chính xác hơn là người giữ trọng trách “dẫn nhảy”. Nếu dẫn nhảy tốt và hòa nhịp được với âm nhạc, thì tổng thể điệu khiêu vũ ít nhiều cũng sẽ trông hài hòa ở mức độ nào đó.”
Nghe Cyril giải thích, Glenn reo lên đầy chân thành.
“Ồ Ồ, siêu cấp tuyệt vời!”
“Nếu muốn khen ta, tốt nhất ngươi nên cố gắng moi móc hết vốn từ ra mà chọn từ nào tinh tế hơn đi.”
Dù vẫn tỏ thái độ lãnh đạm và xa cách như mọi khi, nhưng thoáng hài lòng vẫn hiện ra trên khuôn mặt Cyril.
Glenn trầm ngâm suy nghĩ một hồi, rồi mở miệng với vẻ mặt nghiêm túc.
“Cậu kiểu như vút rồi vèo rồi véo! Ngầu lắm luôn đấy!”
“Ta nghĩ ngươi nên học tiếng người trước đi rồi hẵng học phép xã giao.”
Cyril dùng nửa con mắt nhìn Glenn rồi quay sang Monica.
“Còn Monica Norton. Cô thì cần phải luyện tập thêm rất nhiều. Đầu tiên, làm quen với việc được phó tá đi. Cũng đừng hơi chút là giật nảy mình lên. Sửa lại cái tư thế nữa, lưng phải thẳng, đầu luôn ngẩng về phía trước. Chỉ cần tỏ ra đường hoàng và tự tin thì chẳng ai quan tâm đến vài lỗi bước chân vặt vãnh đâu.”
Cả Neil lẫn giáo viên dạy khiêu vũ cũng nói y chang như Cyril.
Thật sự, tư thế của Monica rất xấu. Khom lưng và cúi đầu xuống đất từ lâu đã ăn sâu vào trong máu cô.
(…Nhớ lại thì, từ hồi diễn tập cho nghi lễ dành cho Thất Hiền Nhân, anh Louis cũng đã chỉ ra chuyện mình luôn khom lưng nhỉ… Lần đó mình bị buộc nguyên cái ván ở sau lưng luôn thì phải)
Cô vẫn nhớ khi đó, Louis vừa cười vừa nói, “Hay để tôi buộc cái ván này vào lưng cô nhé?”
Monica khẽ rùng mình trước những ký ức đáng sợ từ ngày xưa.
“Nếu vậy thì, cậu Dudley sẽ học thêm về phó tá và dẫn nhảy, còn tiểu thư Norton sẽ học cách làm quen với việc được phó tá. Cyril, cậu có thể hướng dẫn Dudley-kun được không?”
“Như ý Điện hạ…”
Cyril miễn cưỡng gật đầu. Sau đó, câu ta quay sang Glenn, nhướn mày nói.
“Nào, tiểu tử! Bây giờ ta sẽ nhồi vào đầu ngươi với tất cả các kỹ năng phó tá ta biết. Trước tiên, hãy phó tá ta như một quý cô đi!”
“Ơ~… Như một quý cô…Cái này… có hơi…”
“Đừng có kén cá chọn canh!”
Cứ như thế, Cyril lôi xềnh xệch Glenn đi.
“Được rồi, rất hân hạnh, thưa thiểu thư Norton. Mong được chiếu cố.”
“Đ-Đ-Điện hạ cũng vậy…ạ.”
Monica lắp bắp, cúi đầu lên xuống liên tục. Felix nhanh chóng đưa tay về phía Monica.
“Nào.”
“….”
Đứng nguyên tại chỗ, Monica vươn cánh tay ra xa hết cỡ. Cuối cùng, chỉ có đầu ngón tay cô chạm vào tay Felix.
Felix nhìn xuống ngón tay cô với nụ cười trên môi.
“Thật lạ kỳ, sao ta cảm thấy em không muốn được phó tá nhỉ?”
“C-có, th-thần muốn được phó tá ạ! X-Xin Điện hạ tha thứ!”
Dù miệng đang cười nhưng đôi mắt Felix lại nói lên điều ngược lại.
Dù toàn thân run lẩy bẩy nhưng Monica vẫn ráng rón rén bước lên trước nửa bước. Sau đó, Felix nắm lấy tay cô rồi kéo lại gần.
Khoảnh khắc cảm nhận được bàn tay Felix đang đỡ lấy cơ thể mình, cả người Monica lập tức căng cứng.
“Lúc nãy với Cyril em có vẻ ngoan ngoãn hơn hẳn đấy, em có biết không?”
“L-Là do… lúc đó, ngài Ashley lạ lắm, em có hơi ngạc nhiên…”
Thật vậy, suốt lần nhảy với Cyril, đầu cô hoàn toàn trống rỗng vì quá sức ngạc nhiên. Cô chẳng ý thức được bài nhảy bắt đầu tự khi nào, đến khi ngỡ ra thì đã kết thúc luôn rồi. Tuy nhiên, tình huống bây giờ đã khác hẳn.
Phớt lờ Monica đang run rẩy, Felix nhìn sang Lana.
“Xin lỗi, liệu tiểu thư có thể đàn một bài cho ta được không? Nếu được, hãy chơi nhỏ tiếng một chút nhé.”
“Tuân lệnh!”
Lana phấn khích gật đầu lia lịa, cô bé đưa ngón tay mình đặt lên phím đàn.
Khi tiếng nhạc êm dịu vang đến, vẫn nắm tay Monica, Felix bắt đầu cử động chân.
Hệt như vừa nãy, chẳng cần ai hô lên thông báo, Monica vẫn tự biết khi nào nên di chuyển. Felix cũng giỏi phó tá y như Cyril.
“Hiện tại thì em không cần để tâm đến bước chân thế nào đâu. Đừng nghĩ chúng ta đang khiêu vũ.”
“…Dạ?”
“Cứ nghĩ hai ta đang vui vẻ trò chuyện trong khi dạo bộ vòng quanh là được. Thả lỏng người ra nào.”
Vui vẻ trò chuyện – những lời này khiến Monica bối rối. Vốn ít nói, Monica rất tệ trong việc nghĩ ra chủ đề để nói chuyện. Một cuộc trò chuyện qua lại đàng hoàng là thứ cực kỳ xa xỉ đối với cô.
Bấn loạn trào dâng, Monica hơi sun người lại. Song, Felix chỉ mỉm cười.
“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thẳng vào mắt em ở cự ly gần thế này. Nâu nhạt, nhưng khi được ánh sáng chiếu vào thì dường như pha lẫn với chút xanh lục… Hệt như những đốm nắng nơi rừng sâu vậy, em có nghĩ giống ta không?”
“Ơ, a, ưm…”
“Cả mái tóc nâu nhạt của em nữa, hôm nay trông nó thật óng ả và xinh đẹp. Có phải em đã nhờ bạn tết tóc hộ đúng không?”
“V-vâng ạ, Lana… Tiểu thư Collette rất giỏi trong những việc như này ạ.”
“Ừm… hợp với em lắm.”
Má Monica giãn ra, một nụ cười hé lộ trên môi cô. Khen mái tóc này đẹp cũng như đang khen ngợi Lana, thế nên Monica vô cùng hạnh phúc.
“…Eheheee… Đa tạ... Điện hạ…”
“Ối chà, ra em cũng có thể cười được như vậy nữa sao.
Chợt nhận ra đang bị nhìn chằm chằm, Monica liền trở nên xấu hổ và cụp mắt xuống. Và chiếc khăn quàng cổ của Felix lọt vào mắt cô.
(Hình như lúc nãy Lana khen họa tiết kia hết lời, đúng là nó tinh xảo thật. Trông từ xa thì chẳng có gì đặc biệt cả, nhưng nhìn gần mới thấy được sự lộng lẫy công phu của họa tiết.)
Monica thích ngắm những hình thù đẹp đẽ.
(Mẫu hoa văn dây leo hoa hồng này… Nếu xem nó là một đường tròn. Vì có bốn đường tròn không cắt nhau nội tiếp đường tròn lớn bên ngoài, nên có thể áp dụng được định lý đó…. Mối quan hệ của độ dài các tiếp tuyến giữa các đường tròn là…)
“Ta nghĩ một chiếc đầm màu xanh lục sẽ rất hợp với em,” Felix nói, “Một chiếc đầm màu xanh lục đậm vừa phải với những họa tiết bông hoa thêu dưới phần váy. Loài hoa yêu thích của em là gì vậy?”
(Hai đường tròn không cắt nhau có hai tiếp tuyến chung thì sẽ có độ dài bằng nhau ở tất cả mọi điểm…
Định lý này… có thể ứng dụng vào khuôn nền trong trận pháp thuật thức của ma thuật diện rộng đa tầng.)
“À, hoa hồng mùa thu thì sao? Mặc dù màu sắc dịu nhẹ của những bông hoa hồng mùa hè to lớn rất tuyệt vời, nhưng ta nghĩ vẻ nhỏ nhắn và thanh nhã cùng màu sắc trầm lắng của hoa hồng mùa thu hợp với em hơn nhiều.”
(Nếu bán kính của bốn đường tròn là vô cùng nhỏ thì độ dài của tiếp tuyến là khoảng cách giữa các điểm… xem xét điều này khi kết hợp công thức khai triển với thuật thức khuyếch trương phạm vi…)
Tiếng nhạc dừng lại, báo hiệu kết thúc của điệu khiêu vũ.
Felix dừng chân, tay vẫn ôm Monica. Quan sát tất cả từ đầu đến cuối, Neil vỗ tay tán thưởng.
“Tuyệt vời quá Monica. Lúc đầu còn hơi lấn cấn, nhưng từ nửa sau trở đi thì không nghi ngờ gì nữa, là một điệu khiêu vũ hoàn hảo. Động tác của cậu đã trở nên tự nhiên và mềm mại hơn hẳn… Đây là lần thực hiện tốt nhất của cậu đó!”
“Tiểu thư Norton đã cố gắng hết sức để học thuộc từng bước nhảy, nhưng vì suy nghĩ quá nhiều điều thừa thãi nên động tác bị cứng và lạc nhịp.”
Nói rồi, Felix nhìn vào mặt Monica rồi mỉm cười.
“Nhưng bằng cách nhẹ nhàng nói chuyện, em đã có thể giao phó bản thân cho bạn nhảy mà không suy nghĩ quá nhiều nữa. Ta nói có đúng không?”
Được nhắc tới, Monica mơ màng ngước đầu lên ngó nghiêng xung quanh.
“Ơ… Dạ…”
“Monica! Monica! Nãy cậu nhảy đẹp quá!”
Cũng quan sát nửa sau phần khiêu vũ của Monica, Glenn kêu lên với đôi mắt lấp lánh. Còn Cyril thì gật gù.
“Đúng là Điện hạ, kỹ năng phó thác thật sự tuyệt vời!”
Vẫn cảm thấy bồng bềnh như đang trong cơn mơ, Monica đưa tay lên ôm má.
“Mình… có thể… khiêu vũ ư?”
“Đúng vậy, em nhảy rất đẹp.” Felix đáp.
Mặt Monica đỏ bừng, cô nhoẻn ra một nụ cười tươi rói. Bởi vì hay khúm núm, đã thế lại còn luôn cắm mặt xuống đất, thế nên nụ cười lúc này đây thực sự là thứ hiếm hoi không thường thấy ở cô.
“D-Do khi nhìn vào những họa văn trên khăn quàng của Điện hạ, thần đã nghĩ nếu thay chúng bằng những đường tròn thì có thể áp dụng một định lý vào. Định lý vô cùng đẹp và có nhiều ứng dụng trong thức tế. Chỉ cần nghĩ về những ứng dụng của định lý này thôi thì thần đã không còn để tâm tới những điều thừa thãi khác nữa.”
Mọi người trong phòng á khẩu.
Chỉ có Monica vẫn long lanh đôi mắt như một đứa bé ngây thơ.
Neil ngập ngừng mở miệng nói.
“U-ừm… Này, không phải cái đó cũng là suy nghĩ thừa thãi à…”
“…a”
Khuôn mặt tươi rói của Monica lịm đi. Cô chậm rãi quay đầu sang nhìn Felix.
Cậu ta vẫn đang mỉm cười. Nhưng thẳm sâu trong đôi mắt xanh kia ẩn chứa một thoáng u ám.
“Vậy là những gì ta nói cũng là thừa thãi nhỉ?”
“K-Không, cái đó, chỉ là, ư…”
Monica tái mét mặt mày. Cô siết chặt nắm tay rồi kêu lên.
“Nhờ có khăn quàng cổ của Điện hạ…nên thần mới… có thể khiêu vũ được!”
“Phải nói là ‘Tạ ơn Điện hạ’ chứ, cái con nhỏ này!”
Tiếng thét giận giữ của Cyril vang vọng khắp phòng.
Và thế là, Monica đã học được cách vượt qua những quãng thời gian khiêu vũ mà không cảm thấy lo lắng nữa: Hòa mình với những suy nghĩ trong đầu!
Tiện đây, sau khi nhận được bản vẽ những hoa văn trên khăn quàng cổ của Felix (thứ đã bị Monica nhìn trối chết trong khi khiêu vũ), Lana đã tỏ ra vui sướng khôn xiết.
.
.
.
.
.
T/N: Xin chào, Thất nghiệp-chan đây. Cập nhật tình hình hiện tại.
>Thất nghiệp và ngồi không ở nhà.
>Chứng sợ xã hội của tui đã thêm trầm trọng.
>Ngày trước chỉ cần ráng không nhìn mắt người ta là ổn.
>Giờ thì không dám giao tiếp, sợ ra ngoài.
>Tui phải làm gì đây~