Tôi đã thử tích hợp sfx vào trong câu, mọi người đọc xem thấy kiểu cũ hợp hơn hay kiểu này hợp hơn rồi góp ý nhá
Edit: Đã sửa lại kiểu cũ
----------------------------------------------------------------------------------------------
“Này, có khi nào mày đưa con mèo kia cho Kohinata rồi không?”
Thứ hai, trước buổi HR sáng.
Keiichi quay sang nhìn cặp đi học của tôi treo cạnh bàn và hỏi. Chắc chắn là nó đang nhìn móc khoá có con mèo tam thể.
Tôi không thường gắn vật trang trí lên cặp của mình, nên khi có gì đó gắn vào thì Keiichi thấy lạ.
Khi thực sự gắn nó lên rồi tôi lại thấy dễ phân biệt cặp mình hơn, thế thì tốt đấy chứ.
Dù vậy nếu Keiichi mà cười tôi trong những lúc thế này, tôi sẽ đáp lại một cách cộc lốc…..sao trông cậu ta có vẻ ấn tượng thế nhỉ.
“Tomoki khá thật đấy. Mới chỉ không lâu trước còn không thể nói chuyện với con gái một cách đàng hoàng, nhưng giờ còn tặng được cả quà sao”
“Không lẽ nào……Lúc đó mày nhìn thấy từ đâu à?”
“Hửm? Tao âm thầm coi mày chơi gắp thú, nhưng lại không thấy được mày lấy gì. Nhưng dựa vào dáng vẻ thì mày đã đạt được mục tiêu phải không? Mày nghiêng hẳn người về trước trông rất tập trung, và Tomoki không phải kiểu người muốn những thứ kiểu này”
“Keiichi, chắc mày là fan của tao nhỉ”
“Thì có lẽ là có mặt đó thật”
“Chối đi chứ! Đúng ngại luôn đấy!”
Ai mà nghe thấy được thì sẽ dấy thêm tin đồn kỳ lạ khác mất! Lỡ như có ai làm một cuốn truyện mỏng hay gì đó thì sao!? Thử nghĩ mà xem, có nhu cầu cho những thứ như thế không!? [note53635]
Nghe tôi nói rõ to, Keiichi cười cho qua “Ha ha ha”. Tôi chỉ biết thở dài khi thấy nó không nghĩ ngợi gì cả mà chỉ cười vô tư vậy.
“Haa…… . Lời giải thích đây, tao đã định đưa cả hai con cho Kohinata. Nhưng cổ lại không muốn có cả hai”
Con trai mang móc khoá hay dây đeo thì không hiếm, nhưng khi tôi làm thế thì cảm giác cứ kì kì sao ấy.
Nên khi đang đi đến trường, ngoài những đứa cùng khối nghe được tin đồn về việc tống tiền và những tiếng xấu kiểu thế về tôi, cảm giác như những người học khác khối cũng nhìn một cách tò mò. Giá như mình học được kiểu hờ hững với mọi chuyện của Kohinata nhỉ.
“Aaa, phải rồi. Vì không muốn phải vứt con còn lại nên mày mới đeo sao. Nhưng đó lại chính là điểm bất thường. Mày muốn có đồ đôi với Kohinata…….Đúng vậy, Tomoki quá xấu hổ để mà nói cái đó ra”
“Im đi. Tao còn đủ thứ chuyện phải lo”
Tôi chỉ đeo nó vì Kohinata kêu thế ––
nhưng nếu bảo vậy, Keiichi sẽ hiểu nhầm cảm xúc của cổ theo cách kì lạ mất. Thế thì lại không tốt cho Kohinata.
Bởi vì tôi chắc rằng cảm xúc của Kohinata không phải là tình cảm đôi lứa, mà lại giống như bạn thân hay gia đình hơn.
Vì tôi đã nói như muốn chấm dứt câu chuyện nên Keiichi không đào sâu thêm nữa, cậu ta nhìn tôi và nói “Hừm”.
Sắp tới lúc Kohinata đến chưa nhỉ –– tôi nghĩ, và khi đang lơ đãng nhìn bọn bạn cùng lớp lần lượt vào trường, một nhân vật bé nhỏ hơn rõ rệt so với những người xung quanh vào lớp.
Hôm nay nhiều đứa bạn cùng lớp cả nam lẫn nữ đều nói “Chào buổi sáng” trong lúc Kohinata đang bước nhỏ nhẹ về chỗ của mình. [note53652]
Chiếc ba lô đi học đeo trên vai cô ấy, ngoài cái dây đeo con thỏ đeo sẵn từ trước ra, con mèo xám có dáng vẫy tay tôi tặng hôm qua cũng được treo trên đó.
Lỡ như mình là người duy nhất đeo thì sao……tôi đã nghĩ thế, nhưng có vẻ như đó chỉ là lo hão thôi.
Khi tôi nhẹ nhõm nhìn sang Kohinata, cổ cũng nhìn tôi. Sau đó cô ấy tiếp tục nhìn trong khi đi qua chỗ của mình và nhỏ nhẹ bước đến chỗ chúng tôi [note53652]. Đó là lời chào buổi sáng à?
“Chào buổi sáng, Kohinata”
Tôi nói, Keiichi cũng cất lời “Chào buổi sáng” với Kohinata. Cổ gật gật đầu hai cái. [note53653]
Và rồi cô ấy quay người sang, giơ cặp đi học ra phía trước như muốn cho tôi xem vậy. Nếu thêm ô thoại vào thì cảm giác sẽ là “Treo rồi nè!”.
“Ha ha, mừng là cậu thích nó”
Kohinata gật đầu mấy cái trả lời tôi. Hình như lực gật mạnh hơn thường.
Rồi cô ấy bước một bước về phía trước và cúi xuống. Có vẻ như đang nhìn cặp đi học của tôi.
“Tớ cũng có treo. Đây này”
Con mèo nằm khuất tầm nhìn của Kohinata, nên tôi lấy ngón tay hẩy con mèo tam thể cho cổ xem.
Sau đó cô ấy lấy ngón tay chọc chọc con mèo tam thể treo trên cặp tôi, rồi mang cặp mình lại gần và đưa mèo của chúng tôi chạm dính nhau. Không hiểu sao mà tôi không hiểu được cảm xúc của cổ, nên nếu được hỏi rằng đây có phải hành vi thông thường của một học sinh cao trung không thì khó mà trả lời được.
Dưới ánh nhìn của tôi và Keiichi –– và một số đứa bạn cùng lớp, Kohinata cho hai con mèo tiếp xúc với nhau một lúc, và rồi thở một hơi thoả mãn. [note53654]
Rồi cô nhìn vào mắt tôi, vì lý do nào đó mà lấy ngón trỏ chọc vào vai tôi [note53655] –– và rồi, quay về chỗ của mình.
“………………”
“………………”
Tôi và Keiichi nhìn bóng lưng bé nhỏ ấy rời đi. Không, là bị đờ ra. Lớp học còn có vẻ im lặng hơn thường lệ.
Không biết Keiichi đang nghĩ gì nữa, nhưng tôi đang tuyệt vọng nghĩ cho ra ý nghĩa hành động “chọc vai” của Kohinata khi cô ấy rời đi. Có lẽ vì nhịp tim đang tăng lên nên không thể bình tâm mà nghĩ được.
Phải reset lại cảm xúc thôi. [note53636]
Nghĩ vậy, tôi quay qua thằng bạn ngồi kế và định chuyển sang chuyện khác, nhưng Keiichi đang nhìn tôi với vẻ nghiêm túc. Trông nó trang nghiêm hơn mọi khi, và có thể cảm thấy được áp lực vô hình ngăn bản thân cất tiếng.
Sau đó Keiichi nhắm mắt lại, gật đầu một cách nhẹ nhàng và nói.
“Bọn mày là một cặp mới hẹn hò, phải chứ”
Lớp học sáng vang vọng tiếng hét của tôi, “Không phải!”.