Buổi sáng ngay trong lớp, một nhân vật được yêu quý bởi cả trường như Kohinata đã chọc vào vai tôi.
Nếu như không có ai ở quanh thì tôi đã không phải dùng những từ “Thôi toang rồi”, nhưng ngoài Keiichi ra thì còn có vài người khác nhìn thấy nữa nên đành thốt lên thế.
Và cũng không thể nào kê tủ đứng vào miệng người khác được –– trong chớp mắt tin tôi và Kohinata có mối quan hệ tốt đẹp đã lan ra khắp lớp.
Những tưởng rằng mối quan hệ với Kohinata sẽ bị phơi bày ra và cả lớp sẽ nổi giận, nhưng phản ứng của mọi người xung quanh lại rất khác so với dự kiến.
“Các cậu đang hẹn hò sao!?”
“Nhớ lại thì các cậu dạo này có ăn trưa cùng nhau nhỉ. Thế, chừng nào cưới?”
“Lại còn có móc khoá đôi nữa! Uwaa, đúng mê mấy chuyện kiểu đó luôn á”
“Sugino kém giao tiếp với con gái mà được vậy sao. Chúc mừng nhá! Nhớ mời tao đến lễ cưới đấy!”
“Ghen tị quá…..Ghen tị mấy thằng có bạn gái quá……Phải rồi! Tao sẽ hẹn với một cô!”
Cứ thế. Tôi nghe thấy rất nhiều những lời vô nghĩa như vậy, nhưng không một đứa bạn cùng lớp nói lời nào có ý xấu cả.
Tôi đã chối rằng “Không phải kiểu thế đâu”, nhưng liệu có bao nhiêu đứa bạn cùng lớp đang tươi cười kia tin cơ chứ……Nếu nửa số đó hiểu được thì mừng lắm.
Trong khi đó Kohinata đang run rẩy tại chỗ của mình [note53753], bị đám con gái bao quanh với những giọng nói tông cao đầy phấn khích.
☆☆
☆
☆
☆
Giờ nghỉ trưa.
Bốn người bọn tôi ăn trưa dưới sân như thường lệ.
Nếu đột nhiên không ăn chung nữa sẽ giống như là mình có để tâm đến vụ đó, nên tốt nhất là cứ cư xử bình thường.
“Đấy? Đã bảo là Tomoki chỉ lo thái quá thôi phải không?”
Khi ngồi xuống tấm khăn mà Saejima trải ra, Keiichi nói vậy. Cậu ta nói đúng, tôi đã coi Kohinata là người hơi quá đặc biệt rồi.
Dù Kohinata có nổi tiếng đến đâu đi nữa thì cũng sẽ không có tổ chức fan club như trong manga……Có vẻ do bản thân là người hay bị ghét nên với tôi Kohinata thật toả sáng.
“Mà, trừ cái hiểu lầm kì lạ ra thì cũng chẳng có vấn đề gì cả”
Nói thế, tôi hướng mắt mình sang chỗ Kohinata.
Khi ánh mắt hai đứa chạm nhau, cô ấy quay đi với vẻ lạnh lùng và liếc nhìn lên trên. Không hiểu sao từ sau chuyện sáng nay cổ tránh mặt tôi nữa.
Nếu chỉ nhìn vào cử chỉ thì có thể nói là Kohinata đang trong tâm trạng xấu, nhưng việc tai và má cô nhuộm màu đỏ chót đã hoàn toàn bác bỏ điều ấy.
“Kohinata, hôm qua cậu có bảo “Ổn mà”. Nhưng nếu cậu nói rằng mình chịu thôi thì tớ sẽ gỡ cái móc khoá ra vậy”
Tôi nói, Kohinata vội vã quay sang nhìn tôi và lắc đầu thật mạnh [note53754]. Có vẻ là cổ vẫn không muốn tôi gỡ nó ra. Vậy chứ hành động khác lạ hồi nãy có nghĩa gì nhỉ. Để giấu đi sự xấu hổ à?
Trước cảnh trò chuyện vô thưởng vô phạt, Saejima khoanh tay nhìn. Rồi cô nói “Ừm ừm” và vui vẻ gật đầu.
“Sự thật và tin đồn là hai thứ cách biệt nhau nên đừng lo về những người xung quanh! Có thể tin đồn sẽ biến thành sự thật chăng –– cũng có thể đấy chứ”
“Này Saejima, chuyện đó ––”
Giữa lúc đang chuẩn bị phàn nàn với Saejima với giọng điệu bất mãn, tôi cảm thấy điện thoại trước ngực mình rung lên. Thông báo tin nhắn thì chỉ rung trong thoáng chốc thôi, nhưng giờ đây túi tôi vẫn tiếp tục rung.
“Cuộc gọi à? Ai vậy ta”
Dừng nói chuyện, tôi kiểm tra màn hình điện thoại.
Cái tên hiện lên là “Kohinata Shizuka”. Là chị của Kohinata.
“Không hiểu sao chị cậu lại gọi nữa. Để bắt máy đã”
Nói vậy với Kohinata, cổ nghiêng đầu với vẻ ngạc nhiên. Keiichi và Saejima cũng nhìn tôi với vẻ tò mò. Tôi nghi ngờ, nhưng vì không muốn để chờ lâu nên tôi bấm nút “trả lời”. Chuyện gì thế nhỉ.
“......Moshi moshi?”
“Oi! Đã được một thời gian rồi nhỉ Tomoki-kun~. Đang giờ nghỉ trưa phải không? Gọi thế này có ổn không?
“Đã được một khoảng thời gian rồi nhỉ. Thế chị gọi do có chuyện gì gấp sao?”
“Gấp lắm gấp lắm! –– A, nhớ lại thì hồi Chủ nhật khá là vui phải chứ. Hôm qua Asuka phấn khích tới mức người chị này phải ngạc nhiên đấy! Có hôn nhau à?”
“Bà chị ng –– kh, bọn em không có. T, Thế có chuyện gì gấp không ạ?”
Nguy quá. Suýt nữa thì vô tình nói xấu chị ấy mà quên rằng người ta lớn tuổi hơn mình rồi.
“Tomoki-kun không làm thêm vào ngày trong tuần nên rảnh mà phải không?”
“?
Vâng, đúng vậy ạ”
“Thế thì! Nè, nếu không thấy phiền thì dẫn Asuka đến nhà Tomoki-kun như bữa trước được không? Thực ra thì hôm nay bạn trai chị muốn qua nhà, nên nếu được thì em trông Asuka đến khoảng chín giờ được không? Nè? Làm ơn đó!”
À à……ra là thế à. Hiểu rồi.
Hồi trước không có nhiều thì giờ nên chỉ chơi được mỗi The Maze of Life, và khi bốn người cùng chơi game thì thời gian sẽ trôi qua chóng vánh. Nếu chơi như bữa trước thì có vẻ sẽ không tốn quá nhiều thời gian.
“Chờ chút ạ, để em báo lại với Kohinata –– Asuka-san đã”
Nói xong, tôi giải thích tình hình cho Kohinata. Cô gật gật đầu đồng ý. Nếu cổ không muốn đến nhà tôi thì tôi sẽ từ chối chị ấy, nhưng có vẻ như không cần phải lo gì về chuyện đó.
“Hiểu rồi. À, nếu thời gian thay đổi thì hãy nhắn cho em”
“Cảm ơn nhaaa! À muốn làm với Asuka thì được thôi miễn là có biện pháp tránh thai ––”
Tôi vội vã cúp máy. Giữa ban ngày ban mặt mà chị nói cái gì vậy chứ….. .
Làm chuyện đó với Kohinata –– khoan, không được không được! Đừng nghĩ đến nó nữa! Quên đi tôi ơi!
Âm thầm điều chỉnh lại nhịp thở xong, tôi quay sang Saejima và Keiichi.
Không hiểu sao hai người đó lại lảng mắt khỏi tôi với vẻ ngượng ngùng.
“Sao cả Saejima và Keiichi lại lảng nhìn sang chỗ khác?”
Tôi nghiêng đầu với vẻ thắc mắc, hỏi hai người họ.
“Khônggg……Đúng ra thì tao không có việc gì vào những ngày trong tuần, nhưng do phía bên họ có chuyện nên –– kiểu thế”
Keiichi gãi đầu, gượng cười nói.
Và Saejima thì,
“Nhìn chung thì tớ không có công việc gì, nhưng hôm nay có họ hàng đến nhà nên tớ sẽ phải đi ăn ngoài……”
Ahahahaha, cô ấy cười khô khan.
…………Ừm. Việc không nghĩ đến chuyện xác định thời gian với hai người họ là lỗi của tôi.
Nhưng trong trường hợp này…….phải làm gì đây trời.